Trí nhớ về cái quá khứ chỉ có đen trắng lẫn lộn đã được thay thế bằng thế giới rực rỡ màu sắc. Cần phải quên đi là những gì còn lại mà trí nhớ cho phép, giống như sinh mệnh của con người cứ tiến dần đến cái chết là điều tất nhiên.
(Câu này của tác giả à nha, hổng phải ta “tức cảnh sinh...triết lý” à nha! TT^TT)
"Hồi bẩm chủ nhân, xe đã được đưa về ." Ảnh cung kính đứng bên cạnhVũ Văn Ngạn thông báo.
"Ân, đi xuống đi." Vũ Văn Ngạn không nhìn đến Ảnh, ánh mắt y đang nhìn chăm chú tên tiểu tử nằm ngủ trong lòng mình. Tên tiểu tử này quả thật rất có ý tứ, đang cùng mình thương thảo vấn đề về Duẫn Yêu liền không chút khách khí nằm ngay trên đùi mình ngủ.
"Rõ." Ảnh nhìn nhìn phụ tử Vũ Văn Ngạn, khóe miệng mỉm cười, xem ra cuộc sống của mình về sau không sợ buồn chán nữa.
" Ba!" Một tiếng vang thô bạo thức tỉnh Lăng khỏi cơn trầm mặc, nhìn thấy Thần mồ hôi ròng ròng đứng ở cửa, Lăng đứng dậy: " Tiên sinh."
"Hi, Lăng, cô bé đó chính là Duẫn Yêu phải không?" Vũ Văn Thần nhìn nhìn Duẫn Yêu lúc ấy đang nằm trên giường.
"Phải, vừa rồi bác sĩ đã khám qua , không có gì vấn đề lớn, ngủ một giấc là ổn."
" Ân, ta đã biết, ngươi đi xuống đi." Vũ Văn Thần cởi áo khoác, tùy ý để sang một bên, đi đến bên giường.
" Nhưng... chủ nhân muốn ta chăm sóc cô bé này." Lăng nhắc lại yêu cầu của Vũ Văn Ngạn.
"Nơi này có ta, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Vũ Văn Thần không để ý đến sự ngạc nhiên của Lăng , ngồi lên mép giường nhìn Duẫn Yêu.
Lăng không nói gì nữa, anh biết, bất kể Vũ Văn Ngạn hay Vũ Văn Thần, chỉ cần là người họ Vũ Văn, một khi đã nghiêm túc thì không gì có thể lay chuyển được.
Lăng nhẹ nhàng đi ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại, chỉ để lại Vũ Văn Thần cùng Duẫn Yêu đang ngủ say ở trong phòng. Anh nhìn cửa phòng sập lại trước mắt, thở dài.
"Chuyện gì làm ngươi sầu thương nhiều như vậy?" Ảnh vô thanh vô tức đứng sau lưng Lăng, cười nhìn bộ dáng trầm tư của Lăng.
"Không có gì, sao ngươi không đi theo chủ nhân?" Lăng xoay người lại, đối diện với Ảnh.
"Hiện tại không cần." Ảnh không giải thích vì sao mình rời đi.
Lăng nhìn Ảnh, người này xét về phương diện nào cũng đều đối lập với anh: " Thôi cái nụ cười dối trá của ngươi đi."
"Ai, không cần lãnh đạm như vậy thôi, cười một cái sống lậu thêm mười năm đó." Ảnh cợt nhả.
" Đối với ngươi không cần đến cái này." Lăng bỏ lại một câu, chuẩn bị xoay người rời đi.
"Úc, phải không? Thật tốt quá, đối với ngươi ta là đặc biệt a." Ảnh đột nhiên thốt ra một câu đầy ẩn ý, đả kích đến Lăng.
"Đủ rồi, Ảnh, ngươi không nên ép ta động thủ." Lăng thấp giọng rít lên, sợ người ở phía sau cánh cửa nghe thấy.
" Quên đi, quên đi, người ta khó gặp được ngươi, muốn cùng ngươi thân thiết một chút ngươi lại như vậy." Ảnh oán giận , bộ dáng hờn dỗi đa tình, thật sự là làm sụp đổ hình tượng nghiêm trang cung kính khi đứng trước mặt Vũ Văn Ngạn.
"Thân thiết? Còn khó được gặp ta? Ngươi diễn trò xong chưa? Ta còn không biết ngươi hay sao, đường đường là đệ nhất ám vệ, sát thủ máu lạnh, nếu người như ngươi có nhiệt tình, như vậy thiên địa đã sớm đã sụp đổ."
Lăng không để ý tới Ảnh nữa , đi thẳng về phía trước, chỉ để lại Ảnh đứng phía sau nhìn theo bóng dáng anh rời đi.
"Xem ra, ngươi vẫn là không biết ta a." Ảnh lắc lắc đầu, nháy mắt biến mất ở giữa hành lang.
Trong khi Lăng cùng Ảnh đang khắc khẩu, Vũ Văn Thần lẳng lặng ngồi nhìn Duẫn yêu say ngủ, bàn tay khẽ vuốt hai má Duẫn Yêu, thì thầm một mình: " Ai, làm tiểu hài tử thật tốt, làn da mềm mềm."
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay Vũ Văn Thần, hắn muốn rút ra mà không được, đành phải để yên.
"Đừng rời khỏi ta." Duẫn Yêu mơ hồ lặp lại những lời này.
"Xem ra, ta đi không được." Vũ Văn Thần bất đắc dĩ tự nói , lắc lắc đầu, cúi xuống nhẹ giọng bên tai Duẫn Yêu: " Ngủ đi."
Vũ Văn Thần ngẩng đầu, nhìn thấy Duẫn Yêu lộ ra nụ cười ngọt ngào , tự hỏi không biết tiểu cô nương này trong mộng có cái gì, cho dù đối mặt với người xa lạ cũng không chút do dự cầm lấy tay hắn.( Lúc này Vũ Văn Thần tự mình đa tình, Duẫn Yêu lầm hắn thành Vũ Văn Tu - lời tác giả, lời tác giả a!)
Vũ Văn Thần lắc đầu, cười cười, lẳng lặng lấy ra máy tính riêng, bắt đầu làm việc.
Ngoài phòng khách, Vũ Văn Tu tỉnh lại liền cùng Vũ Văn Ngạn đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, áp lực tràn ngập trong không khí.
"Lăng cùng Ảnh có quan hệ gì?" Vũ Văn Tu nói một câu, đánh vỡ áp lực, hắn cảm thấy Lăng cùng Ảnh, thật sự rất giống hắc bạch vô thường, hắn muốn biết rõ ràng, đối với con đường sau này mình phải đi đây cũng là điều tất yếu phải biết.
" Đều là hộ vệ của ta." Vũ Văn Ngạn đáp.
"Ta biết, cụ thể là..?." Vũ Văn Tu chậm rãi từ trên đùi Vũ Văn Ngạn ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt Vũ Văn Ngạn.
"Bọn họ giống như ánh sáng và bóng tối, ban đêm và ban ngày, đứng bên ta, Lăng là minh vệ, bình thường giúp ta xử lý một ít chuyện vụn vặt, quang minh chính đại đứng trước mặt thế nhân, mà Ảnh, như tên của hắn, giống như cái bóng của Lăng, chìm trong bóng tối, bảo hộ an toàn cho ta, làm một ít công tác ngầm."
" Úc, thật sao? Thú vị." Vũ Văn Tu cười cười, xem ra lại có thêm ‘ món đồ chơi ’, " Vậy tại sao lần trước ở trong rừng cây Ảnh không cứu ngươi?"
"Bởi vì lần trước là việc tư, ta không cho người đi theo ta." Vũ Văn Ngạn nhìn ra xa, ánh mắt thâm thúy, không nói gì hơn .
Vũ Văn Tu không phá vỡ sự yên tĩnh ấy, nhìn người nam nhân đang ôm mình, thầm nghĩ Vũ Văn Ngạn có rất nhiều bí mật mà không ai được biết.
"Ta muốn thăm Duẫn Yêu." Vũ Văn Tu chuyển câu chuyện, chờ mong nhìn Vũ Văn Ngạn.
"Có Thần ở đó, không cần lo lắng, cô bé tỉnh tự nhiên sẽ tìm ngươi." Vũ Văn Ngạn nhìn lại đây, vuốt ve mái tóc Vũ Văn Tu.
"Ân, ta biết rồi." Vũ Văn Tu không tranh cãi nữa, bởi vì hắn không muốn lại đi khiêu khích sự nhẫn nại của Vũ Văn Ngạn, một lần trừng phạt kiểu đó đã quá khó tiếp thu rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thời gian trôi qua thì ký ức cũng đi theo; phía sau ký ức là đời người. Đời người biến ảo không ngừng trên lằn ranh đen trắng, cho đến khi kết thúc, cùng với đạo lý này là số phận biến ảo của những người trong Vũ Văn gia.
"Rõ." Ảnh nhìn nhìn phụ tử Vũ Văn Ngạn, khóe miệng mỉm cười, xem ra cuộc sống của mình về sau không sợ buồn chán nữa.
" Ba!" Một tiếng vang thô bạo thức tỉnh Lăng khỏi cơn trầm mặc, nhìn thấy Thần mồ hôi ròng ròng đứng ở cửa, Lăng đứng dậy: " Tiên sinh."
"Hi, Lăng, cô bé đó chính là Duẫn Yêu phải không?" Vũ Văn Thần nhìn nhìn Duẫn Yêu lúc ấy đang nằm trên giường.
"Phải, vừa rồi bác sĩ đã khám qua , không có gì vấn đề lớn, ngủ một giấc là ổn."
" Ân, ta đã biết, ngươi đi xuống đi." Vũ Văn Thần cởi áo khoác, tùy ý để sang một bên, đi đến bên giường.
" Nhưng... chủ nhân muốn ta chăm sóc cô bé này." Lăng nhắc lại yêu cầu của Vũ Văn Ngạn.
"Nơi này có ta, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Vũ Văn Thần không để ý đến sự ngạc nhiên của Lăng , ngồi lên mép giường nhìn Duẫn Yêu.
Lăng không nói gì nữa, anh biết, bất kể Vũ Văn Ngạn hay Vũ Văn Thần, chỉ cần là người họ Vũ Văn, một khi đã nghiêm túc thì không gì có thể lay chuyển được.
Lăng nhẹ nhàng đi ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại, chỉ để lại Vũ Văn Thần cùng Duẫn Yêu đang ngủ say ở trong phòng. Anh nhìn cửa phòng sập lại trước mắt, thở dài.
"Chuyện gì làm ngươi sầu thương nhiều như vậy?" Ảnh vô thanh vô tức đứng sau lưng Lăng, cười nhìn bộ dáng trầm tư của Lăng.
"Không có gì, sao ngươi không đi theo chủ nhân?" Lăng xoay người lại, đối diện với Ảnh.
"Hiện tại không cần." Ảnh không giải thích vì sao mình rời đi.
Lăng nhìn Ảnh, người này xét về phương diện nào cũng đều đối lập với anh: " Thôi cái nụ cười dối trá của ngươi đi."
"Ai, không cần lãnh đạm như vậy thôi, cười một cái sống lậu thêm mười năm đó." Ảnh cợt nhả.
" Đối với ngươi không cần đến cái này." Lăng bỏ lại một câu, chuẩn bị xoay người rời đi.
"Úc, phải không? Thật tốt quá, đối với ngươi ta là đặc biệt a." Ảnh đột nhiên thốt ra một câu đầy ẩn ý, đả kích đến Lăng.
"Đủ rồi, Ảnh, ngươi không nên ép ta động thủ." Lăng thấp giọng rít lên, sợ người ở phía sau cánh cửa nghe thấy.
" Quên đi, quên đi, người ta khó gặp được ngươi, muốn cùng ngươi thân thiết một chút ngươi lại như vậy." Ảnh oán giận , bộ dáng hờn dỗi đa tình, thật sự là làm sụp đổ hình tượng nghiêm trang cung kính khi đứng trước mặt Vũ Văn Ngạn.
"Thân thiết? Còn khó được gặp ta? Ngươi diễn trò xong chưa? Ta còn không biết ngươi hay sao, đường đường là đệ nhất ám vệ, sát thủ máu lạnh, nếu người như ngươi có nhiệt tình, như vậy thiên địa đã sớm đã sụp đổ."
Lăng không để ý tới Ảnh nữa , đi thẳng về phía trước, chỉ để lại Ảnh đứng phía sau nhìn theo bóng dáng anh rời đi.
"Xem ra, ngươi vẫn là không biết ta a." Ảnh lắc lắc đầu, nháy mắt biến mất ở giữa hành lang.
Trong khi Lăng cùng Ảnh đang khắc khẩu, Vũ Văn Thần lẳng lặng ngồi nhìn Duẫn yêu say ngủ, bàn tay khẽ vuốt hai má Duẫn Yêu, thì thầm một mình: " Ai, làm tiểu hài tử thật tốt, làn da mềm mềm."
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay Vũ Văn Thần, hắn muốn rút ra mà không được, đành phải để yên.
"Đừng rời khỏi ta." Duẫn Yêu mơ hồ lặp lại những lời này.
"Xem ra, ta đi không được." Vũ Văn Thần bất đắc dĩ tự nói , lắc lắc đầu, cúi xuống nhẹ giọng bên tai Duẫn Yêu: " Ngủ đi."
Vũ Văn Thần ngẩng đầu, nhìn thấy Duẫn Yêu lộ ra nụ cười ngọt ngào , tự hỏi không biết tiểu cô nương này trong mộng có cái gì, cho dù đối mặt với người xa lạ cũng không chút do dự cầm lấy tay hắn.( Lúc này Vũ Văn Thần tự mình đa tình, Duẫn Yêu lầm hắn thành Vũ Văn Tu - lời tác giả, lời tác giả a!)
Vũ Văn Thần lắc đầu, cười cười, lẳng lặng lấy ra máy tính riêng, bắt đầu làm việc.
Ngoài phòng khách, Vũ Văn Tu tỉnh lại liền cùng Vũ Văn Ngạn đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, áp lực tràn ngập trong không khí.
"Lăng cùng Ảnh có quan hệ gì?" Vũ Văn Tu nói một câu, đánh vỡ áp lực, hắn cảm thấy Lăng cùng Ảnh, thật sự rất giống hắc bạch vô thường, hắn muốn biết rõ ràng, đối với con đường sau này mình phải đi đây cũng là điều tất yếu phải biết.
" Đều là hộ vệ của ta." Vũ Văn Ngạn đáp.
"Ta biết, cụ thể là..?." Vũ Văn Tu chậm rãi từ trên đùi Vũ Văn Ngạn ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt Vũ Văn Ngạn.
"Bọn họ giống như ánh sáng và bóng tối, ban đêm và ban ngày, đứng bên ta, Lăng là minh vệ, bình thường giúp ta xử lý một ít chuyện vụn vặt, quang minh chính đại đứng trước mặt thế nhân, mà Ảnh, như tên của hắn, giống như cái bóng của Lăng, chìm trong bóng tối, bảo hộ an toàn cho ta, làm một ít công tác ngầm."
" Úc, thật sao? Thú vị." Vũ Văn Tu cười cười, xem ra lại có thêm ‘ món đồ chơi ’, " Vậy tại sao lần trước ở trong rừng cây Ảnh không cứu ngươi?"
"Bởi vì lần trước là việc tư, ta không cho người đi theo ta." Vũ Văn Ngạn nhìn ra xa, ánh mắt thâm thúy, không nói gì hơn .
Vũ Văn Tu không phá vỡ sự yên tĩnh ấy, nhìn người nam nhân đang ôm mình, thầm nghĩ Vũ Văn Ngạn có rất nhiều bí mật mà không ai được biết.
"Ta muốn thăm Duẫn Yêu." Vũ Văn Tu chuyển câu chuyện, chờ mong nhìn Vũ Văn Ngạn.
"Có Thần ở đó, không cần lo lắng, cô bé tỉnh tự nhiên sẽ tìm ngươi." Vũ Văn Ngạn nhìn lại đây, vuốt ve mái tóc Vũ Văn Tu.
"Ân, ta biết rồi." Vũ Văn Tu không tranh cãi nữa, bởi vì hắn không muốn lại đi khiêu khích sự nhẫn nại của Vũ Văn Ngạn, một lần trừng phạt kiểu đó đã quá khó tiếp thu rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thời gian trôi qua thì ký ức cũng đi theo; phía sau ký ức là đời người. Đời người biến ảo không ngừng trên lằn ranh đen trắng, cho đến khi kết thúc, cùng với đạo lý này là số phận biến ảo của những người trong Vũ Văn gia.
________________
Hum nay ta làm việc đặc biệt năng suất nha, up liền 5 chap nha, vầy nên mai ta hổng bít gì đâu đâu à nha! ^o^
Chương 11
Suýt tí nữa thì mình out.
Trả lờiXóaThôi lần này out thật, ngủ ngoan nha bạn hiền :))))
kkkkkkkkkkooooooooooooooo.tui ko 5the chiu noi nua rui.Yu,ban hien,ban yeu.dung up dem nua.up ngay di de ta rut cai tem cai.phai de cho nang phudulu that the 1 lan.hui hu hu.ta that ko cam long chut nao.
Trả lờiXóađọc 1 lèo đến chap nì, bấn couple phụ tử nầy quá=))
Trả lờiXóakiểu anh Ngạn trừng phạt A Tu làm fan-gơ sung sướng hí hí
Ô hô hô, lần này vẫn là phudulukhach win, ningca out à? ^^ Ô hô hô hô...
Trả lờiXóaRồi, rồi, ta sẽ up ban ngày, nhưng mờ ta không hẹn trước được là lúc nào, thui thì tùy giời thương vậy! ^^
@ danie: nàng tính ém hàng hay sao mà giờ mới đọc một lèo? ^^
ths nàng đã có chương mới, nàng ơi, ta có comm trong cái mục thông páo cụa nàng, nhưng ta vẫn là vào đây comm 1 lần nữa, ta vô cùng yêu thích Hỏa Ly tỉ, nên thấy nàng edit tiếp bộ Thiều Hoa, ta muốn *gào thét* và vô vàn xung xướng, nhưng ta không vào được vì nàng đã set passssss, nàng có thể cho ta xin được không? ta thành thật cảm ơn nàng nhiều lắm, cảm ơn nàng rối rít và vô cùng, vô cùng biết ơn nàng, a~~~, ta biết trang cụa nàng thông qua blog cụa Fynnz yêu quí, ta chờ Reply từ nàng
Trả lờiXóaChúc nàng ngày lành ^^
email của ta: khanh3004@gmail.com
@ http: Nàng ui, ta định edit tip bộ Thiều Hoa thật, nhưng mờ có nàng khác đã làm trước rồi, như vậy là đã có 2 blog làm bộ này, để tránh trung lặp topic nên ta quyết định chỉ dẫn link cho các nàng mà không edit nữa. nàng ghé qua trang Giới thiệu Danmei để coi lại nhé. ^-^
Trả lờiXóaHiện giờ, ta đang set pass 2 bộ, Lộ Nhân (mới set một chương)và Hào Môn Diễm của Hiểu Xuân tỷ. Pass rất dễ tìm nàng à, nàng Jing mất có 6 phút để mò được pass, pass nằm ở khoảng 3 CHƯƠNG đầu, nàng bớt chút thời gian để tìm nhé, ta không share pass. Còn nếu sau này share, ta sẽ share cho tất cả. Nàng thông cảm nha! Iu nàng! ^-^
vậy nàng cho ta gợi ý passss để ta mò nha^^, ta thật không tìm ra được nơi nào gợi ý hết trong nhà cụa nàng :" >~
Trả lờiXóaThành thật cảm tạ nàng đã reply, ta lại chờ reply cụa nàng tiếp a~~~~~
"Vũ Văn Ngạn ngẩng đầu, nhìn thấy Duẫn Yêu lộ ra nụ cười ngọt ngào" -> chỗ này phải là Vũ Văn Thần mới đúng
Trả lờiXóa@ ai_ai: Thank reader! ^^
Trả lờiXóa[quân phạm]
Trả lờiXóabé Tu hok muốn bị anh Ngạn trừng phạt nữa nhưng ta muốn bé bị phạt a *cười gian*
Her Ảnh với Lăng là 1 couple ah kaka. Ta thích nụ cười ngả ngớn của Ảnh và dáng xù lông nhím của Lăng =))
Trả lờiXóaAnh voi Lang nha...ta thich cp nj!!!ta thay Lang co nguy co lam thu nha
Trả lờiXóa