14/1/11

Huyết liên

Đệ tam chương: Lại gặp nhau
     
       "Tiểu Tu, chúng ta đi ra ngoài chơi đi" .
      
       Duẫn Yêu lắc lắc trò chơi mình cầm trên tay, " Hay là không chơi cái này nữa cũng được, Tiểu Tu tốt bụng, chúng ta đi ra ngoài đi." Duẫn Yêu làm nũng, quấn quít lấy La Tu.

       Duẫn Yêu cô bé hàng xóm bên nhà La Tu, hai người biết nhau từ nhỏ, thường xuyên chơi chung với nhau. Hơn nữa, nửa năm trước, La Thiến bị tai nạn giao thông qua đời, La Tu khi ấy mới 7 tuổi, sống một mình nhưng vẫn được gia đình Duẫn Yêu quan tâm chăm sóc. Hiện tại, La Tu không có cách nào đối phó với cô bé này, có lẽ là tính bướng bỉnh của cô bé bị chính mình ảnh hưởng đi. La Tu lắc đầu.
        
       “Đi thôi”

      “Tốt quá! Vẫn là Tiểu Tu tốt nhất!” Duẫn Yêu vui sướng ôm tay La Tu lôi kéo vào công viên.

       "Tiểu Tu, ngồi xích đu, ngươi đẩy ta đi." Duẫn Yêu nhìn La Tu đầy chờ mong.

       "Ân, không cần nhõng nhẽo. " La Tu thở dài bất đắc dĩ.

       "Đến đây, ngồi xuống." Nói rồi, La Tu dùng sức đẩy Duẫn Yêu lên cao.

        Lúc này ở trong mắt mọi người, La Tu trở thành một vị ca ca rất yêu thương chăm sóc muội muội, cả hai đều là những đứa trẻ bình thường, hồn nhiên vô tư lự.

       “Tiểu Tu, cao thêm một chút nữa! Cao thêm một chút nữa!” Duẫn Yêu sung sướng hét to. 

       La Tu ngắm nhìn vẻ khờ dại của Duẫn Yêu, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng hắn, làm con nít thật tốt, không biết đến ưu phiền... “Ân, ngồi chắc vào nhé!” 

       "Xe kem ly đến kìa, nhanh lên, nhanh lên." Mấy đứa trẻ trong công viên kích động kêu lớn.

       "Tiểu Tu, tiểu Tu, ta cũng muốn ăn." Duẫn Yêu ngồi trên xích đu, ánh mắt nhìn La Tu tràn đầy khao khát.

       "Ngồi yên đây, ta đi mua." La Tu lại lắc lắc đầu, xem ra mình đúng là không biết cách đối phó với trẻ con, giống như trước kia chủ nhân từng nói mình quá nhân từ, quên đi, hiện tại mình là một “La Tu” hoàn toàn mới. 

       "Ông chủ, ta muốn một kem ô mai, một kem hương thảo." La Tu nhận kem, trả tiền, cầm hai cây kem đi về phía Duẫn Yêu.

       "Cầm lấy." Hắn đưa cho Duẫn Yêu cây kem ô mai, mình đúng ở bên cạnh nhấm nháp cây kem hương thảo.

     Những đám mây lững thững trôi, chợt như gần, chợt như xa trong đáy mắt. Xa xa, phía bên đường, một chiếc lá già nhẹ nhàng rơi xuống mất đất ẩm ướt . Trong không gian im lặng, một chút rung động gợn lên ở trong góc linh hồn hắn.

        La Tu lẳng lặng nhìn ra xa, cười lạnh một tiếng, quay sang phía Duẫn Yêu đang hồn nhiên ăn kem ô mai, nói: "Tiểu Yêu, ta có chút chuyện phải làm, ngươi về nhà trước đi."

       "Không muốn, không muốn, tiểu Tu, ta không muốn." Miệng ngậm đầy kem, Duẫn Yêu lung búng nói.

       La Tu cười cười, sờ sờ đầu tiểu Yêu, " Tiểu Yêu, ngoan, ta về sẽ cho ngươi đồ ăn ngon". Trẻ nhỏ vốn là thích được dỗ dành.

       "Ân, được rồi, nhớ kỹ, đồ ăn ngon đấy nhé."

       La Tu cười cười nhìn cô gái bé bỏng rồi một mình hướng về phía sâu trong công viên đi vào.

       Rất nhiều lần hắn đã khiến bản thân mình đánh mất một buổi chiều hoàng hôn như thế này, hoặc là, tại những buổi chiều hoàng hôn như thế này, hắn đã đánh mất chính mình. Hoàng hôn mênh mông, trong trẻo mà mờ nhạt, xa xa, những con đường nhỏ uốn lượn tít tắp, không ngừng đuổi về xa tít tắp...

       La Tu tựa vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực, nhìn vở diễn gay cấn trước mắt, lại là hắn ——Vũ Văn Ngạn.

       Vũ Văn Ngạn cầm roi da, quật không thương tiếc vào một người đàn ông toàn thân đẫm máu.

       "Giờ thì ngươi đã biết ám sát ta sẽ có hậu quả gì." Vũ Văn Ngạn lạnh lẽo .

       "Muốn đánh muốn giết cứ việc làm đi" Người đàn ông đó hai mắt tràn ngập lửa giận, hung tợn nhìn chằm chằm Vũ Văn Ngạn.

       "Ba!" Một cái bạt tai bay đến trên mặt hắn "Ngươi câm miệng, nếu ngươi muốn ta cũng không ngại giết ngươi" Lăng nắm chặt nắm tay, chuẩn bị đánh về phía người đàn ông.
        
       " Dừng tay, Lăng."

       "... Dạ, chủ nhân."

       Vũ Văn Ngạn đi lại gần bên cạnh người đàn ông, đốt một điếu thuốc, cười nhạt.
       
       "Hình như là ngươi có một đứa con gái, gọi là Duẫn Yêu? Có vẻ như năm nay đã 5 tuổi, vô cùng đáng yêu, nếu đem cô bé đến chơi với ngươi thì sẽ ra sao nhỉ, còn nữa, mẹ của ngươi cũng có thể đến gặp con trai của bà ấy, cả nhà đoàn tụ, ý ngươi thấy thế nào? "

       "Dừng tay, dừng tay, không được động đến họ, bọn họ không biết gì hết. " Người đàn ông vội vã la lớn.

        Duẫn Yêu, là cô bé Duẫn Yêu này hay sao? La Tu cau chặt lông mày.

       "Không đụng đến bọn họ cũng được, có điều ngươi nên nói cho ta ai đã phái ngươi đến? " Vũ Văn Ngạn đến trước mặt người đàn ông, hai ngón tay nâng cằm đối phương, buộc hắn phải nhìn vào mắt mình.

        Người đàn ông sợ hãi, khẽ giọng nói ra một cái tên.

        Vũ Văn Ngạn nhướng mày " Là hắn? Hừ!" Nghe rồi y nhìn sang phía Lăng, gật đầu.

         Người đàn ông được thả, cả người sụp lên mặt đất, Lăng túm áo hắn, hầm hầm:
       
        "Hôm nay tạm tha cho ngươi, lần sau sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa đâu, cút đi. "

        Lăng vỗ vỗ hai tay vào nhau, hướng về phía Vũ Văn Ngạn đi đến, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe “A” một tiếng kêu lên.

       Vũ Văn Ngạn xoay người, thấy trên trán người đàn ông kia đã găm một tiểu đao. Y nhìn về phía Lăng, Lăng lắc lắc đầu, ý bảo không phải mình. Y cười lạnh: " Xem ra, nơi này vẫn còn có người khác."

       "Chủ nhân, nhìn xem." Lăng chỉ vào con dao trên tay xác chết, thì ra là muốn ám sát bọn họ, và có một người thứ tư tại đây đã ra tay giúp đỡ họ.

       "Là ai, đi ra." Lăng kêu lớn.

        Lúc này, Vũ Văn Ngạn lẳng lặng đi về phía cái xác, cúi người ngồi xuống, nhìn thấy thanh tiểu đao găm trên trán người đàn ông, y nhận ra thanh tiểu đao đó.
       
        Là hắn, tiểu thiên sứ của ta.

       La Tu có tất cả là năm thanh tiểu đao, tại chuôi của năm thanh tiểu đao này hắn khắc tên của chính mình, người bình thường sẽ không chú ý đến, thế nhưng Vũ Văn Ngạn không nằm trong số những “người bình thường”.

       "Chủ nhân, cái này...." Lăng đưa lên một mảnh giấy.

       Vũ Văn Ngạn cầm lấy mảnh giấy, " Lăng, thực sự có ý tứ." Y nói rồi, cười cười cùng Lăng rời khỏi công viên.

      Trên mảnh giấy, La Tu viết: Đổi một mạng với Duẫn Yêu.

      Vũ Văn Ngạn gấp mảnh giấy bỏ vào túi áo, xem ra y phải nhanh một chút tìm ra tiểu thiên sứ. Trên mặt y lộ ra một vẻ tươi cười ôn nhu khiến Lăng đi bên cạnh thiếu điều dụi mắt, không sao tin được chủ nhân của mình cư nhiên có thể cười đến ôn nhu như vậy!

      Tại một nơi khác, La Tu cầm kẹo que mang về nhà, Duẫn Yêu vui sướng lao đến ôm chầm lấy hắn. " Tiểu Tu, tiểu Tu, cuối cùng ngươi đã trở lại, đồ ăn của ta, đồ ăn của ta..."

       La Tu đẩy con bạch tuộc bé bỏng trên người mình ra, lấy kẹo que đưa cho cô bé, ánh mắt đầy ôn nhu...

       Chiều, mặt trời ngả về tây, kéo theo một vệt dài màu bạc trên đường chân trời. Bóng cây in đậm trên nền tà dương, gió thu mát như nước, cây cỏ lả lướt như gió.

       "Ta sẽ bảo vệ nụ cười của ngươi." La Tu nhìn Duẫn Yêu, kiên định thầm nhủ. 

       Phía chân trời viền lên bóng cỏ cây, trong không gian tĩnh mịch từng dòng vận mệnh lại bắt đầu ngân nga...
_____________

9 nhận xét:

  1. Lại nhìu lời:
    Ban đầu là: "Lăng chỉ vào con dao trên tay xác chết, thì ra là muốn ám sát bọn họ, và có một người thứ tư tại đây đã ra tay giúp đỡ họ." => hành động cấp bách, ko chuẩn bị trước

    Lúc sau: "Trên mảnh giấy, La Tu viết: Đổi một mạng với Duẫn Yêu." => có giấy, bút sẵn + thời gian hì hụi viết + thời gian cột với tiểu đao => chuẩn bị khá chu đáo.

    Triện hay, nhưng tới đoạn này hơi hơi bất mãn.

    Trả lờiXóa
  2. @ Diem Quynh: Lúc đầu edit đoạn nì ta cũng "chăn chở" lắm cơ, nhưng mờ tác giả viết thế, ta ...TT^TT ... Thôi, hãy hình dung là tiểu Tu đã đoán trước được ý đồ của kẻ định đánh lén, sau đó nhanh chóng làm ra quyết định... Ta đồng ý với nàng, truyện hay, vì thế mí cái lỗi nho nhỏ nì... mắt nhắm mắt mở đê a! ^^
    P/s: nàng có thể tham khảo lại bản QT và bản Raw tại VnS về đoạn này.

    Trả lờiXóa
  3. ta tg Latu giết ổng chứ a @@

    Trả lờiXóa
  4. @ Nặc danh Ất: Chào nàng! ^^ ... mà "ổng" là ...ai zậy? =.=

    Trả lờiXóa
  5. Tiểu Tu đổi mạng cho Tiểu Yêu, muo6t1n bảo vệ nụ cười của Tiểu Yêu, kiểu này làm papa ghen chít à :D

    Trả lờiXóa
  6. bé ấy có mấy tuổi đầu lấy công lực đâu ra mà phi đao xuyên trán người khác được chứ????? cứ cho thần kinh, độ nhạy của bé còn nguyên nhưng sức mạnh cũng còn nguyên thì ta thấy thiệt phi lý. Cục sạn ni to quá, ta nhai ko nổi. huhuhuhu

    Trả lờiXóa
  7. @ hoaban: Chi tiết này chúng ta đều cảm thấy ... kỳ cục, và mình cũng thật thà mà nói với bạn là kỳ cục vẫn còn nhiều ở phía trước. Nếu bạn cảm thấy vướng vít ở điểm này không thể quên được, thì mình xin gợi ý bạn qua đọc những bộ khác. Mình có giới thiệu rất nhiều bộ Danmei hay trong phần Lối vào tệ gia ấy. Chúc bạn có được những bộ truyện ưng ý! Thân ái! ^^

    Trả lờiXóa
  8. Ta thấy hơi hem thích Duẫn Yêu... Có lẽ ta ko thích con gái quá nhõng nhẽo mà quá được nuông chiều nga~.... Haiz ta mong sau này e nó ko thành cái cục nợ gánh nặng cho Tiểu Tu.
    Mà ta thấy tiểu thuyết mà mấy tình tiết này có vô lý cũng ko sao kaka ta nghĩ tác giả tự có cách lý giải riêng. Ta thấy đây chỉ là tiểu tiết thôi ko quan trọng lắm :"> quan trọng là tình phụ tử của hai a hoho

    Trả lờiXóa
  9. Ta nho van an noi 4nam sau me pe Tu new die nha,khj do pe 10t uj nha...ma doan nay thj pe new 7t ah...ta thj thay may tinh tiet nho ko dang noi...co the pe mang balo ma tg ko noi nen van day du de viet,ma chj can fan xa chuan xac thj ta ngj pe cung co du suc nha...pe ve ui tap luyen thj faj co hjeu qua thuj...

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment