Đệ lục chương: Yên tĩnh
Yu thật xin lỗi cả nhà *Cúi cúi* Yu đã hẹn sẽ up típ chương 8 Hào môn, nhưng mờ hum nay Yu mệt phờ, chỉ có thể làm được Huyết liên, vậy Yu xin up 2 chương Huyết liên để cáo lỗi với cả nhà! *cúi cúi*
____________
Vũ Văn Tu bị Vũ Văn Ngạn ôm lên lầu, về tới phòng ngủ của y.
"Từ nay về sau, ngươi sẽ ở chỗ này." Vũ Văn Ngạn nói, trong lời nói đã có chút tức giận.
"Ta muốn đi về phòng của ta." Vũ Văn Tu ghét bị người khác sắp xếp chuyện cá nhân, hắn bất mãn nói.
"Đây là phòng của ngươi, ngươi cùng ta ở chung. " Vũ Văn Ngạn không nói thêm gì nữa, một đường đi tới phòng tắm.
Nước ào ào chảy xuống, xối lên thân thể rắn chắc của Vũ Văn Ngạn. Trong lúc đó, Vũ Văn Tu thăm quan gian, có máy tính, TV, có bàn làm việc, trên mặt bàn đặt các loại văn kiện chỉnh tề, một kệ rượu theo phong cách Âu Châu, còn có tủ quần áo, bên trong lại có cả quần áo của trẻ nhỏ. Vũ Văn Tu tùy tiện cầm lấy một bộ, đánh giá qua rồi lại bỏ vào vị trí cũ.
"Từ nay về sau, ngươi sẽ ở chỗ này." Vũ Văn Ngạn nói, trong lời nói đã có chút tức giận.
"Ta muốn đi về phòng của ta." Vũ Văn Tu ghét bị người khác sắp xếp chuyện cá nhân, hắn bất mãn nói.
"Đây là phòng của ngươi, ngươi cùng ta ở chung. " Vũ Văn Ngạn không nói thêm gì nữa, một đường đi tới phòng tắm.
Nước ào ào chảy xuống, xối lên thân thể rắn chắc của Vũ Văn Ngạn. Trong lúc đó, Vũ Văn Tu thăm quan gian, có máy tính, TV, có bàn làm việc, trên mặt bàn đặt các loại văn kiện chỉnh tề, một kệ rượu theo phong cách Âu Châu, còn có tủ quần áo, bên trong lại có cả quần áo của trẻ nhỏ. Vũ Văn Tu tùy tiện cầm lấy một bộ, đánh giá qua rồi lại bỏ vào vị trí cũ.
"Xem ra, mọi công tác chuẩn bị để đưa ta trở về hắn đều làm rất tốt . "
Vào lúc Vũ Văn Tu đang tự nhủ, Vũ Văn Ngạn tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra. Nước trên người chưa lau khô, khăn bong trắng phủ trên đầu, trên người không mặc áo, phía dưới chỉ có một chiếc quần nội y, nước từ trên tóc từng giọt, từng giọt nhỏ xuống trên vai và ngực.
Vào lúc Vũ Văn Tu đang tự nhủ, Vũ Văn Ngạn tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra. Nước trên người chưa lau khô, khăn bong trắng phủ trên đầu, trên người không mặc áo, phía dưới chỉ có một chiếc quần nội y, nước từ trên tóc từng giọt, từng giọt nhỏ xuống trên vai và ngực.
Đối với Vũ Văn Tu lúc này đang ở trong thân thể một đứa trẻ 11 tuổi mà nói, Vũ Văn Ngạn hiện tại thực vô cùng cường hãn, từ người y tỏa ra một thứ khí thế khiến Vũ Văn Tu cảm thấy mình muốn đào thoát khỏi lòng bàn tay người này là hoàn toàn không có khả năng.
"Ngày mai ta phải về nhà lấy một ít tư trang " Vũ Văn Tu không có ý định tiếp tục dò xét Vũ Văn Ngạn, xoay người đi về phía phòng tắm, thuận tiện bỏ lại một câu trước khi đi, không phải là hỏi ý kiến, mà là thông báo.
Trong phòng tắm tiếng nước lại vang lên, Vũ Văn Ngạn lau khô tóc, ngồi ở trên giường, im lặng xem văn kiện. Tắm xong, Vũ Văn Tu mặc một chiếc quần màu trắng đơn giản, nhìn thấy Vũ Văn Ngạn lại dậy lên một cảm giác thực không cam lòng, muốn vượt qua hắn. Từ nhỏ, đối với “La Tu” kiếp trước hay là “Vũ Văn Tu” kiếp này, ham muốn khiêu khích cường giả vẫn mạnh mẽ như trước, không phục chính là không phục. Lần đầu tiên hắn gặp Vũ Văn Ngạn, hắn ra tay cũng là bởi vì lòng hiếu thắng, không chịu thua kém bị kích thích.
Trong phòng tắm tiếng nước lại vang lên, Vũ Văn Ngạn lau khô tóc, ngồi ở trên giường, im lặng xem văn kiện. Tắm xong, Vũ Văn Tu mặc một chiếc quần màu trắng đơn giản, nhìn thấy Vũ Văn Ngạn lại dậy lên một cảm giác thực không cam lòng, muốn vượt qua hắn. Từ nhỏ, đối với “La Tu” kiếp trước hay là “Vũ Văn Tu” kiếp này, ham muốn khiêu khích cường giả vẫn mạnh mẽ như trước, không phục chính là không phục. Lần đầu tiên hắn gặp Vũ Văn Ngạn, hắn ra tay cũng là bởi vì lòng hiếu thắng, không chịu thua kém bị kích thích.
"Đi lên."
Vũ Văn Tu lấy lại tinh thần, cứng ngắc trèo lên giường.
"Ngủ." Vũ Văn Ngạn ra lệnh.
"Ngày mai chuẩn bị cho ta một gian phòng, ta muốn ngủ riêng.” Vũ Văn Tu nằm nghiêng đi, lạnh lùng nói.
"Ta nói rồi, ngươi ở đây cùng ta." Hiện tại, Vũ Văn Ngạn vô cùng bất mãn, không biết có bao nhiêu người hy vọng được cùng y ở chung một chỗ, chỉ có tên tiểu tử trước mắt này không biết điều, cũng không biết y đã làm sai gì sự, cư nhiên để cho hắn ở lại trong phòng mình. Quên đi, sớm muộn gì rồi y cũng sẽ biết.
Vũ Văn Tu không tranh cãi gì nữa, bởi hắn hiểu được sự kiên trì của Vũ Văn Ngạn, dần dần đi vào giấc ngủ. Ở trong mộng, Vũ Văn Tu thấy mình như ôm cái gì, lạnh lạnh, phi thường thoải mái, muốn xích lại nhanh hơn, hơn nữa, có một mùi vị an tâm bao phủ khiến hắn ở trong mộng vô ý thức đắm chìm. Vũ Văn Tu cọ cọ, ngủ càng thêm ngọt.
Vũ Văn Ngạn nhìn thấy Vũ Văn Tu như thế nhưng không đẩy hắn ra mà ngược lại ôm chặt hắn, giống như ôm một khối trân bảo, rất sợ đánh mất hắn. Vũ Văn Ngạn hít vào hương vị cỏ xanh trên cơ thể Vũ Văn Tu chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Từ nhỏ, Vũ Văn Ngạn đã có tính cảnh giác hơn người bình thường, do đó ngủ rất ít mà không sâu, thế nhưng lần này lại có thể ngủ thật ngon, hơn nữa lại ngủ bên cạnh một người thứ hai.
Yên tĩnh, khiến cho người ta có một loại hưởng thụ sảng khoái nói không nên lời. Một bông tuyết đầu mùa nhẹ thả mình duyên dáng trong không trung, giống như một giọt nước trong suốt rơi ra từ trong đám mây mù, theo gió nhẹ bay lên như múa, màu trắng tinh thuần trải dài từ chân trời tiếp đến mặt đất, khiến người ta cảm thấy như đã tìm được chốn Niết bàn giữa cuộc sống ô trọc hắc ám.
Một buổi sáng sớm yên tĩnh, đối với Vũ Văn Tu mà nói, là thật khó có được.
"Ngủ." Vũ Văn Ngạn ra lệnh.
"Ngày mai chuẩn bị cho ta một gian phòng, ta muốn ngủ riêng.” Vũ Văn Tu nằm nghiêng đi, lạnh lùng nói.
"Ta nói rồi, ngươi ở đây cùng ta." Hiện tại, Vũ Văn Ngạn vô cùng bất mãn, không biết có bao nhiêu người hy vọng được cùng y ở chung một chỗ, chỉ có tên tiểu tử trước mắt này không biết điều, cũng không biết y đã làm sai gì sự, cư nhiên để cho hắn ở lại trong phòng mình. Quên đi, sớm muộn gì rồi y cũng sẽ biết.
Vũ Văn Tu không tranh cãi gì nữa, bởi hắn hiểu được sự kiên trì của Vũ Văn Ngạn, dần dần đi vào giấc ngủ. Ở trong mộng, Vũ Văn Tu thấy mình như ôm cái gì, lạnh lạnh, phi thường thoải mái, muốn xích lại nhanh hơn, hơn nữa, có một mùi vị an tâm bao phủ khiến hắn ở trong mộng vô ý thức đắm chìm. Vũ Văn Tu cọ cọ, ngủ càng thêm ngọt.
Vũ Văn Ngạn nhìn thấy Vũ Văn Tu như thế nhưng không đẩy hắn ra mà ngược lại ôm chặt hắn, giống như ôm một khối trân bảo, rất sợ đánh mất hắn. Vũ Văn Ngạn hít vào hương vị cỏ xanh trên cơ thể Vũ Văn Tu chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Từ nhỏ, Vũ Văn Ngạn đã có tính cảnh giác hơn người bình thường, do đó ngủ rất ít mà không sâu, thế nhưng lần này lại có thể ngủ thật ngon, hơn nữa lại ngủ bên cạnh một người thứ hai.
Yên tĩnh, khiến cho người ta có một loại hưởng thụ sảng khoái nói không nên lời. Một bông tuyết đầu mùa nhẹ thả mình duyên dáng trong không trung, giống như một giọt nước trong suốt rơi ra từ trong đám mây mù, theo gió nhẹ bay lên như múa, màu trắng tinh thuần trải dài từ chân trời tiếp đến mặt đất, khiến người ta cảm thấy như đã tìm được chốn Niết bàn giữa cuộc sống ô trọc hắc ám.
Một buổi sáng sớm yên tĩnh, đối với Vũ Văn Tu mà nói, là thật khó có được.
Nhìn đến người nam nhân nằm bên cạnh, hắn cau mày, đẩy ra cánh tay quấn quanh người mình, lẳng lặng đi xuống giường, nhìn những bông tuyết từ trên không trung chầm chậm buông xuống, trắng tinh không tì vết, giống như nụ cười của thiên sứ. Thế nhưng trong mắt Vũ Văn Tu, mấy ngày này vô số bánh xa cùng dấu chân khiến chúng đông lại, biến thành màu đen, tàn tạ, trở nên không toàn vẹn, đầy khuyết thiếu, trộn lẫn với bụi đất không thể phân biệt.
"Nguy rồi, Duẫn Yêu." Vũ Văn Tu vỗ vỗ trán, " Sao ta có thể quên khuấy mất cô bé."
Vội vàng mặc lại y phục vắt trên ghế, mở cửa đi ra, phía sau, Vũ Văn Ngạn chậm rãi mở mắt, nhìn bên ngoài tuyết bay đầy trời. " Duẫn Yêu phải không?"
Một nơi khác, Vũ Văn Tu chạy ra khỏi phòng, như đi vào chỗ không có cảnh giới, xuyên qua hành lang gấp khúc. Bởi vì hắn là Vũ Văn Tu, thiếu gia của Vũ Văn gia tộc, tất nhiên cảnh báo sẽ không kêu, tất nhiên hộ vệ sẽ không ngăn đón, hắn dễ dàng rời khỏi Vũ Văn gia.
Vũ Văn Ngạn ngồi trên giường, nhìn bóng dáng vội vàng của Vũ Văn Tu, nghe Lăng báo cáo: " Chủ nhân, thiếu gia đã ra khỏi tòa nhà chính của Vũ Văn gia, kế tiếp có cần phái ám vệ bảo hộ hắn hay không? "
"Không cần." Vũ Văn Ngạn không quay đầu lại, "Duẫn Yêu phải không? Xem ra ta phải gặp cô gái hắn mong nhớ ngày đêm. Lăng, chuẩn bị xe.”
"Rõ." Lăng không hiểu nổi suy nghĩ của chủ nhân, chỉ biết là, y đang tức giận, chỉ mong hôm nay chính mình không bị liên lụy.
Mùa đông, mùa của sự lặng yên không tiếng động, tiếng Violon Cello ảm đạm, tiếng đàn cầm đọng lại trong không khí lạnh thấu xương lúc đó...
Vội vàng mặc lại y phục vắt trên ghế, mở cửa đi ra, phía sau, Vũ Văn Ngạn chậm rãi mở mắt, nhìn bên ngoài tuyết bay đầy trời. " Duẫn Yêu phải không?"
Một nơi khác, Vũ Văn Tu chạy ra khỏi phòng, như đi vào chỗ không có cảnh giới, xuyên qua hành lang gấp khúc. Bởi vì hắn là Vũ Văn Tu, thiếu gia của Vũ Văn gia tộc, tất nhiên cảnh báo sẽ không kêu, tất nhiên hộ vệ sẽ không ngăn đón, hắn dễ dàng rời khỏi Vũ Văn gia.
Vũ Văn Ngạn ngồi trên giường, nhìn bóng dáng vội vàng của Vũ Văn Tu, nghe Lăng báo cáo: " Chủ nhân, thiếu gia đã ra khỏi tòa nhà chính của Vũ Văn gia, kế tiếp có cần phái ám vệ bảo hộ hắn hay không? "
"Không cần." Vũ Văn Ngạn không quay đầu lại, "Duẫn Yêu phải không? Xem ra ta phải gặp cô gái hắn mong nhớ ngày đêm. Lăng, chuẩn bị xe.”
"Rõ." Lăng không hiểu nổi suy nghĩ của chủ nhân, chỉ biết là, y đang tức giận, chỉ mong hôm nay chính mình không bị liên lụy.
Mùa đông, mùa của sự lặng yên không tiếng động, tiếng Violon Cello ảm đạm, tiếng đàn cầm đọng lại trong không khí lạnh thấu xương lúc đó...
_______________
He he ta xé tem trước đã giờ bị giục đi ngủ roài chưa đọc được để lúc nào thong thả đọc mới thầm :)))
Trả lờiXóa_Phudulukhach_
Trời ơi, khoái tem còn hơn khoái đọc kìa! *Té ghế*
Trả lờiXóako phai chi co minh ban ay nhu vay dau.tui cung the ne.thoi xin cai phong bi vay.chan.ah
Trả lờiXóa@ ningca: ta hay post khuya, các nàng đợi tem làm chi cho khổ, ài... *Xót xa*
Trả lờiXóaanh ghen tị với Tiểu Yêu nha
Trả lờiXóaA cứ như là thiếu phụ đi đánh ghen ấy =))
Trả lờiXóaCòn e thì cứ nhu người chồng chạy vào bệnh viện phụ sản do vợ sinh gấp =))
Pe ma cu wan tam ng khac kiu nj thj anh cu do vaj dam daj daj dj..Hehe
Trả lờiXóa