28/1/11

Huyết liên

Đệ thập tứ chương: Chỉ là muội muội mà thôi.
Từ chap nì trở đi, ta làm trên máy khác, máy nì có chút vấn đề, vầy nên nếu có xảy ra lỗi căn chỉnh, font chữ... thì cả nhà thông cảm, hết kỳ nghỉ ta sẽ chỉnh lại như cũ. Cảm ơn bà con! ^-^ Hum ni mệt quá, ta chỉ làm một chương thôi. TT^TT
___________

"Vũ Văn Ngạn, ngươi buông tay cho ta."Khắp hành lang vang dội thanh âm cường ngạnh của Vũ Văn Tu.

"Ai, tiểu thiếu gia hảo đáng thương a!" Lăng đứng trên hành lang lắc lắc đầu, " Ảnh, đi thôi, đi hình đường."Quay đầu nhìn Ảnh, thấy người này đang nhìn mình cười, anh lại thở dài thêm lần nữa.

"Đi thôi." Ảnh đi theo sau Lăng, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại cánh cửa phòng ngủ của Vũ Văn Ngạn, môi khẽ cong lên thành hình vòng cung.

" Vũ Văn Ngạn, ngươi buông tay cho ta, có nghe không." Bị Vũ Văn Ngạn cưỡng ép lôi ra khỏi phòng Duẫn Yêu đã khiến trong lòng Vũ Văn Tu tràn ngập lửa giận, mình còn chưa tìm y tính sổ, y lại còn man ngoan đem mình quăng lên giường, chẳng lẽ y ghét cái giường này đến vậy hay sao? (logic kiểu gì vậy?=.=)

“ Vũ Văn Ngạn, ngươi điên thế đã đủ chưa?" Vũ Văn Tu hừng hực lửa giận nhìn thấy nam nhân trước mắt, "Hôm nay ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi không thể ôn nhu một chút hay sao?"

"Ôn nhu?"Đối với một kẻ sinh ra trong mưa bom bão đạn như Vũ Văn Ngạn, trong từ điển của y Tát nhiên không có từ “ôn nhu”, ôn nhu với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân.

"Tiểu Yêu vốn đang có bệnh trong người, ngươi còn làm như vậy với cô bé, ngươi không thể có - dù chỉ một chút - ôn nhu với cô ấy hay sao?" Vũ Văn Tu lẩm bẩm.

"Duẫn Yêu?" Lại là cái tên đó,Tu nhi tức giận đến như vậy liền bởi y không ôn nhu với Duẫn Yêu? Thực tế Vũ Văn Ngạn chưa từng nghĩ rằng mình phải ôn nhu với Duẫn Yêu, y chưa phát giận là tốt lắm rồi, nực cười, thật sự là buồn cười, tên nhóc con này còn muốn đòi hỏi y làm thế này, không làm thế khác, thú vị!

" Không cần thiết." Vũ Văn Ngạn thản nhiên đáp, đưa tay tháo cà vạt, cởi áo, nửa người trên của y lộ ra, cân đối và rắn chắc, Vũ Văn Ngạn nhìn người còn đang tức giận ngồi trên giường: " Cởi quần áo."

Vũ Văn Tu không thèm để ý.

Vũ Văn Ngạn pha nước tắm xong xuôi, từ phòng tắm đi ra nhìn thấy Vũ Văn Tu ngồi trên giường không nhúc nhích bèn đi tới, lôi hắn vào phòng tắm. Khói bốc lên nóng hổi, hơi nước lượn lờ. Vũ Văn Ngạn vừa tự cởi quần của mình vừa nói: “Cởi quần áo.” Vũ Văn Tu liếc y một cái, bĩu môi, tiếp tục không thèm để ý, một ngón tay còn không buồn nhúc nhích. Vũ Văn Ngạn cau mày, rốt cuộc thở dài. Y đem quần áo đã cởi bỏ sang một bên.

Vũ Văn Tu lấy lại tinh thần, nhận thấy nam nhân trước mặt đã thoát hạ tất cả y phục. Bởi khoảng cách giữa hai người và bởi chiều cao khiêm tốn cảu Vũ Văn Tu, lúc hắn ngẩng đầu lên ánh mắt cũng đồng thời chiếu đúng vào ... chỗ đó... của Vũ Văn Ngạn! Hắn nhìn chằm chằm, ngẩn cả người, " Thật cường tráng!" lúc này trong đầu của Vũ Văn Tu chỉ có mấy từ này. (ò-ó!!!)

Vũ Văn Ngạn nhướng mày, ôm lấy Vũ Văn Tu lúc này đang ngẩn người đi đến bên bồn tắm lớn. Bị nhấc bổng lên giữa không trung, Vũ Văn Tu định thần lại, thầm nhủ vừa rồi sao mình có thể... cũng không phải chưa thấy nam nhân khỏa thân, vậy mà còn nhìn đến ngẩn người, chính hắn cũng không khỏi cảm thấy mình kỳ quái... cúi đầu nhìn thấy sàn nhà, lúc ấy Vũ Văn Tu mới phát hiện ra mình bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Mình chẳng phải là kẻ yếu ớt gì, cư nhiên lại bị một đại nam nhân đối xử như vậy, thật sự là vô cùng nhục nhã.

" Thả ta xuống." Vũ Văn Tu còn đang giãy giụa thì chớp mắt đã thấy mình đứng giữa bồn tắm lớn. “Định làm gì?” Vũ Văn Tu thực sự tức giận, Vũ Văn Ngạn định làm cái gì, muốn ném hắn là ném sao?

Vũ Văn Ngạn không nói thêm câu nào, cúi xuống tự tay lột sạch quần áo ướt nhẹp trên người Vũ Văn Tu, tuy Vũ Văn Tu đang thực bất mãn nhưng sức mình không bằng người, sức hắn bây giờ mà so với Vũ Văn Ngạn chẳng khác chứng chọi với đá, không đáng nhắc đến.

"Câm miệng, tắm rửa." Rốt cuộc Vũ Văn Ngạn phá vỡ sự trầm lặng, không do dự cùng bước vào bồn tắm, ngồi xuống trước mặt Vũ Văn Tu.

"Di, vì sao ta phải cùng tắm với ngươi? " Vũ Văn Tu vô cùng bất mãn nhìn chằm chằm Vũ Văn Ngạn “Ta đang hỏi ngươi, trả lời đi!”

"Không vì gì cả, tắm rửa." Vũ Văn Ngạn nhắm hai mắt, tựa vào một bên, thong thả dưỡng thần, bộ dáng hoàn toàn không để ý tới Vũ Văn Tu.

Nửa giờ trôi qua...

Vũ Văn Tu bước ra khỏi bồn tắm lớn, thuận tay rút lấy chiếc khăn mặt lau nước dính trên người. Quay đầu lại nhìn thấy Vũ Văn Ngạn vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, Vũ Văn Tu chỉ có thể tự mình gặm nhấm buồn bực.

"Vũ Văn Ngạn, ta không phải tiểu hài nhi, cho nên sau này ngươi không được dùng một phần nhỏ thái độ như vậy đối xử với ta, ta có quyền tự do của ta. " Vũ Văn Tu thấp giọng nói, " Ta thật không biết Duẫn Yêu có chỗ nào nào chọc tới ngươi , ta đã đáp ứng với mẫu thân cô bé là sẽ chăm sóc cô bé, vậy mà... ngươi lại thương tổn Duẫn Yêu. " Vũ Văn Tu vừa nói vừa dùng khăn lau thân thể.

Vũ Văn Ngạn đã sớm mở mắt ra, nhìn dáng vẻ chăm chú chà lau của Vũ Văn Tu, lại nghe thấy những lời Vũ Văn tu nói, khóe miệng khẽ nhích cao, trong nháy mắt lộ ra một nụ cười mê hồn, nếu có nữ nhân nhìn thấy nụ cười tuyệt đối có lực sát thương ấy của Vũ Văn Ngạn, không chừng đã sớm ngất xỉu! Cùng y lớn tiếng đòi tự do, tiểu hài nhi này xem ra rất có đảm lượng*. (*lớn mật)

" Ta coi Duẫn Yêu như muội muội, bởi vậy ta không cho phép ngươi thương tổn nàng." Vũ Văn Tu tin chắc rằng Vũ Văn Ngạn nghe thấy lời mình cho nên dù phải thử cũng sẽ thử một lần, vì Duẫn Yêu hắn sẽ cố gắng hết sức.

Bất quá, hiện tại Vũ Văn Tu chỉ lo lau khô làn da, tính cảnh giác suy giảm rất nhiều, ngay cả Vũ văn Ngạn đã bắt đầu theo dõi hắn từ lúc hắn bắt đầu lau mình hắn đều không phát hiện được, còn tiếp tục nói khẽ: " Vũ Văn Ngạn, ta biết ngươi không xem mạng người ra gì, có điều, sinh mệnh của Duẫn yêu là do ta bảo vệ, cho dù phải cùng ngươi đối đầu."

Tiếng nước xôn xao cắt ngang dòng suy tư của Vũ Văn Tu, quay đầu nhìn lại đã thấy Vũ Văn Ngạn đã đứng lên trong bồn tắm. "Khăn mặt."

Khẩu khí ra lệnh thực sự làm cho Vũ Văn Tu hỏa đại, có điều quên đi, ai bảo mình nhỏ hơn người ta đâu, cúi đầu nghe lệnh đi. Vũ Văn Tu thuận tay đem chiếc khăn mặt mình vừa lau đưa ra, mà mặc quần áo xong xuôi rồi, nghênh ngang đi ra khỏi phòng tắm, ngồi trên giường chơi PSP.

"Muội muội sao ?" Vũ Văn Ngạn khẽ nhắc lại, môi nở nụ cười, xem ra y vẫn còn xem nhẹ năng lực của Vũ Văn Tu, hắn dám đứng trước mặt y thản nhiên khiêu khích như vậy, có lẽ thế mới giống đứa con của Vũ Văn Ngạn.

"Ta đói." Nhìn Vũ Văn Ngạn quấn khăn tắm ngang hông đi ra khỏi phòng tắm, Vũ Văn Tu bất mãn.

" Ta biết, ta đã gọi quản gia chuẩn bị ." Vũ Văn Ngạn ngồi xuống bên cạnh Vũ Văn Tu, nhìn hắn một cách chăm chú. Vũ Văn Tu nhận ra ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Ngạn. "Ngươi lại muốn thế nào?" Hắn hỏi, mặt không ngẩng lên khỏi trò chơi.

"Ta sẽ không động đến Duẫn Yêu." Vũ Văn Ngạn thu hồi ánh mắt, đi về phía tủ quần áo, chọn lấy một bộ đồ đơn giản mặc ở nhà.

Vũ Văn Tu không nhiều lời, nhiều lời vô ích, hắn biết, nếu Vũ Văn Ngạn đã nói như vậy thì hắn sẽ không cần phải lo lắng nữa.

"Bất quá, nếu Duẫn Yêu là người của Vũ Văn gia tộc thì sau này cô ta sẽ phải nhận sự huấn luyện của Vũ Văn gia." Vũ Văn Ngạn không quay đầu lại nhìn Vũ văn Tu, chỉ lo việc mặc y phục của mình.
"Ta biết." Đúng vậy, nếu tiểu Yêu gia nhập Vũ Văn gia tộc thì tự bảo vệ mình là năng lực cơ bản cần có, mình cũng nên buông tay để cô bé đối mặt với con đường của mình, Vũ Văn Tu thở dài.

Vũ Văn Ngạn nghe tiếng thở dài, quay đầu nhìn lại đứa con đầy bí ẩn đang ngồi suy tư trên giường, y thật muốn biết trong cái đầu bé nhỏ đó đang nghĩ cái gì. "Đi xuống ăn cơm." Vũ Văn Ngạn đi thẳng ra cửa phòng, Vũ Văn Tu vợi vã đuổi theo.

...
Bên kia, bởi sức khỏe của Duẫn Yêu nên Vũ Văn Thần chỉ có thể cùng cô bé ở trong phòng Lăng ăn uống.

"Cho ngươi." Vũ Văn Thần giật mình nhìn cô bé đưa bánh ngọt về phía hắn, không biết cô bé nghĩ cái gì, " Đại thúc, thứ này ăn rất ngon."

Vũ Văn Thần nghe hai chữ “Đại thúc” đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhận lấy bánh ngọt, đứng bên cửa sổ trầm tư như đang nghĩ ngợi gì đó.
...

"Chủ nhân, điện thoại từ bổn gia* " Quản gia đứng bên cạnh Vũ Văn ngạn, trên mặt không có một chút biểu tình nào. (* Nơi người đứng đầu Vũ Văn gia tộc sống, cũng có thể nói là “cơ quan đầu não” của Vũ Văn gia tộc)

" Ta biết, xem ra tin tức cũng đã tới nơi, gọi Vũ Văn Thần lại đây." Vũ Văn Ngạn băng lãnh, nhìn thoáng qua Vũ Văn Tu đang ngồi ăn ở gần đó, lại nhìn về phía quản gia ra lệnh.

"Dạ, chủ nhân, vậy còn Duẫn tiểu thư... "

"Cả cô ta nữa." Nói xong, Vũ Văn Ngạn đứng dậy, đi thẳng đến bên điện thoại đang còn đang giữ liên lạc. Vũ Văn Tu nhìn qua Vũ Văn Ngạn cả người vây trong hàn khí đi nghe điện thoại, hiểu rằng sóng yên gió lặng đã qua, ba đào sắp tới, chỉ mong sao những người đến lần này đừng làm cho mình nhàm chán.

Buông điện thoại, Vũ Văn Ngạn rõ ràng đang tức giận, có điều cố không biểu hiện ra trước mặt Vũ Văn Tu mà thôi. Lúc Vũ Văn Thần nghe quản gia báo lại có điện thoại từ bổn gia, mày nhăn càng chặt, xem ra mạng lưới thông tin của lão nhân* thực tinh thông. (* chỉ người đứng đầu Vũ Văn gia tộc.)

"Chúng ta đi xuống đi." Vũ Văn Thần cười nói với Duẫn Yêu vẫn chưa ăn xong.

"Đi đâu?" Duẫn Yêu hỏi, phát âm không rõ vì miệng còn ngậm đầy thức ăn. Vũ Văn Thần bất đắc dĩ cúi xuống lau đi vết bơ dính trên khóe miệng cô bé.

"Theo ta đi là được." Vũ Văn Thần bỏ khăn tay lại trên bàn, rời khỏi phòng Lăng. Duẫn Yêu đáng thương chỉ đành bỏ dở thức ăn của mình, chạy theo Vũ Văn Thần.

"Tiểu Tu!" Duẫn Yêu nhìn thấy Vũ Văn Tu ngồi ở bàn ăn, nhanh chóng chạy tới ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn cười cười.

"Ngươi muốn ăn không?" Vũ Văn Tu nhìn cô bé, chỉ vào đồ ăn của mình, hỏi.

"Ta đã ăn rồi, ăn nữa sẽ biến thành trư." Duẫn Yêu chu môi, nhìn đồ ăn trên bàn.

" Yêu, tiểu Tu nhi, ngươi chỉ lo cho tiểu Yêu, cũng không hỏi đến thúc thúc một chút, thật vô tình nha!" Vũ Văn Thần cọ cọ đến bên cạnh Vũ Văn Tu, tỏ vẻ bất mãn.

" Vậy ngươi ăn hay không ?" Vũ Văn Tu chịu không nổi bộ dáng vô lại của Vũ Văn Thần, chỉ chỉ vào thức ăn, hỏi.

"Có, có, nếu tiểu Tu nhi cho ta, ta nhất định phải ăn." Vũ Văn Thần ngồi lên một cái ghế ở gần đó, cười nói.

" Vũ Văn Thần, ta gọi ngươi tới không phải để cho ngươi ăn uống." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng.

" Úc, ngươi dạy rất phải, ca." Vũ Văn Thần cười cười đối với Vũ Văn Tu đang trừng mắt và với Duẫn Yêu đầy hiếu kỳ nhìn mình.

"Ca, có phải bổn gia lão nhân kia bảo chúng ta trở về không?" Vũ Văn Thần hỏi, bộ dáng nghiêm túc hơn.

"Bọn họ đã biết, cho nên bên kia đã bắt đầu có hành động." Vũ Văn Ngạn xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón tay y, khí phách không phô mà hiện, lúc nhắc tới bổn gia, chân mày y khẽ nhíu lại, một luồng hơi thở bén nhọn tràn ra, ánh mắt lóe lên âm lãnh: " Hai người bọn họ* cũng sẽ theo trở về." (* chỉ Vũ Văn tu và Duẫn Yêu)

Ở trong mắt Vũ Văn Tu, chắc chắn Vũ Văn Ngạn còn có bí mật chưa tiết lộ ở bổn gia, chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao đường đường là Đại đương gia của Vũ Văn gia tộc lại không trở về bổn gia mà ở lại nơi này.

"Tiểu Tu, bổn gia là chỗ nào nga?" Duẫn Yêu lôi lôi tay áo của Vũ Văn Tu,tò mò hỏi nhỏ.

"Tiểu Yêu ngoan, về sau sẽ biết." Vũ VănTu vuốt tóc cô bé, khẽ cười, xem ra lại sắp có trò hay để xem.

Vũ Văn Thần nhìn hai đứa trẻ một cách thâm thúy, xem ra vẫn không nên nói cho chúng chuyện cảu bổn gia, đó là cấm kị của Vũ Văn Ngạn.

Vũ Văn Thần nhận ra xao động trong đáy mắt Vũ Văn Ngạn, biết là y đang cố kìm chế, không khỏi ho khan một tiếng nói thẳng: " Khi nào thì đi?"

" Mai." Một tiếng thốt ra, cả phòng không rét mà run, hàn khí bức người từ Vũ Văn Ngạn bộc phát trong nháy mắt.

"Tiểu Tu, lạnh?!" Duẫn Yêu ngây ngô run rẩy nhìn Vũ Văn Tu.

"Không sao." Vũ Văn Tu nhéo nhéo chóp mũi cô bé.

"Thần, công tác chuẩn bị giao cho ngươi ." Không đợi Vũ Văn Thần trả lời, Vũ Văn Ngạn đã cất bước, trở lại phòng ngủ của mình.

Vũ Văn Tu nghe thấy âm thanh đổ vỡ từ trong phòng truyền ra, đoán chừng là tiếng dõ vỡ của bàn trà trong phòng. Hắn không nói gì thêm, chăm chú ăn. Duẫn Yêu lại ghé vào bên bàn ngủ quên, Vũ Văn Thần ôm cô bé quay về phòng. Trước khi đi, Vũ văn Thần nhìn về phía của phòng Vũ Văn Ngạn, lắc đầu.

"Tiểu Tu nhi, xem ra hôm nay ngươi chỉ có nước ngủ lại khách phòng " Nghe tiếng đổ vỡ trong phòng Vũ Văn Ngạn, một tiếng lại tiếp một tiếng, nhất thời Vũ Văn Thần khẽ rùng mình, lại nhìn Duẫn Yêu trên tay, thầm nghĩ tiếng động lớn như vậy còn có thể ngủ được, bội phục, bội phục, nói với Vũ Văn Tu một câu rồi đi khỏi.

Vũ Văn Tu nhìn cánh của phòng đóng chặt một hồi rồi thản nhiên lên tiếng: "Quản gia, chuẩn bị cho ta một gian khách phòng." Đối với bí mật của Vũ Văn Ngạn xem ra hắn có thể tự từ đào bới.

Đêm tối, ánh trăng trầm mặc, trầm mặc, nơi nơi đều là trầm mặc, trầm mặc đến nỗi người ta quên đi cả thời gian. 
___________

7 nhận xét:

  1. Úi giời tưởng nàng cho ta leo cây rồi chứ. Ta đợi nàng cả ngày luôn hu hu. Tại nàng bảo là Tết sẽ post ngày mà.

    Dù sao đi chăng nữa --> yêu nàng quá đi thôi!!!!

    Trả lờiXóa
  2. troi hom nay ko lanh lam.nang da don dep nha cua de don tet chua?chuc nang khoe nha.

    Trả lờiXóa
  3. @ Các nàng: mấy hum ni ta cũng bận tíu tít sắm sửa Tết, dọn dẹp nhà nên post chap mới sẽ rất thất thường, các nàng thông cảm cho ta nha! TT^TT Không có thời gian + bùn ngủ, mà nếu edit vội vã để có chap thì ta không làm! ò-ó. Ta mún phải chăm chút bài post hết mức có thể. Có điều nếu các nàng đợi (được) đến 22h30 - 23h00 mà không có chap thì có nghĩa là hôm đó ta không up chap mới nhé!TT^TT

    Trả lờiXóa
  4. ko vde dau.ai cung hieu ma.1 nam chi co may ngay phai danh cho gdinh chu.(cuoi)nhung neu moi ngay co 1 chap thi van tuyet nhat.yeu nhieu.

    Trả lờiXóa
  5. @ ningca: Iu nàng, iu nàng! *hun hun* ^-^, ta sẽ cố gắng!

    Trả lờiXóa
  6. A Ngạn giận cá chém thớt thật đáng sợ... cũng chỉ có mỗi lão bà của ảnh là ko sợ mà lại thấy thú vị thôi =))

    Trả lờiXóa
  7. Ajz!!Ta hao huc cho xem bi mat cua anh Ngan qua di thui!!!

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment