27/1/11

Huyết liên

Đệ thập tam chương: Ngươi là cha của ta, ta đồng ý.
        
       Gió cuốn bức màn, đêm lẳng lặng rủ xuống, bóng tối yên tĩnh nhuộm nền tuyết, u buồn mà đẹp.

       Duẫn Yêu chậm rãi mở mắt, thì thào một tiếng “Nước”. Vũ Văn Thần ngồi gần đó, đang chăm chú vào màn hình vi tính, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, nhận ra Duẫn Yêu đã tỉnh liền mở đèn sáng lên trong phòng, đi lấy nước rồi trở về giường, nâng Duẫn Yêu dậy, để cô bé tựa vào lòng mình, đưa nước kể sát lên đôi môi nhợt nhạt.

       Duẫn Yêu nhìn thấy ly nước, cũng không quản người ngồi cạnh là ai, đôi tay yếu ớt nâng lấy đấy ly, từng hớp từng hớp uống vào, như thể giờ đây nước là sinh mệnh của mình.

       Vũ Văn Thần nhìn cô gái nhỏ uống nước một cách đầy khao khát, trên môi khẽ nở nụ cười, cô bé này tính cảnh giác cũng quá kém đi, không biết mình đang ở một nơi xa lạ, lại tùy tiện nhận nước từ tay một người xa lạ.

        Duẫn Yêu chầm chậm đẩy ly nước ra, đưa mắt nhìn quanh, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng hết sức thanh nhã, ngọn đèn ấm áp, đây không phải là phòng của mình. Cúi đầu nhìn bàn tay cầm ly nước trước mặt, cô bé giật mình, đây không phải là La Tu, vậy là ai?

        Vội vã rời khỏi bờ vai Vũ Văn Thần, cô bé kinh ngạc nhìn lại: " Ngươi, ngươi, ngươi là ai?"

        Nhìn thấy chú nai con bối rối, Vũ Văn Thần cười càng vui vẻ.

       " Ta là Vũ Văn Thần, phụ thân của ngươi." Vũ Văn Thần đứng dậy, đặt ly lên trên bàn, mắt vẫn nhìn cô gái nhỏ.

       " Phụ thân? Ngươi không phải!" Tuy Duẫn Yêu chưa từng sống chung với cha mình, nhưng cô bé từng được xem ảnh chụp cha trong phòng mẹ, nên cô bé biết người đàn ông này chắc chắn không phải là cha mình.

        "Úc." Vũ Văn Thần nhướng mày nhìn cô bé.

        Duẫn Yêu cùng không cần chú ý tới hắn, mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì. "Không có. Nơi này không có, nơi đó cũng không có." Cô bé lo lắng.
       
        Vũ Văn Thần cúi đầu hỏi: "Ngươi đang tìm cái gì?"Duẫn Yêu giật mình, lùi lại phía sau, va vào vách tường lạnh lẽo.

        Hai bàn tay nhỏ bé của cô bé túm chặt lấy mép chăn, thanh âm khan khan: "Ngươi đang ở đâu, tiểu Tu, ngươi đã đồng ý sẽ không bỏ lại ta một mình, ngươi sẽ không, sẽ không... "

        Nghe cô bé thì thào, Vũ Văn Thần nhíu mày, tiểu Tu? Là ai? Chẳng lẽ... " Ý ngươi là...Vũ Văn Tu?"

       " Vũ Văn Tu?" Duẫn Yêu ngước đôi mắt hoảng sợ lên nhìn Vũ Văn Thần, "Không phải Vũ Văn Tu, là La Tu."

       " La Tu?" Vũ Văn Thần trầm tư , Duẫn Yêu vẫn còn sợ hãi co ro trên giường, lo lắng về việc La Tu có thể bỏ rơi mình.

       "Hiện tại hắn không phỉa là La Tu, mà là Vũ Văn Tu, là cháu trai của ta. " Vũ Văn Thần sực nhớ, hướng về phía con nai con đang run rẩy nói nhỏ: "Hiện giờ hắn đang ở cung phụ thân hắn. "

        "Vũ Văn Tu...phụ thân... " Duẫn Yêu lẩm nhẩm, " kia..., kia... " Cô bé lắp bắp, cũng không hiểu định nói gì.

        Vũ Văn Thần có chút sốt ruột, " Kia cái gì, ngươi muốn gặp hắn? "

       "Ân." Duẫn Yêu vội vã đáp.

       " Người đâu, thông báo với Vũ Văn Ngạn, Duẫn Yêu đã tỉnh, muốn gặp tiểu Tu nhi. "

       "Cảm ơn ngươi." Duẫn Yêu hướng về phía Vũ Văn Thần nói lời cảm tạ, ánh mắt trong suốt.

       Vũ Văn Thần không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

       ...
       "Tiểu Yêu." Vũ Văn Tu lo lắng tiến vào phòng, Vũ văn Thần cao hứng ôm lấy hắn, nhéo nhéo cái má mịn màng của hắn, cười nói: "Tiểu Tu nhi, chỉ một lúc không nhìn thấy ngươi mà ta đã nhớ ngươi muốn chết! Yêu, sao lại thế này, tiểu Tu nhi thật lấm lem!"

       "Không có gì." Vũ Văn Tu đẩy Vũ Văn Thần ra, ánh mắt chăm chú nhìn Duẫn Yêu.

       "Ai, tiểu Tu nhi, ngươi thật lạnh lùng nga." Vũ Văn Thần bỏ qua động tác của Vũ Văn tu, càng hướng tới gần, tuy nhiên, mọi thứ trên đời đều có khắc tinh, lúc Vũ Văn Thần nhìn thấy người đang tựa trên khung cửa, ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm bọn họ, hắn vội vã buông Vũ Văn Tu ra.

       "Lại nổi giận." Vũ Văn Tu đứng thẳng dậy, nhỏ giọng lẩm bẩm.

       "Tiểu Tu, tiểu Tu." Nhìn thấy Vũ Văn Tu tiến vào, Duẫn Yêu rơi lệ, vươn tay nhào về phía Vũ Văn Tu.

       " Sao lại khóc." Vũ Văn Tu nâng mặt Duẫn yêu lên, lau nước mắt cho cô bé,"Ngoan, đừng khóc, mặt ngươi sắp biến thành mặt mèo khoang rồi."

       "Ân, không khóc."Duẫn Yêu tận lực nín nhịn, miễn cưỡng cười cười, " tiểu Tu, ngươi đã nói sẽ không rời khỏi ta, ngươi nói dối."

       "Ta đâu có rời khỏi ngươi." Vũ Văn Tu nghi hoặc nhìn cô bé.

       "Ngươi còn nói không có, vậy sao lúc ta tỉnh dậy không thấy ngươi, chỉ thấy một vị đại thúc " Duẫn Yêu hoàn toàn không chú ý  ánh mắt tức giận của Vũ Văn Thần: gì đại thúc, mình còn chưa già đến như vậy đi.
        
       "Thực xin lỗi , ta sẽ mua kẹo cho ngươi để bồi thường nhé? " Vũ Văn Tu nhéo nhéo cái mũi của Duẫn Yêu, cười nói.

       "Ân, hảo. Tiểu tu tốt nhất." Duẫn Yêu cọ cọ trên người Vũ Văn Tu, cười hạnh phúc.

       "Đủ rồi."Vũ Văn Ngạn không nhìn nổi nữa, ôm lấy Vũ Văn Tu, kéo lại bên mình, hoàn toàn không chú ý gì tới những người khác đang có mặt ở đó. (Dấm a dấm! =.=)

       " Ngươi làm gì vậy?"Vũ Văn Tu cố giật mạnh cánh tay ra khỏi bàn tay Vũ Văn Ngạn, kêu lên.

       " Về phòng nghỉ ngơi." Vũ Văn Ngạn mặc kệ thái độ phản đối của Vũ Văn Tu.

       "Ta phải chăm sóc tiểu Yêu."Vũ Văn Tu bướng bỉnh.

       "Cô bé không cần ngươi."Vũ Văn Ngạn cứng rắn, " Vũ Văn Thần là cha của cô ta, tự nhiên sẽ chăm sóc cô ta "

       " Nhưng..."Vũ Văn Tu nhìn khuôn mặt lo lắng của Duẫn Yêu, bản thân cũng lo lắng theo.  Vũ Văn Ngạn nhìn thấy hắn như thế, trừng mắt với Vũ Văn Thần.

       "Trừng ta làm gì, cô bé không nhận ta." Vũ Văn Thần nhìn biểu huynh một cách ủy khuất, “Cô bé chỉ cần đứa con bảo bối của ngươi.”

       "Ai." Vũ Văn Ngạn thở dài, đi đến gần Duẫn Yêu." Ngươi muốn gì?" Vũ Văn Tu muốn ngăn lại nhưng bị Vũ Văn Thần ngăn cản, lắc lắc đầu, ý bảo cứ xem đi đã.

       "Ngươi là ai?" Duẫn Yêu nhìn người đàn ông đang đến gần, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Vũ Văn Tu, cố gắng kìm nén không òa lên khóc vì sợ, muốn một đứa trẻ 9 tuổi đối mặt với Vũ Văn Ngạn mà không sợ hãi quả thật là khó!

       "Ta làVũ Văn Ngạn, là phụ thân của tiểu Tu.Từ giờ trở đi, “La Tu” mà ngươi nói mang họ “Vũ Văn”, gọi là “Vũ Văn Tu”, ta nghĩ vị đại thúc kia đã nói rõ với ngươi."

       Duẫn Yêu gật gật đầu, nhìn Vũ Văn Thần. Cái gì chứ, ta không phải là đại thúc! Vũ Văn Thần bất mãn phản đối thầm trong lòng. Vũ Văn Tu nhìn thấy vẻ mặt Vũ Văn Thần, thật muốn bật cười to.

       "Từ giờ trở đi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ vị đại thúc kia là phụ thân của ngươi là được. " Vũ Văn Thần thản nhiên nói.

       " Nhưng mà, nhưng mà, hắn không phải là phụ thân ta." Duẫn Yêu nức nở nói.

       " Là dưỡng phụ, không phải thân sinh phụ thân, tiện chăm sóc ngươi mà thôi. " Vũ Văn Tu ngắt lời Duẫn Yêu.

       "Tiểu Tu cũng có thể chăm sóc ta." Duẫn Yêu cố gắng cãi, có điều đối mặt với Vũ Văn Ngạn thì thanh âm càng ngày càng nhỏ.

       "TiểuTu còn nhỏ, hơn nữa, nếu ngươi thực sự nghĩ cho tiểu Tu thì ngươi nhất định phải nhận đại thúc kia là phụ thân, để hắn chăm sóc ngươi."

       "Nhưng là, nhưng là... " Duẫn Yêu do dự.

       "Không có nhưng là." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng ngắt lời cô bé, vươn tay ra nắm lấy cô bé, lôi mạnh cô bé vào sát trước mặt mình, Duẫn Yêu sợ đến khóc thét lên. Vũ Văn Tu muốn chạy tới nhưng bị Vũ Văn Thần ngăn lại, chỉ có thể căm tức nhìn hắn. (Chết em Thần rùi!)

       "Là người của họ Vũ Văn, không được khóc." Thái độ cứng rắn đến tàn nhẫn, lời nói uy nghiêm, Duẫn Yêu cố nín khóc, chỉ khẽ nấc lên.

       " Ta cho ngươi biết, Vũ Văn Tu là con ta, hắn sẽ gặp những cuộc khảo nghiệm vô cùng khắc nghiệt, mà nếu ngươi muốn bảo vệ hắn thì chỉ có cách khiến cho mình mạnh lên, biện pháp duy nhất là trở thành người của Vũ Văn gia tộc, nhận sự huấn luyện của Vũ Văn gia tộc, mà như vậy, ngươi có thể luôn ở cạnh Vũ Văn Tu, không rời khỏi hắn. Có điều, như ngươi hiện tại... chỉ có thể khiến hắn lâm vào tình trạng giống như mẹ ngươi, không thể không rời khỏi ngươi." Vũ Văn Ngạn chậm rãi nói từng chữ. (Anh thật là trẻ không tha, già không thương!)

       "Giống mẹ...? Không muốn! Ta không muốn!" Duẫn Yêu ôm chặt lấy đầu, kêu lên, " Nếu... ta đáp ứng, có phải tiểu Tu sẽ không rời khỏi ta hay không?"

       "Đúng." Vũ Văn Ngạn đứng lên, nhìn xuống cô bé đang suy nghĩ phía dưới, thật không biết cuối cùng cô ta có điểm nào đáng để Vũ Văn Tu coi trọng.  " Ngươi sẽ nói sao?"

     Duẫn Yêu nhìn từ Vũ Văn tu, qua Vũ Văn Thần rồi trở về Vũ Văn Ngạn: " Được, ta đồng ý, hắn là phụ thân của ta"

     Vũ Văn Ngạn không nói gì nữa, lạnh lùng liếc sang Vũ Văn Thần, ý bảo hắn xử lý phần còn lại. Trong cái liếc ấy còn tràn ngập vẻ coi thường: chuyện đơn giản như vậy còn không làm được. Vũ Văn Thần bất đắc dĩ sờ sờ sau gáy, ai bảo hắn chưa bao giờ đối phó với tiểu hài nhi thôi, nếu có cách đã không cần Vũ Văn Ngạn đại đương gia ngươi ra tay.

       "Vũ Văn Tu hôm nay mệt rồi, ta sẽ dẫn hắn đi." Không phải hỏi ý kiến, đó là thông báo.

     Duẫn Yêu nhìn tiểu Tu của mình lấm lem cả người, cố gắng cười: "Tiểu Tu, ngươi thật bẩn a, cùng Vũ Văn thúc thúc đi thôi, không cần ở lại đây nữa."

     Vũ Văn Tu chầm chậm đến bên Duẫn Yêu, nhéo nhéo má cô bé, bất đắc dĩ nói: "Xem ra Duẫn Yêu nhà chúng ta trưởng thành rồi, đã biết quan tâm đến ta. Nghỉ ngơi đi, Thần thúc thúc sẽ chăm sóc ngươi, mai ta lại đến. "

     Không đợi Vũ Văn Tu chấm dứt màn tạm biệt đầy lưu luyến, Vũ Văn Ngạn lôi hắn ra ngoài. Vũ Văn Thần ảo não nhìn đứa cháu yêu rơi vào ma chưởng của Vũ Văn Ngạn, mà Duẫn yêu lại đầy lo lắng nhìn theo, sợ Vũ Văn tu xảy ra chuyện. Vũ Văn Thần nhận ra, vuốt ve mái tóc cô bé, ôn nhu nói: " Yên tâm, tiểu Tu nhi sẽ không sao đâu."

     " Ta có thể không gọi thúc thúc là phụ thân được không? " Duẫn Yêu đột nhiên hỏi ."Tại sao?" Vũ Văn Thần không nghĩ cô bé sẽ hỏi vấn đề này.

       "Bởi vì thúc thúc không phải là cha ta mà."

       "Ai, đau đầu đây."Vũ Văn Thần nhìn cô gái bé nhỏ, quyết định thỏa hiệp, "Nếu ngươi không gọi ta là cha thì sẽ không được ở lại cạnh tiểu Tu." (Học trò giỏi của Vũ Văn Ngạn.)

       "Không được, ta phải ở cạnh tiểu Tu, bảo vệ hắn, từ nay ở nhà ta gọi thúc là đại thúc, ra ngoài ta gọi thúc là phụ thân. " Duẫn yêu tươi cười, " Vũ Văn thúc thúc nói rất đúng, từ nhỏ tiểu Tu đã luôn bảo vệ ta, bây giờ đến lượt ta bảo vệ hắn." (Bị Ngạn ca tẩy não rồi! =.=)

     Vũ Văn Thần không nói gì, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ khờ dại nhưng kiên định trước mắt mình.

     Mị lực của con người không nằm ở chỗ người đó có bao nhiêu hoàn mỹ, nó ẩn chứa trong quá trình mà họ vươn tới sự hoàn mỹ đó. 
_______________

10 nhận xét:

  1. Ta đã lập lại được thế cân bằng :))))
    Ngạn ơi là Ngạn, anh mặt dày vừa thôi, ai lại đi vênh vang so sánh với với một nhóc con 9 tuối cơ chứ :D :D ""Đúng." Vũ Văn Ngạn đứng lên, nhìn xuống cô bé đang suy nghĩ phía dưới, thật không biết cuối cùng cô ta có điểm nào đáng để Vũ Văn Tu coi trọng"

    Trả lờiXóa
  2. http from: khanh3004@gmail.comlúc 19:09 27 tháng 1, 2011

    ths nàng đã có chương mới, chúc nàng ngày vui ^^

    Trả lờiXóa
  3. @ phudulukhach: ^^ ta đã bảo mừ, ta đã bảo mừ, anh Ngạn ảnh chỉ khoái ăn dấm thui, mà ăn vô tội vạ, bạ lúc nào cũng ăn! ^^

    @ http: Thank, dear, you too!^^ Nàng ui, ta reply nàng rùi đó, nàng xem lại nha!^^

    Trả lờiXóa
  4. A Ngan doi pho voi tinh dich hoi bi ran tay day.Hix,nhung da co ket qua,(tung hoa.)

    Trả lờiXóa
  5. Yu thân êuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu~~~~ cụa ta nàng hỡi
    * ôm Ôm * nàng ơi thứ 7 ta bắt đầu về quê ăn tết và cắt đứt onl cho đến khi có lệnh mới ban ra từ bố mẹ ta ^^! cho nên ta chạy vào chúc nàng tết trước
    chúc nàng * 12 tháng phú quý.365 ngày phát tài.8760 giờ sung túc.525600 phút thành công.31536000 giây Vạn Sự Như Ý * nhá nhá!!!!
    tuổi mới , thêm xinh , học tập thành công , cả nhà mạnh khỏe ^^
    Chúc nàng sớm hoàn thành Lộ nhân , anh Fi và anh Cận * ngây ngô * , cha con bạn Ngạn - Tu nhá ^^
    hị hị Yu iu ,đừng giận ta nữa nhá =)) =))

    Trả lờiXóa
  6. Ngạn ca thiệt là...dấm chua dzị mà cứ khoái en là seo trầu , với đứa con nít cũng en >"< , Ngạn ca làm mất mẹt mí anh công quớ đê ="=
    Thanks nàng *um um hun hun* ^.^

    Trả lờiXóa
  7. @ ningca: chuyện! Anh là hũ dấm chua thượng hạng mà nàng! ^_^ Ta cũng thích ảnh dứt khoát như thế, cứ để cái đuôi lẽo đẽo sau lưng tiểu Tu thì thật dễ chọc tức ảnh!

    @ longphivan: Quả tình anh công nì là anh công ghen... vô tội vạ nhất trong số các anh công mà ta bít! Sau nì còn nhiều màn buồn cười dễ sợ, nàng cứ chờ xem! ^^

    Trả lờiXóa
  8. @ Jing: Ta sẽ nhớ nàng nhìu lắm, thiệt đó! TT^TT * nước mắt tùm lum* Nàng nhứt định phải mau trở về với ta nha nàng! TT^TT Ta đợi nàng nè...TT^TT *sụt sịt*
    Ta cũng chúc nàng cùng gia đình năm mới vạn sự như ý! Chúc nàng sớm được gỡ bỏ "lệnh cấm vận" nha nàng!
    Nhớ theo dõi qua di động nghen nàng!

    Trả lờiXóa
  9. Đến cái chương này ta đã ghét con bé Duẫn Yêu này rồi nha *sát khí bay quanh người* Sao mà lằng nhằng dài dòng ồn ào thế nhỉ.... Ta ghét con gái kiểu mà cứ bám bám thế này.... Haiz ko hiểu sao ghét e nó gê...

    Trả lờiXóa
  10. Ta ko thich tinh cach deo bam nhong nheo cua tieu Yeu ty nao...hu dam cua a gio sap len men ui nha!!!

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment