9/1/11

Hào môn diễm - Chương 2


        Sự tình bắt nguồn từ một kỳ án bắt cóc. Mấy ngày trước, Trần Thạc khó được một lần "nhiệt tình chủ động" gọi điện tới "thăm hỏi" hắn, đồng thời muốn thân là Lão Đại hắn phải lừa trời dối người tiến hành một chuyến phiêu lưu vĩ đại, tìm nhân công, mượn cu li... cứu một người bị bắt giam, hơn nữa phải đảm bảo cứu người an toàn, nếu như có gì sơ xuất thì đem đầu tới gặp.

       Đổi lại là những người khác thì hắn đã khoanh tay ngồi nhìn, thế nhưng vô phúc tên kia lại là người mà  em trai hắn quan tâm nhất, dù sao ra tay hay không ra tay tương trợ kết quả đều thảm, số hắn đã định là số con quạ. 

       Này...Này còn có thiên lý sao?! Nhất định là trước khi đến Hongkong mình quên cúng dường tượng thần của Nhị gia nên xuất môn mới bất lợi. Hắn sống đến từng này tuổi, thật chưa gặp qua ai dám trực tiếp uy hiếp hắn như vậy, thế nhưng đây lại là Trần Thạc đích thân mở miệng, hắn tránh không thoát.

       Chuyện sau đó, muốn nói là bao nhiêu phiền liền có bấy nhiêu phiền, đầu tiên Trần Cận cho người của mình tại New York bắt đầu làm việc, kết quả chưa được 24 giờ, người sai đi nửa đường đột nhiên  bị tổng bộ hớt lấy chấp hành nhiệm vụ khác, hắn cũng chỉ đành dàn cảnh thái bình giả tạo, an hưởng ngày lành, phía sau âm thầm mượn hai nhóm người từ Hạt bộ do hảo huynh đệ Lão Đại Giang Uy quản lý. Hắn lao tâm khổ tứ cũng thực sự phát huy công dụng, ai nghĩ đúng lúc tìm ra vị trí con tin bị giam giữ, đang chuẩn bị ra tay cứu viện thì lại phát sinh biến cố ──

       Minh Hào gọi điện thông báo chuyện Hạt bộ điều động nhân sự vượt quyền không biết  bằng cách nào mà thượng cấp đã biết ! Trần Cận thiết nghĩ, bản thân mình anh minh thần võ một đời đến phút cuối lại vì gã em ruột bạc tìnhmà  phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế ── liên lụy đến đồng nghiệp, lại còn hủy đi danh dự của Xích bộ.

       Nói ra vô phép, ngay cả con tôm cũng biết chế độ cấp bậc của Hào Môn rất nghiêm minh, giữ vững lề lối truyền thống từ ngàn đời, tối kỵ vượt quyền, lấy công làm tư, rối loạn kỷ cương. Nếu đúng là phải đợi điều tra đến ngọn nguồn thì khẳng định bản thân hắn ăn đủ! Họa vô đơn chí, sớm đoán được chuyện này rối tinh rối mù đến không thể vãn hồi như vậy còn không bằng chạy về New York làm được đến đâu hay đến đấy, tự làm tự chịu.

       Hiện tại nếu chân phải đã bước lên thì chân trái cũng phải bước ra, không thể vì như vậy mà lúng ta lúng túng như gà mắc tóc được nữa.

       Khi quyết tâm đâm lao phải theo lao, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Tony Lưu của phân đường Thanh bộ.

       Một năm trước, trong một trận đấu súng bất ngờ xảy ra khi một hội nghị cao tầng nhóm họp, hắn đã phấn đấu quên mình bảo vệ Lưu lão đại, nếu trong nháy mắt đó có thể cân nhắc kỹ, hắn đại khái sẽ không làm như vậy, lúc ấy hoàn toàn là xuất phát từ phản ứng bản năng, viên đạn xẹt qua cánh tay hắn, đến nay còn sẹo, đây là một chuyện cực độ gay cấn ác liệt. Trần Cận vốn chưa từng nghĩ tới người khác còn thiếu hắn món nợ này, nói đi nói lại dù sao sau đó Tony cũng phái thuộc hạ mang hai cân thịt nướng Bra-xin tới thăm hắn. Nhưng lần này..! Hắn không thể không mượn cơ hội thu chút lợi tức, người luôn luôn tính toán tỉ mỉ cũng không làm lỗ vốn sinh ý như hắn, lần đầu tiên chai mặt cầu người lại không vì chuyện của bản thân, thật sự là người định không bằng trời định, kế hoạch theo không kịp biến hóa.

       Nếu Tony bên kia cũng muốn phá bĩnh, hắn cũng thật là cái loại ngoài là người trong không phải người, đã không giúp đỡ lại còn đi gây rối, để lại một một đống phiền phức.

       Chờ chừng ba ngày, tin tức quái gở lại tới nữa ──

       Giờ phút này, Lý Thăng với vẻ mặt đầy quan tâm sâu sắc nhìn chăm chú lão Đại thuộc trường phái dã thú nhà mình, đã nhiều ngày nhìn hắn vẫn mặt co mày cáu, liên lụy A Địch, Tiểu Lệ cũng phì  thêm vài vòng, Lý Thăng không khỏi có chút lo lắng. Lúc này lão đại thực mẫn cảm, ngàn vạn lần không cần xúc phạm hệ thống dây thần kinh của hắn, nếu không hắn sẽ tìm mình luyện mấy quyền, xương cốt của cái thân già này cũng không muốn lại bị tổn thương. Lý Thăng nơm nớp lo sợ hướng về phía lão Đại nằm ở trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần bẩm báo: "Lão đại. . ."

       Ánh mắt mê người chậm rãi mở ra, lộ ra một tia sáng đáng sợ: "Thanh bộ nói như thế nào?"

       "Con tin đã được thả."

       "Chuyện xảy ra khi nào?"

       "Xế chiều hôm nay."

       Có người đắc ý cong lên khóe miệng: "Quân hỗn đản kia quả nhiên không thể chịu được áp lực của Hào Môn, tự động lui từng bước, coi như bọn họ thông minh."

       Lý Thăng ở trong lòng khóc thét: lão Đại, chẳng lẽ ngươi quên chính mình hiện tại đã thành tượng Phật đất sét* sao? (= hổ giấy)

       "Thượng cấp. . . Nghe nói có người đến truy tra ."

       "Ừ."

       " Người của Thanh bộ đã rút hết."

       "Ừ."

       "Lão đại. . ."

       Trần Cận chống thắt lưng, vặn vẹo vài cái, hoàn toàn tỉnh ngủ, lau lau qua mặt rồi lại ngồi xuống: "Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"

       "Lão Đại, tôi nói. . . Chúng ta có thể bị giám thị ."

       "Tạm thời thôi." Người nào đó lạc quan nhíu mày sửa chữa, "Tiền lương của các anh cứ như cũ mà lĩnh, cái khác quan tâm làm gì? Hiện tại đừng phiền tôi, tôi muốn một mình ngẫm lại."

       "Tiểu thư Emily đang ở ngoài cửa chờ ngài đi chơi bóng. "

       "Cô tiểu thư của gia đình mới nổi ấy à?"

       Trên trán Lý Thăng hiện ra hắc tuyến: "Không, Emily là Hoa hậu Hongkong."

       "A." Hắn vẫy vẫy tay, "Hôm nay tôi không có hứng chơi bóng, gọi người đưa cô ta về."

       Tuy rằng lão Đại đang ở thế khó khăn, nhưng hắn có nhiều tiền, hơn nữa đối với phụ nữ luôn luôn mười phần săn sóc lại rộng rãi nên mọi việc đều thuận lợi, mặc dù có khi hắn chẳng nhớ ai là ai, hắn vẫn là một bạch mã hoàng tử hiếm có khó tìm, cho nên ở bên cạnh hắn oanh oanh yến yến thành đàn cũng là chuyện dễ hiểu .

       Trần Cận lên lầu gọi điện, ra vẻ thoải mái mà tranh công đòi phần thưởng với người em trai thân yêu Trần Thạc, sau đó lại đau khổ vô cùng ngã lên mặt thảm trải trên sàn phòng, thầm chửi mình tử sĩ diện,  chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng nếu nói với Trần Thạc tình huống hiện tại của mình sẽ thực sự ...Thật mất mặt, hay là thôi đi, chính mình cáng đáng.

       Đường đường Hào Môn phân đường lão đại cư nhiên phải chịu loại này uất khí ── bị người của Hào Môn giám thị tổ theo dõi! Chuyện này rõ ràng đã tỏ vẻ cấp trên đối với hắn cùng Xích bộ không còn tín nhiệm, sắp tới tốt nhất hắn cũng nên sắm cái tự giác của kẻ bị theo dõi, tùy thời cảnh giác, thận trọng từ lời nói đến việc làm, mọi việc liên quan đến bản thân đều phải xử lý cho tốt, co kéo cho khéo, không thể lại có sai lầm gì. Hai vị lão huynh có nghĩa khí đã hỗ trợ hắn - Giang Uy cùng Tony - tình cảnh hẳn cũng không khá hơn chút nào, hiện tại hóa thành hắn thiếu bọn họ một món nợ ân tình .

       "Trần Thạc, lúc này cậu cũng thật hại chết anh ." Lầm bầm lầu bầu một tiếng, hắn lại gấp rút tính toán làm thế nào im ắng quay về cái ổ của mình ở New York an ổn ngủ đông, tu thân dưỡng tính đợi ngày ngóc đầu trở lại.

       Ba phút đồng hồ sau, sự thật lại chứng minh chân lý "Người định không bằng trời định", bên này đang chuẩn bị đặt vé máy bay trở về tự động chịu đòn nhận tội, bên kia đã nhận được một cái thông cáo mới.

       Trần Cận vững vàng đóng lại mật hàm, khởi động hệ thống tự động tiêu hủy email, Lý Thăng đã khẩn trương đến độ đổ mồ hôi lạnh, bởi vì hắn có dự cảm, lão đại tạm thời không thể quay về Mĩ Quốc tị nạn . . . Nhất thời trong lòng cũng không yên ổn.

       Đang lúc Lý Thăng nghĩ lão đại bắt đầu nổi bão, hắn lại có biểu hiện tĩnh táo dị thường, chỉ nghe lão đại thâm trầm nói một câu: "Đại Lý, chúng ta có đường sống." Tiếp theo, người đã bay nhanh vào toilet.

       Đây lại là một đại thói quen khác của Trần Cận ── trốn vào WC trầm tư. Đương nhiên, thuần túy chiếm WC vì cái lý do này cũng chẳng có nhiều người, có điều hắn muốn tìm một không gian im lặng riêng tư để xem xét phân tích vấn đề thôi, cho nên dưới sức ép của hoàn cảnh, Trần Cận thường trú trong toilet, bởi nơi để hắn trầm tư bình thường đều phải trải qua một ít đặc biệt khảo cứu trang hoàng lại, bởi vì Trần Cận còn có bệnh dị ứng với môi trường trầm trọng.

       Do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định liên lạc với lão đại Hạt bộ - Uy ca - hỏi thăm tin tức.

       "A Cận?" Trong Hào Môn, chỉ có Giang Uy gọi hắn như vậy, "Xem ra chúng ta nhất định phải ở Hongkong gặp mặt."

       "Vừa lúc lập công chuộc tội đúng không?"

       "A, nói thực ra, tội cậu phạm phải gần đây thực sự lớn."

       Trần Cận hì hì cười: "Uy ca, thời khắc mấu chốt cũng đừng bỏ rơi tiểu đệ a!"

       "Tôi nào dám, hiện tại chúng ta ngồi chung trên một chiếc thuyền, dù thế nào tôi cũng phải liều mình bồi quân tử."

       "Miễn cưỡng làm gì." Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện trọng điểm, "Nghe nói...Tổng bộ sẽ phái người đến?"

       "Trước mắt không rõ lắm, bảy phân đường Á châu đã có bốn phân đường  tới Hongkong, cậu chỉ cần ở tại chỗ, như vậy thuận tiện hơn."

       “Đúng vậy, đi lại nhiều không phải là chuyện tốt, tiểu đệ đỡ phải đến lại đi, tiểu đệ ở Hongkong còn chưa thăm thú hết đâu." Trần Cận thầm nghĩ, không biết lại sắp có chuyện gì, Hào Môn tổ Á Châu, bốn phân đường Xích, Hạt, Thanh, Lam hội họp, chuyện này khả không đơn giản, " Lúc này tôi có cảm giác là lại có việc khổ sai. "

       "Cậu còn có thể sợ khổ? Chẳng phải cậu luôn chỉ e thiên hạ bất loạn?"

       "Hey, người anh em, nói cũng không thể nói càn a, gần đây tôi cũng không phải là nhàn tản gì, càng ít sự càng an bình."

       "Tình báo nội bộ nói hành động lần này do Bắc Mĩ tổ lãnh đạo."

       "Ôi trời ơi, đau đầu nhất chính là gặp đám người Bắc Mĩ tổ kia, bọn họ bị Trung Đông tổ đè ép mãi, luôn đi tìm mấy phân bộ chúng ta để gây phiền toái." Kỳ thật thượng tầng và Xích bộ từng có xung đột về sách lược, mà cuối cùng tổng bộ lại tiếp thu ý kiến của Xích bộ.

       "Thu xếp tốt các bà vợ của cậu, chuẩn bị khai chiến đi."

       "Chuyện này không phiền anh lo lắng." Trần Cận cười mắng, sập điện thoại.

        Bắc Mĩ tổ vốn nhìn Xích bộ của hắn không thuận mắt, nhưng lúc này giác quan thứ 6 của hắn cũng không thấy động đậy gì, trước đây chẳng phải hắn có dự cảm rất tốt hay sao?

       Bốn ngày sau, ở một địa điểm bí mật, nhân viên cấp cao của Hào Môn tụ tập, tuyên bố nhiệm vụ trọng yếu ── trong hội nghị, Calvary - người lãnh đạo của  Bắc Mĩ tổ quả nhiên bắt đầu xem xét Xích bộ đến tận gốc gác. 
_______________
Hix, edit cái chap này thiệt mệt, toàn ngôn ngữ gì đâu không biết, lần mò mãi bên Gu gồ dịch ca ca mới hiểu ra được, lại còn vụ mấy cái tên nước ngoài phiên âm tiếng Trung TT^TT. 
Mà tin mừng là ta mò ra cái tên của anh công bằng tiếng Anh rồi nhá, ^^, tên anh đọc lên nghe hào hoa phong nhã lắm, ai lại để là An Đức Liệt. Phí Nhân Tư cho đành, nghe kì cục! Đến chap 4 anh sẽ xuất hiện. Đính chính chút, anh không phải là người đến xem chừng em mà là người đến để cho em... xem chừng, mà em bị khiết phích (đại khái là bệnh... sạch, sạch sẽ quá mức), nên chỉ quan tâm mỗi chuyện là anh có khả năng tranh giành bồn tắm với em hay không thôi! ^^

10 nhận xét:

  1. Ủng hộ những bản edit mới có một cảm giác thật lạ lùng kiểu "đường ta rộng thênh thang ta bước" đó.

    Chúc bạn mạnh chân, khỏe tay, sáng mắt để edit mau mau nhé.

    P/s: Chẳng muốn "nặc danh" đâu nhưng mà để cái tên trên WP nó ko cho mình comment. :)

    Trả lờiXóa
  2. Ủa, kỳ vậy ta? Ta thấy nàng Fynnz và mấy nàng ý vẫn com được mà? Nàng chọn Wordpress trong hòm "Nhận xét với tư cách" ở phía dưới đây rồi gõ tên blog của mình vào (như phần ví dụ), đúng không? Thử lại xem sao nha nàng?

    Trả lờiXóa
  3. He he, để ta thử lại xem nhé. Chắc tại mạng nhà ta nó chập chờn.

    Cơ mờ bao giờ có chương mới thế nhẩy *khều khều*

    Trả lờiXóa
  4. Mướp:
    ay gu, ta biết tin liền bay qua nhà nàng. *giang tay* ta iu nàng quá, cuối cùng cũng có người làm rồi, ta đã đọc Qt trong tình trạng chữ đc chữ mất, nên có nàng edit ta hạnh phúc lứm lứm.

    ôi, anh Phí sắp tới rồi, ta iu quá. anh Cận là siêu cấp tiểu thụ bín thới của lòng ta.

    iu nàng :">

    Trả lờiXóa
  5. @ phudulukhach: Ta vừa post xong 2 part của Lộ nhân, giờ sẽ đi làm Hào môn đây! Chắc sẽ post luôn trong hôm nay. ^^ Trước khi nghỉ Tết tiến độ của ta sẽ hơi chậm, vì ta phải thi dồn dập, hix, no dồn đói góp là đây mà TT^TT. Nếu dịp Tết có nàng nào hứng lên dạo web, có lẽ sẽ gặp nhiều chap mới của ta, ta dự định nghỉ Tết rồi sẽ chăm chỉ a!^^
    @ NgocAnh: Anh Cận đúng là siêu cấp tiểu thụ biến thái như nàng nói, nhiều lúc ta đến là xấu hổ thay cho cái sự biến thái của ảnh! Ai đời bị ăn đòn tỉnh lại về đến nhà chỉ cuống quýt lên đi tìm gương soi xem cái mặt có làm sao hông! Trời ơi! Mà anh công Fiennes anh ấy lại yêu được cái siêu siêu cấp tự kỷ ấy mới hay chứ! ^^

    Trả lờiXóa
  6. taz đang đọc bộ Lộ Nhân...nhưng mò pass mãi không ra...cứu với...(thương nhiều) :((

    Trả lờiXóa
  7. @ Tử Ngọc Hồ Ly: Ta đã spoil rất lộ liễu ở phần trả lời comt bên Lối vào tệ gia và spoil lung tung khắp các chương trong Blog rồi nên sẽ không nhắc lại nữa.

    Trả lờiXóa
  8. nàng thật là đáng sợ...chỉ với 1 cái pass đã biến 1 mỹ nam tử thành yểu điệu thục nữ _ _!...nếu ko nhờ lũ trong cuồng đam phái...có đánh chết ta cũng không nghĩ pass lại như zỵ _ _!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta không đáng sợ, vì người nghĩ ra điều đó là ....tác giả! ^0^

      Xóa
  9. A Cận quả thật bt gê. Nhìn kái pass là biết liền lun..

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment