27/1/11

Huyết liên

Đệ thập nhị chương: Sóng gió tại sòng bạc ( hạ )
        
        " Úc, thật vậy? Xem ra Vũ Văn đường gia lãnh khốc không thương nữ sắc mà chuộng nam sắc, bội phục bội phục." Duẫn Phác cười càng vui vẻ.
 
         Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy Vũ Văn Tu, ghì sát vào ngực. " Cảm ơn khích lệ." Mà Vũ Văn Tu hai tay vòng lên cổ Vũ Văn Ngạn, những ngón tay mảnh dẻ đặt trên vai áo y nhẹ nhàng di chuyển, thoạt nhìn thật mơn trớn, lúc này Vũ Văn Ngạn đã lạnh như băng, hay tay ôm chặt Vũ Văn Tu càng thêm siết mạnh.  Đôi mắt khát máu lóe qua một chút cảnh giác, y ngẩng đầu nhìn Duẫn Phác, thản nhiên nói: " Ngươi đã muốn gói hàng kia, vậy ta nhượng cho ngươi, nó nằm trong kho hàng số 8 ở bến tàu."

         Duẫn Phác không dự đoán được Vũ Văn Ngạn lại chọn cách giải quyết như thế, hắn ra hiệu cho người của mình thu súng, mà Lăng cùng nhân thủ bên Vũ Văn Ngạn cũng không nghĩ đến chủ nhân của mình chọn cách nghị hòa, có điều là thủ hạ không được quyền đoán mò ý tứ của chủ nhân, chỉ đành hạ súng xuống chờ mệnh lệnh từ Vũ Văn Ngạn.

         " Vũ Văn đương gia, ngươi nhượng cho ta dễ dàng như vậy sao? " Tất nhiên Duẫn Phác không tin Vũ Văn Ngạn dễ dàng buông tay như vậy.

         " Tất nhiên, ta muốn ngươi cùng ta hợp tác, về sau sẽ biết." Vũ Văn Ngạn thản nhiên.

         "Hợp tác? Ngươi sẽ không rời khỏi được nơi này liền lập tức đổi ý đi? " Duẫn Phác ngờ vực.

          " Ta chú trọng chữ tín, một khi đã đáp ứng chuyện gì thì sẽ không đổi ý. " Vũ Văn Ngạn không để ý tới vẻ nghi hoặc của Duẫn Phác.

          "Tốt lắm, người đâu, chuẩn bị hồng rượu, ta cùng Vũ Văn đương gia uống rượu mừng." Duẫn Phác ra lệnh.
       
          Vũ Văn Tu nhìn đồng hồ, còn 5 phút, phải đi thôi.

         "Ngạn, đi được không, ta đói bụng, ngươi sẽ không muốn ở đây uống rượu để ta chịu đói đi?" Vũ VănTu cọ cọ vào lòng Vũ Văn Ngạn, khuôn mặt tuy tươi cười ngọt lịm nhưng ánh mắt đã hiện vẻ tức giận, trong lòng lại có cảm giác muốn ọe, Ngạn (!?), ghê tởm!

         Lăng đứng bên hiểu được ý tứ của Vũ Văn Tu, liền lẳng lặng lên tiếng thêm vào: " Chủ nhân, công ty còn có chuyện chờ ngài xử lý, ngài..."

        Trong mắt Vũ Văn Tu, Lăng xem như không ngốc lắm!

        Vũ Văn Ngạn cúi đầu nhìn Vũ Văn Tu, hiểu được hiện tại nên khẩn cấp rút lui, ngẩng đầu cười với Duẫn Phác lúc đó còn đang ngẩn người, nói: "Thực xin lỗi , Duẫn đương gia, tiểu Tu đói bụng, hơn nữa ta còn có việc, ta phải đi trước , súng ống đạn dược đã nói là nhượng thì sẽ nhượng cho ngươi . Lần sau chúng ta sẽ cùng uống rượu." Nói xong, không đợi Duẫn Phác lên tiếng, Vũ Văn Ngạn mang theo thuộc hạ nhanh chóng rời đi.

        Ngay lúc đó, một tiếng động mạnh vang lên khiến Vũ Văn Tu kinh hoàng thốt lên: " Đi mau, bom đã khởi động! "

       " Sao lại thế này?" Duẫn Phác nghe thấy lời Vũ Văn Tu, cho dù là ngốc tử cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện, trách không được Vũ Văn Ngạn nhanh chóng đem hàng hóa nhượng lại cho mình.

      "Đại ca, trong phòng giám thị ..." Thủ hạ của Duẫn Phác ghé vào tai hắn thì thầm vài câu, Duẫn Phác sa sầm mặt: " Vũ Văn Ngạn, xem như ngươi lợi hại, hôm nay ngươi đừng nghĩ rời đi khỏi nơi này."

       "Ảnh, giao cho ngươi." Vũ Văn Ngạn không dừng bước, miệng ra lệnh.

       "Rõ, chủ nhân." Đột nhiên, thủ hạ của Duẫn Phác giơ súng nhằm vào hắn, Duẫn Phác cả kinh, kêu lớn: " Các ngươi muốn làm gì?"

       "Làm gì, Duẫn tiên sinh, nơi này hầu hết đã là người của ta, thức thời thì không nên cử động." Ảnh chậm rãi đi về phía Duẫn Phác, lạnh lùng nhìn hắn.

       " Vũ Văn Ngạn, xem ra ngươi quả nhiên lợi hại." Duẫn Phác biết mình đại thế đã mất, trách không được, Vũ Văn Ngạn có thể ung dung ngồi trước mặt mình, cùng mình đàm đạo làm ăn, thì ra tất thảy đã nằm trong lòng bàn tay y, thì ra hắn đã quá xem nhẹ năng lực của Vũ Văn đương gia, càng đánh giá quá cao bản lĩnh của chính mình.

     Toàn thân vô lực, Duẫn Phác đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Ảnh, dẫn hắn đi ra”, xa xa truyền lại mệnh lệnh của Vũ Văn Ngạn.

       "Dẫn đi." Ảnh ra hiệu cho thủ hạ , " Những người khác, giết."

      Trong đại sảnh truyền đến tiếng súng, Vũ Văn Tu biết cuộc chiến đã bắt đầu, có điều, hiện tại không thể dừng lại, có điều, bằng khả năng của mình hắn đã kéo dài được thêm mấy phút, có điều, âm thanh chấn động kia đã báo hiệu thời gian chỉ còn hai phút, như vậy thời gian đã bị rút ngắn mất 3 phút, chẳng lẽ...nơi này còn có người khác...?

     Vũ Văn Ngạn nhận ra lúc này Vũ Văn Tu không bình thường, bàn tay hắn níu trên người y càng lúc càng mạnh hơn.

     Lúc Vũ Văn Tu đặt tay lên vai áo Vũ Văn Ngạn viết chữ, Lăng đã ngầm hiểu được ý tứ của Vũ Văn Tu, có điều anh thật không ngờ chính mình có thể sai lầm lớn đến như vậy, may mắn là có thiếu gia, nếu không chắc chắn hôm nay tất cả đều phải mất mạng ở chỗ này.

       "Còn 30 giây." Vũ Văn Tu kêu lớn.

       "Sẽ kịp." Vũ Văn Ngạn rảo bước như bay, Ảnh cùng Lăng đuổi kịp Vũ Văn Ngạn, Duẫn Phác cũng được lôi theo.

     Đoàn người vừa đi khỏi cửa nhà hàng thì lập tức một tiếng ì ầm rung động vang lên phía sau lưng, “Nằm sấp xuống!”, Vũ Văn Ngạn gầm lên, trong nháy mắt, toàn bộ thủy tinh trong nhà ăn đều bị phá vỡ, âm thanh lảnh lót chói tai.

     Không có người nào thoát chết khỏi trận nổ đó, Vũ Văn Tu thầm cảm thấy may mắn vì trong đời hắn có thể kkhoong chết mà vẫn thưởng thức được uy lực của tinh quản. Bỗng nhiên hắn cảm giác được có một đôi tay ấm áp bịt kín hai tai mình, hắn ngẩng đầu, đúng là tay Vũ Văn Ngạn. "Che lại, âm thanh không tốt cho thính nhĩ." Vũ Văn Ngạn biết rõ uy lực của sóng địa chấn, đối với một đứa trẻ mà nói nó vô cùng nguy hiểm. 

       "Chủ nhân, ngài không sao chứ? " Lăng vôi vã bước đến, nâng Vũ Văn Ngạn dậy.

       "Lăng, đây là chuyện gì?" Vũ Văn Ngạn ôm lấy Vũ Văn Tu, phủi bụi đất dính trên y phục, lạnh lùng nhìn thẳng vào Lăng.

       "Quả thật chúng ta đã kiểm tra rất kỹ, mỗi một tấc đều có người rà soát, căn bản không hề thấy có dấu hiệu của chất nổ...”

       "Vậy chuyện này ngươi giải thích thế nào?" Vũ Văn Ngạn vẫn chưa dời tầm mắt khỏi Lăng.

       "Không cần trách anh ta, anh ta biết mới là kỳ quái, thứ này là vũ khí tối mật công nghệ cao." Vũ Văn Tu lẩm bẩm như tự nói cho mình nghe.

       "Trở về, tự mình đi hình đường chịu phạt. Tất cả, cả Ảnh cũng đi đi." Vũ Văn Ngạn không nói thêm gì nữa, ôm Vũ Văn Tu lên xe. " Ảnh, là ám vệ, có nguy hiểm tồn tại ngươi không giải quyết, còn để cho thiếu gia đi làm, xem ra ngươi còn phải tôi luyện." Ngồi vào xe rồi, Vũ Văn Ngạn mới nghiêm khắc nói.

       "Thực xin lỗi." Ảnh quỳ xuống một chân, đầu không dám ngẩng, mãi cho đến khi cửa kính xe chậm rãi nâng lên.

       " Ai, Lăng a, cùng là bằng hữu lưu lạc thiên nhai *"Anh vỗ vai Lăng, thở dài, bỡn cợt nhìn Lăng.(* ý nói cùng là những người chịu chung nỗi khổ)

       "Ngươi... "

     Không đợi Lăng nói xong, trong xe bỗng truyền ra tiếng Vũ Văn Ngạn " Ảnh, đưa Duẫn Phác về, chăm sóc chu đáo."

        "Rõ." Ảnh cung kính.

     Mà trải qua một hồi cùng tử thần đùa giỡn, Duẫn Phác nghe giọng nói âm trầm của Vũ Văn Ngạn thì biết mình sẽ chết thêm một lần, hai mắt đờ đẫn, tùy ý để thủ hạ của Vũ Văn Ngạn áp giải lên xe.

       "Trở về." Vũ Văn Ngạn nói.
       ...

       "Nói, đây là chuyện gì?" Vũ Văn Ngạn hỏi, nét mặt nhìn không rõ hỉ giận nhưng Vũ Văn Tu vẫn nhận ra sự phẫn nộ từ y.

       "Không có gì, ngẫu nhiên phát hiện thôi." Vũ Văn Tu bình thản.

       "Vì sao ngươi biết, ngay cả Lăng cũng chưa phát hiện ra." Chỉ có quỷ mới tin đây là ngẫu nhiên.

       "Lúc đi WC, nghe thấy có người nói nên biết." Vũ Văn Tu biết chẳng thể đem sự thật nói rõ ra với Vũ Văn Ngạn, đột nhiên, Vũ Văn Tu run lên, cảm giác có người đang nhìn về phía mình, hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ, đôi mắt chợt mở to: " Lí Lăng!” ( xem Đệ nhất chương, đây là kẻ đã giết La Tu ). Trong đầu Vũ Văn Tu lóe lên cái tên tưởng chừng đã nằm sâu trong kho ký ức.

       "Chuyện gì?" Vũ Văn Ngạn nghi hoặc nhìn thấy đứa con run run trong lòng mình.

       "Không có gì." Vũ Văn Tu trấn tĩnh lại, xem ra quả thật Vũ Văn Ngạn đang bị Zero theo dõi, có điều hắn không ngờ tổ chức lại phái người đó thân chinh...

       "Vì sao ngươi nói như vậy?" Vũ Văn Ngạn thấp giọng hỏi.

       "Nói cái gì?" Vũ Văn Tu tự nhiên không biết mình nói cái gì mà Vũ Văn Ngạn lại hỏi như vậy, hắn đã nói rất nhiều, làm thế nào nhớ hết được. Đột nhiên hắn chợt nhớ ra, "Là nam sủng?"

       Vũ Văn Ngạn nắm lấy cằm Vũ Văn Tu, đẩy lên, ánh mắt ẩn ẩn những xao động mãnh liệt nhìn vào mắt Vũ Văn Tu.

        "Đau, buông ra." Vũ Văn Tu bất mãn nói, " Thấy thú vị thôi."

     Vũ Văn Ngạn buông tay, " Không phải nguyên nhân này."

       "Ngươi thắng , được chưa? Ta không muốn cho người khác biết ta là con ngươi, làm con của ngươi có quá nhiều phiền phức, hơn nữa, vào thời điểm đó để tiếp cận gần ngươi chỉ có cách đó, ngươi nghĩ xem, nếu một đứa trẻ ranh nói ở đây có bom, ai tin được? " Vũ Văn Tu giải thích.

       "Ta tin." Vũ VănTu nhìn ra phía trước, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, không nhìn thấy Vũ Văn Tu lúc này đang ngẩn người. Mà phía trước, Lăng nghe những gì Vũ Văn Tu nói, trong lòng càng thêm bội phục thiếu gia nhà mình.

       "Chủ nhân,Thần tiên sinh gọi điện nói, Duẫn tiểu thư đã tỉnh, muốn gặp tiểu thiếu gia." Lăng quay đầu lại, báo cáo. Vũ Văn Ngạn đang nhắm mắt dưỡng thần.

       "Duẫn Yêu tỉnh." Vũ Văn Tu cao hứng thốt lên.

       "Ân, vậy thì nhanh lên một chút. " Vũ Văn Ngạn không mở mắt ra, chỉ có bàn tay ôm trên người Vũ Văn Tu hơi siết chặt lại. Là một người lãnh đạo, y biết chuyện Vũ Văn Tu phát hiện ra chuyện cài bom sẽ không hề đơn giản như vậy, chắc chắn hắn còn có chuyện gì đó giấu y, xem ra tiểu tử này chẳng hề đơn giản. (Chuyện! =.=)
_____________ 

14 nhận xét:

  1. a~~~~, temmmmm
    ta có tem, ths nàng đã có chương mới, nàng a~~~, ta có comm 1 số bên blog của nàng, nàng có thể check dùm ta được không? cám ơn nàng nhiều~
    Chúc nàng ngày lành ~

    Trả lờiXóa
  2. Uk, ta sẽ check, thanks nàng! Chúc vui vẻ! ^^

    Trả lờiXóa
  3. Hu hu, ta chẳng biết nói gì. Một ngày mệt mỏi. Giờ mới về. Tem của ta...xa...đã xa...

    Trả lờiXóa
  4. @ phudulukhach: ^-^ Gần Tết rùi mà vẫn chưa được nghỉ a nàng? Hay là vì Tết nên mới mệt? ^-^

    Trả lờiXóa
  5. @ http: Ta đã reply nàng rùi đấy, nàng xem lại nhé! ^-^

    Trả lờiXóa
  6. Ta vẫn chưa được nghỉ đâu. Hết ngày mai mới nghỉ hẳn cơ. Thứ 7 ta mới về nhà. Cơ mà ta sống với bố mẹ nha, nhưng tuần này ta đi xa nhà.

    Trả lờiXóa
  7. @Yukinari: rốt cuộc c~ mất tem T~T đang định sẽ canh jật tem nào ngờ phải đy ra ngoài mua đồ dọn dẹp nhà ăn Tết thế là mất tem *khóc* Nàg hú tar = Y!M hay mail ik vì tar onl = đt a , mail tar : tieulamnhi19@yahoo.com.vn

    Trả lờiXóa
  8. he he hom nay co nguioi mat tem.chia buon nhe.

    Trả lờiXóa
  9. chao Yu. ban da duoc ve nha chua.troi ret qua.ban da co LO U AM chua?

    Trả lờiXóa
  10. @ tieulamnhi: "chời" ơi, mún ta "lách luật" mà nàng lại công bố khắp bà con thiên hạ thế kia!!! TT^TT Nàng làm follower đi, có lẽ sẽ bít lúc ta up chap mới.

    @ ningca: hiện giờ ta đang ở quê nhà ăn Tết, hix! Mạng và máy ở đây ta không quen tay lắm, ta vẫn cố "tung hoành" hết sức để up được chap mới một cách bình thường (và dưới sự chăm lo âu yếm của baba cùng mụ mụ! TT^TT)

    Trả lờiXóa
  11. @Yukinara:Tết đến đang trong tềh trạng dọn dẹp nhà cửa đến khẩn cấp T~T , tối phải ngồi edit nẫu , hây tar sắp thàh gấu trúc où >< chắc tar phải để máy chạy 25/24 wá .....

    Trả lờiXóa
  12. @ tieulamnhi: Ta cũng giống nàng nè, đồng chí, đồng chí! TT^TT

    Trả lờiXóa
  13. A làm gì mà bị tổ chức của e nó theo dõi thế :"> E ra mặt bảo vệ chồng đi kaka

    Trả lờiXóa
  14. A lam j mu bj to chuc dom ngo the de pe cu lo lang hoai vay nah

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment