26/1/11

Huyết liên

Đệ thập nhất chương: Sóng gió tại sòng bạc ( thượng ) 

      Hum nay ta bị bắt đi ngủ sớm, thôi up trước một chap vậy, mai ta sẽ up típ Huyết liên nha! TT^TT
      _________
  
    Ánh mặt trời dần dần tỏa sáng, tuyết không còn rơi trong chốn nhân gian. Vào mùa đông, mặt trời là sự thu nhỏ của những điều ấm áp, nhưng đối với thế giới âm u dưới lòng đất mà nói, cho dù mặt trời có tồn tại cũng không thể xóa tan được sự âm lãnh của máu huyết...
       ...
      
       Bề ngoài, số tài sản khổng lồ mà Vũ Văn gia có được là từ kinh doanh bất động sản, thiết bị điện tử, khoa học kỹ thuật, nhưng mặt khác, Vũ Văn gia lại một tay kinh doanh sòng bạc, cũng là một tổ chức xã hội đen có thể sánh vai cùng các đại gia tộc của Mafia Italy, chuyên  kinh doanh súng ống đạn dược.
        
       Trong phòng khách yên tĩnh, Vũ Văn Ngạn ôm trong lòng đứa trẻ đang cảm thấy buồn chán muốn chết - Vũ Văn Tu. Hiện tại đang là kỳ nghỉ cuối tuần, không phải đến trường, Duẫn Yêu lại đang dưỡng bệnh chưa tỉnh lại, có Vũ Văn Thần chăm sóc chu đáo, vậy nên hắn chỉ có thể ngồi yên trong lòng Vũ Văn Ngạn, chơi đùa mấy thanh tiểu đao của mình.

       Có tiếng bước chân dồn dập vọng lại khiến Vũ Văn Tu cảm thấy hứng khởi, xem ra sắp có trò hay để xem rồi.

       "Có chuyện gì?" Vũ Văn Ngạn nhìn về phía ám vệ vừa xuất hiện trước mắt mình, lạnh lùng hỏi.

       "Hồi bẩm chủ nhân, sòng bạc bên kia đã xảy ra chuyện." Ám vệ bị khí thế của Vũ Văn Ngạn dọa đến độ run run, không dám nhìn thẳng vào y, chỉ dám cúi đầu bẩm báo. (Ô hô, ai bảo em làm phiền thời gian tình tứ của vợ chồng cha con người ta!)

       " Vậy sao? Ai làm?" Vũ Văn Ngạn không hỏi xảy ra chuyện gì, dường như trong lòng y đã sớm hiểu rõ.

       "Là thuộc hạ của Duẫn Phong, nói là vì báo thù cho chủ tử." Ám vệ nhất nhất báo cáo .

       "Mấy gã thùng rỗng kêu to đó có thể làm gì, còn chuyện gì khác, sao không nói tiếp? " Vũ Văn Ngạn vẫn điềm nhiên như thể y đã quen với những chuyện như thế này lắm.
        
       " Anh trai của Duẫn Yêu - Duẫn Phác, yêu cầu được gặp ngài."Dường như trút xuống được gánh nặng, ám vệ nhè nhẹ thở ra.

       "Gặp ta, xem ra là bàn bạc chuyện súng ống đạn dược." Vũ Văn Ngạn cười lạnh, cúi đầu nhìn đứa con ngồi trong lòng mình, " đi xem."

       "Ân." Vũ Văn Tu biết Vũ Văn Ngạn sẽ mang mình đi theo, bởi vì y sẽ giúp hắn tìm món đồ chơi thú vị để giết thời gian.

     Mà một bên ám vệ hầu như há rụng quai hàm, không hiểu vì sao chủ nhân lại mang một đứa trẻ đi đàm phán chuyện làm ăn, nhưng muốn hiểu được thì xem ra mình chưa đủ thông minh, thấu hiểu tâm tư của chủ nhân, cũng càng không có tư cách để hỏi.

       " Truyền lệnh, kêu Lăng chuẩn bị xe, Ảnh âm thầm bảo hộ." Vũ Văn Ngạn bình tĩnh hạ lệnh.

       "Rõ."

       "Không được rời khỏi ta nửa bước." Vũ Văn Ngạn cúi đầu nhìn đứa nhỏ đứng bên chân mình, mệnh lệnh.

       " Biết rồi, ngươi thật là nhàm chán." Không rời khỏi chứ gì? Còn phải để xem tâm tình của ta như thế nào, Vũ Văn Tu không phải là một đứa trẻ, càng không phải là một đứa trẻ thích nghe lời.

     Chiếc Rolls-Royce  đen lăn bánh rời khỏi vùng ngoại ô, tiến vào nội thành phồn hoa, hôm nay có chút nắng nên người đi trên đường đông hơn mọi khi, mà chiếc xe của Vũ Văn Ngạn rất hấp dẫn ánh mắt của người đi đường nên không ít những kẻ nhàn rỗi đi chậm lại để chiêm ngưỡng chiếc xe có rèm che trong truyền thuyết. 

      Xe dừng lại trước cửa một nhà ăn kiểu Pháp, lăng xuống xe, mang theo vài người tiến vào trước, chỉ trong chốc lát anh lại nhanh nhẹn trở ra, gật đầu ra hiệu cho người trong xe, Vũ Văn Ngạn bước xuống, ôm Vũ Văn Tu đi vào nhà ăn.

       Dưới tầng ngầm của nhà ăn là sòng bạc xa hoa, thể hiện một phần thế lực hắn ám của Vũ Văn gia tộc, có điều đối với Vũ Văn tu mà nói, sòng bạc được xây dựng dưới tầng ngầm của nhà ăn Pháp thật sự là vũ nhục ẩm thực của nước Pháp.

       "Yêu, xem ai đang tới." Lúc này sòng bạc không có sự náo nhiệt thường ngày, không ít người mặc vest đen vây quanh một người đàn ông cao gầy mặc đồ tây màu trắng, đeo kính đen, xem ra hắn chính là Duẫn Phác. Hắn cười nhìn Vũ Văn Ngạn đang đi tới, nụ cười đầy châm chọc.

     Bắt đầu từ lúc bọn họ bắt đầu đặt chân vào sòng bạc, Vũ Văn Tu liền chú ý tới các thiết bị theo dõi đang bám theo mình từng bước, hơn nữa còn có một làn sóng âm cao tần truyền vào thính giác, đối với tính cảnh giác rất cao, hầu như đã trở thành bản năng, thính lực cực tốt, sức quan sát tinh tế, Vũ Văn Tu cảm nhận được mình đã có con mồi.

     Nhưng điều khiến Vũ Văn Tu ngạc nhiên là, một vệ sĩ giàu kinh nghiệm và có năng lực như Lăng hẳn có thể phát hiện ra làn sóng âm cao tần này, nhưng mà anh ta lại có vẻ rất thờ ơ, chẳng lẽ... không thể như vậy được...

     Trong khi Vũ Văn Ngạn đi vào sòng bạc, người của Duẫn Phác đã sớm nắm chặt súng, chuẩn bị sẵn sàng để làm một trận sống mái. Có điều, nhân thủ do họ Vũ Văn gia bồi dưỡng cũng không phải là kẻ yếu, bọn họ đã sớm bày bố rất tốt việc phòng hộ và sẵn sàng tấn công.

     Vũ Văn Ngạn tiện tay kéo lấy một cái ghế, ngồi vào, Vũ Văn Tu đứng ở phía sau lưng y. Duẫn Phác nhìn thấy Vũ Văn Tu, lòng tràn ngập tò mò, trong kho tư liệu của hắn chưa từng thấy có người này, vậy hẳn là một tay mới vào nghề đi, thì đã sao.

     Đưa ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Ngạn, Duẫn Phác cười nói: “Vũ Văn đương gia, ngươi đã đến đây, ta cũng không quanh co, ta muốn ngươi trao lại cho ta gói hàng súng ống đạn dược ngươi đã đoạt trên tay Duẫn Phong. "

       "Ngươi có năng lực này hay sao?" Vũ Văn Ngạn khẽ nhướng mi, như thể y đang nghe được một chuyện gì rất hài hước .

       "Vậy theo ngươi thì thế nào?" Duẫn Phác không bị thái độ châm chọc của Vũ Văn Ngạn làm cho nổi giận, còn bình tĩnh hỏi ngược lại, xem ra Duẫn Phác cũng là một tay khá, Vũ Văn Tu thầm nghĩ. Hắn lặng lẽ lùi về phía sau vài bước, tựa vào bên vách tường, nhắm mắt lại như đang nghe ngóng gì đó.

     Lăng phát giác ra hành vi khác thường của Vũ Văn Tu, có điều nhìn thấy Vũ văn Tu nhắm mắt tựa vào vách tường lại cho hắn cảm thấy mệt mỏi, dù sao Vũ Văn Tu cũng chỉ là một đứa trẻ, liền không để ý đến hắn nữa.

     Vũ Văn Tu nghe thấy sự giao động bí ẩn này, hai tay đang khoanh trước ngực liền thả ra, đặt lên tường , run lên. Đột nhiên hắn mở bừng hai mắt, khóe miệng khẽ nhếch, là thứ đó... xem ra hắn phải giúp Vũ Văn Ngạn một phen.

     Trong khoảnh khắc mọi người đều sơ ý, Vũ Văn Tu biến mất tại đại sảnh. Vũ Văn Ngạn biết là Vũ Văn Tu rời đi, sắc mặt y từ từ băng lãnh, xem ra người kia lại muốn vi phạm mệnh lệnh của mình, trở về rồi y sẽ thu thập hắn, trước mắt có lẽ nên thu thập một bọn không biết tự lượng sức trước mắt này đi.

       "Nếu ta không giao ra?" Vũ Văn Ngạn vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, thản nhiên hỏi.

       " Vũ Văn đương gia, xem ra ngươi không biết tình trạng của ngươi bây giờ là thế nào, bao vây nơi này cơ hồ toàn bộ là người của ta, ngươi còn có thể trốn được hay không? " Duẫn Phác chỉ chỉ chung quanh, cất tiếng cười to.

       "Vậy ngươi thử xem." Lăng rút súng, nhằm thẳng vào Duẫn Phác, tất cả nhân thủ của hai bên đều rút súng, chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân, song phương rơi vào trạng thái giằng co, áp lực dày đặc trong đại sảnh, chỉ cần bên nào nổ súng trước một tiếng thì cả đại sảnh sẽ lập tức ngập trong khói súng.

     Bên kia, Vũ Văn Tu tránh thoát các thiết bị theo dõi, đi vào khu vực phòng giám sát. Chỉ có 3 người đang canh giữ tại đây. Vuc Văn Tu ngồi xổm xuống, tựa vào cửa, rút trên đùi tra một thanh tiểu đao Thụy Sĩ, nhắm vào một tên ở góc xa nhất, hít một hơi, trong nháy mắt phóng đao, một kích trí mạng. Để giải quyết được hai người còn lại, chỉ có thể tận dụng tốc độ tối đa, đối với một vật thể di động, thời gian di chuyển cho khoảng cách này là 3 giây, Vũ Văn Tu lấy tốc độ nhanh nhất lao ra, tung một cước búa bổ vào đầu một người ở gần mình nhất, khi gã còn lại kịp phản ứng Vũ Văn Tu đã rút ra một thanh tiểu đao nữa, bắn về phía gã cuối cùng. Một loạt động tác của hắn
diễn ra trôi chảy  trong vòng 30 giây.

       "Xem ra mình đã già rồi a." Vũ Văn Tu nhìn mấy gã ngã xuống đất, lắc lắc đầu, với thân thủ trước đây của hắn thì làm thế này là lãng phí quá nhiều thời gian. (Không phải em già đi, mà là thân thể của một đứa trẻ 11 tuổi thì làm sao linh hoạt được như một thanh niên trưởng thành a em? TT^TT)

       Vũ Văn Tu đi về phía bàn điều khiển, điều chỉnh một trong số các màn hình, chiếu rõ Vũ văn Ngạn và đám người trong đại sảnh. Ngay tại phía sau màn ảnh đó hắn phát hiện ra có một cơ quan ngầm trong bờ tường. Hắn đẩy mạnh, mở rộng ngăn kéo chìm, rồi chợt lùi lại vài bước," Xem ra đúng là thứ đó, trách không được những người khác không thể cảm giác gì được về nó."
        
       Trong tủ ngầm có chứa một cái tinh quản màu đen rất nhỏ, xung quanh có rất nhiều sợi dây tiệp màu với màu tường nên rất khó phát hiện ra. Vũ Văn Tu cảm thấy thính giấc chán động ngày càng kịch liệt, xem ra bộ phận điều khiển của nó cũng đang ở trong phòng này. Tinh quản này là Vũ Văn Tu, không, phải nói là tiền thân của Vũ Văn Tu - Atula La Tu - từng không xa lạ gì, nơi trước đây hắn từng ở, Zero, đã phát minh ra loại thuốc nổ tối tân tiến, tinh vi nhất trên thế giới, đừng tưởng nó chỉ nhỏ bằng con kiến, bên trong nó chứa đựng một năng lượng vô cùng khủng khiếp, nó được cải tiến từ bom khinh khí, còn là sự cải tiến tinh túy nhất. " Nhưng thứ này hẳn là vũ khí tối cơ mật của tổ chức, làm thế nào lại xuất hiện ở chỗ này.Chẳng lẽ, Vũ Văn Ngạn..."

     Chăm chú nửa ngày nhìn vào tinh quản, Vũ Văn Tu ôm trán, trước mắt hiện lên bóng dáng lạnh lùng của Vũ Văn Ngạn, người này rốt cuộc là có bao nhiêu kẻ thù, lắc lắc đầu, y không thể chết dễ dàng như vậy. Vũ Văn Tu nhìn bốn phía, nếu đã trang bị loại vũ khí này hẳn phải có một bộ máy tính khống chế nó. Quả nhiên, Vũ Văn Tu phát hiện một bộ máy tính đặt trong góc phòng.

      Vũ Văn Tu khẩn trương tìm lại chương trình điều khiển, có điều chương trình  đã được cải biến khá nhiều, có lẽ đã qua rất nhiều năm rồi, bằng năng lực của mình Vũ Văn Tu chỉ có thể kéo dài thời gian phát nổ từ 30 phút thành 40 phút sau, nhìn thời gian còn lại cũng chỉ khoảng mười phút, cứ nhìn tình hình này thì Duẫn Phác cũng không biết về chuyện đặt bom, đoán chừng 3 người nằm kia cũng không phải là thủ hạ của Duẫn Phác, vậy ai là người đã đặt bom?

       Vũ Văn Tu không nghĩ nhiều, nhanh chóng trở lại đại sảnh, xuyên qua dàn vệ sĩ, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của người khác, thản nhiên ghé người ngồi lên đùi Vũ Văn Ngạn. Lúc này Vũ Văn Ngạn không nói gì, có điều sát khí đậm đặc quanh y , Vũ Văn Tu tự nhiên hiểu được.
        
       Bị hành động đột nhiên của Vũ Văn Tu làm cho khó hiểu, Vũ Văn Ngạn đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe thấy Duẫn Phác châm chọc: " Yêu, đứa nhỏ đáng yêu này là ai vậy, môi hồng răng trắng..."

       "Trước mắt là nam sủng của hắn." Vũ Văn Tu một lời thốt ra khiến Lăng cùng toàn bộ nhân thủ của Vũ Văn Ngạn đều là hắc tuyến đầy đầu, mà đối với Vũ Văn Ngạn, kinh ngạc lại chồng chất thêm kinh ngạc, thật không biết Vũ Văn Tu còn muốn cái gì. 

____________
Chương 10

11 nhận xét:

  1. Ui. Không chịu đâu, sao nàng lại phải đi ngủ sớm.
    Dậy, dậy, dậy ngay!!!!!!!!!!!! ...*mệt mỏi* dậy đihhhhh mahhhhhhhh
    Đang đoạn gay cấn thế này...

    "Trước mắt là nam sủng của hắn" ===> :D :D không đỡ nổi em này nữa. Tửng đến thế là cùng

    Trả lờiXóa
  2. Mất tem pùn gê
    @phudulukhach : shao nàg jật tem kô chừa tar a T~T
    @Yukari : Thanks nàg mai post hú tar dật tem a

    Trả lờiXóa
  3. @ Tieulamnhi: Ta up chap mới nè, hú nàng thế nào? Mà ta hú nàng thì nàng Jing thịt ta mất! TT^TT Ác thê, ta sợ! TT^TT

    Trả lờiXóa
  4. Choang!be Tu ko biet la dang nghi j nua ma lai noi the.hom nay ve kieu j anh cung se lai bi THU THAP thui.ma cai kieu THU THAP ay thi ......? (cuoi De).ta yeu 2 cha con nha ay la dung.hihihi hahaha

    Trả lờiXóa
  5. @ phudulukhach: Ta bị ép mừ, ta bít làm sao!Cái câu này có giá trị lắm đấy, về sau em sẽ phải hối hận vì đã lấy cái lý do này! Ô hô hô hô! Nhưng mờ đã muộn rồi em ơi! ^^

    @ ningca: THU THẬP! Còn THU THẬP kiểu gì được nữa! ^^ ta cũng yêu! mà bộ nì ta bỏ phiếu cho Ngạn ca nha!^^

    Trả lờiXóa
  6. "lăng" "Vũ Văn tu" -> viết hoa
    "cấc" -> các
    "Vuc" -> Vũ
    tks! ^.^

    Trả lờiXóa
  7. hả, nam sủng *dù anh Ngạn cũng muốn thế* bé Tu nói thẳng thế về nhà chắc bị phạt tiếp quá =__=

    Trả lờiXóa
  8. @ ai_ai: Thanks reader!^^

    @ quân phạm: Đôi khi ngẫm lại đoạn này ta thấy bé bị anh ăn về sau, nguyên nhân chính cũng tại bé tự dẫn lửa đốt mình như thế này!

    Trả lờiXóa
  9. Nam sủng cái gì cơ chứ :"> e hạ thấp mình là ko được. Nếu e mà bảo trước mắt là lão bà thân ái bảo bối của A Ngạn thì thôi rồi =))a ấy chắc đè e ra ngay ấy chứ =))

    Trả lờiXóa
  10. “bao vậy nơi này ”=>bao vây
    Pe cu fat ngon nhung cau nhu the njn bi a an la fai ui

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment