31/1/11

Hào Môn Diễm - Chương 12


           "Thì ra là cô ta, đủ mạnh bạo nha." Trần Cận giương mắt nhìn nhìn Fiennes, "Người phụ nữ này thật đúng là cái gì cũng dám làm, lẽ nào Tường Long tổ nhận làm trung gian cho cô nàng mà không lo lắng gì?"

            "San Lệ Tô có hai quốc tịch, cô ta dựa vào việc đóng phim AV để che giấu thân phận thực sự của mình, thật ra cô ta là một tay buôn bán lớn trên thị trường chợ đen." Fiennes chỉ nói đến đó rồi đột nhiên thay đổi đề tài: "Hiện tại, cô ta đang ở ngay trên đất Hongkong này."

            "Cái gì?" Trần Cận cảm thấy phi thường ngoài ý muốn, "Làm thế nào cô ta còn dám xuất hiện ở đây? Tôi nghĩ cô nàng đã sớm chạy trốn tới Zimbabue đổi nghề bán hoa quả."

            "Không chỉ vì cần đảo hàng, cô ta còn phải cam đoan tìm ra con đường an toàn và chuẩn xác cho hàng chạy, như vậy mới có “nhà dưới” chịu đón hàng. "

            "Còn có hàng ở trong tay cô ta!"

            "Thực thông minh."

            Chuyện này còn phải chờ ngươi nói. "Anh định làm thế nào?"

            "Chủ động tiếp cận cô ta."

            "Ý của anh là..." Người nào đó có dự cảm bất hảo.

            "Tôi sẽ phái người trợ giúp cậu."

            "Không thể nào? Lại là chuyện xui xẻo như vậy phân cho tôi? " Trần Cận cười khổ, "Người này là nữ ma đầu, huống hồ muốn khuôn mặt tuấn mỹ vô địch vừa lành vết thương của ta lại xuất đầu, phần thắng sẽ lại lớn thêm một chút!*" (Ảnh đang mỉa mai)

            "Cậu không chắc thắng?"

            "Bằng vào lá gan kia của cô nàng, đàn ông bình thường làm sao có thể tự tin chắc thắng!"

            Fiennes tĩnh lặng nở nụ cười: "Có muốn tôi truyền thụ cho cậu vài tuyệt chiêu chắc thắng hay không? "

            "Quên đi, tự tôi cũng có..." Vốn là mỗi người ngồi một phía, nhưng không ngờ Fiennes đột nhiên tới gần, ánh mắt của họ nhanh chóng rối lại cùng một điểm giữa không trung, trong một tíc tắc, từ đáy lòng Trần Cận dâng lên một cảm giác khác thường không sao nói được thành lời, hắn kinh ngạc cho là lỗi tại đôi mắt mang vẻ công kích cuồng nhiệt kia, bên tai lại đầy ắp hơi thở dốc đầy kích động của nam nữ diễn viên, trước mặt lại là một cặp mắt sâu thẳm trầm mặc đến cực điểm mang theo sự táo bạo cùng đòi hỏi đầy bướng bỉnh, phát ra một lời mời gần như lỗ mãng, không khí lập tức trở nên kỳ quái khác thường.  

            Ngón tay Fiennes nhẹ mơn trớn trên khóe miệng bị tương của hắn: "Tôi thật không nên ra tay với cậu."

            "Cái..." Trần Cận đáng thương nói chưa trọn một câu đã bị Fiennes thôn tính: miệng bị nuốt lấy, môi lưỡi giao nhau dâng lên lớp lớp cảm giác kích động như sóng trào, có lẽ do kỹ xảo của hai người đều quá tốt, cao thủ so chiêu, cả hai đều cảm nhận được một trận điên cuồng không có đỉnh điểm, hai thân thể càng ngày càng gấp gáp tì lên nhau, cọ xát vào nhau, xa lạ mà cường mãnh đến làm cả hai phát sợ, tấn công vào từng ngóc ngách khiến toàn bộ cơ thể run rẩy. Đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ có loại hành vi thân mật như thế này, nhưng lần này không giống trước kia, không phải bị hoàn cảnh ép buộc mà là hoàn toàn tự phát, điều này khiến Trần Cận có chút luống cuống, chơi là chơi, nếu đi quá xa... sẽ không tốt.

            Những ngón tay của Fiennes không kìm lòng được mà lần lên ve vuốt bộ ngực rất quen thuộc với anh, cơ bụng dưới sự trêu chọc của những ngón tay mà khẽ săn lại, Trần Cận trong lòng không ngừng kêu khổ,  không biết phải làm như thế nào để kết thúc một cách không quá khó xem. Nhưng hắn còn đang nghĩ ngợi thì đôi môi của Fiennes đã muốn lần hôn xuống đường cong thon dài hữu lực của chiếc cổ trần trụi...

            Rốt cục, có người kêu thét lên: "Hey hey, đừng đùa! Như vậy...Sẽ chết người ." 

            “Đúng vậy,  là cậu câu dẫn tôi trước." Môi lại theo đường cũ uốn lượn đi lên, dừng lại ở động mạch cổ khẽ cắn.

            Trần Cận vừa cố đẩy ra thân thể cường tráng cơ hồ đè hẳn lên người mình, vừa không nhịn được cười, mắng: "Đừng ngậm máu phun người a, tôi đường đường là thiếu niên thanh thuần, có điểm nào chọc đến thú tính của anh cơ chứ!"

            Fiennes dừng động tác, ngẩng đầu nhìn hắn, than nhẹ một tiếng: "Cậu cũng biết, tôi thích mỹ nhân."

            "Thật đáng tiếc, tôi chính là anh đẹp trai a." Trần Cận lần đầu ra vẻ thoải mái mà rời khỏi ghế sa lon, đi về phòng mình, trái tim còn nhảy loạn lên trong lồng ngực, thầm nhủ: rốt cuộc mình đang làm cái gì a...

            "Trần Cận." Fiennes gọi hắn từ phía sau: "Có nghĩ sẽ sang Âu Châu phát triển hay không? "

            "Oa, tốt như vậy? Muốn thăng chức cho tôi?" Khuôn mặt tươi cười đến không đứng đắn đã trở lại, Trần Cận quay lại nhìn.

            Fiennes lão đại cười không nói.

            "Trước mắt mà nói, New York vẫn thích hợp với ta hơn, bất quá anh phải nhớ kỹ ở trước mặt Fusa và Calvary nói tốt cho tôi vài câu, đỡ cho bọn họ cứ phải tìm đến tôi phiền toái. Chuyện đi Âu Châu... Cứ quên đi thôi, dưới con mắt không coi ai vào đâu của đám người ở tổng bộ, cuộc sống hẳn là rất thê thảm, tôi chỉ thích tự do tự tại." Nói xong, xua xua tay đi vào phòng ngủ.

          Fiennes ngồi ở chỗ kia thật lâu không đứng dậy, tùy tay tắt màn hình TV, tì tay lên trán trầm tư một lát. A, thì ra “Diệm” cũng có lúc bị người cự tuyệt, thì ra cũng có người anh không thể sắp đặt. Bản thân anh chưa từng chưa bao giờ vì xúc động mà ưng thuận hứa hẹn gì với ai, tại sao mỗi lần đối mặt với phong thái thản nhiên của Trần Cận, anh luôn không dằn lòng được mà có khuynh hướng thiên vị cho hắn, cảm giác này thực xa lạ, nhưng cũng không hề khó chịu, ít nhất Trần Cận cũng là một người bạn khiến người ta vui thích.

            Fiennes xoay người đi đến ban công, thiết bị liên lạc cảm ứng trên cổ tay anh phát ra tín hiệu, trên mặt hiện ra dòng chữ: "Ve Gió đã đến cảng."

            Đến buổi tối, tám giờ, Fiennes đột nhiên đề nghị ra ngoài dùng cơm, Trần Cận lười biếng đi ra, dùng tóc che khuất một chút vết thương trên trán: "Tôi cũng không muốn mang theo đống băng gạc này long nhong trên phố."

            Fiennes bình tĩnh nói: "Chúng ta có thể chọn một chỗ khuất để ngồi."

            Trần Cận nghe vậy lại cười rộ lên: "Ha, nhìn tôi không giống người như vậy a, tôi còn định chọn một bàn giữa nhà ăn để ngồi." Thay một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô lòe loẹt, Trần Cận tràn đầy tự tin xuất phát.

            Đại Lý lái xe đưa hai lão đại đến nhà ăn được chỉ định. Hai người đàn ông thân hình cao lớn vốn đã rất bắt mắt, hơn nữa lại anh tuấn hiếm thấy, có thể coi là một tổ hợp “bom tấn”, tiến vào nơi công cộng như thế tất yếu dẫn đến một màn khuynh đảo ánh mắt, đuổi theo bọn họ đến khi ngồi xuống mới thôi, lực sát thương đạt 5 sao!

            Fiennes tao nhã xem bản thực đơn, Trần Cận thuận miệng gọi một phần thịt bò ướp tiêu đen, sau đó rút lấy đóa hoa hồng trên bàn, thuận tiện hướng mỹ nữ bàn bên cạnh phóng một cái mị nhãn, kết quả đối phương gọi bồi bàn đưa đến hai ly champage miễn phí. 

            Ngay tại thời điểm nhìn như đang hưởng thụ này, ánh mắt Trần Cận đột nhiên đảo đến một người đàn ông mới từ cửa hông đi vào, vẻ mặt nghiêm túc của gã khả nghi khác thường, hơn nữa, gã ta đang hưởng thẳng bên này đi tới, bằng trực giác đúc kết được từ nhiều năm lăn lộn trong nghề của hắn, người đàn ông cao to vạm vỡ này nhất định có vấn đề.

            Công năng phản xạ có điều kiện hết sức mẫn tuệ của hắn lúc này đã có điều kiện phát huy, ngay vào lúc người đàn ông kia cách bàn của họ chỉ khoảng 2m, sắp tới gần Fiennes, Trần Cận đã bật dậy nhanh như chớp, thuận tay nhấc ly rượu champage tạt thẳng về phía người nọ, khuỷu tay thúc ra, cước vung lên, xoay người ngoạn mục 180 độ, buộc gã ta lùi xa 3m, tuy không ngã xuống đất, nhưng đã muốn tức sùi bọt mép trừng mắt nhìn.

            "Shit!" Rốt cuộc bất chấp hình tượng, người đàn ông chật vật đầy đầu đầy người toàn là rượu dùng tiếng Anh mắng, "Con mẹ nó không có việc gì đi kiếm chuyện? !"

            "Người này có vấn đề." Trần Cận hướng về phía Fiennes nói, chứng tỏ rằng mình không phải là hạng sinh vật nguy hiểm không phân tốt xấu tấn công người lung tung, sau đó đúng lý hợp tình đáp lời: "Anh lén lút muốn làm gì?"

            "Andre, làm thế nào anh tìm được một thằng điên như vậy đi theo anh? Hắn quả thực không biết nói lý!"

            Ách ──

            "Hai người... Biết nhau?" Trần Cận hoang mang dùng ngón tay chỉ chỉ Fiennes lại chỉ chỉ người đàn ông thô lỗ kia.

            "Đồ điên!"

            Người nào đó bị mắng là đồ điên chủ động tích cực đi đến gần người ta, chuẩn bị chất vấn cho rõ ràng: "Vì sao cửa chính đường hoàng anh không đi, lại phải đi cửa hông?"

            "Tôi mới từ trong ga ra ngầm đi lên, nơi đó chính là lối ra!"

            "Vì sao anh phải vác cái bộ mặt âm trầm mà đi đến, giống như có người thiếu anh một ngàn tám trăm vạn đô la?"

            "Vẻ mặt của tôi con mẹ nó vốn như thế! Ai quy định vào nhà hàng phải giữ khuôn mặt tươi cười?!"

            Fiennes đột nhiên ngừng cười, cảm khái nói: " Michael, thật lâu không thấy cậu xấu mặt ."

            "Damn Hell!" Đối phương nghe xong lời này muốn phát hỏa lên rồi, "Người này làm rối tung mái tóc của tôi, còn làm hỏng bộ Âu phục mới của tôi!"

            "Để ông chủ của tôi đền cho anh là được, anh thật là một con người nhỏ mọn! " Trần Cận biết rõ mình đã gây họa, vẫn thực tiêu sái yên ổn ngồi vào chỗ cũ.  
            Nhân viên phục vụ quan sát một lúc, xác định không có gì đáng ngại rồi mới cẩn thận đến gần lên tiếng hỏi.

            "Không có việc gì, các anh đừng xen vào." Vừa trả lời nhân viên phục vụ, Micheal vừa hướng sang phía Fiennes kháng nghị, "Andre, tôi cự tuyệt cùng tên này hợp tác!" Tất cả mọi người ở xung quanh đều ngoái lại xem bọn họ, chuyện này khiến Michael càng khó chịu đựng nổi, căm tức: "Tôi cũng không có nghĩa vụ phải nhịn hắn, tuyệt đối không có nghĩa vụ này!"

            "Michael, cậu trở về bình tĩnh lại một chút, ngày mai nói cho tôi biết quyết định của cậu." Fiennes thong thả lên tiếng.

            Lúc này, dường như Michael đã ý thức được sự thất thố của mình, trấn tĩnh lại, cung kính sử dụng tôn xưng: "Tôi không có ý mạo phạm đến quyết định của ngài."

            "Địa chỉ của tôi hẳn là cậu đã biết, ngày mai quay lại tìm tôi."

            “Rõ.”  Nói xong, người nào đó cơn giận chưa tan lại liếc mắt lườm Trần Cận, sau đó xoay người rời đi.

            Fiennes ngồi xuống, người đối diện liền vỗ tay ba cái: "Uy phong, lão đại."

            "Vừa rồi quả thật cậu phản ứng quá nhanh ."

            "Còn không phải vì giúp anh tránh xa mọi nguy hiểm, tai nạn, hãm hại, tổn thương, tôi thật sự là một vệ sĩ có tài có đức, phản ứng nhanh nhẹn a." Đối với vị lão huynh Cá Gỗ vừa rồi, hắn cũng không định quá từ bi, "Người đó là ai a? Không phải là người tới thay tôi đấy chứ?" Tôi cầu còn không được! .

            "Hắn là người hợp tác của cậu."

            "Cái gì?!" Trần Cận nhảy dựng lên, "Anh ── có ý gì?"

            "Hắn sẽ giúp cậu tìm được San Lệ Tô, các cậu hợp tác, chia làm hai hướng điều tra nơi lưu trữ hàng. "

            Việc đã đến nước này, Trần đại thiếu đành phải một lần nữa ngồi xuống hảo hảo cân nhắc cân nhắc cân nhắc cân nhắc, tên kia vẻ mặt hung hăng, khẳng định sẽ nhân cơ hội trả thù, dù sao yêu cầu người khác cũng phải đại nhân đại lượng như mình tựa hồ là quá xa xỉ, vừa rồi làm hắn mất mặt như vậy thật sự là thất sách a. Suy nghĩ lại, Trần lão đại nói: "Vì an toàn... tôi yêu cầu mỗi ngày trình báo cấp trên về kết quả hợp tác điều tra."

            "Nếu cậu đồng ý, đương nhiên."

            "Vậy cứ thế đi." Cá Gỗ lão huynh dường như rất kiêng kị Fiennes, biết mình cùng hắn thân cận, không cố ý tìm hắn phiền toái sẽ giảm thiểu rắc rối, nói đến nói đi cũng chỉ có ba tuần nhiệm vụ, không đáng cùng người kết thù kết oán, ok...Dường như hắn đã nghĩ thông suốt, đưa ra được quyết định.
            ...
            Ngày hôm sau, Trần Cận đưa ra được lời giải thích hợp lý cho hành động của mình khiến thái độ của Michael đối với hắn khả quan hơn một chút, nhưng thái độ tùy tiện của Trần Cận trước mặt Fiennes vẫn khiến Michael vô cùng bất mãn: "Andre, hắn cũng quá làm càn, tại sao ngài có thể dung túng hắn như vậy?"

            "Tôi không phải đang huấn luyện lính đánh thuê, Michael."

            "Ý tôi là..."

            Đối phương cắt lời anh ta: "Tôi biết phải làm thế nào để phát huy toàn bộ tác dụng của kẻ làm lãnh đạo, không cần cậu dạy tôi."

            Mà đánh giá của Trần Cận thì là: Cá Gỗ lão huynh cũng không phải đáng ghét như mình nghĩ, bất quá là mình so với hắn càng khiến người ta yêu thích hơn!

            Buổi chiều cuối tuần, Trần Cận mượn cớ đi ra ngoài: "Tối tôi sẽ về."

            "Đi đâu?" Vốn là Fiennes không định hỏi, nhưng cuối cùng vẫn thốt ra.

            "Tán gái, OK? Anh sẽ không can thiệp sinh hoạt cá nhân của nhân viên đi?" Tên vô tâm không phế nào đó quay đầu lại thản nhiên cười, nhún nhảy đi ra ngoài.

8 nhận xét:

  1. Hè hè, cứ post tối là kỳ như rằng ta lại được tem. Tem này ăn kèm bánh chưng thì hết biết

    Trả lờiXóa
  2. Cảm nhận chương này của ta là:

    - Trần Cận: thật dày mặt quá đi, siêu siêu tự kỷ nữa.
    - Fi: Cưng vợ ra mặt rồi kìa. Lại sắp ghen nữa rồi kìa
    - Người thứ ba: ha ha, còn tên nào vào đây nữa. Cái tên bị vợ chồng người ta làm cho điên tiết lên ấy. Ah mà đây có phải là cái tên nói Fi bị Cận biến đổi không nhẩy?

    Trả lờiXóa
  3. Ý quên mất. Cho ta hun một cái nào. Ăn tết vui vẻ nhá. *loẹt quẹt đi ra*

    Trả lờiXóa
  4. mat tem,mat phong bi.chia buon cung toi di.

    Trả lờiXóa
  5. haha a Fi gê thật bài binh bố trận thế mà ăn ko dc,a Cận thiệt bị tự kỷ hết sức ,đi đâu cũng lun mồm ta đây đẹp trai lại còn là thiếu niên thanh thuần,a mà thanh thuần cái nỗi ji.cái tật hấp ta hấp tấp chưa ji đã nhào ra đánh ng mà đánh lầm mới gê

    Trả lờiXóa
  6. @ phudulukhach: Đúng ảnh rùi đó nàng, anh này tội lắm, sau này toàn bị Cận Cận bắt nạt không à! ^^ Chap sau (hay là chap sau nữa gì đó, ô hô hô...)Anh Fi "tỏ tình" nha! Cái màn đó thú vị, ta để năm mới khai bút! ^^

    @ ningca: Ta sẽ thương lượng với phudulukhach lần sau có ăn ...giày thì nhớ để lại...tất, và cả đất dưới đế giày nữa... Ô hô! ^-^ Đùa chút thôi, tại ta up lung tung mà! ^-^

    @ alex: Đọc câu "tự kỷ" siêu cấp đó của Cận Cận mà ta rợn cả da! Nguyên văn là "thiếu niên thanh thuần nhà hàng xóm"! Oé! ò-ó! Ảnh mà là "thiếu niên thanh thuần" thì ta đi xuống đất bằng đầu! Ngày mai ta cũng hổng còn là "editor củ chuối" nữa!

    Trả lờiXóa
  7. @ phudulukhach: Chúc nàng Năm Mới May Mắn, Vui Vẻ, Hạnh Phúc! ^-^ Sớm gặp lại nàng nha!^-^

    Trả lờiXóa
  8. =.=' mặt em dày wá đi. Anh ơi bao h anh mới ăn em đây???? Đừng là thanh thủy văn nhé. Plz
    Black dragon

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment