11/2/11

Hào Môn Diễm - Chương 13


Trình Hân không ngờ rằng anh chàng này lại một lần nữa đợi mình ở trước cổng trường, hơn nữa lần này cô không thể từ chối.

            "Chúng ta đã hẹn tuần này cùng nhau ăn tối." Hắn mở sẵn cửa xe, chờ đợi câu trả lời thuyết phục.

            Cô khe khẽ thở dài: "Mười giờ, trước mười giờ tối làm ơn đưa tôi về nhà. "

            Trần Cận cười, làm một động tác chào theo kiểu quân đội: "Tuân mệnh, lệnh tôn* nhất định sẽ hoan nghênh tôi lần sau lại hẹn hò ngươi." Khi ngồi vào trong xe, Trình Hân đã nghĩ: có thể mình đang làm một chuyện ngốc nghếch. (* cha của đối phương, gọi theo cách kính trọng)

            Đêm hôm đó là một đêm trời trong trăng sáng, rất giống một cái “tốt ngày” dễ chọc người phạm tội, nhưng Trần Cận vẫn giữ nguyên phong độ của người quân tử, giống như hắn lộn ngược thời gian trở về cái thời kì còn đi học, cùng bạn gái tinh tinh khiết khiết nắm tay nhau, nhìn nhau mỉm cười đã thật thỏa mãn. Mà hắn đối với Trình Hân nhớ mãi không quên, có lẽ là bởi trong hồi ức vẫn còn lưu luyến ít nhiều loại cảm tình ấy, nói như vậy có điểm buồn nôn, nhưng đã lâu lắm hắn không còn cảm thụ được loại tình cảm mãnh liệt và thiết tha. Tình yêu tính dục và ái tình chân thật thực sự khác nhau xa lắm, cho dù là hoa hoa công tử như hắn tất nhiên cũng sẽ khát vọng loại ái tình tâm thể hợp nhất , nhưng hắn đã không còn có thể tìm lại được nữa. Thiếu nữ xinh đẹp có không ít người ái mộ sùng bái nhưng không giao tim mình cho ai này, trước mắt là người có thể khiến cho trái tim hắn cảm giác một chút bình lặng, một loại bình lặng thả lỏng không cần phòng vệ cảnh giác.

            Khó gặp Trần Cận đúng hẹn trước mười giờ tối đưa về đến cửa, trước khi chia tay còn nghe hắn nói: "Nếu ấn tượng của em đối với tôi vẫn không có gì tiến triển, chúng ta còn có thể gặp thêm nhiều lần nữa để tìm hiểu lẫn nhau."

            Cô gái nở nụ cười, không trả lời, giơ tay nói lời từ biệt.

            Trần Cận hắn liền vận xui như thế mà đứng trong gió lạnh nhìn giai nhân biến mất ở cuối đường, bộ dáng phiền muộn vạn phần, cái tình cảnh ấy quả thực có thể dẫn tới người xem ứa ra mấy tầng nước mắt.

            Chạy về tòa nhà thuê cũ nát, thông qua mấy lượt nhận dạng vân tay, đạp thêm hai lần cầu thang, hắn lập tức đánh hơi được mùi lạ, ngẩng phắt đầu nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt trên lầu hai, thấy có người của mình canh gác bên ngoài, Trần Cận vội vã rảo bước đi lên, cảnh giác hỏi ngay:  "Các cậu lên đây làm gì?"

            "Lão Đại, trong phòng có khách. Fei* tiên sinh lệnh cho chúng ta tạm thời ở bên ngoài canh gác." (Tên tiếng Trung của anh Fiennes là Fei Yinsi, người trong Xích bộ và Trần Cận thường dùng tên này để nói về anh, do đó sau này ta cũng sẽ để nguyên “Fei”)

            "A?" Việc này có gì đó kỳ quái, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, hắn mở cửa đang chuẩn bị đi vào, lại bị người ngăn lại.

            "....."

            "Sao vậy? Còn không cho tôi đi vào?" Hắn lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng có bao giờ, đây là điềm báo rằng hắn sắp làm cho giông bão nổi lên, "Nếu Fiennes có chuyện, anh dám đứng ra đảm đương trách nhiệm?"

            "Ngài đừng làm khó dễ chúng tôi. . ."

            "Bây giờ là các anh đang làm tôi khó xử!" Trần Cận bất chấp tất cả, cố ý xông vào, "Có gì bất thường xảy ra, cho phép các anh tiến vào, bây giờ tiếp tục canh gác."

            Phòng khách cũng không có người, nhưng cửa phòng của Fiennes lại đóng chặt. Trần Cận cẩn thận đến gần, ba giây suy nghĩ, dự cảm mách bảo hắn đúng là không ổn, trong phòng không hề có động tĩnh, trong lòng lo âu, hắn đang định áp dụng phương thức đột kích tại chỗ, một cước đá cửa xông vào, lại thoáng nhìn thấy bóng người nhoáng lên di động, hắn cảnh giác men theo bờ tường luồn lại phía sau đi quan sát tình huống.

            Xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh, Trần Cận nhìn thấy một màn khiến cho kẻ có thần kinh thô ráp như hắn cũng phải giật mình ── “khách” cư nhiên là Tường Long tổ Thôi Minh Long! Tựa hồ y và Fiennes đang phát sinh tranh chấp.

            Hắn nhẹ nhàng mở ra một bên cánh cửa còn chưa khóa rồi mới nghe thấy được một ít đối thoại làm hắn không hiểu có ý tứ gì:

            "Ngài nghĩ rằng tôi bây giờ còn giống như trước kia đi theo sau Fusa nghe các ngài sai sử? Đó là chuyện đã qua, tất cả đã qua rồi! "

            "Nếu sau khi cậu thoát ly Hào Môn có thể thu liễm một chút, tôi cũng không đến nỗi tự mình đến tìm cậu ôn chuyện, A Long, cậu tốt nhất sớm rời khỏi trò chơi lẩn quẩn này đi."

            "Rời khỏi?" Ngữ khí của A Long khá quái đản, "Bây giờ ngài còn muốn ra lệnh cho tôi? Trước đây lúc bọn họ đem tôi giao cho Trung Đông tổ xử trí, ngài có hay không nghĩ nửa điểm giao tình giữa chúng ta?! Có hay không?!"

            "Cậu phạm vào tam đại điều lệ, ai cũng đều không cứu được cậu."

            "Lấy cớ, đây là ngài lấy cớ để xử lý tôi! Nếu ngài muốn giải quyết ai đó liền chưa bao giờ có ý định lưu tình, ngài có thể đem toàn bộ thủ hạ của ngài xem như lính đánh thuê mà sai sử, nhưng con mẹ nó tôi - không - phải! Tôi biết ngài cảm thấy mệt mỏi đối với tôi, ngài cảm thấy chán ngán tất cả mọi người, trong mắt ngài không có bất cứ kẻ nào, tôi biết tôi bị xem thường! Tôi ở lại Trung Đông tổ cam nguyện bị phạt, ngài cũng biết tôi là vì cái gì..!" Mỹ nam tử bộc phát, lửa giận không thể dập.

            Thanh âm của Fiennes không nhanh không chậm, trầm ổn đến gần như tàn khốc: "Tôi không nghĩ o ép ai hay trù dập ai, Hào Môn cũng không phải do một mình tôi làm chủ, lúc trước cậu gia nhập Trung Đông tổ chỉ là vì thực hiện mục đích của chính cậu, nếu hiện tại, cậu còn muốn tiếp tục sống sót thì đừng làm ra những hành vi quá khích, nếu không tôi cam đoan sau này cậu sẽ phải hối hận. "

            "Bắt đầu từ khi tôi rời khỏi Hào Môn thì tôi cũng đã đi trên con đường cực đoan! Là các người ép tôi!"

            "Cho dù cậu có bao biện được cho mình nghe thật trong sạch đáng thương cũng chẳng có ai đồng tình, A Long, cậu của trước đây chưa từng oán trời trách đất. " Khẩu khí của Fiennes cũng bắt đầu âm lãnh, "Hắn sẽ không bảo vệ cậu, cậu tốt nhất tin tôi đi."

            "Tôi đã không tin bất luận kẻ nào."

            "Tôi lập tức có thể bắt được hắn, bởi vì tôi đã biết hắn trốn ở chỗ nào, nếu cậu còn khăng khăng một mực không nghe lời khuyên của tôi, vậy thì không ai giúp được cậu."

            "Đây có tính là lời tuyên bố của ngài khi sắp chia tay? Tôi nghe không hiểu." Đúng lúc này, A Long mạnh mẽ ôm lấy cổ Fiennes, nhìn như muốn hôn anh, lại bị đối phương cứng rắn đẩy ra, Trần Cận nhìn đến bước này cằm đều muốn trật khớp .

            "Nếu cậu tiếp tục làm càn, tôi sẽ không tiếp tục nể nang gì nữa!" Nói rồi Fiennes quay đầu ra phía cửa sổ lớn tiếng, "Trần Cận, cậu xuất hiện đi. Đàm phán ── đã xong."

            Trần Cận lập tức cảm thấy bản thân bị một trận loạn tiễn mặc bắn, đó là ánh mắt phẫn hận của Thôi Minh Long, trong lòng hắn mặc niệm: Đại ca, người ta làm gì chọc tới anh đâu? Tại sao có thể như thế thô lỗ mà trừng mắt nhìn người ta? Lão tử đây cũng là một bụng tức không chỗ phát tiết đâu!

            "Còn anh bạn đồng nghiệp này là sao đây? Cậu có cái tật thích rình mò nghe lén hay sao? Quả nhiên là đẳng cấp của một tên bám đuôi hạ lưu!" A Long vừa mở miệng chính là châm chọc khinh thường.

            "Con mẹ nó, anh nói chuyện coi chừng một chút." Trần Cận rất đường hoàng mà chửi, bất quá mặt ngoài xem như vẫn rất lạnh tĩnh.

            "Ngày đó, nếu không có ông chủ của cậu cố ý che chở cậu, tôi không tin cậu ở trên quyền đài chịu đựng được quá mười phút!" A Long cười cười lạnh như băng, có điều ám chỉ, "Cậu cùng tất cả những người đó không có gì khác nhau, đều là quân cờ bên cạnh người ta,  Hào Môn tùy thời sẽ vì ích mà bán đứng cậu."

            “Ba” một tiếng, Trần Cận mở rộng cánh cửa sổ tối om om tỏ vẻ tiễn khách. A Long đột nhiên ý thức được những gì mình nói có thể tạo thành hậu quả như thế nào, mặt lập tức thất sắc, y nhìn thoáng qua Fiennes, thật bất ngờ, đối phương chỉ nói một câu: "Cho cậu vài ngày suy nghĩ, muốn hay không giúp tôi tìm ra hắn do chính cậu quyết định."

            Thôi Minh Long đi rồi, Trần Cận cũng không thèm nhìn tới Fiennes, lẳng lặng ngồi vào trên ghế sa lon im lìm. Đại boss xem kỹ bộ mặt lành lạnh tối sầm của hắn, thấy cũng thật không giống lắm Trần Cận ngày thường mình vẫn quen thuộc. 

            Thật lâu sau đó, Trần lão đại ngẩng đầu nói: "Dường như tôi bị cuốn vào một đoạn âm mưu, Andre Fiennes."

            "Không nên nói thế." Vẻ mặt Fiennes ôn hòa bình tĩnh, anh cũng ngồi xuống vị trí cách đó một mét.

            "Căn bản là... ngay từ đầu anh đã quen biết Thôi Minh Long!" Ánh mắt Trần Cận hầu như muốn xuyên thấu Fiennes.

            "Hiện tại cũng chẳng khác gì người xa lạ, tôi quen biết là một A Long từng liều mạng vì Hào Môn mà không phải là phần tử phản nghịch hiện tại trốn trong Tường Long tổ. "

            "Anh coi tôi là thằng ngốc sao!" Trần Cận nghiêng đầu về phía Fiennes, "Tôi coi như là người hợp tác của anh, tại sao mọi chuyện ngươi đều không cùng tôi nói rõ! Anh biến tôi thành một kẻ lần mò trong sương mù đi theo phía sau anh, còn vô duyên vô cớ ăn đấm, thậm chí không thể hỏi tại sao, anh rốt cuộc là có ý gì?! Tại sao A Long từng là người trong Hào Môn? Tại sao hắn muốn phản nghịch? Tại sao hắn đối với anh......Các anh nói “hắn” nào đó... thực ra là ai?"

            "Trần Cận, nếu nhiệm vụ này khiến cậu cảm thấy bực bội phiền chán, tôi có thể phê chuẩn cậu lập tức quay về Xích bộ." (Óe, có người giận lẫy!)

            "Anh con mẹ nó là đồ ngu chắc! Chẳng qua là tôi muốn hiểu rõ mình đang làm cái gì, tại sao phải làm! Thứ cho tôi tính nhẫn nại không tốt, nếu không cần tôi đặt câu hỏi, tôi câm miệng, sẽ không hỏi anh nhiều thêm một chữ." Hắn đứng dậy xoay người đưa lưng về phía Fiennes, cuối cùng cố hết sức đè nén cảm xúc, nhẹ giọng nói một câu, "Tôi đã nghĩ là ít nhất chúng ta cũng đã cho nhau lòng tin."

            "Tôi nói rồi, tôi tin cậu."

            "Hừ." Bất đắc dĩ cười lạnh một chút, Trần Cận bước về phía phòng tắm, thật mạnh đóng sầm cửa lại, quẹo vào buồng vệ sinh, ngồi ở nắp bồn cầu buồn bực nghĩ ngợi.

            Thì ra tất cả đều là lường gạt hết, thì ra bản thân hắn giống như con khỉ bị người qua đường đùa giỡn làm trò, đối với kế hoạch thực sự một chút cũng không biết, lại còn luôn luôn muốn đi đầu đấu tranh anh dũng làm vật hy sinh, mẹ nó, dư thừa!

            Đang lúc Trần Cận lâm vào trạng thái lòng đầy căm phẫn rất ư là mẫn cảm, cửa bị người mở ra, tạm thời cắt ngang " thời gian trầm tư " của hắn, Trần Cận nhướng mi nhìn về phía người tới, nhưng không cách nào khôi phục được khuôn mặt tươi cười hay giỡn bình thường của mình, hiện tại hắn thực sự đang rất muốn đánh người.

            "Không cần phải nói gì hơn nữa." Trần Cận đưa tay ngăn lại bước tiếp theo đối phương có thể lên tiếng giải thích. "Bởi vì bây giờ tôi không còn muốn hỏi bất cứ cái gì."

            "Nếu cậu khó chịu có thể phát tiết ra." (Có người hung vợ cho đã xong ăn năn a!)

            “Đúng vậy, tôi nên đi tìm một cô bé xinh đẹp an ủi một chút." Hắn đứng lên đi ra ngoài, lại bị Fiennes giữ chặt lấy bả vai.

            "Trần Cận, tôi sẽ nói cho cậu biết những gì cậu muốn biết."

            "Nghĩ kỹ rồi? Chuẩn bị nói cho tôi biết bao nhiêu đây? Ba phần hay là năm phần?" Vẻ mặt hắn thản nhiên và không có mấy tin tưởng, "Rõ ràng cái gì cũng đừng nói nữa, uổng phí hết công sức của hai bên, huống chi, hiện tại tôi cũng không còn cảm thấy hứng thú một lòng một dạ với nhiệm vụ này nữa."

            Nói thực ra, chưa từng có người dám dùng cái loại thái độ này với “Diệm”, vốn là anh hẳn phải vô cùng phẫn nộ, thậm chí anh có thể bất động thanh sắc tước đoạt hết thảy của đối phương ngay tức khắc, khiến cho hắn không có chỗ dung thân, nhưng mỗi lẫn đối mặt với những lời thẳng thắn cùng ánh mắt mạnh mẽ dữ dội của Trần Cận, anh lại liên tiếp không xuống tay được, thậm chí dù chỉ một chút cũng không nghĩ tới sẽ trừng phạt những bất kính cùng kiêu ngạo của hắn, lẽ nào chính anh thực sự bị Trần Cận ảnh hưởng đến đại não?

            "Nếu cậu bỏ qua hôm nay, có thể tôi sẽ thật sự vĩnh viễn không bao giờ nói nữa, cậu phải hiểu rõ."

            Đột nhiên Trần Cận giống như một con báo chồm lên ngực Fiennes rồi dùng sức đẩy anh lên bức tường phía sau lưng, trong mắt bốc lên hai ngọn lửa hừng hực, nóng đến mức hai người đều có chút thở hổn hển: "Những gì tên khốn kiếp vừa rồi cảm thấy có lẽ rất đúng, anh  quá xem trọng bản thân, cũng xem người khác bằng con mắt quá coi thường! Nếu anh chỉ muốn có một thủ hạ biết nghe lời, anh không cần phải tìm đến tôi, bởi vì tôi điên cuồng vô lễ, hơn nữa có thể tùy thời cắn chủ nhân bị thương, anh phải cẩn trọng, đừng khinh suất."  
            "Cậu đúng là nóng nảy thô bạo, bất quá..." Tay anh di chuyển lên thắt lưng Trần Cận, "Tôi cũng không ghét cậu thẳng thắn."

            "Tôi có phải nên cảm thấy may mắn vì mạng mình đủ lớn?"

            "Nếu như vậy làm cậu thấy thoải mái hơn."

            "Boss, anh thật đúng là đồ con hoang, tôi ── chịu đủ rồi."

            Tôi đối với cậu mới là nhân từ nhẫn nại tới cực điểm ,Trần Cận. Fiennes nhìn chăm chăm người đàn ông tràn ngập năng lượng trước mắt, anh tuấn đến cơ hồ tổn thương ánh mắt anh, như vậy diễm lệ chói mắt, có khi thâm trầm sâu sắc, có khi nông nổi xúc động, hắn không vì bất cứ kẻ nào mà làm việc, hắn chỉ vì lý tưởng của chính mình. Một người như vậy cùng những người anh từng tiếp xúc trong dĩ vãng có chút bất đồng. Trần Cận giống như một vùng đất bằng phẳng tràn ngập ánh nắng, lại thường thường thích ở dưới ánh nắng mặt trời mà len lén làm ra chút ít trò đùa dai không ảnh hưởng toàn cục, nhưng khi làm chính sự lại nghiêm túc, thậm chí có chút cố chấp đến cùng, khiến anh thực sự cảm thấy rất khó giải quyết, rất không biết phải làm sao.  

            Anh cũng không bị khí thế của Trần cận lấn át ở thời khắc mấu chốt mà là tiếp tục nói: "Trước khi nói cho cậu tất cả sự thật, tôi muốn ngươi đồng ý với ta một điều kiện."

            "Không có cửa! Là anh cố ý không tuân thủ quy tắc, lừa trên gạt dưới."

            "Chuyện này cậu không có quyền cự tuyệt."

            Dự cảm réo lên hồi chuông cảnh báo, Trần Cận chậm rãi buông tay ra, dùng ánh mắt hỏi, đương nhiên, ý hỏi kia cũng không phải là cái gì hữu hảo.

            "I want you become my lover." Phía sau còn bổ sung một câu, "Be true, not acting."

            Trần Cận chỉ cảm thấy một tiếng nổ lớn ùng ùng bên tai, nếu là người có ý chí bạc nhược chút hẳn có thể ngay tại chỗ ngã ngồi ra đất, trên mặt hắn hiện ra một vẻ mờ mịt: "Anh......  Đầu óc của anh sẽ không bị thối rữa rồi đi?"

           Tỏ tình xong mà bị người ta sợ đến suýt ngã ngồi ra đất, lại còn tưởng óc mình bị biến thành đậu hủ thối nữa thì... A Fi thiệt đáng thương! =.="

11 nhận xét:

  1. Chời ui, vừa mí up xong, nàng nào nhanh tay thí vầy nè?????? Lại hổng com cho ta nữa! TT^TT
    Chẳng lẽ là phudulukhach...a??? (Hổng phải thì cũng đừng ném dép ta a!*Ôm đầu chạy trước*)

    Trả lờiXóa
  2. Rứt tiếc hem phải là ta. Giờ này ta mới mò lên.

    Ngày mai ta sẽ tát lưới :D

    Trả lờiXóa
  3. oh my god ho ho tỏ tình thẳng thắn wa
    "I want you become my lover. ((= oh men câu nì làm e rất fan khich nhá
    ủa mừ ko bik thèn Long ji đó là ji vs a Fi nhở

    Trả lờiXóa
  4. Yu oi.thui của ngon thì an dè vay.hix.1 tuần nàng cứ cho an đủ 3 bộ nhé.thiếu bộ nào cũng ko ổn.

    Trả lờiXóa
  5. aaaaaaaaaaaaaaaaaa
    lời tỏ tình của Fi ka vừa kool vừa có 1 chút bá đạo, làm fan-gơ sướg ngất ngây=)))
    p/s: nàng thật là mún trêu người màk, Huyết liên ngay fần gay cấn, h Hào Môn cũng thía TT_TT

    Trả lờiXóa
  6. tỏ tình kiểu ấy làm ta choáng =))=)) bá đạo mà
    ô làm ta nhớ đến valungtung , lại 1 mình ><
    tội bạn thụ mà =)) dc tỏ tình mà hồn vĩa bay lả tả =))
    P/S: Yu nàng ta sẽ dành hẳn ngày xử nàng =.=

    Trả lờiXóa
  7. @ phudulukhach: hem phải nàng phudu dịu dàng ngoan ngoãn thì chẳng lẽ là ... Jing ác thê? Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi... Arggg...* Răng va vào nhau lập cập*

    @ Alex: Ta cũng rất ư là phấn khích câu đó nha! ^0^! Còn A Long, ta đoán là ... abc của anh Fi trước kia, đọc lại cái đoạn họ nói với nhau ở võ đài Tường Long tổ ấy, A Long có vẻ rất rõ về "khẩu vị" của Fi ca, mà A Long cũng là mỹ nam a... =.=

    @ ningca: Iu ningca ghê! ^0^ Vậy ta cứ giữ tiến độ như thế nhé! 6-6

    @ Jing: "..." *Rón rén lùi ra cửa*... *Ôm đầu chạy* Xin lỗi mà, ta xin lỗi mà!!!!!!!!!!! Aaaaaaaaa!!!!!

    Trả lờiXóa
  8. @ danie: đó là tại...tác giả, hem phải tại ta, ta chỉ là một đứa... Editor Củ Chuối, ta Vô Tội, ô hô hô hô...

    Trả lờiXóa
  9. tỏ tình rồi tỏ tình rồi.oa nhanh ghê
    Black dragon

    Trả lờiXóa
  10. câu tỏ tình này hay nha!! đơn giản mà đầy đủ ý nghĩa ý!!hjhj

    Trả lờiXóa
  11. @" thienthan_acquy " & Black dragon: Thực ra câu này QT có dịch, nhưng mờ ta "mạnh tay" phang tiếng Anh luôn, vì không biết phải dịch Việt kiểu gì cho hay: "Anh muốn EM trở thành người yêu của anh"??? A Cận mà bị người ta gọi là "em", có cảm giác ảnh bị yếu đuối hóa, mà ta mới nghĩ đến thôi cũng đã rợn gai ốc! Hay "Ta muốn ngươi trở thành người yêu của ta?" Không lãng mạn gì hết! Thôi, chuyển thành "I want you become my lover" Ai cũng hiểu, mà thấy ngọt ngào ghê cơ!^^

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment