9/2/11

Huyết liên

Đệ thập lục chương: Thoát vây ( thượng )
           
            Đi ô-tô dọc theo sông Seine, rời khỏi Paris, đi đến vương quốc của huân y thảo *, mùi hương của huân y phiêu lãng trong gió, tràn ngập không gian. (* hoa Lavender, còn gọi là hoa oải hương)

            Một tòa lâu đài cổ kính sừng sững trên một ốc đảo giữa mênh mông mặt nước, tường quét vôi trắng, nóc nhà sắc nhọn, mang theo hơi thở của nước Pháp thế kỷ XVIII. Nằm giữa hồ nước lớn, sừng sững độc lập, tòa lâu đài đậm đà hương vị quý tộc, đậm đà ý vị cao ngạo bễ nghễ, lại mang sắc thái huyền bí, cũng có hương vị cổ kính đầy hoài niệm.

            Theo tiếng vang vọng ra từ gác chuông, ô tô tiến vào trong tòa lâu đài, dẫn theo một loạt ô tô san sát trải ra. Vũ Văn Ngạn vẫn nhắm mắt ngồi im lìm, ôm Vũ Văn Tu trong lòng, chầm chậm vuốt ve mái tóc đứa trẻ. Duẫn Yêu đã đồng ý với Vũ văn Thần sau khi tiến vào lâu đài phải tuyệt đối yên lặng, vậy nên chỉ có thể lẳng lặng ngắm nhìn cảnh sắc bên trong tòa lâu đài. 

            Vũ Văn Tu nhìn thấy Vũ văn Thần nghiêm túc như vậy cũng có chút tò mò. Có thể làm cho Vũ Văn Ngạn nổi giận dữ dội đến như vậy, hiện tại lại bình tĩnh lãnh khốc như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, không biết bổn gia - cũng chính là tòa lâu đài cổ kính này đây ẩn giấu bí mật gì.

            Vũ Văn Tu tựa vào vai Vũ Văn Ngạn, hai mắt mở to  ngắm nhìn màu trắng của bức tường. Lăng cũng không xuống xe đợi sẵn như thường lệ, ở quanh xe lúc này là một vài gương mặt xa lạ, thần sắc cung kính e dè, đợi chờ sự xuất hiện của người ngồi bên trong.

            "Chủ nhân, tới rồi." Lăng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng khác thường này, không biết từ bao giờ cửa xe đã được một viên thủ hạ mở ra.

            Cặp mắt vốn đang khép hờ mở ra, ánh lên một tia tinh quang sắc lạnh, quét mắt qua Lăng, Vũ Văn Ngạn ôm Vũ Văn Tu xuống xe, theo sau là Vũ Văn Thần cùng Duẫn Yêu.

            Vũ Văn Ngạn nắm tay Vũ Văn Tu, ngước nhìn tòa lâu đài cổ kính trước mắt, chỉ một khắc im lìm đứng lại ấy, nếu không phải Vũ  Văn Tu thực sự tinh tế cũng không ai cảm giác được Vũ Văn Ngạn có gì khác thường.

            Hơi thở lạnh lẽo của Vũ Văn Ngạn lan tràn mở ra. Đoàn người theo Vũ Văn Ngạn đi vào đại sảnh, Lăng và Ảnh đứng ở phía sau y, mỗi người một bên, sau nữa là Vũ Văn Thần cùng Duẫn Yêu. Đại sảnh tĩnh mịch, dàn người hầu đứng chỉnh tề thinh lặng, có điều trên khuôn mặt của bọn họ cũng lại là vẻ thinh lặng đầy e dè khiếp sợ.

            Từ bàn tay bị cầm lấy truyền đến cảm giác khác lạ rất rõ ràng, Vũ Văn Tu ngước mắt nhìn chăm chú người đứng trước mặt hắn. Một lão nhân khoảng chừng tám mươi tuổi, trong tay nắm một cây quải trượng nhưng thắt lưng lại đứng thẳng tắp, tuy đầu đã bạc trắng nhưng đối mặt với Vũ Văn Ngạn không chút dao động, trên người lại tỏa ra một khí chất cao quý. Xem ra, người này chính là “lão nhân” mà Vũ Văn Ngạn và Vũ Văn Thần nói tới.

            Vũ Văn Ngạn dừng chân, lạnh lùng nhìn về phía lão nhân đang đi tới gần.

            " Hắn chính là đứa con của La Thiến?" Ánh mắt vẫn rất lợi hại của lão nhân nhìn chằm chằm Vũ Văn Ngạn, không nhanh không chậm mà hỏi, lời nói lại rõ ràng mang theo hương vị tang thương .

            "Đúng vậy." Vũ Văn Ngạn không trả lời, người trả lời là Lăng.

            "Tiểu hài nhi, lại đây." Lão nhân nhìn Vũ Văn Tu, ra lệnh, bất quá đối với Vũ Văn Tu mà nói, ngoại trừ Vũ Văn Ngạn và cảm giác áp bách mà y có thể gây ra cho mình, trước mắt còn không có người có thể ra lệnh cho hắn, cho dù là chủ nhân của Vũ Văn gia tộc cũng thế.

            Vũ Văn Ngạn cũng không buông tay khỏi Vũ Văn Tu, chỉ đơn giản cúi đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt thần sắc càng thêm nặng nề thâm trầm, Vũ Văn Tu ngẩng đầu nhìn lại, cười cười, ý nói: buông tay, yên tâm.

            Thanh âm lạnh như băng khiến người không ngăn nổi phập phồng lo sợ, " đi đi."

            Lão nhân thấp người ngồi xuống, cùng với thân hình bé nhỏ của hài tử đối diện, " vất vả mẫu thân ngươi "  Thanh âm vô lực truyền vào tai Vũ Văn Tu, " mấy năm nay khổ ngươi."

            Xem ra, lão nhân này sớm biết về sự tồn tại của Vũ Văn Tu, như vậy vì sao lại cam tâm để mẫu tử La Thiến ở bên ngoài cực khổ? Vũ Văn Tu hiện tại càng lúc càng thấy hứng thú.

            "Cô bé đó chính là Duẫn Yêu phải không?" Ánh mắt lão nhân dời đến phía sau lưng  Vũ Văn Tu, dừng lại ở trên người Duẫn Yêu, lúc bấy giờ đang đứng bên cạnh Vũ Văn Thần .

            "Đúng là Duẫn tiểu thư." Vẫn là Lăng trả lời.

            " Nếu đã là con gái của Vũ Văn Thần, như vậy cũng là tiểu thư của Vũ Văn gia." Vũ Văn Ngạn đột nhiên lên tiếng, có điều vẻ mặt y vẫn đạm mạc như trước, chỉ có hai bàn tay chầm chậm nắm chặt lại thành quyền biểu thị tâm tình dằn nén của y lúc này.

            "Ngài là ai?" Vũ Văn Tu lên tiếng, ngăn trở sự chú ý của lão nhân đang hướng về Vũ Văn Ngạn.

            Lão nhân sờ sờ mái tóc mềm mại của Vũ Văn Tu, đứng thẳng dậy, không lập tức trả lời câu hỏi mà hướng về tất cả những người có mặt trong đại sảnh đường tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, Vũ Văn Tu chính là tôn tử của Vũ Văn Nghị ta, cũng chính là người kế nghiệp tiếp theo của Vũ Văn gia tộc, là Thiếu chủ của các ngươi." (Óe? ò-ó Còn Ngạn Ngạn? )

            Thanh âm già nua vang vang thật lâu trong đại sảnh đường, Vũ Văn Tu nhìn lão nhân trước mắt, Vũ Văn Nghị? Tôn tử? Xem ra lão nhân này chính là ông nội của Vũ Văn Ngạn.

            "Tu nhi, việc này xem như là bồi thường của ta đối với những khổ sở mà ngươi phải chịu mấy năm qua đi!" Vũ Văn Nghị vuốt tóc Vũ Văn Tu, bi thương nhìn về phía Vũ Văn Ngạn, " chẳng lẽ như vậy ngươi còn không thể tha thứ cho ta sao? Ngạn nhi?"

            Cặp mắt sắc bén, lửa giận vờn quanh, " Tha thứ sao? Không đủ!" Vũ Văn Ngạn cười lạnh, không nói thêm lời nào, chỉ kéo Vũ Văn Tu rời khỏi bên người Vũ Văn Nghị, thẳng một đường đi lên lầu hai, không để ý đến cặp mắt bi ai sau lưng.

            "Ngoại công, coi như hết." Vũ Văn Thần đi sát qua bên Vũ Văn Nghị, thản nhiên lưu lại một câu, mang theo duẫn yêu rời khỏi đại sảnh yên tĩnh, chỉ lưu lại Vũ Văn Nghị lắc lắc đầu, " Xem ra, qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn như trước không thể tiêu tan..."
            ...
           
             "TiểuTu, nhanh lên đi." Duẫn Yêu vui vẻ hướng về Vũ Văn Tu ở phía sau vẫy vẫy tay.

            "Ân, ta biết." Vũ Văn tu ngẩng đầu, xoay người nhìn về phía thư phòng tối tăm đằng kia. Ngày hôm qua bị Vũ Văn Ngạn kéo vào một gian phòng thì cơm trưa, cơm chiều đều là ở trong phòng ăn, không gặp lại Vũ Văn Nghị. Tuy rằng bản thân có rất nhiều nghi vấn nhưng hiện giờ Vũ Văn Ngạn ngoài lạnh như băng, trong giận như lửa, vì thế muốn hỏi cũng không thốt lên lời. “Tha thứ” là tha thứ chuyện gì? Rốt cuộc Vũ Văn Ngạn có những bí mật gì? Hơn nữa đáng giận nhất chính là sáng nay Vũ văn Ngạn cùng Vũ Văn Thần bỏ lại mình cùng bồi Duẫn Yêu, hai người họ lại tiến vào Vũ Văn Nghị thư phòng.

            "Ai!" Thở dài, Vũ Văn Tu quay đầu, đi về phía Duẫn Yêu.

            " Tiểu Tu, lão nhân mình gặp hôm qua là ai vậy?” Duẫn Yêu nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, tò mò hỏi Vũ Văn Tu.

            " Tổ phụ của ta, ông ngoại của phụ thân ngươi ." Vũ Văn Tu nhéo nhéo cái má bầu bĩnh của Duẫn Yêu.

            "Nga." Duẫn Yêu nhíu nhíu mày, như hiểu được, lại giống như không hiểu, đẩy bàn tay Vũ Văn Tu ra, không nghĩ ngợi nhiều, tung tăng chạy ra xa xa.
            
            Vũ Văn Tu đuổi theo, hai người đi vào một rừng trúc, là vũ trúc, có lẽ do phong thổ, rừng truc này tuy rậm rạp nhưng không cao, lại mang theo cảm giác âm u lạnh lẽo.

            Vũ Văn Tu cùng Duẫn Yêu đi xuyên qua rừng trúc gặp một vùng đất đai bằng phẳng, trên mặt đất có một phiến cửa gỗ, có khóa, xung quanh không có nhà cửa gì, cũng không có cỏ dại mọc tràn lan trên mặt, mà theo phương hướng phỏng đoán được, có lẽ họ đang đứng ở bên hông của tòa thành.

            "Chẳng lẽ... "Vũ Văn Tu cười ý vị, ngồi xổm xuống quan sát cánh cửa gỗ bọ khóa, nhẹ chạm đến, có chút cũ kỹ, hơn nữa trên mặt có bụi phủ, vậy là không thường được dùng đến, hơn nữa, trên khe hở của cánh cửa có thể cảm thấy gió luồn qua. Duẫn Yêu đứng bên cạnh, tò mò nhìn Vũ Văn Tu, " tiểu Tu, thế nào?"

            Vũ Văn Tu không trả lời Duẫn Yêu, lẳng lặng rút tiểu đao trên đùi ra dùng sức chém đứt khóa, sau đó gạt Duẫn Yêu lui ra phía sau, tự mình nhấc lên hai cánh cửa tích đầy bụi, đập vào mắt là một hàng dài bậc thang chạy sâu xuống dưới. Khóe mép hắn khẽ cong lên, " Quả nhiên là như thế này."

            Buông đao, Vũ Văn Tu nhìn Duẫn Yêu cười cười, " tiểu Yêu, chúng ta đi thám hiểm" liền hăng hái nắm tay Duẫn Yêu lần theo bậc thang đi xuống.

            "Tiểu Tu, chúng ta đi đâu a?" Duẫn Yêu nhìn nhìn phía dưới bậc thang âm u không thấy đáy, trong lòng có chút sợ hãi, chỉ biết người kéo mình đi là tiểu Tu nên cũng cố gắng đuổi kịp.

            Có điều, khi Vũ Văn Tu cùng Duẫn Yêu đi đến bậc thang thứ tư, cửa vào đột nhiên bị một khối đá nhẵn nhụi lướt ra, tự động lấp kín lại. Âm u càng trở nên âm u, không một chút ánh sáng.

            Đối với Vũ Văn Tu mà nói, chừng này âm u không tính cái gì, mắt hắn đã từng quá quen thuộc với bóng tối sâu thẳm. Có điều hắn vốn nghĩ rằng nơi này không có thủ vệ, chỉ đơn giản là một căn hầm thôi, nhưng giờ nhìn lại, nơi này có cơ quan ngầm, như vậy phía dưới nhất định có chút gì đó không tầm thường. Thế nhưng với Duẫn Yêu mà nói, những gì xảy ra thực sự khiến cô bé sợ hãi. Thanh âm run rẩy truyền vào tai Vũ Văn Tu: " TiểuTu, tiểu Tu, chúng ta đi ra đi." Duẫn Yêu nắm chặt tay Vũ Văn Tu, " tiểu Tu, nơi này thật tối!"

            Biết Duẫn yêu sợ hãi, Vũ Văn Tu lấy ra máy chơi game trong túi áo, mở ra lấy ánh sáng, " tiểu Yêu, có ta ở đây, không sợ." Nhìn nhìn Duẫn Yêu bên người, hắn thở dài, " tiểu Yêu, cửa vào đã bị chặn lại, chúng ta chỉ có thể từ đây đi xuống. "

             "Nhưng mà..." Duẫn Yêu nhìn thấy phía trước toàn là bóng tối, run rẩy .

            " Đừng sợ, có ta bảo vệ ngươi." Vũ Văn Tu xoa đầu Duẫn Yêu, kéo cô bé tiếp tục đi xuống dưới, thỉnh thoảng đánh giá bốn phía.
            ...

            Trên kia, ba người ngồi trong thư phòng, bầu không khí trầm trọng bao trùm, " Tìm ta đến có chuyện gì?" Vũ Văn Ngạn lúc này nâng lên hai mắt vốn đang thùy hạ, nhìn lão nhân ngồi một bên, sắc mặt vô cùng âm trầm, thanh âm lạnh như băng lại không bộc lộ cảm xúc gì.

            Vũ Văn Thần cũng tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống, " Hẳn ngài không chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy Vũ Văn Tu cùng Duẫn Yêu, còn có chuyện gì mời nói thẳng, ca ca ta không có nhiều kiên nhẫn." Vũ Văn Thần rũ bỏ dáng vẻ lười nhác, nghiêm túc hướng về phía Vũ Văn Kiên nói.

            Vũ Văn Nghị nắm chặt quải trượng trong tay, nói ra mục đích của mình, " Tìm một người."

            "Không được." Vũ Văn Ngạn kiên định ngắt lời Vũ Văn Nghị, đứng lên, chuẩn bị rời khỏi gian thư phòng làm y chán ghét.

            Nhìn thấy Vũ Văn Ngạn chuẩn bị rời đi, Vũ Văn Nghị muốn giữ y lại, vươn tay ra định nắm lấy tay y, không ngờ bị Vũ Văn Ngạn dùng sức vung mạnh, bàn tay già nua đã dừng lại trong khoảng không.

            "Ngạn nhi, từ từ, ngươi không hỏi ta tìm người nào hay sao?" Vũ Văn Nghị vẫn không từ bỏ ý đồ giữ chân Vũ Văn Ngạn.

            " Không cần thiết." Lạnh lùng trả lời, không ai nhìn ra tâm tình của y lúc này như thế nào. Có điều với Vũ Văn Thần mà nói, hắn hiểu được biểu ca của mình lúc này đang rất nhẫn nhịn.

            "Là Vũ Văn Ngạo, thúc thúc của ngươi."Quả nhiên, nghe đến cái tên này, Vũ Văn Ngạn đột ngột dừng bước, " Hắn không chết." Vũ Văn Nghị thì thào, sắc mặt Vũ Văn Thần cũng trở nên kinh ngạc.

            " Người đàn ông đó còn chưa có chết." Vũ Văn Thần nói thầm , nhìn về phía Vũ Văn Ngạn hai bàn tay đã sớm siết cứng lại, chờ đợi mệnh lệnh của y.

            " Vũ Văn Ngạo không chết, hắn đã lừa gạt tất cả chúng ta, theo tin tức phát ra, hiện tại hắn hẳn là ở ven bờ Amazon. Có điều ta không thể tìm thấy, cho nên... " Vũ Văn Nghị nhìn Vũ Văn Ngạn, chờ đợi câu trả lời.

            "Được, ta tìm hắn." Ánh mắt Vũ Văn Ngạn càng thêm âm trầm lạnh lẽo, " ta sẽ tự tay giết hắn."

            "Vì sao ngài cho chúng ta biết chuyện này? " Vũ Văn Thần không hiểu lão nhân này có dụng ý gì, biết rõ Vũ Văn Ngạn vô cùng oán hận Vũ Văn Ngạo, còn yêu cầu y đi tìm hắn.

             "Bồi thường." Vũ Văn Nghị khép lại hai mắt, " là ta còn thiếu hắn " Ngữ khí bi thương quanh quẩn trong thư phòng. Không ai nói gì.

            Tiếng chân vội vã, cánh cửa bị mở ra một cách kích động, cắt ngang bầu không khí trầm mặc, " Có chuyện gì?" Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nhìn người xuất hiện với vẻ mặt tràn đầy khẩn trương lo lắng.

             "Chủ nhân, việc không tốt , cơ quan ngầm đã khởi động ."

             "Là ai?"

            "Là... là... là Thiếu chủ cùng tiểu thư." Lăng ấp a ấp úng.

            Trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt, Vũ Văn Thần sải bước đến trước mặt Lăng, nắm lấy cổ áo anh, gằn giọng: "Ngươi xác định...?"

            " Đúng! Đúng là hai người họ." Cả người Vũ Văn Ngạn tràn ra lãnh khí, y quay lại trước mặt Vũ Văn Nghị, lạnh lùng hỏi: " Vì sao nơi đó không có người canh gác?"

            "Ta không nghĩ..." Vũ Văn Nghị căn bản không ngờ đến Vũ Văn Tu lại đi vào nơi đó, hơn nữa ám vệ lại không ngăn cản hắn. "Chẳng lẽ là lộ khẩu* trong rừng trúc ..." (*Cánh cửa lộ thiên)

             "Nói!"

            "Ở trong rừng trúc ta mới mở một lộ khẩu, cũng đã sắp đặt hai ám vệ thủ hộ, nhưng hôm qua, hai người đó đã mất tích, bởi vậy nơi đó... " Vũ Văn Nghị lẩm bẩm, " Nhưng cửa vào có khóa."

            " Vũ Văn Nghị, ông nghe cho rõ, nếu Vũ Văn Tu gặp chuyện không may, cho dù phải hủy diệt Vũ Văn gia tộc, ta cũng muốn tất cả các người bồi táng hắn." Vũ Văn Ngạn khí phách lăng thiên bỏ lại một câu, quay người ra khỏi cửa, Vũ Văn Thần cùng Lăng vội vã đuổi theo. Vũ Văn Nghị vô lực ngồi lại trên ghế...

            "Ảnh, mở thiết bị theo dõi hầm ngầm." Vũ Văn Ngạn đứng trong phòng theo dõi, ra lệnh, " Lăng, tìm cách khai mở lối vào trong rừng trúc cho ta."

            "Rõ." Lăng y lời, ngồi vào hệ thống điều khiển thao tác lên. Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Thần đứng phía sau, nhìn chăm chăm vào thân ảnh trên màn hình theo dõi.
___________

5 nhận xét:

  1. Ta la phudulukhach day, chả hiểu làm sao cái acc google mail của ta bị lỗi. Hu hu.

    Dù sao: chúc mừng cha con nhà này trở lại! Cuối tuần, cố lên. Ta chờ....

    Trả lờiXóa
  2. ^^ "Ta là phudulukhach đây" Nghe cái form này sao mà giống cách tự xưng danh của mấy nhân vật phản diện thế không biết!*Cười* Chào nàng! ^^ Chúc một ngày mới vui vẻ! Chiều nay ta sẽ up chap mới của Huyết liên. Nếu không có gì thay đổi thì mai Fi ca và Cận Cận sẽ tái xuất giang hồ! ^^

    Trả lờiXóa
  3. phong bi ah?danh vay? chao Yu.an tet vui ko?

    Trả lờiXóa
  4. Chào Ningca ^^! Tết này cũng vui như mọi năm, cứ được ngủ lại ăn, ăn lại đọc Danmei, đọc Danmei lại ngủ, ngủ lại...^o^ Ta muốn quanh năm đều là Tết! ^^

    Trả lờiXóa
  5. Cang doc ta cang to mo bi mat cua a Ngan qua ak!!!

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment