24/2/11

Hào Môn Diễm - Chương 17


       "Anh đã đủ thông minh rồi, không cần ép tôi phải khen ngợi anh nữa a." Nhìn đối phương giống như quyết tâm truy hỏi vấn đề này, Trần Cận cũng có chút căng thẳng, "Tôi đã vì việc này chịu phạt, anh không thể không nhắc lại chuyện cũ nữa sao?"

       "Xử phạt? Ý cậu là làm vệ sĩ cho tôi ── xem như bị xử phạt?"

       "Ách... Không không, anh suy nghĩ nhiều quá." Tuy rằng hắn thật có ý như vậy... tất nhiên chỉ là một chút mà thôi. “Hey! Vô duyên vô cớ anh dựa vào tôi làm cái gì?!”

       "Cậu nhất định phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ." Fiennes đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Vì để cho người khác không có cớ nhắc lại chuyện cũ."

       "Cách nói này của anh sẽ làm tôi hiểu lầm là anh đang nghĩ cách giúp tôi." Trần Cận lắc đầu cười khẽ, "Tôi còn không biết làm việc từ thiện là truyền thống của Hào Môn, hay chỉ có mình anh là ngoại lệ?"

       "Nếu cậu làm không xong, tôi sẽ không thể đem cậu giữ lại bên mình."

       Trần Cận vùng mạnh ra khỏi vòng tay của Fiennes, thu hồi vẻ mặt bỡn cợt, ánh mắt sắc sảo hẳn lên, khẽ nhíu mày nhìn đối phương: "Anh nói muốn tôi theo anh? Sau khi nhiệm vụ chấm dứt? Không thể nào!"

       "Cự tuyệt việc được điều đến tổng bộ Hào Môn làm việc, cậu là người đầu tiên."

       Hai chân mày hắn nhăn lại càng sâu : "Hiện tại tôi chưa làm được bất cứ chuyện gì, bởi vậy không nghĩ đến đáp lại đề nghị của anh."

       "Cậu thật đúng là một kẻ làm tôi khó hiểu, cậu muốn tôi phải xử trí thế nào với cậu cậu mới cảm thấy vừa lòng?"

       "Không phải tôi muốn, mà là anh phải xử trí ta!" Khó gặp được hắn không chú ý đến hình tượng của bản thân mà gãi gãi tóc, "Mr. Fiennes, rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi thực sự khiến cho anh muốn giữ lại bên người sai sử đến thế?Anh không nên làm tôi khó xử như vậy!"

       "Tôi chỉ hy vọng sau khi nhiệm vụ chấm dứt, cậu có thể theo tôi quay về Âu Châu." Fiennes thực bình tĩnh quan sát anh chàng đã muốn phát hỏa lên trước mắt mình, anh không định quanh co thêm nữa, truy đuổi là bản năng của anh nhưng không phải là mục đích hành động.

       "Ha, cuối cùng anh cũng nói ra, con mẹ nó ngay từ đầu động cơ của anh liền có vấn đề! Cấp bậc của anh cao hơn tôi, theo nguyên tắc tôi nên phục tùng anh, nhưng cũng không phải là vô duyên vô cớ chịu cho anh sắp đặt, tôi cũng có quyền nói không!"

       "Trần Cận, rốt cuộc cậu có bất mãn gì với tôi, cậu có thể nói thẳng."

       "Vậy có gì hơn, nói ra thì vấn đề của tôi cũng không được giải quyết." Hắn dự định gọi đại Lý đưa mấy món Ấn lên trên này, tức đến mấy cũng không no được dạ dày, mà tức giận lại dễ kích thích dạ dày biểu tình nhất.

       Phía sau hắn, cái gã cao lớn anh tuấn mọi việc muốn làm đều được thuận lợi kia dùng một giọng điệu thực chân thật mà tuyên bố một sự thật gây shock: "Tôi đã phải lòng cậu, cậu ── thực đặc biệt."

       "Anh có thể thích đồng nghiệp, hàng xóm, người qua đường... bất luận kẻ nào, nhưng đừng là tôi, bởi vì giữa chúng ta không có sự đồng cảm." Ai đó lập tức đáp trả một câu tuyệt tình bằng một tư thái khí độ mười phần, hắn lập tức xoay người trốn khỏi tầm mắt bức nhân của người nào đó.

       Nếu ông trời ngại Trần Cận hắn quá ư nhàn rỗi, cho hắn nhận thêm chút phiền não, vậy những gì vừa xảy ra chính là đáng sợ nhất đối với hắn, hơn nữa phi thường phi thường không dễ xử lý. Hắn không định đi phân tích xem Fiennes mang tâm tư gì với mình, bởi vì chính bản thân hắn cũng không biết mình đã đem Fiennes đặt vào vị trí nào trong tâm tưởng. Từ khi cái gã trời đánh thánh vật tự cho là đúng này xuất hiện, cuộc sống của hắn đã đủ trắc trở, ngoại trừ không ngừng bị gã ta quấy rầy, quan trọng nhất mình còn bị gã ta tước đi rất nhiều quyền lợi, hiện tại người nọ còn dõng dạc tuyên bố sau khi chấm dứt nhiệm vụ mình phải cùng gã đi, chuyện này chẳng phải rõ ràng nói lên mình vĩnh viễn không đường trở lại thôi! Người khác có lẽ còn mừng rỡ như điên, dù sao được Andre Fiennes chủ động mời cũng không phải cơ hội thường gặp, nhưng chuyện này đối với Trần Cận hắn mà nói thì không có cái quái gì đáng để ý, hắn là một kẻ đang chuẩn bị trở về New York hưởng thụ tự do.

       Đóng cửa gian phòng của mình, tạm thời cùng cái kẻ đại phiền toái kia cách ly, hắn cũng đã quên chuyện gọi đồ ăn. Sau đó hắn mới nghĩ xem như thế nào đối phó San Lệ Tô, nghĩ xem như thế nào có thể không đụng vào cấm kỵ của Trần Thạc, nghĩ xem A Địch, Tiểu Lệ (hai bạn này là hai con chó của ảnh a) có vì nhớ hắn mà gầy trơ cả xương, nghĩ xem sắp tới Trình Hân không nhận được tin tức của hắn sẽ có cảm tưởng thế nào... Đang ở lúc thật đứng ngồi không yên, điện thoại cầm tay lại phát ra tín hiệu, Trần Cận uể oải đón máy, khí thế gay gắt cùng Fiennes đối chọi lúc nãy đã tiêu tan hết.

       "A Cận, tôi Giang Uy đây."

       "Ừ..."

       "Cậu làm cái gì âm dương quái khí như vậy, có phải lại bị chịu thiệt rồi?"

       "Uy ca, anh có thể phúc hậu một chút hay không, có chuyện gì thì đứng đắn mà nói."

       "Cư nhiên còn có một ngày bị cậu thúc giục nói chuyện đứng đắn, vừa rồi tôi còn quên nhìn xem có phải mặt trời mọc lên từ hướng Đông hay không?"

       "Tôi cảnh cáo anh, hiện tại tôi không phải muốn nổi điên ở mức độ bình thường." Tuyên cáo nguy cơ hết sức căng thẳng.

       Thế là, đầu bên kia trở lại chuyện chính: "Tôi tra được một ít tư liệu về Thôi Minh Long."

       "A?" Trần Cận có điểm hứng thú , "Nói nghe một chút."

       "Hắn cùng Hào Môn có sâu xa."

       Trần Cận bất động thanh sắc, điểm ấy hắn đã biết, hơn nữa đã muốn thông qua xác minh, hắn hy vọng Giang Uy có thể cung cấp manh mối có lợi, hắn bây giờ dù thế nào đi nữa cũng không muốn đi tìm Fiennes để hỏi, bởi vì người nọ có thiết khẩu*, việc gì không thể lộ ra gã ta cũng sẽ không nói. (* miệng kín bưng vững chắc như thép.)

       Giang Uy tiếp tục nói: "Có vẻ như hắn từng làm việc cho Tổng bộ, tin tức này không biết có bao nhiêu chính xác."

       "Tổng bộ?" Trần Cận nheo mắt lại, "Biết cụ thể hắn nghe lệnh của ai không?"

       "Vấn đề này thuộc loại cơ mật, không thể hiểu hết."

       "Sau đó hắn rời khỏi Hào Môn tự lập môn hộ*." Điều này cơ hồ là có thể khẳng định , "Làm cách nào hắn làm được chuyện đó?" (* tự thành lập tổ chức, bang phái)

       "Tôi hiểu ý cậu, loại sự tình này rất khó có thể phát sinh ở Hào Môn, cũng là một vụ hết sức ngoại lệ." Giang Uy cũng cảm thấy nghi hoặc, "Nếu chính là mai danh ẩn tích thì còn có thể giải thích, có điều hắn lại có thể tiếp tục gióng trống khua chiêng thành lập Tường Long tổ."

       Thậm chí dám cùng Hào Môn cao tầng công nhiên đối nghịch, này tựa hồ càng không tầm thường ."Anh từng nói với tôi, hậu thuẫn của hắn rất cứng."

       "Có cái gì có thể cứng rắn hơn Hào Môn Trung Đông tổ?"

       "Phân liệt phần tử." Trần Cận phun ra mấy chữ này, dường như có điều suy nghĩ đi ra ngoài ban công, "Tôi nghĩ tôi đã biết đáp án ."

       "Hy vọng giúp được cậu, tuy rằng tôi cũng không rõ ràng lắm hiện tại cậu cùng Thôi Minh Long có gì liên quan, nhưng A Cận, tôi phải nhắc nhở cậu, người này rất nguy hiểm, khi còn chưa biết tình hình thực tế của hắn, cậu đừng đi châm ngòi nổ, phía trên cậu còn có lão đại đấy." Đây là những lời tâm huyết huynh đệ cùng huynh đệ mới nói ra.

       "Cảm ơn anh, chờ tôi... xử lý xong chuyện bên này sẽ cùng anh liên lạc, chính anh cũng phải cẩn thận làm việc." Hiện tại đầu hắn cũng muốn phát nổ, bởi vì đang chứa đựng một đống sự việc tạp nham.

       Về cơ bản câu chuyện đã bắt đầu mạch lạc: Fiennes là người của Trung Đông tổ cao tầng, căn cứ chức vụ mà Thôi Minh Long từng đảm nhiệm, về mặt tương quan cơ cấu  mà nói cũng chịu sự lãnh đạo trực tiếp hoặc là gián tiếp của Fiennes, giữa họ đã có giao tình nhất định, sau đó Thôi Minh Long đã vì vi phạm vào điều lệ của Hào Môn mà bị trục xuất, vào lúc cần nhất Fiennes lại không đứng ra bênh vực cho y, vì thế Thôi Minh Long ghi hận trong lòng, tiếp sau đó, y dựa vào phần tử phân liệt của Hào  Môn tự lập môn hộ, chống đối lại Hào Môn. Mà nguyên nhân cho đến nay Fiennes vẫn kiêng kị y có thể là cùng với “hậu thuẫn” của y có liên quan, ngày đó bọn họ tranh cãi hẳn cũng là nơi kẻ đứng sau màn kia ẩn nấp. 

       Kẻ cầm đầu nhóm phân liệt phần tử  có vẻ như là mục tiêu mà hành động lần này của Hào Môn nhằm vào. Đối phương đang thông qua các con đường nhiễu loạn Hào Môn từ trong lẫn ngoài, lần này lại thông qua tiêu thụ hàng quốc bảo khiến chính phủ chĩa mũi nhọn vào Hào Môn, cuối cùng bức ra thủ lĩnh cao nhất của Hào Môn ── tổng chỉ huy của hành động lần này - "Diệm”. Nhân vật này có sắc thái truyền kỳ thần bí, hắn ở vị trí thao túng cao nhất mà người người đều muốn hướng tới. Trần Cận không chỉ một lần nghĩ muốn đi tổng bộ gặp "Diệm " một lần, thế nhưng vẫn chỉ có người đứng đầu của Trung Đông tổ cùng Bắc Mĩ tổ mới có bực này vinh hạnh, hơn nữa bọn họ cho tới bây giờ đều thủ khẩu như bình.

       Theo như mức độ cung kính của “Phong Điêu”, sát thủ có đại danh đỉnh đỉnh vào hàng cấp cao, đối với Fiennes mà xem, nhất định Fiennes cũng từng cộng tác với “Diệm”, chức vị cũng không thấp, tuy rằng Cá Gỗ lão huynh có một bộ dáng chất phác, kia bất quá là vật cực tất phản*, nếu biết bằng cách nào trong vòng một tháng hắn xử lý xong trùm của tam đại tổ chức phản động tại Nam Mĩ, sẽ rất khó mà không bị thủ đoạn của vị lão huynh đó dọa hết hồn , bởi vậy phóng mắt nhìn ra toàn thế giới, dám đứng ra quang minh chính đại "bắt nạt"  Phong Điêu đại khái cũng chỉ có trước mắt này nhân vật vĩ đại - Trần Cận hắn mà thôi. (* theo thuyết âm dương chí âm biến dương, chí dương biến âm, vạn vật khi đi đến giới hạn tận cùng ắt sẽ biến đổi.)

       Đang lúc yên ổn, Fiennes lại đột nhiên đẩy cửa vào, Trần Cận quay đầu lại không nhanh không chậm từ ban công trở lại phòng ngủ, ngồi lên ghế salon bắt chéo chân. Hừ, tôi còn không đến nỗi phải trốn anh.

       Trần Cận đi thẳng vào đề: "Tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng anh không cần lặp lại chuyện gì đó như muốn tôi ở lại bên cạnh anh...... chẳng hạn."

       "Vậy cậu có thể lựa chọn cùng tôi làm một lần, tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp."

       "A? Làm... Làm?! Làm cái gì?" Biểu hiện của hắn muốn nói có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu buồn cười, chưa đến nửa phút lại dở chứng, Trần Cận thực hoài nghi này Fiennes là thiên thượng phái tới khắc hắn, bản thân hắn xem như đã hiếm có trên đời, cư nhiên còn có kẻ lợi hại hơn mình nữa.

       Fiennes vững vàng bước đến gần, vẻ mặt mặt trịnh trọng, hoàn toàn không mất khí thế, ngay cả Trần Cận đều bị dọa: "Tôi muốn biết rốt cuộc chúng ta có thể ăn ý đến mức nào."

       "Hey...... Anh có ý nghĩ như vậy là không tốt lắm đâu──" Hắn gắt gao nhìn thẳng nhất cử nhất động của Fiennes, hai mắt đã muốn rách ra đến nơi, khi nhận ra đối phương không phải đang cùng hắn nói giỡn, trái tim bỗng chốc kinh hoàng, miệng khô lưỡi khô.

       "Cậu sợ theo tôi làm tình?"

       "Nói cái gì a!" Còn tới gần nữa tôi sẽ sợ anh thật rồi! "Tại sao anh nhất định phải đem vấn đề phức tạp hóa? Anh không xả ... vụ đó có phải cảm thấy toàn thân khó chịu hay không?"

       "Đúng, không cùng cậu làm một lần, tôi cảm thấy khó chịu."

       Sắc mặt Trần Cận trầm xuống, quyết định đúng lúc lấy nghiêm khắc uy hiếp đối phương, bản sắc lão đại lập tức đi ra : "Nếu phát sinh cái loại này quan hệ, tôi chỉ biết việc chúng ta ở chung một nhóm sẽ càng chuyển biến xấu."

       "Không thử xem sao cậu khẳng định được? Huống hồ, tôi căn bản không nghĩ như vậy." Có người nói xong đã muốn bắt đầu cởi cúc áo.

       "Anh nhìn cho rõ ràng, tôi không phải là tình nhân của anh! Anh là sếp thì đã sao, sếp thì có thể cùng cấp dưới tùy tiện phát sinh quan hệ?"

       "Cậu yên tâm, phương diện kia tôi không hề tùy tiện, hơn nữa, cậui có thể xem tôi như tình nhân của cậu."

       Người này thật đúng là thích tự quyết định, tôi còn chưa xem anh như tình nhân, anh đã trước đưa ra lời mời, có lầm hay không? !

       "Tại sao anh phải như thế cố chấp cuồng?"

       "Tôi đã nói rồi, tôi thực thích cậu." Cuối cùng Fiennes triệt triệt để để trên cao nhìn xuống như thần chi bàn đứng trước mặt Trần Cận , "Cậu thực sự cảm thấy cùng tôi làm là khó chấp nhận như vậy?"

       "Tôi không thể cùng đàn ông lên giường."

       "Thế nhưng cậu không cự tuyệt nụ hôn của tôi."

       Ăn mãi thành quen đi? Nhiều chuyện có thể làm, nhưng không phải làm cái gì rồi cũng đều phải thừa nhận, nếu không thế giới sớm đã điên cuồng ."Đó là vì........Anh là cấp trên của tôi." Cũng không thể nói là bởi vì kỹ thật hôn của anh tốt quá đi?

       "Cấp trên? Cậu từng nghĩ như vậy? Sao tôi không cảm thấy?" Nghe xong kết luận này của Trần Cận, ánh mắt Fiennes nhất thời sắc bén lên, quét ngang qua khuôn mặt tuấn tú của hắn, hình như có điềm báo bộc phát, cũng thật sự là bị chọc phải, "Tôi là thượng cấp của cậu, cậu để cho tôi hôn? Lý do này cũng thật mới mẻ. Vậy tôi đây có thể hay không lấy lý do như vậy thuyết phục cậu hầu hạ tôi trên giường?"

       "Anh ──" cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận được nỗi gian nan cùng thống khổ của Michael khi phải thốt ra một chữ này,  "Tôi lại muốn đấm anh, biết làm thế nào bây giờ?"

       "Vậy đến đây đi."

       "Anh nghĩ rằng tôi sẽ không dám?" Nói xong một cước đã tung ra, Fiennes lại dùng đầu gối đỡ thẳng, hai người đều bị đau lùi về phía sau.

       Trần Cận từ trên ghế sa lon nhảy dựng lên, cùng lúc quyền liền vung ra, trong lúc nhất thời hai người đánh túi bụi, bởi vì không gian hữu hạn, gia cụ đều bị bị đánh văng, tuy rằng cũng không phải dùng cả mười phần sức lực những vẫn có chút hương vị của phát tiết tức giận, mỗi phần năng lượng phát ra đều không uống phí, nhưng hết phân nửa đều chuyển tới lung ghế hoặc vách tường. Trần Cận biết thực lực của đối phương, hiểu rất rõ kéo dài thì thua thiệt sẽ về mình, gã này ngoài mặt là một thương nhân nho nhã cứng rắn, kỳ thật lại là một cao thủ nhất đẳng thâm tàng bất lộ đánh khắp thiên hạ khó có địch thủ, nửa phút sau, hắn đã cảm thấy không oone, nhưng nhất thời không có mặt mũi nào xin đình chiến, kết quả là bị Fiennes một cái đá nhẹ nhàng lưu tình đi vào cục diện giằng co.

       "Tôi nhận thua." Trần Cận vỗ vỗ quần, đứng thẳng thắt lưng thản nhiên nhìn Fiennes, những lời này hắn nói không chút miễn cưỡng, "Tôi cũng không nghĩ muốn đánh với anh."

       "Tôi vẫn hy vọng cậu có thể suy nghĩ về đề nghị của tôi."

       "Nếu cơ thể của tôi không hấp dẫn được anh, anh liền chủ động buông tha ý nghĩ quái dị này?"

       "Có thể nói như thế." Người này thật sự là đơn giản, rất nhiều người đến nay vẫn cho rằng tâm hồn và nhục thể hẳn là có thể nhìn nhận một cách riêng rẽ như vậy.

       Trực giác của Trần Cận mách bảo hắn tình huống càng ngày càng không ổn ......

Chương 16

7 nhận xét:

  1. tem tem
    hahah a Cận kì này thật sự bị ăn sao ss
    sao a nói chiện vs Fi ca mừ ngốc thế,đánh cũng ko lại ng ta,kiểu nì cả đời làm thụ
    fai như a Thạc thì mới có thể leo lên trên kaka
    e chờ a Fi nói "tôi iu anh"

    Trả lờiXóa
  2. @ Alex: ta giận rồi nha, ta mất tem roài :(
    Cận Cận ngố, ngố quá đi thôi, thử là ... chết liền đó. Ngốc ah

    Trả lờiXóa
  3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  4. anh Cận quá ngốc đi nghĩ sao mà nghe lời anh Diệm thử làm hả trời ...chết liền đó

    Trả lờiXóa
  5. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  6. @ Nguyen Dieu: Hôm ni mới thấy nàng "báo danh" a, chào nàng, hoan nghênh đến nhà ta "xôm tụ"! Com nhiều nha nàng! Com nhiều ta mới có động lực để chăm chỉ post a!

    Trả lờiXóa
  7. @ alex: Ăn là ăn thế nào, chiến sự còn dài mà! Ô hô hô hô...A Fi chưa nói "I Love you" nhưng A Fi nói "I have a crush on you" rùi đó!Cái này so với "love" là hơn hay kém a?????
    Chúc mừng alex giựt tem nha! ^-^

    @ phudu: Yên tâm đê nàng, có ta về phe nàng nè, A Cận "chết" làm sao được! Mà ảnh có chết cũng phải có... trái tim của A Fi lót đường trước cho cái chết thắng lợi của ảnh!^-^

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment