23/2/11

Huyết liên

Đệ nhị thập nhất chương: Hạ dạ tâm ngữ (Tiếng lòng trong đêm mùa hè)
     
    Khi ánh nắng cuối cùng của buổi chiều tan đi, cái khô nóng cũng dần tan theo, tinh linh của màn đêm kéo đến, chỉ hận không thể đem vũ y, vũ đạo tươi đẹp hoa lệ của chúng phủ khắp nhân gian.

     Lúc này, ồn ào náo động biến mất, gió nhẹ phơ phất, đây là thời khắc chỉ thuộc về đêm hè. Nước hồ êm ả chảy xuôi, côn trùng trên mảnh đất nguyên sơ Amazon cũng xôn xao réo rắt ca vang, bóng đêm mông lung kiều diễm. 

     Vũ Văn Tu lẳng lặng ngồi ở tảng đá ven hồ, chân ngâm trong nước hồ còn chưa tan đi cái nóng lúc ban ngày, hai tay mở rộng tì trên mặt phiến đá, thân thể hơi ngửa về phía sau, ánh mắt thu vào vòm trời đêm mùa hạ, không có ân oán, không có tình cừu, chỉ đơn thuần là hưởng thụ sự bình tĩnh đêm nay.

     Dưới màn đêm bao phủ, không có ánh đèn đường rực rỡ, chỉ có ánh trăng như ẩn như hiện, càng tỏa ra vẻ mộng ảo mơ màng. Gió nhẹ từ đâu đến, cây cối khẽ lay động, ánh trăng bị bóng lá cắt thành từng mảnh bạc vụn rơi trong bóng râm. Mờ mờ, loang lổ những vạt sáng tối, bầu trời đêm rất trong và cao, sao thi nhau lấp lánh sáng, sáng tựa minh châu.

     Vũ Văn Tu giơ tay phải ra trước mặt, dường như muốn tự mình chạm đến một chút, thế nhưng thâm tâm hắn cũng hiểu được, những thứ đẹp đẽ đó xa xôi như vậy, vĩnh viễn xa xôi ngoài tầm tay với của hắn.

       "Sao lại không ngủ?" Vũ Văn Ngạn đến bên hắn từ lúc nào, hắn không hề hay biết, y tự chọn cho mình một chỗ ngồi ở bên cạnh hắn. Dáng ngồi của y vững chãi, chân phải gấp lại, tay phải thuận tiện đặt lên, mắt nhìn ra xa xa.

       " Không ngủ được." Vũ Văn Tu ngả người nằm ra mặt phiến đá, tuy nhiên đôi chân vẫn ngâm ở trong nước như cũ không lấy ra, "Ngươi cũng không ngủ."

       "Vừa mới xử lý xong một việc." Vũ Văn Ngạn khẽ khàng, "Hơn nữa, ngươi không ngủ, ta cũng không ngủ được."

     Ánh mắt Vũ Văn Tu khẽ sáng lên, nhìn Vũ Văn Ngạn ngồi bên cạnh. Y không mặc chính trang*, là quần áo mặc ở nhà, xem ra cũng định đi ngủ, chính là không hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây.(* áo sơ mi với vest, giày Âu...)

       "Sao trời rất đẹp." Vũ Văn Tu thu hồi ánh mắt, đầu đặt trên tay, nhìn lên một mảng sao trời hùng vĩ phía trên đầu.  

       "Ân, rất đẹp." Vũ Văn Ngạn thấp giọng nói.

       "Có điều nó không thuộc về ta." Vũ Văn Tu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lẩm bẩm, " Thứ gì đó đẹp đẽ một chút cũng không thuộc về ta."

       "Vậy sao?" Vũ Văn Ngạn nhướng mi nhìn xuống Vũ Văn Tu đang trầm ngâm khép mắt.

       "Ân, ta là kẻ thuộc về địa ngục." Thanh âm trầm thấp của Vũ Văn Tu như mũi dao đâm vào trong tâm can Vũ Văn Ngạn, y không nói gì thêm, chỉ nghiêng người nhẹ nhàng ôm lấy Vũ Văn Tu, để hắn ngồi lên đùi mình, bàn tay ôm nhẹ lấy mái đầu của hắn ghì lên ngực mình, cằm tì lên mái tóc mềm mại của hắn. Cho dù là trong nháy mắt ôm lấy hắn, hoa nước nở rộ lấp lánh trong không trung, Vũ Văn Ngạn cũng không có cả một cái nhíu mày, chỉ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn.

       "Nếu là vậy, ta cùng ngươi xuống địa ngục." Hơi ấm của Vũ Văn Ngạn phả vào bên tai hắn.

       "Ta cho phép ngươi theo giúp ta." Vũ Văn Tu thản nhiên, ôm chặt Vũ Văn Ngạn, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, không phải do chủ định, mà là từ trong sâu thẳm tâm hồn.

     Trong lúc vội vàng đi chung đường, có khi ngươi đột nhiên quay đầu lại, sẽ có một số thứ lùi lại phía sau, những thứ ngươi nhớ rõ, những thứ ngươi đã quên, quá khứ sẽ không quay trở lại, do đó quý trọng từng giây phút của hiện tại mới là điều chân thật nhất trong cuộc sống.

       "Di, ca, tiểu Tu nhi, hai người ở chỗ này làm gì a? Có gì hay vậy cũng không gọi ta!" Vũ Văn Thần cùng Đường Phong chậm rãi hướng về phía hai người đi đến, khuôn mặt vẫn sáng láng tươi cười.

     Khi nghe thấy thanh âm bỡn cợt của Vũ Văn Thần, Vũ Văn Tu chuyển mình rời khỏi hai cánh tay ôm ấp của Vũ Văn Ngạn, đứng trên tảng đá, uốn uốn lại thắt lưng, sau đó quay sang bên Vũ Văn Ngạn, chìa tay ra, ý bảo bọn họ nên rời khỏi đây.  

     Vũ Văn Ngạn khẽ nhíu mày nhìn thấy hai người kia đi tới, lại thấy bàn tay nhỏ nhắn chìa ra trước mặt mình, khóe miệng cong lên, đưa tay ra nắm lấy, dùng sức kéo, Vũ Văn tu không chút đề phòng liền ngã thẳng vào lòng y.

       “ Vũ Văn Ngạn!" Vũ Văn Tu bất mãn nhìn y, bản thân khó được một phen hảo ý muốn giúp y đứng lên, cư nhiên còn bị y đùa bỡn.

     Vũ Văn Ngạn không để ý tới nỗi bất mãn của hắn, một tay ôm Vũ Văn Tu, một tay chống lên tảng đá, đứng dậy, nhìn về phía sau thấy hai người đang trộm cười xấu xa - Đường Phong cùng Vũ Văn Thần.

     Vũ Văn Tu cảm thấy buổi đêm yên tĩnh của hắn đã bị hai người kia tới phá hủy, nếu không giáo huấn bọn họ một chút e là khó giải được nỗi hận trong lòng. (Chính xác là em giận chó đánh mèo =.=)

       "Thúc thúc, thúc thúc." Vũ Văn Tu bày ra vẻ mặt ủy khuất gọi Vũ Văn Thần.

     Nhìn thấy đứa cháu bé bỏng mang bộ dáng đó mà gọi mình, Vũ Văn Thần vội vã rảo bước, tiến đến trước mặt Vũ Văn Ngạn, cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng y, "tiểu Tu nhi làm sao vậy, không vui sao?Có phải ba ba ngươi khi dễ ngươi hay không, đến, nói cho thúc thúc, ta giúp ngươi."

     Đường Phong nhìn thấy Vũ Văn Ngạn nhíu chặt mày, lại nhìn dáng bộ tràn ngập ủy khuất của Vũ Văn Tu, dường như phát hiện ra tân đại lục, vỗ vỗ vai Vũ Văn Ngạn, cười nói: "Ngạn a, ngươi làm gì phải vô sự tìm việc khi dễ tiểu Tu nhi a."

     Vũ Văn Thần nghe thấy Đường Phong nói vậy, liền dùng ánh mắt oán hận nhìn Vũ Văn Ngạn, biểu đạt sự bất mãn nghiêm trọng của bản thân đối với y.

       "Thúc thúc, không phải thế, là, là... " Vũ Văn Tu níu níu ống tay áo của Vũ Văn Thần, mắt giống như chứa đầy nước sắp phải rơi ra ngoài, "Là vòng cổ của ta rơi vào trong hồ. Thúc thúc, ngươi có thể giúp ta không a?"

     Vũ Văn Thần nhìn thấy đứa cháu bé bỏng đáng yêu mắt đầy ngập nước bộ dáng cầu xin mình, lòng tràn đầy thương xót, “Rơi ở chỗ nào vậy?”

     Vũ Văn Tu thấy Vũ Văn Thần từng bước đi vào bẫy, nhìn về phía Vũ Văn Ngạn, lấy ánh mắt ra hiệu, ý bảo y buông mình ra. Vũ Văn Ngạn cũng không ngốc, nhận ra mục đích của Vũ Văn Tu liền buông hắn ra.

     Vũ Văn Tu đi chân trần đứng ở trên tảng đá, ở tiết trời mùa hạ nóng bức, tảng đá mát lạnh như băng là tối thoải mái. Vũ Văn Tu kéo Vũ Văn Thần đi đến bên, phía sau còn có Đường Phong.

       "Rơi ở đàng kia." Vũ Văn tu chỉ chỉ hồ nước.

       "Ở nơi nào?" Vũ Văn Thần tận lực cúi sát vào xem, thế nhưng không hề thấy vật gì đó như vòng cổ mà Vũ Văn Tu vừa nói, nhìn nhìn Vũ Văn Thần, hắn lùi lại mấy bước, "Thúc thúc, ngay tại chỗ đó mà?"

       "Ở đâu a?" Vũ Văn Thần vẫn không phát hiện, nhìn thoáng qua Đường Phong, mà Đường Phong cũng lắc lắc đầu.

       "Tiểu Tu nhi, không có a, ở đâu a?" Vũ Văn Thần nhìn chằm chằm mặt hồ yên tĩnh, cố tìm cho ra sợi dây đeo theo như lời Vũ Văn Tu.

       "Vậy ngươi đi xuống đó tìm đi." Đứng phía sau, Vũ Văn Tu không lặp lại lần thứ hai, dùng sức đẩy, Vũ Văn Thần trượt chân ngã nhào vào trong nước, bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, Vũ Văn Thần chỉ kịp quơ tay muốn bắt lấy thứ gì đó bên mình, không dè chỉ bắt được Đường Phong, kết quả hai người đều ngã vào trong nước.

       "Ha hả, ha hả." Vũ Văn Tu nhìn cảnh đó, không nín được cười ra tiếng , ngồi xổm trên tảng đá, "Hai vị thúc thúc ở trong nước hảo ngoạn a?"

       "Tểu Tu nhi, ngươi chỉnh ta." Vũ Văn Thần nhận ra trong hồ căn bản không có vòng cổ gì hết, đoán được Vũ Văn Tu trêu cợt mình. Đường Phong thì bất đắc dĩ nhìn Vũ Văn Tu, thầm nghĩ dường như mình còn không có làm gì chọc tới hắn đi.

       "Ta không có, là thúc thúc ngươi không cẩn thận ngã vào trong nước." Vũ Văn Tu lộ ra vẻ mặt vô tội, nhìn lại Vũ Văn Ngạn ở phía sau, "Phải không?"

       "Ân." Vũ Văn Ngạn nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của Vũ Văn Tu, bất đắc dĩ cười cười, đi đến, sờ sờ mái tóc mềm của Vũ Văn Tu, " Chơi đủ rồi đi?"

       "Ân, đi thôi." Vũ Văn Tu thành thật gật đầu.

     Vũ Văn Ngạn ôm lấy hắn, nhìn hai người chật vật trong hồ nước, "Các ngươi chậm rãi ở trong hồ bơi lội, chúng ta đi trước." Nói xong  liền ôm Vũ Văn Tu rời đi.

       "Thần, ngươi nói, có phải Ngạn đã thay đổi hay không?" Nhìn theo bóng dáng rời đi của Vũ Văn Ngạn, hắn có cảm giác vừa rồi mình đã nhìn thấy Vũ Văn Ngạn ôn nhu cười với Vũ Văn Tu, đó vốn là thứ chưa bao giờ tồn tại trên khuôn mặt của y trước đây.

       "Ngươi biết!" Vũ Văn Thần gian nan trèo lên tảng đá, "Tiểu Tu nhi càng ngày càng nghịch ngợm , chắc chắn là Vũ Văn Ngạn dạy hư hắn. Tức chết ta."

       Đường Phong đứng ở trong nước, nhìn sao trời tối nay, cười khổ.

       Hạnh phúc và những điều tốt đẹp giống như phấn hoa trong gió, khi tạo ra cho người ta niềm
vui sướng tràn đầy cũng là lúc bản thân hoa rụng đầy tay, không biết một ban đêm như thế còn có thể tồn tại được bao lâu, hương vị của âm mưu đã bắt đầu trỗi dậy... 
___________

4 nhận xét:

  1. Hôm nay ta vào đọc cũng đã có người like trước ta rùi là sao ah?

    Cặp này càng ngày càng sến, liệu có phải sắp đổi gió không ta? ;)

    Trả lờiXóa
  2. ths nàng, chương này pink ghê nàng hửm, ta thix lúc 2 pa kon ngồi ngắm xao ý, và bợn Tu nhi, bợn 1 phát đạp ai ó xuống hồ, cười vỡ cả ruột gan ta thâu ....
    iu nàng nhứt a ~~~~ :" >!

    Trả lờiXóa
  3. Àh, về độ sến thì cặp này khỏi nói, họ khoái dùng ngôn từ đề thay tiếng nói của con tim lắm. Mà cặp này nói toàn những câu sốc!
    Cái màn ngồi ngắm sao ta cũng thích, lãnh mạn mê tơi, nhưng mờ ta còn thích cái màn ...chạy trốn bộ tộc ăn thịt người sắp tới hơn. Cả nhà đón chờ nhé! ^-^

    Trả lờiXóa
  4. Man 2ng ngam sao noi loi ngot ngao lang man nha...Tim hong bay phap phoi nha

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment