19/2/11

Hào Môn Diễm - Chương 15


      "Cậu thật đúng là thú vị." Fiennes nghiêng mặt cắn cắn vành tai hắn, làm cho đương sự giật mình si ngốc tại chỗ, đến lúc kịp phản ứng lập tức quát lớn: "Uy! Nếu anh lại muốn đánh lén tôi sẽ trở mặt cho coi!"

       Kháng nghị không có hiệu quả, giương nanh múa vuốt uy hiếp đối với người nào đó mà nói là hiệu quả quá nhỏ, đối phương chẳng những không có dấu hiệu buông tay, ngược lại ôm càng chặt hơn: "Tôi đã cho rằng cậu sẽ không cần nghiêm túc suy nghĩ về những gì tôi nói."

       "Đó là những lời người bình thường sẽ nói hay sao? Tôi cự tuyệt cùng một thủ trưởng chỉ có thánh mới hiểu nổi như anh trao đổi suy nghĩ!"

       "Nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng thật lòng với ai như thế quá!" Đương nhiên, anh sẽ không nói ra việc anh còn thật lòng tới mức vừa ra ngoài hút hai điếu thuốc buồn.

       Trải qua một phen cố gắng của Trần Cận, cuối cùng giữa hai người cũng hé ra được một khoảng cách tương đối an toàn: "Tốt lắm, hiện tại tôi sẽ thẳng thắn nói ── tại sao anh thích đùa giỡn tôi như thế?"

       "Tôi đùa giỡn cậu?"

       Được, anh muốn nghe lời nói thật tôi liền nói, nói đến anh buồn nôn mới thôi! "Anh không cho tôi biết kế hoạch hành động của lần này, cùng lúc lại còn ném tôi đến trước mặt tên khốn kiếp đó thực hiện mưu lược của ngươi, Tường Long tổ tôi căn bản không biết là địch hay là bạn, còn cả vụ đặc công âm thầm bảo hộ an toàn của chúng ta nữa! Đừng xem tôi như thằng ngốc, tất cả những thứ này đều nằm trong sự khống chế của anh, không phải sao?"

       "Cậu thực thông minh, nhưng cũng có chút thông minh quá ..." Ánh mắt của Fiennes lạnh đi, liếc qua Trần Cận một cái hại hắn rợn cả sống lưng, "Nếu tôi chỉ muốn có một con rối theo đuôi, căn bản sẽ không chọn cậu."

       "Ý của anh là mạng tôi rất lớn sao? " Hắn hừ mũi.

       "Trừ khi cậu muốn rời khỏi trò chơi trước."

       "Tôi còn không có ngu đến mức tự tìm thêm phiền toái."

       "Vậy là tốt rồi." Ánh mắt Fiennes có vẻ ấm lên, "Tôi phải nhắc nhở cậu: hãy luôn luôn ghi khắc trong đầu chỗ đứng của mình, hiện tại cậu chỉ nên nghe theo mệnh lệnh mà không phải là hỏi tại sao."

       "Tôi cũng sẽ không bị cái loại cảnh cáo vô lý này dọa nạt, mặc kệ đối phương là ai, tôi chỉ làm những điều tôi muốn." Trần Cận cảm thấy không hài lòng, chuẩn bị xoay người về phòng.

       Đúng lúc này, ngọn đèn trên đầu chớp tắt vài cái, hệ thống cung cấp điện bắt đầu có biểu hiện không bình thường, Trần Cận đã muốn lao về phía Fiennes, một tay kéo anh đến phía sau sô pha, dùng thân thể mình che chắn cho anh, bản thân giống như con chim ưng cảnh giới, mắt xem lục lộ tai nghe bát phương: "Có người phá rối?"

      Fiennes thuận thế ôm lấy eo hắn từ phía sau, tựa đầu vào vai hắn, thấp giọng nói: "Không, chỉ là cắt điện mà thôi, hai ba giờ là tốt rồi."

       "Anh chắc chắn?"

       "Tôi còn hiểu biết về tòa nhà cũ nát này nhiều hơn so với cậu." Trong bóng đêm, anh cười khẽ, "Dưới lầu có thiết bị cung cấp điện, cậu có thể lựa chọn đi ngủ, cũng có thể lựa chọn yêu cầu bọn họ chạy máy phát điện."

       "Đương nhiên phải có điện, tôi còn muốn tắm rửa!"Dám phá hư đại sự của hắn! Đẩy ra chướng ngại vật dính lên sau lưng mình, hắn đi thẳng xuống lầu phân phó người chạy máy phát điện, để lại một mình Fiennes nhìn vòng tay trống rỗng của mình mà cười khổ. A, dường như anh đã gặp phải đối thủ, đến nay còn chưa bao giờ bị người xem nhẹ như vậy quá, hơn nữa lại còn là hoàn toàn tự động loại bỏ anh, không hề ý thức.

       Không biết ngày đó, hai người đều mang ý xấu, có vượt qua một buổi đêm yên tĩnh mà trống rỗng hay không.

       Ngày hôm sau cực sớm, người không được hoan nghênh - Michael - đúng hạn đến gõ cửa, Trần Cận vác đôi mắt thâm quầng đi ra, vừa nhìn thấy là Cá Gỗ lão huynh liền càng cảm thấy uất khí dâng lên.

       "Đúng tám giờ anh liền đến! Anh đây là đến trường đi học a?"

       "Nếu không phải là mệnh lệnh của Andre tôi cũng chẳng cần sáng sớm đã lại đây chịu tội. " Có người đã học được phản kích.

       "Tốt lắm, đây là lần thứ hai từ ngày quen biết nhau tới nay, chúng ta lại đồng nhất quan điểm, coi như là dấu hiệu ăn ý ở bước đầu tiên, có tiến triển!" Hắn đĩnh đạc ngã vào trên đệm sô pha, "Nói đi, tận lực rút ngắn thời gian hợp tác của chúng ta, nếu không rất có thể lại sinh ra sự kiện tổn thương khác."

       "Tôi hoàn toàn đồng ý." Michael lấy trong túi áo ra một bộ bài, "Biết chơi bài không?"

       "Xem như biết. Hai mươi điểm, mười ba điểm, bài brit hay là roulette?"

       "Biết chơi là được, lúc sau cậu sẽ được phân công đến sòng bạc làm quen với San Lệ Tô."

       "Thua tiền thì tính vào ai?" Vấn đề này hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, người có ý nghĩ làm ăn kinh tế vốn là không giống với người thường.

       Micheal dường như thấy quái vật mà nhìn chằm chằm Trần Cận, biểu tình như thể gặp phải một đứa trẻ không dạy nổi mà cũng có đau lòng: "Cậu ── "

       "Không phải là tính cho anh đi? Tôi đây sẽ thật ngượng ngùng."

       Cuối cùng có người cũng có thể nói nên lời: "Cấp trên sẽ phụ trách."

       "Tôi đã nói thôi."

       "Andre vẫn là khách VIP đặc biệt của sòng bạc Monte Carlo, cậu có lòng thì có thể hướng ngài ấy học hỏi nhiều một chút."

       "Thì ra anh ta là một tay cờ bạc a, không nghĩ tới." Có người lắc đầu liên tục giống như thầy đồ, "Ba phần kỹ thuật bảy phần vận, tôi không tin anh ta có thể luôn luôn thắng."

       "Nếu cậu luôn thua, cậu sẽ không còn nói như thế."

       "Còn chưa xuất chiến đã đả kích sĩ khí của tôi, anh là cái giống quân sư quạt mo gì a?"

       "Cậu ──" Chữ này hiện tại đã treo dính tại cửa miệng Michael.

       Cuối cùng dưới sự kiên nhẫn phá hoại và chọc tức khuyến dụ và chỉ đường dẫn lối của Trần Cận, Ve Gió đại nhân đã quyết định bất kể hiềm khích trước đó, nhất nhất nêu ra kế hoạch hành động của lần này, kể đến khi Trần Cận toàn thân vô lực, da đầu run, tứ chi mềm nhũn,  chẳng những muốn bạc bịp, cường đột, ám đạo, còn muốn tùy thời dùng sắc dụ người, nhiệm vụ này gian khổ a...

       Khi Fiennes từ trong phòng đi ra, vừa lúc thấy Michael đang tiến vào giai đoạn kịch liệt giảng giải, lại thấy vẻ mặt đau khổ tột cùng của Trần Cận, thế là anh buồn cười nói: "Có kết quả gì không?"

       "Có chút thành công bước đầu." Trần Cận hướng về phía Fiennes, chớp mắt một cách cực kỳ mất tự nhiên.

       Đợi đến khi hoàn tất hạng mục những công việc cần thực hiện, anh chàng đẹp trai đã hoàn toàn biến thành con sơn dương béo mập trong tư thế đợi bị làm thịt...

       "San Lệ Tô là hành gia*, cô nàng có thể liếc mắt một cái qua ống tay áo ống quần của cậu liền đoán được giá trị con người cậu, những chuyện càng nhỏ nhặt càng nhất định phải chú ý." Michael lo lắng, phi thường giống gà mẹ mà nhắc nhở, rồi mới dùng ánh mắt hướng lão Đại xin giúp đỡ, "Andre... Có cần mời cố vấn tạo hình không?" (* Tay lão luyện)

       "Anh hơi quá đáng đi?" Trần Cận không vui , "Quan niệm thẩm mĩ của tôi có thấp kém như vậy sao?" Bản thân hắn cho dù không nổi tiếng được ở New York thì ở phố chùa nổi tiếng vẫn không thành vấn đề.

      Michael thiếu chút nữa mắt đã trợn trắng, không lạc quan lắm thở dài một tiếng: "Ngày mốt hành động, hết thảy theo kế hoạch mà thực hiện."

       Trần Cận đang chuẩn bị đứng dậy cáo từ, Fiennes lại lên tiếng : "Cậu ở lại một chút, theo chúng ta đi ra ngoài một chuyến."

       "Để làm gì?" Đối với loại công tác xuất ngoại này, mẫn cảm nhất không thể không tính đến Trần Cận.

       "Đi mua đồ."

       "A!" Có người phi thường bất mãn, tương đương bất mãn, chuyện này lại là cái quỷ gì nữa đây? Theo đàn ông đi vòng vòng khu phố buôn bán? Những chuyện vô lý xuất hiện cũng quá thường xuyên đi, vậy nên Trần Cận mãnh liệt tiến cử người, "Loại việc như thế này sao có thể làm phiền Ngài, tôi thấy cứ để cho Cá Gỗ lão huynh ra sức đi."

       "Cậu ──" Michael lại một lần nữa bật ra chữ này.(Dấu hiệu của người sắp bị nghẹn tức mà chết! =.=)

       Ai ngờ Fiennes đã tiêu sái quay người đi ra cửa: "Đi thôi." Một bộ không cần dài dòng, biến thành hai người khác trong phòng trong lòng thực không thoải mái.

       Cứ như vậy, ba nam nhân cao lớn chậm rãi tiến vào quảng trường Pacific, đeo kính râm màu trà - Fiennes, áo sơ mi màu hồng chói mắt - Trần Cận, đầu tóc vàng rực - Michael, trận này ra quân muốn có bao nhiêu hoành tráng liền có bấy nhiêu hoành tráng, đến nỗi suốt dọc đường đi có cả người nghỉ chân nhìn ngắm, ba người bọn họ liền giống như... bò tót vừa mới tiến vào vườn bách thú, cung cấp cho chúng mỹ nữ nghiên cứu đánh giá.

       Fiennes dẫn theo một hàng nhân mã tiến vào khu y phục cao cấp, nữ phục vụ vô cùng ân cần, trước mặt và cả sau lưng đều quá nhiệt tình, không có gì để nói, Fiennes liền thân chinh thành thạo lấy xuống mấy bộ Burberry cùng HugoBoss, tùy ý nhất đáp đến tay Trần Cận, đối phương bắt lấy, nhìn liền nghĩ, ân, xem như y có lương tâm, không phải là đồ đen.

       Tiểu thư phục vụ ý bảo Trần Cận đi thử đồ, Fiennes quay đầu lại dặn Michael coi chừng xung quanh, cũng đẩy cửa vào. Trần Cận kinh ngạc quay đầu lại: "Anh tiến vào để làm chi?"

       "Muốn nhìn cậu mặc vào quần áo do tôi chọn nhìn sẽ như thế nào."

       "Anh biến thái a." Trần Cận cười mắng, xoay người như không có việc gì, cởi áo sơmi cũ, mặc lên áo sơ mi mới, hắn cũng biết rõ giá trị của những bộ đồ này nên không phối hợp cho đúng không được.

       Fiennes nhìn hắn thẳng thắn như vậy, đột nhiên muốn chơi trò đùa dai, cho nên đi đến phía sau hắn, hai tay một chút, một chút xâm nhập vào phần eo Trần Cận, từ dưới lướt lên trên xốc lên vạt áo, bàn tay ấm áp xoa nhẹ cơ bụng xinh đẹp của Trần Cận, khiến hắn hút một hơi lãnh khí, quay đầu trừng mắt giận người gây ra họa: "Anh còn như vậy ta sẽ hỏa đại!"

       Ai ngờ đối phương chẳng những không bị dọa, còn càng làm càn mà ôm lấy cổ lấy đầu của hắn hôn lên, cơn nóng bỏng lúc này cùng màn dạo đầu ào ạt tuôn ra, Fiennes chỉ cảm thấy thân nhiệt khắp người đều tức tốc tăng nhanh, khó kìm lòng nổi liền đem đối phương ấn lên trên tường tiếp tục công kích mãnh liệt hơn nữa... Trần Cận vừa xoay người ngăn chặn cục diện chuyển biến xấu, một bên cố kỵ động tĩnh phía bên ngoài gian phòng, hai đầu phân tâm làm cho hắn liên tục thất thủ, hôn mãi hôn mãi cư nhiên cũng có chút cảm giác, trong lúc giãy dụa dưới càng thêm tâm thần luống cuống. Lấy lui vi tiến, hắn dùng lực ôm Fiennes, đem môi lưỡi dời xuống, thẳng đến khi cái trán tì ở bờ vai của Fiennes, mới vù vù thở đình chiến.

       "Anh thực con mẹ nó..." Trần Cận ngẩng đầu nhìn vào mắt Fiennes, nhất thời cũng kinh hoàng, bên trong có nhiều lắm dục vọng cùng dã tâm, hiển nhiên đến nỗi anh không có nơi nào để che giấu, "Đi ra ngoài." Hắn không thể không mạnh mẽ đuổi người.

       Không nghĩ tới lúc này, Fiennes lại thật sự ngoan ngoãn đẩy cửa đi ra ngoài, không tiếp tục chơi xấu, nếu không, Trần Cận thật sự không biết mình cùng gã đó còn có thể làm ra hành động kinh người gì nữa.

       Thô lỗ xông ra khỏi phòng thay đồ, vẫn là bộ y phục chói mắt lúc trước, thô lỗ đem đồ mới vứt cho Michael đang không hiểu gì cả, cũng thô lỗ hướng ra cửa mà đi thẳng.

       "Hắn rốt cuộc muốn làm gì a!" Michael tả oán.

       "Tất cả những thứ đó đều mua." Fiennes lệnh cho thủ hạ tính tiền, đón đầu đuổi kịp Trần Cận.

       "Tại sao phát hỏa?" Đợi đón đầu được hắn, Fiennes mở miệng truy vấn nghiêm túc.

       "Tại sao? Anh hỏi tôi tại sao?" Trần Cận cảm giác mình gặp phải người ngoài hành tinh.

       "Tôi hôn cậu, cậu thấy dễ chịu, chuyện này đã khiến cậu phát hỏa?" Vấn đề này hỏi thực trực tiếp, cũng thực... bén nhọn.

       "Aha! Ý của anh là nói, tôi còn hẳn là cảm tạ ông trời ban thưởng tôi một cực phẩm tình nhân, có tiền có thế có mới có mạo còn có kỹ thuật hôn thuần thục! Shit! Tôi không biết chúng ta đang làm cái gì!" Trần Cận đã muốn bị dồn đến bên miệng vực cực hạn, thể hiện ra một bộ dáng "Tôi nhẫn anh đã lâu rồi"

       "Nếu cậu không có ý định quay trở lại điểm khởi đầu, vậy căn bản không cần phiền não, tôi nói muốn cậu trở thành tình nhân của tôi, đây cũng không phải là một câu vui đùa, tôi Andre Fiennes không phải là người tùy tiện hay nói giỡn."

       "Vậy anh cho là mình vĩ đại cao thượng, hiên ngang thừa nhận... tình yêu? Ách, thứ cho tôi hình dung có chút ghê tởm." Trần Cận dùng sức đẩy Fiennes đã suýt sáp được đến gần mình, "Coi như hết, lão đại, tôi căn bản không biết anh rốt cuộc là nghĩ cái gì trong đầu!"

       "Cậu muốn như thế nào mới vừa lòng?"

       "Tránh ra, đừng đụng tôi." Trần Cận mi khởi mặt nhăn bắt đầu bước đi rất nhanh, "Anh không thể để cho tôi im lặng trong chốc lát sao? Sao tôi lại bất hạnh như vậy cơ chứ!"

       "Bất hạnh? Gặp gỡ tôi cậu cảm thấy bất hạnh?" Fiennes cũng bất chấp hoàn cảnh, một tay kéo hắn lại.

       "Không buông tay tôi sẽ đánh anh!" Hắn trừng mắt cảnh cáo, không giống như là giả.

       "Cậu đánh không lại tôi."

       "Có muốn thử một chút hay không?"

       Ba! Ánh Flash loang loáng sáng ngời, cảnh tượng hai người nhìn nhau căm tức trở thành hình ảnh dừng lại vĩnh hằng.

       Tác dụng dẫn dắt sự chú ý của ánh đèn lập tức hiện ra, Trần Cận hung ác nhìn thẳng kẻ tay cầm cameras, ngoắc ngoắc ngón trỏ: "Anh! Lại đây cho tôi!"

       Người nọ nghĩ muốn lùi lại, nhưng bị chấn nhiếp bởi khí thế của hai người đàn ông trước mắt, chân không nhúc nhích được nửa bước, run run sợ hãi hỏi: “Trần tiên sinh có gì cần hỏi sao?”

       Fiennes thâm trầm quan sát người nọ, Trần Cận theo thói quen nheo mắt lại quan sát đối phương, xác định trong kho trí nhớ không có người này rồi, cũng hiểu ra được chuyện này nghĩa là thế nào, bèn hướng về phía người nọ bày ra ánh mắt “Biết điều thì thức thời một chút” nói: "Đưa Cameras lại đây."

       "Để... để làm chi?" Người nọ ôm Cameras chặt muốn chết, thanh âm run lên một chút.

4 nhận xét:

  1. her a Fi nhá lợi dụng cơ hội wa

    Trả lờiXóa
  2. Trần Cận, anh thật cao thủ trong việc làm người khác chết đứng nha. Gì mà "bại trong tay cái bồn tắm" ==> ta là ta thích câu này =))

    Trả lờiXóa
  3. @ Alex: Tuy là A Fi ...dê dê Trần Cận hoài nhưng mờ sao ta thấy...thương A Fi ghê! TT^TT, đại vương tử, đại hoàng đế muốn gì được nấy, sơn hào hải vị trên đời búng tay là ăn thỏa thuê...vậy mà chật vật tìm đủ mọi cách cũng gặm hổng được một ...quả táo dại!TT^TT Sau nì còn phải vừa hống vừa dụ, vừa lừa đảo vừa uy hiếp...đường cùng còn phải lôi cả cái mác ông trùm ra mới... TT^TT A, anh thật là số khổ a... TT^TT

    @ phudu: Ta đoán là kiếp trước Cá Gỗ lão huynh nợ...tiền của Tiểu Cận rồi, đời này gặp phải ảnh thì đừng có nghĩ đến chuyện ngóc đầu lên nữa! =.=

    Trả lờiXóa
  4. anh cận đág yêu quá đi. Anh Fi đường là ông trùm mà ko đc coi ra cái củ khoai tây gì
    Black dragon

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment