19/2/11

Hào Môn Diễm - Chương 16


       Lúc này Trần Cận đột nhiên tỏ vẻ ôn hoà: "Anh là phóng viên của tờ báo nào vậy?"

       "A?" Anh chàng phóng viên nổi da gà, sau lưng mồ hôi lạnh đổ tầng tầng, anh ta biết rõ người trước mắt vốn có mĩ danh là "Người đàn ông thành đạt và quyến rũ nhất giới xã giao"(A, thật nhớ A Thạc a TT^TT), nhưng vừa rồi liếc thấy hắn xuất hiện ở giữa đám đông với một loại hình tượng rất khác lạ, anh ta liền kìm lòng không nổi giơ máy chụp, ai ngờ bây giờ còn thấy hắn dùng loại nụ cười “Hồn nhiên tà ác” nhìn kiểu gì cũng đều giống như đang dụ dỗ câu hồn buộc anh ta tự giới thiệu, anh chàng phóng viên xấu số thầm tự hỏi hôm nay phải chăng mình đã đụng đến người không nên đụng?

       "Nói cho tôi biết đi, tôi không nói cho người khác biết." Trời ạ, hắn còn nháy mắt với mình.

       Vì tương lai không thể tránh khỏi phỏng vấn, cũng vì khó lường được hậu quả nếu đắc tội với nhân vật không nên đắc tội, anh ta đành phải nhắm mắt đưa chân, tuy rằng chỉ trong một phút đồng hồ, “Người đàn ông thành đạt” này đã làm ấn tượng của anh ta về một Trần tiên sinh quang huy tao nhã hoàn toàn sụp đổ... "Tôi là... phóng viên chuyên mục Bản tin tài chính, John, xin được giúp đỡ nhiều, vừa rồi tôi..."

       Trần Cận cười ngắt lời đối phương: "A? Bản tin tài chính cũng mở mục giải trí? Làm tốt lắm, anh rất có tương lai." Mấy lời ấy lọt vào tai nghe thế nào đều thấy không tự nhiên, khiến anh ta có cảm giác như đáng bị chửi xéo.

       "Trần tiên sinh, vừa rồi thật đắc tội, không phải tôi cố ý quấy rầy ngài, tôi chỉ muốn chụp được một vài cảnh tượng sinh hoạt đời thường của ngài, để độc giả có cơ hội hiểu rõ hơn... "

       "Chẳng lẽ cha mẹ anh không nói với anh, sau khi làm chuyện xấu không thể bẻ cong nó thành đúng lý hợp tình như vậy sao?" Nhìn đối phương nhất thời trở nên si ngốc nhìn mình, Trần Cận đành phải chậm rãi nhấc bước, lười biếng tiến lên, vào lúc đối phương còn chưa kịp kinh ngạc, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chộp lấy “công cụ phạm tội” mà anh ta ôm chặt trong lòng, dù rằng một chuyện nhỏ nhoi thế này vốn không cần hắn phải dùng đến vũ lực, nhưng vì giữ gìn riêng tư cùng sự yên ổn cho xã hội, cái loại hù dọa người rất con nít này cũng ngẫu nhiên có thể dùng tới.

       "Trần tiên sinh, đừng xúc động... Có chuyện gì từ từ  nói." Có người bộ dáng như sắp sửa nhào tới để cướp lại.

       "Xúc động? Thật sao?" Chiều cao của Trần Cận khiến hắn chiếm ưu thế, hắn giơ cao tay thoải mái mở mở màn hình kỹ thuật số xem tấm ảnh vừa bị chụp trộm, đột nhiên hắn quay đầu hướng Fiennes nhếch môi, cười đến hòa ái sáng lạn, "Xóa đi thật có chút luyến tiếc a, tôi thật sự rất ăn ảnh."

       Khó gặp được một chuyện khiến Fiennes cũng mất kiên nhẫn, anh cũng không muốn bị công chúng nhận ra mình, rảo bước tiến đến lấy camera khỏi tay Trần Cận, trong tiếng kinh hô của hai người còn lại, nhanh chóng chọn phím Delete, hoàn hảo chấm dứt tranh luận. 

       Nhìn anh tiêu sái đem camera trả lại cho tiểu phóng viên, Trần Cận bắt đầu kháng nghị : "Đây là bức hình đầu tiên tôi với anh chụp chung a, anh thật đúng là xuống tay được."

       "Muốn ảnh lưu niệm, trở về rồi tôi sẽ cùng cậu chụp đến đủ, muốn chụp DV* đều được."

       Trong lòng phát lạnh, khi hắn nghĩ đến cái DV kia có thể là cái dạng phim ảnh gì..., hắn vội vàng xua tay: "Tốt nhất là quên đi, không cần khách khí như thế, tôi cũng chỉ là tùy tiện mà nói thôi." Ánh mắt hắn lại trừng sang phía người chụp ảnh, khí thế một lần nữa trở về, "Hey, anh đấy, còn không nhanh chạy lấy người, đừng không có việc gì lại lấy camera nơi nơi nhiễu loạn trị an."

       Anh chàng phóng viên xấu số vô hạn buồn bực, có điều anh ta vẫn còn không ngừng tính toán:  nếu để cho công chúng biết được người này song trùng tính cách, không biết họ sẽ có cảm tưởng gì, thật sự là không nhìn không biết thế giới thực kỳ diệu.

       Lúc này Fiennes cứng rắn ôm lấy bả vai Trần Cận, dùng sức lôi hắn rời khỏi hiện trường, Trần Cận còn chưa kịp lên tiếng cự tuyệt, người bên cạnh đã dùng khẩu khí âm lãnh mà mở miệng khiến hắn toàn thân bị vây dưới 0 độ C. "Tôi thấy chúng ta cần thiết phải đi về, hảo hảo phân tích tình thế một chút."

       Khó trách người ta nói gần vua như gần cọp, đại nhân vật quả thật khó hầu hạ, chính mình còn không hiểu được chuyện gì, người ta đã lập tức định tội cho mình: "Hey hey, tôi làm gì sai? Tôi nổi danh ở Hongkong như vậy, hắn nhận ra tôi không nhận ra anh, anh liền đố kỵ? Anh cũng quá nhỏ mọn đi..." (Tự kỷ cuồng! =.=)

       Lúc này Fiennes đã cúi đầu xuống bộ đàm cảm ứng trên mặt đồng hồ: "Michael, lập tức quay về tòa nhà cũ, kế hoạch có thay đổi."

       "Lại thay đổi? !" Trần Cận đối với việc tự tiện đưa ra quyết sách của quý ngài Fiennes phi thường căm tức, "Anh đổi tới đổi lui như vậy, thuộc cấp hành động sẽ gặp khó khăn biết không, anh thật đúng là người không biết thông cảm."

       Dọc theo đường đi, bất kể Trần Cận la ó huyên náo như thế nào, Fiennes vẫn nửa ngày không phun ra một chữ, đến nỗi khiến Trần Cận thực là buồn bực...

       Giống như vòi rồng lốc xoáy lao vào phòng, trước mặt Michael, lão đại vác vẻ mặt âm trầm bắt đầu chất vấn: "Sao tôi không biết cậu nổi tiếng đến nỗi ngay cả người qua đường cũng nhận ra được như thế này?"

       Là chính anh cô lậu quả văn*, trách được ai."Ách... Chuyện này hãy để tôi trình bày sơ lược một chút ── " (* = thiếu hiểu biết)

       Fiennes sớm nắm bắt được đầu mối: "Bọn họ nhầm cậu thành Trần Thạc, bọn họ cư nhiên có thể liếc mắt một cái sẽ nhận ra cậu, cậu cảm thấy chuyện này tốt lắm sao?"

       Người nào đó mặt không đỏ tâm không khiêu: "Oa, thì ra anh thật sự không ngu ngốc chút nào, ngay cả huynh đệ của tôi cũng biết, hắn quả nhiên nổi tiếng a, cũng không uổng hắn bộ dạng thực tuấn tú giống tôi. "

       Mặt Michael muốn rút gân: "Cái gì? Này... Andre, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

       "Vẫn là để tôi giải thích một chút đi." Trần Cận can đảm đi đầu chọn gánh nặng, tuyệt đối là biết mình biết người, "Trần Thạc là anh em song sinh của tôi, bất quá hắn ở trong bụng mẹ ăn no ngủ đủ quá, so với tôi xuất hiện muộn mất 15 phút, cho nên vẫn phải tôn xưng tôi một tiếng "ca", bất quá hắn rất ít khi gọi được như vậy. Hắn là Phó Chủ tịch tập đoàn Trụ Phong, kiêm tổng giám đốc, năng lực siêu quần, phong tình vạn chủng... A không, phải là phong độ, già trẻ đều yêu, ở Trụ Phong nắm được đại quyền, hắn chính là gương mặt sáng giá mới nhất của giới thương nhân Hongkong, tiền đồ rộng mở, như cá gặp nước, cũng bởi vì hắn là thối lão đệ của Trần Cận tôi, cho nên có xuất sắc như vậy cũng không phải là chuyện gì kỳ quái."

       Michael nghe được trợn mắt há hốc mồm, sau đó quay đầu lại chú ý vẻ mặt của lão Đại: "Andre, có phải dẫm đến địa lôi rồi hay không ?"

       "Không sai, hơn nữa là một bước dẫm đúng mục tiêu." Khó gặp Fiennes cũng có phát biểu bi quan như vậy, lại nhìn chằm chằm vào đầu sỏ.

       "Là chính các anh điều tra bỏ sót đi? Tại sao có thể trách tôi trước đó không nói rõ thân thế!"

       Fiennes khôi phục ngữ khí bình tĩnh tương đương đủ uy lực: "Tất nhiên chúng tôi nắm rõ tình huống về người anh em của cậu, nhưng lại đánh giá thấp khả năng lên báo của anh ta, nếu anh ta nổi tiếng đến mức đi đường đều có thể bị người nhận ra, vậy cậu nói xem, khi cậu đi chấp hành nhiệm vụ khả năng không bị bại lộ thân phận là bao nhiêu? "

       "Tôi thấy còn có một phương án, không biết có thể thực hiện hay không?" Michael đột nhiên nói.

       "Nói."

       "Để Leslie đóng giả đệ đệ của hắn, có lẽ có thể trực tiếp giải quyết được vấn đề."

       "A!" Lúc này Trần Cận định thần lại, quát to một tiếng, "Anh muốn tôi mượn danh Trần Thạc nơi nơi giả mạo lừa bịp? Nếu hắn biết còn không theo ta đoạn tuyệt quan hệ mới lạ! Cá Gỗ lão huynh, bình thường nhìn anh thực phúc hậu thực dễ bắt nạt, như thế nào vào thời khắc mấu chốt thế này ngay cả cái chủ ý như vậy cũng nghĩ ra được! Anh tiếp tục sa đọa như vậy, nhất định sẽ trở thành kẻ xấu phá hoại sự hòa thuận và hạnh phúc gia đình người khác."

       "Cậu ──" Mễ Cao cảm giác huyết áp lại tăng cao.

       Lúc này, Fiennes thốt ra một câu giống như tình thiên phích lịch*, đánh thẳng vào tâm linh vốn đã thực yếu ớt của Trần Cận: "Tôi thấy hoàn toàn hữu dụng." (*= sấm sét giữa trời quang)

       "Ha ha ha..." Michael khó được hòa nhau một ván, cho nên vui vẻ đến có chút không khống chế được , bất quá tính đến hắn đường đường "Phong điêu" lão huynh bị người nào đó trấn áp đến trình độ ấy, rất khó không thông cảm cho tâm tình của hắn giờ này phút này.

       Fiennes tiếp tục nói câu tiếp theo cũng tiến thêm một bước hoàn toàn đánh tan ý chí kiên cường của Trần Cận: "Sau ba ngày nữa thực thi kế hoạch mới, tôi cần biết rốt cuộc cậu hiểu biết người anh em của mình đến mức nào, một khi đi ra ngoài, liền một bước cũng không thể sai sót. Có nắm chắc không?"

       "Ân... Tôi gọi điện thoại cùng Trần Thạc thương lượng một chút, nếu hắn biết tôi nơi nơi phá hoại hình tượng của hắn, hắn nhất định sẽ giết tôi, ha hả, còn có cái kia Trịnh Diệu Dương... Khó chơi thật sự." Hắn lảm nhảm vô nghĩa hết bài này đến bài khác, kỳ thật tóm lại là ── xem ra không làm không được.

       Thấy Trần Cận nhắc tới huynh đệ nhà mình bộ dáng cũng rất "Uất ức", trong lòng Michael âm thầm thích thú: "Lão Đại, khi nào thì bắt đầu?"

       "Nhanh thôi."

       Trần Cận ngôi lên ghế sa lon, bày ra một bộ tiêu cực chống đối. Rất hiếm thấy hắn có thể giữ được vẻ bình tĩnh như thế, nhìn nhìn trần nhà phía trên, nhìn nhìn lại bàn trà, nhìn nhìn hai gã đứng trước mặt cậy mạnh ép buộc hắn, cũng cảm giác tương lai phía trước đen thùi lùi. Bản thân hắn vốn là không sợ trời không sợ đất, duy chỉ có đối với huynh đệ kia còn có cố kỵ, trước kia ở trong khu phố ngầm, hai người bọn họ sắm vai lẫn nhau, có điều đó chỉ là kỹ thuật đơn giản, không thể đảm đương được nhiệm vụ cho người khác săm soi nghiên cứu mà không lộ sơ hở, phong cách của hai người thực sự là khác nhau nhiều lắm.

       "Liệu có thể ── hủy bỏ kế hoạch hay không?"

       "Thật vất vả tìm được một phương án hoàn hảo, cậu cho rằng có thể bỏ nó sao? " Michael nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

       "Nói đi, cậu hiểu em trai của mình bao nhiêu?" Fiennes ngồi nghiêm chỉnh, chính thức bước vào cuộc thẩm vấn.

       Trần Cận thở dài nhận mệnh: "Ngoại trừ chúng tôi giống nhau đều thật anh tuấn tiêu sái thì thật có lỗi, chúng tôi không còn điểm chung nào. Vốn tôi có thử kéo hắn nhập Hào Môn, nhưng hắn căn bản không có hứng thú." Xem vẻ mặt hai người kia đều in đậm dòng chữ "Mời ngươi tiếp tục trình bày", hắn chỉ có dũng cảm kiên trì, "Trừ bỏ vấn đề về Trịnh Diệu Dương hắn có chút lệch lạc, những phương diện khác hắn đều thực... hoàn mỹ. Ngượng ngùng quá, Cá Gỗ lão huynh, tôi dùng từ này trước mặt một người thật không có điểm nào tốt đẹp như anh,  đích thực đã tạo ra một loại đả kích, nhưng ở trước mặt lão Đại, tôi nhất định phải nói thật ra." (Điêu ngoa! ^0^)

       "Cậu ──" Tôi làm sao lại chọc tới cậu rồi! Xú tiểu tử.

       "Tôi muốn cậu lấy thân phận Trần Thạc xâm nhập mạng lưới giao tế của San Lệ Tô, sau đó tùy lúc mà rời khỏi cô ta, làm cho cô ta có ấn tượng sâu sắc không quên với cậu, rồi tiếp tục nghĩ cách lấy được lòng tin của cô ta, cậu cần thông tin về nơi trữ hàng của cô ta,  nếu thành công, cô ta có thể sẽ lộ ra một ít đầu mối cho cậu, bởi vì cô ta tin vào tài lực của cậu - nếu cậu thực sự là Trần Thạc."

       Chiêu này thật gây cười.

       "Ách... Tôi còn phải gọi trước cho Trần Thạc, các anh...từ từ. " Số máy kia không biết có thay đổi hay không, tiểu tử kia cũng khó tìm hệt như lính đặc công vậy, đến khi đầu dây bên kia vang lên thanh âm quen thuộc, tinh thần Trần cận mới có thể sống lại, "Trần Thạc, cậu còn ở Hoa Kỳ sao?" Trần Thạc tuyên bố ra bên ngoài là mình ở Pháp để che mắt dư luận, việc này Trần Cận có biết qua.

       "Ừ, chuyện gì?" Khẩu khí trực tiếp không thích dài dòng, rõ ràng là phong cách của Trần Thạc.

       "Có việc mới có thể tìm cậu a? Thật không nể tình." Rõ ràng có việc, dối trá.

       "Mười phút sau, tôi phải cùng đại biểu của Thành Nghiệp tham dự đàm phán, tốt nhất anh ngắn gọn một chút."

       "Hiện giờ họ Trịnh thế nào ?" Lôi kéo làm quen.

       "Hắn tốt lắm." Im lặng, Trần Thạc không có ý định nói thêm gì nữa, chờ Trần Cận nói vào chính đề.

      Ai, thực không thú vị. "Tôi có chút phiền phức, cần mượn tạm thân phận của cậu đi lừa một vài người, không thành vấn đề đi?" Đủ thẳng thắn, không lừa gạt dù chỉ một sợi lông.

       "Nếu trong báo cáo hàng tháng của Trụ Phong có một chữ nhắc tới ngươianh, tôi nhất định sẽ tìm anh tính sổ." Thật đúng là chân thật a, "Cũng không được để mặt mũi của tôi hiện lên ở giới truyền thông, nếu không chắc chắn anh sẽ rất khó coi với tôi."

       Biết là hắn nhớ chuyện cũ, đáp ứng mình rồi, Trần Cận ngẩn người, bất quá nói thực ra, nửa mừng nửa lo. Xem ra vì chuyện họ Trịnh kia chịu khổ mà huynh đệ nhà mình đã quyết tâm báo đáp. "OK, chắc rồi, không hổ là  ái đệ Thạc Thạc của tôi a, khi nào tôi trở về sẽ đến hôn cậu một cái, chào."

       Xem chừng đầu kia đã muốn nổi da gà rụng đầy đất: "Đừng dọa tôi, tốt nhất là không, tính cho lần trước tôi còn nợ thiếu anh."

       "Hình tượng người đàn ông đầy quyến rũ lòe lòe tỏa sáng xâm nhập lòng người của cậu tôi cũng không dám tùy tiện phá hư, nếu tiểu tử họ Trịnh khiến cậu khó chịu, cậu phải nhớ kỹ lập tức đến tìm tôi nương tựa..." (luyến đệ cuồng! =.=)

       Đô... Điện thoại đã bị cắt đứt một cách bất kể nhân tình.

       Vừa quay đầu lại, thấy hai người đầy mặt nghi hoặc, hắn cười hắc hắc: "Đây là em trai tôi Trần Thạc, một anh đẹp trai có cá tính, có cơ hội sẽ cho các anh gặp..."

       "Michael, ngày mai tôi sẽ đem phác thảo bước đầu của kế hoạch mới, phương án 1 chuyển cho cậu." Fiennes để cho Michael chạy lấy người, bản thân mình ở lại tóm lấy cái tên đang chuẩn bị bỏ chạy đến phòng tắm, "Nếu tôi cùng em trai của cậu hợp tác, có lẽ sẽ không vất vả như vậy."

       "Vất vả? Anh cùng tôi hợp tác cảm thấy vất vả? Sao tôi không nhìn ra a?" Trần Cận lấy vẻ tươi cười sáng láng che giấu bầu không khí không lành mạnh, "Anh hẳn phải thấy may mắn được cùng tôi hợp tác, nếu là Trần Thạc, anh chắc chắn ..... Những lời thực đả kích lòng tự tin của anh ta cũng không muốn nói, tóm lại, tôi so với hắn thiện lương đáng yêu hơn."

       “Thật vậy sao? Quan hệ mờ ám của anh ta cùng Chủ tịch tập đoàn Trụ Phong - Trịnh Diệu Dương, cậu sẽ không thể không biết đi?" Fiennes bước từng bước đến gần, đem Trần Cận đẩy lùi đến cửa phòng tắm, đưa tay vuốt ve mặt hắn,  "Lần trước cậu mạo hiểm điều phối nhân thủ ở phân bộ khác, cũng là vì bọn họ?"

5 nhận xét:

  1. aa aa ko bik có màn H ở chương sau hok ta,sờ sờ rờ rờ ở ngoài cũng dc
    a Cận PR a Thạc wa nhá tưởng sao nói đi nói lại cũng vẫn tự sướng zìa mình

    Trả lờiXóa
  2. Hi hi, hôm nay đã quá đọc liền 3 chương. Mà có cảnh nào bộ 4 người này gặp nhau không nhỉ, thật là đáng mong ước nha.

    @ Alex, ta mất 2 tem rồi :(( Mà ta nghĩ nguyên nhân sâu xa Cận Cận yêu quý Thạc Thạc là vì... Thạc Thạc giống hệt mình :))

    Trả lờiXóa
  3. @phudulukhach hehe chứ còn ji nữa ảnh khen e mình thì cũng như đang khen mình oy còn ji

    Trả lờiXóa
  4. @ alex: Ô hô hô hô ... ^0^ Sao có chuyện A Cận nhà ta bị ăn dễ thế được! Ta còn phải đấu tiếp với Jing nữa chi! Tiến lên, tiểu Cận Cận, cho A Fi biết thế nào là "sự khác biệt" a!^0^o

    @ phudu: nàng bảo là 4 người nào cơ? Dương Dương - Thạc Thạc vs A Fi - A Cận hay là...??? Nếu là cặp trước thì chỉ có màn ...3P *lừa tềnh đấy* ^-^ của A Thạc - A Cận - Dương Dương gặp nhau thui. Những cái khác...chờ fanfic????

    Trả lờiXóa
  5. 2 anh em nhà này tình cảm thật .. ''tốt''. Ta thik anh Thạc nha. Tại anh bắt nạt đc anh Cận=))
    Black dragon

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment