31/1/11

Hào Môn Diễm - Chương 11


"Nếu không muốn tình huống vượt khỏi tầm kiểm soát, ngài nên giám sát người của mình chặt chẽ một chút." Nói xong, người đã cởi áo khoác tiến lên, bước vào sàn quyền Thái.

            Trên đài, mấy người thể lực đều đã cạn kiệt đồng thời dừng lại nhìn về phía Fiennes, một người kinh ngạc bất an quát: "Cũng muốn đến ăn đòn?"

            Fiennes không tỏ vẻ gì, làm như không nghe thấy, hai mắt chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn Trần Cận: "Còn đánh tiếp được không?"

            Lúc đầu Trần Cận không phản ứng, bây giờ mới lấy tay lau khóe miệng, tiêu sái cười: "Tôi không sao, còn chưa tới hiệp thứ tám." Sau đó hắn lắc đầu, ý bảo Fiennes rời khỏi võ đài: "Tôi có thể ứng phó, anh đừng nhúng tay."  

            Nếu trên người anh ít đi mấy cái lông tơ, lão hồ ly Calvary sẽ tìm tôi phiền toái không dứt , nếu phải trở thành vật tế thần thì không bằng chết trận sa trường.

            "Có gan thượng đài quyền Thái thì đừng có chạy!" A Tổ lộ vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm sau lưng Fiennes "Anh không định lên đài để chơi trội rồi chạy đi?"

            "Này!" Trần Cận lập tức khó chịu , "Sếp của tao đau lòng tao, muốn tao có chút thời gian nghỉ ngơi cũng không xem như quá phận đi, mấy tên ngụy nam tử ba đánh một không thấy xấu hổ kia?"

            "Đánh không lại bọn tao, mày có thể cụp đuôi trốn." A Tổ nói xong liền cười rộ lên.

            Fiennes vẫn điềm nhiên không để bọn họ vào mắt, chỉ nhìn Trần Cận nói một câu: "Đừng ham đánh quá, bảo vệ mình cho tốt."

            "Tôi sẽ không thua." Có người chưa bao giờ biết “nhận thua” là cái dạng gì, nhìn quét toàn trường, đột nhiên lại tiếp tục khiêu chiến, "Đến đi."

            A Tổ tựa hồ không có lòng dạ nào ham chiến, chĩa mũi nhọn về phía nam nhân anh tuấn nãy giờ hắn vẫn xem không vừa mắt, bây giờ còn bỏ qua hắn, "Anh, đứng lại."

            Fiennes đã xoay người bước về phía lối ra, lại bị A Tổ rảo bước tới xuất thủ chụp lấy vai phải: "Huynh đệ, có bản lĩnh thượng đài cũng đừng như vậy bỏ đi."

            Trần Cận vừa thấy tình hình này, thầm kêu không ổn, đang muốn xông lên phân tán sự chú ý của A Tổ đã bị hai người khác bám dính lấy, tuy rằng vừa rồi tạm đình chiến thể lực có chút khôi phục nhưng vẫn khó có thể một chọi hai, Trần Cận có chút tức giận.

            Lúc này, một chuyện không ai tưởng được đã xảy ra ──

            Chỉ thấy Fiennes nghiêng người một cái đã tránh ra được bàn tay cứng như thép nguội của A Tổ, trong nháy mắt khuỷu tay đã phóng ra làm chấn thương bụng của đối thủ, A Tổ lộ ra vẻ bàng hoàng kinh ngạc, khi phẫn uất hoàn hồn lại thì đã ăn thêm một cước trời giáng vào cạnh sườn, ngã lăn ra đất, toàn bộ chiêu thức sạch sẽ lưu loát, công thủ vô hình.

            Vào lúc này, tất cả mọi người đều nhất loạt ngừng tay, ngốc lăng nhìn thấy một vị sư phụ của Tường Long quán bị người hạ gục chỉ sau vài ba chiêu, tất cả đều tỏ ra không thể tin được nhìn trừng trừng Fiennes, dường như nhìn thấy quái vật! 

            Nhìn thấy cảnh này, kẻ kinh hãi nhất hẳn phải kể đến Trần Cận, hắn mắt tròn mắt dẹt ngó chằm chằm lão đại nhà mình, may mắn tố chất tâm lý của hắn rất tốt, không có ngây ngẩn ra tại đương trường làm hỏng hình tượng.

            A Tổ chỉ cảm thấy mất hết thể diện, động thân đứng lên, nổi giận gầm lên một tiếng liều mạng xông tới! (Có người đang mún trả thù cho vợ, không sợ chết thì cứ nhào vô! =.=)

            "Dừng tay!" Lúc này Thôi Minh Long mới hướng về phía võ đài hô lên một tiếng vang dội, đúng lúc ngăn chặn một trận ác chiến sắp xảy ra, những người còn lại đã muốn căng thẳng đến sắp ngất xỉu, có gã tiểu đệ nhân cơ hội chạy lên võ đài hầu hạ vị sư phụ bị đánh gục, cũng coi như vãn hồi chút mặt mũi.

            Trần Cận tinh thần hơi thả lỏng, khí lực trong cơ thể như thể bị hút ra ngoài. Hắn chậm rãi trượt ngã xuống sàn, dựa lưng vào dây bảo hộ của võ đài, ngẩng đầu lên thở hào hển, khóe miệng, trên trán, các đốt ngón tay... đều dính máu không biết là của mình hay là của đối thủ, nửa người trên trần trụi tinh tráng hoàn mỹ, khuôn mặt tuấn tú ướt đẫm mồ hôi, nhìn hắn giống như một con dã thú  vừa trải qua một trận huyết chiến, toàn thân rực rỡ vẻ đẹp dã tính, sống động dị thường. Tại trường ác đấu đọ sức mạnh và ý chí này, hắn chỉ đơn thuần không muốn thua mà thôi, đó cũng là chức trách. 

            "Người của Hào Môn quả nhiên giàu sức chiến đấu. "

            "A Long, thủ hạ của cậu cũng thật không hiểu quy củ." Khẩu khí của Fiennes đã trở nên lạnh ngắt.  

            "Thực xin lỗi, là bọn hắn lỗ mãng." Việc A Long trịnh trọng xin lỗi khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc không hiểu ra sao, "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện ."

           Fiennes quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Cận, đối phương cũng đang nhìn hắn: "Hôm nay không cần nữa, hiện tại tôi muốn dẫn người của tôi trở về."

            "Sự thưởng thức của anh vẫn kỳ quái như vậy." A Long tối tăm cười, bên miệng có một vẻ sát khí đầy tàn khốc, "Chẳng phải anh vẫn không thích bị trói buộc hay sao? Anh mang theo người này bởi vì hắn là một thủ hạ xuất sắc, hay là bởi vì hắn có bộ dạng xuất sắc cũng tuyệt đối trung tâm? Hoặc là ── đều không phải?"

            Bọn họ đang nói cái gì a? Hình như đang nói ta... Thì ra Fiennes cùng người này rõ ràng là người quen cũ a.  Trần Cận chỉ cảm thấy trên mặt có chút đau, không có sức đâu mà tiếp tục nghiên cứu chuyện khác.

            Ánh mắt Fiennes đã không còn thấy hơi ấm: "Chuyện này không liên quan đến cậu. Hiện tại tôi cho cậu thời gian để suy nghĩ rõ ràng, không cần lại đối đầu với tôi lần nữa." Nói xong, Fiennes liền tiến lên, nâng dậy Trần Cận lúc này đang kiệt sức, những ngón tay thô ráp vuốt nhẹ qua trán hắn, xem kỹ vết thương, phát hiện cũng chỉ là vết thương ngoài da nên không tiếp tục phẫn nộ.

            Trần Cận thực không tự nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay Fiennes: "Chẳng phải tôi đã nói là không sao thôi, chỉ hơi mệt, cho mượn cái vai dựa vào chút! " Sau đó hắn hướng về phía mấy đối thủ vẫy tay, "Còn ba hiệp, nhớ rõ lần sau bù lại."

            Fiennes quay đầu lại nhìn A Long, bình tĩnh nói: "Ngày mốt cho tôi câu trả lời thuyết phục, cậu biết phải tìm tôi ở đâu."

            Sau đó, dưới ánh mắt hung hãn của toàn thể thành viên Tường Long quán, Trần Cận thong dong khoác vai Fiennes đi ra khỏi hội quán, trên đường cũng không bị người cản trở.

            Ngay tại thời điểm họ bước chân ra ngoài, A Long hướng về phía cánh cửa đại môn sắp khép kín quát lớn: "Đưa cái tên trợ thủ sứt sẹo ở tổ đặc công kia tránh xa ta một chút! " (Ố, ò-ó. có người bị lật tẩy, sắp ốm đòn với vợ!)

            Tổ đặc công làm việc đúng là không thể trông mong gì được, xem ra khi trở về còn phải thay đổi người. Fiennes không quay đầu lại, âm thầm ghi nhớ.

            Vừa về tới căn nhà trọ cũ kỹ, căn nhà này lại khôi phục vẻ canh gác sâm nghiêm. Đại Lý vừa nhìn thấy trên ghế sa lon vị anh hùng đầy người chật vật anh dũng bị thương Trần Cận, không khỏi bi ai: "Lão Đại a, anh không nên làm tôi sợ ── nếu anh xảy ra chuyện gì không hay, tôi phải làm cách nào hướng Xích bộ chúng huynh đệ công đạo* a ── " (* = giải thích. Anh đúng là bông hoa của Xích bộ a! ^o^)

            Trần Cận hé mắt, mặt nhăn mày nhíu: "Uy, đại Lý, ồn ào cái gì a, gần đây có phải anh muốn giải nghệ tham gia điện ảnh không? "

            "A! Lão Đại, anh không có việc gì nha, làm tôi sợ muốn chết." Đại Lý lại tươi tỉnh, "Hiện tại chỉ có một mình tôi được phép đến nhận lệnh, anh đi ra ngoài tôi cũng không được đi theo nên tôi rất sợ ngươi gặp chuyện không may! "

            "Anh xem tôi là hổ giấy a, nào có dễ dàng gặp chuyện không may như vậy!" Đột nhiên như nhớ tới cái gì, hắn vội vàng giữ chặt Lý Thăng hỏi, "Đại Lý, anh xem bộ dáng của tôi, không có gì bất ổn đi?"

            Đại Lý nhìn phải rồi lại nhìn trái, khẩn trương nói: "Không... Không có gì bất thường."

            "Thật sao?" Hắn sờ sờ  khối băng gạc nho nhỏ trên trán, lộ ra vẻ mặt không mấy tin tưởng, chỉ vào toilet: "Mau, lấy cái gương lại đây cho tôi."

            "A?"

            "Gương!" Trần Cận buồn bực lặp lại, "Bọn khốn kia đúng là hiểm độc, cả nhóm dùng thủ đoạn bẩn thỉu đối đầu lão tử, nếu mặt mũi lão tử bị biến dạng, không tìm bọn họ tính sổ là không được." Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, mặt không thể bị thương, đây chính là tiền vốn của cách mạng*. 

            Sau khi xác nhận mặt mũi không có vấn đề gì, hắn mới yên tâm tiếp nhận yêu cầu xin nhận chỉ thị của đại Lý ── tìm nhân viên mát xa chuyên nghiệp cho hắn. Một cước trên lưng kia còn bầm tím, cằm cũng hơi sưng, không thể chịu đựng được là trên cổ tím xanh một mảng, May mắn là trời sinh cho hắn thể chất dã thú, phục hồi rất nhanh, cũng không tổn thương gân cốt.

            Nhiệm vụ thiết yếu vẫn là tắm rửa, nước ấm vây quanh cơ thể khiến trên da nhói đau, Trần Cận mím môi, trong đầu lại nghĩ tới mấy chiêu thức Fiennes vừa sử dụng, chân nhân quả thực bất lộ tướng a, nếu tên đó có được thân thủ như vậy, làm gì còn muốn hắn bảo vệ, ngày mốt kiên quyết xin nghỉ phép .

            Hạ quyết tâm rồi, người nào đó từ từ xông vào phòng thủ trưởng, nhưng lại không gõ cửa: "Chúng ta có thể nói chuyện không?"

            Ngừng tay thao tác, Fiennes đứng lên, nhìn như vô tình khẽ lướt mắt nhìn qua Trần Cận: "Có khỏe không?"

            "Nếu anh có thể đánh, vì sao trước kia không thấy anh nói?"

            "Cậu tìm tôi nói chuyện không phải để càu nhàu đấy chứ?"

            "Tôi nhìn có vẻ nông cạn như vậy sao!" Trần Cận thản nhiên ngồi lên giường người ta, "Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân mình mạc minh kỳ diệu* ăn đòn lại mạc minh kỳ diệu bị người hộ tống về với ông bà." (* điều lạ lùng, không hiểu ra sao)

            "Cậu muốn hỏi cái gì?"

            "Được, tôi nói vào trọng điểm. Rốt cuộc A Long đó sắm vai gì trong toàn bộ sự việc lần này? Hẳn là anh biết rõ hắn đi, xem ra, hắn không chỉ đơn thuần là kẻ trung gian."

            "Đúng, hắn có lai lịch."

            "A?" Đáp án khiến Trần Cận có chút giật mình, "Chẳng lẽ đến mức ngay cả Hào Môn cũng phải kiêng kị? Tôi rất muốn biết cụ thể về hắn! "

            Fiennes cười không đáp, tiếp tục thao tác trên máy tính.

            "Không nói với tôi, tôi cũng biết tự đi thăm dò." Trần Cận đứng lên, lắc lắc cơ thể, chuẩn bị đi ra ngoài, "Hôm nay thật sự là mệt chết đi, đã lâu không liều mạng như vậy."

            Đối phương cũng không quay đầu lại : "Thân thủ của cậu khá là tốt."

            "Nhớ rõ ngày mai giúp tôi xin trợ cấp chữa bệnh, phí tổn thất tinh thần tôi cũng sẽ không quên đâu." Mở cửa, "Loại hắc y không hay ho này tôi cũng không định mặc thêm lần nữa." Ý hắn là ngày mai bắt đầu lại có thể trở về cách ăn mặc đẹp đẽ trước kia. ( lòe loẹt thì đúng hơn.=.=)  

            Mở lại máy di động cá nhân đã tắt hai ngày nay, một chuỗi tin báo cuộc gọi nhỡ hiện ra đã chứng minh hết sức hùng hồn cho sức hấp dẫn của Trần đại thiếu gia đối với các mỹ nhân, hắn lắc đầu tiếp tục tắt máy, không thể làm khác được, công việc đến tay, tịch mịch không ai biết, có vài cô vợ để đó không dùng thực sự là khiến người giậm chân giận dữ.  

            Cả người tơi tả, không phải vì mỹ nhân mà là vì giang sơn của người khác*, nhân sinh tối bi ai** cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. (* Ý nói vì bảo vệ Hào Môn)

            Buổi tối Trần Cận lại quyết định tắm trong bồn dược liệu, ngâm mình trong khoảng hai giờ đồng hồ, làn da nóng đỏ cả lên mới quấn khăn tắm ra ngoài, kết quả lại nghe thấy từ đó vọng ra âm thanh của TV siêu lớn 54 inch, trên màn hình đang trình diễn một tiết mục dâm mỹ, hương sắc sống động*, trong nhất thời Trần Cận cũng không hiểu ra sao cả. (* phim AV)

            "Oa, anh thực sự “cấp bách” như vậy a? Tôi đã sớm nói, nghẹn lâu lắm không tốt cho thân thể !" Hắn vui tươi hớn hở chế nhạo Fiennes một câu, cũng tùy ý ngồi xuống bên cạnh anh.

            "Nhìn người phụ nữ này xem."

            Trần Cận quả nhiên nghiêm túc nhìn, sau đó cũng nghiêm túc đưa ra kết luận: "Cơ thể rất đẹp, kỹ thuật cũng là nhất lưu."

            Fiennes nhẹ nhàng cười: "Sao, có hứng thú?"

            "Cảm ơn, tôi không thiếu đàn bà."

            Lúc này, diễn biến trên màn hình đã đi vào chính đề, một nam một nữ bất diệc nhạc hồ.

            Thái độ của Trần Cận bỗng nhiên trở nên chuyên chú: "A, như vậy cũng làm được?! Lợi hại..."

            "Cô ta chính là San Lệ Tô, năm năm trước là nữ minh tinh nổi tiếng nhất của thể loại phim AV."

8 nhận xét:

  1. oai,oai.tai sao hom nay minh co tem nhi?troi hom nay binh thuong ko vde j.ko mua,ko nang.la ah nha.

    Trả lờiXóa
  2. A.Fi dung la *chan nhan bat lo tuong*.A.Can cung phai *mat tron mat dep* ma nhin.hahaha.A.Can cu tu tu ma thuong thuc di nha.

    Trả lờiXóa
  3. Hih, chưa bao giờ nàng post sáng nên... ta mất tem nữa roài.

    Đọc chương này, đoạn đầu thật hoành tráng đó, có người ngưỡng mộ người khác rồi kìa, hi hi.

    Mà ta không rõ lắm, đoạn anh Fi lẩm nhẩm ý, có phải là đây là anh ý sắp xếp không? Nếu thế thì sao lại thử Cận Cận vậy? Mà nếu không thì A Long là ai? Tay trong của anh Fi ah?

    Ta chỉ tự thắc mắc thế thôi. Từ từ rồi khoai sẽ nhừ, hah nàng!

    Trả lờiXóa
  4. a Fi nha chân nhật bất lộ tướng làn a Cận ngẩn tò te lun a,chaj a 2 a rủ nhau coi AV fai là GV chứ

    Trả lờiXóa
  5. pó tay vs 2 a
    e là onlyloveforever68 nè,dùng cái nì cho nó tiện ji e ko nhớ pass wordpress

    Trả lờiXóa
  6. @ ningca: Có người không chờ mà được tem nên... ngẫn ngờ nhìn trời kìa! ^-^ Cuối năm nàng gặp may mắn nho nhỏ, hy vọng đầu năm nàng sẽ gặp may mắn lớn! Lỡ như trúng số nhớ chia cho ta với nghen!^-^

    @ phudulukhach: ^^ Nàng thuộc bài ghê! ^^! Nhưng mờ ta cũng giải thích lun là anh Fi luôn được người của đội đặc công thuộc Trung Đông tổ theo sát ngầm bảo vệ (nên mới nói A Cận chỉ là "đồ kiểng" thui mà! TT^TT)A Long không phải là tay trong của anh Fi, anh Fi cũng không cố ý thử Trần Cận (ảnh xót vợ mừ). A Long và anh Fi là người quen biết cũ đã lâu không gặp, còn quan hệ của hai người là như thế nào thì chap sau sẽ rõ, ta nói trước mất hết hồi hộp! ^^

    Trả lờiXóa
  7. @ alex: ảnh tính một công đôi việc đó mà nàng! ^-^ Cứ thử nghĩ xem, ảnh nhằm đúng buổi tối, lúc A Cận đi từ phòng tắm ra, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, không xem trong phòng mà vác hẳn ra phòng khách màn hình 54 inch, loa siêu lớn khắp nhà đều nghe thấy... Còn mấy câu hỏi "ám muội" kia nữa... Anh Fi là cáo đội lốt cừu! TT^TT Cứ tưởng là đạo mạo nghiêm túc hoá ra... TT^TT

    Trả lờiXóa
  8. sao mãi anh ko ăn em đc nhỉ. Cái pass nhà nàg làm ta mất một nửa thú vui cuộc đời rồi(aka đậu hũ). Thả nào ta cũng mò ra cho xem. Ta thik cái chân lý đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng mặt ko thể bị thương nha =))
    Black dragon

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment