13/1/11

Hào Môn Diễm - Chương 4

        "Quá khen." Trần Cận tránh nặng tìm nhẹ đáp, đồng thời còn khẽ nhích môi tươi cười ra vẻ thân thiết, riêng đối với thái độ của người mới đến hắn hoàn toàn ra vẻ “Ta đây cái gì cũng không hiểu a~~”
      
        "Leslie Trần, người bảo vệ của ngài, lần đầu gặp mặt, mong được chiếu cố." Còn có, đừng sinh sự gây chuyện cho tôi là được.

         Sau đó hắn miễn cưỡng làm theo phép lịch sự, mạnh mẽ kéo tay của đối phương, gắt gao nắm chặt: "Thực vinh hạnh."

        Người mới đên đáp “lễ” hắn bằng một cái cười nhẹ bao dung, phản ứng như thế khiến Trần Cận ít nhiều có chút kiêng kị.

       Trên khuôn mặt của người đàn ông trẻ tiềm ẩn những nét rắn rỏi, đó là khuôn mặt mang vẻ phong nhã nhưng đã trải qua cuộc sống sóng gió. So với địa vị mà anh ta đã đạt được, người đàn ông này quả thực rất trẻ! Bộ dáng lại rất xuất chúng, mang nét đẹp của con lai, dáng người cao lớn, hai bả vai và đôi cánh tay ẩn ẩn một nguồn năng lượng mạnh mẽ sôi sục, một thân y phục màu cà phê lộ vẻ nam tính phóng khoáng, trong tay anh ta không hề có hành lý, hoàn toàn không giống một người từ xa mới tới. Lúc này tay áo anh ta xắn lên, toàn thân đều cho thấy một phong thái ung dung nhẹ nhõm. 

       Trần Cận vốn cho rằng một người đàn ông hấp dẫn ánh mắt người khác phải có bề ngoài chói lọi rực rỡ, như vậy mới không uổng công trời sinh diện mạo hoàn mỹ. Đối với người thoạt nhìn là biết thẩm mỹ thấp kém này, hắn chấm dứt màn ngắm nghía “hàng mới” bằng một cái kết luận thiên địa kinh, quỷ thần khiếp: người đàn ông này có bề ngoài buồn tẻ như cái xác chết, cũng may còn bình thường hơn cái xác thật một chút.
       Trên thực tế, người đến có anh tuấn hay không hắn không cần biết, chỉ biết là hôm nay cho dù một gã Trư Bát Giới xuất hiện, hắn cũng phải tập trung hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nếu cấp trên phái tới một nữ thượng cấp, đó mới thật gọi là hương diễm kích thích!!!

       Thoáng quan sát gian phòng xứng đáng được xưng tụng với "Gian khổ mộc mạc ức khổ tư ngọt*" người mới tới tỏ ra hơi khá kinh ngạc, có thể anh ta không nghĩ đến tòa nhà này bên ngoài nhìn cũ nát, bên trong càng sập xệ, không khỏi quay đầu nhìn lại "người khởi xướng ". Đối phương lập tức miễn phí tặng kèm một cái tươi cười thực sáng lạn lóa mắt, dường như muốn chứng minh rằng để thực hiện đúng câu nói của người xưa: " Phòng ốc tuy  sơ sài nhưng đạo đức ta giàu có" hắn đã phải trả giá thật lớn với toàn bộ cố gắng.(<=>Hoàn cảnh sống tuy gian khổ nhưng nếu vượt qua được cảm giác về cái khổ sẽ thấy cuộc sống ngọt ngào)

       "Chỗ này không tồi đi?" Thực ra Trần Cận cũng có thể ở thời khắc mấu chốt thốt ra những câu kinh người!

       Người đàn ông trẻ từ chối cho ý kiến, đi đến bên ban công, đẩy cửa sổ ra, kết quả tất cả bụi bặm trên cửa sổ đều rơi xuống, thiếu chút nữa phủ chụp lên anh ta, khiến anh ta lui từng bước rồi mới nhịn không được, hỏi: "Anh cho rằng ── nơi này an toàn?" 

       "Tuyệt đối." Trần Cận nhìn ra ngoài cửa vài lần, phát hiện còn có vài tên bảo tiêu đứng ở trên lối đi nhỏ hẹp, thế là hắn chỉ về hướng đó, "Bọn họ đều sẽ ở lại đây?"

       "Không." Người đàn ông vẫn giữ vững nụ cười nhẹ tao nhã mà nhìn vẻ mặt không thoải mái của Trần Cận, "Tôi rất tin tưởng năng lực của Xích bộ."

       Ha! Tôi còn cần cảm tạ sự tín nhiệm vĩ đại của ngài đối với tôi chăng, nhờ phúc ngài ban tặng, kế hoạch sớm trở về ngâm nước nóng, tìm cơ hội tạo dựng lại công danh sự nghiệp của tôi đã  ngang nhiên bị cướp đoạt, cũng bởi vì ngài như thế ưu ái lẫn tin cậy!

       Không khách sáo gì nhiều, hắn dùng sức đóng sầm cánh cửa, đem một đám người mặc vest đen đáng thương ngăn cách bên ngoài, căn bản không tính mời người ta vào nhà uống hớp trà nóng.

       "Ngài là Andre Fiennes." Hắn có thể hoàn toàn khẳng định.

       Ánh mắt thoạt nhìn Fiennes thực ôn hòa, nhưng bên trong cái nhìn chăm chú của anh ta lập lòe một thứ uy nghiêm lạ lùng, thứ ánh mắt sẽ khiến cho những đối thủ không rắn tay sẽ lập tức toàn thân tê liệt: "Hiếm có cơ hội gặp được người nhận ra tôi."

       Trần Cận phát huy tính thẳng thắn bộc trực của mình, trực tiếp nói: "Trung Đông tổ lần này đã không gửi tư liệu về người cần được bảo vệ lại đây cho tôi, đây là việc làm sai nguyên tắc. Cho dù chúng tôi chỉ là cấp dưới, nhưng ít nhất các ngài cũng phải cho chúng tôi biết trong vài tuần tới Xích bộ sẽ vì ai mà bán mạng."

       "Vậy anh đã biết tôi là ai chưa?" Người đàn ông lơ đãng trả lời.

       "Andre Fiennes, mười năm trước tự thành lập công ty Hautefort, trong một thời gian ngắn đã trở thành nhân vật đứng sau lưng thao túng thị trường đầu tư vào lĩnh vực công nghiệp Âu Mỹ, 34 tuổi đăng quang vị trí thứ bảy trong danh sách những người giàu nhất Châu Âu, tôi chỉ biết đến đây, liệu ngài có muốn bổ sung gì thêm hay không? " (Ảnh mà bổ sung là anh té ngửa đó anh!)

       Fiennes cười khẽ: "Anh biết bao nhiêu đó đã đủ nhiều."

       "Trừ bỏ những thứ hư danh, hiện tại anh có thể bớt chút thời gian để đôi bên hiểu biết lẫn nhau không? Dù sao rất khó có được cơ hội để tôi được ở chung phòng với một đại gia triệu phú! " 

       Đối phương tỏ vẻ hứng thú ngồi vào chiếc ghế sa lon lỗi thời, thanh thản thả lòng hai cánh tay: "Anh muốn hiểu gì về tôi?"

       "Chuyện ngài rõ ràng có sự nghiệp vững chắc ở Châu Âu, tại sao lại trở thành đối tượng bảo vệ của Trung Đông tổ? Hiện tại tôi chỉ biết ngài là nhân viên quan trọng của Hào Môn, những chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả. Ngoài ra, trong Hào Môn còn ẩn giấu rất nhiều lãnh đạo như ngài, có tài lực, có thân thế, khi bọn họ ở nước ngoài công tác hoặc tìm kiếm trợ thủ đều tự chọn trước cho mình một bộ phận hoặc tổ chức hay sao? Cuối cùng, điều tôi muốn hỏi nhất chính là ── tại sao ngài lại tín nhiệm tôi?"

       "Đối với sự đồng lòng tiến cử của Palio - Trung Đông tổ và Calvary - Bắc Mĩ tổ, tôi không có gì để nghi ngờ."

       Quả thế, họa vô đơn chí.

       "Đây là cái giá phải trả để “vấn đề” của tôi* được cấp trên ngó lơ sao?" Hắn từng bước ép sát. (* việc A Cận tự ý điều động nhân thủ giúp Thạc Thạc)

       "Trung Đông tổ phải bảo vệ tôi, mà anh chỉ tạm thời phụ trách về an toàn của tôi, trước mắt không nói, nhưng đối với kế hoạch dài lâu anh không có quyền định đoạt, đến khi cần thiết tự nhiên tôi sẽ có chỉ thị. Vừa rồi mấy vấn đề” của anh đã chạm đến cấm kỵ của các nhân viên cao cấp đương quyền trong Hào Môn, bất quá, lần này tôi có thể làm như không biết."

       Xem như ngài lợi hại, tự cao tự đại phát sợ! Ngài cho là tôi chưa thấy "hàng xa xỉ phẩm" như ngài ngoài chợ a, tôi bị ngài làm sợ muốn chết rồi nè ~!

       "Được, xem như tôi chưa hỏi gì. Vậy ngài có đam mê gì bất lương gì không? Ví dụ như ── đêm không về nhà, biếng ăn mất ngủ, vứt đồ bừa bãi..." (Anh chuẩn bị làm vợ người ta a?)

       "Không có." Ý cười trên khóe miệng Fiennes đột nhiên đậm hơn một chút, giống như anh đang nghiên cứu một sinh vật thú vị ngoài hành tinh.

       "Vậy một ngày ngài tắm mấy lần?"

       "A?"

       "Tôi hỏi một ngày ngài phải tắm mấy lần?"

       "Một lần."

       Hô, thế là an tâm, cùng lắm thì buổi sáng nhường bồn tắm lớn cho ngài, những lúc khác hẳn là không có người tranh giành với tôi rồi, aha!

       Kỳ thật nói chuyện kiểu như thế này chẳng khác gì nói chuyện với người ngoài hành tinh, đối thoại với Trần Cận chỉ cần phản ứng chậm một chút là sẽ lạc lối, không theo kịp tư duy của hắn mà cũng chẳng hiểu hắn đang nói gì.

       "Từ trước đến giờ chưa từng có người dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với tôi. " Nghe không ra là Andre Fiennes đang vui vẻ hay là phật lòng.

       "A~~, là giúp ngài có cảm giác thân thiết thôi." Người nào đó mặt không đỏ, khí không suyễn, lưu loát chộp lấy vài câu hoàn toàn trái lương tâm để vuốt mông ngựa*  "Diện mạo của ngài có chút. . ." Giống người phương Đông.(*nịnh bợ)

       May mắn thay, đối phương cũng xoay chuyển tư duy khá nhanh: "Tổ mẫu tôi là người Trung Quốc, anh có thể nói chuyện với tôi bằng tiếng Trung."

       Trần Cận chỉ đợi có thế: "Đây là chính ngài nói a! Nếu như có một ngày chúng ta bị ghi âm, còn phiền người khác phải mời phiên dịch, bất quá phiền toái là bọn họ, thuận tiện thuộc về chúng ta, đó cũng là một chuyện trăm lợi mà không có một hại." Hắn xoay người tùy tay kéo một cái ghế tựa đã cũ về phía mình, ngồi xuống tựa lưng vào ghế: "Gọi tôi là Trần Cận đi, nếu ngài có thể nói tiếng Trung."

       "Trần Cận?"

       "Thứ gì có ít cũng đều rất quan trọng, rất có ý nghĩa, tôi ghét nhất bị người khác chê tên của tôi."* (*Cận ở đậy có nghĩa là “ít ỏi”, “vẻn vẹn”, “chỉ có” không phải “cận” trong “cận thị”... Tiện cũng nói luôn, Thạc có nghĩa là “to lớn”, “vĩ đại”. Nguồn: Từ điển Hán Việt online.)

       "Tốt lắm, Trần Cận, trong chốc lát sẽ có. . ." Đang nói đến đó, ngoài cửa vang lên một tràng tiếng gõ, "Tôi nghĩ bọn họ đã đến."

       "Ai?"

       "Nhân viên trang trí nội thất do Calvary cử tới. "

       "Cái gì? !"

       Năm, sáu người đàn ông vạm vỡ vận chuyển một khối thủy tinh cường hóa tiến vào, tiếp theo là các loại công nhân lắp ghép, nhân viên trang trí, động tác nhanh nhẹn, vừa thấy đã biết là được huấn luyện, ngoài thì đập tường, lắp giàn giáo, bày binh bố trận thần tốc nhất thời có chút dọa người.

       "Chuyện này chẳng lẽ cũng là quy định của tổng bộ?" Bị buộc phạt đứng trong  góc nhà - Trần Cận Trần lão đại thanh âm đã thay đổi.

       "Làm như vậy đối với anh hay với tôi đều tốt."

       "Ồn ào như thế này ngài không sợ tin tức sẽ bị tiết lộ?"

       "Những người này đều là nhân viên thân tín của tôi."

       "Thân tín của ngài cũng thật quá nhiều. Chúng ta sẽ chết bẹp ở trong tòa nhà cũ này  trong thời gian bao lâu?"

       "Ba tuần."

     "Ba tuần, ngài sẽ đem toàn bộ khu nhà trang bị hồng ngoại tuyến cùng hệ thống nhận dạng dấu vân tay, hệ thống mật mã? Còn muốn đem toàn bộ cửa sổ đổi thành kính chống đạn siêu mỏng? Cái này cần thiết sao?"

       Một gã bảo tiêu đi sát qua bên người Trần Cận, xen miệng vào nói: "Tôi thấy rất cần thiết, thưa ngài."

       "Tôi thấy hay là các anh đem tòa nhà cũ này phá đi xây lại cho xong."

       "Ngài yên tâm, mấy công việc này sẽ hoàn thành rất nhanh, chỉ cần nửa ngày."

       "Tùy các anh muốn làm gì thì làm, cái này là nhờ phúc ấm của Trung Đông tổ, tôi cầu còn không được." Trần Cận dỗi, nhích đến bên cạnh Andre, “Là ai? Là ai mới vừa nói tín nhiệm tôi?"

       "Tôi tin anh, nhưng tôi không tin cái tòa nhà rách nát này."

       Hắn nhẹ giọng nói thầm một câu: "Nói nghe hay." Vừa nhấc đầu, phát hiện có công nhân đi nhanh về hướng phòng tắm, theo bản năng, hắn vội vã đi ngăn trở bọn họ tiến vào. (còn có loại bản năng này sao?)
      
       "Hey hey, chỗ này là vùng cấm!"

       Người khuân vác tấm thủy tinh chống đạn lúc này vừa mở cửa phòng tắm, nhìn vào phía bên trong, vẻ mặt khó hiểu, tiếp theo mọi người phát ra một trận kêu than sợ hãi── nguyên bộ đồ gốm sứ nhập khẩu từ Đức theo đường hàng không, bồn tắm mát xa siêu lớn, điều khiển sóng nhân tạo, thiết bị làm ấm... ngay cả áo tắm, khăn mặt đều đẳng cấp quốc tế ngoại nhập, không phải là là người tuyệt đối biết hưởng thụ cũng sẽ tuyệt đối không làm ra cái loại này... việc nhàm chán.

       "Chỉ có ba tuần, cần thiết phải có những thứ này sao?" Anh chàng vệ sĩ vừa rồi đã vọt đến bên cạnh xem náo nhiệt, Trần Cận cảm thấy xấu hổ, bỏ ra phía phòng khách để bọn họ làm việc. Hắn thừa nhận, toàn bộ ngôi nhà này, hắn chỉ xử lý qua mỗi không gian nho nhỏ kia, đám người kia thực chưa thấy qua chuyện trọng đại, có cái gì phải ngạc nhiên cơ chứ! (Em thẹn a, em dỗi a, đáng yêu quá đi, tiểu Cận Cận!^^)

       Trên đường, Lý Thăng dẫn vài người anh em đến hỏi thăm, vừa thấy tầng trệt đang được tăng cường gia cố thêm thiết bị cũng rất mừng rỡ, vui vẻ an tâm đi xuống lầu, để lại Trần Cận cùng "người khác" đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, từ lúc hắn lên làm lão đại tới nay, chưa từng bị người khi dễ như thế quá.

>>>>>>
Tiểu thụ của ta thật là đại biến thái! TT^TT
Btw, lúc này hai anh mới gặp nhau, còn khách sáo nên dùng kính ngữ (ngài - tôi, anh -tôi) sau này họ quen thuộc hơn thì mới đổi lại (anh - tôi, cậu - tôi) ^^

4 nhận xét:

  1. Uầy uầy, chỉ vào chơi thử thôi. Không ngờ lại có luôn chương mới rùi. Tranh thủ đọc thôi. Mà nàng post khuya ghê cơ.

    Đọc xong ta sẽ đi ngủ, sẽ mơ về các anh giai và về... nàng (sợ chưa!)
    -Phudulukhach-

    Trả lờiXóa
  2. Ờ, ta post khuya vậy mà vẫn có người thức xé tem được, giỏi ghê! ^^ Ta cố thức làm cho đúng tiến độ ý mà, dạo này bận, có lúc nào tranh thủ được là làm, bù cho những lúc không thể làm được.
    Cứ mơ zề ta đi, nhớ mơ cái kiểu ta là hàng xóm của nhà Fiennes với tiểu Cận nhá, hoặc ta là... cái bồn tắm của tiểu Cận cũng được, ô hô hô hô... *Cười khả ố*

    Trả lờiXóa
  3. mới gặp đã bị anh áp bách phải lui lại rồi. Hí hí số bị áp mà. Nhìn cái nhà tắm của ẻm thật ghen tị. Cũng biết hưởng thụ ghê cơ
    Black dragon

    Trả lờiXóa
  4. Trùi ui, cái phòng tắm của ẻm (@__@)(ta cũng muốn có một cái như vậy!)

    Đúng là vỏ quý dày có móng tay nhọn nhé. A tuy ôn nhu nhưng cũng không phải dế bắt nạt. Bây giờ thì mình đã hiểu vì sao Cận Cận bị đè!

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment