25/1/11

Lộ nhân - Chương 11.3


       "Thập Lục, ngươi lại gọi ta là lão gia ."

       Ôm lấy Thập Lục, cũng không biết là giải thích cho ai nghe, mắt nhìn về phía đỉnh núi chìm khuất trong bóng đêm, mỉm cười, Lộ đại bảo chủ nói: “Lộ gia bảo mất gần hai mươi năm công phu bồi dưỡng ngươi, ta đây thân là bảo chủ cũng không thể để ngươi cứ như vậy dễ dàng chết đi."

       Sau đó, hai người căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.

       Những người đuổi tới phía sau đã càng ngày càng gấp.

       Không chỉ một nhóm nhân mã đuổi bắt bọn họ, dọc theo cầu thang đá, đến hai bên vách đá đều có người theo sát. Mật hoa hương của Ong Mật phát huy công hiệu. Mặc kệ bọn họ trốn tới chỗ nào, rất nhanh sẽ có người hiện ra ở phụ cận. Bọn họ không có thời gian điều tức, tất nhiên cũng không có thời gian khôi phục thể lực, càng không cần phải nói đến chữa thương.

       Người theo dõi bọn họ khá là ác độc, cũng rất thông minh, sợ Lộ Tinh Thiên lại âm thầm đánh lén, họ Công Tôn đem loại ong mật đặc biệt do mình nuôi dưỡng phân phát đến mỗi nhóm truy lùng, loại ong này trong ngày đông giá rét vẫn hoạt động bình thường.

       Lộ Tinh Thiên nguyền rủa, hắn đã chịu không ít đau khổ với loại ong mật này. Mỗi lần hắn mới tiếp cận trong vòng khoảng hai mươi thước, loại ong mật đặc biệt kia bắt đầu náo loạn lên ở trong hộp, nhắc nhở người ta chú ý.

       Vì sao hắn biết?

       Bởi vì hiện giờ ở trong tay hắn có một con.

       Nếu ở vào tình huống khác, có lẽ hắn còn hứng thú giữ lại con ong mật này giao cho Lộ Cửu nghiên cứu, nhưng hiện tại, hai ngón tay hắn sờ sờ, bóp chết con ong mật bé nhỏ đặt trong cái hộp. 

       Nhóm truy lùng này có mấy người hắn không xa lạ. Tay khó chơi nhất là một lão già gầy gò, Hắc Lâm lão quái. Một lão quái vật hơn nửa cuộc đời đều ở tại Đại Hưng An thâm sơn rừng già, cũng không biết làm thế nào bọn chúng mời được lão chui ra.

       Nếu là trong tình huống bình thường, hắn cũng không kiêng kị lắm lão quái vật này, nhưng hiện tại...

       Lão quái kia thật sự giảo hoạt, không tham công, một khi cảm giác được ong mật có động liền móc cây sáo thổi ầm lên, vừa thổi vừa hướng về phía chân núi chạy xuống.

       Hắn không thể để cho Hắc Lâm lão quái cứ vậy rời đi, nếu không nhân cơ hội này giải quyết thêm một cao thủ, để cho bọn họ hội hợp được, đến khi đó là đã lưu cho mình thêm một mối đau đầu. Hắn đuổi theo.

       Thập Lục ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, tập kích những tên nhị lưu cao thủ đã đánh mất ong mật.

       Xả thân ở trước miệng vực đuổi theo Hắc Lâm lão quái, không dễ dàng gì mới giải quyết được một đối thủ khó chơi, lôi con ong mật trong hộp ra xử tử, Lộ Tinh Thiên bất chấp cả việc điều tức, lập tức quay đầu hướng trên núi chạy. (Tội nghiệp anh chạy ngược chạy xuôi, bên giết địch, bên bảo vệ vợ!)

       Hắn cần phải trợ giúp Thập Lục. Phía sau, nghe thấy tiếng sáo réo lên, kẻ địch lập tức hướng về phía này đuổi theo rất nhanh. Hắn cần phải nhanh hơn bọn chúng!

       Thập Lục ẩn thân trong đám quái thạch, ngừng thở.

       Có người nhảy lên tảng quái thạch, bốn phía đều có người cầm đuốc soi xét.

       "Tiểu tử kia trốn đi đâu?"

       "Mọi người chú ý chỗ tối, đừng cho hắn cơ hội đánh lén!"

       "Hắn đã bị thương, vừa rồi khi hắn đánh lén ta đã chém hắn một đao. Hắn nhất định ở không xa nơi này, mọi người tìm kiếm từng tấc một! Không tin tìm không ra!"

       Thập Lục xiết chặt bàn tay lên đoản kiếm, hiện tại y thực hối hận lúc trước cùng lão gia xuất môn tại sao không nghe lời Tiểu Cửu, mang theo mê dược do Tiểu Cửu, cả độc dược và vân vân.

       Tiểu Cửu a, nếu ngươi xuất hiện ở đây vào lúc này, ta liền dâng cả đời cho ngươi thí nghiệm thuốc, lão gia ta cũng không cần! (Ối! ò-ó)

       Tiểu Cửu xuất hiện sao?

       Đương nhiên không có khả năng! Chỉ là y ở trong đau khổ tìm chút mua vui thôi.

       Nhếch môi cười, Thập Lục nghĩ xem kiếp sau đầu thai y muốn làm gì.

       Làm hoàng đế? Ân, làm hoàng đế thì y sẽ là hôn quân! Muốn làm gì thì làm cái đó, thật tốt!

       Hoặc là làm một con diều hâu? Nghĩ muốn phi tới chỗ nào liền phi tới chỗ nào? Nhưng nhất định không thể là ngốc ưng, hắn cũng không muốn đi ăn thi thể người chết!

       Ánh sáng của cây đuốc dần dần chuyển qua phía trước y, một đôi mắt tìm tòi chiếu đến y.

       Thập Lục nhìn hắn cười cười.

       "A a!" Người nọ thế nhưng sợ tới mức thét chói tai.

       Thập Lục thở dài một tiếng, lao ra khỏi đám loạn thạch, đoản kiếm trong tay từ phía dưới hướng lên trên đâm vào bụng người nọ. Khi đoản kiếm rút ra lại thuận tiện rạch ngang, cam đoan người nọ thuận lợi bước lên con đường hoàng tuyền.

       Y không thể tiếp tục ẩn thân, dưới năm, sáu cây đuốc cùng chiếu sáng vào mình, y căn bản không có chỗ để ẩn thân.

       Khi Lộ Tinh Thiên đuổi tới, Thập Lục đang cùng hai người cuối cùng còn lại lấy máu đọ máu. Kia quả thật là phương thức liều mạng, dùng máu đổi lấy cơ hội sinh tồn. Vì muốn sống mà trong nhất thời không cần để ý đến sinh mạng.

       Đúng là một phương thức chiến đấu tốt cười.

       Lộ Tinh Thiên giết hai người kia, băng bó sơ qua cho Thập Lục được cầm máu rồi ngổi xổm  trước mặt y."Đi lên!"

       Ân? Thập Lục thần trí có chút mơ hồ, y đã mất máu nhiều lắm..

       "Ta cõng ngươi. Chúng ta theo Huyền Nhai trực tiếp đi lên."

       Như vậy cho dù truy binh có đuổi theo, trong chốc lát cũng không thể tiếp cận bọn họ. Mà ban đêm cũng không thuận tiện cho bọn chúng sử dụng trường cung cùng ám khí. Kỳ tùng và quái thạch trên vách Huyền Nhai* cũng có thể có tác dụng ẩn thân rất tốt. (* tên của vực sâu)

       Mà quân trọng nhất là, trực tiếp đi lên có thể giảm bớt phần lớn thời gian. Hiện tại hắn cần nhất  chính là thời gian!

       "Lão gia, ngươi đi đi..."

       Tuy rằng thần trí Thập Lục có điểm mơ hồ, nhưng y cũng không mất đi sức phán đoán. Vách đá hoa cương phủ kín băng tuyết lại dễ trơn trượt nào có dễ dàng trèo lên như vậy! Lại thêm sức nặng của một người trên lưng! Lại là trong đêm tối! Một cái trượt tay, tan xương nát thịt thì cũng thôi, sợ là sợ cuối cùng chết cũng không thành, còn rơi vào tay bọn người tham lam kia bắt giữ!

       Lão gia nếu nắm chắc có thể đi bằng đường đó, hắn đã sớm dẫn y đi theo con đường này.

       Hiện tại lão gia lại nói ra, đơn giản là muốn tranh thủ thời gian, đồng thời cũng không muốn tiêu hao thêm sức lực cho bẫy rập cùng ám toán. Mà phần lớn những thứ đó đều đợi sẵn ở hai bên bậc thang đá, trong chùa miếu trên đường lên đỉnh núi. Đối với người bị nội thương, toàn thân mất hết sức lực như y, không nghi ngờ gì về chuyện chưa lên đến đỉnh núi đã mất mạng.

       Tuy rằng y biết rõ ở lại nơi này cũng chỉ có một con đường chết, không cần người khác tới giết y, chỉ cần để mặc y ở lại chỗ này, chưa đến hai canh giờ y sẽ đông chết trong gió núi.

       Thập Lục muốn cười, y cố gắng nghĩ cách để người này chỉ nhìn thấy mặt tốt nhất của y. Chẳng sợ mặt tốt nhất này là...

       Không hiểu có phải Lộ Tinh Thiên thấy được nụ cười của y hay không, chỉ nghe hắn nhẹ giọng quát: "Thập Lục, đây là mệnh lệnh. Đi lên!"

       Trong gió núi lạnh thấu xương, Thập Lục vùi mặt thật sâu vào trong bờ vai vững chắc nóng ấm của người nam nhân đang cõng mình. Y nghĩ, có lẽ đây là cơ hội duy nhất của kiếp này y được cảm thụ sự ấm áp trên lưng Lộ Tinh Thiên.

       Hai người phải có bao nhiêu thân mật, mà một người mới có thể hoàn toàn yên tâm mà đem lưng giao cho một người khác?

       Y còn có thể lại ôm hắn hay không? Dùng đôi tay của y, dùng toàn bộ lồng ngực của y, không có một tia khoảng cách!
       ...

       Từ khi bắt đầu đến bờ vực, Lộ Tinh Thiên bắt đầu không nói gì thêm, hắn dùng ngoại bào xé thành mảnh nhỏ, cột chặt Thập Lục lên sau lưng.

       Đây là lần đầu tiên hắn mang theo một người cùng trốn chết. Hơn nữa người này còn là thuộc hạ của hắn. Một gã thuộc hạ cùng hắn quá mức thân mật.

       Lắc đầu, xua đuổi những suy nghĩ hỗn tạp không nên có. Hắn muốn rút ngắn thời gian, công lực của hắn còn lại không nhiều, nếu lại gặp được một địch thủ giống Hắc Lâm lão quái, hắn chỉ sợ mình chỉ có hai con đường để đi. (Ý ảnh là: hoặc chết, hoặc sa vào tay địch.)

       Mơ hồ , có thể thấy ánh sáng của ngọn đuốc đổ dài trên cầu thang đá, di động uốn lượn.

       Từ từ! Ánh đuốc không phải di động hướng lên trên, mà là đi xuống.

       Hừ! Đại khái là Vũ đường Phó đường chủ căn cứ vào ong mật lần dấu vết, đoán hắn sẽ chọn Huyền Nhai nên không bố trí bẫy rập cùng mai phục trên cầu thang đá nữa. Trách không được bọn chúng đi xuống dưới, hẳn bọn chúng đang đợi hắn rơi xuống vách núi, hoặc là tính toán vây hắn chết cứng tại đỉnh Lư Hương này!

       Khi Thập Lục đã hỏi thăm qua, đỉnh Lư Hương này trừ bỏ lưng núi và cầu thang đá, căn bản không có đường nào khác để xuống núi.

       Thật không có đường khác sao? Hắn không tin! Đường là do người đi mà ra, người sống trên núi không dám đi, không có nghĩa là hắn cũng không dám đi!

       Hiện tại hắn đã cách đỉnh núi không xa.

       Lộ Tinh Thiên là người, không phải là thần, cho dù hắn có một đôi tay so với bất cứ loại vũ khí gì khác càng giống vũ khí, nhưng đấy là nói khi công lực của hắn chưa mất đi một nửa.

       Đá hoa cương là loại đá cứng rắn nhất, loại đá mà ngay cả đao phủ cũng khó đẽo gọt gì được, huống chi là một đôi cánh tay làm bằng máu thịt. Lúc đầu hắn còn có thể đem đầu ngón tay cắm vào nham thạch để mượn lực trèo lên, dần dần, băng tuyết phủ trên đá để lại từng vệt máu.

       Nhưng cố gắng của hắn không uổng phí, sau thời gian một nén nhang, hắn thuận lợi đặt chân lên đỉnh núi.

       Nâng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Thập Lục, đợi trong chốc lát, không ai hưởng ứng hắn. Hoàn hảo, còn có thể cảm giác được Thập Lục  hô hấp. Tuy rằng rất nhỏ, lại cho thấy y còn sống.

       Huyền Thiên đại điện trên đỉnh núi so với trong trí tưởng tượng của hắn không lớn bằng, cũng rách nát hơn.

       Trước điện có một lư hương bằng đá.

       Những hàng chữ viết hai bên cửa điện đã mờ, thấy không rõ lắm, mà ngay cả bốn chữ Huyền Thiên Đại Điện, bằng vòa nhãn lực của Lộ Tinh Thiên cũng chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dạng.

       Cửa điện đóng chặt .

       Khi mới đến Thập Lục từng nói cho hắn biết, trong điện chỉ có một già một trẻ, hai người cùng một đạo sĩ ngụ ở trong đó, ngày thường phải dựa vào một ít tiền nhang đèn của dân trong thị trấn sống qua ngày.

       Lộ Tinh Thiên quay đầu nhìn lại dưới chân núi, hắn đang tìm một con đường khác xuống núi.

       Hay lắm! Dường như mặc kệ hắn theo đường nào xuống núi, cuối cùng đều trở lại nơi bị công kích đầu tiên: Chòi nghỉ mát.

       Hắn có thể nhìn rõ ràng như vậy, đều nhờ đến mấy cây đuốc thật sáng lập lòe phía xa xa.

       Dường như hắn đúng là đã bước chân lên tuyệt lộ*. (* đường cùng)

       Buổi tối nên mọi thứ đều không nhìn rõ được, xung quanh dãy núi mờ ảo, nhờ ánh phản quang của băng tuyết có thể miễn cưỡng nhìn ra xa, tựa hồ nơi đó có một khu rừng rậm rạp.

       Từ nơi này tới chỗ đó, phải đi bằng cách nào?

       Có thanh âm truyền ra từ trong Huyền Thiên điện. Tựa hồ là tiếng một người ho khan. Nhưng tiếng ho khan lập tức biến mất, như thể bị người cố gắng đè nén.

       Lộ Tinh Thiên quay đầu lại, nếu hắn không thể tìm được đường ra, như vậy hắn sẽ cần một nơi để tạm thời nghỉ ngơi. Mà Huyền Thiên đại điện lại là một nơi tránh mưa gió không tồi.

       Bất quá trước đó, hắn còn phải làm một ít công tác “thanh tẩy”.
______________

11 nhận xét:

  1. Chà chương này tình củm gớm.

    Ta chợt có một ý nghĩ. Nếu như Thập Lục không phải là người trong quá khứ của anh Thiên, nếu như sau này thực có ngươi như thế tồn tại và anh Thiên gặp lại thì anh sẽ chọn ai? Giữa một bên là những ký ức không thể chôn vùi của quá khứ và một bên là hiện tại đầy sống động....

    Hôm nay nàng năng suất quá. Chúc ngủ ngon (mà có khi ngủ rồi ấy chứ nhỉ). Nàng đã về quê chưa? Mai ông táo đó, có bonus gì hem? :DDD

    Trả lờiXóa
  2. Ta lạy nàng thật rồi, sao mà nàng tiên tri phát nào đúng phát ấy thế nhỉ? TT^TT. Thập Lục không phải là người trong quá khứ của anh Thiên, anh Thiên đã yêu say đắm một người khác (tính tình ảnh thế mà ảnh cũng đã yêu một người đến không sao quên nổi TT^TT), đó còn là một người nam nhân. TT^TT. Ảnh chọn ai? Rồi nàng sẽ có đáp án, một cái đáp án mà để có được nó, xin mời nàng bước qua một đoạn của thế giới ngược tâm văn! TT^TT

    Trả lờiXóa
  3. À quên, nàng muốn bonus gì mới được? Thôi thì ta bonus thêm chap nhé? ^^ Mai sẽ là ngày của Huyết liên chăng? Để ta nghĩ nghĩ...

    Trả lờiXóa
  4. *Háo hức* Huyết liên đi, hay là Hào môn vậy, thôi tùy nàng, ta là ta khoái cả hai, có quà là mừng rùi :)))

    Mà nàng thả hint cho Lộ nhân thế hút quá. Muh ngược vừa vừa thôi. Ta không ngại mấy vụ ngược thể xác nhưng lại đau lòng vụ ngược tâm đó *chấm chấm nước mắt*

    Trả lờiXóa
  5. Vụ ngược tâm đó với những ai là fan của tiểu thụ thì quả thực là đau rơi nước mắt! TT^TT Có điều là Dịch tỷ xử lý hết sức thỏa đáng nên HE long lanh, thỏa mãn, không gượng ép chút nào nàng ạ! Có điên là điên cái tính tưng tửng của anh Thiên thôi! Bộ này khoảng 20 chap,tính theo số trang word thì ta đi được hơn 1/2 rồi.^^ Có điều từ đây mới hay nè! ^^

    Trả lờiXóa
  6. nguoc tam hay nguoc than ta dayy ok het.ty co songgio moi ben.chi can Thap Luc co duoc ty la ta mung rui.ma ta ngay cang to mo ve tinh tung tung cua anh Thien day?nhung cang nhung nguoi nhu the ho y cang dam ,cang say dung ko?

    Trả lờiXóa
  7. Đúng rùi nàng,^^ anh Thiên nổi tiếng là "háo sắc", vậy mà khi yêu Thập Lục rồi thì ảnh... Ô hô hô hô, đã bảo là hay lắm mà, đợi đi nàng!Từ từ thì khoai nó mới nhừ!

    Trả lờiXóa
  8. chap nì mùi mẫn quá
    Thiên ca ngấm Lục ca đừ đứ rồi chẳng qua chưa nhận ra thôi
    ta lăn lăn đi tìm pas bộ kia a

    Trả lờiXóa
  9. hự hự, ta cầm máu
    đoạn này tình cảm quá đi

    < dù ta bik 16 và Thiên ca đang rất mệt, cực khổ , nhưg ta vẫn rất là hả hê, sr hai ca :D )
    Thiên ca àh, từ từ mà nhận thức đi nha
    Lục ca ah, từ từ mà hưởng thụ đi nha :D

    Trả lờiXóa
  10. sao ta nghj caj mat dep cua thap luc ca la rom qua, hjx...

    Trả lờiXóa
  11. I think I start to understand about the summary that virtually everybody in here fall in love through misunderstanding...but via that they actually find real love...so that means Lo Y Y is somebody else not Lo Tinh Thien? So that makes not only Thien has to choose between the past and present but also tieu TL too?

    Awe there is a saying...who is the person you love the most? Answer: The one you are currently in love with.

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment