Đệ cửu chương: Con gái của Vũ Văn Thần
Chương nì ta thân ái gửi tặng hai nàng Phudulukhach và Ningca với lời nhắn: Chúc hai nàng xé tem vui vẻ! Có điều đừng lôi ta vào cuộc a! TT^TT Ta đã nói thức khuya hổng tốt mừ! TT^TT
_________________
Nhìn thấy Vũ Văn Ngạn mang dáng vẻ thong dong từ trên lầu đi xuống, Vũ Văn Thần thật sự có chút phẫn nộ, cái gì thôi, ngày hôm qua chẳng hiểu vì lý do gì đem mình sung quân đến Phi Châu, còn chưa ngồi ấm chỗ, chỉ có một cú điện thoại, lại túm gáy mình lôi trở về, thế này còn đạo lý gì nữa! " Ca, ngươi phát bệnh thần kinh gì, một chốc bảo ta đi Phi Châu, một lát lại vội vội vàng vàng triệu ta trở về. "
"Không có gì, chỉ có chuyện tốt giao cho ngươi phụ trách." Vũ Văn Ngạn không để ý đến cơn oán giận của Vũ Văn Thần, thong thả đi đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống.
"Không có gì, chỉ có chuyện tốt giao cho ngươi phụ trách." Vũ Văn Ngạn không để ý đến cơn oán giận của Vũ Văn Thần, thong thả đi đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống.
“Cái gì, chuyện tốt?" Vũ Văn Thần nghe nói có chuyện tốt, cười hì hì chạy đến trước mặt Vũ Văn Ngạn, bao nhiêu tức giận đã quẳng lại sau đầu, nếu đem kinh tế ra mà nói, làm thương nhân, ích lợi đặt hàng đầu. Có điều vừa thấy tiểu Tu nhi đáng yêu của mình đi đến trước mặt, Vũ Văn Thần lại quên béng cái “chuyện tốt” mà Vũ Văn Ngạn vừa nói.
"Tiểu Tu nhi, nhanh đến đây cho thúc thúc ôm một cái." Vũ Văn Thần thừa dịp Vũ Văn Tu vừa đến, hớn hở ngắm nghía đứa cháu ngoan, nhưng nhìn rồi lại cảm thấy trên người Vũ Văn Tu có gì đó không đúng.
" Di, rốt cục biết cái gì không đúng , tiểu Tu nhi, môi của ngươi, sao lại sưng lên?" Vũ Văn Thần nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của Vũ Văn Tu, " Giống như là bị hôn."
"Không có gì, bị một con chó điên cắn thôi." Vũ Văn Tu đi lướt qua bên cạnh Vũ Văn Thần, hướng về phía Vũ Văn Ngạn.
"Cái gì, chó điên? Ở đâu có chó điên, tiểu Tu nhi nói cho thúc thúc nghe, thúc thúc giúp ngươi hết giận." Vũ Văn Thần tức giận đi về phía Vũ VănTu, hắn thề nhất định phải hảo hảo trả thù con cẩu kia, ai kêu tiểu Tu nhi của mình đáng yêu đến như vậy.
"Tiểu Tu nhi, nói nhanh lên, con chó điên kia ở đâu?"
" Vũ VănThần." Từ Vũ Văn Ngạn tản ra từng trận hàn khí, bức thẳng về phía Vũ Văn Thần, tức giận thốt lên cái tên của vị đường đệ* (em họ).
"Ca, ngươi lại làm sao vậy?" Vũ Văn Thần khó hiểu nhìn Vũ Văn Ngạn, " Ngươi tức giận cái gì, ngươi lại không nuôi chó."
"Ngươi nói thêm một câu, ta đưa ngươi về bổn gia *." (Nhà chính, nhà của “sếp sòng” dòng họ Vũ Văn, ở nước ngoài, ta cũng không nhớ là ở Anh hay Pháp gì đó)
"Cái gì thôi, không nói thì không nói." Vũ Văn Thần hướng về phía Vũ Văn Tu ở bên cạnh đó liếc mắt, tựa như ngầm bảo: "Chờ đó, chuyện chó điên chúng ta sẽ nói sau."
Vũ Văn Thần nhìn chằm chằm Vũ Văn Ngạn, thôi không hé ra cái nụ cười lười nhác thường trực nữa.
"Ngươi nói thêm một câu, ta đưa ngươi về bổn gia *." (Nhà chính, nhà của “sếp sòng” dòng họ Vũ Văn, ở nước ngoài, ta cũng không nhớ là ở Anh hay Pháp gì đó)
"Cái gì thôi, không nói thì không nói." Vũ Văn Thần hướng về phía Vũ Văn Tu ở bên cạnh đó liếc mắt, tựa như ngầm bảo: "Chờ đó, chuyện chó điên chúng ta sẽ nói sau."
Vũ Văn Thần nhìn chằm chằm Vũ Văn Ngạn, thôi không hé ra cái nụ cười lười nhác thường trực nữa.
"Ca, nói đi, lúc này lại có chuyện gì muốn ta làm?"
"Tìm cho ngươi một đứa con gái." Vũ Văn Ngạn nói ngắn gọn mục đích của y.
"Cái gì?" Vũ Văn Thần cùng Vũ Văn Tu đồng thời thốt lên đầy ngạc nhiên.
"Ca, ngươi đùa cái này hơi quá đi" Vũ Văn Thần ngẩn ngơ như nằm mộng " Hẳn là không có nữ nhân nào mang thai đứa con của ta đi, hơn nữa ta có con gái sao ta lại không biết. "
"Ngươi không thể." Vũ Văn Tu ngạc nhiên nhìn Vũ Văn Ngạn, mà Vũ Văn Ngạn không để ý đến sự khó hiểu của con trai y, chỉ nhìn chăm chú Vũ Văn Thần.
" Ta không đùa." Vũ Văn Ngạn cầm trong tay một điếu thuốc, nghiêm túc nhìn Vũ Văn Thần, " Nghĩa nữ thôi."
"Ta không đồng ý." Vũ Văn Thần kiên quyết.
"Ngươi không có tư cách, ta đã quyết định ." Vũ Văn Ngạn không để ý đến cơn tức tối của em họ, giữ vững tư thái duy ngã độc tôn.
" Lý do?" Vũ Văn Thần nói.
"Giúp ngươi." Vũ Văn Ngạn đáp.
"Cái gì gọi là giúp ta, ca, ngươi tìm người khác đi, chuyện này thực phiền toái, hơn nữa, bổn gia lão nhân kia sẽ không đồng ý." Vũ Văn Thần tận lực tranh thủ đường sống cuối cùng.
" Chuyện ta đã quyết định sẽ không thay đổi." Y thản nhiên mà bá đạo. " Ngươi đã quên, lão nhân kia đơn giản chỉ muốn ngươi nhanh chóng có người nối nghiệp, hiện tại không phải có sẵn hay sao, hơn nữa, ta biết trước mắt ngươi còn chơi đùa chưa đủ, chuyện kết hôn còn sớm. Nhận nghĩa nữ vừa giúp ngươi giải quyết chuyện lão nhân, lại giúp ngươi củng cố địa vị, quan trọng nhất là có thể giúp ngươi thoát khỏi một ít đào hoa trái."
Lửa giận của Vũ Văn Thần bị mấy câu đơn giản của Vũ Văn Ngạn đánh tan thành mây khói: " Nhưng mà cũng không thể tùy tiện như vậy được."
"Tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi."
"Ngươi hại ta còn thiếu a." Vũ Văn Thần nhỏ giọng làu bàu : " Cô gái kia là ai?"
"Duẫn Yêu, con riêng của Duẫn Phong - tập đoàn Duẫn thị."
" Úc, có ý tứ."
Vũ Văn Thần nhướng mày, trầm tư một lúc cuối cùng vẫn đi đến thỏa hiệp , " Vậy cũng được, hiện tại cô bé đó ở đâu?"
" Trong phòng Lăng." Vũ Văn Ngạn đáp.
"Ta đi nhìn qua cô bé một cái." Nói xong, Vũ Văn Thần liền vội vàng đi gặp cô con gái mà Vũ Văn Ngạn tìm cho mình, rốt cuộc cô bé đó có năng lực gì khiến Vũ Văn Ngạn cao cao tại thượng để vào mắt.
"Tìm cho ngươi một đứa con gái." Vũ Văn Ngạn nói ngắn gọn mục đích của y.
"Cái gì?" Vũ Văn Thần cùng Vũ Văn Tu đồng thời thốt lên đầy ngạc nhiên.
"Ca, ngươi đùa cái này hơi quá đi" Vũ Văn Thần ngẩn ngơ như nằm mộng " Hẳn là không có nữ nhân nào mang thai đứa con của ta đi, hơn nữa ta có con gái sao ta lại không biết. "
"Ngươi không thể." Vũ Văn Tu ngạc nhiên nhìn Vũ Văn Ngạn, mà Vũ Văn Ngạn không để ý đến sự khó hiểu của con trai y, chỉ nhìn chăm chú Vũ Văn Thần.
" Ta không đùa." Vũ Văn Ngạn cầm trong tay một điếu thuốc, nghiêm túc nhìn Vũ Văn Thần, " Nghĩa nữ thôi."
"Ta không đồng ý." Vũ Văn Thần kiên quyết.
"Ngươi không có tư cách, ta đã quyết định ." Vũ Văn Ngạn không để ý đến cơn tức tối của em họ, giữ vững tư thái duy ngã độc tôn.
" Lý do?" Vũ Văn Thần nói.
"Giúp ngươi." Vũ Văn Ngạn đáp.
"Cái gì gọi là giúp ta, ca, ngươi tìm người khác đi, chuyện này thực phiền toái, hơn nữa, bổn gia lão nhân kia sẽ không đồng ý." Vũ Văn Thần tận lực tranh thủ đường sống cuối cùng.
" Chuyện ta đã quyết định sẽ không thay đổi." Y thản nhiên mà bá đạo. " Ngươi đã quên, lão nhân kia đơn giản chỉ muốn ngươi nhanh chóng có người nối nghiệp, hiện tại không phải có sẵn hay sao, hơn nữa, ta biết trước mắt ngươi còn chơi đùa chưa đủ, chuyện kết hôn còn sớm. Nhận nghĩa nữ vừa giúp ngươi giải quyết chuyện lão nhân, lại giúp ngươi củng cố địa vị, quan trọng nhất là có thể giúp ngươi thoát khỏi một ít đào hoa trái."
Lửa giận của Vũ Văn Thần bị mấy câu đơn giản của Vũ Văn Ngạn đánh tan thành mây khói: " Nhưng mà cũng không thể tùy tiện như vậy được."
"Tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi."
"Ngươi hại ta còn thiếu a." Vũ Văn Thần nhỏ giọng làu bàu : " Cô gái kia là ai?"
"Duẫn Yêu, con riêng của Duẫn Phong - tập đoàn Duẫn thị."
" Úc, có ý tứ."
Vũ Văn Thần nhướng mày, trầm tư một lúc cuối cùng vẫn đi đến thỏa hiệp , " Vậy cũng được, hiện tại cô bé đó ở đâu?"
" Trong phòng Lăng." Vũ Văn Ngạn đáp.
"Ta đi nhìn qua cô bé một cái." Nói xong, Vũ Văn Thần liền vội vàng đi gặp cô con gái mà Vũ Văn Ngạn tìm cho mình, rốt cuộc cô bé đó có năng lực gì khiến Vũ Văn Ngạn cao cao tại thượng để vào mắt.
Nhìn theo bóng Vũ Văn Thần vội vàng rời đi, rốt cục Vũ Văn Tu không nhẫn nhịn nổi: " Lý do?"
"Sự lựa chọn tốt nhất cho cô bé." Vũ Văn Ngạn nhìn Vũ Văn Tu ngồi bên cạnh, đưa tay ôm hắn đặt lên đùi mình, vuốt ve mái tóc mềm mại non nớt: " Làm như vậy, kẻ thù của Duẫn Phong mới không tìm tới cô bé, hơn nữa một hòn đá ném hai con chim, vừa bảo vệ cô bé đó lại có thể giúp Thần giải quyết khó khăn hiện tại"
"Vậy sao? Nếu ta không đồng ý? Ta không muốn cô bé tham gia cuộc chiến thương trường." Vũ Văn Tu bất mãn nói.
"Ngươi sẽ đồng ý, trong tình hình hiện tại, nếu có Vũ Văn gia tộc hậu thuẫn cô bé đó thì không có ai dám đụng đến cô ta, hơn nữa cô ta có thể được nhận một nền giáo dục tốt nhất cho tương lai. "
" Ngươi thực không đơn giản." Vũ Văn Tu nhếch môi cười, giễu cợt. Trong lòng thầm nghĩ về nam nhân trước mặt, xem ra trước kia mình thật sự đã xem nhẹ Vũ Văn Ngạn.
Bên kia, một vòng xoay khác của vận mệnh cũng bắt đầu luân chuyển...
__________________
Chương 8
Hô hô hô, lại là mình xé he he he.
Trả lờiXóaHôm nay ta ngoan, ta đọc xong Huyết liên, giờ ta đi ngủ đây. Cả nhà khen ta nào
Trả lờiXóaLộ nhân ta gom lại hết tuần ta đọc một thể, giờ đầu óc ta đang phân tâm mà đọc Lộ nhân phải tập trung mới đã.
Anh Ngạn đúng gian xảo mà, tội anh Thần bị xoay như chong chóng. Ta là ta thích Thần Thần rồi đó. Nhắng quá cơ
Nàng đi ngủ à, ngoan ghê cơ! Mà nàng ngoan thế là tốt rùi, ta vừa mới up thêm một chap, để xem chap này ai giựt tem a! Ô hô hô hô... ^^
Trả lờiXóa"bảo vẹ" -> vệ
Trả lờiXóatks! ^.^
@ ai_ai: Thank reader! ^^
Trả lờiXóahehe, Tiểu Tu thấy tài cha bé chưa, 1 tên trúng 3 nhạn chứ hok phải 2 như ảnh nói đâu, tách Tiểu Yêu ra ko cho gần bé để ảnh ko ăn giấm a
Trả lờiXóaA cho e họ lên chức pa luôn chỉ để diệt trừ tình địch nguy hiểm tranh giành Tiểu Tu với a =)) mà lý do của a còn thuyết phục gớm nữa chứ =)) Đúng là bá đạo nam nhân đã tranh thì ai cũng tranh ko lại =))
Trả lờiXóaCong nhan a suy ngj chu dao nha...A da dua ng vo tuong lai of Than den uj nha...1 phu tu dam my 1 nguy phu tu ngon tinh...chac..chac..day du hjt nha
Trả lờiXóaCong nhan a suy ngj chu dao nha...A da dua ng vo tuong lai of Than den uj nha...1 phu tu dam my 1 nguy phu tu ngon tinh...chac..chac..day du hjt nha
Trả lờiXóa