14/1/11

Huyết liên

Đệ tứ chương: Mục tiêu đã định
  
        Vũ Văn Ngạn đứng cạnh bàn làm việc, hơi đăm chiêu nhìn ra ngoài trời, trên tay là tư liệu mà Lăng mới trình lên. Ngoài cửa sổ , tuyết rơi trắng xóa, trời đất nối liền một màu, không gian vắng vẻ không một bóng người. 
        Vũ Văn Ngạn cúi đầu nhìn bức ảnh chụp trong tay, ra lệnh cho Lăng : 

        " Đưa ta đi tìm hắn" .
         ...

        "La Tu, ta đi đây, ngày mai gặp." Y Huân cười nói.

        "Ân." La Tu trả lời mà chẳng buồn để ý.
       
        Từ lần trước khi La Tu cùng Mập đánh nhau xong, mỗi ngày Y Huân đều lẽo đẽo đi theo La Tu, quấn quýt lấy La Tu. La Tu lại phi thường chán ghét có người cứ quấn lấy hắn, mà bên cạnh Duẫn Yêu thì lại thêm tên nhóc con này không biết sống chết, quấn chặt lấy hắn. Và rồi một cách hết sức tự nhiên, hắn quen sự có mặt của Y Huân, thói quen quả là một thứ gì đó hết sức đáng sợ.  Hơn nữa, có một lần cách đây không lâu, Y Huân không để ý an toàn của bản thân, giúp La Tu đánh nhau với mấy học sinh trung học, tuy rằng bằng vào thân thủ của mình La Tu không cần ai hỗ trợ. Thằng nhóc Y Huân này không biết là ngu ngốc hay bị làm sao, cứ toàn tâm toàn ý thân thiện hữu hảo với La Tu.

         Có điều " ngu ngốc" cũng có" ngu ngốc" phúc, Y Huân là tam thiếu gia của tập đoàn Y thị, từ nhỏ đã được cha mẹ yêu thương che chở. Việc này đối với La Tu không có gì đáng để ý, quan trọng là... tâm của Y Huân, cái tâm đối đãi với hắn rất chân tình.

         " Ta đi đây, bye bye." Y Huân vẫy vẫy tay tạm biệt La Tu.

         "Tuyết rơi thật sự là chán ghét!" La Tu nhìn trời, giọng nói cũng quả thật tỏ vẻ chán ghét.

         Từ nhỏ La Tu đã luôn sợ lạnh, bởi vì lạnh mà vừa vào đông đã ốm mấy lần.

          Mới vừa đi ra khỏi cổng trường đã thấy mấy gã mặc vest đen cao to cản đường. La Tu lạnh lùng liếc mắt qua mấy lần, quyết định làm ngơ đi qua. Nếu là chuyện phiền toái , vậy chuyện phiền toái kiểu này tự nhiên sẽ có người đến giải quyết, có điều người đó không phải là hắn, vì hắn không có hứng chơi cái trò chơi đó...

          Chỉ là, một người đàn ông dáng người gọn gàng cao ráo lại đến chặn đường hắn.

         La Tu dừng bước lại, nhìn ra xung quanh,  một chiếc Rolls-Royce màu đen đứng bên đường, xem ra ông chủ của những người này cũng đến.

         Khóe miệng hắn cong lên, trong nháy mắt hắn cười lạnh: " Có chuyện gì sao?"

         "Thiếu gia, chủ nhân mời người qua bên đó"

         Chủ nhân? Ai? " Ta không biết." Nói xong, lách người đi qua.

        "Từ từ.." Người đàn ông đặt tay lên vai hắn, còn chưa kịp phản ứng đã lãnh trọn một cú hồi mã thương. Những gã mặc vest đen khác thấy thế đều vây quanh hai người. Nếu bằng vào thân hình của hắn mà nói, trẻ nhỏ đấu với từng này người lớn có chút quá sức, nếu bằng vào linh hồn của hắn mà nói, đây lại là một dịp tập luyện cho giãn gân cốt.

        Hắn hừ nhẹ trong cổ họng, bỏ cặp sách xuống, chuẩn bị động thủ.

       "Dừng tay." Một thanh âm trầm trầm mãnh liệt vang lên, khiến những gã mặc vest đen đồng thời dừng lại.
        
        La Tu buông lỏng tay, thấy người đang đi đến thì cười lạnh: " Là hắn." Phủi phủi hai bàn tay vào nhau, cúi nhặt cặp sách trên mặt đất, vỗ vỗ, hắn chuẩn bị rời đi. Thế nhưng Vũ Văn Ngạn đã chắn trước mặt hắn.

       "Có chuyện gì không?"

       "Đón ngươi về nhà." Vũ Văn Ngạn bất động thanh sắc, bình tĩnh trả lời.

       "Không cần, ta tự có chân." La Tu nhìn thẳng vào mắt Vũ Văn Ngạn, muốn biết người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì.

       "Đón đứa con về nhà là việc một người cha phải làm." Vũ Văn Ngạn thản nhiên.

       "Nga, ngươi cũng biết ." La Tu vẫn bình tĩnh như trước.

       "Dường như ngươi cũng không kinh ngạc." Vũ Văn Ngạn không giấu vẻ ngạc nhiên.

       "Ân, một năm trước, lúc La Thiến lâm chung đã nói cho ta biết cha ta là chủ tịch tập đoàn Vũ Văn gia tộc, tên là Vũ Văn Ngạn, hẳn chính là ngươi đi. "
      
        La Tu bình tĩnh nhìn chăm chú nét mặt Vũ Văn Ngạn.

       "Nếu biết, vì sao không đến tìm ta?" Vũ Văn Ngạn nghi hoặc.

       "Không tất yếu." Câu trả lời ngắn gọn khiến Vũ Văn Ngạn có chút không vui, nhưng y vẫn kìm chế cơn tức giận.

       "Ngươi cũng đã được nhìn thấy con mình, ta có thể đi được rồi đúng không”
         
       La Tu thản nhiên nói, lại xoay người chuẩn bị rời đi, chính là đi chưa được mấy bước đã bị ôm lấy, hắn ngây cả người, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kề cận bên mình, La Tu có chút tức giận.

       " Vũ Văn Ngạn, buông ta xuống." La Tu giãy dụa .

       Vũ Văn Ngạn nắm lấy đôi tay không yên phận của La Tu, bình tĩnh nhìn hắn:
        
       "Ngươi cứu ta hai lần, ta nên báo đáp ngươi."

       "Không cần ngươi báo đáp." La Tu không kiên nhẫn.

       " Nhưng ta cần." Vũ Văn Ngạn nói, " hơn nữa ngươi là con ta, kẻ làm phụ thân như ta vốn cần phải hảo hảo bảo vệ ngươi."

       "Ngươi.... " không đợi La Tu nói xong, đôi môi Vũ Văn Ngạn đã khẽ khàng ép lên cái miệng nho nhỏ của La Tu.

       "Ngươi làm gì?" La Tu đẩy Vũ Văn Ngạn ra, hai tay chà mạnh qua môi.

       "Hôn ngươi." Vũ Văn Ngạn cười trả lời, " cho ngươi im lặng."

       "Ngươi... "

        "Ta cái gì, về nhà đi. Bằng không ta liền.... " Vũ Văn Ngạn ác liệt liếm liếm đôi môi của chính y, hương vị cũng không tệ lắm, y thầm nghĩ.

        Không đợi La Tu trả lời, y đem La Tu ôm lên xe, mà ở một bên Lăng đã sớm trợn tròn mắt. Chủ nhân của anh ta từ trước đến giờ đều ghét trẻ con, lần này cư nhiên ôm, còn hôn, quả thật là tận thế! Ba làn hắc tuyến hiện lên trên mặt Lăng.

        "Lăng, đi được rồi." Vũ Văn Ngạn buông lời.

        "Úc!" Lăng đần độn trở lại xe.

        " Từ nay về sau, ngươi là đứa con duy nhất của Vũ Văn Ngạn ta ——Vũ Văn Tu ."
        
        Vũ Văn Ngạn nhìn đứa con ngồi trong lòng mình, thản nhiên tuyên bố.

        "Đã biết, đáng ghét."
         
         La Tu, không, giờ thì hắn là Vũ Văn Tu, cực kỳ không kiên nhẫn nói, " Bất quá ta có ba điều kiện: Một là, chuyện của ta, không có ta cho phép, ngươi không thể nhúng tay; Hai là, không cần thiết phải công khai chuyện ta là con trai ngươi; tối trọng yếu là không được hôn ta."

       " Ân, tùy ngươi." Vũ Văn Ngạn nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên đáp.
_____________

       Cả 3 điều kiện của bé đều lần lượt bị anh phụ thân ảnh vượt rào hết bé à! Đặc biệt là cái điều kiện "tối trọng yếu" của bé! TT^TT

8 nhận xét:

  1. Ủa ủa ba điều kiện nào, sao ta không để ý thấy ở đoạn nào nhỉ.

    Mà Ngạn papa ơi, bé còn chưa tới 10 tuổi đâu (ít ra là về mặt sinh học), anh làm hỏng bé mất *lắc đầu ngao ngán* + *quay đi tủm tỉm cười*

    Trả lờiXóa
  2. Ba điều kiện ở phần cuối chap kia kìa nàng: "La Tu, không, giờ thì hắn là Vũ Văn Tu, cực kỳ không kiên nhẫn nói, " Bất quá ta có ba điều kiện: Một là, chuyện của ta, không có ta cho phép, ngươi không thể nhúng tay; Hai là, không cần thiết phải công khai chuyện ta là con trai ngươi; tối trọng yếu là không được hôn ta." "

    Em "La Tu" này còn nhỏ, nhưng mờ linh hồn ẻm đã là người trưởng thành rùi, hơn nữa, nàng yên tâm, anh papa ảnh chưa ăn em ngay đâu, ảnh đợi đến năm em 16 cơ mà, nhưng mà "làm hư" thì... Ô hô hô hô...^^

    Trả lờiXóa
  3. " vừa đi ra giáo môn, mấy con ngựa cao to đích Hắc y nhân ngăn cản đường" -> dư
    "gọn gang" -> gàng

    Trả lờiXóa
  4. hì hì, 3 điều kiện của bé :D

    Trả lờiXóa
  5. Mới tìm được e đã bá đạo ăn đậu hũ trước rồi =))
    E có đăt điều kiện cũng vô dụng a~ Da mặt a dày thế thì cả trăm cái điều kiện a cũng vượt hết =))

    Trả lờiXóa
  6. Pe dat djeu kien vay cung nhu ko ah...Ma a da lay dc fist kiss ui nha

    Trả lờiXóa
  7. ôi ôi *đỏ mặt* *cười tủm tỉm*

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment