16/1/11

Hào Môn Diễm - Chương 6.1


     Một ngày bình an vô sự qua đi, "Tinh phong huyết vũ" đang đợi họ ở phía trước. Trên đường đi, tâm tình của Trần Cận có chút bất ổn, người ngồi bên cạnh hắn không chỉ là Âu Châu đại gia, hơn nữa còn là nhân vật cấp cao của Hào Môn, hiện giờ tình hình trị an không tốt, cứ như vậy đường hoàng xông vào hang cọp không biết có thể có chuyện... Ai, quên đi quên đi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, ai bảo hắn gặp phải một ông chủ không sợ chết làm chi.

       Hắn thật sự sợ mình nín nhịn quá mà thành nội thương nên hỏi : "Ngài thật sự cho rằng không mang vũ khí đi tìm Ngô Cung là sáng suốt?"

       "Cậu là một vệ sĩ rất tận tâm." Có người xuyên tạc ý tứ của hắn.

       "Cảm ơn ngài đã hiểu cho suy nghĩ của tôi."...... nhưng tôi có chuyện không thể không nói, "Hiện tại nạn bắt cóc đang rất phổ biến, tôi chỉ muốn đề phòng tai họa trước khi xảy ra."

       "Yên tâm, mọi việc sẽ ổn, Ngô Cung cũng không biết rõ tôi là ai, cậu không cần lo lắng. "

       "A~!!!" Trần Cận âm thầm ngửa mặt lên trời thét dài, đồng thời cầu nguyện mấy thiên sứ lượn lờ qua đường phù hộ hắn giữ được cái mạng nhỏ trở về để còn tiếp tục hưởng thụ tiền tài mỹ mạo.

       Trên thực tế, mọi chuyện diễn ra  không nghiêm trọng như Trần Cận đã lo sợ, không khí vui vẻ an bình, cát tường như ý, không giống như sẽ xảy ra chuyện. Trần Cận đứng chán đến mức muốn ngáp ngủ, nhưng hắn cũng không để mình quá nhàn tản, hắn vừa nhìn không sót chi tiết nào tiết mục múa thoát y trên đài, vừa lẳng lặng quan sát Ngô Cung.

       Ngô Cung là một người khôn khéo hiểu chuyện, khoảng chừng 40 - 50 tuổi, được gọi là “Ngô gia”, cử chỉ rộng lượng nói chuyện hào sảng, nhìn ra được y là một tay lòng dạ thâm sâu khó lường, những bảo tiêu dưới tay y đều bị yêu cầu tránh ra xa hơn 5m, y cùng Fiennes một mình tiến hành hội đàm "thân mật".

       Đột nhiên, Fiennes cùng Ngô Cung đồng thời hướng về phía Trần Cận nhìn qua. Một người ánh mắt sắc bén, một người ánh mắt âm lãnh...
      
       Không tốt! “Người nào đó” bị nhìn trong lòng cả kinh, cúi đầu nhìn chính mình, a, là chỗ nào có vấn đề ? Trước khi xuất môn lão đại đã tự mình đốc thúc hắn thay ra cái áo sơ mi màu đỏ, cũng ép hắn mặc Âu phục, đem vẻ anh tuấn tiêu sái của hắn che giấu mất hơn một nửa, đã như vậy rồi làm sao còn có thể khiến con rết* chú ý? Này này, ... Có chuyện gì thì gợi ý cái coi, lão đại! (* Ngô Cung tiếng Trung có nghĩa là “Con rết” trong tiếng Việt.)

       Fiennes lắc lắc đầu, đứng lên đi về phía hắn, hơn nữa còn nhỏ giọng đưa ra một mệnh lệnh kỳ dị: "Đốt lửa*." (*Đốt lửa châm thuốc lá.)

       "A?"

       Lãnh đạo đã đem điếu thuốc trên môi nhích sát lại đây, thái độ cực kỳ, vô cùng, thân thiết, khác thường.

       "Hứ ~. . . Muốn làm cái gì a." Trong lòng âm thầm thốt một câu bực tức, ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh bật lửa. Lửa cháy sáng, khi Fiennes nắm lấy cổ tay của hắn đưa đến gần, Trần Cận đã có dự cảm nguy hiểm, khóe mắt cũng bắt đầu giật giật.

       Trong làn khói tỏa ra, chỉ thấy ánh mắt Fiennes thâm thúy, một tia độc đoán lóe lên, sau đó anh ta mới nhìn về phía Ngô Cung, nở nụ cười lạnh không rõ ý tứ gì: "Ngô gia, hắn là người của ta."

       Cái gì cái gì cái gì?! Sao vậy đột nhiên lại nói như thế? Từ lúc nào đề tài lại chuyển về phía hắn? Trần Cận trừng đôi mắt to, nghẹn đầy hờn dỗi lại không muốn xen miệng vào.

       "Ngài có nên vì hắn mà đắc tội với tôi?"

       "Nếu Ngô gia muốn người, nhiều ít gì tôi đều có thể tặng, nhưng chỉ có hắn là không thể được." Ngữ khí kiên định không thể lay chuyển.

       "Thì ra là tôi đã đụng đến tâm phúc của ngài, xem như tôi không hiểu chuyện!" Ngô Cung nhìn đối thủ, thức thời mà khoát tay, "Nếu như ngài không chê, xin mời đến khách sạn của tôi nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc sâu hơn về chi tiết của việc hợp tác, ý ngài thế nào? "

       "Vinh hạnh."

       Hưu ── rõ ràng không có gió, sao trong lòng hắn phát lạnh? Trần Cận ngó ngó sắc mặt của lão đại, đối phương vờ như không phát hiện.  Rốt cuộc vấn đề không đúng ở chỗ nào? Nếu việc sinh bất lợi thì...

       Vì không rõ cho nên khi theo sát Fiennes đến chỗ ở mà Ngô Cung đã sắp xếp, Trần Cận cẩn thận kiểm tra xung quanh, đang chuẩn bị quay lại báo cáo lại đã bị lôi kéo vào trong lòng Fiennes, đối phương còn không cần giải thích đã ôm hắn vào trong toilet.

       "Hey hey, tôi chưa muốn tắm rửa!" Trần Cận có chút ảo não giãy ra, ngồi tựa lên thành bồn tắm, chăm chăm quan sát kẻ có cử chỉ quái dị với mình: "Andre, con mẹ nó, ngài muốn làm gì?"

       " Hiện tại chúng ta đang ở trên địa bàn của người khác, tuy rằng cậu là vệ sĩ của tôi, nhưng cậu vẫn phải nghe lời tôi!" Hiếm thấy Fiennes nói với một giọng điệu cường ngạnh như thế.

       "Lão hồ ly kia nói gì với ngài? "Châm lửa"?! Đây là cái ám hiệu ma quỷ gì, trước đó không ai nói qua với tôi rằng sẽ có tình huống như thế này!" Trần Cận cũng nhân cơ hội oán giận, "Tôi dám khẳng định hôm nay tôi không phá phách gì đại sự của các người, tại sao mũi nhọn lại nhắm vào tôi? Hiện tại ngài lại kéo tôi vào trong toilet là có ý gì?!"

       "Ngô Cung để ý cậu."

       Sấm sét giữa trời quang  ──  

       "Cái gì........Cái gì cơ?"

       "Hắn thích cậu, muốn tôi đưa cậu cho hắn."

       "A ── gặp quỷ! Gặp quỷ!" Trần Cận lâm vào trạng thái hoảng hốt, "Thật sự là con mẹ nó khốn nạn! Thì ra vừa rồi là ngài thị uy với hắn, tôi đã biết ngài có nghĩa khí, sẽ không dễ dàng bán đứng tôi, có điều hiện tại ── làm sao để giải quyết?"

       "Tôi đang suy nghĩ đối sách."

       "Chẳng lẽ rất anh tuấn cũng là một loại lỗi? Trong chuyện này tôi không làm gì sai! Tôi vốn là không nên tới chỗ chết tiệt này gặp phải cái lão già chết bầm kia!" Người nào đó dõng dạc bại lộ bản tính không khuôn không phép của mình.

       "Vấn đề này vốn chỉ là một việc nhỏ, nhưng nếu làm không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến sự tin cậy của hắn đối với chúng ta, nếu Ngô gia cố ý dắt mũi chúng ta đi vòng vèo sẽ khiến Hào Môn gặp khó khăn trong việc sắp đặt kế hoạch. Trước mắt chỉ có một biện pháp không ảnh hưởng đến hòa khí. "

       "Cách gì?" Hắn lên tiếng hỏi, không mấy bình tĩnh, rất có thể lại chuẩn bị phát hỏa một lần nữa.

       "Cậu đóng giả làm tình nhân của tôi."
____________

5 nhận xét:

  1. Ổi trời ơi, cuối cùng thì cũng đến lượt Hào Môn lên sóng. Đã sang ngày thứ Hai, thứ Hai rồi đấy nàng ơi, hem còn là cuối tuần nữa đâu! Ôi Hào Môn của ta, sao bao giờ cũng là lượt sau cùng, híc *chấm chấm nước mắt*

    Rồi, than xong rồi.
    Cái chap này bắt đầu gay cấn rồi nha. Cái gì mà "Ngươi đóng giả làm tình nhân của ta" => Đây rõ ràng là lấy việc công để làm việc tư chứ còn gì nữa, anh Fi cơ hội quá đi thôi

    Nào lật sang trang mới!

    Trả lờiXóa
  2. Ô hô hô hô...^^ Nàng còn viết hoa "thứ Hai" cơ đấy, ô hô hô hô... ^^ Ta post đêm mà nàng, đêm Chủ nhật là sang ngày thứ hai của nàng rùi. Xin lỗi, ta bận quá, không thể không post đêm. TT^TT Hào Môn phải xếp sau cùng là đúng rồi, vì Lộ Nhân luôn luôn là ưu tiên số 1 của ta, Huyết liên chap lại ngắn, mà Hào môn thì chap vừa dài vừa... khó. Làm một chap Hào môn ta mất gấp đôi thời gian làm một part Lộ nhân và gấp 3 thời gian làm một chap Huyết liên đó nàng. TT^TT.
    P/s: Nàng tinh tế ghê a, lướt qua một chút mà đã phát hiện ra mưu đồ của anh Fi rồi, vậy mà "có người" sắp bị quăng lên bếp đến nơi vẫn còn vô tư, lại xem "thủ phạm" như tấm gương sáng để noi theo nữa chứ! ^^ Cận Cận ơi là Cận Cận...

    Trả lờiXóa
  3. A Cận bắt đầu lên dĩa goỳ hắc hắc
    đại ca j màk ngây thơ dễ sợ, nhìn Thạc Thạc ra dáng anh hơn=))

    Trả lờiXóa
  4. Ô hô hô, ta đã bảo mà, ta nghi cái vụ anh Cận ra đời trước 15' là do ảnh lanh chanh mà anh Thạc thì ảnh hổng thèm chấp lắm! ^^

    Trả lờiXóa
  5. gặp lúc nước sôi lửa bỏng còn tự kỉ đc. Thật bái phục em =.=
    Black dragon

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment