11/3/11

Hào Môn Diễm - Chương 22


      Lúc này Trần Cận mới thật sự cảm nhận được nguy cơ buông xuống, phải làm cách nào để Fiennes biết mình còn đang sắm vai Trần Thạc, hơn nữa cần hắn đi vào hệ thống đăng nhập mua bán tin tức, hơn nữa phải đi trước một bước lấy danh nghĩa Trụ Phong qua được vòng thẩm tra tư cách của đối phương từ cấp trên, này hết thảy ...hết thảy đều thành... nhiệm vụ bất khả thi!

      Vừa rồi ý tưởng về sự "Ăn ý" trong lúc này đều hóa thành những an ủi vô vọng tự mình vẽ ra cho mình, Fiennes sẽ không phối hợp những bước đi liên tiếp theo cách của Trần Cận, còn vì mình chưa từng cùng hắn bồi dưỡng quá chết tiệt "Ăn ý" ! Hiện tại hối hận đã không còn kịp, chỉ hy vọng thông tin của Kiệt ở bên này cũng có thể giống như của Tom —— không nhạy, phải đen đủi liền cùng nhau thôi, nhưng cơ hội này cực kỳ bé nhỏ... Khi nào thì chính mình cũng sẽ chờ mong kỳ tích ? Này cũng không giống tác phong bình thường của mình a.

       Cánh cửa lại bị đẩy ra, Kiệt lại dẫn theo San Lệ Tô cùng bảo tiêu tiến vào, Trần Cận trầm ổn ngẩng đầu —— nên tới thì đều phải tới, lần này thật sự chỉ có mình có thể giải quyết ...

       "Cảm giác thế nào?" Kiệt đi đến trước mặt Trần Cận, trên cao nhìn xuống đá đá hắn, "Cũng đừng trách chúng tôi đãi khách không chu toàn a?"

       Trần Cận trầm mặc đón ánh mắt của đối phương, rất có khí thế ngồi thẳng lưng dậy, trong ánh mắt ẩn ẩn có tức giận.

       "Yên tâm, tôi đã đi xác minh bản ghi chép, lập tức sẽ có tin tức xác thực trả lời, đến lúc đó đều có định luận, không oan uổng được." Kiệt đắc ý dào dạt ý bảo thủ hạ mang một cái ghế tiến vào, "Cũng đừng quá thất lễ, này Trần tiên sinh cũng có thể là khách quý của chúng ta."

       "Thương giới vẫn đồn đãi, mị lực cá nhân của Trần Thạc rất ít có địch thủ, làm thế nào mới có thể khiến chúng tôi tin tưởng anh là Trần Thạc đây?" Biểu tình của Kiệt khá phức tạp, tựa hồ đang toan tính một âm mưu phi thường lớn, "Nếu không, trước khi có kết quả chính xác, chúng ta trước tiên làm thực nghiệm một chút? Làm cho chúng tôi biết, anh có phải là hàng thật hay không?"

       "Rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Chân mày Trần Cận đã muốn chau chặt, vô luận là phải hay không phải bản thân Trần Thạc cũng đã không có khả năng bình tĩnh .

       "San Lệ, để xem cô biểu diễn thế nào."

       "Kia cũng phải nhìn nam nhân hợp hay không hợp." Nữ nhân lớn mật đi lên phía trước, cởi thắt lưng, Trần Cận lập tức đoán ra mục đích của bọn họ, chậm rãi ổn định tâm thần, đối phương đơn giản là muốn áp chế hắn, nếu Trụ Phong đổi ý hoặc ép giá, bọn họ có nhược điểm để dành lợi thế. Trong thế giới ngầm, dùng quy củ cùng nguyên tắc đến phán đoán sự tình là cực không đáng tin, chỉ có lấy bạo chế bạo. Cho nên một khi rơi vào bẫy, không thể làm tốt khâu chuẩn bị để toàn thân trở ra, hơn nữa phải cố gắng nghênh đón.

       San Lệ khỏa thân bổ nhào vào trong lòng Trần Cận (A A A A...Hồ ly tinh! A Cận là của A Fi a!!!!), còn khẩn cấp kéo y phục của hắn xuống, hắn không muốn cùng nữ nhân trở mặt, cho nên tùy ý để ma trảo của ả ở trên người mình muốn làm gì thì làm, nữ nhân này bày ra rất nhiều tư thế phóng đãng, chủ động kéo tay hắn làm đủ loại khiêu khích dâm loạn, tiếp theo, có người mang theo cameras đi lên chụp ảnh, từ bên nửa khuôn mặt không bị sưng của Trần Cận mà chụp, lại còn cố gắng tô son trát phấn từng ly từng tí cho sinh động.

       Trần Cận nghĩ thầm: Đều thời đại này rồi, còn muốn đến cường bạo? Loại này tiết mục quá mức lỗi thời đi? Hơn nữa thực kịch liệt thực phí thể lực, ta lười như vậy, thật không thích hợp. Bất quá tốt xấu coi như là bảo vệ  hình tượng hoàn mỹ của chính mình, nhưng trước khi danh dự bị quét rác, tốt nhất lão Đại có thể mang theo Tom còn có Micheal cùng nhau phá cửa mà vào.

       Lúc này, Kiệt đê tiện đưa ra chú giải đối với chứng cứ phạm tội: "Nếu đem những tấm ảnh chụp này đến tòa soạn làm tiêu đề giải trí, ban quản trị của Trụ Phong sẽ nghĩ như thế nào?"

       Nếu Trần Thạc biết mình bị chụp ảnh tình dục, không biết sẽ có cảm giác gì, có khi sẽ cảm khái dáng người mình quá chuẩn quá tốt không làm mất mặt hắn đi... Đây có thể là nguy cơ lớn nhất Trần Cận từng gặp phải từ trước tới nay—— liên lụy  Trần Thạc. Tuy rằng không chắc ảnh sẽ lọt ra ngoài, nhưng  kết cục đã định, trước mắt hy vọng nhất chính là toàn lực phá vây.

      San Lệ Tô mặc lại y phục đâu vào đấy, Trần Cận âm thầm thả lỏng một hơi, thì ra chỉ là khúc nhạc dạo, trinh tiết xem như vẫn được bảo vệ. Kiệt đi tới, cô nàng liền đứng lên thối lui đến  một bên.

       "Hiện tại ta có chút hiểu được vì cái gì Trịnh Diệu Dương có thể  coi trọng ngươi như thế, bởi vì ngươi đủ cuồng, tựa hồ cái gì đều không cần, nhưng chỉ cần là người thì luôn luôn có nhược điểm, ta muốn biết ngươi sợ hãi nhất là cái gì?" (Không được tắm và khuôn mặt bị thương!) Kiệt ngồi xổm xuống, dùng ngón tay xẹt qua vết thương trên vai Trần Cận, có chút vừa lòng kiệt tác của chính mình.

       Biến thái đại thúc lại dây dưa không ngớt rồi, một chữ: Thảm! Thật vất vả có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, kết quả một bên có tráng nam chướng mắt đứng liều mạng chụp ảnh, thực mất hứng ai, hại hắn lần này vuốt eo thon nhỏ của mỹ nhân một chút cũng đều không có cảm giác, như vậy rất không có lợi cho sức khỏe của thể xác và tinh thần a.

       Trần Cận không nhanh không chậm đáp lại vấn đề của Kiệt: "Ta sợ ngươi không chịu thả ta đi, hoặc là thực đem ảnh chụp đưa đến toà soạn, ta không có gan lớn như ngươi nghĩ."

       "Đừng nói như vậy, đối với ngươi không có gì tốt." Kiệt âm tình bất định hay thay đổi, "Nghe nói Trần Thạc có thân thủ rất khá, nếu không phải hiện tại ngươi ở vào trạng thái không tốt, ta còn thật muốn cùng ngươi luận bàn một chút."

       Không cần, lần trước là thủ hạ của Thôi Minh Long, lần này là ngươi, ta cũng không phải là tay đấm chuyên nghiệp, đánh nhau không cần khí lực hay sao? Tuy nói bây giờ là có điều khá hơn một chút, nhưng ta còn chưa tới nỗi bụng đói ăn quàng, lại càng không hiếm lạ người ta đánh xong nói một câu "Đa tạ chỉ giáo ", tống thượng sở thuật, thật sự không có hứng thú cùng người như thế động thủ.

       Xem Trần Cận không có động tĩnh, Kiệt có điểm mất hứng : "Anh đang chờ đợi kết quả thẩm tra?"

       "Tôi chỉ đang nghĩ, sau khi các người thả tôi nên như thế nào kết thúc công việc." Ánh mắt Trần Cận phi thường hung hãn, "Tôi không cho là không có thành ý hợp tác như vậy mới có thể làm người mua sinh ra hảo cảm."

       Kiệt túm mạnh lấy cổ hắn: "Đừng được một tấc lại tiến một thước, tôi cảnh cáo anh."

       Điện thoại trong phòng vang lên, San Lệ Tô đón nghe, nghe được không nói mấy câu sắc mặt liền thay đổi, nàng nhìn Trần Cận liếc mắt một cái, sau đó đem điện thoại đưa cho Kiệt: "Trịnh Diệu Dương, là trực tiếp gọi vào."

       Ân? ! Trịnh... Ai tới nói cho ta biết đây là chuyện gì xảy ra? Nỗi khiếp sợ trong lòng Trần Cận không thể ít hơn so với San Lệ Tô, chẳng lẽ Trần Thạc thật sự tiếp nhận được tâm linh cảm ứng với hắn? Tuy rằng thừa nhận chuyện như vậy có chút ... nhưng cũng tốt hơn không có. Không phải là Trịnh Diệu Dương đặc biệt gọi điện thoại đến trách cứ mình không được nơi nơi giả danh lừa bịp đi? (Ai rỗi hơi như thế!) Nếu là như vậy, hôm nay chắc chắn thây phơi ngoài đường!

       Sắc mặt của Kiệt ngày càng tối tăm, chậm rãi hiện ra triệu chứng bão táp đã đến phía trước, cuối cùng chỉ nghe thấy Kiệt nói: "Trước khi chưa có điện báo của Bố già, trước khi có bản ghi chép về thông tin đăng nhập của khách hàng, chúng ta sẽ không bỏ qua bất cứ một phần tử khả nghi nào, cho dù hắn là Trần Thạc."

       Quăng điện thoại, Kiệt day day mi tâm, một lần nữa nhìn kỹ nghi phạm: "Thì ra anh đúng là Trần Thạc."

       "Chẳng lẽ còn có thể là giả." Diễn xuất của mình quả thực đã tiến vào cảnh giới minh tinh, kỳ thực về một góc độ nào đó mà nói, hắn thực là một nam nhân thật thà, lừa gạt người ta luon là không tốt, bất quá nếu đối thủ cam nguyện mắc mưu lại là chuyện khác.

       Kiệt phất phất tay: "A Lương, mời trà Trần tiên sinh."

       Oa, đúng là mèo khóc chuột, như vậy cũng làm ra được?! Nói sau, cũng đã mười lăm tiếng đồng hồ không bước vào WC, mày lại cho tao uống trà  là rắp tâm ở đâu a? (*Cười té ghế*)

       "Xin lỗi không tiếp được, để một mình anh ở trong này hảo hảo hưởng thụ, khi nào nên thả anh, chúng tôi tự nhiên sẽ phối hợp." Xoay người mang nhân mã rời đi, đại khái là thương lượng đi đối sách đi, ngay cả bảo tiêu ở một bên trong trông coi cũng lui ra ngoài cửa.

       Trần Cận dựa vào góc tường, thở dài, lại chuyển micro: "Tom, liên lạc đến lão đại không?"

       "Không có..." Khi Trần Cận mau muốn điên hết sức lập tức cướp lời, "Bất quá có tin tức lại đây, có người làm cho Trịnh tiên sinh cùng Trần tiên sinh hợp tác, giải vây cho anh, nghe nói anh bị phân liệt phần tử của Hào Môn giam lỏng, Trần tiên sinh phi thường lo lắng."

       Vẫn là Thạc Thạc tốt, ta thực cảm động đến muốn khóc. “Đúng rồi, ai —— báo cho bọn họ?" Họ Trịnh cư nhiên cũng chịu ra tay tương trợ, thật sự là quỷ dị a, hai người bọn họ bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên đã không thể hòa hoãn với nhau.

       “Là Hào Môn Trung Đông tổ ra mặt, bọn họ đã nắm được tình huống của anh."

      Trung Đông tổ đổi tính rồi? Lại sẵn lòng vì Trận Cận của Xích bộ xuất đầu. "Bản ghi chép đăng nhập *! Mẹ nó, còn có bản ghi chép! Các cậu giúp tôi liên lạc với Fiennes!" (Bản ghi chép những khách hàng đăng nhập vào trang mua hàng)

       "Có tin tức lại đây, bản ghi chép đã được kiểm soát, Hào Môn cao tầng đã cùng người đứng đầu của phân liệt tổ liên lạc."

       "A?" Hết thảy đều vượt qua dự tính của Trần Cận, như vậy chính xác, nghiêm mật, mau lẹ, hoàn hảo, là ai đã bày ra hành động lần này? Là ai như vậy rõ ràng ước nguyện ban đầu của mình, hơn nữa mỗi một bước đi cũng chính xác đến như vậy? Fiennes, là anh sao? Vào lúc hắn cảm thấy may mắn bảo trụ được mạng nhỏ, đồng thời phải chăng hắn hẳn phải cảm khái chính mình trở thành một quân cờ trọng yếu trong chiến dịch lần này? Nhưng vô luận như thế nào, Hào Môn không làm hắn thất vọng.

       Đè nén lại thanh âm đã muốn run lên của mình, hắn hỏi: "Tom, biết tổng chỉ huy của hành động lần này là ai không?"

       "Việc này thuộc loại cơ mật, trước mắt không rõ ràng lắm." Tom giải thích, "Phong Điêu đã mang đặc công tổ đến giải cứu anh."

       "Không thể xông vào." Trần Cận ngăn cản, "Nếu tiền - hàng không thể thoả thuận xong, truy tung không đến ngọn nguồn, chúng ta liền trắng tay trở về." Hào Môn có loại người như Calvary có thể bỏ được con mồi lớn như vậy sao?

       "Lão Đại yên tâm, giao dịch đã muốn bắt đầu rồi."

       "Giao dịch lên đến hàng triệu đô-la Mĩ, chỉ có Diễm có thể ra mặt..." Khi Trần Cận kinh ngạc nhận ra, đầu óc đột nhiên có chút mê muội đi, lần đầu tiên cảm giác mình cùng Diễm kề vai chiến đấu, trong lòng từng trận xúc cảm mãnh liệt dâng trào.

       "Sau này sẽ rõ, Trung Đông tổ đã đuổi tới trung tâm của phân liệt tổ, bên ngoài luôn luôn tại triển khai truy tìm trên quy mô lớn, mấy bộ đều xuất động ."

       Không thể tiếp tục kéo dài thời gian nói chuyện với nhau, chỉ có thể đóng tuyến, nhưng vẫn bị vây trong chấn động, Trần Cận thật lâu không tỉnh táo lại nổi, thì ra Diễm biết hắn, nhất định là Fiennes thuật lại phi thường đúng chỗ, hành động của hắn mới có thể được coi trọng như thế. Xem ra cái gã thoạt nhìn không sao lấy lòng nổi, thường thường làm ra hành động kỳ quái - Fei lão Đại, cũng là một người phúc hậu a.

       Vào lúc Trần Cận yên lặng thăng cấp cho Fiennes, bản thân anh vẫn đang ở tổng bộ điểu khiển cuộc truy kích con mồi tại Sudan, khi lấy danh nghĩa của Trụ Phong thành công đem một khoản lớn tiền ảo chia thành nhiều đợt nhập vào tài khoản của đối phương, nhân viên bảo an của quốc gia cũng đã gia nhập, bằng vào năng lực hacker của Fiennes muốn gian lận trên hệ thống  IT cũng không phải là việc khó, bắt đầu từ giờ đồng hồ thứ hai sau khi Trần cận bị bắt, anh chỉ biết Trần Cận thuộc loại mạnh miệng, tuyệt đối không chịu dễ dàng chịu thua, nhất định thà chết tự nhận mình là Trần Thạc, sau khi có được nhận định mạo hiểm này, anh bắt đầu quyết định “cất vó”, nếu Trần Cận muốn thuận lợi kéo dài thời gian, chỉ có dùng mua hàng làm lý do, anh phải đi trước hắn một bước.

       Hạt bộ Giang Uy nghe nói Trần Cận bị bắt lập tức cung cấp manh mối, Trần Cận có hướng hắn tìm hiểu qua địch thủ ở trên mạng đưa ra chiến lược "Hành động của Portman", Fiennes lập tức ý thức được những phản ứng Trần Cận có thể có, trước một bước tiến hành liên lạc với Trịnh Diệu Dương của Trụ Phong cùng Trần Thạc, thông qua phương án cứu người, hơn nữa cùng phân liệt tổ lẻn vào kẻ cầm đầu của Sudan "Bố già" lấy login, làm một cuộc giao dịch lớn nhất mới có thể bức ra Bố già, cùng lúc đó, các phân bộ tác chiến của của Hào Môn đã đồng thời tiêu diệt tổ chức của địch ở các nơi, bởi nắm được nhược điểm của bọn họ là "Hành tung bí ẩn, phân tổ đang hoạt động không liên lạc lẫn nhau" mà tiêu diệt từng bộ phận, ngày tận thế của Bố già chỉ còn là vấn đề thời gian.

       Trước mặt đã tìm về được hơn một nửa số tang vật, phần còn lại rải rác tại Đông Nam Á , có một bộ phận phú thương nhìn ra tình thế ác liệt, đều đã đem hàng trả lại chính phủ, một khác thì còn đang nghe ngóng, cũng sợ hãi cuối cùng sẽ bị liên lụy, đến lúc đó mất nhiều hơn được, cho nên trước mắt dám ăn hàng còn dư lại, hơn nữa có thể thanh toán trước tiền hàng chỉ còn Trụ Phong, đó cũng là lý do gì Bố già có thể khinh suất như vậy mà xuất hàng, hiện tại gói hàng này đang thật sự thành tai hoạ ngầm.

       Quá trình này nói thì dễ dàng, bắt đầu từ khi thực hiện đến nay đã hai tháng, cuộc tấn công tiêu diệt sẽ khai hỏa vào cuối tuần này, phải thống lĩnh toàn cục, Diệm vô cùng rõ ràng mình nên làm gì, làm như thế nào, còn có, muốn người kia phải bình an vô sự.

       Tom nói không liên lạc được với anh, chỉ là lấy cớ, bởi vì bắt đầu từ khi Diệm bắt đầu hành động, không ai biết anh ở nơi nào. Anh trao cho Phong Điêu quyền chỉ huy một một bộ phận đặc công cực mạnh, dặn Michael nếu không thể nghĩ cách cứu viện uyển chuyển, cũng sẽ mạnh mẽ công phá. Nhưng trước khi địch chủ động thả người, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, an toàn của người kia phải đặt lên hàng đầu.

       Khi Kiệt lại đi vào căn phòng giam giữ Trần Cận, biểu tình cảu y dị thường thả lỏng: "Tin tức của Bố già tới rồi, anh coi như đáng tin." Nhìn Trần Cận còn tiêu sái ngồi dưới đất, Kiệt lầm bầm cười nói, "Xem ra anh vô cùng chắc chắn a."

       "Cũng vậy." Trần Cận cảm thấy mệt nhọc, nhưng vẫn kiên trì, "Xin hỏi các vị khi nào thì đưa tôi đi ra ngoài?"

       "Nhanh thôi. Nhưng còn chưa đến lúc đó." Kiệt cười lạnh, "Ngày mai, tiền hàng xác nhận chuyển nhập các tài khoản phụ rồi, chúng tôi sẽ để anh đi, về phần hàng cũng không phải ít."

       Trần Cận thầm rùng mình, tiền không có thể nào thật sự chảy vào tài khoản, tài khoản của đối phương tại Mĩ đã bị chính phủ nghiêm mật theo dõi, nếu bọn họ phát hiện hết thảy là âm mưu, nhất định sẽ cùng hung cực ác vồ đến, Kiệt cùng San Lệ Tô cũng không phải nhân vật trọng yếu nhất, nhưng lại là kẻ nguy hiểm nhất, bởi vì bọn họ vốn là những kẻ liều mạng.

       P/S: Fei lão Đại mau đến a ~~~ (P/s này là của tác giả a!)
       
       Đọc chương nì ta mới cảm nhận sâu sắc tình cảm và sự lo lắng của A Fi dành cho người anh yêu (một tên tự luyến cuồng lại vô tâm không phế - nhưng mờ ta cũng thích TT^TT), A Fi, anh thật đáng thương, yêu người ta đến không còn biết trời đâu đất đâu rồi nhưng mờ người ta chỉ là đồ ... đầu đất!!!
       Chap sau có một đoạn trò chuyện qua phone vô cùng "mùi mẫn" giữa Trần Cận và... Trịnh Diệu Dương! ^0^ Cả nhà chờ xem nhé! *Cười té ghế*
___________

9 nhận xét:

  1. Ít ra ngày hôm nay ta cũng phải tóm được một chương chứ ^^
    Cả nhà cuối tuần vui vẻ ^^

    Trả lờiXóa
  2. Cuối tuần vui vẻ ^-^, đọc com ta reply cho nàng chưa Phudu?

    Trả lờiXóa
  3. chap sau nóng bỏng lắm hả ss nghe xì poi mừ ham
    đọc trong Xung Động a Cận vs a Dương zừa gặp đã cải nhau ùm sum lun zị mừ chap sau fai nói chiện á haha
    tụi nì đê tiện wa thử = đủ cách huhu
    tội a Cận wa

    Trả lờiXóa
  4. t muốn xem đoạn qua phone 2 bạn ghét nhau lắm mà chờ đợi nào.càng đọc càng thương anh fi a hoàn mĩ quá nên phải chịu khổ yêu e cận đầu đất mà.

    Trả lờiXóa
  5. Ai~~ ta sắp mất kiên nhẫn với Cận Cận ròi á.. ò_ó bé Thạc Thạc chỉ có mấy chap là xơi gọn anh Dương ròi mà hai người này cứ đưa đẩy đẩy đưa ..đến tết à!!!!
    với cái tình hình này thì bao giừ Fei mới mần ăn được đây? trong lòng bé Cận thì Diễm > Fei (dù đó là một người á)
    Yu a~ cái mức độ "mùi mẫn" đó đạt level mấy để ta còn chuẩn bị.

    PS: dạo này bận lắm hả? ta đây hôm nay tự nhiên lên cơn "Trên đường gặp giai đẹp, tại sao suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu lại là ý nghĩ 'A~~ cường công nga~' hoặc 'Oa~~ nữ vương thụ nha~' =))))"
    Chậc! giải trí chút cho đỡ bùn....

    Trả lờiXóa
  6. Yu ới, Yu ời

    Ta đọc reply của nàng ở chương trước rồi, ta sẽ canh me ^^

    Trời, ta hồi hộp đoạn giữa Cận Cận và Dương Dương nó "sến" thế nào đây, há há há

    Trả lờiXóa
  7. anh Fi lúc nào cũng lo cho anh Cận nhưng anh Cận lại là đồ đầu đất ko hiểu gì ...ta thương cho anh Fi quá
    ta rất ngóng trông đoạn đối thoại giữa anh Cận và anh Dương a chắc rất hay..hi....hi

    Trả lờiXóa
  8. @ cả nhà: A Cận giả danh A Thạc bị bắt, tất nhiên Dương Dương phải gọi điện đến để thể hiện rằng mình đang phất sốt lên vì lo lắng cho ... người iu. Thế là đầu kia - do không có người kiểm soát nên Dương Dương... *blah blah*, và "Trần Thạc" đầu này thì vô cùng ...*blah blah*... *cười té ghế*
    P/s: An Nguyệt Nhã: ta thay các anh zai mà nàng đã gặp trên đường làm ...1 phút mặc niệm cho ...giới tính của các ảnh! TT^TT

    Trả lờiXóa
  9. thật tội nghiệp anh Fi. Nhưng em Cận mà ko đầu đất như thế thì em đâu có yêu
    Black dragon

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment