29/3/11

Huyết liên - Quyển 2

Đệ tam chương: Bóng tối cũng có khi ấm áp.
     
    Vũ Văn Tu thẫn thờ đi trong cơn mưa bất ngờ ập tới, tâm tình hoảng loạn tựa hồ khiến hắn không cảm nhận được sự tồn tại của cơn mưa. Quần áo đã sớm ướt nhẹp, dính sát vào thân thể. Tóc bị xối ướt sũng, nước mưa đọng lại nhỏ ròng ròng trên hai gò má, rơi lên mặt đất.  

     Bên đường, xe cộ qua lại, nước dưới bánh xe vung lên, không một ai dừng lại bước chân vội vàng để quan tâm đến một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ đi trong mưa.

    Vũ Văn Tu không biết mình đã ngây người ở trong mưa bao lâu, cũng không biết mình đi bao lâu thì đã trở lại cái nơi mà hắn có thể gọi là “nhà". Hệ thống bảo an của Vũ Văn gia được lập ra dựa trên những thành tựu kỹ thuật tân tiến nhất mà tập đoàn đã khai phá, tự giác nhận dạng vân tay và khí tức của Vũ Văn Tu nên không ai ngăn trở đứa trẻ đột nhiên lại trở về nhà này. Cho đến khi hộ vệ cùng quản gia trong nhà nhìn thấy Thiếu gia mang một thân ướt sũng trở về, không ai không cảm thấy ngạc nhiên.

     Nữ hầu muốn tiến đến đưa khăn bông mềm mại và sạch sẽ cho hắn, quản gia muốn lập tức cho hắn uống canh gừng nóng để làm ấm thân thể, thế nhưng hết thảy đều khựng lại giữa không trung, không có bàn tay đưa ra đón.

    Vũ Văn Tu không để ý đến ánh mắt của mọi người, không hề có ý định cởi xuống ba lô ướt nhẹp trên lưng, cúi đầu, từng bước một, đi lên thang lầu, mở cửa phòng ngủ.

     Cánh cửa bị khóa trái lại. Bên trong im lặng như không khí trong một nấm mồ. Hắn kéo rèm lại, bên trong tối mờ mịt không có một tia ánh sáng, có lẽ cũng vì trời đang mưa... Lúc này hắn mới buông xuống ba lô ướt nhẹp, nước nhỏ từng giọt từ cửa phòng ngủ vào đến trong phòng, trên thảm vết nước đã sớm loang lổ.

    Vũ Văn Tu không thay quần áo, cuộn mình trong một góc dưới chân giường, vùi đầu vào trong hai đầu gối, không khí im lìm áp lực đè nặng lên khắp gian phòng.

     Quản gia cảm thấy Thiếu chủ không bình thường, gọi điện báo cho Lăng. Mà lúc này đang ở trong cuộc họp Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Thần, nhìn thấy Lăng  đột nhiên bước vào, trên mặt mang theo lo lắng, thần sắc có chút bất mãn.

    "Chuyện gì?"Ánh mắt lạnh lùng của Vũ Văn Ngạn hướng về phía Lăng đang vội vã đi đến, bình thường khi đang có cuộc họp, Lăng sẽ không đến quấy rầy.

     Lăng cúi xuống, nói nhỏ bên tai Vũ Văn Ngạn vài câu, lãnh khí xung quanh Vũ Văn Ngạn càng tỏa ra nồng đậm, chờ Lăng nói xong, y không nói gì, đứng dậy rời khỏi phòng họp, ly cà phê đặt trước mặt y đã sớm đổ nghiêng trên mặt bàn, loang ướt một phần văn kiện.

    Vũ Văn Thần thấy bộ dáng khác thường của ca ca, ngạc nhiên nhìn sang Lăng, Lăng thấp giọng nói lại một lần nữa tình huống của Vũ Văn Tu cho hắn nghe, để rồi lại đến lượt Vũ Văn Thần hối hả chạy ra khỏi phòng họp, để lại tàn cục cho Lăng thu thập. Trong phòng còn lại một đám cấp dưới há hốc miệng nhìn theo ông chủ.

     Có người nói, bằng hữu chỉ dùng để bán đứng, trung trinh chỉ dùng để đến phản bội, xinh đẹp chỉ dùng để tàn phá, chí khí chỉ dùng để đến hủy diệt, tình yêu chỉ dùng để đến quên đi. Còn trẻ hết sức lông bông, hăng hái, cuối cùng cũng đánh không lại sự ma luyện của năm tháng, mất góc cạnh, không còn ngày xưa, chìm đắm vào trần thế, rốt cuộc tìm không thấy ý nghĩa sống lúc ban đầu. (Phản đối cực đoan chủ nghĩa a!=.=)

    "Chủ nhân." Quản gia thấy Vũ Văn Ngạn trở về, vội vàng đi đến trước mặt hắn, nơm nớp lo sợ nói: "Hôm nay, sáng sớm Thiếu gia đột nhiên trở về, hơn nữa cả người ướt nước mưa, về đên nhà liền giam mình trong phòng, ai gọi cũng không mở cửa."

    Vũ Văn Ngạn nghe quản gia nói, mi tâm nhíu chặt, đem áo khoác tùy ý ném cho một người ở phía sau, không nói câu nào, đi lên lầu hai.

     Tất cả đang vây quanh ngoài cửa phòng ngủ của Vũ Văn Ngạn gặp phải ánh mắt lạnh lùng của y, run lên tránh đường.

    Vũ Văn Ngạn thấy cánh cửa bị khóa trái, nhất thời mi trung sắc lạnh càng trầm, toàn thân tản ra tức giận lạnh như băng. Lăng thấy vậy, căn bản không dám nói gì.

    "Các người nên làm gì thì đi làm cái đó, Lăng, gọi bác sĩ đến, chuẩn bị chút điểm tâm." Vũ Văn Thần nhìn thấy mọi người ngơ ngẩn lo âu, bèn ra lệnh, bản thân  hắn khi nghe quản gia nói tiểu Tu nhi đáng yêu của mình cư nhiên mạo vũ trở về, cũng đau lòng không nói nên lời.

    "Tất cả mọi người đi xuống cho ta, không nghe gọi không cần đi lên." Vũ Văn Ngạn siết chặt nắm cửa lạnh như băng, thanh âm lạnh lùng mang theo lửa giận xuyên qua khắp tầng lầu.

    "Ca, tiểu Tu nhi hắn... " Vũ Văn Thần thấy Vũ Văn Ngạn thình lình trừng mắt nhìn mình, chột dạ nuốt xuống phần sau của câu hỏi.

    "Còn không đi." Mọi người nhìn thấy Vũ Văn Ngạn sắp bùng nổ, mỗi người bất đắc dĩ dời gót đi.

    Khi Vũ Văn Thần đi, còn lo lắng xoay đầu nhìn lão ca đang tức giận. Mà Lăng lắc lắc đầu, thở dài, trong lòng cầu nguyện cho Thiếu chủ đáng thương, chỉ mong hôm nay hắn bình an.

    "Phanh." Cửa phòng đóng chặt bị Vũ Văn Ngạn một cước đá văng ra. Không gian tối tăm, chỉ để lộ ra một tia ánh sáng mỏng manh  yếu ớt xuyên qua tấm rèm. Dưới lầu nghe được thanh âm phá cửa, mồ hôi lạnh ứa ra, xem ra Vũ Văn Ngạn thật sự sinh khí, Vũ Văn Thần lại thật sự lo lắng cho cháu ngoan, không biết hắn đã xảy ra chuyện gì.

    "Ảnh, điều tra thế nào?" Hắn nhìn Ảnh.

    "Tiên sinh, theo Ám vệ nói, từ khi Thiếu chủ nhìn thấy một giáo viên mới đến dạy thay thì bắt đầu không bình thường."

    "Giáo viên mới?" Vũ Văn Thần không khỏi nhướng mày, dựa vào hiểu biết của hắn dành cho cháu ngoan, ngay cả những chuyện khủng khiếp xảy ra ở Amazon đều không khiến cháu hắn biến sắc, cư nhiên về nước, trường học yên ổn lại có thể khiến cháu hắn có phản ứng mạnh mẽ như vậy, xem ra những chuyện này đều không đơn giản. "Tìm người đi điều tra ‘ giáo viên mới ’ này."

    "Rõ!" Ảnh nhìn nhìn lên cửa phòng ở lầu hai, xoay người rời đi. Vũ Văn Thần cũng cau mày nhìn chằm chằm lầu hai, trên mặt càng thêm lo lắng.

    Vũ Văn Ngạn tùy tay đóng cửa lại, có lẽ vì lực đạo của y không nhẹ nên bản lề cũng đã lung lay, bất quá cánh cửa vẫn có thể đóng lại.

     Trong góc, đang lui thành một đoàn Vũ Văn Tu cũng đã cảm giác có người tiến vào, thế nhưng hắn không ngẩng đầu lên, trong không khí lưu động hương vị quen thuộc với hắn, hắn biết dám trực tiếp xông vào phòng này chỉ có một người.  

    Vũ Văn Ngạn nhìn thấy người thu gọn ngồi dưới chân giường, sắc mặt lạnh lẽo đến có thể hù chết người, nhìn quét căn phòng không bật đèn, bức màn che kín phòng, cũng không buồn để tâm đến chúng, tháo ra chiếc cà - vạt buộc chặt trên cổ, mặc nó tuột xuống tấm thảm ướt nước.

    Vũ Văn Ngạn thấy đứa con không có phản ứng gì, trực tiếp bước đến, ép hắn ngẩng đầu. Nước mắt rơi đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt ảm đạm mờ mịt, tất cả khiến ngay đến Vũ Văn Ngạn cũng phải cả kinh. Lần đầu tiên, lần đầu tiên y bắt gặp Vũ Văn Tu rơi vào trạng thái này. Y không biết cuối cùng có chuyện gì đã xảy ra khiến cho một đứa nhỏ không sợ trời không sợ đất như Vũ Văn Tu phải khóc.

     "Nói chuyện." Thái độ cường ngạnh, hiện tại y muốn Vũ Văn Tu mở miệng nói chuyện. Sự bi thương, trầm mặc của hắn khiến y sợ hãi.

     Nước mắt đã sớm ướt nhoèn hai tròng mắt Vũ Văn Tu, thế nhưng cặp mắt sáng sắc lạnh của Vũ Văn Ngạn, hắn vẫn còn cảm nhận được. Vũ Văn Tu hất ra bàn tay Vũ Văn Ngạn nắm lấy cằm mình, " Cút đi." Gian nan mang theo thanh âm nức nở thốt ra hai chữ, thế nhưng vẫn còn mang theo khí thế độc hữu như trước.

     "Xem ra ngươi còn không biết ngươi đang nói với ai."

     Vũ Văn Tu đột nhiên cảm thấy cánh tay bị kéo căng, tận lực bồi tiếp một trận thiên toàn địa chuyển. Hắn bị mạnh mẽ ném lên trên giường lớn mềm mại, không khỏi lại choáng đầu hoa mắt. Vũ Văn Ngạn mang theo sắc bén khí thế, đè lên người hắn, không để cho hắn thở dốc, đôi môi bá đạo đã tiến đến. Không phải là “bá đạo” đơn thuần như lúc trước, lúc này đây, Vũ Văn Ngạn là cuồng bạo, tàn sát bừa bãi, điên cuồng hôn.

     Trên môi Vũ Văn Tu còn đọng vị mằn mặn của nước mắt, nhấm vào đầu lưỡi khiến y thực sự tức giận, người trong lòng y rốt cuộc đã giấu y chuyện gì, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hắn để hắn trở nên như thế?  

     Vũ Văn Tu hoàn toàn không có sức chống đỡ, hắn thật sự mệt chết đi, mệt chết đi, Vũ Văn Ngạn không cần nghĩ ngợi nhắm đôi môi có chút sưng đỏ cắn xuống.

     Khi Vũ Văn Tu vừa định nói chuyện đã bị nụ hôn của Vũ Văn Ngạn hôn đè ép trở về, trong miệng có hương vị tinh ngọt tràn ngập mở ra. Y cư nhiên cắn hắn?

     Năng lực phán đoán vốn đang tán loạn của Vũ Văn Tu bị sự hung bạo của Vũ Văn Ngạn lôi trở về, hắn điên rồi, cư nhiên tùy ý Vũ Văn Ngạn khi dễ mình sao? Không phản kích thì phải là đồ ngu! Vũ Văn Tu phản thủ đẩy, đồng thời hai chân dùng sức, nghĩ muốn đạp Vũ Văn Ngạn văng ra.

     Đáng tiếc, Vũ Văn Ngạn rời khỏi môi hắn, trong mắt tinh quang chợt lóe, lập tức ngăn chặn hai tay hắn tác loạn, một chân kìm chặt hai chân Vũ Văn Tu, đem hắn ép chặt xuống dưới thân mình.

    Vũ Văn Tu vùng vẫy vài cái, vì trước mắt mình chỉ có 11 tuổi, hơn nữa dầm mưa một trận, vùng vẫy vài cái rất nhanh đã không còn khí lực."Buông." Hắn bất mãn nhìn Vũ Văn Ngạn, hoàn toàn khôi phục bản tính không ai bì nổi ta, tuy rằng trên khuôn mặt vẫn mang theo nước mắt, thế nhưng thần sắc bất khuất rơi vào trong mắt  Vũ Văn Ngạn khiến y nhận ra đây mới là Vũ Văn Tu mà y biết. (Tiểu Tu thiệt đáng yêu a, >o<)

     Trên chiếc giường hỗn độn, đôi mắt sâu không thấy đáy của Vũ Văn Ngạn nhìn xuống Vũ Văn Tu dưới thân mình: một đôi môi ướt nhoèn sưng đỏ hé mở mang theo vết máu, quần áo bởi vì vừa rồi ra sức giãy giụa mà hỗn độn, chiếc cằm non nà tinh tế khẽ nhếch, lộ ra một khoảng ngực bạch ngọc cùng xương quai xanh tinh xảo... Y chậm rãi buông cánh tay hắn ra, di động thân thể của chính mình, ngồi lên mép giường.

    Vũ Văn Ngạn biết, vào lúc này, một người đàn ông ở trước mặt một bức tranh đẹp như vậy còn không động tình thật sự sẽ không là đàn ông, thế nhưng y biết bây giờ chưa đến lúc.

     Rất nhanh, Vũ Văn Tu phát hiện ra sự khác thường của Vũ Văn Ngạn, có điều căn phòng tối tăm khiến hắn nhìn không rõ bộ dáng của Vũ Văn Ngạn.  

     "Ngươi không có việc gì đi?" Bầu không khí trầm mặc bị Vũ Văn Ngạn đột ngột đánh vỡ .

     Vũ Văn Tu nhìn y, hắn biết, theo những náo động vừa rồi mình đã khôi phục tinh thần, hắn biết Vũ Văn Ngạn lãnh đạm, bá đạo cùng những chiếc hôn kia, trong nháy mắt, khiến hắn thật sự không hề nghĩ gì đến trước kia nữa.

     Vũ Văn Tu không khỏi cười cười, nhẹ nhàng mà thốt một câu "Cảm ơn." Cởi bỏ áp lực trong lòng.

     "Đã xảy ra chuyện gì?" Vũ Văn Ngạn xoay người, thẳng tắp nhìn chằm chằm Vũ Văn Tu lúc này đã trấn tĩnh ngồi ở trên giường.

     Vũ Văn Tu bị y ép hỏi, thở dài, hiện tại hắn là Vũ Văn Tu, thân thể này là của đứa con y mà không phải là của gã sát thủ sống trong lòng đất, hai tay đầy máu kia. Đúng vậy, cuộc sống hết thảy lại một lần nữa bắt đầu, cho dù người của tổ chức lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, vậy thì đã sao, La Tu đã chết dưới súng của  Lý Lăng, mà hắn bây giờ chỉ là Vũ Văn Tu, là con trai của vũ Văn Ngạn mà thôi.

     Vũ Văn Ngạn nhìn đứa nhỏ đang chìm đắm trong trầm tư không trả lời, lông mày nhíu lại, thế nhưng y không phá vỡ sự im lặng đó, y biết Vũ Văn Tu sẽ nói cho y điều y muốn biết, không sớm thì muộn, y có tự tin.

     "Ta không sao, chỉ là nhớ tới một ít chuyện không vui, bất quá đều là quá khứ, cho nên, ta không định nói, ngươi cũng không cần truy vấn." Vũ Văn Tu lộ ra nụ cười thản nhiên, trực tiếp cọ lên ngực Vũ Văn Ngạn, chủ động ôm y, gắt gao.

     "Ân, nhớ kỹ, ta không cho phép ngươi sau này lại  lộ ra vẻ mặt như vậy nữa." Vũ Văn Ngạn đáp lại vòng tay của hắn, vẫn bá đạo như trước. Bất quá trong mắt Vũ Văn Tu, sự bá đạo của Vũ Văn Ngạn thật ôn nhu.

     Nếu kiếp này gánh nặng nhiều lắm, có lẽ, ta sẽ chỉ có một mình, cũng có lẽ, có người sẽ muốn đứng bên ta, ta nghĩ, kiếp sau sẽ có thể tùy tâm sở dục.


     Theo lịch up truyện thì mai là đến lượt "hàng mới" thượng đài nghen! ^^ Cụ thể là lúc nào thì...ta chưa biết! Ô hô hô hô...
____________
 

8 nhận xét:

  1. hắc.... ta giựt tem na, đợi ta học về đọc com sau hen

    Trả lờiXóa
  2. Uầy ơi, sao tác giả không để bé Tu lớn nhanh lên tí nữa nhỉ?

    Trả lờiXóa
  3. ta đã về và ta sẽ com.....

    hem...*hít sâu* *nhìn* *nuốt xuống* *mềm giọng* anh Ngạn, Tu nhi nó đang (sắp sửa) ốm mà anh...làm cái giề vậy, hun em nó thô bạo vậy em nó dứt hơi thì làm sao????

    ANW, hức....*khóc* *nhào tới* Yu Yu....hôm nay thày giáo bắt nạt ta, thày dạy vừa nhanh vừa ngắn vừa khó hiểu lại còn cho bài tập khó a ~, ta làm không được.... TT^TT... tiết sau kiểm tra lớp ta sẽ có 60 liệt sĩ hy sinh....

    Trả lờiXóa
  4. "Có người nói, bằng hữu chỉ dùng để bán đứng, trung trinh chỉ dùng để đến phản bội, xinh đẹp chỉ dùng để tàn phá, chí khí chỉ dùng để đến hủy diệt, tình yêu chỉ dùng để đến quên đi." =))))))) Muah ha ha *cười nghiêng ngả* Ủng hộ chủ nghĩa phản động nhaa~ *nhảy nhảy* Ta sẽ mang câu này lên trưng bên Facebook chọc thiên hạ chơi *đập bàn* :X~

    ..

    Mô~ Anh Ngạn thật.. =,=
    Mà không xao *phẩy tay*, bé Tu nhà mềh thấy tốt hơn là được ràu :X~

    Trả lờiXóa
  5. @ dufeng1412: ...*Quay đầu vô tường* ta đàn đả đảo chủ nghĩa bi quan cực đoan mờ...TT^TT

    Trả lờiXóa
  6. @ tiểu Nhã: Ô hay, thế thì ra chơi phải túm thầy lại mà lấy hết giờ giải lao của thầy chứ, thầy đến trường là để giải đáp thắc mắc cho Hs mừ lị! Còn nữa, nàng yên tâm đi, có thách, có mời, có van xin thầy cũng không dám cho 60 nhân mạng hy sinh trong một bài kiểm tra đâu, còn thi đua của thầy nữa chi!Ô hô hô hô...
    P/s: Mà sao lớp nàng đông nhân mạng dữ vậy???

    Trả lờiXóa
  7. Cai ten dang ghet kia lam pe Tu cua Ngan ca khoc nha...nho vay pe mj dc an ui va tinh tien them nua nha

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment