2/3/11

Huyết liên

Đệ nhị thập tứ chương: Amazon thực nhân tộc    ( hạ )
       Ta đang mê cái vụ này nên làm luôn một lèo, thật áy náy với những ai đang đợi đọc Hào Môn! TT^TT

       "Thiếu chủ, trực thăng đã chuẩn bị tốt ." Ảnh cung kính đứng một bên Vũ Văn Tu đang trầm tư .

       "Ân, đi thôi." Vũ Văn Tu gật đầu, " Đi gọi Đường Phong cho chúng ta mỗi người một áo chống đạn, một ít y dược, thuốc cần thuận tiện mang theo tùy thân."

       "Rõ, thuộc hạ lập tức đi ngay, trực thăng đang chờ ở bên hồ." 

       Vũ Văn Tu nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời chiều ngả về Tây, xem ra màn đêm sắp buông xuống không lâu nữa, cũng có nghĩa tử thần sắp đến đây.  Tay hắn tự nhiên chạm đến 5 thanh tiểu đao trên đùi, "Người anh em, hôm nay có thể ra sức một hồi ." Nói xong không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng.

       "Tiểu Tu, ngươi đã đến rồi, chúng ta đi thôi." Đường Phong đứng cạnh trực thăng, nhìn thấy Vũ Văn Tu đi về phía mình. Trên khuôn mặt xinh đẹp không có sợ hãi, chỉ có trấn định, hoàn toàn không giống vẻ mặt một đứa nhỏ nên có vào thời điểm này, xem ra, đứa trẻ của Vũ Văn Ngạn không giống người thường, người của Vũ Văn gia xem ra đều là quái vật đi, trước có Vũ Văn Ngạn, hiện có Vũ Văn Tu.

       "Mấy thứ ta cần có chuẩn bị tốt không?" Vũ Văn Tu một chân sải bước lên trực thăng, nhìn thoáng qua Đường Phong bên cạnh, hỏi.

       "Ân, đều chuẩn bị đủ theo lời ngươi, có điều..." Đường Phong có chút chần chờ.

       "Có điều cái gì, nói đi, ta không có thời gian ở chỗ này lãng phí." Có thể thấy Vũ Văn Tu cũng không hề bình tĩnh, hắn căn bản không muốn ở chỗ này lãng phí một giây.

       "Chúng ta thật sự không cần dẫn thêm người hay sao?" Đường Phong thốt ra nghi vấn trong lòng, ở trong trực thăng Ảnh cũng gật đầu, thực tế hắn cũng muốn hỏi vấn đề này, chỉ là đối mặt với cường thế như Vũ Văn Tu, hắn không biết như thế nào mở miệng.

       "Không cần, 4 người cũng đủ." Vũ Văn Tu thản nhiên trả lời, "Lên trực thăng, xuất phát."

       Đường Phong nhìn đứa trẻ lạnh lùng phía trước, lắc đầu, theo sau Vũ Văn Tu lên trực thăng.

      Trời chiều chậm rãi hạ xuống, trực thăng cuốn động phi hành cánh, vững vàng xông lên bầu trời, chuẩn bị nghênh đón mọi sự khiêu chiến.

       "Thời gian cấp bách, ta nói ngắn gọn. Có 6 khẩu PSS hãm thanh, các ngươi mỗi người lấy một chiếc, Ảnh, sau khi chạm đất lấy một khẩu đưa cho Lăng, còn lại hai khẩu giao cho Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Thần, 3 chiếc áo chống đạn chúng ta mỗi người một chiếc, khi tìm đến mục tiêu, bình tĩnh, tìm nơi ẩn nấp, quan sát địch. Trực thăng ở trên không đợi lệnh, tùy thời chuẩn bị cứu người. Số thuốc men mỗi người tự mang theo, khi cần tự xử lý khẩn cấp."

       " Thiếu chủ, vừa rồi người nói là 4 người, nơi này chúng ta chỉ có 3người, người còn lại là Lăng phải không?" Ảnh vội vàng hỏi.

       "Ân, về những người đi theo Lăng, đợi chúng ta chạm đất sau, đều để họ quay lại trực thăng cho ta, tại chỗ đợi lệnh." Vũ Văn Tu nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái chuẩn bị, sẵn sàng khai chiến, hắn không nói thêm gì nữa .

       Ảnh cùng Đường Phong lẳng lặng tĩnh tâm, mục tiêu lập tức sẽ hiện ra trước mắt.

       "Mọi người xem, có trực thăng!" Một người trong nhóm của Lăng bật thốt lên.

       "Im lặng." Lăng quát khẽ, ngước nhìn người đang tự trên trực thăng đu xuống dưới, cả kinh, là Thiếu chủ, Thiếu chủ cư nhiên cũng đến đây, xem ra lúc này chủ nhân được cứu rồi.

       "Thiếu chủ." Lăng đứng giữa đội ngũ của mình, cung kính nhìn vị Thiếu chủ 11 tuổi trước mắt , chờ đợi mệnh lệnh.

       "Ân, Lăng, tình huống thế nào?" Vũ Văn Tu quan sát khung cảnh xung quanh, âm lãnh giống như một không gian bị bịt kín.

       "Hồi bẩm Thiếu chủ, người của chúng ta ở bên kia phát hiện vết máu, không dám tùy tiện đi tới, tại đây chờ đợi mệnh lệnh." Lăng lo lắng nhìn Vũ Văn Tu, ở phía rừng rậm bên kia có mảng lớn vết máu, xem ra có người bị thương nghiêm trọng, đang cần lập tức chữa trị.

       "Ân, ta đã biết. Các ngươi, ngoại trừ Lăng, tất cả trở về trực thăng, đợi lệnh."

       "Nhưng là... " Lăng nghĩ muốn phản đối, anh không rõ, hiện tại chẳng phải là lúc tối cần nhân thủ hay sao?

       "Không có nhưng là, mệnh lệnh của ta tương đương mệnh lệnh của Vũ Văn Ngạn, còn không đi?" Vũ Văn Tu lãnh khốc, trên mặt đã hiện lên vẻ tức giận, hắn hận nhất là kẻ lắm miệng.

       "Rõ." Những người đi theo Lăng, một người tiếp một người trật tự quay về trực thăng.

       "Đây là súng hãm thanh và túi thuốc Thiếu chủ đưa cho ngươi." Ảnh mang đồ giao cho Lăng.

       "Ân, vì sao Thiếu chủ muốn đưa những người đó trở về?" Lăng thật sự không hiểu Vũ Văn Tu làm như vậy là có ý gì.

       "Nhiều người dễ bại lộ tung tích, 4 người cũng đủ rồi, chẳng lẽ các ngươi không tin thực lực của chính mình hay sao? Ta cần chính là tinh anh. Ảnh, đi thông báo cho người trên trực thăng, nếu trong vòng 24 giờ chúng ta không cứu được người ra, chuẩn bị hỏa thiêu rừng rậm. (Óe, em phản đối! Amazon là lá phổi của cả nhân loại đó anh! Anh muốn loài người tắc thở mà chết cả nút à???) Nếu có người phản đối hãy nói cho họ biết, đây là mệnh lệnh của Thiếu chủ, ai có ý kiến, rời khỏi Vũ Văn gia." Vũ Văn Tu nhìn Ảnh và Lăng, khuôn mặt lạnh lùng không có một chút tính khí trẻ nhỏ nào.

      "Rõ." Ảnh nhận được mệnh lệnh của Vũ Văn Tu liền lập tức thông báo về trực thăng cùng biệt thự, nhưng dù Vũ Văn Tu nói như vậy cũng không có một ai phản đối mệnh lệnh của hắn. (Em phản đối!!! >x<o)

      Lăng kinh ngạc nhìn Thiếu chủ của anh, ở vào tình huống này hắn còn có thể lạnh tĩnh  như vậy pháy ra mệnh lệnh, anh không thể không ở trong lòng viết  một chữ “phục”.

     "Thiếu chủ, đã ổn." Ảnh báo cáo xong, tiếp tục đợi lệnh.

     Vũ Văn Tu nhìn nhóm người Đường Phong, khóe miệng cong lên, xem ra đều đã điều chỉnh tốt trạng thái, "Các ngươi tốt nhất đều có tinh thần chuẩn bị tốt cho cái chết, đeo dạ quang kính vào, đi thôi."

     Ba người nhìn lẫn nhau, gật đầu, đi theo Vũ Văn Tu, bọn họ đều hiểu chuyện, một đứa nhỏ 11 tuổi còn không sợ, huống chi là những người đã cùng Vũ Văn Ngạn và Vũ Văn Thần ra sinh vào tử nhiều năm như vậy.

     Bên kia, thần bảo hộ bóng đêm chậm rãi tạo nên màn đêm, khu vực của thổ dân ăn thịt người nổi lửa trại, làm nổi bật đêm đen kịt không sao.

     Vũ Văn Thần bị trói chặt, bình tĩnh nhìn hết thảy diễn ra trước mắt, những dã nhân  phần lớn đều hai thước cao, lồng ngực trần vạm vỡ, bên hông chỉ quấn một miếng da thú, hai tay vừa cứng vừa lợi hại, hơn nữa bọn họ có tốc độ kinh người. Nếu hiện tại, ở vào tình huống không hề có vũ khí, muốn nói chuyện phá vây e là không thể.

     Vũ Văn Ngạn bị thương, lẳng lặng nằm bên cạnh Vũ Văn Thần, hai mắt nhắm chặt, thỉnh thoảng mồ hôi lại thấm ra, xem ra mất máu nhiều lắm, trước mắt muốn thoát khỏi dây thừng có điểm khó khăn, cần phải bảo tồn thể lực để có thể rời đi khi thời cơ đến.

     Nhìn thấy vết máu của Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Thần nhíu nhíu mày, là hắn vô dụng, thể lực chống đỡ không  nổi, tạo thành gánh nặng cho Vũ Văn Ngạn, thật sự là đáng chết, "Ca, ngươi không sao chứ, kiên trì một chút, Lăng bọn họ sẽ đến ngay thôi."

     "Không chết được, câm miệng, bảo tồn thể lực." Vũ Văn Ngạn không mở mắt, thấp giọng nói, thanh âm rất nhỏ, chỉ có bọn họ nghe được.

     Vũ Văn Thần gật đầu, hắn hiểu được ý của Vũ Văn Ngạn, lẳng lặng quan sát tình hình xung quanh

      Nơi này có một vài phòng ở không biết do laoij cây cỏ gì dựng lên, đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, có lẽ chỉ được coi là một nơi đủ che ánh nắng mặt trời và gió nhẹ, loáng thoáng, hắn có thể nhìn thấy một gian có sừng trâu thật lớn, ước chừng hơn 1 thước. Lúc này, thổ dân đang vậy quanh lửa trại líu ríu, hắn không hiểu bọn họ nói gì, có điều nhận ra rằng thỉnh thoảng bọn họ lại nhìn về phía này, ánh nhìn cuồng nhiệt cùng hưng phấn khiến cả người hắn phát lạnh, lần đầu tiên Vũ Văn Thần biết đến run sợ.

      Hắn ngẫm nghĩ lúc này đây ngôn ngữ không phải là vấn đề đáng quan tâm, bọn họ căn bản không thể cùng những dã nhân này trao đổi, có lẽ có thể lo lắng đến chuyện dùng hành động cơ thể , có lẽ khiến cho họ có thể thả lỏng cảnh giác với mình, tuy không biết có thể hữu ích hay không nhưng có lẽ làm và không làm sẽ cho kết quả khác nhau.

       "Là hắn." Vũ Văn Thần thấp giọng oán giận, là tên dã nhân kia trúng kia, tên đó dùng bàn tay trần đào đạn ra, nhưng lại tự cắt cụt một tay, hiện tại Vũ Văn Thần thấy tên đó thì đầy căm ghét.

       "Dừng tay, ngươi làm gì?" Vũ Văn Thần nhìn thấy dã nhân này, từng bước đi phía trước, bắt lấy bả vai Vũ Văn Ngạn liền đứng lên, Vũ Văn ngạn áp chế hắn lại, chính mình cũng cố gắng ngồi xuống.

      Y biết, trước mắt không nên hành động thiếu suy nghĩ, địch nhân không phải người bình thường, hơn nữa hiện tại chính mình có thương tích, chỉ có chờ, Vũ Văn Ngạn không phải kẻ yếu, hiện tại thứ y cần là nhẫn, không phải yếu đuối.

     Người trúng đạn ngồi xuống, nhiều gã đàn ông khác cũng đi lại đây, nhìn nhìn Vũ Văn Ngạn trên mặt đất, lại cùng người cụt tay chít chít động động, trong mắt Vũ Văn Thần xem ra,đoán chừng là khen ngợi sự dũng mãnh của tên đó.

     Bất quá, khi Vũ Văn Thần thấy vài người nâng thi thể thuộc hạ của hắn lại đây, cảm giác nôn mửa càng thêm rõ ràng. Những gã thổ dân nổi một đống lửa thật lớn, dùng bàn tay trần xé rách thi thể, thi thể này, càng thêm huyết nhục mơ hồ. Bọn chúng đem những tảng thịt lấy được đem tới bên đống lửa nướng chín. (...ta còn tưởng là ăn sống, vẫn “văn minh” lắm!=.=” Má ơi!)

     Lúc này Vũ Văn Ngạn mỏ mắt, chỉ thấy những người này cầm lấy thịt nướng chín, há mồm cắn xé, mà trên đống lửa máu người còn chưa đông kết. Xem ra mình cùng Vũ Văn Thần là phần tiếp theo của bữa tối.

     Không giống Vũ Văn Ngạn bình tĩnh như vậy, Vũ Văn Thần nhìn không hết màn, vừa thấy nhất thời trong bụng cuộn lên, sắc mặt trắng ra, cắn răng nuốt xuống cảm giác nôn mửa.

     Tại một góc bí mật không xa, Vũ Văn Tu gắt gao nhìn chằm chằm đám người dã man trước mắt, cho dù hắn thấy rõ bọn họ đang ăn thịt người cũng không tỏ ra kinh ngạc. Mà Đường Phong, Lăng ở bên cạnh thấy một màn như vậy, sắc mặt cùng với Vũ Văn Thần không sai biệt lắm. Bất quá khi Lăng thấy ở gần đống lửa là Vũ Văn Ngạn, muốn lập tức xông lên bắn bỏ những người này, chính là loại ý tưởng này bị Vũ Văn Tu cấp cảnh cáo trở lại.

     Vũ Văn Tu vẫn quan sát gã thổ dân canh giữ bên Vũ Văn Ngạn, gã đã trúng đạn thế nhưng bây giờ lại giống như không có việc gì, hơn nữa miệng vết thương cho thấy không có đạn ở trong, cùng với miệng vết thương trên tay thì thấy rằng gã ta cũng mới cụt tay không lâu so với thời điểm trúng đạn, xem ra bọn họ đối với cái đau không có cảm giác, nếu muốn hạ gục những người này, chỉ có thể một kích trí mạng.

     Vũ Văn Tu xuất ra giấy bút, viết: Ngắm bắn vào đầu, một kích trí mạng, ống hãm thanh. Sau đó đưa cho Đường Phong đang ở gần đó nhất, Đường Phong tiếp nhận tờ giấy, vừa thấy, kinh ngạc nhìn Vũ Văn Tu, lại nhìn dã nhân liếc mắt một cái, trong lòng liền hiểu ra năm sáu phần. Sau đó đưa tờ giấy cho Lăng cùng Ảnh, tất cả mọi người đều nhất trí.

     Vũ Văn Tu đem một tờ giấy khác viết: Phía sau, cứu Vũ Văn Thần, để hắn cứu Vũ Văn Ngạn đưa cho Lăng và Ảnh.

     Hai người gật đầu, bật người dậy cầm vũ khí, nhẹ nhàng vòng ra phía sau địch nhân. Vũ Văn Tu cùng Đường Phong tách ra trèo lên hai cây đại thụ, ngồi ổn, ngắm bắn. Khi nhìn thấy Lăng và Ảnh đã chuẩn bị sẵn sàng, Vũ VănTu hít sâu một hơi, ánh mắt rực sáng sắc bén, giơ tay phải, nhẹ nhàng phất lên, ý bảo tác chiến bắt đầu!
_____________

6 nhận xét:

  1. con tem nữa =))=))

    hô hô

    Trả lờiXóa
  2. Không có phần ta roài. Thôi ta đi ... đọc thư. Mai rồi tâm sự :)))

    Trả lờiXóa
  3. @ Jing: Lâu lâu mới lại giựt được con tem, ài... thương ghê!

    @ Nguyen Dieu: Phong bì có xé mới đọc được thư mà nàng! ^-^

    @ phudu: Không mất công bóc tem, xé phong bì mà "ăn liền" còn gì! ^-^ Gần đây nàng cũng bận nhỉ! ^-^

    Trả lờiXóa
  4. Nghi toi canh an thit ng ta thay ron ng nha...Hjx

    Trả lờiXóa
  5. oa,không bít thịt người có vị như thế nào nhỉ? *thắc mắc*
    bọn này ăn thịt người nên khỏe như khủng long,thảo nào mà Tây Du Ký bảo ăn thịt Đường Tăng được trường sinh bất lão a

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment