6/3/11

Hào Môn Diễm - Chương 20


      Kinh tâm động phách chiến dịch khai hỏa, khi Trần Cận với thân phận và trạng thái hoàn toàn mới đứng ở trước mắt Ngô Cung, y cả kinh đến độ cái cằm rơi ra lại lắp vào, lắp vào lại rơi ra, làm Trần Cận nhìn thấy âm thầm cắn răng chỉ muốn phát hỏa, nhưng đến cuối cùng vẫn lấy phong độ của Trần Thạc cùng sức chịu đựng kinh người nhẫn nhịn được, bất quá bên này đã nhanh chóng để cho Michael xuất tướng.

       Phong Điêu đại nhân cũng đã trải qua kỹ thuật cải trang cao siêu của Sawa, vì khi xong việc sẽ không bị Trần Cận túm được đuôi mà công kích, hắn chỉ đành phải nhã nhặn tự giác giữ thể diện: "Ngô gia, hy vọng ngài có thể thành thật giúp đỡ, Trần tiên sinh cùng Fiennes tiên sinh cũng sẽ vạn phần cảm kích."

       "A, đúng, đúng." Con Rết lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ lay tỉnh chính mình, nhận ra tất cả những bất ngờ ngoài ý muốn này gây rất nhiều sức ép, "Đây là hẳn là việc nên làm, Trần tiên sinh ──" y đi lên nắm lấy tay Trần Cận, "Lần trước là tôi không rõ tình huống, không biết anh là cán bộ của Hào Môn... Tóm lại, không kịp thời nhận ra sự cải trang cao minh như thế, vô tình xem Trần tiên sinh như hạ nhân, có nhiều mạo phạm." Biết mạo phạm còn không buông tay? ! Buồn cười! Trần Cận nghĩ thầm.

       "Loại sự tình này, Ngô gia không cần để tâm. Có những chuyện ngài biết, tôi biết là được" Trần Cận vẻ mặt trang trọng biến thành cảnh cáo, "Lần này Ngô gia vì đại sự của Hào Môn mà lo lắng, chúng tôi tất nhiên sẽ ghi khắc trong lòng, khi Ngô gia có việc cần đến Hào Môn, Hào Môn cũng sẽ vì Ngô gia xuất lực."

       Cái cặp mắt háo sắc kia vẫn là nhịn không được thong thả cao thấp đánh giá hắn: "Trần tiên sinh quả nhiên sảng khoái, có những lời này của tiên sinh, Ngô mỗ tất sẽ khuynh lực hiệp trợ."

       "Đa tạ." Một nụ cười mỉm hoàn mỹ, mang theo vẻ tự tin nắm chắc phần thắng  cùng khí độ nội liễm lãnh khốc, mười phần “Trần Thạc”.

       Ngay cả Michael đứng ở đối diện đều không thể không thừa nhận, Trần Cận lúc này đích xác có một loại bình tĩnh cùng khí thế tập nhân* nói không nên lời, hay là hai huynh đệ này quả thật có cảm ứng tâm linh? (* khí thế lấn át người khác, khiến người khác nể sợ)

       Lấy được tài liệu trực tiếp, Trần Cận cùng Michael mang theo vài tên bảo tiêu vội vã rút lui, xe vừa ra đầu phố, Trần Cận lập tức lộ nguyên hình: "Cá Gỗ, anh thật đúng là không nói nghĩa khí , vừa rồi Con Rết hỗn đản kia sàm sỡ tôi, anh làm như không phát hiện a anh!"

       "Cũng không phải sàm sỡ tôi, tôi nóng vội cái gì?" Lúc này Michael cũng không quên biện hộ, "Mà nói đi nói lại, cái tên phong tao* nam như cậu đã sớm nên ăn khổ, cái loại người này sẽ không nhìn lầm đồng loại a." Nguy rồi, sao bỗng dưng tâm can nghĩ gì đều nói ra, lũ quét bất ngờ, lũ quét bất ngờ a! (* = câu ba đáp bốn, nơi nơi câu dẫn người)

       "Anh nói lại lần nữa thử xem ──" Ánh mắt ai đó vừa mới còn liệt hỏa hùng nhiên giờ phút này bị một tầng tủ lạnh bao trùm.

       "Phía trước, dừng xe!" Michael hét lớn một tiếng, lái xe một cái phanh khẩn cấp, Michael lão huynh đã muốn tiêu sái chạy vội đến chiếc xe ở phía trước, ngồi vào chỗ của mình, tránh đi khu vực địa lôi là lựa chọn sáng suốt nhất, lưu lại Trần lão đại ở xe sau buồn bực. 

       Buổi tối, trạm thứ nhất ── Hồng Đạt, sòng bạc đông đúc nhất nội thành, cũng là nơi xa hoa đốt tiền hạng nhất.

       Tuy là sinh trong gia đình cờ bạc, nhưng Trần Cận Trần Thạc hai huynh đệ lại ngoài ý muốn không hề có hứng thú với đánh bạc, hơn nữa có điểm chán ghét, có thể là thuở nhỏ liền thâm chịu nỗi khổ nơi nơi lang bạt của song thân vốn là dân cờ bạc, từ đáy lòng không tiếp thu “cờ bạc” này hai chữ, thậm chí bị Trần Thạc cho là "Sự sa đọa nhàm chán tự mình chốc lấy", hôm nay Trần Cận hắn chính là trở lại nghề cũ rồi.

       "Dường như trước đây cậu từng nói qua, kỹ thuật đánh bạc của cậu thực bình thường." Trước khi vào bàn Michael tiến đến bên cạnh hắn lo lắng nói.

       "Dù sao tiền thua mất là do anh đài thọ, tôi không có gì phải lo lắng, không làm hỏng hình tượng là tốt rồi." Trần Cận lơ đễnh nhìn Michael liếc mắt một cái, "Tôi đang đóng giả Trần Thạc, không  đóng giá đổ thần*, có phải anh xem quá nhiều điện ảnh Hongkong rồi không?" (* thần cờ bạc)

       Micheal gồng mình nuốt, nuốt xuống một chữ đã bật ra đến cửa miệng trở vào trong bụng, hạ quyết tâm để mặc xem tiểu tử thối này làm thế nào để "Không mất hình tượng".

       Trần Cận mở miệng đề cập chính đề: "Anh chắc chắn đêm nay San Lệ Tô sẽ tới?"

       "Năm ngày gần đây, mỗi tối lúc 9 giờ cô ta đều tới nơi này, chơi không lớn, cũng không thắng, hơn nữa đều chỉ chơi nửa giờ thì rời đi, chưa bao giờ kéo dài."

       "Loại người vung nhiều được nhiều, vung ít được ít lại có tự chủ, sẽ thắng tiền." Trần Cận khẳng định, "Không thể coi thường người phụ nữ này."

       "Đầu óc cậu đôi khi quá tỉnh táo."

       "Có ý gì?" Hắn dùng cách thức sử dụng ánh mắt uy lực mười phần người gặp người chết đậm chất Trần Thạc quét ngang Michael, cam đoan Cá Gỗ lão huynh không còn năng lực đánh trả, sau đó ngẫm lại, bản thân mình có thể hay không diễn rất nhập vai?

       Ngày đó quả nhiên không vồ hụt, nữ diễn viên nổi tiếng một thân y phục tím, tóc quăn phong tình vạn chủng, xứng thượng một phong thái lãnh đạm chậm rãi bước hướng vào chiếu bạc, hiện tại Trần Cận có muốn liên tưởng đến người đàn bà này khi đóng phim xxx biểu hiện phấn khiachs đến thế nào cũng không dậy nổi nửa điểm tà niệm, bởi vì người phụ nữ này không phải là dạng dễ đối phó gì, một chân đặt không đúng chỗ cũng có thể bị cô ta chỉnh đến.  

       Chiếu theo hiệu quả của phương án, nhanh chóng tranh thủ được một vị trí có thể khiến San Lệ Tô chú ý nhất lại không quá lộ liễu, Trần Cận theo sát San Lệ Tô, nàng theo bài cũng không phải là thực tùy ý, dường như cũng có suy tính, cũng không phải mỗi ván đều thắng, nhưng thắng vẫn nhiều hơn thua. Tóm lại ── hết thảy quá mức bình thường, bình thường đến có chút kỳ quái .

       Có điều trên thực tế, một cái "Nội tuyến " nổi tiếng như vậy, căn bản không thể nào làm một công tác bé nhỏ lợi nhuận cực thấp là mỗi đêm đến sòng bạc đến thắng chút tiền trinh, cô ta tùy thời thao túng những vụ làm ăn trên tiền triệu, việc này hiển nhiên không hợp tình hợp lý không thể không cân nhắc, Trần Cận nghĩ, nếu như mình đoán không sai, cô ta tới sòng bạc chờ đợi ai đó, hoặc là truyền lại cái gì đó. Ngày đầu tiên, lãng phí.

       San Lệ Tô không hề giương mắt chú ý đến hắn, Trần Cận cho rằng cô ta cố ý, cho nên lựa chọn không đả thảo kinh xà. Ngày hôm sau, cũng thế, chuyện này không phải là trùng hợp.

       Tối ngày thứ ba, người mới rời đi một ngày rưỡi - Fiennes lại bất ngờ liên lạc với trần Cận.

       "Cô ta thật là quái dị phải không?"

       Trần Cận cũng có chút buồn rầu: "Cô ta nhất định muốn làm gì đó, cho dù  ── cô ta không nhận nhiệm vụ gì bí mật, nhưng là một người phụ nữ ăn mặc thời trang, nếu đối với một nam nhân điển trai lại có tiền không có phản ứng, cơ hồ quá bất thường, trường hợp này nhất định sẽ phải có một giải thích hợp lý."

       "Cô ta đang đợi người."

       "Sao anh khẳng định chắc chắn như vậy?"

       "Tôi có tin tình báo mới, cô ta đang đợi một người tiếp được ám hiệu."

       "Ý anh là ── cô ta đang đợi người mua mới?"

       "Nói một cách chính xác, phải là cấp trên của cô ta lớn mật cung hàng ra lời mời mới, hàng còn thừa lại có người mạo hiểm mua, nhưng lần này bọn họ thực cẩn thận."

       "Vậy có tất yếu phải ở sòng bạc ngẩn ngơ một vòng?" Chuyện này vô luận như thế nào nói đều không làm hắn tâm phục, "Tôi vẫn chưa mạo hiểm hành động, nhưng lại sợ bỏ qua thời cơ, đêm mai tôi đến trước mặt thử thăm dò cô ta xem thế nào."

       "Tốt nhất là làm cho cô ta tin cậu không phải là nhân vật nguy hiểm, nếu có biến hóa trước hết rút lui, San Lệ Tô có thể biết cậu, phải nói là không ngoại trừ trường hợp cô ta quen biết Trần Thạc."

       "Có điều cô ta lại xác định Trụ Phong tập đoàn không phải là người mua của cô ta." Trần Cận phân tích tình huống như vậy, lập tức đối với tình thế lại lạc quan lên, "Cho nên, thân phận của tôi tương đối bí mật, bọn họ nhất thời không thể đoán được mục đích chân thực của tôi."

       "Lúc tiếp cận cô ta, cậu phải thật cẩn thận." Fiennes rất ít dặn dò người khác như vậy, chỉ vì người này là Trần Cận, anh không muốn hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù chỉ là một chút.

       "Tôi hiểu được, cũng hy vọng công tác điều tra của anh cũng có thêm tiến triển, giúp cho tôi ít phải đi đường vòng một chút." Trần Cận cảm thấy mình nghiêm trang  vài ngày, lúc này cần thoải mái một chút, "Tôi hiện tại mới biết được, tán gái cũng khó như thế. Nếu tôi làm không được, không chừng nên để cho Cá Gỗ biểu hiện một chút, cũng không nên chiếm hết hào quang của hắn."

       Đầu bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng.

       "Tốt lắm, không dài dòng , đa tạ lão đại tự mình lộ ra tin tức tình báo, tôi sẽ tận lực nắm bắt cơ hội."

       "Không cần mạo hiểm quá, để cho Michael ở gần cậu trong vòng 10m."

       "Thời khắc mấu chốt vẫn là gặp sự tự cứu, có khi một thước đều quá xa."

       "Hiểu được đạo lý này thì mọi người đều có được một thân kỹ năng sinh tồn hoàn thiện."

       Trước khi cúp điện thoại, Trần Cận nhếch miệng báo: "Lão đại, San Lệ Tô theo bạc giúp chúng ta thắng hơn tám vạn bảy ngàn đô la Hồng Kông ai."

       "Một con số không tồi, trước mắt cậu tạm thu lấy, sau này lấy làm tiền trợ cấp tốt lắm." Fiennes khó được dùng ngữ điệu đứng đắn như vậy nói một câu không đứng đắn vui đùa, làm Trần Cận sửng sốt, bật cười ha ha.

       "Anh có lúc biến thành thật đáng yêu."

       Trái tim Fiennes co rút nhanh một chút, chính mình cũng không thể lý giải loại phản ứng ngây thơ này của bản thân. Đáng yêu? Nếu là trước kia, anh căn bản không thể chấp nhận loại từ ngữ mềm nhũn này được dùng cho mình, nó giống như một sự khiêu chiến đối với quyền uy của anh, đồng thời nếu là trước kia, anh cũng không thể tin được có một phân bộ lão đại cho anh cảm giác được thoải mái vô tư là chính mình mà không phải là “Diệm” của Hào Môn, cảm tình một thời gian dài ôm ấp trong vô vọng, chậm rãi biến thành một loại trầm đau ngọt ngào bất khả tư nghị, làm ảnh hưởng cả hệ thân kinh tường đồng vách sắt của anh. Thì ra đời này anh cũng được một lần nếm hương vị của yêu đơn phương.

       Ngày thứ tư ── thời gian quan sát đã qua, lập tức áp dụng tích cực chủ động.

       Khi San Lệ Tô lại đúng hạn đi vào sòng bài Hồng Đạt, Trần Cận đã quyết định không ở vị trí cũ yên lặng theo dõi kỳ biến, mà bằng một phương thức khá lặng lẽ chuyển đến bên cạnh đối tượng, sau ván thứ năm, tay của bọn họ "Vô tình" đụng nhau, cuối cùng cô ta giương mắt nhìn Trần Cận, nhưng không có nửa điểm đáp lại, thậm chí ngay cả một cái mỉm cười đều keo kiệt.

       "Tại sao cô luôn đặt cửa nhỏ?" Một câu hỏi bình thường vô thưởng vô phạt.

       "Không tại sao cả." Tiếp tục bình tĩnh đem lợi thế cho qua.

       "Tại sao tôi lại muốn theo cô đặt cửa nhỏ?" (Óe, bài tán gái bắt đầu!)

       Cô ta thực trực tiếp: "Tôi không định làm quen với anh." (Gặp đại tỷ rồi!)

       "Nếu có vận may, thường thường là 50-50."

       "Anh tin tưởng vận may? Tôi không tin." Cuối cùng cô ta khẽ động khóe miệng, "Vận may đều là người khác trước đó thiết lập tốt cái bẫy."

       "A?" Tim hắn nhất thời phát lạnh, cố ý đem lợi thế trong tay toàn bộ áp đến bên kia, "Nhưng tôi lại tin tưởng cô không chút nghi ngờ."

       Trần Cận dự cảm nguy hiểm tới rồi, nữ nhân này cẩn thận, chính là không tốt lời nói vẫn để lộ dấu vết, hắn nắm tay, trong đầu hồi chuông cảnh báo réo vang.

       Bên kia nhà cái đã kêu lên: "Bốn bốn ba, khai tiểu." Chung quanh một mảnh thanh âm ai oán.

       "Anh còn tin tưởng?" San Lệ Tô lúc này đột nhiên chủ động tà liếc, quyến rũ mà đắc ý, chỉ một thoáng sát khí hiện ra, điện quang thạch hỏa, Trần Cận cả người đề phòng, lưng xẹt qua một trận mao cốt tủng nhiên, tuy rằng sắc mặt không đổi, nhưng tâm đã muốn hạ trầm, hắn thần sắc trấn định yên lặng lui ra sau từng bước, chậm rãi lẫn vào đám người biến mất, rồi mới đi nhanh ra bên ngoài, càng chạy càng nhanh, vừa chạy vừa đè xuống thiết bị liên lạc trên cổ thông tri Michael: "Mau bỏ đi! Nơi này chỉ là thủ thuật che mắt ── bọn họ đã xuất hàng !"

       Đang muốn nói ra phương hướng, chung quanh lập tức xuất hiện thêm hơn mười người, xem ra sớm có chuẩn bị, cũng tuyệt đối không phải là binh tôm tướng cá, nhìn thoáng qua lập tức có thể đoán được bọn họ đều là tay đấm chuyên nghiệp, nơi này người nhiều mục tiêu lại phân tán, căn bản không thể nổ súng, cao thủ ẩn nấp không biết còn ẩn tại chỗ nào, phía sau, Trần Cận càng nghĩ càng thanh tỉnh , vững vàng hô hấp, cảnh giác mà hung hãn nhìn quanh bốn phía, tiếp theo cúi đầu nói một câu: "Anh đi trước."

       Trận thế như vậy hắn biết rõ, cho dù có cùng Michael hợp lực cũng chưa chắc có ưu thế, chức nghiệp của Michael là bắn tỉa tại tình huống này phát huy không đến nửa thành, cho nên, nhất định phải để Michael đi ra ngoài tìm viện binh, tổ đặc công đã mở ra phản ứng dây chuyền, rất nhanh sẽ đến, không thể tưởng được nhanh như thế đã ra hạ sách, Trần Cận biết mình nhất định phải đứng vững, kéo dài đến đúng thời điểm liền có thể thoát hiểm, hắn lập tức ở vào tư thế nghênh chiến.

       Một hồi ác chiến, dân cờ bạc khiếp sợ chửi rủa liên tiếp, một nhóm nhỏ bị hất bay ra ngoài, bảo kê sòng bạc được lệnh đều ra  ngăn cản nhân viên ra vào, mạnh mẽ đóng cửa sòng, cũng nhanh chóng vây tường người, ý định không muốn cho sơ tán, những cao thủ có mặt tại đây mãnh hướng Trần Cận...

       Chiến đấu đến cuối cùng một khắc, hắn mơ hồ thấy phía sau đám người kia một cái tươi cười yêu dị quỷ mị màu tím ngắt.

       Thật đúng là chuyện xấu hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều a, Michael hẳn là đã chạy thoát ra ngoài... Đây là điều Trần Cận nghĩ đến trong lúc ấy.

       Để cho một thùng nước lạnh tưới từ đầu đến chân, dù có là người giỏi nhẫn nhịn cũng sẽ nổi giận, huống chi là Trần Cận. Hắn chậm rãi mở to mắt, mông lung nhìn quét một chút hoàn cảnh, bên trong có hai nam nhân, một người đứng ở cửa, một người cầm thùng nước âm lãnh đứng ở bên cạnh hắn.

       Hắn tựa trên một cây cột sắt lạnh lẽo, hai tay bị trói chặt, cúi đầu nhìn xem, trừ bỏ áo khoác bị người cởi, tay có chút tê bại thì không có tổn thương gì lớn, chỉ có nửa bên mặt nóng rực, khẳng định ăn đủ... Cuộc đời này lão tử thống hận nhất người khác đánh bị thương khuôn mặt lão tử! Mẹ nó, viện quân động tác thật đúng là chậm a, ở ngoài một km xếp thành hàng chúc mừng ta gặp nạn a? ! Muốn làm cái gì tinh nhuệ!

       Thực rõ ràng, mình bị đưa đến một chỗ khá ,để người tìm được ít nhất còn phải chống đỡ một thời gian ngắn, Cá Gỗ lão huynh, cái gì mà súng lục phải đặt ở chậu hoa, này rõ ràng là xem điện ảnh gangster, xã hội đen nhiều lắm, thật không tốt cho sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần a, tôi còn trông cậy vào anh phái người cứu ta thoát khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng, hôm nay anh nhất định đã bị nghĩa khí của tôi làm cho xúc động ... Rồi mới nghĩ đến Fiennes. Fei lão Đại, nghe tin tôi bị bắt, anh có thể có một chút khổ sở nào hay không? Ít nhất phải nhớ chờ đến khi tôi sống trở về, chuyển khoản cho Xích bộ thêm tiền thưởng a. . Trần Thạc, hai chúng ta huynh đệ số thực khổ, đều luôn xả thân cứu người, thời khắc mấu chốt lại tự thân vận động, cuối cùng đại ca còn bị người xấu trói đến tầng hầm ngầm ngược đãi, không có thiên lý a!!!
       Fi đại ca, anh nghe đoạn “chăn chối” của A Cận nhà anh chưa??? A Cận nhà anh là vô tâm không phế, là đồ đầu đất mà!!!
__________

8 nhận xét:

  1. nàng thức khuya thế. ta vừa dốc bầu tâm sự chương trước nàng đã post ngay chương sau...hôm nay quả không bõ công ta trồi lên ...hít thở ;))
    à mà hộp com của nàng xài chế độ xác nhận nữa ể? ta lần com nào cũng gặp hít á.

    Trả lờiXóa
  2. Hum nào có việc bận ta lại thức khuya để up, hồi trước có lần 2, 3 h sáng ta mới up kìa... ^-^ Hum nào không thể (dù là) up khuya nữa thì ta mới nghỉ, hôm sau ta sẽ up bù. ^-^

    Nàng không thích đăng nhập để com thì ở ô "Nhận xét với tư cách" dưới đây, nàng chọn dòng Tên/URL, sau đó nhập tên vào hộp thoại, bỏ qua URL cũng được, rồi nhấn ok. Có điều nàng sẽ phải nhập một dòng mã xác nhận (dễ thôi). Nếu nàng đang dùng chế độ này mà không thích thì chọn các chế độ còn lại thử xem! ^-^

    Trả lờiXóa
  3. Trời, chương gì kỳ thế này.

    Ta đang đọc đoạn mùi mẫn đơn phương của anh Fi, chưa kịp chạy đi mua khăn giấy (chấm nước mắt). Đọc sang đoạn Cận Cận lại phải lấy khăn giấy cắn chặt răng để khỏi cười văng cả hàm =))

    Trả lờiXóa
  4. (_ _) a Cận mà chỉ giỏi thế thôi mà ><
    tội A Fi nhà ta , hux bị quay đến tội * gạt nước mắt nước mũi *

    Trả lờiXóa
  5. @ phudu: Đời là thế! *Nhe răng cười* Nên mới có câu "Khổ trung mua vui" *Nhe răng cười*

    @ Jing: Ờ...*Đủng đỉnh*... Thì A Cận nhà ta chỉ giỏi có thế thôi... *Đủng đỉnh* ... Cũng đã đủ đào bay trái tim của Fi lão Đại tài ba anh dũng, phong tình vạn chủng, khiến cho lão Đại thần hồn điên đảo, chứ mà còn gỏi hơn nữa thì... thiên hạ đại loạn! Ta chỉ cần có thế thui, thắng nàng là được rùi... Hờ hờ hờ hờ...

    Trả lờiXóa
  6. cái mạng ko lo đi lo cái mặt =.= tội nghiệp anh Fi wá *rút khăn trấm nước ....mũi* h phút nước sôi lửa bỏng người ta chỉ nhớ anh phải gửi thêm tiền thưởng
    Black dragon

    Trả lờiXóa
  7. hahaha, ta cũng lo cho cái mặt a Cận a, hài vật vã

    Trả lờiXóa
  8. suy nghĩ của ảnh thiệt thú dzị = =

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment