28/3/11

Huyết liên - Quyển 2

Đệ nhị chương: Ký ức bị chạm đến
    
    Về nước đã được một tháng, Vũ Văn Tu lẳng lặng ngồi ở trong phòng học, nhìn cây cổ thụ ngoài cửa sổ, màu xanh rực rõ đến như vậy, tràn đầy sức sống đến như vậy...Phải rồi, hiện tại, Trung Quốc đã vào mùa xuân. Có điều lúc này không trung thật âm u, xem ra là trời sắp mưa.

     Nói về trường học, hắn đã không đi học gần 3 tháng nay, vậy mà cư nhiên như không có việc gì xảy ra, cũng không có ai tìm hắn trách móc, tra hỏi, xem ra Vũ Văn Ngạn đã muốn “ngoại giao” tốt từ trước. Trẻ sinh ra trong gia đình có tiền đúng là không giống với trẻ con bình thường. Chỉ là Tam thiếu gia của Y thị có chút phiền toái, khi vị Tam thiếu này thấy hắn xuất hiện, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là cao hứng, cuối cùng là sốt ruột, biểu tình trên khuôn mặt này quả thực so với vẻ mặt của người Tứ Xuyên còn phấn khích.

     Nghe Y Huân nói, tên nhóc con này đã sử dụng quyền lực của Y thị đi hỏi thăm tin tức của hắn, lại thiếu chút nữa nghĩ hắn gặp chuyện không may. Y Huân sống chết cũng phải bám hắn hỏi cho ra lẽ ba tháng này hắn đã đi đâu, hắn chỉ nói: “Nằm dưỡng bệnh trong nhà phụ thân.”

     Nghe được câu trả lời ngắn gọn ấy, ngốc tiểu tử kinh ngạc, ôm chặt lấy cánh tay hắn, "Phụ thân ngươi? Ngươi tìm được rồi? Là ai? Sao ngươi lại sinh bệnh?" Nhìn dáng vẻ của Y Huân thì thấy tên này còn có vẻ kinh ngạc hơn cả hắn lúc mới tìm được Vũ Văn Ngạn.

     Hắn né người ra, rút tay lại, Y Huân cứ léo nhéo mãi bên tai khiến hắn đau đầu muốn vỡ, chỉ ngắn gọn giải thích: "Cảm mạo thôi, không có việc gì, về phần phụ thân, là viên chức trong một công ty bình thường, nghe nói, hắn nhờ thám tử tư một mực tìm ta, gần nhất mới biết mặt."

    "Nga." Y Huân dường như nhẹ nhàng thở ra, làm như hắn thực đã gặp nguy hiểm gì đó , có điều, bắt đầu từ ngày đó, tiểu tử này mỗi ngày đều hỏi hắn cơ thể cớ chỗ nào không thoải mái hay không, lại còn thỉnh thoảng mang cho hắn một ít thuốc bổ.

     Thật thiếu chút nữa hắn liền đấm tiểu tử này, hắn không thể hiểu nổi rốt cuộc Y Huân còn muốn cái gì. Hắn quả thực đã giấu diếm chuyện về Vũ Văn Ngạn, nhưng hắn căn bản không định ho bất cứ kẻ nào biết phụ thân hắn là mưu gia của Vũ Văn gia tộc, hắn cũng không cho người lái xe đến trường đón hắn, cũng không cho Vũ Văn Ngạn phái bảo tiêu đi theo mình. Nếu thực làm mấy chuyện đó chắc hiện giờ quanh hắn đã muốn phong vân vần vũ, mỗi người trong trường đều xem hắn như quái vật, hơn nữa ngay từ đầu hắn đã không muốn quay về Vũ Văn gia tộc. Bất quá, trường học đã bắt đầu khôi phục lại họ của hắn thành Vũ Văn, mới đầu cũng không quen, có điều sau rồi cũng ổn cả.

     Vũ Văn Tu lẳng lặng lấy tay chống cằm, một tháng qua, hết thảy đều yên ổn, cuộc sống giống như khôi phục lại như cũ. Thế nhưng cuộc sống càng yên ổn, những nguy hiểm ẩn giấu phía sau nó có lẽ lại càng lớn.

    "Tiểu Tu, ngươi biết không? Hôm nay sẽ có một thày giáo mới đến dạy thay thày chủ nhiệm lớp." Y Huân xoay người, cười cười nhìn hắn.

    "Không phải chuyện của ta." Hắn không quay đầu lại, vẫn nhìn cái cây ngoài cửa sổ, cái cây không hề bị mùa đông hủy hoại màu xanh biếc, thản nhiên tỏa ra vẻ mượt mà sáng láng, lá non mới sinh ra trong mùa xuân chưa kịp trổ mãn hết cái vòm rộng lớn của cây đại thụ. Y Huân không nói cái gì nữa, hắn cũng không nói chuyện, lẳng lặng chờ đợi đến giờ vào học.

     Tiếng chuông báo hiệu vào học đột ngột vang lên, các học sinh đứng dậy, chào giáo viên, tất cả nhanh chóng diễn ra, có điều đối với linh hồn La Tu đã trưởng thành tất cả đều vô nghĩa, hắn vẫn ngồi yên tại vĩ trí của mình như cũ, ánh mắt không rời khỏi ô cửa sổ, vì hắn ngồi ở hàng cuối cùng nên cho dù hắn không đứng dậy chào giáo viên cũng không ai biết, thế nhưng hôm nay động tác của hắn hoàn toàn bị một cặp mắt lợi hại nhìn thấy, tinh tế đánh giá.

    Vũ Văn Tu có cảm giác có người đang quan sát hắn, hơn nữa ý đồ không bình thường, phần lớn  mang theo sát ý. Vũ Văn Tu thu hồi ánh nhìn qua ô cửa sổ, quay về đối diện cùng cặp mắt ở trên bục giảng.

    "Phanh. Ba!" Sách vở trên bàn của Vũ Văn Tu toàn bộ rơi xuống đất, hắn bật đứng dậy cũng làm ghế dựa bị hất đổ ra sàn, phòng học im phăng phắc, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Vũ Văn Tu.

    "Tiểu Tu, ngươi không sao chứ?" Y Huân cảm giác Vũ Văn Tu không bình thường, giúp hắn nhặt lên sách giáo khoa, còn nhỏ giọng hỏi hắn.

   Vũ Văn Tu không chú ý Y Huân, không để ý đến sách vở, vẫn nhìn chằm chằm cặp mắt kia.

    "Em này... không sao chứ?" Thanh âm mềm nhẹ quấn quyện trong hương vị quen thuộc, hương vị quen thuộc gợi nhắc đến ký ức xa xăm. Một nam nhân mặc Âu phục, đeo kính gọng đen đi đến trước mặt Vũ Văn Tu lúc này đang kinh ngạc đến ngẩn người, khóe miệng cong lên, không ai có thể nhìn ra những gì ẩn dấu trong mắt gã.

    "Tiểu Tu, tiểu Tu, thày giáo đang hỏi ngươi." Y Huân ngồi phía trước Vũ Văn Tu lay lay cạnh bàn của hắn, , nhắc nhở.

    "Không, không sao." Hắn lấy lại tinh thần, ấp úng trả lời, hoàn toàn mất đi thần thái trước đây,"Thực xin lỗi thày, ta muốn đi WC."

     Không đợi thày giáo trả lời, hắn xoay người, bằng tốc độ nhanh nhất nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi phòng học, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của Y Huân cùng những học sinh khác.

    "Thú vị." Nam nhân đeo kính gọng đen nhìn đứa trẻ bối rối lao ra khỏi phòng học, cười lạnh, xoay người rời khỏi vị trí của Vũ Văn Tu, đi lên bục giảng, ôn nhu cười cười, " Xin chào các em, thày là giáo viên dạy thay chủ nhiệm lớp của các em, Lý Lăng, trong vòng một tuần này chúng ta sẽ cùng lên lớp."

    "Sao lại là hắn?"Vũ Văn Tu trốn vào WC, đã sớm mất đi sự trấn định vốn có, trong gương là một khuôn mặt ướt đẫm nước, vòi nước còn chưa đóng, chảy ào ạt. Trên mặt hắn nhỏ từng giọt, không rõ là mồ hôi hay là nước.

     Nước vẫn chảy, ký ức đẫm máu, số phận thật sự sẽ không thay đổi theo thời gian hay thân phận. Vũ Văn Tu, không, kiếp trước nên là La Tu, 8 tuổi bị mang vào một tổ chức có tên là Zero, đó là nơi cuộc sống diễn ra phía dưới mặt đất, nhận huấn luyện. Lại tiếp 8 năm nữa, La Tu không hề bước chân ra khỏi cái địa phương dơ bẩn kia.

     Mỗi ngày đều nhận được những huấn luyện không thuộc về ý muốn và sức lực của mình, cơ hồ mỗi ngày đều đánh nhau cùng tử thần, cho dù là bản thân gặp phải tử vong, cũng sẽ không có ai đến cứu, cho dù là bị người giết, cũng không có ai đồng tình, bất quá, khi đó nếu ngươi bị đồng bọn của ngươi giết trong lúc huấn luyện, như vậy ưu đãi duy nhất chính là ngươi có thể bị ném khỏi căn cứ trong lòng đất, sau đó trở thành vật thí nghiệm y dược cho tổ chức. Cống thoát nước hầu như là toàn bộ cuộc sống của ngươi, khi ngươi đói, ngươi chỉ có thể dựa vào lũ chuột đầy rẫy trong cống thoát nước để giải quyết, khát , ngươi cũng chỉ có cống thoát nước. Có lẽ, một ngày nào đó tổ chức tâm tình hảo, bọn họ sẽ cho người đưa đến thức ăn và nước uống dùng cho người bình thường.

    Thời gian 8 năm đã khiến cho La Tu từ một đứa trẻ cái 8 tuổi cái gì cũng không biết biến thành một sát thủ lãnh khốc có thể xoay chuyển vận mệnh của người khác. Mà nam nhân tên Lý Lăng, là người nằm sâu trong ký ức của La Tu, không thể xóa nhòa.

     Lý Lăng tất nhiên là một huấn luyện viên, cũng là sát thủ  No.1 của Zero lúc ấy. Khi đó trong vòng huấn luyện sát thủ, mọi người chỉ có hơn 2 giờ nghỉ ngơi, còn lại khoảng 22 giờ, tất cả đều là huấn luyện. Tại 2 giờ ngắn ngủi này, từng đứa nhỏ sẽ bị bị xích sắt xích tay chân, sẽ bị vòng sắt khóa chặt cổ, hoàn toàn giống như đối đãi với thú vật, cuộc sống khi đóđối với La Tu mà nói không phải là cuộc sống của một con người.

    Năm 15 tuổi, La Tu đã bộc lộ được khả năng xuất sắc của bản thân, hắn cũng không biết mình đã quay về từ Quỷ Môn quan nhiều ít lần, ngày đó, trong 2 giờ ngắn ngủi kia, không có tự do, nhưng lại là ngày khó quên nhất, Lý Lăng đi đến trước mặt hắn, trong mắt gã ánh lên vẻ thông cảm mà lúc ấy La Tu hoàn toàn không biết định nghĩa nó là gì, đầu tiên là gã cúi xuống nhẹ hôn lên làn môi hắn, sau đó lại vào lúc hắn còn hoang mang, miệng hắn đã hoàn toàn bị một môi gã lấp kín, càng tiến thêm một bước khát cầu, đưa lưỡi vào miệng hắn quẫy động, nóng lòng thu hoạch mật ngọt!

     Hôn môi bá đạo lại nóng bỏng không để cho hắn né tránh khiến La Tu chống đỡ không được. Hắn chưa bao giờ trải qua những thứ này, nhiệt tình như lửa của Lý Lăng thình lình diễn ra cháy lan đến trên người hắn, dạy cơ thể hắn tăng cao nhiệt độ. Trong cơn hoảng hốt, hắn nhắm mắt, để cho nam nhân hôn, để một đôi cánh tay hữu lực ôm lấy, hai thân thể dán lên nhau, nghe được tiếng hô hấp dồn dập của nhau, "Dừng tay!" Hắn thở dốc, cảm thấy một đôi môi nóng hổi áp lên mặt mình, một hàm răng khẽ cắn vành tai, một chuỗi hôn mềm nhẹ mà cuồng vội lướt xuống bên gáy....

     Lý Lăng liếm hôn, miệng phát ra những tiếng rên ngâm khe khẽ, khi đó hơi thở gấp mị hoặc của La Tu khơi mào dục vọng của gã, chịu không nổi a, lập tức một tay vạch cao áo của hắn, một tay kia từ phía sau tấm lưng hoạt nộn sờ hướng bộ ngực có trái tim đang loạn đập, ngón tay đùa bỡn đầu vú, niết đến phiếm hồng gắng gượng đứng thẳng lên.

    "Buông" La Tu đỏ mặt, muốn ra tay ngăn cản nam nhân hành dâm. Thế nhưng hắn bị xích sắt khóa chặt , hoàn toàn không thể giãy, nước tràn đầy mãn mắt rốt cục khống chế không được, theo hai mắt trào ra. Lý Lăng điên cuồng ma xát nơi nhạy cảm phấn nộn giữa hai đùi của La Tu, không bao lâu, nộn thịt bị hắn xoa nắn biến thành gắng gượng đứng lên, xoa nắn hơi chút nhanh hơn, đỉnh đầu đứng thẳng dần dần rịn ra giọt sươngtrong suốt. Hắn không ngừng chống cự, chính là, hoàn toàn vô ích. Hắn kêu, hắn thét, nhưng không ai xuất hiện cứu vớt hắn. Khi đó yết hầu La Tu tràn ra càng nhiều  thanh âm yêu kiều làm hắn cảm thấy thẹn, nháy mắt, hắn thành  từ binh trên những ngón tay của nam nhân, thân thể đi theo động tác trừu tặng mà lên xuống dập dềnh, khi một ngón tay khác của nam nhân chen vào hậu huyệt, hai ngón tay đút vào chỗ sâu trong, La Tu chỉ hận không thể lập tức tự sát!

    Ngày đó, ngây thơ, không hề kinh nghiệm, La Tu bị Lý Lăng một lần lại một lần làm nhiều ít thứ, thẳng đến khi hắn đau đến ngất. Toàn thân cao thấp đều nhuộm đầy những dấu vết xanh xanh tim tím, hồng hồng, có lẽ là do lương tâm Lý Lăng chưa mất hết, sau đó hắn được nghỉ ngơi một ngày, chính là đến ngày thứ ba, cuộc sống như vậy lại bắt đầu... Khi La Tu tròn 16 tuổi năm đó, trừ nhận huấn luyện  ra, hắn cũng trở thành “cấm duệ*” của Lý Lăng, là món đồ chơi trong tay gã. (* = sủng vật)

     Khi hắn đi ra khỏi lòng đất, trở thành một sát thủ của tổ chức, trái tim lãnh khốc càng thêm đóng băng, đoạn trí nhớ kia đã sớm bị hắn mai táng ở tầng sâu nhất, dùng giết người, dùng máu của người khác đến rửa sạch sự sỉ nhục của chính mình, thẳng đến khi hắn trở thành thế giới đệ nhất sát thủ, Tu La.

     Vào một ngày nào đó, Lý Lăng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, buồn cười chính là, gã cười nói với hắn, từ rất sớm trước kia gã đã thích hắn. Ngay lúc đó, hắn không nói gì, chỉ giơ súng nhằm vào gã, sau đó thế nào, lâu lắm , giống như đã quên, hay là hắn cố ý quên, đều đã không rõ nữa.

   Vũ Văn Tu nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong gương, cảm thấy thật sự buồn cười, La Tu đã chết, hiện tại hắn đã có một cuộc sống mới, thế nhưng tổ chức lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, là ngẫu nhiên hay là vận mệnh...

    Vũ Văn Tu khóa vòi nước, chà lau nước ướt trên mặt, định thần lại, lắc mạnh đầu, không ngừng nói với chính mình, hắn là Vũ Văn Tu, La Tu đã chết.

    Vũ Văn Tu nắm chặt bàn tay, cắn môi, chỉ có một tuần, gã sẽ chỉ tồn tại một tuần, tổ chức sẽ chỉ ở gần mình một tuần, bình tĩnh, bình tĩnh.

     Hắn khôi phục bình tĩnh, ánh mắt vốn sống động hữu thần đã sớm ảm đạm, không biết mình như thế nào đi vào phòng học, ngồi vào chỗ, hoàn toàn không biết buổi học đó diễn ra những gì. Khi tiếng chuông tan học đầu tiên vang lên, hắn cầm lấy sách vở đac thu thập tốt, đi ra khỏi cổng trường, chạy về phía Vũ Văn gia.

     Lý Lăng đứng ở bên cửa sổ văn phòng, nâng cốc cà phê nóng hổi, khóe miệng cong lên, nhìn về phía thân ảnh nhỏ nhắn đang rời khỏi cổng trường, “Vũ Văn Tu, đứa con của Vũ Văn Ngạn, quả nhiên thú vị."

_____________
Chương 1

14 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. "Ta like" TT^TT, lại thêm một người hổng còn gì để nói zới ta nữa, ta khóc a TToTT!!!

    Trả lờiXóa
  3. @ Jing: quái, hông hiểu vì sao Blogspot cứ quăng comt của nàng vô thùng spam???

    Trả lờiXóa
  4. Ôi, cuộc sống kiếp trước vẫn còn đeo đẳng em Tu rồi, sao mà số em nó khổ dữ vậy nè. Mình ghét tên Lý Lăng kia quá, mở miệng bảo thích Tu nhi, mà hắn chính là người giết Tu nhi chứ đâu, 18 cái xuân xanh đã phải về với đất, ko tại hắn thì tại ai, mà nói đi cũng phải nói lại, nhờ thế Tu nhi gặp được phụ thân nha.

    Coi đoạn anh Ngạn cứ mở miệng là "ta ko cho ngươi chết, ngươi ko được chết, anh còn tranh giành công việc với tử thần nữa kìa", mà thiệt sức ảnh là sức trâu hay sao ấy, thấy bị thương suýt xỉu tới nơi rồi, vậy mà cứ thấy Tu nhi bị nguy hiểm là sức mạnh lại hồi phục được trong tíc tắc, cái màn quặp chân, thả người xuống kéo Tu nhi thiệt là như diễn xiếc nha. Tu nhi ko bị thu hút bởi một người mạnh mẽ như thế mới lạ đó.

    Mà khả năng hồi phục của anh Ngạn cũng kinh hồn, bị thương nặng thế mà về nhà vẫn chạy nơi này nơi kia làm việc tiếp, thế mà bắt Tu nhi nằm lỳ trên giường hà, nhờ công của anh "chăm sóc" mà Tu nhi thương nhẹ thành nặng, hết nói anh được rồi.

    Tu nhi ai tin được chỉ mới 11 tuổi chứ, quá ngầu luôn, có thể thay Ngạn điều hành và tới cứu anh mà. Hai cha con này đúng là cặp đôi trời sinh a, Đường Phong và Thần Thần ko thành đồ chơi cho họ cũng ko được :).

    Y Huân với Duẫn Yêu sau này ko biết có xen gì vào tình cảm cặp đôi này ko nhỉ? Biết đâu được.

    Mà sao Lý Lăng có thể còn sống nhỉ, hay là cái thế giới của La Tu kiếp trước thật ra ko xa thế giới này bao nhiêu năm, vì vũ khí Tu nhi biết giờ vẫn được sử dụng, chỉ là nâng cấp lên thôi.

    Lý Lăng lúc trước cảm thấy thú vị với La Tu, hẳn giờ đây thế nào cũng bị Tu nhi thu hút, nhưng trường học có gì khiến tổ chức cũ của Tu nhi chú ý mà phái Lý Lăng vào nhỉ, hay có nhiệm vụ ám sát nào sắp xảy ra?

    Trả lờiXóa
  5. O_O
    ô ta không biết à nha , ta không có gây thù chuốc oán gì cả với ai T__________T blog cụa nàng nó bắt ta xác nhận mới cho vào mà

    cái comt cụa ta bên chỗ bức thư nàng gửi ta ấy nàng thsi đăng lên chưa hay lại spam rồi

    Trả lờiXóa
  6. Uhm, không ai nói thì ta nói nè.
    Mà chap này: hok có gì để comt hết, hề hề. Ai thèm comt cái tên Lý Lăng đó cơ chứ ^^
    Mà ta có thắc mắc, thế rốt cuộc là Lý Lăng giết La Tu hay là La Tu giết Lý Lăng (kiếp trước)??? Lúc đầu thì ta tưởng là Lý Lăng giết La Tu, nhưng đọc phần này thì lại có cảm tưởng ngược lại: "Vào một ngày nào đó, Lý Lăng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, buồn cười chính là, gã cười nói với hắn, từ rất sớm trước kia gã đã thích hắn. Ngay lúc đó, hắn không nói gì, chỉ giơ súng nhằm vào gã, sau đó thế nào, lâu lắm , giống như đã quên, hay là hắn cố ý quên, đều đã không rõ nữa"

    ==> Rứa là răng?

    Trả lờiXóa
  7. @ phudu: Rứa hông phải là răng a, rứa là La Tu dù có giơ súng nhằm vào Lý Lăng nhưng cuối cùng vẫn chết dưới tay Lý Lăng a, có lẽ vì La Tu đấu không lại Lý Lăng (gã là HLV của La Tu mừ), cũng có thể vì La Tu cũng không muốn thắng... Túm lại, người chết là LA TU. (Có thế ảnh mới trọng sinh vào thân xác Vũ Văn Tu, và Lý Lăng mới lại lù lù xuất hiện trước mắt ảnh lần này chứ!)

    Trả lờiXóa
  8. *giơ tay* Nàng~ Nàng có bao h từng nghĩ đến việc chuyển nhà qua Wordpress chưa? *chớp mắt*
    Hoặc là, xây thêm nhà bên ấy >~<

    *chỉ chỉ* Ta là ta càng ngày càng bị ác cảm với em blogspot ấy T____________T
    Ít ra ở bên kia dù ko comt cơ mà nàng nhìn ava sẽ biết là ta đã like ~"~

    Trả lờiXóa
  9. @ dufeng: Ta có nhà bên WP! Cơ mà ta dọn sạch từ đó sang đây mờ!!! TT^TT Nhưng lúc trước thì nhà của ta bên WP là nhà "trong sáng", không phải nhà hủ nữ, *cười khả ố* Thỉnh thoảng ta cũng nghĩ đến về lại bên đó mở cửa làm hủ nữ,chơi "hai tay hai súng" cho oai,nhưng hai nhà cùng một tên, người đọc sẽ phiền lắm,mà ta mới đang ngoạn ngoạn Blogspot, chưa thấy chán! ^^
    Dufeng nàng yên tâm đi, chỉ cần là khách quen thì ta sẽ biết rằng các nàng chắc chắn đang ủng hộ ta. Ta cũng sẽ xem lại xem trong blogspot có thể thêm tính năng like có avatar như bên WP không. Iu nàng! *Hun hun*

    Trả lờiXóa
  10. @ ixora: nàng đoán trúng phóc luôn nghen, sau này Lý Lăng đuổi theo tiểu Tu nhi dài dài! ^^ À,nếu nói bộ nì là xuyên không thì thời gian có vẻ quá ngắn, chỉ sau có ít năm thôi, thời đại cơ bản vẫn thế, ta thấy nói là trọng sinh cũng được. Nếu nói là xuyên không thì là tiểu Tu xuyên đến tương lai.

    Trả lờiXóa
  11. @ Jing: lại mới moi cái comt này ra! *Quay mặt vô tường* Thôi, nàng yên tâm, từ nay ta sẽ kiểm tra hòm spam mỗi lần vô blog!
    Cái comt nàng reply cho ta, ta nhận được rùi, hì hì...^^ Cảm ơn nàng! Iu Jing a! *Hun hun*

    Nếu nàng chọn dòng Tên/ URL thì sẽ phải nhập từ xác minh, nếu ta không đăng nhập blog mà chỉ trả lời com thui thì ta cũng chọn chế độ này và cũng phải nhập mã xác minh như mọi người.

    Trả lờiXóa
  12. Ta ghet Ly Lang nha...noi thich em ma giet e thi han chi yeu ban than minh thui...sau du theo duoi em cung ko xung...ta chi mong em no dung mem long ma tha thu han nha...nguoc lai cho han song ko bang die...ta thay han mai mai van chi yeu chinh ban than minh thui

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment