8/3/11

Huyết liên

Đệ nhị thập lục chương: Di chỉ khóa tình
       Tim hồng đây nè, bay đầy trời lun, tặng An Nguyệt Nhã và các nàng thích tim hồng nha! ^-^ Chúc mừng các nàng nhân ngày 8/3!

       "Đừng quay đầu lại." Thanh âm lãnh khốc của Vũ Văn Ngạn theo tiếng gió truyền vào tai Vũ Văn Tu, “Là tên dã nhân đã bắt ta." Bắt đầu từ khi tiếng nổ mạnh vang lên, Vũ Văn Ngạn liền chú ý tới gã thổ dân cụt tay rất không đơn giản, tốc độ cực nhanh vọt ra khỏi phạm vi của lực sát thương, cho dù có bị thương chút ít nhưng tốc độ vẫn không giảm, là một diễn viên khó xơi trong tấn kịch.

       "Thì ra là hắn đả thương ngươi." Thanh âm của Vũ Văn Tu vọng lại cũng lành lạnh, "Vậy ta muốn cho hắn rơi xuống mười tám tầng địa ngục."

       "Dừng tay, Tu." (Óe, “Tu” cơ đấy, đột phá nha!) Vũ Văn Tu dừng lại, chuẩn bị đón đánh kẻ đã đả thương Vũ Văn Ngạn, nhưng thân hình Vũ Văn Ngạn đã chặn trước mắt hắn, "Đó là đối thủ của ta." Thanh âm cho thấy Vũ Văn Ngạn rất kiên định, không hề có ý định lùi bước.

       Nhìn thấy sắc mặt gã thổ dân càng ngày càng xanh mét, sát khí càng ngày càng dữ tợn,Vũ Văn Tu lùi về phía sau mấy bước, chuẩn bị đem chiến trường giao cho Vũ Văn Ngạn, có điều trên tay hắn đã nắm sẵn một ngọn tiểu đao, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể cho kẻ địch một kích trí mệnh.

       Gã thổ dân không biết cảm giác được điều gì, thần sắc tức giận dị thường, rống to một tiếng, đột nhiên một quyền vung lên hướng sang bên Vũ Văn Tu, có điều một quyền không đến đích, dừng sựng lại giữa không trung, một bàn tay nắm cứng cánh tay gã, một ngọn đao rất nhanh lia về phía cổ gã, là Vũ Văn Ngạn! Một cước bay ra, tiếng vang mãnh liệt nở rộ trong nháy mắt.

       Vũ Văn Ngạn dùng sức giẫm lên đầu gã thổ dân, rút súng, " phanh" một tiếng, chỉ thấy đầu gã thổ dân bị súng tạc không ra hình dạng, mà trên lồng ngực gã không biết cũng đã thủng một lỗ từ bao giờ, mùi máu tươi nói lan ra tràn ngập. (Ai da, chọc ai không chọc, đi chọc vô cha con nhà này làm chi cho chết thảm!=.=)

       "Đi." Vũ Văn Ngạn xoay người lại cầm tay Vũ Văn Tu, nhanh chóng rời đi."Bọn họ đuổi tới."

       Ánh mắt Vũ Văn Tu trở nên thâm thúy, vừa rồi khi gã thổ dân bất ngờ chủ động chọn mình làm mục tiêu, hắn quả thực có chút ngoài ý muốn, nếu không có Vũ Văn Ngạn, ít nhiều hắn cũng sẽ không tránh khỏi thụ thương, Vũ Văn Tu nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Ngạn bên cạnh mình, khóe miệng cong lên, xem ra thực lực giữa họ cũng còn chút khoảng cách.

       "Đi bên này." Vũ Văn Ngạn không để ý đến ánh mắt của Vũ Văn Tu, nắm tay hắn không ngừng cước bộ, đột nhiên trước mắt họ mở rộng ra, một di chỉ cổ kính đứng lặng trước mặt bọn họ, không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, họ chỉ có thể hướng về phía di chỉ chạy tới.

        Khi bọn họ tiến vào trong khu di chỉ, cả hai có thể cảm giác rõ ràng răng cuộc truy lùng của những thổ dân đã dừng lại. Vũ Văn Ngạn quay đầu nhìn, chỉ thấy những gã thổ dân lấp ló sau cây cột, mặt lộ vẻ hoảng sợ, xôn xao lui về phía sau, không ai dám xông lên trước.

        Vũ Văn Ngạn tinh tế đánh giá khu phế tích, có vẻ không có gì đặc biệt, không có quy mô hùng vĩ của Kim Tự Tháp Ai Cập hay Vạn Lý Trường Thành, có điều nó có hương vị...bị ăn mòn. Phía sau lưng y có cầu thang, thế nhưng trên cầu thang không có gì nữa cả, thậm chí cả bệ thờ cũng không có, vậy bậc thang này được kiến tạo để dẫn đi đâu? Thật kỳ quái! Rốt cuộc trước đây nơi này được dựng lên để làm gì? Có lẽ bởi ánh sang mù mờ, dường như dưới cầu thang có bóng một vật gì đó đang nhúc nhích.

       "Không cần nhìn, bọn họ không dám lại đây, nơi này chắc chắn có gì đó cổ quái." Vũ Văn Tu cười lạnh, dấn bước lên trước.

       Vũ Văn Ngạn vẫn vô biểu cảm, đi theo sau Vũ Văn Tu hướng về phía những bậc thang. Sắc trời u ám đáng sợ, không có ánh sao lấp lánh của đêm trước, không có ánh sáng đèn ấm áp, chỉ có bóng đêm đen kịt xòe tay nhìn không rõ ngón. Vũ Văn Tu đưa cho Vũ Văn Ngạn một bộ dạ quang kính, Vũ Văn Ngạn có vẻ sửng sốt nhưng không hỏi nhiều, lẳng lặng đeo lên. (Thấy em vợ đảm chưa!)

       Đi về phía cầu thang, cảm giác về thứ gì đó nhúc nhích của Vũ Văn Ngạn càng ngày càng rõ nét, nhưng nháy mắt lại tiêu thất, khiến chính y cũng không hiểu ra sao. Y chăm chú nhìn khu thềm đá, thầm nghĩ có khi y đã đến cực hạn rồi, thân thể xuất hiện những cảm giác không ổn, hai chân cơ bản không thể nhúc nhích huống chi là đi lên bậc thang. Bàn tay của những gã thổ dân hoàn toàn không giống như một đôi tay bình thường, đó là vũ khí! Đau đớn trong nháy mắt thả lỏng tinh thần lại dấy lên, Vũ Văn Ngạn mím môi, một bàn tay ôm lấy vết thương, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đi phía trước, y cố gắng kìm nén lại cơn đau xộc đến, y không muốn để Vũ Văn Tu nhận ra được sự khác thường của y.

        Có điều nếu Vũ Văn Tu thực sự không nhận ra thì hắn đã không là Vũ Văn Tu.

       "Không cần cố nén." Khi cơ thể Vũ Văn Ngạn bất ngờ khuỵu xuống, Vũ Văn Tu nhanh chóng đi đến đỡ lấy, trong mắt bao hàm bất mãn.

       "Vừa rồi chiến đấu lại khiến miệng vết thương vỡ ra." Vũ Văn Tu đỡ Vũ Văn Ngạn ngồi lên thềm đá, hắn ngồi xổm xuống, miệng vẫn không ngừng lải nhải, "Vũ Văn Ngạn, ta thấy ngươi rất đáng đời, ai kêu ngươi bỏ ta lại một mình, còn rước về cho chính mình một thân thương tích rồi lại ngồi chờ ta tới cứu ngươi."

       "Ta không có gọi ngươi tới."Vũ Văn Ngạn lạnh lùng, khuôn mặt vì mất máu quá nhiều mà càng thêm tái nhợt.

       "Xem ra là ta nhiều chuyện, xen vào việc của người khác." Vũ Văn Tu miệng chua hơn dấm nhưng động tác không hề dừng lại, hắn nhẹ nhàng mở lần vải áo ướt đẫm máu của Vũ Văn Ngạn, nhìn thấy miệng vết thương nhày nhụa, ánh mắt càng trầm, không nói gì nữa, lấy ra nước thuốc và bông gòn, đặt ở một bên.

       Hắn ấn lấy miệng vết thương vẫn đổ máu của Vũ Văn Ngạn, rõ ràng cảm giác thân thể của Vũ Văn Ngạn run lên, chính là tử sĩ diện không có kêu ra tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Vũ Văn Tu.

       "Muốn thì kêu ra đi, không cần sống chết nén lại." Vũ Văn Tu công khóe miệng, chờ nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Vũ Văn Ngạn, ai kêu y không để ý tới cảm giác của hắn, một mình mang theo thủ hạ đi mạo hiểm. (Tiểu hồ ly!)

      Vũ Văn Ngạn không nói gì, bất quá tay phải đã sớm siết chặt lại, khớp ngón tay trắng dã.

      Vũ Văn Tu lấy tay trái cầm lấy lọ thuốc nước, vì chỉ còn có một tay căn bản không thể mở nắp chai, hắn cau mày, sau đó giơ tay hướng về phía cạnh bậc thang vung lên, miệng lọ vỡ toang, thủy tinh văng ra.

      "Cẩn thận." Vũ Văn Ngạn cũng cau mày, một bàn tay đưa ra níu lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Vũ Văn Tu, kéo đến gần trong lòng mình, một tay khác đưa ra chắn lấy những mảnh thủy tinh bay tới.

       "A ~" Vũ Văn Ngạn hít sâu một hơi, bàn tay đang ôm lấy Vũ Văn Tu chợt lỏng ra.

       Vũ Văn Tu nhìn thấy cánh tay bị thương của y, ánh mắt đông cứng lại, hắn tự biết đập vỡ miệng lọ sẽ xảy ra chuyện gì, hắn không vô dụng đến nỗi để mình thụ thương bởi chính mình, có điều khi Vũ Văn Ngạn ôm lấy hắn, hắn đã không giãy ra. Hắn không hiểu, hoàn toàn không hiểu mình đang nghĩ gì, vì sao lại mình cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Vũ Văn Ngạn đau đớn với vết thương.

       Hắn cầm lấy bông gòn, tiếp tục nhẹ nhàng giúp Vũ Văn Ngạn sát trùng vết thương, băng bó thật cẩn thận, sợ lại làm đau y.

       Trong lúc xử lý miệng vết thương trên ngực của y, ánh mắt hắn vừa chuyển, nhìn đến dấu vết mảnh thủy tinh cắt qua tay y, hắn cầm lấy bàn tay vì chính mình mà thụ thương ấy, môi áp lên miệng vết cắt, mút vào, hoàn toàn không chú y đến biểu tình kinh ngạc của Vũ Văn Ngạn.

       Hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Vũ Văn Ngạn, "Ta nhắc lại lần cuối cùng, đừng để chính mình bị thương, cho dù là vì ta."

     Vũ Văn Ngạn cười cười, cảm thấy tiểu tử trước mắt này rất đáng yêu, y hoàn toàn không để ý đến vết thương trên người, ôm cổ Vũ Văn Tu, đè lại đầu hắn,"Không có lần sau." Kiên định hứa hẹn, khó lời nào có thể biểu đạt tâm tình kích động của y lúc này, y hiểu được, Vũ Văn Tu đang quan tâm đến y, bằng cách thể hiện riêng biệt của hắn, cách thể hiện chỉ có Vũ Văn Tu hắn mới có. l

     Vũ Văn Tu ghé vào lòng Vũ Văn Ngạn, không hề giãy giụa, một là vì sợ làm động đến vết thương của y, hai là lúc này hắn hiểu được, hắn đã không thể từ chối được sự ấm áp trong vòng tây ôm ấp của nam nhân này, nếu nói là thói quen, không bằng nói hắn ưa thích cường giả, Vũ Văn Ngạn này là cường giả, hắn thích. (Tiểu Tu thật ngốc, Lý Lăng cũng là cường giả mà bé có thích đâu, bé hận mún chit đó thôi! Ài...)

     Đêm tối, không có ánh trăng, bên ngoài phế tích tụ tập phần đông thổ dân nhưng không ai dám xâm nhập khu phế tích, hai người ôm nhau, một cỗ tình cảm chậm rãi dâng lên.

       " Thiếu chủ, Thiếu chủ, thuộc hạ là Ảnh, xin trả lời." (Quân phá đám!) Thiết bị liên lạc bên tai Vũ Văn Tu vang lên tiếng gọi, cắt ngang sự trầm tĩnh trong đêm, Vũ Văn Tu đẩy mình ra khỏi vòng tay ôm ấp của Vũ Văn Ngạn. "Ta nghe."

       "Thật tốt quá, Thiếu chủ, hai người không sao đi." Ảnh khẩn trương hỏi, không đợi Vũ Văn Tu kịp trả lời, thanh âm ồn ào truyền vào bên tai Vũ Văn Tu, "Tiểu Tu nhi, ngươi không sao chứ, ba ba ngươi đâu? Hắn cũng không sao đi?" (Thần Thần thật ngoan, thương anh thương cháu!)

     Là tiếng của Vũ Văn Thần, rất có tinh thần, xem ra hắn không sao, Vũ Văn Tu cười cười "Không sao."

       " Vậy..." Không đợi Vũ Văn Thần mở miệng, Vũ Văn Ngạn đoạt lấy thiết bị liên lạc của Vũ Văn Tu hoàn toàn mặc kệ vẻ bất mãn của Vũ Văn Tu, một bàn tay y sờ sờ  lên đầu Vũ Văn Tu, trấn an tâm tình của hắn.

       "Đưa trực thăng lại đây, địa điểm là tọa độ phát sóng của bộ đàm." Vũ Văn Ngạn lạnh nhạt.

       "Úc, ca, ngươi không sao thật tốt quá, ta lập tức lại đây." Vũ Văn Thần nghe thấy  tiếng của Vũ Văn Ngạn, phi thường kích động, vội vã ra lệnh cho thủ hạ, Vũ Văn Ngạn không trả lại bộ đàm cho Vũ Văn Tu mà giữ lại, đem thanh âm điều đến nhỏ nhất, không cẩn thận nghe sẽ hoàn toàn nghe không thấy.

       " Hứ!" Vũ Văn Tu bất mãn phát ra một tiếng đồng âm*, bỉu môi nhìn thấy trước mắt khôi phục không ai bì nổi, "Tốt xấu ta cũng cứu ngươi một mạng, ngươi cứ như vậy đối với ta." (* ở đây ý nói là thanh âm của trẻ con nha.)

       "Ta đây như thế nào đối với ngươi?" Vũ Văn Ngạn nhướng mi, vẻ mặt vô lại nhìn Vũ Văn Tu. (Ầy dà, cái này người ta gọi là “tình thú”, tình thú a!)

       "Quên đi, xem như  ta cái gì cũng chưa nói." Vũ Văn Tu nhìn thấy bộ dáng của Vũ Văn Ngạn thì thở dài, thân thể chuyển qua một bên.

       "Ngươi... " Vũ Văn Ngạn nói chưa hết câu chợt cảm thấy xung quanh có dị trạng, nhóm thổ dân đã xôn xao bất an, những thanh âm lạ không ngừng vang lên.

       "Là... trùng." Vũ Văn Tu kêu to. Vũ Văn Ngạn nhìn qua quang dạ kính thấy một mảng lớn đen sẫm đang lao đến. “Đi lên”, y không để ý đến thương thế nữa, mạnh mẽ lôi Vũ Văn Tu chạy lên cầu thang. 

___________
Chương 25

13 nhận xét:

  1. chúc nàng có 1ngay 8/3 dzui dzẻ + hợn phúc , tềnh iu zai đợp ngày càng phát huy aaaaaa ,tềnh iu đammy phát huy vô bờ bên
    "công" đức vô lượng
    vạn "thụ" vô cương aaaa =))

    Trả lờiXóa
  2. Thank nàng nhìu nhìu, đặc biệt thíc hai câu cuối cùng của nàng! ^-^

    Trả lờiXóa
  3. chúc nàng ngày 8/3 zun zẻ, nhìu chai đệp để *ngắm* nhìu hoa đẹp và nhìu wà rinh zìa na ~~~
    Ths nàng, chương này dễ thương ha nàng, ta thix lúc ấm áp của 2 bố kon nhà nài... thix kỉu làm nũng cụa pé Tu và vẻ đêu đểu cụa bạn Ngạn ~~~

    Trả lờiXóa
  4. *nhặt nhặt dán dán*
    YuYu đáng yêu cám ơn nàng lắm lắm >\\\<
    Chúc nàng 8/3 hoa bay ngập trời a~

    .*"*._.*"*._.*"*._.*"*.
    "*.__happy_8/3__.*"
    .*"*.__vui vẻ__.*"*.
    "*_hạnh phúc_.*"
    *" "*
    *

    Trả lờiXóa
  5. TT^TT cái hình ~~~
    ta thiết kế đệp lúm mờ seo....TT^TT

    Trả lờiXóa
  6. Happy 8/3
    ta phải tranh thủ trước khi hết ngày. Ui hôm nay ta mới phát hiện ra ta có thể vào mạng chùa của... một hàng xóm nào đó :D Nhưng ta tự hứa ta sẽ chỉ lướt web thôi, ko down lung tung rùi họ khóa mất thì phí ^^

    Huyết liên ah, giờ ta đi đọc

    Trả lờiXóa
  7. chúc nàng ngày 8/3 vui vẻ và hạnh phúc , nhận đc nhiều hoa hồng..hi....hi

    Trả lờiXóa
  8. Hô hô hô, đúng là tim hồng bay phấp phới, dấm dứ bên nọ, liếc mắt bên kia. Đọc đoạn này còn ngại gấp vạn lần xôi thịt, hị hị

    Trả lờiXóa
  9. Nànggggggggggg~ *nhảy vào*

    Tuy hơi muộn *gãi đầu cười trừ* cơ mà, chúc mừng 8/3 nhóe! :X~

    Êh hê hê hê

    Ngày lành nah~ *hun* Chụtttttt

    Trả lờiXóa
  10. Thank cả nhà nhìu nhìu *Hun hun* *Hun hun nè...* ^-^. An Nguyệt Nhã nàng yên tâm đi, ta nhòm một cái là biết ngay hình nàng nhặt nhặt dán dán là hình gì rồi! Cảm ơn nàng nha! ^-^ Phudu nè, nàng đừng ham quá nghen, dùng ké wifi vừa không ổn định vừa không an toàn, tốt nhất là đừng gõ mật khẩu khi dùng ké wifi.http nàng mà thích cảnh ngọt ngào của cp này thì cứ là ăn no... ^-^ Dufeng 1412: Mãi mới lại thấy nàng ngoi lên! Iu iu nha! ^-^

    Trả lờiXóa
  11. cảm ơn nàng dịch truyện nha
    nhìu lúc ta mún com cho nàng lắm
    nhưng lại chỉ vote thui
    tai ta ko thich cái cách đăng nhận xét này
    cú nhận xét vs tư cách gì đó
    mà ta chỉ biết dùng vs ẩn danh thui à
    hic hic
    xin lỗi nàng nha
    mong nàng cố gắng ,lun ủng hộ nàng
    hiiiiiiiiiiiiiiiiiii
    ----bong123----

    Trả lờiXóa
  12. @ bong123: Nàng ghi nick ở cuối comt thế nì là ổn rùi! ^^ Ta chỉ mong bít tên để trò chuyện cho...đúng người thui mừ, cứ gọi "nặc danh" hoài, kỳ cục!
    Nếu muốn, nàng có thể làm như sau để đăng nhận xét, rất dễ thôi:
    - Bước 1: Gõ nhận xét như bình thường
    - Bước 2: Trong mục Nhận xét với tư cách, chọn dòng Tên/URL (dòng thứ 2 từ dưới lên) -> Gõ tên, bỏ qua URL.
    - Bước 3: Chờ vài s để lấy mã xác minh-> Gõ mã xác minh-> Nhấn enter.
    - Bước 4: Chờ thêm vài s để ...nhìn thấy comt của mình đã được đăng.
    Vậy thui à!^^ Yu cũng hay dùng cách này để trả lời comt!

    Trả lờiXóa
  13. Tim bay nha!!! Ngot ngao qua...Pe vi a ma dau long nha

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment