26/3/11

Hào Môn Diễm - Chương 25


        Sau khi nói xong "nguyện vọng", rốt cuộc tâm an thân thể hắn cũng tê liệt ngã xuống trong lòng Fiennes. Nhìn cơ thể vì đánh nhau kịch liệt mà bị thương khắp nơi, xem khuôn mặt tuấn lãng quật cường dính cả đất cát, lại có một loại yếu ớt nói không nên lời, Fiennes lại ôm chặt lấy hắn, cúi đầu kiểm tra một chút vết thương trên cánh tay hắn, rồi cởi áo khoác trên người mình phủ lên trên người hắn, có thể là đụng đến miệng vết thương khiến Trần Cận hơi bất mãn nhíu nhíu mày, phát ra thanh âm nức nở thấp đến không thể nghe thấy, giống một con báo bị thương.

       Trước mặt nhiều người, Fiennes không tiện biểu lộ quá nhiều cảm xúc, vì thế anh dặn dò Micheal đi theo xe cấp cứu đưa Trần Cận đến bệnh viện tốt nhất xử lý vết thương.

       Theo Michael biết, lão Đại chưa từng để ý đến một thuộc hạ nào như vậy quá, chẳng những thân chinh dẫn quân cứu viện, vào lúc tiến hành giải cứu còn đứng mũi chịu sào, tuy rằng hắn không thể tưởng tượng tên Xú tiểu tử suốt ngày lấy cơn giận dữ của người khác làm niềm vui này làm cách nào dự đoán trước diễn biến của chiến dịch lần này, lập công chuộc tội, thậm chí còn tay không chế ngự Kiệt... Hiện tại Michael cũng hoài nghi, tên này rốt cuộc thuộc cái giống gì a...

       Sau khi được bệnh viện hứa hẹn Trần Cận hoàn toàn “Không có gì đáng ngại”, Fiennes đưa hắn vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê bởi dược lực chuyển đến khách sạn, nhớ lại khoảng thời gian cùng người đang ở trong lòng mình đây chung sống, cho đến bây giờ cũng không hề buồn tẻ vô vị, sau khi được tin hắn bị bắt, bản thân luống cuống vô dụng, tâm tình thất thường... Fiennes cười cười, nằm xuống bên cạnh hắn, anh đã từng vô số lần tiếp cận, lại vô số lần thối lui, chỉ vì không muốn khiến cho người nam nhân kiên cường dẻo dai ưa tự do này gặp phải những trói buộc không nên có, anh biết Trần Cận muốn có nhiều không gian phát huy, ban thân anh rõ ràng có thể cho hắn, thế nhưng cũng không dám cấp.

       Trần Cận tự tin, nghĩa khí, lạc quan, kiên nghị, còn có sự tự đại, bất hảo, vô kỷ luật, thiếu thận trọng, khiến vào lúc sắp ngã xuống đất, hắn vẫn dùng ánh mắt trong suốt kiên định nhìn anh, khi ấy, hắn đã hoàn toàn chi phối ý thức của anh.

       Anh vốn là vẫn luôn dự đoán được người này - bởi những sắc thái tươi sáng tràn ngập trên người hắn - đã hấp dẫn anh, khiến cho anh không tiếc bất cứ cái giá nào để gìn giữ để dõi theo hắn. Chậm rãi giải khai y phục của mình, đem lồng ngực trần trụi mà lửa nóng dính sát vào thân thể bị thương của hắn, dục vọng áp lực đã lâu hung mãnh công kích, Fiennes cúi đầu hôn lên đôi môi phía dưới, thẳng đến khi Trần Cận bắt đầu thở gấp vì thiếu dưỡng khí.

       Nụ hôn càng ngày càng kịch liệt, mềm nhẹ, nhẫn nại đã không thể thỏa mãn được khát khao trong lòng Fiennes, anh muốn giữ chặt lấy hắn, mãnh liệt hút lấy môi hắn, gắt gao mà cuồng nhiệt ve vuốt hắn, anh siết chặt lấy Trần Cận, nhiệt tình như lửa, lòng yêu bị kìm nén bấy lâu nay giờ như thủy triều cuộn trào, dâng lên, tràn ra, lý trí đã hoàn toàn bị đánh đổ.

       Bị dẫn dắt bởi tình cảm mãnh liệt của Fiennes, theo bản năng, Trần Cận ý loạn tình mê hưởng thụ cảm giác bị áp chế, mặc người âu yếm, mắt hắn chậm rãi giãy dụa hé mở, cùng lúc khoái cảm trào dâng chiếm cứ toàn thân, cấm dục đã lâu, những tê dại bủn rủn rạo rực mà đụng chạm mang đến, còn có cả cơn đau nhức âm ỉ của vết thương... tất cả đan xen vào nhau mang lại một loại kích thích cùng cuồng nhiệt không thể tả bằng lời.

       Dưới thân là người nam nhân bình thường kiêu ngạo, nghiêm nghị bất khả xâm phạm, lúc này lại ở dưới bàn tay ve vuốt của mình mà  xụi lơ không khống chế được; này thân thể nam tính xinh đẹp tràn ngập sức chiến đấu và sự bộc phát như mãnh thú hoang dại mặc cho mình tuần tra; hai tròng mắt luôn trong trẻo giảo hoạt bởi sự tiến công của mình mà nhiễm phủ một tầng dục vọng... (A, nuốt nước miếng! *Ực*)

       Trần Cận của lúc này gợi cảm dịu ngoan, trầm mê vu dục vọng quả thực làm cho Fiennes điên đảo nhộn nhạo, mặc dù nói thật có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng bây giờ anh không thể ngăn cản nổi nỗi khao khát của da thịt, sự cầu khẩn của ái tình. Lần đầu tiên đưa tay tham nhập quần lót của Trần Cận, lời mời gọi nóng rực kia thực kinh tâm động phách, mang theo sức hấp dẫn khác thường đầy sắc tình... Hô hấp rối loạn, ẩm ướt của hai người táp lên mặt nhau, chiếc lưỡi mặc sức uốn lượn vùng vẫy trong miệng nhau cùng những ngón tay linh động dẫn dắt lẫn nhau lên đỉnh điểm của khoái cảm... Đủ rồi! Fiennes cảnh báo chính mình dừng lại, dừng lại! Đối phương còn có thương tích——

       Trong thoáng chốc, Trần Cận cảm giác một bàn tay hữu lực khẽ vuốt trán hắn, tay chân rã rời nặng trịch e rằng vô pháp nhúc nhích, nhưng độ ấm của bàn tay kia lại có thể xuyên thấu mi tâm trải tới toàn thân, dần dần trấn an những uất giận, bạo lực, bất an ,thống khổ, làm hắn chân chính được yên bình. Còn có đôi môi ẩm ướt đụng vào, những ve vuốt khiến toàn thân khô nóng, phản ứng kịch liệt của sinh lý, tim đập nhanh từng đợt ... Là ai đang đốt lửa? Ấn tượng cuối cùng còn đọng lại là ánh mắt che dấu nỗi u buồn khắc sâu. (A Fi hảo đáng thương a! TT^TT)

       Đợi cho đến khi hắn tỉnh lại lần này, cũng không biết đã qua bao lâu, chờ mí mắt hoàn toàn nâng lên, việc hắn có thể xác định chỉ có hai: Một là, chính mình đã phải leo lên bàn mổ, hai là, tối hôm qua làm một giấc mộng xuân, hơn nữa đối tượng lại...Đáng chết!

       Vẫy vẫy đầu, nhanh chóng thăm dò tình thế, nhanh chóng đánh giá vị trí hoàn cảnh của mình lúc này quan trọng hơn, ba giây đồng hồ sau, hắn vẫn là cực vừa lòng yên lặng gật gật đầu: Ân, đạt đến một trình độ nào đó, Hào Môn rốt cuộc phát hiện ra giá trị đặc thù của Trần Cận này rồi, gian phòng Tổng thống này miễn cưỡng được thông qua, không biết phòng tắm thế nào.

       Chậm rãi trở mình ngồi xuống, cả người đã không còn có cảm giác mệt mỏi vô lực, nửa người trên không mặc áo, có chút ứ ngân thấy rõ ràng, cánh tay trái cùng vai phải đã bị băng vải quấn đeo lủng lẳng, hành động thực trở ngại, Trần Cận âm thầm khó chịu: Sao còn không cột cho ta thêm một đôi cánh ở phía sau luôn đi!

       Hắn xốc chăn lên chuẩn bị đi thăm toilet, thế nhưng chân vừa chạm đất, cánh cửa đã bị người mở toang, đại Lý* đã lâu không thấy mang vẻ mặt khẩn trương chạy lại: "Lão Đại, sao ngươi lại tự mình đi xuống? !" (*Tức Lý Thăng, phó của A Cận tại Xích bộ)

       "Ta không chính mình đi xuống còn phải gọi người đến nâng a? Ta lại không có trúng gió." Tác phong ương ngạnh rất ư là lão Đại.

       "Các huynh đệ trong Xích bộ sắp lo lắng gần chết, sau khi nghe nói về sự tích lão Đại anh dũng độc sấm hang hổ, chúng tôi đều đối với lão Đại vô cùng kính ngưỡng, vô cùng..."

       Trần Cận rùng mình một cái: "Ai, tốt lắm! Mông ngựa càng vuốt* càng không có trình độ, mau mang đến cho tôi chút đồ ăn, thấy tôi nằm sẽ định để tôi tự sinh tự diệt a?" (* vuốt mông ngựa: nịnh bợ)

       Đại Lý cuống quít giải thích: "Lão Đại anh vẫn ngủ suốt, ngay cả khi từ bệnh viện chuyển tới khách sạn, anh đều không hề tỉnh lại, trước sau anh đã ngủ suốt ba mươi mấy giờ."

       "Oa, ba mươi mấy giờ! Thiệt hay giả a?" Ngay cả hắn cũng có chút không tin nổi, sau đó lại nhìn nhìn phòng ngủ, "Tôi thật muốn biết, là ai có lòng tốt đem tôi tới nơi này?"

       Nói đến đây, thần tình Đại Lý hào quang phấn chấn: “Là do Trung Đông tổ phân phó xuống dưới, lão Đại, lúc này anh thực có tiền đồ, nghe nói có thể Tổng bộ còn trực tiếp phái người xuống ngợi khen Xích bộ."

       "Thiệt hay giả a?" Ánh mắt hắn nheo lại thành một đường thẳng, vẫn là bộ dáng mười phần không tin, bình thường hắn ở Xích bộ làm chuyện trái với kỷ luật như cơm bữa, đột nhiên lại vớ được vinh dự tốt đến bất thường, khó tránh khỏi không thấy yên lòng, ngẫm lại chẳng lẽ ngủ một giấc dài tỉnh lại, thế giới này liền trở nên thân thiết đáng yêu ? Đầu óc hắn lại nhanh chóng điểm lại một ít hình ảnh, họng súng để ở cằm mình, viên đạn theo cánh tay xẹt qua, cùng Kiệt liều chết đả đấu*, tiếp theo, trước khi ngã xuống lại rơi vào một vòng tay ấm áp, đôi cánh tay cường tráng kia siết hắn đến đâu, lúc ấy nếu chẳng phải không có khí lực, hắn chắc chắn sẽ cắn người... Andre Fiennes! Chết tiệt, sao ta có thể nằm mơ cùng hắn làm tình?! Thật sự là gặp quỷ. (* Đấu võ theo kiểu đánh lộn, không có chiêu thức, đánh theo bản năng)

       Hắn vội tìm đề tài chuyển hướng chú ý: "Sao anh lại ở chỗ này?"

       "Cấp trên trực tiếp phái tôi lại đây đợi lệnh, bộ phận hành động bên ngoài của Xích bộ đã theo lệnh cấp trên một nửa rút về, số còn lại đi theo Hạt bộ tiếp tục chấp hành nhiệm vụ." Lão Đại quả nhiên là thần, nói hắn có thể chất dã thú cũng không đủ mường tượng, ẩu đả đến cả người đầy thương tích, lại chưa hề thương cân động cốt, đại Lý thần tình sùng bái báo cáo, "Hiện tại chờ lão Đại khỏi hẳn sẽ trở về chỉ huy anh em một lần nữa."

       Xem ra Trung Đông tổ đã truy quét toàn diện dư đảng của phân liệt tổ, ngày tận thế của Bố già  không còn xa nữa, việc thu thập thông tin tình báo tại Hongkong xem ra đã hoàn thành, nhiệm vụ gian khổ truy về tang vật liền do Hạt bộ tiếp nhận, giờ phút này Giang Uy đại khái đã ở biên giới Lào đi.

       Ngay khi hắn đang suy tư khi, có người trực tiếp đẩy cửa vào. Trần Cận vừa thấy người này khuôn mặt thả lỏng: "Anh thực không lễ phép a!"

       Đối phương  tỏ ra nghiêm túc, lập tức đi về phía hắn: "Bác sĩ nói cậu không có gì đáng ngại."

       "Sao tôi thấy giống như nghe được tin tức này ngươi không được cao hứng lắm." Trần Cận đứng lên xoay người về phía đó, nhấc cánh tay khoát lên vai Michael, "Tuy rằng bình thường chúng ta có chút tranh luận nho nhỏ, đấu võ miệng anh luôn thua, lúc xuất môn anh cũng chỉ làm người hầu, nhưng cũng không đáng vì những việc nhỏ này mà ghi hận đi?"

       Michael chịu không nổi, tiếp tục lạnh mặt, lần này vô luận như thế nào đều phải cam đoan vừa mở miệng nói liền trấn át được đối phương: "Ngày mai theo tôi quay về Âu Châu Tổng bộ."

       "A? !" Người nghe quả nhiên là trố mắt sững sờ, uy lực câu nói này có thể sánh bằng bom nguyên tử.

       “Đúng vậy, lệnh từ Trưởng quan Trung Đông tổ Fusa, phân bộ nhận được lệnh lập tức xuất phát,  đây là hội nghị tổng kết hành động lần này." Thông báo này cùng hạ thánh chỉ là tương đương như nhau.

       "Gọi tôi?" Trần Cận chỉ vào mình, chỉ e trong lúc hỗn loạn tránh không khỏi có thông tin sai lầm.

       "Còn có Hạt bộ Giang Uy, Lam bộ Phillip cũng đến dự thính, bọn họ sẽ đến sau."

       “Nói vậy còn có lý.  Cá Gỗ lão huynh, nếu là nhiệm vụ của tập thể, tôi cũng sẽ không làm khó dễ anh, coi như cho anh chút mặt mũi cũng tốt. Còn có, anh để làm chi còn lạnh mặt? Loại vẻ mặt này sẽ làm người ta hiểu lầm anh mới vừa thất tình, ách —— anh sẽ không thật sự mới vừa thất tình đi?"

       Mồ hôi trên trán Lý Thăng đã có hai giọt ngã nhào lên sàn nhà, trong mấy ngày nay, anh ta đã lờ mờ được biết vị lãnh khốc nhân huynh đang bị lão Đại nhà mình quở trách trêu tức này, kỳ thật là một nhân vật danh vọng không nhỏ, hơn nữa trực tiếp lệ thuộc Tổng bộ, lão Đại có thể cùng hắn vui đùa cái loại này, hai người hẳn phải vô cùng thân thiết, nhưng xem biểu tình cứng ngắc của vị đại ca kia thì lại thấy việc vốn không phải như vậy.

       Gân xanh trên thái dương Michael nhảy thình thịch: "Tôi sẽ dẫn đường, cậu chuẩn bị trước một chút, ngày mai, giữa trưa xuất phát."

       "Tôi còn ở trong thời kỳ dưỡng thương, các người đã an bài cho tôi vào ở tổng thống phòng, sao lại không cho tôi tĩnh dưỡng nhiều vài ngày? Vô nhân đạo a vô nhân đạo." Một bên lên án một bên dùng bàn tay lành lặn nắm thành quyền đập vài cái vào ngực Michael. (Ta mà là Cá Gỗ lão huynh thì ta nổi điên lên gặm đầu A Cận từ khuya rồi! =.=)

       Thiếu chút nữa mắc nội thương nhưng Michael không muốn đánh người bệnh, bởi vậy giãy ra khỏi cánh tay Trần Cận, xa xa lùi ra hai bước: "Tôi sẽ cùng đáp phi cơ với cậu, bất quá không phải là cùng một cabin." Đặc biệt nói rõ điểm này.

       "Phi cơ đường dài mà không có người ở bên cạnh nói chuyện phiếm, sẽ thực nhàm chán a." Hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Michael, hắn làm bộ như lơ đãng hỏi han, "Fei lão Đại đâu?" Là ảo giác đúng không? Là ảo giác? Không phải...

       Michael vẻ mặt đầy nhẫn nại: "Lão Đại cùng Nam Á tổ đi Myanmar chấp hành phần còn lại của nhiệm vụ."

       "Thì ra còn có người chuyên nghiệp giống như ta a." Hắn tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, hoàn hảo hoàn hảo, là ảo giác, ta đã biết!

       Một người sắp lâm vào tình trạng hấp hối, trước mắt xuất hiện người nào, hình ảnh gì...đều là trọng yếu, nếu như mình ở vào thời khắc đó, trong đầu xuất hiện Fiennes, vấn đề này thật là... không thể lý giải. Trần Cận thừa nhận lúc trước là có một chút muốn gặp người này, khi hắn ngẩng đầu, đang lúc choáng váng mơ hồ, nhận ra thân ảnh của Fiennes, đáy lòng quả thật cũng  trở nên thả lỏng, nhưng hắn không muốn phân tích cụ thể đến thế thôi, nhưng cái vụ ôm ấp này thật sự thực... phong phú.

       Tổng bộ —— Thánh địa mà hắn vẫn ao ước giao thiệp với, một vị trí cao không thể leo tới, chính mình thủy chung vẫn chờ đợi cùng ngưỡng vọng, lại chưa từng bao giờ có cảm giác chân thật như giờ khắc này, cảm giác đã có thể chạm tới được.

       Chờ Michael rời khỏi phòng, Trần Cận liền rơi vào suy tưởng không thể thoát ra được, vài năm không ngừng cố gắng cuối cùng cũng đã thấy hiệu quả, hắn sắp nhìn thấy Diệm .

       Có điều, hiện tại còn có một vấn đề khác khiến hắn cảm thấy phức tạp không ngớt, chính là gã Fiennes kia... tối hôm qua rốt cuộc có hay không cùng mình... Là ảo giác! Ảo giác sao?

       Lý Thăng xem biểu tình trầm tư của Trần Cận thì có chút lo lắng, cá tính của lão Đại so ra có điều thẳng thắn, nghe nói người ở bộ phận Thượng tầng bình thường rất khó ở chung, nếu lão Đại ở Tổng bộ đắc tội người nào, tương lai sẽ thực không thể nào lạc quan , nhưng có thể tham gia Tổng bộ hội nghị đã nói lên rằng địa vị của phân bộ đã tăng lên, phạm vi quyền lực của các bộ có hi vọng mở rộng, lại không thể không cho rằng đây là một hảo sự vô cùng to lớn.

       "Đại Lý, anh để làm chi mang vẻ mặt khổ sở như vậy!" Trần Cận lấy lại tinh thần, lúc lắc đầu, bắt đầu giáo huấn thủ hạ vẫn còn đang thất thần.

       Lý Thăng chậm rãi đưa ánh mắt ngắm nhìn khuôn mặt Trần Cận: "Lão Đại, anh kỳ thật đúng là một người tốt a."

       Hình tượng của ta có thể giống người hay xấu sao? Có thể sao? "Tuy rằng tôi quả thật tốt lắm, nhưng là làm người phải khiêm tốn, anh không cần bỗng dưng ca ngợi." Hắn định vặn cánh tay thả lỏng gân cốt một chút, kết quả đau đến kêu ầm lên.

       "Lão Đại, tay anh không thể lộn xộn."

       Đau a. "Tôi —— đi tắm rửa một cái."

       "Lão Đại!" Lý Thăng hoảng sợ nhào đến giữ chặt hắn lại, "Bác sĩ đã dặn, cánh tay của anh trong vòng một tuần không thể dính nước."

       "Một tuần? !" Tiếng khóc thét rung chuyển, quyền lợi lớn nhất trong đời của Trần lão đại đã bị cướp đoạt.
__________

7 nhận xét:

  1. ui ui a Fi gian wa thừa nước đục thả câu kìa
    sao ko làm tới cùng lun a ơi *nước miếng nhễu nhão*

    Trả lờiXóa
  2. Hôm qua ta lỡ tem. Hôm nay ta lấy bù ah

    Trả lờiXóa
  3. @ Alex: Có Hào Môn mí thấy nàng nghen! ^^ Kêu người ta "gian wa" mà còn trách người ta "không làm tới cùng", nàng thiệt là... ^^

    @ Phudu: Mường tượng dáng vẻ vồ ...mà hụt của nàng thiệt là thú vị nghen! ^^

    Trả lờiXóa
  4. anh Fi gian xảo vậy mới làm công đc chứ .hi..h.i..

    Trả lờiXóa
  5. o_0
    ta nhớ không lầm bé Cận đang trong bệnh viện
    ta nhớ không lầm bé đang vô cùng yếu
    ta nhớ không lầm bé đang hôn mê
    ta nhớ không lầm anh Fei là Diệm lạnh lùng quyết đoán mạnh mẽ

    đúng không???
    .
    .
    .
    .
    .

    VẬY SAO ANH KO ' TỚI' LUÔN ĐÊ??????

    Trả lờiXóa
  6. @ Nguyen Dieu: Oan uổng a, A Fi là bị bức đến nông nỗi đó thôi, "bản chất vốn tốt nhưng dòng đời xô đẩy" a...TT^TT

    @ tiểu Nhã: ... Vì nàng đã vô tình quên mất một điều
    .
    .
    .
    A Fi là ôn nhu công a! TT^TT

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment