1/3/11

Huyết liên

Đệ nhị thập tam chương: Amazon thực nhân tộc ( trung )
       
       "Chủ nhân, chủ nhân, bên đó thế nào rồi? Xin hãy trả lời." Lăng gọi một lần rồi lại một lần...qua thiết bị liên lạc nghe thấy có tiếng súng, tiếng ẩu đả, thế nhưng cho đến hiện tại thì không có bất cứ một thanh âm nào.

       "Mau qua bên đó, chủ nhân bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện." Lăng ngắt bộ đàm, ra lệnh cho thủ hạ của anh.

     Mà trong lúc đó, tại biệt thự yên ả tĩnh lặng, Vũ Văn Tu lười nhác ngồi trong chòi nghỉ mát, có điều sắc mặt của hắn nhìn sao cũng không tốt nổi, chết tiệt Vũ Văn Ngạn, sáng sớm hôm nay y dám bỏ mình lại, bản thân thì xâm nhập khu rừng.

       "Yêu, tiểu Tu nhi sao lại ngồi ở chỗ này có một mình?" Đường Phong thần tình xuân phong đi đến cất tiếng bắt chuyện.

       "Biết rõ còn hỏi." Vũ Văn Tu quay đầu sang hướng khác, không nhìn tới sắc mặt vui sướng khi người gặp họa của Đường Phong.

       "Còn chẳng phải là vì Ngạn lo lắng ngươi." Đường Phong nhìn thấy Vũ Văn Tu bày ra với mình một bộ dáng bướng bỉnh thì cười càng vui vẻ, ai bảo hắn hôm qua hại chính mình rơi xuống hồ ngây người một đêm, " Trong rừng rất nguy hiểm, sơ ý thì có thể bị rắn cắn bị thương."

       "Chẳng lẽ ta không có năng lực tự bảo vệ bản thân hay sao?" Vũ Văn Tu phi thường bất mãn nhìn Đường Phong.

       "Ngươi có, ngươi có, còn không được sao?" Đường Phong bất đắc dĩ nhìn hắn lửa giận tận trời, "Bất quá, cho dù ngươi có, cha ngươi cũng không dám cho ngươi đi mạo hiểm."

       "Dựa vào cái gì?" Vũ Văn Tu hiện tại phi thường không phục sự an bài của Vũ Văn Ngạn, thừa dịp mình ngủ, liền lỗ mãng tự mình mang theo người đi mất. Mà bản thân hắn cũng không chịu thua kém, cư nhiên ngủ say, ngay cả họ Vũ Văn Ngạn rời đi cũng không biết. (Ầy, rốt cuộc vẫn là tự trách mình nhiều hơn trách chồng a!)

       "Ai, tiểu Tu nhi bớt giận a, tất cả đều là Ngạn lo nghĩ cho ngươi." Đường Phong sờ sờ đầu Vũ Văn Tu, ý đồ làm cho Vũ Văn Tu nguôi giận.

       "Hắn độc tài." Vũ Văn Tu hiện tại phi thường phi thường không hài lòng vì cái gì mình phải ở lại chỗ này chờ Vũ Văn Ngạn trở về.

       "Tiểu Tu nhi, ngoan, uống nước, uống nước." Đường Phong nhìn thấy Vũ Văn Tu tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt, không khỏi mỉm cười, tùy tay đưa cho hắn một cốc nước. Vũ Văn Tu nhìn thấy cốc nước Đường Phong đưa đến mới đột nhiên phát hiện từ lúc sáng sớm tới giờ mình chỉ lo tức giận, ngay cả nước còn chưa uống một ngụm, chợt thấy có chút  khát.

     Vũ Văn Tu đưa tay ra đón, không ngờ tay vừa trượt, cốc nước cầm không vững, rơi trên mặt đất, nước văng tung tóe, mảnh thủy tinh vung vãi. Vũ Văn Tu nhìn thấy thì cau mày, ngực đột nhiên có thứ gì đó bóp chặt, rất không thoải mái, giống như có chuyện gì đã phát sinh. Hắn muốn cúi xuống tự mình đi gom mảnh thủy tinh, nhưng bị Đường Phong ngăn lại, gọi người hầu đến dọn dẹp sạch sẽ.

       "Thiếu chủ, không hay rồi."Ảnh vội vã từ ngoài đi đến, vẻ mặt nôn nóng, thậm chí có chút kinh hoàng không yên.

     Nhìn thấy thế Vũ Văn Tu nhíu nhíu mày. " Xảy ra chuyện gì? Sao lại kích động đến thế." Hắn đứng lên, nhìn Ảnh lạnh lùng hỏi. Ngay cả Đường Phong cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ảnh cuống cuồng như vậy, hoàn toàn không giống bộ dáng đủng đỉnh thường ngày của hắn.

       "Thiếu chủ, bên phía chủ nhân đã xảy ra chuyện." Ảnh hướng về phía Vũ Văn Tu báo cáo.

       "... cụ thể như thế nào?"Nghe thấy nói Vũ Văn Ngạn gặp chuyện không may, Vũ Văn Tu tận lực duy trì bình tĩnh, ý nghĩ thanh tỉnh. Bên cạnh hắn, Đường Phong thì không lãnh tĩnh được như thế, phải biết đây là Amazon, Amazon a, nếu có người ở trong này xảy ra chuyện thì không phải nói muốn tìm là tìm được, muốn tiếp viện là tiếp viện được! Hơn nữa... Vũ Văn Ngạn lại là ai? Còn có Vũ Văn Thần nữa... Đường Phong sấn lên một bước, nắm lấy Ảnh, nôn nóng: "Nói mau, bọn họ xảy ra chuyện gì? Bây giờ thế nào rồi?"

       "Đường Phong, thôi đi, ngươi bình tĩnh cho ta chút." Vũ Văn Tu lạnh lùng, mày nhăn lại.

     Đường Phong có chút xấu hổ, thầm nghĩ chính mình sống nhiều năm như vậy hàm dưỡng xem ra còn không bằng một đứa nhỏ, hắn buông Ảnh ra.

       "Theo như Lăng báo về, sau khi liên lạc giữa chủ nhân và bọn họ bị cắt đứt, bọn họ liền chạy tới địa điểm cuối cùng thu được tín hiệu của chủ nhân, kết quả liền thấy trên mặt đất một mảng đẫm máu, còn có, còn có... " Ảnh nói không nên lời, ấp a ấp úng.

       "Còn có cái gì, nói!" Vũ Văn Tu càng chau mày toát ra lãnh khí, hắn ghét kẻ nào ấp a ấp úng vào những lúc như thế này.

     Ảnh cảm nhận được sự cường thế của Thiếu chủ, nói tiếp không dám giấu, "Còn có thi thể bị xé nhỏ."

       "Cái gì?" Đường Phong kinh ngạc thốt lên, một bàn tay siết chặt lấy cạnh ghế, lại nhìn sang Vũ Văn Tu, thấy hắn vẫn bình tĩnh như trước.

       "Trong đó có Vũ Văn Ngạn và Vũ Văn Thần không?" Hắn hỏi.

       "Lăng nói chưa phát hiện dấu vết để lại là của bọn họ." Ảnh khẩn trương nhìn Vũ Văn Tu, hiện tại Vũ Văn Tu là Thiếu chủ, trong tình huống chủ nhân không có mặt, hết thảy mệnh lệnh đều do Thiếu chủ phát ra, bọn hắn chỉ có thể làm Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Từ khi chứng kiến bản lĩnh của Thiếu chủ tại sòng bạc, Ảnh liền tin tưởng năng lực của Thiếu chủ hẳn không dưới chủ nhân.

       "Vậy à?" Vũ Văn Tu âm thầm thở ra nhẹ nhõm, khi nghe thấy “thi thể bị xé nhỏ”, bản than hắn trong lòng cũng phát hoảng, không thể không lo lắng cho Vũ Văn Ngạn.

       "Tiểu Tu nhi đừng ngẩn người ra đó, bây giờ ngươi muốn thế nào?" Đường Phong nhìn thấy hắn trầm mặc không nói hồi lâu, sốt ruột hỏi. Tuy rằng Đường Phong đã ở đây nhiều năm, nhưng không có nghĩa là hắn thích thám hiểm đến nỗi nắm rõ Amazon như vườn nhà, hơn nữa đây là chuyện của Vũ Văn gia, hắn lo cho bạn bè nhưng không thể nhúng tay, chỉ có thể hỏi xem ý tứ của Vũ Văn Tu. Hơn  nữa, nếu những gì Lăng kể là sự thực, chắc chắc Vũ Văn Tu có được một thực lực mà không một đứa trẻ mười mấy tuổi nào có được.

       "Đường Phong thúc thúc, ngươi nghe, ta cần ngươi mau chóng chuẩn bị một chiếc trực thăng, ta muốn đến hiện trường, còn nữa, phải cho người phong tỏa tin tức Vũ Văn Ngạn cùngVũ Văn Thần mất tích ở Amazon, nhất định không thể để tin tức này truyền ra ngoài mảy may, đặc biệt là truyền về nước."

       "Hảo, hảo, ta lập tức phái người đi làm."

       "Từ từ, thúc thúc, ta còn muốn ngươi chuẩn bị cho ta vài thứ, ta cần 6 khẩu súng lục có hãm thanh PSS, 6 súng máy M134, đủ đạn dược, một con GLOCK26, cuối cùng là 3 áo giáp chống đạn sản xuất tại Mỹ." Vũ Văn Tu lưu loát kể tên hàng loạt vũ khí, con mắt Đường Phong muốn rớt ra ngoài, trời mới nhận ra đây là một đứa trẻ 11 tuổi!

       "Còn cần gì nữa không?" Đường Phong gật đầu, chờ Vũ Văn Tu trả lời.

       "Đúng rồi, chuẩn bị một ít hỏa dược, phòng bị trước không thừa." Vũ Văn Tu liếc mắt, "Thời gian rất gấp, còn không đi?"

       " Đúng, đúng, đúng. Ta lập tức đi."  Đường Phong hiểu được hiện tại không phải lúc bội phục Thiếu chủ của Vũ Văn gia, chính yếu là mau chóng tìm ra Vũ Văn Ngạn.

       "Ảnh." Vũ Văn Tu quay lại.

       "Có, Thiếu chủ."

       "Hiện tại chúng ta phải chạy đua với thời gian. Ta cần ngươi nói cho ta biết trong khu rừng đó rốt cuộc có thứ gì không bình thường có thể làm khó dễ cho cả Vũ Văn Ngạn." Vũ Văn Tu lạnh lùng bắn phá bằng ánh mắt sang phía Ảnh. (Ẻm vẫn căm vụ ẻm bị đá ra khỏi vụ này đây mà! =.=)

       "Dạ, là Amazon thực nhân tộc, nhưng không ai có thể đoan chắc." Ảnh đem tất cả những gì mình biết đều nói cho Vũ Văn Tu.

       "Vậy sao?" Vũ Văn Tu nặng nề tiến vào trầm tư, một bàn tay khẽ tì dưới cằm, "Lập tức đi tìm cho ta tất cả tư liệu về bọn họ, bây giờ chúng ta còn không thể bỏ qua bất kỳ giả thuyết nào. Còn nữa, chỉ cần Đường Phong và ngươi đi cùng ta, tất cả những người khác ở lại biệt thự đợi lệnh, chuẩn bị mở mạng lưới liên lạc tân tiến nhất của Vũ văn gia tộc cho ta. Báo cho Đường Phong, 30 phút sau xuất phát."

       "Rõ."

     Vũ Văn Tu thở dài, ngước mặt nhìn khoảng không trên đỉnh đầu, ánh mắt sâu thẳm, " Vũ Văn Ngạn, ngươi tốt nhất còn sống cho ta!" 
_____________

9 nhận xét:

  1. trước tiên ta có lời chào chủ nhà...(cúi nè~~)
    ta lần đầu vào nhà nàng mà (lại) đọc chùa của nàng hết 23 chương "Huyết liên" mới com...(tội lỗi) thật ... ngượng ngùng ":>
    ta tổng kết tất cả cảm nhận của ta với 23 chương này chỉ với một chữ thôi, là "hảo" a~
    ta yêu nàng lắm a~ :-*
    PS: cho ta xin com tem đầu tiên nhà nàng nhá...
    PS2: ta giờ đi đọc các tác phẩm còn lại trong nhà nàng a~
    hì hì :">

    Trả lờiXóa
  2. Chào nàng, An Nguyệt Nhã *Cúi cúi* Hoan nghênh nàng đến thăm nhà ta *Cúi cúi*
    Ta xây nhà là để cho bà con đến đọc chùa mà *Cười hở mười cái răng* Hi vọng nàng típ tục ủng hộ và com cho ta nghen! Chúc ngon miệng! *Cúi cúi*

    Trả lờiXóa
  3. Jing, Phudu, Alex...!!! Các nàng die ở đâu rồi aaaaaaa!!!!! *Ngửa mặt gào thét*

    Trả lờiXóa
  4. đây đây mẹt ta đây , nàng gọi to thế điếc tai ta làm sao bi giờ , chịu trách nhiệm nhá =))=))

    =))=)) Ngạn ca lần này ăn đủ , bị te tua nằm dài cỏng chân chờ TU nhi tới cứu =))=))

    Trả lờiXóa
  5. Ta đây ta đây. Mấy hôm rồi ta bận quá nên chưa kịp đọc và cmt được (mặc dù vẫn ham hố vào check đều đặn xem có chương mới không). Nàng cứ yên tâm, trong đám like nhà nàng chắc chắn có ta :X

    Trả lờiXóa
  6. @ jing: Tai nàng chứ có phải tai ta đâu, tai ai người ấy chịu... *Nhìn trời huýt sáo*

    @ Nguyen Dieu: Nàng ui, hiếm lắm mới có anh công lọt vào mắt ta, để ta "bênh vực" vậy mà...TT^TT Ngạn ca ảnh tội lắm, ảnh toàn bị bé con mất nết nhà ảnh cho lên tim, tăng xông não thui, ảnh có làm chi lên tội đâu mà nàng...TT^TT

    @ phudu: Ta bít thế, nhưng mờ nàng cũng không buôn với ta thì còn ai chịu buôn với ta nữa, Jing nàng ý đưa thông cáo trước là nàng ý sắp hổng có thời gian buôn với ta nữa rùi... TT^TT

    Trả lờiXóa
  7. Nhin pe ra lenh voi luc noi may khau sung ma ta phuc sat dat lun...Cuong thu la fai vay nha

    Trả lờiXóa
  8. oa oa ngưỡng mộ bé chết đi được,quá quá là bản lĩnh đi.thế này cho papa bé biết tay

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment