17/3/11

Hào Môn Diễm - Chương 24


       Hai giờ sau, Fiennes đăng ký vé máy bay, đích đến: Hongkong.

       Bên này, thay đổi nơi ở khiến Trần Cận tự tại hơn trước, dưới sự an bài của San Lệ Tô, hắn đã được chuyển đến một căn phòng có giường và phòng tắm, trong quá trình dời đi, Trần Cận bị trói và bịt mắt, cho nên cứ điểm xưng là "Cáp Môn" này hắn không nắm trong tay, hắn cần đi thăm dò.

       Chờ tay chân được giải phóng, Trần Cận lập tức vọt vào phòng tắm, vọt cái nước lạnh, lần này có thể tính là lần tắm rửa tối đơn sơ từ lúc hắn chào đời tới nay, có thể nói sỉ nhục. Sau đó, cực không tình nguyện thay  nhất kiện nội y màu trắng thật sự thiếu thẩm mĩ, ngồi dựa vào giường nhìn gương ngắm nghía, bộ dạng anh tuấn cũng khôi phục  một ít, ít nhất đã bớt sưng. (A Cận biến thái! =.=)

       Trò hay nên mở màn , bây giờ là thời cơ tốt nhất lẻn vào lòng địch. Trần Cận nhìn nhìn thời gian, bước đầu phỏng chừng tiến độ, tòa building này tựa hồ thiết có thiết bị quấy nhiễu từ trường, phòng không có lấy một cái cửa sổ, liên lạc với Tom khi đoạn khi tục.

       Một giờ trước, có người tiêm thuốc mê cho hắn, đối với người thường mà nói, lượng  thuốc mê ấy có thể tạo khiến uể oải năm, sáu giờ, nhưng Trần Cận đã trải qua đợt huấn luyện kháng dược, đây là một môn bắt buộc của đặc công, hơn nữa còn có sự chịu đựng kinh người cùng ý chí, mới có thể lưu lại thành tích ở trên bản ghi chép sinh tồn thực chiến.

       Đã hai ngày, trải qua một phen kiểm tra đo lường, Trần Cận đã cơ bản nắm giữ được thời gian dược tính phát tác, chuẩn xác tính được năng lực khôi phục của thân thể.

       Cảm giác trước mắt khí lực trong cơ thể đang dần dần trở về, hắn nắm quyền siết chặt một chút. Hô, không sai biệt lắm , nếu không xuất mã, chờ Tam hiệp khách cùng Cá Gỗ lão huynh tới cứu, thật là có điểm mất mặt, thời gian còn lại so với thời điểm hắn cùng Tom ước định càng lúc càng gần, hắn phải đi trước đoạt lại quyền chủ động.

       Làm bộ như vô lực gọi vị đại thúc giữ cửa: "Hi, có thể tới đây một chút không?"

       Đối phương cau mày đi tới: "Có chuyện gì?"

      A ha, ta thật sự là một bệnh Tây Thi* a. "Cảm giác trong người không thoải mái lắm, anh... có thuốc lá không?" (* bệnh Tây Thi hay Tây Thi đau bụng là một điển tích, ý nói người đẹp lúc nào cũng có thể khiến người ta điên đảo vì mình, ngay cả lúc nhăn nhó, đau yếu.)

       Người nọ nghĩ nghĩ, lấy một điếu từ trong túi đưa cho hắn.

       "Có lửa không?" Một tiếng này cực kỳ suy sút, biểu tình mang cảm giác tang thương, nếu làm cái đặc tả, nhất định có thể giết chết cõi lòng một đám thiếu nữ.

       Đại khái cấp trên cũng có dặn dò không thể đối với phạm nhân này quá thiếu khách khí, cho nên vị đại thúc này cũng chịu khó đi châm lửa, trăm triệu không thể tưởng được, Trần Cận ở trên cổ y hạ xuống một cú atemi, chân chính ngoan - chuẩn - nhanh, chém thẳng vào khiến y không chút phản kháng ngã xuống giường.

       Trần Cận lục soát chìa khóa, dùng chăn đơn che khuất y, mở cửa ra khỏi phòng, mới phát hiện bên ngoài thiết lập vài trạm kiểm soát, hắn nghĩ nhóm Michael đã vào đến được, chính mình phải tích cực thêm một chút.

       Thủ thuật câu khóa độc môn vào lúc này phát huy hơn phân nửa, đây là một tòa biệt thự nhỏ ba tầng trên đỉnh núi, phía sau là rừng cây, ba phía là bãi đất trống, hắn bị giam áp ở tầng trên cùng. Phía sườn Nam lầu hai là trọng địa, có bao nhiêu lính gác, hắn phải đến phòng thiết bị theo dõi ở lầu một tu sửa lại camera một chút, nếu không hậu hoạn vô cùng.

       Cho dù cũng đủ cẩn thận nhưng khi xuống đến lầu hai cũng vẫnva phải một gã tuần tra bảo tiêu, sợ đọ quyền sẽ gây ra động tĩnh đưa tới càng nhiều địch nhân, Trần Cận chỉ có thể chủ động lao ra, từ phía sau khống chế đối thủ, hắn xác định được huyệt vị quan trọng ở trước ngực, nếu không phải đánh chính quy, hắn có thể dùng một chiêu này thuận tiện không ít, sự thật chứng minh, này thực dùng được, không cần giết người, ký khốc lại đủ nhân đạo. Kéo người nọ đến chỗ khuất, lấy y phục của y mặc lên, thiết, này một thân thật đúng là đủ khó coi, ngàn vạn lần đừng cho người quen thấy, nếu không mặt mũi có trùm trong áo hay chăn cũng mất hết.

      Tiếp theo cấp tốc chuyển hướng dưới lầu, né được 8 máy ghi hình, thuận lợi tiến vào phòng điều khiển. Bên trong chỉ có một người coi chừng, đem vũ khí áp tới bên hông người nọ, dùng cũng đủ từ tính thanh âm mở miệng nói: "Mở hai thiết bị theo dõi kia ra!" Chỉ hướng trong số đó hai màn ảnh còn đang đen xì.

       Người nọ định phản kích, nhưng phát hiện súng ống sớm bị người thuần thục dỡ xuống, tiếp theo nghe thấy thanh âm lên đạn, y không dám động: "Hai màn hình kia có mật mã bảo vệ... Tôi không biết mật mã."

       "Ai biết?" Trần Cận thử hỏi, "Kiệt?"

       Người nọ lấy trầm mặc thay thế câu trả lời, Trần Cận cho là mình đoán đúng, hai màn hình đen này đúng là lầu hai trọng địa, thực bí mật, ngay cả nhân viên trong phòng theo dõi cũng không có cách nào khác thăm dò. Chính mình muốn tìm gì đó, là ở chỗ này.

       Dùng chút xảo kình đánh ngất vị này, đưa y nhét xuống dưới cái bàn, sau đó bắt đầu giở chút thủ thuật gian lận trên màn ảnh, mấy chuyện này hắn làm được đến là thuận tay, tiếp theo hắn định mở màn hình đen, muốn nắm giữ vận mệnh trong căn phòng bí mật kia, nhưng không có biện pháp lấy được mật mã, lúc này hắn nhớ tới Fiennes, cái gã nam nhân kia ngang nhiên xâm nhập hệ thống ngân hàng, chút việc nhỏ này hẳn là không làm khó được hắn, có điều trước mắt cũng không thể liên lạc đến đồng bạn để nhờ giúp đỡ, vẫn là tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu quan trọng hơn.

       Thời gian cho hắn tự do hành động không nhiều lắm, cho nên phải giành giật từng giây, hắn nhìn nhìn giấy thông hành trước ngực vị bảo tiêu kia, đem vành nón đè thấp một chút. Không nắm chắc có thể từ cửa đường hoàng đi vào, phải chờ đợi thời cơ.

       Trần Cận lánh ở một góc chết* quan sát, chờ thời mà động, lúc này, hắn thử nối mạch điện. (* góc mà các camera không thể quét tới)

       Khảo! Tay Tom này sẽ không đi ăn cơm trưa  đi? Hơn nữa tốt nhất không để cho ta biết là ăn cá ăn tôm, không thèm nghĩ tới còn có huynh đệ ở bên cạnh nước sôi lửa bỏng na! Uy, nhấc máy đi!

       Một thanh âm mơ hồ đột nhiên truyền đến, Trần Cận lập tức đem bộ đàm mini thiếp lên: "Có tín hiệu nhiễu sóng, các cậu tới rồi phải không?"

       "Đã muốn... Vây quanh ." Tuy rằng thỉnh thoảng, nhưng còn có thể miễn cưỡng nghe rõ. Trần Cận thầm nghĩ: đã thấy ánh sáng hy vọng rồi, điều kiện tiên quyết là —— nếu bọn họ không dính vao phiền toái.

       "Có thể thuận lợi đi ra  không?"

       Thật sự là vô nghĩa a, bây giờ còn không đi ra thì còn có cái gì muốn làm?!" Trước mắt các cậu đừng tới gần, tôi sợ bọn họ hủy diệt mạng lưới liên lạc, tôi sẽ thử tiến vào, nếu không được, tôi sẽ rút khỏi."

       "Anh phải cẩn thận."

       "Nếu hai giờ sau không nhận được tin của tôi, các cậu liền đột nhập, giao dịch bắt đầu rồi, bọn họ rất nhanh sẽ nhận được tin tức bất lợi, đến lúc đó muốn thoát thân sẽ rất khó."

       "Lão Đại!" Tom đột nhiên thực lo lắng gọi hắn một tiếng, nghe đặc biệt mao cốt tủng nhiên, "Có một câu tổng bộ nhất định muốn chúng tôi chuyển đến anh."

       "Có chuyện nói mau." Trần Cận có chút chịu không nổi, không biết đối phương úp úp mở mở cái gì.

       "Thỉnh nhất định phải bảo đảm an toàn cho bản thân."

       Hiện tại làm chính sự, đột nhiên toát ra một câu giống như đang quay phim rất kỳ quái ai, mặc cho ai nghe nhân vật thần mãnh ở đặc công đội (chỉ Tom) vào thời điểm gay cấn thâm tình biểu đạt nỗi buồn ly biệt, đều cảm thấy được chịu không nổi đi... Hơn nữa, ai lại không muốn bảo đảm an toàn của mình? Cũng không phải ngốc tử.

       "Biết." Quải rụng liên lạc còn cảm giác có chút mạc minh kỳ diệu, chẳng lẽ... Bọn họ đã sớm có giác ngộ "Trần Cận sắp vì Hào Môn anh dũng hi sinh "? Hay là tổng bộ không kịp đợi hành động của mình, liền sẵn sàng hy sinh mình trực tiếp đánh vào?! Một trận tóc gáy thẳng dựng, hắn tự cấm chính mình nghĩ tiếp, Trần Cận a Trần Cận, nguyên lai mày cũng có một ngày sợ bị người phản bội, nghĩ như vậy thật sự... Thực xuống tinh thần a.

       Dựa vào trực giác của dã thú cùng khí thế, trực tiếp đầu nhập chiến đấu, có thể ông trời cũng thương hắn Trần Cận oa ở góc tường đợi hai mươi phút, mục tiêu rốt cục xuất hiện! Kiệt mang theo một tổ bảo tiêu, hướng cánh cửa trọng địa đi đến. Y phục của những người đó cùng y phục trên người Trần Cận hoàn toàn giống nhau, trong nháy mắt, một cái ý niệm trong đầu nảy ra, không để cho đầu óc lo nghĩ kỹ, cước bộ đã linh mẫn theo sát phía sau bọn họ.

       Lặng yên không một tiếng động theo sát đội ngũ, tên bảo tiêu đi sau cùng hồ nghi nhìn hắn một cái, Trần Cận kéo vành mũ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, hắn rất nhanh mà chuyên nghiệp địa đưa ra giấy chứng nhận. Khi đối phương đang chuẩn bị nhìn kỹ, bên kia đã tiến vào trọng địa, bảo trì tuyệt đối im lặng.

       Kiệt mở ra máy tính chủ, tự mình gõ mật mã, chuyển được mạng liên lạc, các phương diện số liệu ùn ùn kéo đến, Trần Cận lấy thị lực siêu phàm nhìn trộm đến một phần. Lúc này, San Lệ Tô đột nhiên từ phía sau lưng vọt tiến vào: "Kiệt! Đã xảy ra chuyện!"

       "Chuyện gì?" Kiệt vẻ mặt âm trầm quay đầu lại hỏi.

       "Tài khoản của Bố già đã bị đóng băng, giao dịch có thể là âm mưu!"

       "Cái gì?!" Con mắt y tưởng chừng muốn xuất huyết, "Cắt internet! Lập tức dời đi, ta đi thu thập tên họ Trần."

       Người bình thường một khi cấp giận công tâm vốn không có khả năng đứng im không làm gì, Kiệt như bị gió lốc cuốn ra ngoài, San Lệ Tô đến trước máy tính đem tin tức gửi đi, Trần Cận lựa lúc mọi người tâm thần bối rối không phòng bị, một cái phi thân lao ra, tốc độ nhanh nhất chế trụ San Lệ Tô, công đắc bọn họ trở tay không kịp, bảo tiêu nhanh chóng vây lên, hiển nhiên không ngờ rằng sẽ có nội gian. Trần Cận cao giọng la hét: "Bỏ vũ khí xuống, tất cả không được nhúc nhích, nếu không không chỉ có một mình cô ta mất mạng, nơi này đã bị bao vây."

       San Lệ Tô thét chói tai: "Trần Thạc! Anh dám bắt cóc tôi!"

       "Tôi chỉ phát huy phong độ với nữ nhân chân chính, đối với nữ nhân chỉ biết ngoạn bắt cóc không có hứng thú." Trần Cận gằn từng tiếng phi thường hữu lực, "Không cần phải hủy diệt chứng cớ, cái vấn đề khó khăn này có thể giao cho tôi." Hắn dùng tay phải liên tiếp thao tác, copy lại số liệu.

       Bộ đàm mini đã tức thời chuyển được, Trần Cận tuyên bố: "Có thể cất vó, đừng để tôi đợi lâu."

       Thực rõ ràng, tốc độ làm việc của lính đặc chủng tuyệt đối vượt qua vài vị ở đây, trước sau chỉ có vài phút, vòng vây đã thu đến nhỏ nhất, quân tiền trạm có người tiến lên trước, còn có người cúi chào: "Trưởng quan*!" (*Chức vị chính thức của lão Đại các phân bộ)

       Trần Cận phất tay: "Cho chuyên viên đem hệ thống chuyển tới Hào Môn." Tiếp nhận một khẩu súng liền hướng tới trước, hắn muốn đi chặn đứng người kia, không thể để cho y trốn chạy .

       Hắn sẽ đi cầu thang phía Tây, chỉ có nơi đó là khống chế góc chết! Trần Cận dựa vào trực giác phỏng đoán phương hướng con mồi chạy trốn, lựa chọn tốt nhất phương vị truy đến, bay qua cửa sổ ra bên ngoài, thẳng đến ở lối vào rừng cây mới dừng bước.

       "Đang tìm tao sao?" Thanh âm lãnh khốc của Kiệt từ phía sau vang lên, Trần Cận cả kinh, bản năng nghĩ muốn nâng súng, đối phương đã muốn trước một bước cảnh cáo, "Đừng nhúc nhích! Nếu không, tao sẽ cho mày tàn phế."

       "Anh nhất định vô cùng mong đợi gặp lại tôi." Trần Cận cong khóe miệng, chậm rãi xoay người.

       "Mày có biết, hiện tại chuyện tao muốn làm nhất  là chuyện gì không?"

       "Giết tôi?"

       "Không, có một biện pháp còn tốt hơn nhiều." Kiệt càng bước càng gần, thẳng đến họng súng để giữa trán Trần Cận, "Vì sao phải thông đồng với Hào Môn? Rốt cuộc mày là ai?"

       "Tôi nói ra cũng tuyệt đối không thể làm cho anh cao hứng hơn."

       "Mày muốn chết." Kiệt hung tợn chỉ vào rừng cây phía sau, "Đi về phía đó hai trăm mét."

       Cho dù thực khẩn trương, hắn cũng vẫn cố gắng trấn định. Mẹ nó, sẽ không cứ như vậy chết ở trong rừng đi? Nghĩ muốn chính mình anh danh một đời, mị lực vô cùng, thân thủ bất phàm, tài hoa hơn người, cuối cùng nhưng lại... Ai, anh tài thường bị đố kị, lam nhan bạc mệnh, Trần Cận ảo não đến cực điểm.

       Đi tới hơn hai trăm mét mới phát hiện phía trước có xe, Kiệt buộc hắn đi đến đó.

       "Tao muốn cho Trịnh Diệu Dương trả giá đại giới, tao muốn cho hắn thấy người của hắn bị tao ngoạn, bị tao thao*." (=fuck)

       Việc này không đùa a, vị này lão huynh hoàn toàn quên mình là người, nếu không thoát thân, chờ Tom bọn họ đuổi đến đây... Chỉ là nghĩ không ra, bản thân mình có điểm nào luôn kích thích nam nhân có ý nghĩ kỳ quái? Hỗn đến cùng đồ mạt lộ còn cưỡng bức hắn, thiên địa vô luân, thói đời ngày sau a...

       Tay của đối phương cực chi bình tĩnh, tốc độ nhanh nhẹn, không lưu lại đường lui, hơn nữa có thể tránh khai khu vực mai phục, này cũng không phải người thường có thể làm đến, y là dân chuyên nghiệp, là kẻ điên, còn vô cùng hiểu biết phong cách hành sự của bộ đội đặc chủng, cũng lấy trêu đùa đối thủ làm vui. Tại loại thời điểm này, y chẳng những không lập tức trốn chạy, còn rất có hưng trí bắt lấy thủ thi hành bạo ngược, thật sự —— rất nguy hiểm.

       "Cởi quần áo!"

       "Tôi  không có hứng thú với anh."

       "Mày có hứng thú với ai? Cởi ——" Thanh âm kéo dài phi thường có lực uy hiếp.

       Súng lên đạn , Trần Cận biết, không nghe theo, đối phương nhất định sẽ nổ súng, hơn nữa sẽ không bắn trúng nơi yếu hại, bất quá hội đau chết thôi. Ảm đạm cười, cởi áo.

       "Tiếp tục a." Biểu tình của Kiệt đã bắt đầu thất thường, tựa hồ nghĩ muốn chặt chân tay đối thủ.

       "Anh cũng thật thích miễn cưỡng người ta."

       Y nổ súng hãm thanh, viên đạn mạnh phá sượt qua cánh tay Trần Cận, vị thuốc súng tràn ngập khoang mũi, máu theo bả vai chảy ròng ròng, nhiễm đỏ một bên, đột hiển một nhan sắc quyến rũ ghê người.

       "Tao không đùa giỡn với mày, nếu trước đây thì đúng vậy, nhưng hiện tại —— không phải."

       Trần Cận thật sự bội phục mình còn có thể bảo trì bộ mặt bình tĩnh cùng cơ thể thả lỏng, trên cơ bản, hắn rất muốn giơ tay ôm chặt miệng vết thương, bởi vì thật mẹ nó đau, bất quá hắn không nghĩ vừa lâm trận đã thua trận khí thế, hắn biết đối mặt với người nam nhân này, nếu lộ ra sự nhu nhược là lập tức rước lấy một phát trí mạng.

       Kiệt chậm rãi tới gần, đặt nòng súng trên ngực Trần Cận, hắn thuận tay trái, nhưng sức mạnh ở tay phải cũng không nhỏ, y tà nở nụ cười, điên cuồng mở ra khuy quần bò cùng khóa kéo trên quần của Trần Cận, lôi hắn đẩy mạnh vào xe, chỗ ngồi phía sau, cả người áp lên đến: "Cho tao xem bản lĩnh của mày."

       Tại không gian chật hẹp này, Trần Cận biết thời cơ phản công tới rồi, hắn đem hết toàn lực xuất một đòn lên gối mãnh liệt về phía giữa hai đùi của Kiệt, dùng cánh tay lành lặn xuất một cú đấm móc hoàn hảo, đem Kiệt đánh văng sang một bên, đối phương không nghĩ tới hắn liều lĩnh như vậy, phun ra một bãi máu do miệng bị giảo phá, không chút do dự giơ súng lên bắn.

       Dự đoán được y sẽ ra chiêu ấy, Trần Cận đã nhanh chóng áp sát lên đánh vật lộn, hắn ngăn chặn cánh tay của Kiệt, dùng khửu tay công kích mặt y, Kiệt không biết phản ứng của hắn nhanh như vậy, ra quyền ác như vậy, súng bị đánh bay ra xa mấy mét ngoài, hai người ngươi một quyền ta một cước đánh túi bụi, từ trong xe đánh tới trên mặt đất, Trần Cận luôn luôn là hỗn chiến hảo thủ, hắn ra tay không có kết cấu quy luật, nhưng có thể vừa đủ uy lực chế trụ đối thủ.

       Cánh tay trái bị thương đã muốn chết lặng, rốt cuộc chảy nhiều ít máu đã không thể tính được, chỉ biết là, vì thực hiện câu nói kia: "Phải bảo đảm an toàn của mình", hắn phải lãng phí một lượng sức lực lớn như vậy để sống sót. Lúc này, hắn đang trải qua một hồi chém giết hung tàn nhất, thảm thiết nhất, chỉ có một người được sống.

       Thẳng đến khi cả người thoát lực, thẳng đến tầm mắt mơ hồ, chân chính là đẫm máu chiến đấu hăng hái... Cuối cùng hắn lắc lắc lắc lắc đứng lên, còn không quên đá một cước vào cái gã nửa chết nửa sống dưới chân.

       Trần Cận bộ dáng có chút chật vật, miệng lại còn hùng hùng hổ hổ: "Cho dù lão tử... thật sự phong tình vạn chủng, anh tuấn vô địch... cũng —— không tới phiên ngươi loại này phế vật chạm vào lão tử!" (Sợ chưa em, =.=, dám đụng vào ảnh là ảnh liều mạng a, thế nhưng sau này, với A Fi... hắc hắc...*Cười trộm*)

       Đã nghiền, bản thân còn sống, đây cũng là một loại thắng lợi. Xoay người thấy xa xa khoảng hơn mười mét, một người thân ảnh cao lớn cao ngất đang lặng đứng, lúc này đối phương đang nhìn vào hắn chăm chú không rời, vẻ mặt thực bình tĩnh, nhưng xung quanh sát khí đã tiêu giảm, Trần Cận hướng về phía người ấy cười cười, thiếu chút nữa ngay cả khí lực để cười cũng dùng cạn rồi. Nam nhân vươn một cánh tay, ý bảo hắn đi đến. Trần Cận dùng sức lắc mạnh đầu, ý đồ giúp bản thân tỉnh táo hơn một chút, tiếp theo, chậm rãi hướng về phía người kia đi đến.

       Lúc chỉ còn cách khoảng hai mét, Fiennes sải bước lên trước ôm hắn, cũng không để ý gì đến hắn một thân bẩn ô cùng ướt máu.

       Đúng lúc này, cả người Trần Cận ngả phịch vào lòng anh, giống như không bao giờ ... nữa tính toán tự mình dùng sức, hắn chậm rãi đưa môi tới gần bên tai anh: "Lần này... thật sự thiếu chút nữa thì ...xong."

       "Cậu thật sự không thích hợp đánh nhau." Fiennes một tay nâng thắt lưng hắn, một tay ôm lấy cổ hắn, thật sâu hôn lên đôi môi hắn, nụ hôn bá đạo mà dẻo dai kiên cường, mang chút vị ngọt huyết tinh...(Óe, huyết mà ngọt, yêu cuồng nó thế a...)

       Vốn đã suy yếu, Trần Cận thật sự nhận không nổi nhiệt tình của đối phương, lúc họ dừng lại hắn lập tức thì thào oán giận: "Uy... Anh đừng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn được không? Mang tôi... về tắm rửa." (Đến chết cũng không chừa!)

        Vậy là ta đã đi được 1/2 chính văn ^-^, mong bà con típ tục ủng hộ Yu nghen! *Hun hun* *Cúi cúi*
______________ 
Chương 23

11 nhận xét:

  1. a wa tự kỉ lun "phong tình vạn chủng, anh tuấn vô địch" haha pó chân oy
    hừ cái thèn đó mà dám ăn a Cận hả
    mơ đi e

    Trả lờiXóa
  2. í wen trả lời nên ở chương 23 nè
    dạo nì kt wa chaj nên ta fai học bài á
    huhu khổ thân khi còn là học sinh hiz
    hehe ta sr nhá ,đánh chữ ko đấu ko đuôi nện khi đọc hơi bị ...
    chúc mừng nàng đã đi dc fan nửa đoạn dg á ^_^

    Trả lờiXóa
  3. Hự, ta thấy trước cơ mừ. Không chịu đâu.

    Chương này hay thế này, đẹp thế này, mà ta không được mở hàng.

    Cận cận chương này thật oách nhá, đáng đời gã Kiệt. Fi ơi, anh cứ gọi là tha hồ mà ngưỡng mộ hắn đi. Đời anh coi như xong rồi. Hắc hắc hắc

    Trả lờiXóa
  4. hoho, đọc chương này ta càng khâm phục độ tử kỷ của A Cận, nhưng mừ ta thấy anh đúng là tự hiểu biết mình ghê

    Trả lờiXóa
  5. @ alex: Ta cũng phải học nữa mừ... TT^TT, nhưng có lẽ ta có nhiều thời gian rảnh hơn nàng, hơn nữa ta thi từng môn một nên cũng không gặp áp lực lắm. Cố đi nàng, sông có khúc người có lúc a...
    Cảm ơn nàng ủng hộ ta, *hun hun nè*

    @ phudu: ...A Fi ảnh tình nguyện dưới...chân A Cận tử, có chết cũng phong lưu ấy mà...^-^

    @ phamnhungkeke: vậy mới gọi là...tự kỷ! TT^TT

    Trả lờiXóa
  6. TT^TT ...hú hú hú.... TTOTT...
    YuYu ~~~~ àh.... hú hú hú ... TTOTT....
    cái ...cái mạng ghẻ này...*sụt sịt* mấy hôm nay... nó ..nó ..nó cho ta vào nhà nàng, cho ta đọc truyện nàng edit... nhưng mừ nó...nó ứ cho ta com... hú hú hú...

    PS: nàng ạ cái Tiên kiếm ế, ta xem sao mừ có cảm giác đang "mần" lại mấy anh trong "tru tiên" lắm ế...tàm tạm thui, có lẽ do ta bấn TT lâu rùi..

    Trả lờiXóa
  7. "mạc minh kỳ diệu" ???
    haiz~~~ Yu à, nó là "mạc DANH kỳ diệu" = "bất khả tư nghị" => không rõ
    tại sao một cụm từ bất hủ của đam mỹ như lày mà nàng có thể dịch ra "minh" vậy TT^TT

    Trả lờiXóa
  8. Có lẽ là cách nói thôi, ta nghĩ thế. Mạc = không, ít, thiếu ...Minh= rõ ràng; kỳ = lạ; diệu = huyền ảo, khó hiểu hết, khó nắm bắt, lý giải =>mạc minh kỳ diệu = điều gì đó không thể hiểu/ lí giải nổi, khiến người ta ngạc nhiên, bàng hoàng. Cũng có nghĩa của nó đó chứ.
    P/s: Ta chưa xem, các Tiên kiếm đó...nó có bao nhiêu % ...giống BL (kiểu SA ý) hở nàng...*Khều khều*

    Trả lờiXóa
  9. hoan hô có rồi mừng quá !
    tự kỷ của anh Cận ko ai qua đc

    Trả lờiXóa
  10. lúc đầu thấy em t 32;ởng câu ráng giữ mình là của tổng bộ tí ta té ghế. Đọc đoạn cuối mới biết em đầu đất nhưng ko đến nỗi quá ngu. Cũng biết là anh gửi gắm. Càng lúc ta càng sợ cái tính luyến tắm thành cuồng của em =.=
    Black dragon

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment