11/3/11

Hào Môn Diễm - Chương 21


       Lúc này cửa sắt bị mở ra “phanh” một tiếng, năm người đàn ông mặc Âu phục hùng hổ đi vào, theo sát phía sau chính là San Lệ Tô cùng một người đàn ông trung niên lạ mặt. Người này đi đến trước mặt Trần Cận, nhìn hắn một thân chật vật, tỏ ra vô cùng nghi ngờ hỏi:"Anh là Trần Thạc? Rốt cuộc anh là ai?!"

       "Ngài hỏi vậy là có ý gì?!” Ánh mắt lãnh liệt, ngữ khí bình tĩnh, hắn hỏi lại, "Tôi dám chắc rằng trước đây chưa cùng các người kết thù kết oán, nếu như là hiểu lầm, vậy hiểu lầm này không khỏi cũng quá lớn."

       "Đó là anh đơn phương nghĩ vậy." Người đàn ông âm ngoan cười khảy, "Một công tử bột như anh nói ra những lời này khá thiếu sức thuyết phục, muốn nói là anh tự mình đoán ra, tôi lại càng không thể tin."

       Lão huynh, kỳ thị anh tuấn nhân sĩ a! Cái loại đại thúc chưa già đã yếu như ông anh mới nên vì mình ai điếu một chút đi? Gã này đố kỵ vẻ anh tuấn cùng tài hoa, thân phận cùng thực lực của hắn, sao trên đời có thể có một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi như thế?! Cái loại này đã đắc tội Hào Môn, chỉ số thông minh không cao còn chưa tính, còn không thành thực hữu hảo, thật sự là thật đáng buồn.

       Rắn rết mỹ nhân lúc này mở miệng cắt ngang dòng ai oán trong thầm lặng của Trần Cận: "Kiệt, theo nguồn tin của tôi báo lại, Trần Thạc trước mắt không ở Hongkong."

       Trần Cận lạnh lùng đón lõng: "Muốn cho người khác nghĩ ràng tôi không ở Cảng, tựa hồ cũng không phải việc gì khó khăn."

       "Lúc đó, anh mạo hiểm tiếp cận San Lệ là có âm mưu gì? Anh không biết là làm như vậy thực ngu xuẩn sao?" Người đàn ông trung niên tên Kiệt kia tỏ ra vô cùng vô trách nhiệm với lời mình nói mà chê bai chỉ số trí tuệ của người khác.

       "Tôi dám làm như vậy thì sẽ không xem đó là mạo hiểm." Trần Cận bày ra một bộ dáng phi thường chắc chắn, khiến đối phương không thể không lưỡng lự, "Chẳng lẽ các người không thể thả tôi xuống, sau đó bình tĩnh làm rõ chuyện này sao?"

       Người đàn ông giật mình, lớn tiếng cười rộ lên: "Xem ra anh chẳng những ngu xuẩn, còn thật không biết trời cao đất rộng." Tiếp theo, y nắm lấy cằm Trần Cận, áp sát lại, "Khuôn mặt xinh đẹp như thế này bị đánh bầm dập, thật đúng là đáng tiếc. Chỗ dựa vững chắc của anh không phải Trịnh Diệu Dương sao? Sao có thể thiếu cẩn thận như thế?" Tôi cũng đang muốn hỏi tại sao người xấu đều thích động thủ động cước đây! (Lúc anh phát điên phải tìm người làm bao cát cho anh, anh có tự hỏi vậy không a?)

       "Tôi không thích bị người trói trên cột loại vấn đề này." Tinh thần không sợ chết được phát huy trọn vẹn, hắn cố gắng cùng thế lực tà ác đấu tranh, lấy tên Trần Thạc làm việc chính nghĩa, "Tôi vốn muốn cùng các người nói chuyện làm ăn, các người lại đối xử với tôi như vậy, xem ra tôi không cần tiếp tục bày tỏ thành ý nữa, chuyện làm ăn đâu phải là chuyện nhỏ, nhưng các người ──" hắn quật cường hất ra mấy ngón tay đặt trên cằm mình, "...nếu muốn giam lỏng tôi, tôi cam đoan, sau này các người sẽ thực phiền toái." Đây cũng không phải là hù dọa, theo đạo nghĩa cùng thân tình mà nói, chuyện này... Fiennes còn có Thạc Thạc, hẳn là sẽ vì hắn lấy lại công đạo đi. (Chỉ có lúc này mới nghĩ đến người ta!)

       "Kiệt, đừng nghe hắn, hắn nhất định không phải khách hàng." San Lệ Tô dựa vào người đàn ông trung niên nghiêm khắc nhắc nhở, "Hiện tại rất nhiều phía đang dò hỏi chúng ta, phải đề phòng cẩn thận."

       "Nhưng hắn nói mình là Trần Thạc." Kiệt lại chăm chú nhìn mặt của hắn, "Mà ta cũng hiểu được, hắn không giống như đang gạt người."

       "Vẫn cẩn thận một chút là hơn, hiện tại rất nhiều kỹ thuật chỉnh hình đều rất cao minh."

       Uy, không cần như thế ô nhục người ta được không? Cứ theo lời của cô mà nói, người xấu xí chỉ cần đi chỉnh hình thì hết thảy đều có thể trở thành Brand Pitt?! Mẹ! Ả San Lệ Tô này khẳng định cũng đi Hàn Quốc xử lý một ít vấn đề mặt mày mới như thế phủ định cũng có người ngoại hình là thiên sinh lệ chất*. (*Trời sinh diễm lệ)

       "Tạm thời tin tưởng anh là ── "

       "Kiệt!" Nữ nhân giật mình nhìn đồng bạn.

       "San Lệ, đừng lo lắng, tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng mới xác định hắn có uy hiếp đến chúng ta hay không." Kiệt thực chắc chắn nhìn thẳng Trần Cận, "Nói cho tôi biết trước, bằng cách nào anh tìm được đến đây?"

       Trong mắt Trần Cận ánh lên vẻ kiêu ngạo không thể che giấu được: "Trên network có một trang chuyên đăng lời nhắn của một người tên là Portman, chỉ cần là người có hứng thú đối với hàng, cho dù là người mua bình thường đến người mua cao cấp đều có thể truy cập, thông tin hai đầu của trang này đều được thượng cấp của các người khống chế cũng như định đoạt kết quả cuối cùng." Khi hắn nói câu này, sắc mặt của đối phương đã bắt đầu có điều biến hóa, "Thật đáng tiếc, tôi chính là một trong những người mua còn đang lưỡng lự, xem ra lão đại của các người không muốn tiếp xúc với Trụ Phong. Hắn không tin chúng tôi, hay là không tin hiệu suất làm việc của các người?"

       Đối phương cảnh giác: "Chúng tôi không nhận làm ăn với loại phần tử nguy hiểm, mục tiêu của Trụ Phong quá lớn, anh cho là anh đủ sức tiếp nhận sao?"

       "Lá gan của các người quá nhỏ." Ngữ khí của Trần Cận thay đổi, "Anh có thể không tin tôi, nhưng anh có thể tin tưởng thực lực của Trụ Phong, chúng tôi nguyện ý trả giá gấp hai để lấy hàng."
      
       "Chúng tôi không có hàng, anh nhầm chỗ rồi."

       "Tôi nhắc lại, tôi ra giá gấp đôi để lấy hàng các người đã xuất ra."

       Bụng bị Kiệt thật mạnh một kích, Trần Cận cắn khớp hàm thoáng cong gập người, mẹ nó...

       "Muốn gạt người cũng nhất định phải tìm một lý do dễ nghe một chút! Tao là kẻ điên, không có người so với tao càng điên hơn, cho nên, tao cho rằng màyi ra giá thực không hợp lý!" Kiệt hung tợn cả giận nói, dùng sức kéo lấy Trần Cận tóc.

       "Anh là thằng điên thật đúng là sự thật, chẳng lẽ anh không nghe nói... Trụ Phong vừa mới cùng Thành Nghiệp xác nhập cổ phần?" Tuy rằng đau, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, "Có thể ăn... ăn hàng của anh, chính là hợp lý thật sự."

       "Vô luận lời của anh đáng tin được mấy phần, chúng tôi đều phải điều tra kĩ lưỡng mới có thể cho anh câu trả lời thuyết phục, trước lúc đó liền phiền anh ở lại chỗ này làm khách, nếu không ngoại trừ khả năng có thể hợp tác với nhau, chúng tôi cũng sẽ không đối với đại gia của Trụ Phong thiếu khách khí." Kiệt nhẹ nhàng chụp lấy mặt của hắn, "Nhưng anh tốt nhất có tự giác của người đến làm khách, đừng để cho chúng tôi có cơ hội mạo phạm anh."

       "Anh đã muốn mạo phạm tôi ."

       "Tính tình của tôi không tốt lắm, anh phải hiểu cho." Kiệt vô lại ý bảo San Lệ rời đi trước, "Tôi còn cần cùng anh tâm sự."

       "Kiệt! Đừng bị hắn lừa gạt!" Đây là câu cảnh cáo cuối cùng của San Lệ Tô, tiếp theo cô ta lo lắng lo lắng lui ra ngoài.

       Xem ra tên khốn kiếp trước mặt hắn mới là đầu sỏ của tổ chức bên này.  Trong lòng Trần Cận đã có tính toán, hắn đoán không sai, bên San Lệ Tô còn có hàng, hơn nữa đúng là thứ mình đang tìm đã được đưa ra giao dịch sớm mấy ngày trước, hơn nữa đã xuất ra một phần, rồi sau đó lại làm như chưa hề động tĩnh gì đến sòng bạc Hồng Đạt đánh vài ván cò con, một mặt nhằm đánh lạc hướng cơ sở ngầm của Hào Môn, mặt khác là vì chờ đợi người mua mới chính thức tìm đến đàm phán.

       Trần Cận âm thầm trầm ngâm: Thông tin về mạng lưới của Portman mà Giang Uy cùng Xích bộ cung cấp rất hữu dụng, Fei lão Đại không cho ta động thủ tra xét, chẳng lẽ ta liền không có biện pháp? Trần Cận ta cũng không phải là loại ngồi chờ chết mặc cho người định đoạt. 
       Tại sao ở phút cuối, bản thân hắn lại quyết định tự mình xông vào hang hổ? Đương nhiên không bởi chỉ vì cái trước mắt, mà là tình thế nhanh quay ngược trở lại, bản thân hắn căn bản không kịp nghĩ nhiều liền phản ứng theo bản năng ── trà trộn vào đi, nếu đối phương tin tưởng hắn là Trần Thạc, sẽ không hạ sát thủ đối với hắn, đó là một canh bạc, nhất định phải lấy một đổi một.

       Kết quả chứng minh ── hắn đã đúng. San Lệ Tô không phải một mình chiến đấu hăng hái, phía sau có một tổ chức khổng lồ chống đỡ cho cô nàng, ngoại trừ đại nhân vật mà Hào Môn đang truy tra, những kẻ còn lại ở bên này tự mình có thể giải quyết, ở Hongkong có một người đứng ra làm chủ, mà kẻ có thể quyết định người mua chính là vị trước mắt, tuy rằng người ta bốn mươi còn không đến, nhưng từ đáy lòng Trần Cận đã nhận định đối phương là đại thúc khó thu phục phần tử.

       Hiện tại thực rõ ràng chính là, người này bắt đầu có dao động, bởi vì hắn không tin người có khuôn mặt giống Trần Thạc như đúc sẽ có cái gì dối trá, xem màn ngẫu hứng biểu diễn của hắn vừa rồi, đối phương đã tin hắn đến năm phần. Nhưng có một chút ra ngoài phỏng đoán của Trần Cận, chính là vị Kiệt đại thúc này dường như đối với hắn có hứng thú... Chắc không xui xẻo đến nỗi đó đi ── Tại sao nơi nơi đều có quái vật lui tới?!

       "Ở Trụ Phong, anh cùng Trịnh Diệu Dương, ai tác chủ*?" Kiệt một lần nữa đánh giá Trần Cận từ trên xuống dưới, "Vụ làm ăn lớn như vậy, anh thật có thể mặt không đổi sắc mà tăng giá." (*người có quyền quyết định các hành động)

       "Tôi chỉ có thói quen thực sự cầu thị, không có ý cố gắng làm ra vẻ bí ẩn, huống hồ tôi chưa bao giờ tính toán ép giá." Hắn khẽ động khóe miệng sưng vù, "Hàng của anh chỉ có đại gia Trung Đông và Tây Âu mới dám đón, nếu không thì phải là phú thương Đông Nam Á có sở thích sưu tập, ngoài ra cũng có thể là một tập đoàn không sợ rắc rối chuyên thu mua loại hàng này, tôi dám tham dự, cũng không phải ngẫu nhiên."

       "Trịnh Diệu Dương sớm thoát ly những loại hình đầu tư phiêu lưu, anh có biện pháp gì khiến tôi tin tưởng anh?"

       "Anh đã bắt đầu tin tưởng tôi."

       "Tôi không thích có người đưa ra loại kết luận cuồng vọng này, điều này làm cho tôi rất không yên tâm." Đối phương đi quanh Trần Cận nửa vòng, cẩn thận xem kỹ vẻ mặt của hắn, "Ở vào hoàn cảnh này còn có thể trấn định như vậy, đích thật là Trần Thạc trong truyền thuyết, khó trách Trịnh Diệu Dương để mắt đến anh như thế... Vậy lời đồn đãi bên ngoài cũng không phải là giả?"

       "Tôi không hiểu ý của anh."

       "Anh là bạn tình của hắn?" Kiệt cười quỷ dị, "A, thật có lỗi, tôi ăn nói rất tùy tiện , kỳ thật không có ác ý, chính là ── có chút tò mò thôi."

       "Đối với quan hệ của hai người đàn ông cảm thấy tò mò?" Trần Cận khinh thường hừ mũi, "Vậy anh đúng là thiếu hiểu biết." Thật muốn trực tiếp đấm vỡ cái miệng thối này, dám vũ nhục người của hắn! Cái loại khốn kiếp này, không phải hắn nói chứ, A Thạc ngoắc ngoắc ngón tay, gã này liền chịu không nổi , còn ở nơi này làm ra vẻ thánh nhân. 

       Đối phương tỏ ra không thoải mái với lời nói của Trần Cận: "Dường như anh có phương pháp rất tốt giúp tôi mở mang kiến thức."

       "Tôi không muốn khiêu chiến, tôi chỉ nói lời thật mà thôi."

       "Mẹ nó, anh đùa bỡn tôi?" Kiệt đưa tay chặn ngang cổ họng Trần Cận khiến hắn ho nhẹ hai cái, "Thật đúng là khó có cơ hội kiến thức một chút mị lực của “Trụ Phong” Trần Thạc đâu, lần này là cơ hội tốt."

       "Tôi không muốn tự mình sinh thêm chuyện ngoài ý muốn, vô luận là tốt hay xấu."

       "Anh ở trước mặt tôi ra vẻ cũng không có gì tốt." Nói xong, đột nhiên cúi đầu, hướng về phía vai phải của Trần Cận hung hăng cắn một cái, thẳng đến khi nghe được tiếng rên rỉ của đối thủ gã ta mới buông ra, dấu răng rớm máu kia dị thường bắt mắt, "Đã nghiền sao? Ngươi cùng họ Trịnh có thường chơi đùa như vậy hay không?" 

       Shit! Hôm nay gặp gỡ quân biến thái, cái này phiền toái lớn.

       Trần Cận lúc này quyết định câm miệng, hơn nữa tuyệt đối không hề làm ra bất cứ loại phản ứng nào, đối phương là cái loại thích bạo lực ngược đãi, huyết tinh sẽ làm gã ta hưng phấn, người như thế không phải hắn chưa thấy qua, vì không để chính mình lại húc phải đá, lập tức tính toán lấy bất biến ứng vạn biến. Miệng vết thương trên vai đau bỏng rát, hắn bắt đầu hy vọng sự tình nhanh lên chấm dứt.

       Kiệt cắn cắn phía sau gáy Trần Cận, rồi mới dùng đầu lưỡi liếm liếm máu trên vai hắn, lạnh lẻo nở nụ cười: "Khi nào có thời gian tôi sẽ đến cùng với anh chơi đủ bộ, hiện tại tôi phải đi điều tra anh, phải có chuẩn bị tâm lý nhé, nếu tôi phát hiện anh nói láo, anh cũng đừng nghĩ đi ra khỏi căn phòng này ."

       Ách... Ghê tởm, bả vai phải hư thối rụng, mốc meo rớt, gã ta dám liếm! Hắn muốn tắm rửa, bằng không cứ để như vậy cánh tay đều muốn phế! Fei lão đại, cứu mạng a! Tôi là vì anhmới mạo hiểm thế này, hy vọng anh nhận được tín hiệu cầu cứu của tôi, nếu chúng ta không có ăn ý, như vậy tôi chết chắc rồi. Vẫn cho là mình bởi vì phong lưu thành tánh mà lưu danh bách thế, không thể tưởng được thế nhưng nửa đường chết trận sa trường, ô hô!

       Nếu Thượng Đế tính toán đối đãi  như vậy với kiệt tác của chính mình, vậy rất vô trách nhiệm a! Cho nên trước mắt Trần Cận vẫn tin tưởng vững chắc rằng mình có thể ương ngạnh kháng địch, cho đến thắng lợi cuối cùng.

       Sau khi bị trói mười lăm tiếng đồng hồ không người hỏi han, Trần Cận bắt đầu nổi điên phát cuồng , chưa từng có lâu như thế cũng không tắm rửa, bọn người này cực kỳ tàn ác! Dạ dày sớm đói đến uể oải, thẳng đến khi gã vạm vỡ thủ vệ đem đến một bát mì sợi mới tính tạm thời giải cứu hắn, tứ chi vì tê cứng mà ngã xuống đất, thật sự là suy, hoàn hảo không ai thấy được hình tượng sa sút rất bị thương lòng tự tôn cảu Trần Cận tiêu sái vô địch này, tuy rằng cũng là có một phen phong tình khác mọi khi. (Tự luyến cuồng! =.=)

       Chờ ngón tay dần dần có cảm giác, hắn liền lặng yên cởi giày, nơi giấu thiết bị liên lạc, làm như vô lực vùi đầu vào cánh tay, đầu bên kia  nhận được tín hiệu phát ra của hắn thì mừng rỡ như điên: "Leslie, anh đừng ngắt tín hiệu của thiết bị liên lạc, chúng tôi sẽ mau chóng xác định vị trí của anh."

       Tại sao không hỏi xem ta có bị thương không  a? Thanh âm thấp đến không thể thấp hơn được nữa: "Thân phận của tôi chưa bị bại lộ, hơn nữa còn đang lấy thân phận người muađể kéo dài thời gian, kẻ cầm đầu của nơi này là một người tên Kiệt, các anh tra một chút."

       "Hiểu được."

       "Có thông tri lão đại tình hình hiện tại hay không?"

       "Dường như lão đại đang đón một đường dây trọng yếu, chúng tôi không thể liên lạc được." Một trong “Đặc công tam kiếm khách” thân thủ bất phàm mà tổ chức phái đến trợ giúp hắn, Tom, thông báo một tin tức giật gân.

       "Cái gì?! Cái gì gọi là không thể liên lạc?" Trần Cận cơ hồ phải bạo đi rồi, hắn đè nén xuống toàn bộ khủng hoảng, ổn định hơi thở, "Tom, anh nhất định phải giúp tôi tìm được anh ta, nếu không thể, kế hoạch ngụy trang của tôi sẽ mất hiệu lực! Liên lạc với thượng cấp của San Lệ Tô chỉ có Fiennes có thể làm đến! Nếu để bọn họ sớm tra được không có bản ghi chép về sự tồn tại của tôi trong vụ này, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!"
__________

14 nhận xét:

  1. tem cụa ta
    * hớn hở chạy ra *

    * lườm Yu * ta bận tý nên chưa xử nàng đc
    chờ ta rảnh ta đòi lại cả vốn lẫn lãi từ nàng * lườm *

    Trả lờiXóa
  2. Yu ơi~~~ Yu bỏ ta à....sao ta hỏi Yu meo mà Yu ứ trả lời thế TT^TT *ta bùn ta khóc :(( *
    Uây~ mờ cái Hào Môn nỳ có họ hàng làng xóm với bộ Xung Động của Minh Di phải hông Yu?

    PS: jing ui, có oánh Yu ấy thì oánh nhẹ thui, nặng quá lấy ai edit cho mình đọc ;)

    Trả lờiXóa
  3. @ Jing: *Thở dài* Ài... dạo này ta có làm gì nên tội đâu mà sao toàn ăn Jing lườm mí lị ...sàm sỡ thế? Ài...Jing không nói rõ thì làm sao ta biết! TT^TT

    @ phudu: Nàng ứ thèm com ta phải làm sao? TT^TT Vừa up thêm chap 22, nàng có "tâm linh cảm ứng" thì quay lại đây mà bóc tem nè! Ah, ta vừa quyết định sẽ tặng nàng phiên ngoại "Nhật kí về chuyến mất tích của Trần Cận". Thực ra xôi thịt của hai anh này không chỉ có một chương (nên tặng Jing rồi vẫn còn đủ đề tặng tiếp), nhưng mờ ta chọn tặng nàng chương này vì thật hiếm có một chương nào miêu tả A Cận chín chắn nghiêm túc và chân thành như vậy, đọc rất xúc động. Ta nghĩ nàng có thể sẽ thích phiên ngoại này. ^-^ Khi nào ta edit xong chính văn nhớ nhắc ta nhé, ta sợ quên mất nên phải "đặt cục gạch" từ lúc này.

    Trả lờiXóa
  4. @ An Nguyệt Nhã: xin lỗi ^-^, ta bận bịu, bận bịu, nên tối qua chưa kịp rả lời com của ai cả, thật xin lỗi, đừng khóc a! ^-^ Email của ta là Yukinari21@gmail.com, khi nào nàng mail cho ta thì com nhắc ta một tiếng nhé, có khi 2, 3 ngày ta mới check mail một lần.
    Sắp hoàn Lộ nhân rồi, ta cũng muốn tìm một bộ kế tiếp để edit, cũng có mấy bộ ta ưng, có điều thích đến mức nhất định phải chọn nó để edit thì...chưa có bộ nào! TT^TT
    Nàng có thể đọc Xung Động (tác giả: Hiểu Xuân, nàng Minh Du đang edit, không biết đã xong chưa?)trước, hoặc đọc song song cả hai bộ cũng được, vì Hào Môn có rất nhiều chi tiết liên quan đến Xung Động. A Cận là anh trai song sinh của A Thạc trong Xung Động,(Cp của Xung Động là Trịnh Diệu Dương và Trần Thạc). A Cận cũng đã xuất hiện trong Xung Động vì mối quan hệ của A Thạc với Diệu Dương và vì chiến dịch đang diễn ra trên đây. Đọc Xung Động nàng mới hiểu tại sao vấn đề "mị lực" của A Thạc được nhấn mạnh đến như vậy! ^-^

    Trả lờiXóa
  5. hehe ko ai thoát khỏi mị lực của a Thạc đâu
    trời ơi cái lão già kia nó cắn ăn a Cận kìa
    thối tha Cận Cận nhà ta mà dám cắn seo
    p/s hihi blog ss e chỉ dọC hÀO mÔN thuj mấy chiện kia e chưa đọc tới nên e chưa có com hihi

    Trả lờiXóa
  6. Ta là ta chỉ tưởng tượng không biết Fi sẽ phản ứng sao sau vụ này khi biết bảo bối của mình bị phàm phu tục tử chạm vào thế :))

    Phiên ngoại của nàng ta chờ đới, yên tâm, quên thì ta sẽ nhắc ngay thôi ^^ Gì chứ đòi nợ thì ta thành thần luôn

    Trả lờiXóa
  7. thế nào anh Fi cũng nổi giận cho xem..hi...hi

    Trả lờiXóa
  8. @ alex: ta chỉ sợ nàng đọc xong 2 bộ kia rùi, không muốn đọc lại thui, chứ chưa đọc thì... sớm muộn nàng cũng sẽ đọc (vào một ngày buồn tình nào đó chẳng hạn) và sẽ thích thôi mà, ta nghĩ thế! ^-^
    P/s: Nghĩ lại Xung động thấy mị lực của A Thạc kinh người thật! Khủng nhất là cái vụ ngay cả tình địch cũng phải ngả mũ chào thua... thậm chí còn suýt chút nữa...iu ảnh luôn! Căm ảnh mà không hận ảnh nổi! Khi nào rảnh rảnh ta nhất định phải đọc lại bộ ý!

    Trả lờiXóa
  9. @ Phudu: A Fi ảnh không ghen mù trời mù đất như những anh công khác đâu, TT^TT (ta lại thuộc form thích xem màn ghen tuông mới khổ) ảnh rất ư là nhẫn nhịn, bản lĩnh, tự tin đầy mình (Big Boss của Hào Môn mờ lị!), hơn nữa lại thuộc mẫu ôn nhu công.Buồn mà không biết đi đâu phát tiết! TT^TT

    Trả lờiXóa
  10. @ Nguyên Diệu: nếu một ngày nàng muốn thử đếm số lần A Fi nổi giận thì có thể...thử, vì ta nghĩ nàng có đếm rách cả giấy cũng không được quá năm đầu ngón tay TT^TT, ôi, ôn nhu quá chỉ tốt cho A Cận thôi, không tốt cho cả A Fi lẫn tụi mình a...TT0TT, ta thèm ghen tuông độc chiếm cãi nhau ì xèo a...TT-TT

    Trả lờiXóa
  11. Ô hô hô, trái tim non nớt của ta, ta muốn ớt cay, ta muốn ghen tuông cơ *ngửa mặt kêu trời*

    Cơ mà trong 5 đầu ngón tay của nàng có lần nào thiệt "mãnh liệt" hem?

    Trả lờiXóa
  12. Xin chia buồn cùng nàng, câu trả lời là : Không có! TT^TT Trời đánh thánh vật cái tính ôn nhu của A Fi đi!TToTT

    Trả lờiXóa
  13. =.= chẳng lẽ chương nào cũng phải tặng em cận hai từ bội phục? Em đúng là loai luyến ắm thành cuồng rồi
    Black dragon

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment