15/3/11

Huyết liên - Quyển 2

Đệ nhất chương: Một câu chuyện cũ chấm dứt, nhân chuyện cũ mà bắt đầu.

Hãy sử dụng mật khẩu (password) để đọc khi bạn bắt gặp dòng chữ "Phần văn bản này đã được bảo vệ bằng mật khẩu". Click vào đây để xem gợi ý.

       Trí nhớ càng ngày càng mờ nhạt, quá khứ cũng càng lúc càng xa, chuyện cũ dần khép lại, hồi ức cùng tưởng niệm nhảy múa trong không gian xa thẳm, không tìm được điểm cuối. Hồi ức, tưởng niệm...rồi cũng sẽ quên đi; tuổi già, cái chết... kết quả cuối cùng cũng là lãng quên. Lãng quên là thứ cuối cùng còn ở lại, là thứ cuối cùng không thể né tránh, không thể thay đổi, không thể phủ định trong cuộc đời của mỗi con người.
***
                                                                            

       Vũ Văn Tu chậm rì rì tha lôi thân thể đầy thương tích do cứu Vũ Văn đại đương gia đến trong vườn, nhìn thấy màu xanh um mượt mà bắt mắt của cây cối, tâm tình của hắn tốt hẳn lên. Nhờ phúc Vũ Văn đại đương gia mà từ khi từ rừng rậm Amazon trở về, đã hơn ba ngày nay hắn nằm lỳ ở trên giường, cũng không biết rằng mình đã nằm lâu như vậy.

       Hắn cảm thấy thực sự khó hiểu, rõ ràng thương thế của Vũ Văn Ngạn còn nặng hơn mình, thế nhưng y vẫn nơi nơi hoạt động như trước, bản thân hắn thì lại đáng thương chỉ có thể nhàm chán nằm trên giường mà ngoạn PSP.

       "Bởi vì ngươi mới 11 tuổi." Đây là lý do để Vũ Văn Ngạn ép hắn nằm trên giường, bất quá hôm nay đã có thể xuống giường hít thở chút không khí trong lành, thật sự là một đại hưởng thụ, về phần khu vườn này có chút đơn điệu, kia hắn cũng chỉ có chịu vậy.

       Nhìn thấy trong biệt thự mọi người tới tới lui lui cảnh tượng tấp nập, lại có rất nhiều gương mặt mới. Tất nhiên, hắn vốn cũng không biết ai vào với ai, nghĩ đến đó hắn lại nhíu mày, dù sao thân hình này còn nhỏ, đối với Vũ Văn Ngạn mà nói tất cả đều không phải là chuyện của hắn, mà chuyện duy nhất hắn có thể làm là nhàn sự ít quan tâm.

       Nghĩ vậy Vũ Văn Tu không khỏi cảm thấy hắn nên có chút biết ơn đám thổ dân Amazon cùng đám trùng quái gở, bằng không cứ thế này thì mãn kiếp hắn cũng không có cơ hội nhìn thấy bộ dáng Vũ Văn Ngạn lúc bị thương cùng với thân thủ linh hoạt của y giữa mưa bom bão đạn. Đến bây giờ nghĩ lại tình cảnh lúc đó trái tim vẫn còn ý do chưa hết*, bất quá cuối cùng y vẫn là để người làm bản thân thụ thương. Nghĩ lại, rõ ràng hắn xông pha cứu nhiều người như vậy, Vũ Văn Ngạn lại không tỏ vẻ gì... thật tức chết đi được! (* lưu luyến khó quên)

       “Xuống giường đi lại được rồi?" Đang lúc hắn bất mãn không thôi, một giọng nói ôn hòa truyền tới, Vũ Văn Tu ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Phong đang đi đến.

       Hắn gật gật đầu: "Ân, đi ra hít thở một chút."

       Đường Phong nghe Vũ Văn Tu nói, nhất thời cười ha ha: "Tiểu Tu nhi thật sự rất đáng yêu, hít thở không khí? Chuyện này ngươi cũng biết?"  (Người ta đã gần 20 tuổi, nói câu này có gì kỳ quái???)

       "Ngươi cố ý gây sự?" Vũ Văn Tu nghe Đường Phong cố ý trêu chọc, mày hơi nhíu lại, người này tưởng mình là ai thôi?

       Đường Phong thấy hắn mất hứng, nhún vai nói: "Tốt lắm, tốt lắm, ta sai lầm rồi còn không được, bất quá nếu để Ngạn biết, ta xem ngươi chừng một tháng đều không xuống giường được ."

       Nói mới nghĩ ra nha, Vũ Văn Ngạn không biết sinh cái gì bệnh, ba ngày này cùng ăn cùng ngủ với hắn thì cũng thôi không tính, cư nhiên còn tự mình thoa thuốc cho hắn, lau mình cho hắn, đút hắn ăn cơm. Nghĩ đến mấy chuyện đó, hắn thực sự là kinh hãi đảm khiêu, thà rằng cho hắn lần nữa mạo hiểm đi vào Amazon còn hơn là nằm nhà cho Vũ Văn Ngạn chăm sóc, đầu tiên không nói đến chuyện mất tự nhiên hay không, phải nói là cách thức Vũ Văn Ngạn chăm sóc người. Y từ nhỏ đã là đại thiếu gia chuyên được người chăm sóc hầu hạ, một chút tự thu xếp cuộc sống vặt vãnh hàng ngày đều không hiểu, chăm sóc người vốn không lành nghề, hơn nữa ra tay lại nặng, một chút cũng không giống như đối đãi người bệnh, thật như là đối đãi kẻ thù.

       Vũ Văn Tu không tự chủ được liếc nhìn một cái cánh tay đỏ bừng, cái chân bỏng rát, tuy rằng hắn từng yêu cầu Vũ Văn Ngạn đình chỉ ngay cái việc chăm sóc hắn, thế nhưng Vũ Văn Ngạn hai tròng mắt như vậy trừng, nhất thời hắn cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng, Vũ Văn Ngạn không dễ chọc, bất quá nếu có một ngày để hắn chộp được cơ hội cũng sẽ để cho Vũ Văn Ngạn tên độc tài này nếm thử chút tư vị bị người chỉnh!

       Đường Phong thấy thần sắc Vũ Văn Tu khó đăm đăm, không khỏi cười khẽ, từ chỗ Lăng hắn nghe được chuyện Vũ Văn Ngạn thi hành màn chăm sóc “không thuộc lĩnh vực chuyên môn” thì cười đến cả cầm chén trà cũng không vững, Vũ Văn Ngạn làm thế sao có thể gọi là đang chăm sóc, cái này phải gọi là đem người chỉnh tử!

       "Tiểu Tu nhi, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao thân thủ ngươi có thể tốt như vậy?" Đường Phong thôi không đùa giỡn nữa, nghiêm túc hỏi. Trải qua việc lần này hắn hoàn toàn có thể khẳng định cậu bé 11 tuổi trước mắt tuyệt không đơn giản, trên thân hình nhỏ bé của hắn có rất nhiều bí mật, 11 tuổi vốn là thời điểm con người ta nên ngây thơ một chút, thế nhưng ở Vũ Văn Tu lại có thể gặp được phong thái của một kẻ đứng đầu, chống đỡ được cả một gia tộc.

       Vũ Văn Tu nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Đường Phong, tính thích đùa dai lại trỗi dậy, "Nam sủng của Vũ Văn Ngạn, đây là lời chính hắn nói ra a."

       Đường Phong nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, không khỏi đầu đầy hắc tuyến, đùa kiểu gì vậy không biết, nếu như để những người khác thấy hắn Đường Phong lão đại bị một đứa trẻ con cứ thế đùa giỡn xoay quanh còn mặt mũi gì.

       "Quên đi, ngươi thật sự không biết đùa là thế nào, ta chỉ là Vũ Văn Tu mà thôi." Vũ Văn Tu nhìn vẻ mặt buồn bực của Đường Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Cuộc sống bức bách mà thôi."

       Đường Phong ngây ngẩn cả người, cuộc sống bức bách? Vũ Văn Tu thuộc loại người băng sơn dung hợp với núi lửa, lúc nghiêm túc không hề có chút dao động, khi đùa giỡn còn có thể khiến người ta hối hận đã sinh ra trên đời, người như vậy lại là con của vũ Văn Ngạn, xem ra thế giới thật biến đổi không ngừng.

       "Bất quá, ngày nào đó ngồi trên vị trí của  Vũ Văn Ngạn xem ra có chút thú vị."

       Đường Phong nhất thời kinh ngạc: "Ngươi thích vị trí Tộc trưởng của Vũ Văn Ngạn?"

      Vũ Văn Tu không khỏi nhíu mày, thầm nhủ người này chẳng lẽ nghe không hiểu cái gì gọi là vui đùa hay sao?  Hắn trừng mắt Đường Phong, nói: "Ngươi này thật sự nhàm chán, ta hoàn toàn không có hứng thú với địa vị của Vũ Văn Ngạn."

       Đường Phong thấy hắn trừng mắt thì mỉm cười, hiểu ra hắn chỉ vui đùa, lời chưa thốt ra miệng đã nghe thấy một thanh âm lãnh khốc từ phía sau vang lên: "Cho dù không có hứng thú, vị trí Tộc trưởng cũng nhất định thuộc về ngươi."

      Vũ Văn Tu quay đầu lại, thấy Vũ Văn Ngạn đang đến gần, phía sau là Vũ Văn Thần, không khỏi biết biết miệng nói: "Chuyện tương lai để tương lai nói, không chừng ngày nào đó bỗng nhiên xuất hiện thêm một đứa con của Vũ Văn Ngạn ngươi cũng nên."

       Hắn nói xong lời này, Đường Phong thẳng tắp ngã ngửa tới trên cỏ, mà Vũ Văn Thần cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đứa cháu bé bỏng đáng yêu.

       "Vậy còn để xem ngày nào đó." Vũ Văn Ngạn đi đến, cau mày nhìn Vũ Văn Tu, Vũ Văn Tu nhướng mày nhìn lại, aha, bị hắn nói vậy nhưng vẫn không tức giận, xem ra khả năng nhẫn nại của Vũ Văn Ngạn rất không tầm thường.

       "Ai cho ngươi xuống giường?"

       Gặp Vũ Văn Ngạn quả nhiên là giận về vấn đề này, hắn bất đắc dĩ cười cười: " Ai cho phép a? Cứ xem như chính mình tự cho phép đi."

       Nghe xong câu trả lời của hắn, Đường Phong không khỏi run rẩy vài cái, tiểu Tu nhi xem như người thứ nhất dám ở trước mặt Vũ Văn Ngạn ăn nói không biết lớn nhỏ đi.

       Vũ Văn Ngạn khẽ nhíu mày, hơi thở lạnh lùng chậm rãi đông cứng lại, Vũ Văn Tu nhún vai, xem ra Vũ Văn Ngạn lại muốn lên cơn a, ai, mình sao lại khổ như vậy, dây dưa với ai không tốt lại cứ phải là Vũ Văn Ngạn .

       "Chẳng qua hôm nay không thấy ngươi, lại đây tìm ngươi thôi." Hắn trừng mắt nhìn, tỏ ra rất biết thỏa hiệp, hắn biết thân biết phận, bây giờ còn chưa phải là lúc trêu chọc được Vũ Văn Ngạn. Nghe thấy hắn nói vậy, Vũ Văn Ngạn rõ ràng thả lỏng (dễ dụ ghê!) không nói gì nữa,Vũ Văn Tu đã nghĩ sẽ bị ăn mắng, bất quá cẩn thận ngẫm lại, nếu Vũ Văn Ngạn sẽ mắng chửi người, như vậy mặt trời thật sự mọc ở đằng Tây, sông Hoàng Hà thật sự chảy lộn ngược, mà hắn Vũ Văn Tu không chừng là nữ!

       "Đúng rồi, thúc thúc, sao ngươi không nói lời nào?" Vũ Văn Tu nhìn thấy Vũ Văn Thần không rên một tiếng, cảm giác mạc danh kỳ diệu, bình thường hồ nháo nhiều nhất, nói nhiều nhất chính là Vũ Văn Thần, thế nhưng từ lúc hắn trở về, không thấy Vũ Văn Thần nói lời nào, thậm chí ngay cả chít chít động động cũng chưa nghe thấy, nhất thời thật sự thấy không quen.

       "Ta, ta... " Vũ Văn Thần khẩn trương nhìn Vũ Văn Tu, mặt đỏ lên, ấp a ấp úng, một câu đầy đủ không nói nổi.

       "Ai, tiểu Tu nhi, ngươi không biết thôi, ngươi Thần thúc gần nhất buồn bực tới cực điểm." Đường Phong nhướng mày nhìn Vũ Văn Thần nhăn nhó, tâm tình rất tốt, "Hắn vì chuyện ngươi bị thương cơm ăn không tốt, giấc ngủ không yên, không dám tới gặp ngươi. Hơn nữa, hắn đường đường là Vũ Văn Thần, cư nhiên bị đứa cháu nhỏ 11 tuổi đến cứu, chuyện để lộ ra hắn thật mất mặt." Đường Phong trêu tức nhìn Vũ Văn Thần, bình thường ngươi chỉnh ta thôi, hôm nay ta cần phải chỉnh lại ngươi.

       "Úc, ra là thế." Vũ Văn Tu cười cười, lắc đầu, đi đến bên Vũ Văn Thần, lôi kéo góc áo hắn, lộ ra bộ dáng tiểu hài tử, "Thúc thúc, ta không sao, ta bị thương cũng không phải lỗi của ngươi, không cần tự trách."

       Vũ Văn Thần nhìn nhìn bộ dáng thiên chân khả ái của cháu yêu, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu hắn: "Tiểu Tu nhi, ngươi thật sự không trách ta?"

       "Vô nghĩa, ta bị thương vốn không phải do ngươi làm hại, nếu muốn trách, thì trách ba ba ta đi. Nếu ngươi sợ có người cười, như vậy ngươi không nghĩ xem, đường đường Vũ Văn đại đương gia Vũ Văn Ngạn chẳng phải còn để cho đứa con 11 tuổi của hắn đến cứu, thế nhưng còn luôn làm ra vẻ đó sao." Vũ Văn Tu hoàn toàn bỏ qua ánh mắt Vũ Văn Ngạn cùng vẻ kinh ngạc của Đường Phong.

       Vũ Văn Thần nghe thấy Vũ Văn Tu nói, sửng sốt vài giây, sau đó cười ha ha, ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của Vũ Văn Tu, "Vẫn là tiểu Tu nhi đối với thúc thúc hảo, ta yêu ngươi chết mất."

       "Vũ Văn Thần, bát đầu từ ngày mai, một lần nữa đi nhận huấn luyện." Thanh âm lãnh khốc rét buốt thẳng tắp ập tới sau lưng Vũ Văn Thần. (Lại ăn bậy dấm chua!=.=)

       "Ca!" Vũ Văn Thần vội buông ra hai tay ôm Vũ Văn Tu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vũ Văn Ngạn.

       Vũ Văn Ngạn mới mặc kệ sự bất mãn của Vũ Văn Thần, đi thẳng đến bên Vũ Văn Tu, ôm lấy hắn, quay vào nhà.

       "Thần, ta thấy ngươi liền nhận mệnh đi." Đường Phong vỗ vỗ vai Vũ Văn Thần, lập tức nhanh chân bước đi.

       "Đường Phong, ngươi đi chết cho ta!" Vũ Văn Thần nhìn thấy Đường Phong hoàn toàn là một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, tức giận không biết để đâu cho hết, vung nắm đấm như tiểu hài tử rượt đuổi theo Đường Phong chạy khắp nhà.

       "Ngày mai về nước." Vũ Văn Ngạn ngồi trong phòng, nhìn màn hình labtop, nói.

       "Ngươi không tìm người?" Vũ Văn Tu không tỏ ra ngạc nhiên, bình thản hỏi lại.

       "Tin tức có vấn đề." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng, tiếng gõ bàn phím rõ ràng nặng xuống. Xem ra y tra ra được chút gì.

       "Ân." Vũ Văn Tu đơn giản đáp, dựa vào sô pha, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

       "Đời này, ngươi là đứa con duy nhất của ta, không ai có thể thay thế." Đột nhiên Vũ Văn Ngạn xuất ra những lời này, đánh thức bộ dáng lơ đãng của Vũ Văn Tu, tiếp theo cũng không nói gì nữa.

        Vũ Văn Tu cũng không nói gì, khóe miệng cong lên, cả đời sao? Ai cũng không nói trước được điều gì, cả đời là một quãng thời gian rất dài, không ai có thể dự đoán được tương lai.
____________

11 nhận xét:

  1. Buồn ngủ quá, tranh cái tem rồi ta đi ngủ đây.
    Hô, nhìn thấy đệ nhất chương mà giựt mình. Hóa ra là đã sang quyển hai

    Ta xé tem, ta bóc phong bì, ta nổ pháo, ta tung hoa ^o^

    Trả lờiXóa
  2. nàng ơi, hôm wa mạng có vấn đề à, ta khônng com được nên để đến hôm nay....cơ mà tâm trạng cảm xúc nó bị trời mưa giá rét nó đóng băng rồi, đến con sâu ngủ của ta cũng không có mò ra TT^TT ..
    đang phải ngồi luyện QT bộ "tiên lý tình duyên" (à ..hị hị hị... Yu~~~Yu~~~ ^o^ (cười nịnh nọt) Yu làm bộ này đi, đọc vui lắm àh...)

    PS: Yu Yu ~~ cấp thiết, khẩn cấp, nàng phải xem cái này...ta đánh hơi thấy mùi đam mỹ nên cho nàng biết, nếu ta tìm được phim thì...hắc hắc hắc...ta YY tới bến luôn
    hô hô hô ~~~
    http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=9sJ-H_hK43

    Trả lờiXóa
  3. @ Phudu: Cung hỉ a! ^-^

    @ An Nguyệt Nhã: Tiên lý tình duyên? Huyễn huyễn à nàng? Ta chưa "duyệt binh" qua thể loại này, nhưng trước hết ta sẽ thử tìm đọc xem đã nhé! ^-^
    À, video clip hôm trước nàng giới thiệu ý, ta cũng thích ghê cơ, nhất là phần lời (dịch) và phần nhạc, phần hình ảnh cũng rất cool! Cảm ơn nàng nhiều nhiều! Uk, ta sẽ đi coi típ link mới mà nàng gửi! ^-^

    Trả lờiXóa
  4. Ta lượn về rồi đây tiểu Nhã, ^-^, là hiện đại văn, nghe phần spoil cũng hấp dẫn quá, nhưng mờ có nàng edit bộ nì rùi tiểu Nhã à, link nè:
    http://lasting4ever.wordpress.com/2011/03/06/%E2%99%AAtien-ly-tinh-duyen-ch%C6%B0%C6%A1ng-2%E2%99%AA/
    Chủ trương của ta là "đọc kĩ hưỡng dẫn sử dụng trước khi dùng", nếu vô tình tuyển dịch trùng thì ta không nói làm gì, nhưng một khi đã biết có người tuyển dịch trước ta thì ta sẽ không làm nữa. Bộ nì cũng có vẻ rất hợp khẩu vị của ta cơ, tiếc là chậm chân mất rồi! TT^TT

    Trả lờiXóa
  5. Óe, óe, óe...*Bấn loạn* tiểu Nhã, tiểu Nhã, cái videoclip nè... suất ngây người!!! *Nuốt nước miếng* Nàng tìm film đi, không phải BL cũng ok, tìm được nhớ alo ta cái!!! Mà cái nì không phải lại nằm trong series "Lục kiếp phong ấn" đấy chứ???

    Trả lờiXóa
  6. Óe, óe, óe... Ta lượn về rùi đây, hỏi Gu-gồ sama thì ngài ấy trả lời đây là nhạc phim của Tiên kiếm kì hiệp 3. Chưa có thời gian xem, nàng xem được thì sau đó phát biểu cảm nghĩ cho ta cái! (Chủ yếu là xem nó có bao nhiu % giống...BL! *Cười đen tối*)

    Trả lờiXóa
  7. Ôi, cuộc sống kiếp trước vẫn còn đeo đẳng em Tu rồi, sao mà số em nó khổ dữ vậy nè. Mình ghét tên Lý Lăng kia quá, mở miệng bảo thích Tu nhi, mà hắn chính là người giết Tu nhi chứ đâu, 18 cái xuân xanh đã phải về với đất, ko tại hắn thì tại ai, mà nói đi cũng phải nói lại, nhờ thế Tu nhi gặp được phụ thân nha.

    Coi đoạn anh Ngạn cứ mở miệng là "ta ko cho ngươi chết, ngươi ko được chết, anh còn tranh giành công việc với tử thần nữa kìa", mà thiệt sức ảnh là sức trâu hay sao ấy, thấy bị thương suýt xỉu tới nơi rồi, vậy mà cứ thấy Tu nhi bị nguy hiểm là sức mạnh lại hồi phục được trong tíc tắc, cái màn quặp chân, thả người xuống kéo Tu nhi thiệt là như diễn xiếc nha. Tu nhi ko bị thu hút bởi một người mạnh mẽ như thế mới lạ đó.

    Mà khả năng hồi phục của anh Ngạn cũng kinh hồn, bị thương nặng thế mà về nhà vẫn chạy nơi này nơi kia làm việc tiếp, thế mà bắt Tu nhi nằm lỳ trên giường hà, nhờ công của anh "chăm sóc" mà Tu nhi thương nhẹ thành nặng, hết nói anh được rồi.

    Tu nhi ai tin được chỉ mới 11 tuổi chứ, quá ngầu luôn, có thể thay Ngạn điều hành và tới cứu anh mà. Hai cha con này đúng là cặp đôi trời sinh a, Đường Phong và Thần Thần ko thành đồ chơi cho họ cũng ko được :).

    Y Huân với Duẫn Yêu sau này ko biết có xen gì vào tình cảm cặp đôi này ko nhỉ? Biết đâu được.

    Mà sao Lý Lăng có thể còn sống nhỉ, hay là cái thế giới của La Tu kiếp trước thật ra ko xa thế giới này bao nhiêu năm, vì vũ khí Tu nhi biết giờ vẫn được sử dụng, chỉ là nâng cấp lên thôi.

    Lý Lăng lúc trước cảm thấy thú vị với La Tu, hẳn giờ đây thế nào cũng bị Tu nhi thu hút, nhưng trường học có gì khiến tổ chức cũ của Tu nhi chú ý mà phái Lý Lăng vào nhỉ, hay có nhiệm vụ ám sát nào sắp xảy ra?

    Trả lờiXóa
  8. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  9. mình bỏ lộn cái com của chương 2, nên đổi chỗ lại cho đúng, mong bạn chủ nhà thông cảm nhé.

    Trả lờiXóa
  10. @ ixora: Có gì đâu nàng! ^^ Chào nàng a, hoan nghênh nàng đến thăm nhà ta *Cúi cúi* Đây là chương 1 của quyển 2, ta không biết nàng đã đọc quyển 1 chưa nhưng vẫn lưu ý qua một chút. Chúc nàng ngon miệng ^^. *Cúi cúi*

    Trả lờiXóa
  11. A cham soc e ma con khien e nang them nua...Pochi voi a lun nha

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment