4/3/11

Hào Môn Diễm - Chương 19


       Lần đầu tiên bị người giáo huấn, trong lòng Fiennes lại nổi lên những xao động khó tả bằng lời, như thể những ngõ ngách chưa từng bị chạm đến trong sâu thẳm tâm hồn nay bỗng nhiên lại bị người vô tình mở rộng, nhất thời khiến anh không sao ngăn nổi một loại rung động mạnh mẽ sinh sôi. Trần Cận tựa như một mặt gương phẳng lặng, trong những lúc lơ đãng lại vô tình bộc lộ bản thân, tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, chói mắt đến làm đau những ai nhìn thấy.

       Và rồi anh nói, một câu anh vốn không nghĩ sẽ nói theo cách đó, lời vừa thốt ra khỏi miệng đã lập tức cảm thấy có chút sơ ý: "Trần Cận, tôi có thể giúp cậu khẳng định bản thân."

       "Anh cũng không phải là Đấng cứu thế, không cần đảm đương trọng trách lớn như thế, anh có thể cho người khác thành công, vậy là ai đã cho anh có được thành công?" Trần Cận quay đầu nhìn anh, anh bỗng có chút cứng người, "Đối với tình hình hiện tại của mình, tôi thực vừa lòng, không nhọc anh lo lắng."

       "Cậu không tin tôi?" 

       "Không, tôi chỉ muốn dựa vào chính mình."

       Fiennes cũng hiểu được bản thân đã quá nóng vội, anh khẽ cười một tiếng làm hòa: "Cậu chọn con đường cao thượng như thế, phải để phòng bị người đâm lén sau lưng."

       "Không sai, đã ăn không ít khổ với anh, tiếp theo còn gì nữa đây?" Vừa nói vừa làm như bị chọc cười, rất phù hợp với bộ dáng lúc nào cũng ưa giỡn chơi của hắn, "Lão đại, tốt hơn hết là lo lắng cho chính anh đi, thân ở địa vị cao cũng không phải là cái gì thoải mái."

       "Cậu có biết, sự cạnh tranh trong nội bộ Hào Môn dị thường tàn khốc, cho dù là Diệm, cũng không thể hoàn toàn nắm toàn cục trong tay, phân liệt phần tử càng ngày càng hung hăng ngang ngược, chỉ có quét sạch tất cả mới đạt được đến mục đích dự định, tuy rằng không có cuộc chơi nào là hoàn toàn công bằng, nhưng tôi vẫn cần phải chơi một cách nghiêm túc."

       "Ngữ khí của anh giống ông già, thực quen tai, như ai đó..." Trầm tư một lát, hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ đập tay vang một cái, "Đúng, Calvary."

       Fiennes không giận lại bật cười: "Dường như cậu cảm thấy mình xuất lực còn chưa đủ?"

       "Anh hùng không đất dụng võ, hiện tại lưu lạc đến mức phải mạo danh anh em mình đi lừa gạt người, lần sau để Trần Thạc đóng giả tôi thử xem." Trần Cận cà lơ phất phơ lượn đến trước mặt Fiennes, đúng lúc này, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên thực tà nịnh, bên trong dấy lên một ngọn lửa nóng bỏng nồng nhiệt, mang theo hương vị khiêu khích rất đậm, thoáng chốc, mê hoặc cùng kinh ngạc hiện ra trên khuôn mặt Fiennes, đột nhiên Trần Cận dùng sức kéo lấy hai vạt áo mở rộng của Fiennes, thân thể chặt chẽ dán sát lên, rồi nhanh chóng đem môi ép lên yết hầu anh, động tình duyện hôn một cái, khiến anh kêu rên một chút, ngay sau đó, hai người tay trong tay cùng siết lấy đối phương, cọ sát ve vuốt đến nan xá khó phân*. (* không thể buông ra, không thể tách rời)

       Ngay tại thời điểm Fiennes sắp không kìm nén nổi tình dục thiêu đốt, vòng tay anh đột nhiên trống rỗng, không khí lạnh lẽo ập đến trước ngực, vô cùng chán nản, anh khẽ rùng mình, ánh mắt mê man một lần nữa lấy lại tiêu cự, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà lại giảo hoạt của Trần Cận.

       "Ngụy trang ── môn học bắt buộc của nằm vùng, tôi đạt hay không?"

      "Cậu đáng tin cậy hơn thế." Trong lời nói nghe không ra nửa điểm ủng hộ, xem ra Fiennes có điểm kìm chế không nổi muốn phát tác .

      Dường như không nên lấy hắn làm thí nghiệm, thất sách. Thế là Trần Cận ha hả cười khan một tiếng: "Phải đủ chân thật mới có thể quá quan thôi."

       "Hành động của cậu thực quá chân thật, thiếu chút nữa tôi cũng bị lừa."

       A, tuy rằng anh chàng này bề ngoài vẫn thực bình tĩnh, nhưng gã ta vốn rất ít khi dùng ngữ khí châm chọc nói chuyện với hắn, việc này cho thấy gã ta thật sự bị chọc phải. Vừa rồi biểu hiện của hắn quả thực có chút quá...Trong một giây ấy, hắn cũng không nghĩ là đang diễn trò, phát hiện một người khác trong mắt phát ra ngọn lửa dục vọng, hơn nữa lại vì mình, cảm giác này sẽ khiến mình có chút... sai lệch.

       Trần Cận chỉ chỉ ra bên ngoài chuẩn bị dời đi: "Tôi ── đi tắm."

      "Có thể nói cho tôi biết trước, tại sao cậu muốn gặp Diệm? Không đơn giản chỉ là vì muốn nhìn một cái mà thôi đi?"

       Dụ tôi nói? "Bí, mật." Tặng lại một vẻ mặt ý vị thâm trường, hắn kiên định xoay người tiến phòng tắm.

       Kỳ thật Trần Cận cũng không phải là "Mù quáng sùng bái ", hắn cùng với Diệm đích xác có một đoạn tri kỷ sâu xa, có điều đương sự hoàn toàn không biết mà thôi, nhưng đối với Trần Cận mà nói, đó là một chuyện xưa đầy hoài niệm.

       Hào Môn cứ cách ba năm sẽ cử hành một lần thực chiến quy mô lớn, được xem là kỳ thi tốt nghiệp tối nghiêm khắc dành cho những lính đánh thuê── "Phục kích và tìm kiếm đại quy mô". Chín năm trước, một người dự thi trẻ tuổi mang danh hiệu NR-9, lấy 08 giờ 36 phút 57 giây lập ra kỷ lục mới, vượt qua kỷ lục ưu tú nhất trong lịch sử Hào Môn từng xác lập, không đến bốn năm sau, người kia trở thành Hào Môn thủ lĩnh tối cao "Diệm".

       Ba năm trước, hắn từng coi đây là mục tiêu, tham dự kỳ tập trận này, vượt mọi khó khăn gian khổ, kết quả đạt được là 14 giờ 23 phút 27 giây, thành tích này lúc ấy đứng thứ nhất, hơn nữa là kỷ lục mới của độ tuổi này, nhưng những thứ đó vẫn không đủ nâng lên tinh thần bị đả kích nặng nề của Trần Cận, khi nhận ra đó là kết quả có được khi mình đang ở đỉnh cao phong độ, hắn đối với Diệm nảy sinh một loại sùng kính.

       Tình huống của khi ấy là, bản thân thí sinh hành động độc lập, sử dụng tốc độ, truy tìm đối tượng, mọi thứ hậu thuẫn và thiết bị cũng rất thuận lợi, tuy nhiên trong quá trình đặt mình vào đối tượng để phân tích tâm lý tội phạm có chút vướng mắc, vì thế khi xuyên qua rừng rậm đã luẩn quẩn không ít thời gian, nhưng hắn không giống những người khác rơi vào bế tắc phải rời khỏi cuộc truy tìm, hắn kiên trì tới cùng, hơn nữa từng bước tiến đến vị trí cao, nhưng thứ thực sự quấy rầy hắn là── hắn muốn biết bằng cách nào Diệm có thể hoàn thành cuộc truy tìm trong tám giờ rưỡi, huống hồ năm đó còn không có trang bị hệ thống định vị qua vệ tinh, có thể tùy thời cầu viện.

       Ngoài ra nhớ rõ rằng khi ra khỏi thung lũng, manh mối đột nhiên gián đoạn, thiếu chút nữa đi không được, hắn lặp đi lặp lại tự nói với chính mình phải bình tĩnh, cuối cùng ngồi tại chỗ đặt mình vào vai Diệm và tự hỏi, nếu là Diệm, người đó sẽ làm thế nào? Người đó áp dụng phương thức trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất đánh hạ rào cản, người đó đã làm thế nào? Sau khi phân tích các phương án có thể, Trần Cận dứt khoát lựa chọn phương án đơn giản nhất cũng đồng thời trí mạng nhất, bất quá kinh nghiệm từ Diệm cho hắn biết, dù bí quá hóa liều nhưng nhất định phải bảo toàn được bản thân, thắng không phải là mục đích duy nhất, nhưng thời gian cũng không được lãng phí, có lẽ đây gọi là bản năng sinh tồn của kẻ mạnh đi. Sự thật chứng minh, hắn đã lựa chọn không lầm, phá vây thành công. 

       Những thứ này đều là chuyện cũ Trần Cận một người ngâm mình ở bồn tắm lớn nhớ lại, bất quá, tư tưởng của Diệm đích xác ảnh hưởng tới mỗi một quyết sách của hắn, khiến hắn ở phương diện nào đó vượt qua những người khác, có lẽ là phong cách làm việc lớn mật.

       Lòng tin, đây là bí quyết xử thế Diệm dành cho người của Hào Môn. Lại nói tiếp, chưa từng có bất cứ ai khiến hắn để tâm đến thế. Hôm nay Fiennes nói đến cuộc hội đàm, đặc biệt lúc nhắc đến chuyện Diệm có thể sẽ xuất hiện, nội tâm hắn quả thực chấn động muốn chết, thực xem như đánh vào tử huyệt của hắn a...

       Mà cái gã Fiennes này cũng thực biết lừa gạt người ta, hảo giống như biết rõ hắn muốn cái gì, luôn hại hắn không tự giác sinh ra chút ý niệm kỳ quái trong đầu, hiện tại cư nhiên còn lấy “Diệm” ra để kích thích thần kinh của hắn, cuối cùng lại đem cái vấn đề chính kia đặt trở về trọng tâm, thật sự là âm hiểm.

       Một ý tưởng điên cuồng bỗng dưng nhảy ra ── Fiennes sẽ không có mẫu thuẫn với Diệm đi... Cứ như vậy, mình chẳng lẽ không phải là kẻ đứng giữa? Hắn còn không muốn bị cuốn vào cuộc phân tranh của thượng tầng,  nghĩ lại thì lại thấy không thể nào, với biểu hiện trung thành hiện nay của tên đó, dường như không có vấn đề gì. Bất quá chính mình đêm nay phải dùng tới hơn 12 thành công lực mới có thể đè nén xuống cơn xúc động muốn chạy tới phòng của Fiennes cắt ngang cuộc hội đàm, dù sao người kia cũng không phải muốn gặp là gặp được đi.

       Diệm luôn luôn làm việc quyết tuyệt, gần đây thế cục Trung Đông có biến, các phái địa vị ngang nhau, các đối thủ cùng người đó gây thù hằn không phải ít, phân liệt phần tử  đã chứng thực vấn đề. Trần Cận lúc này còn thật sự sắm vai người khác, nghĩ rằng ỏ địa vị đó nhất định phải gắng gượng, không có khác đường lui.

       Ngày hôm sau đối với Trần Cận mà nói, có thể xem như một hồi đau khổ. Michael sáng sớm lại đây gọi cửa, trong tay còn ôm theo bao lớn bao nhỏ, vừa thấy Trần Cận tóc tai bù xù ra đến liền ném hết bao lớn bao nhỏ cho hắn: "Của cậu, lão đại phân phó căn cứ theo kích thước của cậu mua mấy bộ quần áo, đều đã được điều chỉnh theo thị hiếu thẩm mĩ của lệnh đệ."

       Trần Cận tùy tiện kéo cái nhãn xem giá cả: "Oa oa, xem ra tôi có một vị huynh đệ phá gia chi tử."

       Michael giơ lên một băng ghi hình, dẫn Trần Cận tới phòng khách ấn xuống ghế, yêu cầu Trần Cận quan sát học tập.

       "Đây là hiện trường chiêu đãi ký giả mấy tháng trước, đoạn nội dung phía sau từng chấn động dư luận một thời, nhân vật chính là Trần Thạc cùng Trịnh Diệu Dương của Trụ Phong tập đoàn, người trước chính là lệnh đệ." Michael ôn hoà thuật lại nội dung của đoạn băng, phải một tiếng lệnh đệ, trái một tiếng lệnh đệ, nghe đến Trần Cận phát cứng cả người.

       "Anh có ý gì a? Có phải là chính nhân quân tử hay không?" Quyết định bùng nổ trong yên lặng *, "Anh ăn no rửng mỡ đi lấy mấy thứ này ra định làm cái gì thôi? Từ đầu tới đuôi là việc riêng của Hào Môn, Trần Thạc là Trần Thạc, anh không cần lôi cả hắn vào." (* đây là nửa vế của câu: Kẻ nào không bùng nổ trong yên lặng thì sẽ bị chết trong yên lặng. Ý câu này là hoặc anh bộc lộ nỗi uất ức trong lòng, hoặc anh bị uất ức nghẹn chết.)

       Không đợi Micheal thốt ra cái tiếng "Cậu ──" kia, Fiennes đã đi ra trấn an tâm tình của Trần Cận.

       "Cậu hiểu lầm. Michael chỉ muốn cho cậu hiểu rõ hơn cử chỉ lời nói của lệnh đệ ở trước mặt công chúng, để cậu không cần quá sớm đã bại lộ."

       Michael cảm kích nhìn lão Đại liếc mắt một cái, thật sự sợ cùng xú tiểu tử này giằng co phân cao thấp, bởi vì mỗi khi múa mép khua môi anh ta luôn thua, có đôi khi rất muốn đánh tiểu tử này, nhưng liên tiếp nhịn xuống, chuyện qua ngẫm lại, tiểu tử này cũng không phải đáng  chán ghét như vậy, chỉ có thể nói hắn có chút thật là quái thai.

       Băng ghi hình truyền phát tin  mới được vài phút, ấn tượng đánh sâu vào thị giác cũng đã dị thường mãnh liệt. Ánh mắt Fiennes hết từ màn hình lại chuyển về phía Trần Cận, cuối cùng đưa ra kết luận: "Chỉ nhìn diện mạo, cơ hồ không nhận ra được."

       Michael lại vào lúc này không biết sống chết mà tiếp đuôi: "Chính là luận tính cách, thật sự không cùng cấp bậc."

       "Uy! Cá Gỗ lão huynh, nói chuyện khách khí một chút, làm gì vô duyên vô cớ phỉ báng tôi!"

       Không phải vô duyên vô cớ ... "Thử nghĩ, nếu tôi có một vị huynh đệ diện mạo giống nhau, cá tính lại kém như thế, tính tình ác liệt như thế, lại khó chơi lại kiêu ngạo, chính là cái loại người toàn thân không có ưu điểm này, tôi chắc chắn sẽ thực buồn rầu, quả thực mất mặt a, đáng sợ a. May mắn tôi không phải song sinh, thật muốn nói một tiếng cảm ơn với mẹ tôi." Khó được Michael hữu cảm nhi phát*, nói xong còn nghiêm trang làm dấu thập trước ngực. (* Bộc lộ cảm xúc dồi dào)

       "Khinh người quá đáng." Trần Cận ngoài miệng nói như thế, lại bất ngờ không hề phản kích, bởi vì trên màn ảnh vừa mới chiếu đến đoạn hai người hợp lực đối kháng dư luận, nghe được câu Trịnh Diệu Dương nói "Ta thực may mắn có thể gặp gỡ Trần Thạc ", Trần Cận ánh mắt thẳng tắp , thì ra chính là sau cái cuộc họp báo này, hại hắn bị một tên bốn mắt đuổi theo mấy con phố chụp ảnh bằng được, Trần Thạc cũng quá lớn mật  đi, trước công chúng nhìn chằm chằm họ Trịnh như thế, mà họ Trịnh cũng không kiêng dè, còn nói những lời tối như vậy, quả nhiên là bị làm hư nha.

       "Lệnh đệ dũng khí thật đáng kính nể, không giống người nào đó, một vài phương diện tương đối bảo thủ." Fiennes cười khẽ lại phát biểu thêm một câu ngôn luận mịt mờ.

       Kích đến Trần Cận rùng mình một cái: "Anh nói ai a anh!"

       "Leslie... Cậu thấy có ổn không?" Cắt đến bên này, Michael càng xem Trần Thạc trên màn ảnh càng lo lắng, người kia khôn khéo, tao nhã, trầm ổn lại hào phóng, quay đầu lại nhìn xem vị kia ngả ngốn trên ghế dựa, càng nhìn xem càng lo lắng, "Muốn cậu luyện tới trình độ xã giao như vậy, đại khái cần mất vài trăm năm đi? Kỳ thật chỉ cần nhìn giống nhau là tốt rồi, tôi không  ôm quá lớn hy vọng với cậu."

       "Hứ, Cá Gỗ lão huynh chính là không có mắt nhìn, anh cho là cái bộ dạng kia của Trần Thạc rất thoải mái ? Cái gì tao nhã trầm ổn, cho anh anh có muốn không?" Trần Cận đứng lên đi đến trước máy ghi hình rút dây lưng, quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên lóe lên, "Các anh không biết là ── tôicùng với Thạc Thạc nhà ta có cảm ứng tâm linh, người này làm được việc gì, người kia cũng có thể làm được việc đó." Đột nhiên lại không kiên nhẫn hướng Michael phất tay, "Ai, với ngươi loại này đầu trứng sinh vật cấp thấp là không có biện pháp trao đổi, có nói ngươi cũng không hiểu."

       "Cậu ──" Michael lại một lần rơi vào nhân sinh tiểu ba đào*. (* sóng gió)

       Đêm trước khi xuất phát, hết thảy được sắp xếp trang bị đầy đủ, thiết bị ghi hình, ghi âm mini, định vị mini, vũ khí tạm thời không mang trên người, vì để ngừa vạn nhất, Michael đã bố trí nơi giấu vũ khí, nếu tình thế chuyển biến xấu, lập tức sẽ đưa ra bộ đội đặc chủng trợ giúp.

       Đêm đó đến đây có ba người khách lạ, nghe nói đều là nhân viên hoạt động ngầm của Hào Môn, thường thường chỉ xuất tướng khi có chuyện xảy ra.

       Nhiệm vụ đầu tiên của Trần Cận chính là nối lại tiếp xúc với Ngô Cung, lấy được tư liệu về sòng bạc và các chỗ ăn chơi để trong thời gian ngắn nhất nắm được thông tin về hành tung của San Lệ Tô.

       "Không thể tưởng được lại cùng Con Rết giao tiếp, vị kia hám sắc đại thúc có điều khó đối phó, lần trước bởi vì hắn thiếu chút nữa..." Vừa nghĩ tới đề tài chạm đến cấm kỵ, lại có nhiều người đang ở đây như vậy, Trần Cận vô ý thức liếc nhìn Fiennes, sáng suốt ra quyết định đình chỉ việc báo oán.

       Fiennes dặn dò lần cuối cùng: "Nhất định phải giữ vững tiến độ, nếu dùng tâm lý không đột phá được, chỉ có thể áp dụng phương án cực đoan, nhưng không cần thương tổn San Lệ Tô, cô ta là nhân chứng quan trọng, chặt đứt đường dây này sẽ có tổn thất lớn."

       "Hiểu được." Trần Cận gật đầu, trong lòng trầm xuống, dù sao đây không phải là một trò diễn kịch nho nhỏ, nếu xử lý không tốt thực sự sẽ cản trở hành động truy kích của thượng tầng.

       Michael giới thiệu bên cạnh y một người phụ nữ người Nga cao gầy: "Đây là Sawa, chuyên gia thiết kế hình tượng, cô ấy sẽ giúp cậu có một vẻ ngoài hoàn toàn tương đồng với lệnh đệ."

       Trần Cận âm thầm líu lưỡi, chịu tội a chịu tội, sẽ không để bắt ta mặc màu đen đi?

       Nửa giờ sau, hiện ra trước mặt mọi người đã không còn là Trần Cận trước đó, ngay cả tóc  đều cắt ngắn nửa tấc, lúc ấy khiến hắn đau lòng muốn chết. Trên cơ bản có thể dùng áo mũ chỉnh tề, ung dung hào phóng để hình dung, toàn thân tản mát ra mị lực phi phàm của nam nhân thành thục.

       "Thoát thai hoán cốt ..." Michael khen.

       "Nói chuyện cẩn thận một chút, Cá Gỗ lão huynh." Tuy rằng nói chuyện vẫn vô lễ bất hảo như cũ, nhưng phối hợp với một thân Âu phục sang trọng, biểu tình lại lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm sắc bén, thật đúng là cấu thành lực tác động mạnh mẽ trước nay chưa từng có.

       Fiennes đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt ưu tư, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Hiệu quả không tồi, bất quá bộ dáng trước kia có điều giống cậu hơn."

       "Cuối cùng cũng có người biết hàng! Tôi cũng hiểu được bộ dáng trước kia có điều hấp dẫn hơn." Mỗi vị ở đây nghe được câu ấy thì trợn mắt há hốc miệng.

       Nói thực, ta cảm thấy người bị Trần Cận "phá hủy" không chỉ có Fi đại ca, mà còn có cả Cá Gỗ lão huynh, hơn nữa đã bị phá hủy nghiêm trọng, ai đời đường đường đệ nhất sát thủ của Hào Môn mà lại... TT^TT... Thật là đáng tiếc một nhân tài...

14 nhận xét:

  1. hahahah để xem a Cận đóng vai a Thạc nhá
    hahah a Cận bị chê là bảo thủ kìa
    cẬN cẬN à anh tìm đâu xa "Diệm" ở ngay trước mắt kìa

    Trả lờiXóa
  2. A Cận còn đóng vai A Thạc dài dài, nàng cứ vô tư mà coi, coi cái đoạn "A Thạc" và Trịnh Diệu Dương kìa...^o^

    Trả lờiXóa
  3. Hê hê, ta đoán là sẽ thành công rực rỡ thôi, cá gỗ sẽ có cách nhìn khác về Trần Cận. Fi đổ thật rồi, không đỡ được rồi. Trần Cận đến thời điểm này ... đại thắng

    Trả lờiXóa
  4. Ô hô hô hô... Ô hô hô hô hô... Iu phudu quá cơ, đúng là phudu ngoan của ta, Jing nàng owr đâu chạy ra đây mà nghe nè, biết bản lĩnh A Cận nhà ta chưa... Ô hô hô hô ^0^

    Trả lờiXóa
  5. Ài, có điều ảnh mà ý thức ...vừa phải cái tài của ảnh thôi thì tốt rồi! Đúng là "nhân vô thập toàn", nhân vô thập toàn mà...

    Trả lờiXóa
  6. tim hồng lơ lửng..
    đột nhiên vỡ tan..
    em "đợp" ko tới..
    em đập ko tan..
    anh Diệm pro..
    anh Cận đẹp giai..
    hú hú hú...(sói tru bất mãn)
    em muốn tim hồng..muốn tim hồng..tim hồng thật sự chứ ko phải lửng lơ lơ lửng như lày...
    *quẫy đành đạch*
    PS: sô-ri dạo này ta thiếu máu lên não nên có hơi tưng tửng, nàng thông cảm...
    PS2: hú hú hú...(cái lày ta 'hóc' à..)
    cái blog của ta nó chập rùi nàng ui (hay máy nhể ?_?) ta gõ bằng ip thì nó vọt ra cái open dns ế, thử của mấy nhân khác cũng chung số phận lun...THẢM TToTT

    Trả lờiXóa
  7. @ an nguyet nha: Ta bấn cái bài thơ của nàng! ^-^ "Đợp" không tới, đập không tan a... Thực sự là "bi kịch" mà TT^TT!Nàng muốn tim hồng với cái anh đầu đất A Cận này thì quả thực là không tưởng! TT^TT (Thành thật chia buồn) Muốn tim hồng thì nàng "bay" qua "đợp" bên nhà Vũ Văn Ngạn vs Vũ Văn Tu thì còn có... Hai anh này còn vờn nhau lâu, theo ta đánh giá thì cả truyện này chỉ có 3 màn là "rung động" nhất, màn thứ nhất ta hứa tặng Jing rồi, còm lại 2 màn ta sẽ chọn 1 tặng cho nàng. Hy vọng nàng còn đọc đến lúc đó. ^-^
    P/s: Chia bùn với nàng vụ "chạm chập" Hy vọng mọi thứ sớm ok như cũ!^-^

    Trả lờiXóa
  8. Thế màn nào tặng ta *ta khóc, ta khóc*

    Trả lờiXóa
  9. * ngoáy ngoáy lỗ tai * * mài dao * * cười * nàng nói gì ta nghe không rõ nhắc lại ta nghe cho rõ
    (_ _)!~ zại trai mà nên bị dắt mũi như thế , cơ mà không sao , sau này A Fi nhà ta còn thời gian dài dài mà mần a Cận không lo =))=))

    Trả lờiXóa
  10. @ phudu: còn 1 màn nữa với 3 cái phiên ngoại cái nào cũng "đỉnh" khỏi phải nói, nàng lo gì! ^-^

    @ Jing: *Lẩm bẩm* Có giết chết ta cũng không nói lại, ngu gì nói...Còn vụ mần kia nữa, có mần được cùng trầy da tróc vầy, sướng gì đâu mà khoe... Hừ hừ... *Len lén chuồn*

    Trả lờiXóa
  11. anh đem bản thân ra làm mồi mà em cũng ko xắn câu. Anh lỗ wá. Đễn bao h mới đc ăn xôi thịt đây???? Vs tình hình này thì chắc là còn lâu lắm...... A Cận ơi anh bớt khùng đi em còn ăn thịt chứ. Cứ thấy thịtt bay gần đến mồm rồi còn bay ra... Huhu uất lắm....
    Black dragon

    Trả lờiXóa
  12. đọc chương này uất Cận mún chít,tinh thần cứ trèo lên tụt xuống thế này thật là rất có hại cho sức khỏe a...

    Trả lờiXóa
  13. Cá Gỗ lão huynh càng ngày càng dễ thương, ko biết ảnh có tìm được anh người yêu nào ko?

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment