9/3/11

Huyết liên

Đệ nhị thập thất chương: Thời khắc nguy hiểm
       
        Một đoàn “đại quân” đông nghìn nghịt hướng về phía Vũ Văn Tu áp tiến, khí thế hào hùng, nếu ở cổ đại, nếu mấy thứ này là người, như vậy tuyệt đối là một đại quân không gì có thể sánh bằng, đủ để lật đổ vương triều.

        Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu đứng ở trên bậc thang trên cùng chật chội, nhìn xuống những sinh vật không tên, đúng hơn là cái tên không phải trong đầu bọn họ có thể nghĩ ra.

       "Không trách được tại sao những dã nhân này không dám lại gần, thì ra nơi này vốn có một “vũ khí bí mật”." Vũ Văn Tu cười lạnh nhìn những gã thổ dân xôn xao ở phía xa xa, châm chọc.

       Vũ Văn Ngạn ngồi xổm xuống, xuyên qua Dạ quang kính nhìn kỹ những sinh vật trên bậc thang đá, tựa như chúng không có cánh, mình còn có thể tranh thủ một chút thời gian để rời khỏi đây, có điều... Vũ Văn Ngạn nhíu mày, nhìn lại khoảng cách giữa chúng và nơi họ đang đứng, việc bị chúng tấn công đến là chuyện sớm hay muộn, bất quá cũng không nên xem thường những thứ do nhân loại phát minh ra a.

       "Thuốc nổ." Vũ Văn Ngạn chậm rãi đứng lên, hướng về phía Vũ Văn Tu đưa tay ra, ý bảo hắn đưa thuốc nổ cho y.

       Vũ Văn Tu nhìn nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, lại nhìn thứ sinh vật không tên kia rồi lấy từ trong ba lô ra một quả lựu đạn cuối cùng đặt vào tay Vũ Văn Ngạn.

       "Quả cuối cùng rồi." Vũ Văn Tu nhắc nhở.

       "Ân." Tiếp nhận lựu đạn, Vũ Văn Ngạn nhìn bốn phía, tại khu phế tích này chỉ có một cột đá sắp sập cùng vài hòn đá rơi rụng, một vài khoảnh đất trống lõm xuống, cũng không có cây cối, như vậy chỉ có thể hành động trước những thứ khác tính sau.

       "Từ từ, ngươi xem." Vũ Văn Tu đột nhiên bắt lấy bàn tay cầm lựu đạn của Vũ Văn Ngạn, chỉ chỉ tảng đá phía trước, ý bảo y hãy chú ý sự thay đổi của hòn đá.

       Vũ Văn Ngạn nhìn chằm chằm khối sừng sững bất động, bọn côn trùng này không có chỉ số thông minh giống con người, thấy tảng đá liền đi đường vòng, mà là thẳng tắp tiến lên, có điều hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra với chúng, có việc chính là khối đá lớn kia, khối đá bị đoàn côn trùng bao trùm, chúng không cứng rắn gì, có điều...

      Vũ Văn Ngạn nheo hai mắt, nhìn kỹ,bọn chúng cư nhiên gặm lấy tảng đá, không thể nào tin được, trên khuôn mặt Vũ Văn Ngạn đang xuất hiện vẻ giật mình, miệng bọn côn trùng này có được hai răng nanh như bàn cưa, căn ngập vào trong đá, dưới sự đoàn kết nhất trí của chúng, chỉ trong một chốc lát, tảng đá cứ thể biến mất tại khu phế tích.

       "Ha ~" Vũ Văn Tu khẽ huýt sáo, cười cười nhìn người nam nhân đang cảm thấy bất khả tư nghị bên cạnh mình, "Mấy thứ này, thú vị."

       "Đúng là rất thú vị, có điều..." Vũ Văn Ngạn cười cười lắc đầu, trên thế giới này không có gì là không thể có, không chừng ngay cả người ngoài hành tinh cũng đều có đi, bất quá hôm nay không thể nhận thua nhanh như vậy. "Chúng chỉ có thể sinh hoạt trên đá."

       Vũ Văn Tu nhìn y, "...Đúng vậy." Hắn nhìn thấy những thổ dân bôi đầy bùn đất lên người cùng những bậc thang đá mình đang đứng, hiểu được vì sao những con côn trùng này không tấn công những người đó mà lại lao về phía mình, có lẽ chúng không thể sinh sống trong bùn đất.

      Vũ Văn Ngạn tháo bộ đàm xuống, ném sang Vũ Văn Tu đang đứng xem kịch vui bên cạnh, tay phải rút chốt lựu đạn, vung lên ném về phía quân đoàn côn trùng phía trước, một tay ôm lấy Vũ Văn Tu, cùng hắn thụp người xuống.

      "Phanh!" Tia lửa văng khắp nơi, đánh tan những tảng đá, tro bụi chung quanh bay loạn. Nơi lựu đạn rơi xuống là nơi bọn côn trùng tập trung đông nhất, cho dù xác ngoài của chúng có cứng rắn đến đâu thì cũng khó địch nổi uy lực của khoa học kỹ thuật, “quân đoàn” bị oanh tạc cho thất linh bát lạc, thậm chí một ít trở thành tro tàn.

      Một gã thổ dân nhìn thấy tia lửa văng khắp nơi, lũ trùng bị nổ tung, không khỏi lùi lại mấy bước.

      Ước chừng qua 5, 6 phút gì đó, Vũ Văn Ngạn đứng lên, trầm giọng: "Có thể kéo dài thêm vài phút nữa."
 
      Vũ Văn Tu biết trước mắt nơi họ đang đứng là nơi an toàn nhất, bất quá vẫn còn bị bọn côn trùng uy hiếp, chúng tấn công lên đây chỉ còn là vấn đề thời gian. Nếu họ có thể rời khỏi phạm vi của tảng đá bên kia, sau đó trốn vào trong rừng cây, dùng tốc độ nhanh nhất có thể rời khỏi phiến rừng này là tốt nhất, nhưng khẳng định Vũ Văn Ngạn chịu không nổi, hiện giờ y căn bản không có khí lực tiếp tục vận động mạnh, bằng không vết thương của y có thể lấy mạng y, cho dù y có khí lực, nhưng hiện giờ không nước không thức ăn, cứ như vậy chỉ sợ chạy chưa thoát đã trở thành thức ăn trong bụng bọn quái vật này.

      Vũ Văn tu cũng đứng lên, tránh khỏi bàn tay vướn đến của Vũ Văn Ngạn, điều chỉnh bộ đàm trên tai mình, cười nhẹ nói: "Vũ Văn Ngạn, ta không cho phép ngươi ngã xuống trước ta."

      "Ân." Vũ Văn Ngạn sửng sốt, lập tức khóe miệng cũng khẽ cong lên, ánh mắt rời khỏi Vũ Văn Tu lại nhìn sang bên lũ côn trùng đang ngóc đầu trở lại, nhíu mày trầm giọng: " Cẩn thận."

       Vũ Văn Tu hiểu được ý Vũ Văn Ngạn, hắn càng rõ ràng từ lúc này trở đi là đánh bạc với thời gian.

       Hai người một phải một trái, ở giữa chỉ cách chưa đến một cánh tay, trong bóng tối nhìn không thấy đường, nếu tồn tại một tia ánh sáng liền có nghĩa là sự tồn tại của sinh mệnh đúng là kỳ tích.

      "Ảnh, Ảnh, nghe thấy trả lời!"

      "Mẹ nó, tín hiệu ở đây yếu quá, lúc có lúc không, chỉ mong vừa rồi bọn họ kịp tìm được vị trí của chúng ta." Không có tiếng trả lời, trong bộ đàm chỉ có những tiếng sàn sạt vọng ra. Vũ Văn Tu tức cũng không có chỗ phát tiết. "Trở về rồi ta nhất định phải nâng cấp thiết bị thông tin liên lạc một lần nữa." (Trẻ con không nên nói bậy! =.=)

       "Chúng bắt đầu rồi." Vũ Văn Ngạn nhìn thấy bọn con trùng đã xuất hiện rõ ràng trước mắt, nhắc nhở Vũ Văn Tu.

       "Ân, vậy sao? Cầm lấy." Vũ Văn Tu nhíu mày, đưa súng của mình cho Vũ Văn Ngạn, lấy trong ba lô ra một lọ cồn, quăng xuống cầu thang. Vũ Văn Ngạn nhắm về phía lọ cồn nổ súng, đạn sượt lên bệ đá, tia lửa bắn ra tung tóe, châm vào cồn cháy rực lên, bọn côn trùng bị thiêu cháy ít nhiều, số còn lại lùi về phía sau.

       "Xem ra nơi này không trụ lại được bao lâu ." Vũ Văn Tu nói.

       "Chờ." Vũ Văn Ngạn trầm tư nhìn về phía lũ côn trùng. Vũ Văn Tu nhìn Vũ Văn Ngạn, thở dài, "Vậy chờ đi." Hiện tại bọn họ trên tay không có vũ khí gì khác ngoài đao cùng một khẩu súng trong tay Vũ Văn Ngạn, ngay cả đồ dùng thuốc men đều không có .

       "Cẩn thận." Vũ Văn Ngạn đứng ở bậc thang trên cùng, phía sau không có chỗ tựa, dưới mãn đất là trùng. Vũ Văn Tu thầm ước tính chưa đến 3 phút nữa cầu thang này sẽ sụp đổ, như vậy chờ đợi bọn họ phía trước là viễn cảnh ngâm mình trong lũ côn trùng này. Có lẽ những lúc ngươi bận rộn nhất nhất định sẽ có thêm một ít chuyện xảy ra cho ngươi càng thêm bận rộn, một con rắn xuất hiện giữa bầy trùng hướng về phía bên phải Vũ Văn tu táp đến, Vũ Văn Ngạn nhìn thấy không hề suy nghĩ vươn tay ra chộp lại.

       "Có độc." Tay y còn chưa chạm đến con rắn, Vũ Văn tu đã xuất đao vung lên, mũi đao đem đầu con rắn ghim chặt xuống mặt đất. Vũ Văn Ngạn duỗi ra một chân dẫm mạnh xuống, thân rắn dưới đế giày y vặn vẹo vài vòng, co rút mãnh liệt.

       Vũ Văn tu chưa kịp nói gì, bậc thang đá tựa hồ chịu tác động gì đó bắt đầu rung lên.

       "Mẹ nó, chúng hành động nhanh như vậy." Vũ Văn tu nhìn lũ trùng bắt đầu cắn lên thềm đá tức giận thốt lên, cầu thang đá càng lúc càng lung lay dữ dội, Vũ Văn Tu thoáng không vững trọng tâm, lảo đảo muốn ngã xuống dưới.

       "Cẩn thận một chút.” Thanh âm lãnh khốc, cánh tay rắn chắc hữu lực, hắn không ngã xuống, bên hông hắn nóng lên, cánh tay Vũ Văn Ngạn đón lấy thân thể trầm xuống của Vũ Văn Tu, hắn chỉ thấy thoáng hoa mắt, bản thân đã được quẳng lên trên lưng Vũ Văn Ngạn.

       "Bám chặt." Vũ Văn Ngạn đặt Vũ Văn Tu lên lưng mình rồi buông nhanh tay khỏi eo hắn, nắm lấy tay hắn. Cầu thang đá sắp đổ, xa xa nhóm thổ dân bắt đầu hưng phấn hẳn lên. Vũ Văn Ngạn đảo mắt tiếp tục nhìn quanh, trong mắt bỗng nhiên chớp sáng, trong khoảng khắc cầu thang đá sập xuống y bật người lên, mang theo Vũ Văn Tu nhảy lên đến một cây cột đá ở gần đó. (Ài...anh chơi cả Mai Hoa Thung nữa sao?)

       Vũ Văn Ngạn giơ tay bám chặt lấy cột đá, cùng lúc đó Vũ Văn Tu xuất ra hai thanh tiểu đao cuối cùng dùng sức mượn lực lao tới của Vũ Văn Ngạn trong nháy mắt khảm thật sâu hai thanh tiểu đao vào trong cột đá, sau đó buông hai chân khỏi người Vũ Văn Ngạn, nhẹ quăng mình lên kẹp chặt lấy một bên cột đá, giảm sức nặng cho Vũ Văn Ngạn. Vũ Văn Ngạn cũng không nói gì, một bàn tay gian nan vươn ra nắm lấy thanh tiểu đao còn lại.

       Cả hai níu chặt lấy thanh tiểu đao và cây cột, tranh thủ những giây phút cuối
cùng.
        
      Ầy, còn một chương nữa là hết Quyển 1 rồi! ^-^ Quyển 1 khá ngắn, chẳng bù cho Quyển 2 với Quyển 3... TT^TT
_____________

7 nhận xét:

  1. cố lên nàng , ta chỉ hi vọng nó Hoàn thâu huhuhu

    Trả lờiXóa
  2. Ta cũng hy vọng nó hoàn... bản Raw đó. tác giả đã viết xong đâu! TT^TT

    Trả lờiXóa
  3. hiểm nguy ghê nàng hơ, 2 anh trí dũng song toàn mà còn thấy loi ngoi lóp ngóp ấy...
    Ths nàng nhìu, Yuki~

    Trả lờiXóa
  4. cái nì.... cái nì là 1 trog 3 đoạn ta đọc QT mà cho ra cái phát biểu "đây không phải người" đó.
    aaaa~ YuYu ~~ ta đang đi xin xỏ bộ "bình đạm như thủy" ế, nàng có lòng tốt tìm giúp ta được hôn :-*
    PS: nàng cho ta cái "meo" đi ta có mí cái Raw+QT này nàng xem có gì vui vui thì...edit lun ha ;))

    Trả lờiXóa
  5. Hự, quyển 1 sao? Thế rốt cuộc có mấy quyển nàng ơi??? Chúng ta (chủ yếu là nàng) sẽ trường kỳ kháng chiến sao?

    Trả lờiXóa
  6. @ cả nhà: Hiện tại bản raw đang có đến quyển 4. Còn lại là chưa Hoàn hay VIP thì ta...quên mất tiêu rồi, thôi thì edit gần hết lại mò lên VnS coi lại vậy! Bộ này càng về sau càng hay, phần 1 mới chỉ vào cỡ "giới thiệu nhân vật" thôi! ^-^ Xét về độ "trường kỳ" thì e rằng còn thua Fynz (tự an ủi mình, bởi vì truyện của Hỏa Ly tuy khủng nhưng tốc độ của Fynz cũng khủng không kém! Thôi thôi, không nghĩ nữa đâu! TT^TT)

    An Nguyệt Nhã hỏi Bình đạm như thủy, không biết hôm nay nàng đã xin được chưa? Nếu không ta nghĩ nàng liên hệ thẳng với bên nàng Yura's ấy, ta nghĩ nếu nàng chỉ xin QT chắc cũng ok thôi.

    Trả lờiXóa
  7. Nguy hiem qua...Ngan can treo soi toc nha...

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment