14/3/11

Huyết liên

Đệ nhị thập bát chương: Mành chỉ treo chuông
      
     " Thiếu chủ, Thiếu chủ, có phải ngài không? Trả lời, trả lời." Bộ đàm bên tai vang lên thanh âm lo lắng của Ảnh.

     Vũ Văn Tu vừa nghe, thanh âm thanh thúy vang lên: "Nếu các ngươi không nhanh lên một chút, có lẽ  sẽ cho chúng ta nhặt xác,  ta cùng Vũ Văn Ngạn hiện đang ở trên một cây cột đá, theo tình hình hiện tại mà nói, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm 5 phút."

      "Đã rõ, kiên trì một chút, chúng ta lập tức đến ngay, Thiếu chủ... " âm thanh đột nhiên trở nên mơ hồ, cuối cùng chỉ còn lại một loạt những tiếng nhiễu sóng.

      "Nhanh lên." Ảnh hướng về phía Lăng đang ngồi sau bàn điều khiển kêu to, " Xem ra chủ nhân và Thiếu chủ gặp rắc rối."

      Đường Phong không nói gì thêm, im lìm nhìn ra ngoài cửa sổ, có điều trên khuôn mặt hắn viết rõ nỗi lo lắng của hắn, Đường Phong đã thế, Vũ Văn Thần không thể khá hơn, bàn tay sớm siết chặt lại thành nắm đấm trắng dã, trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện cho Vũ Văn Ngạn và Vũ Văn Tu bình yên đợi bọn họ đến đón.

      Lăng đã cho trực thực bay với một vận tốc liều chết.

      "Ngươi nói xem chúng ta có thể táng thân tại đây không?" Vũ Văn Tu cười nhìn Vũ Văn Ngạn, châm chọc đảo mắt xuống bọn côn trùng đang bắt đầu cặm cụi “công tác” ở phía dưới.

      "Sẽ không." Vũ Văn Ngạn bình tĩnh đích thốt ra hai chữ, "Cho dù bị buộc phải chết, nhưng còn không có sự cho phép của ta, ai cũng không chết được." Lời nói bá đạo từ trong miệng Vũ Văn Ngạn thốt ra, thật sự là có một phen ý tứ khiến người ta không thể không phập phồng hồi hộp.

      " Vậy sao?" Vũ Văn Tu thấp giọng thấp lẩm bẩm, thật sự không gì có thể thay đổi tác phong bá đạo của người nam nhân này, bá đạo đến làm cho hắn bỗng có lại một tia hưng phấn.

      "Đúng rồi, vì sao lại muốn bỏ ta lại, một mình ngươi tìm đến nơi này?" Trong lòng hắn vẫn còn tồn tại nghi vấn này.

      Vũ Văn Ngạn cúi đầu nhìn xuống dưới chân cột càng ngày càng bu lại đông nghịt những con côn trùng, phía xa xa nhóm thổ dân lại bắt đầu xôn xao, bọn họ đang hưng phấn, có lẽ trong mắt họ hai người tựa như những con thú đã bị khép chặt vòng vây, không bao lâu nữa sẽ bước vào cánh cửa địa ngục. Vũ Văn Ngạn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong suốt tò mò kia, " Không biết."

      Hai chữ đơn giản của Vũ Văn Ngạn khiến Vũ Văn Tu cảm thấy hồ đồ, "Uy, cái gì là không biết? Ngươi cứ như vậy trả lời ta có lệ đi, sớm biết thế đã mặc kệ cho ngươi chết trong tay đám dã nhân này." Vũ Văn Tu tức giận sắc mặt đỏ bừng, đem đầu chuyển hướng khác, hoàn toàn mang bộ dáng của đứa nhỏ cùng ba ba cãi nhau, "Không biết? Mệt ngươi nói ra được."

      Vũ Văn Ngạn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt một mảnh, ánh mắt thâm thúy không sao hiểu nổi, " Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể tìm đến."

      Vũ Văn tu quay đầu lại, nhìn chằm chằm Vũ Văn Ngạn, đúng vậy, cho dù Vũ Văn Ngạn không cho hắn đi theo, nhưng lấy cá tính của hắn nhất định sẽ tìm cách theo sát y, như vậy có thể y dự đoán sẽ có nguy hiểm, cố ý cho hắn lưu lại để có người ổn định đại cục, tính toán phương án đối phó hết thảy những thứ có thể phát sinh hay sao? Vũ Văn Tu cong khóe miệng, xem ra hắn vẫn còn chưa hiểu hết nông sâu của người nam nhân này.

      Khi hai người còn đang trầm tư, phía bên phải đột nhiên truyền tới một tiếng rống to, một vạt cây cối rất nhanh gẫy rạp, thanh âm đổ sập rõ ràng truyền tới, ánh mắt Vũ Văn Ngạn nhanh chóng hướng về phía đó.

      Vũ Văn Tu thở dài, cười lạnh lại châm chọc nói: " Xem ra, những dã nhân này không định buông tha cho thức ăn của bọn họ ." Những người thổ dân đang sử dụng bàn tay trần ra sức vật ngã cây cối, " Bất quá, dường như  bọn họ đang phạm phải một vài chuyện tốt." Cũng vì rất nhiều cây cối đột nhiên bị xao động dữ dội và gẫy sập nên gây ra động tĩnh khác thường, có lẽ điều đó rất nhanh sẽ gọi Ảnh bọn họ lại đây.

       "Bắt lấy." Vũ Văn Tu hét lên một tiếng... 
 
       Cây cối đổ rạp xuống, những gã thổ dân nhanh chóng nhảy vọt lên, lao về phía bọn họ, một trong số đó bỗng nhiên ngã nhào xuống! Vũ Văn Ngạn nhìn thấy  kẻ gần nhất vọt về phía họ, không chút do dự rút lấy thanh tiểu đao trong tay dùng sức găm thẳng vào trán gã, một kích trí mạng không nghi ngờ. Có điều, Vũ Văn Ngạn đã không còn điểm tựa, hai tay lại hoàn toàn thoát ly cột đá cho nên cũng đồng thời ngã xuống dưới. 

       Vũ Văn Tu nhào người ra, vươn tay bắt lại tay của Vũ Văn Ngạn.

       Bọn côn trùng nhìn thấy thức ăn ngã nhào vào vòng vây của mình, như ong vỡ tổ mừng rỡ bu chặt lấy cái các không ngừng chảy máu, có lẽ một màn này gây ra chấn động không tồi, những gã thổ dân đang chuẩn bị lao lại đây thấy vậy cũng chùn bước, lùi dần về phía sau.

       "Vũ Văn Ngạn, phải chăng ngươi đem lời ta nói như gió thổi bên tai?" Vũ Văn Tu nắm chặt bàn tay của Vũ Văn Ngạn, bày ra một bộ dáng bị người đùa bỡn coi thường giận đến đỏ mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đang hồng lên vì cố sức càng thêm hồng nhuận, "Chẳng lẽ ngươi muốn chết đến như vậy hay sao?"

       "Ta tin tưởng ngươi sẽ bắt lấy ta." Vũ Văn Ngạn thản nhiên buông một câu tạt lại lửa giận phường phừng của Vũ Văn Tu, Vũ Văn Tu lúc này không biết nói gì nữa,cũng hoàn toàn không thể lý giải lối suy nghĩ của Vũ Văn Ngạn, thật không biết tự tin của y từ chỗ nào lấy tới.

      Nhất thời nghẹn lời, hít vào một hơi không cùng Vũ Văn ngạn cãi cọ nữa, hai tròng mắt gắt gao nhìn chăm chú bọn côn trùng bắt đầu có dị động phía dưới, lòng hắn thầm nghĩ nếu trực thăng còn không đến nơi này phỏng chừng nhiều nhất 1 phút nữa sẽ thất thủ.

       "Sợ cái gì?" Bàn tay Vũ Văn Tu truyền đến cảm giác siết chặt từ Vũ Văn Ngạn, tựa hồ có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang truyền vào trong hắn. Đúng vậy, Vũ Văn Tu hắn là ai kia chứ, chẳng lẽ trải qua sinh tử một lần thì đảm lượng cũng nhỏ đi? Cái chết đối với hắn vốn chẳng là gì.

       "Ta nói rồi, không có sự đồng ý của ta, ngươi sẽ không chết được." Giọng Vũ Văn Ngạn lạnh như băng bá đạo vang lên, thân thể Vũ Văn Tu không khỏi khẽ run lên.

       "Ta không sợ." Vũ Văn Tu tận lực trấn định nhìn Vũ Văn Ngạn, "Có điều, ta không nghĩ bị một đám trùng ăn sạch." Vũ Văn Tu hơi hơi nhíu mày, bình tĩnh trở lại, mỉm cười.

       Trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng trực thăng gầm rú, Vũ Văn Tu nâng đầu nhìn lên, thấy trực thăng càng bay càng gần, bên tai nghe thấy giọng  Ảnh lo lắng vọng vào bộ đàm, "Có phải nơi này hay không? Thiếu chủ, mau trả lời ta, trả lời ta."

       "Ân." Vũ Văn Tu nắm chặt bàn tay Vũ Văn Ngạn, bàn tay mỏi nhừ, run rẩy, xem ra sức hắn cũng đã cạn, "Không được rơi xuống." Vũ Văn Tu lại bình tĩnh ra lệnh .

       "Thang dây, phóng thang dây." Vũ Văn Thần khẩn trường kêu to.

       "Ca, nhanh lên, đi lên." Vũ Văn Thần đứng trên cửa trực thăng nôn nóng hét lớn, trực thăng hạ dần độ cao theo sự chỉ huy của Đường Phong, ngọn đèn trên trực thăng rọi xuống, soi rõ một bên là nhóm thổ dân xôn xao, còn lại bu đầy dưới mặt đất là một đám lúc nhúc gì đó giống như côn trùng.

       Vũ Văn Tu cảm giác tay mình nhanh không còn cầm cự được, mồ hôi lạnh ứa ra, "Ngươi nhảy lên trước." Vũ Văn Ngạn nhìn thấy ánh mắt kiên định của Vũ Văn Tu, rõ ràng cảm giác được tay hắn sắp buông ra, gật gật đầu, cắn chặt răng, quăng người đem hai chân khoát lên cây cột, sau đó dụng lực nhảy, "Buông tay." Y thốt lên với Vũ Văn Tu, người bật lên, túm chặt vào thang dây đang lơ lửng giữa trời.

      Âm thanh rít gào của những thổ dân càng lúc càng lớn, thoáng cái như đã đến gần bên tai.

      Ba, ba, ba, tiếng súng kịch liệt vang lên, Ảnh cùng Vũ Văn Thần đứng cửa cabin, ôm súng bắn liên tiếp về phía nhóm thổ dân đang điên cuồng bu tới gần Vũ Văn Tu, tiếng súng giòn giã chói tai, bầu không khí náo loạn điên cuồng làm cho người ta phải động dung.

      Vũ Văn Tu nhìn thấy những gã thổ dân không để ý đến bọn côn trùng trên mặt đất trùng nhao nhao chạy tới, xem ra, bọn họ là được ăn cả ngã về không, muốn hắn không thể thoát đi, cho dù chính bản thân bọn họ có trở thành thức ăn trong bụng bọn côn trùng.

       "Tu, nhanh lên." Vũ Văn Ngạn bắt lấy thang dây, nhìn thấy cột đá sắp sập lớn tiếng quát.

      Vũ Văn Tu cảm giác thân thể mình khuynh đảo về phía sau, mọi người trên phi cơ hoảng sợ vạn phần, "Lăng, ngươi làm gì? Xuống thấp xuống một chút nữa!"

      Lăng trấn tĩnh trả lời: "Không được, như vậy đã là thấp nhất rồi." Bàn tay anh nắm chặt cần lái, rõ ràng cảm giác được lực cản.

       Phanh, chỉ thấy một tiếng vang nhỏ, sự mẫn cảm của Vũ Văn Tu nhảy lên, cột đá đã bị cắn đứt, Vũ Văn Tu buông tay ra, tìm không thấy bất cứ thứ gì có thể bắt lấy, cười cười, xem ra hôm nay chính mình thật sự phải táng thân trong bụng mấy thứ quái đản này.

       Hắn nhắm hai mắt, chờ đợi lời phán quyết của vận mệnh. Đột nhiên hắn cảm giác một bàn tay rộng rãi nóng rực nắm chặt lại tay mình, hắn mở choàng hai mắt, cười cười, cảm giác gió đêm mơn man qua từng sợi tóc. Vũ Văn Ngạn dùng hai chân quấn chặt lấy thang dây, cả người trượt xuống, nhào theo bắt lấy tay Vũ Văn Tu rồi lấy đà bật người trở lại, nhân tiện đem Vũ Văn Tu quăng lên trên thang dây.

      Mọi người nhìn thấy Vũ Văn Tu bị bắt lại trong nháy mắt, cả người nhẹ nhõm cơ hồ xụi lơ xuống được, ngã ngồi ra sàn, thở dồn dập, Lăng biết chủ nhân và Thiếu chủ đã an toàn, cất trực thăng lên cao. Vũ Văn Tu nhìn thấy cây cột đã sập và đám thổ dân bị mặc kẹt trong biển côn trùng thầm thở dài, từ nay về sau không bao giờ muốn quay lại khu rừng này nữa...

      “Vũ Văn Tu, ta đã nói không được ta cho phép ngươi không thể chết, vì sao ngươi vẫn còn buông tay?" Vũ Văn Ngạn siết chặt lấy hắn, dường như muốn đem hắn dung tiến vào trong cơ thể y, hắn hiểu đây là biểu hiện rằng Vũ Văn Ngạn đang rất tức giận.

      Vũ Văn Tu ôm thắt lưng y, ngẩng đầu, cười cười, nhìn vào đôi mắt tràn ngập lửa giận của  Vũ Văn Ngạn, "Ta tin tưởng ngươi có thể bắt lấy ta."

      Vũ Văn Ngạn không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn thấy người trong lòng mình, trên thang dây, hai người lẳng lặng trao cho nhau lòng tin.

      Trời đêm đen đặc, hết thảy hết thảy khôi phục yên tĩnh, thời gian vội vàng, đêm tối sắp qua đi, ánh sáng từ trong mông lung âm thầm hé lộ...
___________

8 nhận xét:

  1. Nàng bung hàng ác quá ^^.

    ta cứ like trước hết một lèo cái đã, về nhà tính tiếp

    Trả lờiXóa
  2. hụt mất 1 con =))=))

    hô hô comt cụa ta , ta nợ , giờ chỉ kịp chạy lên like hi hữu may mắn thì giật tem thôi * hun ró *

    Trả lờiXóa
  3. @ phudu: nàng đi làm (?) đi học (?) đi chơi (?) về muộn vậy mà còn thức khuya nữa! >o<! Ta nghỉ mất 2 ngày nên hum ni phải bung 3 chương thôi! ^^

    @ Jing: Nợ ta là phải trả cả vốn lẫn lãi đó nghen Jing!^-^

    Trả lờiXóa
  4. Ta đi làm rồi nàng ơi ^^
    Mà dạo này toàn về muộn thôi >o<

    Trả lờiXóa
  5. Ầy, thiệt khổ! Nhưng mờ đi làm về mệt rồi lại còn thức khuya... Ngủ đủ giấc mới không bị xì trét nàng ạ!

    Trả lờiXóa
  6. ths nàng, vậy là kết thúc nơi rừng Amazon rồi, bắt đầu là gì nữa đây ?~

    Trả lờiXóa
  7. @ http: Bắt đầu là Lí Lăng xuất hiện a! Ta đã nói ở phần xì poi a, Lí Lăng là Huấn luyện của La Tu a, cưỡng bức La Tu a, tự tay giết La Tu a, La Tu hận nhất a...

    Trả lờiXóa
  8. Chuong nj fan khjch qua...Co ma ta thjch nhat fan 2 ng du thang day nhjn nhau trao long tin lam ta qua la rung dong di thui

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment