14/3/11

Lộ nhân - Chương 17.2


       Ngày hai mươi chín tháng Sáu. Thần Viện, trên cây hải đường.

       Bổn tọa muốn giải quyết ngươi rất đơn giản, nhưng ta căn bản không cần phải động thủ.

       Một tay đặt ở sau đầu, phóng chân dài dựa vào một cành cây, Thập Lục hái một mảnh lá cây đặt ở trong miệng nhấm nuốt... Thực khó ăn.

       Bởi vì ngươi không phải là kẻ thực sự có được Tinh Thiên, bổn tọa chỉ nói đến đây thôi.

       Đây là hai câu nói cuối cùng lão bảo chủ nói với y, sau đó liền hoàn toàn không nhìn đến y nữa. Một loại khinh miệt căn bản không đem y để vào mắt. Thập Lục hoàn toàn không có cơ hội hỏi lão bảo chủ xem những lời này là có ý gì, kỳ thật cho dù y có cơ hội, y cũng không tư cách hỏi.

       Y có thể có được hắn sao?

       Vấn đề này y chỉ ngẫu nhiên suy nghĩ một chút, thật sự chỉ là ngẫu nhiên.

       Y tự nói với mình, phải quý trọng hết thảy trước mắt. Không hy vọng, cũng sẽ không có thất vọng.

       "Lão gia, tại sao ngài cũng muốn trèo lên đây?" Khi nhìn thấy bóng người quen thuộc hiện ra bên cạnh mình, Thập Lục không tự chủ được mà sờ sờ mặt mình. Hiện tại mặt của y...

       "Ngươi lại gọi ta là lão gia ." Người nào đó thô bạo tự mở hai cánh tay y ra, thân thể nhích sát tới, thư thư phục phục nằm vào trong lòng y. Hai chân gác lên một cành thô phía trên.

       "Được rồi, Thiên, ngươi đã nói hôm nay cho ta một ngày nghỉ." Cho dù là ảnh vệ cũng cần có ngày nghỉ được không? Mà ta thì từ lễ mừng năm mới tới giờ còn không có ngày nghỉ quá.

       "Chờ đến lễ Trung thu ta cho ngươi nghỉ năm ngày." Tối hôm qua phát tiết hoàn toàn thoải mái hiện tại tâm tình không tồi.

       "Tiết Đoan ngọ ngài cũng nói như vậy. Trừ bỏ tam đại lễ, trong bảo còn cho phép một bộ phận hạ nhân có ngày nghỉ trong tuần, phòng thu chi cũng là một trong số đó. Mà tiểu nhân ta đã muốn thật lâu không được một ngày nghỉ theo tuần nào." Thập Lục nhắc nhở.

       "Cái đệm phía dưới mông ngươi nhìn cũng không tồi, ta thấy thế nào nhìn có chút quen mắt?"

       Thập Lục câm miệng, đó là y lấy từ trong thư phòng của lão gia ra. Y nghĩ hôm nay lão gia sẽ đi tìm bọn thủ hạ trao đổi công việc."Thuộc hạ biết tội, thỉnh lão gia trách phạt."

       Lộ lão gia khịt mũi mà cười, "Dối trá! Quên đi, nể tình thương thế ở mông ngươi cũng có phần của ta, hành vi trộm đạo lần này liền phán ngươi nhẹ một chút, buổi tối tự giác, cởi hết nằm ở trong ổ chăn chờ ta."

      "Tiểu nhân cũng không thể lựa chọn đi hình phòng?" Thập Lục đem mái tóc đen dài của người luồn qua ngón tay, thật mềm cũng thật trơn. Ngửi ngửi, còn rất thơm.

       "Ngươi muốn làm ở hình phòng? Chẳng lẽ năm trước ở hình phòng lần đó khiến ngươi nghiện ? Sở thích của ngươi còn thật là kỳ quái đâu!" Lộ lão gia bĩu môi, "Quên đi, khó được ngươi chủ động yêu cầu một lần, lão gia ta không đồng ý cũng có vẻ bất cận nhân tình. Kia lần này..."

       "Buổi tối, tiểu nhân nhất định sẽ đem mình tắm thật sạch sẽ, cởi trần như nhộng, ở trong ổ chăn xin đợi đại giá của ngài."

       "Ngươi xác định?" Lộ Tinh Thiên bên môi lộ ra mỉm cười.

       Thập Lục trộm đem tóc đen đưa đến bên môi hôn hôn, nghiêm túc nói: "Thuộc hạ không thể chắc chắn hơn."

       "Toàn là lá cây, chẳng có gì đẹp." Lộ lão gia bỗng nhiên phát ra một loại thanh âm giống như thở dài.

       "Ta cảm thấy rất tốt nha." Thập Lục nhìn lại cây hải đường nghe nói đã rất lâu năm này, mãn thụ lá cây làm cho nó tràn ngập bừng bừng sức sống.

       "Mới đây không lâu ta còn nghĩ nó là một cây hoa đào."

       "Ha?"

       Bị nhéo một cái.

       "Nó nở hoa vào tháng tư, màu sắc lại là phấn hồng, ngoại trừ không kết quả, nó có chỗ nào không giống hoa đào ?" Lộ đại tài tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

       "Trước khi ta mười tuổi, vẫn nghĩ nó là một cây hoa mai." Thập Lục xem như an ủi thẳng thắn nói.

       "Hoa mai? Cái này cũng kém quá xa đi?"

       "Nó nở cũng có chút giống hoa mai đi. Nó già như vậy, già đến hồ đồ nở sai hoa cũng không có gì lạ lùng thôi. Hơn nữa nó giống cây hoa mai mùa đông đều trụi lủi, cành cũng có hình thù kỳ quái. Trong trí nhớ của ta trước đây cây hoa mai nên là cái dạng này."

       Một trận gió mát thổi qua, nhánh cây rung rinh, tựa như kháng nghị hai kẻ có mắt không nhìn được hải đường.

       "Ngươi còn nhớ rõ chuyện trước khi tiến bảo?" Lộ lão gia biết Thập Lục đang đùa nghịch tóc của hắn, một phen đoạt lại đây.

       Thập Lục một lần nữa lấy lại một lọn, dùng đuôi tóc mềm mại quát đến quát đi trên mặt. Vừa lúc vết sẹo có chút ngứa, sợi tóc lành lạnh vừa vặn có tác dụng gãi ngứa. "Nhớ rõ một chút. Nhớ rõ nhà ta có cái sân, trong viện có một cây hoa mai, còn có một gốc hoa quế, mẹ ta làm rượu hoa quế nhưỡng bánh trôi ăn thật ngon. Dường như ta còn có hai ca ca, cha ta là một người thực nghiêm túc..."

       "Người nhà ngươi vì sao lại đem ngươi bán đi? Nghèo?"

       Thập Lục không nhịn được đưa tay vuốt ve vầng trán, lông mi, ánh mắt, cái mũi, đôi môi... của người nằm trong lòng mình. Lộ lão gia há miệng cắn y.

       "Ta không nhớ rõ lắm, dường như cha ta thiếu nợ ai đó, lo lắng đến lo lắng đi quyết định đem đứa nhỏ ít tuổi nhất là ta bán đi, vừa lúc trong bảo đưa ra giá không tồi, liền ký văn tự bán đứt."

       "Ngươi muốn trở về nhà nhìn xem không?" Hắn bắt lấy tay y cẩn thận ngắm nghía.

       Thập Lục lắc đầu, "Đều hai mươi năm qua rồi, mặt đều nhớ không rõ, còn có cái gì đẹp. Hơn nữa ta sớm đã quên nhà ta ở nơi nào."

       "Nơi này liền là nhà của ngươi." Lộ lão gia cau mày nói: "Tay ngươi so với chân ngươi khó coi hơn nhiều. Lòng bàn tay so với ngón tay còn dài hơn, ngón lại thô to, còn có vết chai sần, chỉ có móng tay miễn cưỡng đập vào mắt."

       Trách không được tối hôm qua ngươi thiếu chút nữa cắn đứt ngón chân ta! Biến thái lão gia!

       "Nơi này không phải là nhà của ta, nơi này là nhà ngươi, ta chỉ là người hầu hạ của ngươi." Thập Lục tuy rằng hưởng thụ hiện tại, nhưng y cũng không có bị mê mờ cả đầu óc.

       "Dối trá! Nhớ rõ buổi tối đem khuôn mặt ngươi đổi trở lại như trước. Ta đau đầu, để ta ngủ một lát, ai tới cũng không để ý." Lộ lão gia đem đôi bàn tay bị hắn ghét bỏ ôm vào trong ngực, trở mình một cái, quyết định hảo hảo ngủ một giấc.

       Đáng thương lão gia, từ năm ngày trước ăn vào tịnh tâm giải dược, trí nhớ chẳng những không  khôi phục, còn liên tục bị chứng đau đầu hành hạ. Mặc dù tiểu Cửu nói đây là bình thường, do tác dụng phụ của dược tính.

       Thập Lục cẩn thận ôm hắn, tận lực làm cho hắn tại nơi chật chội này ngủ được thoải mái.

       Mãn mắt là một màu xanh biếc, thoải mái đến khiến người thở dài, nhất là trong lòng còn ôm người yêu.

       Lại trộm lấy hắn một lọn tóc đen đặt ở trên mặt cọ xát. Ngô, tóc người ta sao có thể như vậy mềm mại tựa tơ lụa.

       Hắn quả nhiên không thích khuôn mặt này, đừng nói là khuôn mặt này khi còn chưa có vết sẹo...

       Lộ quản gia bước chân vội vàng nơi nơi tìm kiếm Lộ đại bảo chủ. Thư phòng, phòng ngủ, thậm chí cả phòng thu chi nơi Thập Lục công tác đều nhìn qua, nơi nơi đều không có thân ảnh bảo chủ.

       "Ảnh vệ, nói cho ta biết bảo chủ ở nơi nào. Ta có sự tình trọng yếu cần bẩm báo." Lộ quản gia đứng ngoài Thần Viện nói.

       "Chuyện gì?" Thanh âm trầm thấp theo vách tường vang lên.

       Lộ quản gia hít sâu một hơi, "Hỏa Thần giáo Giáo chủ cho người đưa thiệp mời đến."

       "Tiến viện, hải đường thụ."

       Thập Lục thấy Lộ quản gia tiến tiến xuất xuất, nhưng bởi vì lão gia có phân phó nên cũng không lên tiếng gọi. Thẳng đến khi Lộ quản gia đứng dưới tàng cây.

       "Lão gia, Hỏa Thần giáo sai người đưa tới thiệp mời."

       Nga? Hỏa Thần giáo rốt cục quyết định cùng Lộ bảo ngay mặt tương đấu sao?

       "Lấy đến." Lộ lão gia mở hờ hai mắt.

       "Thỉnh lão gia xem qua." Lộ Toàn cung kính đem thiệp mời đệ ra.

       Thập Lục thò tay ra tiếp nhận, chuyển giao Lộ Tinh Thiên.

       "Người đưa thiệp mời đâu?" Lộ lão gia tiếp nhận, không lập tức mở ra.

       “Một người chăn trâu đưa đến, nói là có một nữ tử muốn hắn đưa tới, đem thiệp mời trao xong người lập tức đã đi ."

       Gật gật đầu, Lộ Tinh Thiên mở ra thiệp mời.

       "Cẩn thận."

       "Không sao." Lộ Tinh Thiên giơ tay ra trước mặt Thập Lục tỏ vẻ thiệp mời không có độc.

       Thiệp mời thượng viết rất đơn giản, chỉ liếc mắt một cái là có thể xem xong. Lộ lão gia nhẹ nhàng bật cười, trong tiếng cười tựa hồ có điểm ngạc nhiên cũng có chút không ngoài sở liệu.

       "Sao rồi?"

       Bắn ra trong tay thiệp mời, Lộ Tinh Thiên cười, "Thập Lục, ngươi đoán người kí tên là ai?"

       "Ai? Giáo chủ Hỏa Thần giáo?"

       Ha ha cười lắc đầu, "Sai, là muội tử của ta."

       "Muội tử của ngươi?" Thanh âm Thập Lục cất cao.

       "Hai mươi hai tháng Bảy, giờ Dậu chính khắc, cố nhân nhưng phán nhất ngộ, Tấn Dương thành Minh Nguyệt Lâu. Hỏa Thần giáo, Lộ Y Y bái thư."

       Lộ Y Y! Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân, cũng là được xưng Thiên Hạ Đệ Nhất cao thủ Lộ Y Y?

       Đây là part mà Yu thích nhất, thật ngọt ngào, dịu dàng, trong trẻo. Ai... Hạnh phúc là thế a! ^o^  Chương sau sẽ xuất hiện một ...đứa mà Yu cực kỳ ghét! >o< Đời này kiếp này đọc Danmei chưa ghét ả nào như ả này, AAAAAAAA....
 ____________
Chương 17.1

12 nhận xét:

  1. jing à~ tham là bản tính không tốt đẹp gì đâu, chương trước ta chậm chân nên 'ngậm ngùi' cho jing ăn...nhưng chương này *giật* là của ta à....
    *đạp đạp* hia hia hia~~~
    *hun hun ...gió* YuYu ~~chụ...tttt

    Trả lờiXóa
  2. Ô, đừng bảo YY xấu chứ, lẽ nào? *tần ngần*

    Mà nàng ơi, mặt của Thập Lục đó, cái mặt hiện tại đó, là dịch dung sao? Tác phẩm của Lộ Cửu sao? thắc mắc quá, bao giờ thì mọi chuyện sáng tỏ?

    Trả lờiXóa
  3. @ cả nhà: Ta có "mặc cảm tội lỗi" nên hôm qua up từ chiều, vậy mà...TT^TT Hổng có ai chịu đến sớm chơi với ta hết!!! TT^TT

    @ phudu: Lộ Y Y xấu hay không nàng cứ đợi 3 chap cuối rồi cho nhận xét, chứ ta thì... Argggggg...
    Về "vụ bí ẩn xoay quanh khuôn mặt thật của Thập Lục" ^^ thì phải đợi đến chap ...20 mới có lời giải đáp chính thức. Aaaaaa...Nhưng mờ không ai được lén đi coi QT trước đâu nhé, TT^TT, sắp kết thúc rùi, nếu vén màn trước mất hết cả vui! TToTT

    Trả lờiXóa
  4. Vậy đây là mặt thật của Thập Lục rồi, tội nghiệp em, còn gì là nhan sắc thanh tú của gã văn nhược thư sinh nữa. Ai...... đừng lo thế chứ, ta thấy Thiên Thiên mê em đủ thứ chứ có phải mỗi cái sắc đâu, không thấy hắn chê bàn tay em ỏng eo mà khi ngủ vẫn ôm rịt lấy ư?

    Chương này êm đềm quá, chắc sắp sóng gió gì nữa đây. Muốn biết Lộ Y Y thật ra là ai quá. Muốn đọc QT quá. Nhẫn, nhẫn chút đi.... nàng sắp edit xong rùi nhỉ. Ráng chờ vậy.

    Truyện của Dịch tỷ ta thích Lộ nhân nhất đó. Xong bộ này làm tiếp bộ nào của DNB nữa đi nàng ha *cười dụ dỗ*, ta theo nàng nha.

    Trả lờiXóa
  5. @ Tâm Lãng: Aa... ^-^ Chào nàng a, *Cúi cúi* bây giờ nàng mới "lộ diện" a ^-^. Sau nì khi nào rảnh nàng nhớ qua hòm com buôn bán với mọi người cho vui nha!
    Gặp được một tri kỷ nữa rồi, Thiên Thiên đáng iu không? ^-^ Miệng nói một đằng, tay làm một nẻo! Ta thích cách Dịch tỷ xây dựng diễn biến tâm lý và tính cách của nhân vật, Thiên Thiên vốn háo sắc, điều đó không thể nghi ngờ, nhưng rồi...anh yêu, và một cách hết sức tự nhiên, anh không còn cảm thấy nhan sắc xấu đẹp có ý nghĩa gì nữa...
    Nàng cố..."nhịn" a...TT-TT, đoạn cuối hay lắm, nhưng mờ cũng thực khó "nhịn", nên nàng phải cố a...TT-TT Không được chạy trước bỏ ta lại một mình a...
    Ta cũng muốn làm tiếp DNB, nhưng làm bộ nào bây giờ??? TT-TT Ta không dính vô "đa- nhất" đâu, mà những bộ "tai tiếng" của DNB hầu hết đã được edit hoặc đọc QT mất rùi! TT^TT Nàng bảo ta phải làm sao đây? TT-TT

    Trả lờiXóa
  6. He...he...rùi....rùi.... chờ a chờ.... cũng không còn nhiều nữa nhỉ, nhưng... *trừng mắt*...đừng để ta phải nuốt nước bọt lâu à nha.

    Ta đề xuất nàng làm bộ "Đồng hành cùng dã thú hệ liệt" của Dịch tỷ đê. Nghe nói hay lắm, hiện đại văn. Nàng edit hiện đại cũng ok lắm mà.

    Thật ra ta cũng khoái Hiểu Xuân. Yêu Thạc Cận lắm í. Nàng tìm xem còn bộ nào của chỉ làm luôn được không?

    Kiểu gì thì cũng bám càng nàng nha. Chưa có thời gian đọc Huyết Liên. Sẽ cố. Thanks nàng.

    Trả lờiXóa
  7. À, dã thú đồng hành hệ liệt thì ta chưa đọc (thú thực ta ngại đọc hệ liệt lắm TT^TT), nhưng vì bộ đó cũng "tai tiếng" nên không biết đã bao nhiêu người đọc QT rồi ha? Ta sẽ xem xem thế nào...
    Còn Hiểu Xuân, ta thích văn phong của tỷ ấy lắm, Hiểu Xuân còn một bộ nữa, Nhiệt Dạ (huynh đệ do cha mẹ tái hôn), ta định làm xong Hào Môn rồi làm típ bộ nì, nhưng không chắc lắm vì cũng có nàng editor đang làm Hiểu Xuân. Ta hy vọng giảm thiểu vấn đề trùng topic, ta chỉ muốn edit và "buôn" com thôi... Có các nàng ủng hộ thì ta sẽ cố gắng chọn thêm tác phẩm hay nữa để giới thiệu, cảm ơn nàng nhìu a...^-^

    Trả lờiXóa
  8. À quên, tiểu Lãng nè, nếu nàng thích Hiểu Xuân thì đọc thử QT của Nhiệt dạ xem, bản QT đó cũng rất dễ đọc. Dù sao theo đánh giá của cá nhân ta, bộ Xung động (Va chạm/Trùng chàng) vẫn là bộ đỉnh nhất, cùng với nó là Hào Môn (Dù phong cách của Hào Môn hoàn toàn khác nhưng nhân vật được xây dựng tính cách cũng rất đỉnh, giọng văn mới mẻ, linh hoạt)So với hai bộ này, Nhiệt dạ trầm hơn một chút.

    Trả lờiXóa
  9. thích chương này nha...

    Trả lờiXóa
  10. Aweiii all these cute little gestures showing how closed they are together now...that la hanh phuc...coi bo song lon sap noi len roi...

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment