Lộ đại bảo chủ bế quan nhiều lần rốt cục lĩnh ngộ được đại chân lý, thế nên chẳng những thoát khỏi cửa ải tẩu hỏa nhập ma, còn thuận lợi đạt được một bước nhảy vọt về võ công.
Hiện giờ, Lộ gia bảo tất cả mọi người đều tin tưởng vững chắc rằng chân chính Thiên Hạ Đệ Nhất phải là nhân vật vĩ đại, tân học xuất chúng, dung mạo hơn người, võ công siêu phàm nhập thánh , phi thường thông minh , còn thực biết kiếm tiền ... tức bảo chủ đại nhân của bọn họ mới đúng.
Có điều trên đời làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ, bảo chủ đại nhân hoàn mỹ không sứt mẻ của họ từ khi khôi phục bình thường trở lại còn có một chỗ thiếu hụt, tuy rằng chỗ thiếu hụt này thoạt nhìn là di chứng từ khoảng thời gian mà hắn bị tẩu hỏa nhập ma còn sót lại.
Mà chỗ thiếu hụt này còn có tên.
"Thập Lục, lão bảo chủ tìm ngươi." Quản gia Lộ Toàn ngăn trở trước đường đi của Thập Lục, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Thanh niên được gọi là Thập Lục thầm thở dài, ngoan ngoãn đi theo sau quản gia đi nghe huấn.
Lão bảo chủ muốn tìm y tâm sự đã thật lâu nay rồi, nhưng bởi vì lão gia đi một bước lại lôi y theo một bước, khiến cho lão bảo chủ nhất thời tìm không thấy cơ hội xuống tay.
Hôm nay Tinh Thiên nói phải cùng bạn bè đi ra ngoài ngâm thơ vẽ tranh, yêu cầu y không cần theo. Y đã bị để lại một mình trong bảo. Mà lão bảo chủ cũng cuối cùng đã tìm được cơ hội.
"Thuộc hạ khấu kiến lão bảo chủ." Thập Lục thi hành lễ nghi của ảnh vệ.
Trong sảnh chỉ có y cùng lão bảo chủ, quản gia Lộ Toàn canh giữ ở ngoài cửa.
Lão bảo chủ không nói chuyện, để mặc y quỳ tại chỗ, mãi cho đến khi quá ba tuần trà, mới ho khan một tiếng hỏi: "Ngươi có biết bổn tọa tìm ngươi là vì chuyện gì?"
"Thuộc hạ không biết." Luận về bản lĩnh giả bộ hồ đồ, Thập Lục không kém hơn so với bất luận kẻ nào.
“Thật vậy sao?" Lão bảo chủ cười lạnh một tiếng, "Gần đây Tinh Thiên thực được ngươi chiếu cố ."
"Đó là chức trách của thuộc hạ."
"Ngươi muốn gì?" Lão bảo chủ nhìn chằm chằm nam tử quỳ rạp trên mặt đất, không thể không thừa nhận người này quả thật có một khuôn mặt khiến cho người ta gặp là yêu.
"Thuộc hạ chỉ cần những gì mình có thể lấy ."
"Ngươi là người thông minh, bổn tọa nghĩ ngươi biết nên làm như thế nào!"
"Thuộc hạ biết."
"Biết cái gì? Thập Lục, đợi lát nữa nhớ nói rõ cho ta nghe một chút." Cửa lớn đại sảnh bị người một cước đá văng, một vị quý công tử có hành động cùng diện mạo khí chất tuyệt đối không phù hợp đi đến.
"Ta nói cha a, ngươi muốn tìm Thập Lục nói chuyện phiếm, cũng bảo ta một tiếng a! Ngài không biết người này dối trá thật sự, hắn mà nói thực lời hắn nghĩ thì có thể tức chết ngài! Con của ngài ta đây cũng không biết đã bị hắn chống đối bao nhiêu lần, hắn còn nói muốn tới hoàng thành lăn bàn đinh dâng cáo ngự trạng* mà!" (* cáo trạng dâng lên vua)
Đi đến vị trí chủ tọa cũng không khách khí vén vạt áo ngồi xuống, quý công tử hướng ra ngoài hô một tiếng: "Lộ Toàn, dâng trà."
Bên ngoài có người ứng thừa.
"Tinh Thiên, ngươi... Khụ, chẳng phải ngươi nói đêm nay cùng bạn bè uống hoa tửu* không trở về sao?" Sắc mặt Lộ lão bảo chủ rõ ràng không vui vẻ. (* uống rượu ngâm thơ có mỹ nữ =.=)
Lộ Tinh Thiên còn đang chú ý đến Thập Lục quỳ gối phía dưới, không chút để ý đến lão bảo chủ, nói: “Đúng vậy a, ta đi, không cương dậy nổi nên đã trở lại."
"Khụ khụ khụ!" Lão bảo chủ đáng thương không cẩn thận bị nước trà làm cho sặc.
"Cha, ngài không sao chứ?" Người làm con cuối cùng còn có chút hiếu tâm.
"Ngươi vừa mới nói tên này thường xuyên chống đối ngươi, một khi đã như vậy, vì sao không cho hắn đi thi hành gia pháp?" Lão bảo chủ buông chung trà, tức giận nói.
"Làm nha. Cơ bản hắn ngày hôm sau cũng không thể đi đường. Chẳng những không thể đi đường, đến buổi tối “nơi đó” cũng không có cách nào tiêu thũng đi được, chạm nhẹ một cái liền đau đến mức khiến hắn cả người đều lui thành một đoàn.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư đều là như thế. Ngươi xem, giáo huấn hắn một lần, chính mình phải đi theo chịu mang vạ bốn, năm ngày, đến cuối cùng cũng chỉ có thể mặc hắn chống đối." Bộ dáng Lộ Tinh Thiên như thể thực bất đắc dĩ không biết làm sao hơn được.
Thập Lục quỳ trên mặt đất cúi đầu không nói, trong lòng đặc biệt hoài niệm một “Tinh Thiên” có chút tính trẻ con, tín nhiệm y, ỷ lại y, tuyệt đối không phải là Lộ lão gia vô duyên vô cớ cũng có thể nghĩ ra lý do giáo huấn y sau khi thoát khỏi tẩu hỏa nhập ma.
"Thập Lục, ngươi phải lạy tới khi nào? Chẳng phải ta đã nói thôi, người nào ta không quỳ ngươi cũng không cần quỳ thôi. Nga... Ta đã biết, " Lộ lão gia làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu cười với cha hắn: "Cha, ngài muốn uống trà của con dâu cũng đừng vội vã như vậy a, Thập Lục còn chưa theo ta bái đường mà, hay là ngài xem tháng này tìm cái ngày tốt..." *Cười té ghế*
"Câm miệng!" Lão bảo chủ bị chọc tức, chỉ vào mũi đứa con mắng: "Ngươi sao có thể tùy hứng làm bậy như vậy! Ngươi không để ý lễ giáo, chẳng lẽ ngay cả cương thường cũng không để ý sao! Hắn rõ ràng là một kẻ hạ nhân, còn là một nam tử, tuổi lại so với ngươi lớn hơn, ngươi lại nói, nói... Tức chết lão phu mất thôi!"
"Tuổi so với ta còn lớn hơn?" Lộ Tinh Thiên tựa hồ chỉ nghe một câu ấy, không tin mà đi đến trước mặt Thập Lục, nắm lấy áo y, quát hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Thập Lục bất đắc dĩ gãi gãi đầu nói: "Cái kia... Tiểu nhân đã hai mươi sáu, so với lão gia ngài lớn hơn hai tuổi bốn tháng."
Vẻ mặt Lộ Tinh Thiên trở nên rất kỳ diệu, bàn tay túm áo Thập Lục tựa hồ cứng đờ.
Lộ lão bảo chủ lập tức cười nhạo: "Ngươi xem, người ta ngoạn luyến đồng, ngươi khen ngược, tìm một kẻ tuổi tác còn lớn hơn ngươi!"
Đột nhiên, Lộ Tinh Thiên túm lấy Thập Lục xốc lên vai, sải chân bước đi.
"Tinh Thiên?" Lộ lão bảo chủ đứng lên.
Dạ dày Thập Lục bị ép tới khó chịu. Quẩy người một cái, mông lập tức đã trúng một cái tát, nhất thời không dám động .
Lộ Tinh Thiên quay đầu lại, ôn nhu nói: "Cha, có chuyện gì chúng ta bàn lại sau. Đệ đệ của con trai ngài hiện tại có chút bức thiết cần giải quyết khẩn cấp."
“Đệ đệ” của con trai? Chờ Lộ Tinh Thiên khiêng Thập Lục đi ra khỏi phòng khách, Lộ lão bảo chủ lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Lộ Tinh Thiên! Ngươi thật sự muốn cho nhà họ Lộ đoạn tử tuyệt tôn sao ─ "
Lộ lão gia khiêng Thập Lục hướng Thần Viện chạy vội, không ít người đều thấy được. Nhưng đã thấy mà không thể trách, bầu trời tối đen , lại là lúc vừa ăn xong cơm chiều, không phải là “biểu hiện” của việc “kia” thôi, có gì phải ngạc nhiên .
Ai nên tuần tra thì tuần tra, ai nên ẩn mình từ một nơi bí mật thủ vệ thì thủ vệ, Lộ gia bảo đêm nay cũng giống như mọi đêm, ngay ngắn trật tự.
Thần Viện, phòng ngủ của Lộ đại bảo chủ.
Đem “đệ đệ của con trai Lộ lão bảo chủ” hầu hạ thoải mái sau, Lộ lão gia chân tay giang rộng, phi thường thiếu văn nhã chiếm cả cái giường. Thập Lục không có chỗ ngủ, đành phải ngủ ở trên người hắn.
Bàn tay thô ráp, cứng rắn khác thường vuốt ve đường cong mượt mà trên bờ vai trần của Thập Lục, Lộ lão gia thở dài.
"Hỏa thần giáo phản công?"
"Đó là việc nhỏ, hết thảy đều ở trong tầm kiểm soát của ta."
Vậy ngươi còn tức giận cái gì, còn có việc gì không ở trong tầm kiểm soát của ngươi?
"Hôm nay ta đi uống hoa tửu, "
Ân.
"Tại sao một chút phản ứng ngươi cũng không có?" Lộ lão gia quay đầu lại tức giận.
"Ngài muốn ta phải có phản ứng gì?"
"Quân dối trá! Làm ra vẻ! Đồ tiểu nhân!"
Thập Lục mặc hắn mắng, nghĩ muốn sờ sờ hai khỏa màu nâu tiểu đậu đậu trên ngực hắn, lại không dám thân thủ, sợ dẫn tới hậu quả...không chịu nổi.
"Đây không phải là dối trá, cái này gọi là tự mình hiểu lấy." Thập Lục nghiêm trang giải thích: "Nếu ngươi thật sự là vợ ta, ta và ngươi tương ái lại cùng chung duyên nợ, có lẽ hiện tại ta sẽ thực tức giận, nghĩ xem muốn hay không cắt rụng “tiểu đệ đệ” của ngươi, từ nay về sau đến lượt ta áp ngươi. Nhưng ta chỉ là thuộc hạ của ngươi, một tên cấp dưới hiện tại được ngươi có chút sủng ái. Cho dù là vợ chồng, đừng nói trượng phu ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nếu là hắn muốn kết hôn nhị phòng, làm thê tử cũng phải hiền thục bố trí thu xếp. Ta có là cái gì?"
Khẩu khí của Thập Lục có chút hối tiếc thì cũng thôi, thế nhưng nói đến vấn đề này y lại dùng một giọng điệu hết sức bình dị.
Lộ lão gia hắc hắc vài tiếng, cười đến sâu xa khó hiểu, cười đến Thập Lục hối hận không nên nói ra những lời từ tâm phế.
"Sủng ái? Ngươi cảm thấy ta hiện tại thực sủng ái ngươi?"
"Này..." Thập Lục da đầu run lên một trận, "So với trước kia mà nói."
"Nam phẫn nữ trang biến thái, tính cách thối nát, háo sắc, đầu óc có bệnh, ích kỷ, sớm hay muộn một ngày thối nát tiểu điểu, chẳng những muốn đem ta bẩm báo khuynh gia bại sản, hiện giờ còn muốn thiến ta, ngươi nghĩ nếu ngươi chỉ là một tên thuộc hạ... Uy, ngươi làm sao vậy?"
Thập Lục không chú ý tới kích thước của giường, lập tức lăn tới trên mặt đất. Hắn nhất lăn lông lốc từ trên mặt đất đứng lên, ngây ngô cười túm lấy bộ y phục có vài vết rách trên mặt đất lần lượt mặc lên.
"Cái kia... Lão gia, vậy thuộc hạ đi hình phòng lĩnh phạt, không cần lão gia yêu cầu. Ngài cảm thấy năm mươi roi thế nào? Hoặc là một trăm roi?"
Lộ lão gia híp mắt, ngoắc ngoắc ngón tay đối với tên thuộc hạ đáng thương đang run lên như cầy sấy, "Lại đây."
Thập Lục ngược lại lui từng bước, hắn sợ thật sự.
"Ngươi nếu không lại đây..."
Thập Lục dùng tốc độ nhanh nhất một lần nữa bò lên giường nằm xuống.
Lộ lão gia thân mình vừa chuyển, xoay người áp lên thân cái kẻ đáng thương đang nhắm chặt hai mắt.
"Ngươi cho rằng có ai nói ta như vậy xong, còn có thể an ổn sống đến hôm nay? Hơn nữa người này còn là thuộc hạ của ta?"
Ta cũng không an ổn sống đến hôm nay a, Thập Lục có khổ nói không nên lời.
Lộ lão gia lại thở dài, "Có lẽ tẩu hỏa nhập ma thật sự không tốt... Cứ như vậy chẳng biết tại sao lại cho ngươi vào."
Thập Lục không hiểu những lời này là có ý gì.
"Ai ─" hắn ôm Thập Lục thật dài ai thán, nói thầm nói: "Đối với mỹ nữ thế nhưng cương lên không nổi, nghe thấy ngươi lớn tuổi hơn ta, chẳng những không thấy tức giận, còn cảm thấy thực hưng phấn. Hiện giờ càng muốn cùng ngươi thật dài thật lâu, vì ngươi còn cùng lão nhân nhà ta chống đối... Tính thế nào thì vụ mua bán này ta cũng lỗ sạch."
Tay Thập Lục phát run. Vì không muốn để người đang ghé vào trên người y phát hiện, y dùng sức xiết chặt nó.
"Mua bán gì?" Thập Lục không hiểu vì sao mình bỗng hỏi những lời này.
Lộ Tinh Thiên ngẩng đầu, ở khóe mắt y hôn một cái, lật người lại, nhìn lên nóc màn, thật lâu sau mới nói: "Chung thân mua bán." Khẩu khí thận trọng, tựa hồ trải qua thâm tư thục lự* mới phun ra năm chữ này. (* suy nghĩ kỹ càng, lưỡng lự đã lâu)
Căn phòng trở nên im ắng .
Không biết qua bao lâu, "Ngươi khóc cái gì..." Ngữ khí ôn nhu đến làm cho lòng người tê toái.
Nước mắt, như thế nào ngăn đều ngăn không được. Người nọ hôn cũng mềm nhẹ đến làm cho người ta...
"Nếu ta không khóc, ngươi có thể đừng vừa cắn ta vừa cởi quần của ta hay không?"
____________
Chương 16.2
tem cụa ta *cười *
Trả lờiXóa"Nam phẫn nữ trang biến thái, tính cách thối nát, háo sắc, đầu óc có bệnh, ích kỷ, sớm hay muộn một cũng có một ngày thối nát tiểu điểu, bị kiện đến khuynh gia bại sản..blah blah..." ~> ai~~ Tinh Thiên a..huynh là thằng công đầu tiên ta biết "dám" nói lên sự thật (hiển nhiên) của muôn vàn thằng công khác (mà ta không biết) =))))
Trả lờiXóaPS: à, ta mới tìm được cái này nè...nghe đắm đưới con cá chuối luôn :D có lẽ thích hợp với chap này
http://ngthao.wordpress.com/2011/02/27/fate-yunjae
@ Jing: cười ngốc như trẻ con! Nhưng mờ ta thấy đáng iu a... ^-^
Trả lờiXóa@ An Nguyệt Nhã: À, đó là nhờ ảnh tính tình nhỏ mọn nhớ lâu thù dai hơn bất cứ anh công nào (mà ta biết và chưa biết), ảnh nhớ kỹ cái vụ Thập Lục ngủ mê nói ra ấy, rồi bây giờ nhại lại! *đánh cái xem thường* Nhưng mờ...Hờ hờ...chưa hết đâu, còn một "ván" chưởi nữa cơ, cũng hay tuyệt vời, Thập Lục a Thập Lục... chỉ tại anh không ...chưởi nên không ai biết anh...chưởi cũng sắc bén vậy a, em nghe mà sung sướng cả cõi lòng...^o^
P/s: Cảm ơn nàng giới thiệu, ta sẽ nghe thử xem! ^-^
so pink, hihi!
Trả lờiXóaÔi ngọttttttttttttt quááááááá!!!!!!!!!!! *ngất* X"D X"D X"D
Trả lờiXóaOmg LMAO...it is so funny yet so so sweet at the same time...khong biet Thien ca thiet het tau hoa nhap ma hon ma anh an noi gio nhu nguoi tung tung lam tuc chet nguoi de nhu choi xD
Trả lờiXóaOMG cái kia có thể xem là cầu hôn đi =]]]]
Trả lờiXóaKhông hiểu sao cứ bị tự ngược ấy, đọc chương này mà cũng muốn khóc đến thế
Trả lờiXóa