14/4/11

Huyết liên

Đệ thất chương: Chỉnh cổ thôi, ta liền giang thượng*.
(* Ta pó tay với dòng này, để nguyên, ai dịch được thì giúp ta nhé! *Cúi cúi*)

"Ta không cần." Vũ Văn Tu ngồi ở trên giường, nhìn cái bát màu trắng trong tay Vũ Văn Ngạn, mặt nhăn thành một đoàn.

    "Uống." Vũ Văn Ngạn cầm chén dừng lại giữa không trung, không có một chút ý định lùi bước nhượng bộ.

    Vũ Văn Tu chuyển đầu quay mặt sang bên kia, quyết định hoàn toàn bỏ qua nam nhân bá đạo tay cầm bát bắt buộc hắn uống dược này, quyết định lấy trầm mặc đối trầm mặc.

     Lăng đứng bên cạnh Vũ Văn Ngạn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tuy rằng khả năng chịu đựng của anh được chủ nhân cùng Thiếu chủ huấn luyện cho tốt lắm, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nước lửa đao thương của hai phụ tử này, anh vẫn ngầm hy vọng có người cứu giúp mình thoát khỏi trận thế này. Lăng thật sâu thở dài, chuyện này bắt đầu từ lúc nào, dường như bắt đầu từ lần đầu tiên Thiếu chủ uống bát thuốc đông y Dương Vân tỉ mỉ chế tạo đi.

     Sự tình là như thế này: Ngày hôm sau, khi Vũ Văn Tu tỉnh lại, Vũ Văn Thần suốt đêm giải quyết xong đống công việc mà Vũ Văn Ngạn quăng cho, mục đích chính là để có thời gian đi thăm cháu yêu. Thế nhưng, khi hắn hấp tấp đi lên lầu, ngay cả phòng của chính mình còn chưa quay về, đã vội vã chạy đến phòng Vũ Văn Ngạn lại  bị cặp mắt đáng chết, tràn ngập lãnh khí của ca ca nhà mình cấp trừng, khựng lại ở cửa, chết tiệt nhất chính là hắn không có cốt khí phản kháng ách chuyên chế của Vũ Văn Ngạn, chỉ có thể đứng ở cửa trộm liếc mắt về phía cháu yêu đang nằm trong lòng Vũ Văn Ngạn, sau đó kiên trì, lưu luyến không rời đau buồn trở về phòng.

     Có lẽ Vũ Văn Ngạn liền biết chắc Vũ Văn Thần ở trước mặt y không có can đảm làm xằng làm bậy, cho nên vì yên tĩnh cho Vũ Văn Tu dưỡng bệnh, y chỉ có thể đem cái tên đệ đệ chít chít động động phong tỏa ngay trong tã lót.

     Vũ Văn Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy Vũ Văn Tu, từ trong lòng mình lẳng lặng đặt lên trên giường, để ý đến nộn phát lòa xòa của hắn, động tác ôn nhu như chỉ sợ đánh thức hắn.

     Trên thực tế, từ lúc Vũ Văn Thần bắt đầu mở cửa, Vũ Văn Tu đã sớm tỉnh, có điều hắn lười mở to mắt đi để ý tới bất luận kẻ nào, bởi vì hắn cho rằng ngẫu nhiên không xua đuổi Vũ Văn Thần cũng không làm mất đi phong nhã.

     Cảm giác được Vũ Văn Ngạn ra khỏi phòng, Vũ Văn Tu lập tức ngồi dậy, duỗi người, cái tư vị ốm bệnh kia thật không thoải mái, hắn ý thức được về sau mình không bao giờ ... nữa dầm mưa, sinh bệnh nằm ở ngủ trên giường vài ngày, thắt lưng đều nhanh gẫy ra.

     "Yêu, còn quá có tinh thần thôi." Dương Vân đẩy cửa ra, vui sướng khi người gặp họa đi về phía Vũ Văn Tu, hắn hoàn toàn đem ngày hôm qua Vũ Văn Ngạn cố tình gây sự tính trên người Vũ Văn Tu, tục ngữ nói không sai, phụ trái tử hoàn*, hơn nữa, mình còn không có đảm lược đi trêu chọc đường đường mưu gia của Vũ Văn gia, cũng là ông chủ của mình. (*= đời cha ăn mặn, đời con khát nước)

     "Ai!" Vũ Văn Tu thật sâu thở dài, hắn có thể nhận ra oán khí của Dương Vân đối họ Vũ Văn Ngạn đổ lên  mình, ai kêu nếu không phải mình tùy hứng sinh bệnh, hắn còn không có thêm việc phải làm.

     "Vì ngươi có thể nhanh chóng khỏi bệnh, cho nên ta quyết định tiêm cho ngươi." Dương Vân mở hòm thuốc, lấy ra một cái ống tiêm đặc biệt lớn, quơ quơ trước mặt Vũ Văn Tu, nhướng mày cười.

     Vũ Văn Tu nhìn thấy ống tiêm so với hai ngón chân cái mình gộp lại còn muốn to, nuốt nước miếng, mất tự nhiên hướng sang bên kia di động một chút.

     "Ta không muốn." Vũ Văn Tu kiên định nói, hắn từ nhỏ, mặc kệ là đời trước vẫn là đời này, hắn chỉ sợ tiêm, nếu đời trước nói cho người khác đường đường No.1 sát thủ sợ tiêm, như vậy phỏng chừng không ai dám tin, chính là hiện tại cho dù hắn có mạnh như thế nào, trước mắt thân phận vẫn là tiểu hài nhi, cho nên không có gì để  chống đỡ.

     "Úc, thì ra Vũ Văn gia Thiếu chủ sợ tiêm a." Dương Vân tự tiếu phi tiếu nhìn Vũ Văn Tu, bất quá nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, tuy rằng bản thân tràn ra đồng tình tâm, nhưng ai kêu lão ba ngươi như vậy đối với ta, muốn trách thì trách Vũ Văn Ngạn, nếu ngươi muốn oán giận, hãy đi oán giận Vũ Văn Ngạn đi.

     Dương Vân trong lòng ngây ngô cười, ác ý rõ ràng như vậy làm cho Vũ Văn Tu hắc tuyến đầy đầu, người này sao có thể nhỏ nhen như vậy, không phải chỉ là uy mình ăn cháo bị Vũ Văn Ngạn trừng đi, hơn nữa chỉ cấm ăn một bữa tối thôi, chuyện đó sao có thể trách ta.

     "Ngươi thật sự hảo nhàm chán, chỉnh không được Vũ Văn ngạn, liền chỉnh ta." Vũ Văn Tu đô đô miệng mình, bất mãn nhìn thấy ống tiêm trên tay Dương Vân.

     "Ta chính là vì sức khỏe của ngươi mà suy nghĩ thôi" Dương Vân chột dạ gãi mặt, quay mặt sang hướng khác, "Ngươi đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."

     "Ngươi là quân tử? Nói phỏng chừng không ai tin tưởng, ngươi xem nhìn ngươi... Uy, từ từ, lấy ra, không được đụng ta." Vũ Văn Tu nhìn thấy ống tiêm hướng về phía mình đi tới, lại nhìn bộ dạng gian xảo của Dương Vân, chột dạ lui về phía sau, cho đến khi lùi sang phía mép bên kia giường, chỉ còn 0.1cm sẽ ngã xuống sàn. Thế nhưng Dương Vân tuy nói là một bác sĩ riêng, nhưng nhiều năm qua vẫn đi theo Vũ Văn Ngạn vào sinh ra tử, thân thủ tuyệt đối không kém, nhanh tay lẹ mắt túm lấy chân hắn kéo lại.

     Vì bệnh nặng mới khỏi, Vũ Văn Tu chưa khôi phục sức lực, phỏng chừng ngay cả một tầng đều không có, cho nên chỉ có thể kêu to: "Vũ Văn Ngạn, nếu ngươi không đến, đứa con ngươi hôm nay sẽ mệnh tặng tay người, Vũ Văn Ngạn... "

     Dương Vân nhìn thấy Vũ Văn Tu kêu to, quyết định tăng nhanh tốc độ, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, nhanh chóng giải quyết, nếu không nhìn thấy Vũ Văn Ngạn đi nhà ăn ăn cơm, mình còn không dám xuất hiện, bằng không chờ Vũ Văn Ngạn trở về, nhìn đến mình tra tấn người của y, đoán chừng mình dù có 9 cái mạng cũng không đủ để tiếp tục hưởng thụ nhân sinh cuộc sống đi.

     Mạnh tay lôi Vũ Văn Tu trở lại trên giường, chuẩn bị ép hắn xuống, thế nhưng tay lại đột nhiên bị người dùng lực túm chặt lấy, hơn nữa Dương Vân lúc này cảm giác được sau lưng mình thực lạnh, chỉ có thể lấy tốc độ cực kỳ thong thả, xoay người, nhìn thấy lấy hàn khí trứ danh*, Vũ Văn Ngạn, cùng Vũ Văn Thần đứng ở phía sau lưng y, cười cực kỳ happy cùng Lăng và mọi người. (* Nổi danh bằng sự lạnh lùng)

     "Uy, ngươi tới thực chậm, chậm thêm một chút nữa, có lẽ ngươi liền trực tiếp thấy “thi thể ” đứa con ngươi." Thấy Dương Vân đã buông ra, Vũ Văn Tu thích đùa dai lại bắt đầu tác quái .

     "Vậy sao?" Vũ Văn Ngạn buông ra bàn tay đang túm lấy tay Dương Vân, di chuyển, " nhẹ nhàng" vỗ vỗ lên vai Dương Vân, lãnh khốc nhìn vào cái kẻ nhỏ mọn lúc này đã tìm không thấy phương hướng.

      Mặc dù đối với Vũ Văn Ngạn mà nói, lực đạo tay y chụp lên vai Dương Vân đã muốn rất nhẹ, nhưng ở trong mắt những người khác xem ra nếu y dừng thêm một tầng lực, có lẽ Dương Vân sẽ trọng thương đi.

     "Ta, không có, không có, chỉ là, chỉ là... " Dương Vân ấp a ấp úng, nơm nớp lo sợ nhìn Vũ Văn Ngạn trong vẻ  nghiêm túc mang theo hơi thở lạnh thấu xương, lại nhìn cái ống tiêm cỡ đại trong tay, tròng mắt vừa chuyển, gãi gãi sau gáy,"Chỉ là vì sức khỏe của con trai ngươi, tiêm một mũi thôi."

     "Thật sự?" Vũ Văn Ngạn nhướng mi nhìn có chút điểm chột dạ Dương Vân, tựa hồ không tin tưởng lắm.

     "Đương nhiên... " Dương Vân phi thường chân thành biểu đạt ý nguyện của mình, vỗ vỗ ngực, chính là nói được một nửa, lại bị Vũ Văn Tu chặn ngang.

     "Tất nhiên không phải là thật." Vũ Văn Tu nửa quỳ nửa ngồi ở trên giường, thừa dịp Dương Vân không chú ý, đoạt lấy ống tiêm trong tay hắn, chỉ vào nó, vẻ mặt ủy khuất, "Các ngươi nhìn xem, có người nào ‘ nhân tâm nhân thuật ’ lại dùng cái ống tiêm lớn như vậy?" Vũ Văn Tu tăng thêm “nhân tâm nhân thuật” bốn chữ, biến thành ám chỉ Dương Vân là cái ‘ biến thái ’ bác sĩ.

     "Ha ha ha ha, cáp." Vũ Văn Thần thật sự không nín được, bụm chặt lấy miệng, cười đến gập cả thắt lưng, "Tiểu Tu nhi, ngươi thật là hảo đáng yêu."

     Lăng ở một bên nghe thấy lời Vũ Văn Thần, gật gật đầu, tỏ vẻ tràn đầy đồng cảm.

     "Dương Vân, ta xem ngươi là cảm thấy cuộc sống của mình rất thư thái, vậy..." Vũ Văn Ngạn khoanh tay lại trước ngực, híp hai mắt nhìn chằm chằm Dương Vân lúc này không biết làm sao.

     "Ta, ta, nhớ tới còn có việc, trước hết trở về phòng , cho nên... " Dương Vân không ngừng lui về phía sau, sau đó nhìn mình cách cửa không xa, cắm đầu cắm cổ lao ra khỏi phòng Vũ Văn Ngạn, chạy về phòng mình .

     "Ngươi liền như vậy buông tha kẻ quan báo tư thù* này sao?" Vũ Văn Tu bất mãn nhìn Vũ Văn Ngạn, "Nếu không phải ngươi khi dễ hắn, hắn, hắn còn không khi dễ con trai ngươi a."  (* lấy việc công báo thù riêng)

     "Sẽ có người thu thập hắn." Vũ Văn Ngạn nói, nhìn nhìn Vũ Văn Thần vẫn đang mải mê cười, rồi lại nhìn Lăng, ý bảo anh đem mấy cái ống tiêm kim tiêm này ra bên ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.

     "Có điều... có điều... người giáo huấn hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay." Vũ Văn Thần nhìn Dương Vân chạy trối chết, nghĩ đến người kia sắp xuất hiện, liền cao hứng.

     "Thần, công tác của ngươi dường như còn chưa xong đi." Vũ Văn Ngạn cắt ngang sự sung sướng của Vũ Văn Thần, lạnh lùng nhìn hắn.

     "Nga, hình như đúng vậy, ta đi, ta đi." Nhìn thấy Vũ Văn Ngạn biến sắc mặt, vì không nhóm lửa đốt diêm, Vũ Văn Thần vội vã xoay người bước đi.

     " Khắc tinh của Dương Vân là ai?" Vũ Văn Tu không rõ, dò hỏi nhìn Vũ Văn Ngạn.

     "Đường Phong." Vũ Văn ngạn sờ sờ mái tóc Vũ Văn Tu, ôm lấy hắn, để hắn ngồi trên đùi mình, sau đó phân phó chuẩn bị bữa sáng.

     Chỉ chốc lát sau, khắp tầng lầu liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Dương Vân, mà trong một căn phòng  khác thì hai phụ tử Vũ Văn nhàn nhã ăn điểm tâm.

     Sau đó, liền diễn biến thành tình trạng như hiện giờ, Dương Vân vì báo thù Vũ Văn Tu, cho nên mĩ kỳ danh viết, thuốc Đông y khả trị tận gốc, vì trừ tận gốc bệnh căn của Vũ Văn Tu, phải uống thuốc Đông y, cho nên, Lăng chỉ có thể nhìn Vũ Văn phụ tử mắt to trừng mắt
nhỏ.

     Dương Dương cao tay a, không ngốc như Thần Thần, có một phiên ngoại về “tiếng kêu thảm thiết vang khắp tầng lầu” vào ngày này của Dương Dương, ta sẽ đẩy lên làm liền với chương Bảy rồi mới làm tiếp chương Tám nhé bà con! ^^
____________
Chương 6

7 nhận xét:

  1. Ah! Tiểu phudu! ^^ Tối ta về lại up thêm phiên ngoại nghen! ^^

    Trả lờiXóa
  2. ths nag, ta cuoi vo ruot voi pe Tu, ban Duog Van, mi ban ay de thuog ghe gum ~ ta mog chg moi cua nang ^_^

    Trả lờiXóa
  3. @ http: E he he he...ta vừa up chap mới!^^

    Trả lờiXóa
  4. Xem ra Duong Van thong minh hon Than con bjet tra thu lai trong khj Than thi cu bj fu tu khi de hoai ko con manh giap nha

    Trả lờiXóa
  5. aaaaaaaaaaaa. ta uc che chet dy... cai firefox cua ta bi loi~,cu ngoi` dc 30' la` dissconect aaaaaaaaaaaaaaaa.....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ac ac,ta vua` to' cao no xog la` no' da' ta bay ra ngoai` lun
      thui ta vao` = expl nhug chay cham vat va~. huhuhu

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment