1.
“Đan, gần đây anh có điểm gì là lạ.” Bành Linh Linh nằm trên ngực La Đan, lột vỏ trái nho đút vào trong miệng hắn. “Sao có thể,” La Đan vỗ vỗ nàng mông đẹp, “Có phải là anh còn chưa có uy* cưng no bụng, không hài lòng ?” (* đút cho ăn, uống, tuy nhiên ở đây thì Đan Đan không dùng với nghĩa này, Đan Đan 35! =.=”)
Bành Linh Linh nhéo hắn một phen, lùi người lại, nói: “Gần đây buổi tối không thấy anh ra ngoài chơi đêm, tan sở là về nhà, số lần ân ái cùng người ta* cũng tăng nhiều, hơn nữa mỗi lần đều rất hung mãnh.” (* tự chỉ mình, nũng nịu)
“Như vậy cưng không vui sao?” La Đan khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, mắt nhìn trần nhà.
“Cũng không phải không thích a,” Bành Linh Linh cắn cắn môi dưới, “Chỉ là anh đột nhiên trở nên như vậy, cảm giác có điểm là lạ -- không phải là anh gặp chuyện gì đi?”
“Không có việc gì, đừng đoán mò . Đều nhanh kết hôn , còn suốt ngày đi bên ngoài chơi đùa, không phải có điểm không đúng sao. Từ nay về sau anh sẽ cố gắng ở cùng em nhiều hơn.” La Đan hôn lên trán nàng.
“Chính là... Anh cứ luôn ở bên em mỗi ngày như vậy, có thể nhanh chóng cảm thấy chán em không? Có khoảng cách mới có thể sinh ra cảm xúc nồng nàn a.” Bành Linh Linh lấy tay chải chải mái tóc La Đan, có điểm buồn rầu nói.
“Nhóc con ngốc nghếch, sau khi kết hôn, chúng ta còn có cả một đời muốn cùng nhau trải qua, sớm như vậy đã bắt đầu lo gần lo xa, không sợ mình nhanh già.” La Đan vuốt xuôi cái mũi của nàng, cười nói.
Khoảng cách sinh ra cảm xúc nồng nàn? Thật là bởi vì khoảng cách ? Người kia hắn với không tới, nếm không đến, một khi được thỏa nguyện thì sẽ quên lãng?
“Đan, điện thoại của anh.” Bành Linh Linh sờ sờ quanh mình, sờ đến bên giường thì thấy chiếc điện thoại đột nhiên vang lên tiếng, đưa cho La Đan.
“Uy --Uther, ngày mai ngươi lên máy bay? Hảo, đến lúc đó ta đi đón, gặp lại sau.” Cúp điện thoại, trong mắt La Đan dấy lên một đoàn lửa nóng âm trầm, xoay người ôm lấy Bành Linh Linh.
“Bảo bối, thêm một lần nữa, thế nào?”
___
“Hi, hoan nghênh trở về!” La Đan mở rộng hai tay, ôm một nam nhân thân hình cao lớn, đeo kính mắt có sợi dây tơ vàng lủng lẳng, “Ba năm không thấy, ngươi dường như một điểm cũng không thay đổi.”
“Có thể ngươi thay đổi rất nhiều, Đan.” Nam nhân đánh giá hắn.
La Đan cười khổ: “Loại ngày này quả thật phiền não a, đâu có dáng vẻ như ngươi, tự do tự tại. Lần này trở về, không phải chỉ là vì ta a?”
“Đương nhiên không phải.” Trên mặt nam nhân nổi lên một tia tiếu dung hiếm có, “Có người, rõ ràng không coi ta vào đâu chạy khỏi bàn tay ta, ta muốn đuổi theo bắt về.”
“Có người có thể chạy ra khỏi bàn tay ngươi?” Vẻ mặt La Đan không thể tưởng tượng nổi, “Cái này là loại người gì a.”
“Đương nhiên là trên đời này độc nhất vô nhị.” Nam nhân cười, tràn ngập sủng nịch.
“Cần ta hỗ trợ tìm người ?”
“Không cần, phương diện này, mạng lưới của ta có ích hơn so với của ngươi. Nếu ta cần gì khác, ta sẽ tìm đến ngươi.”
“Uther,” La Đan đắn đo một lúc, rốt cục cắn răng một cái, “Ngươi phải giúp ta làm một việc trước.”
___
“Tạ phu nhân, như thế nào lại có thời gian rảnh nhớ tới ta.” Lôi Tuyền đóng cửa phòng, hướng về phía nữ nhân ngồi ở trên ghế sa lon đi đến, hai tay ôm lấy vai nàng, cúi đầu thở nhẹ vào trong tai nàng.
Chợt thấy tiếng gió vang lên phía sau, anh mạnh nghiêng người tránh ra, nhìn lại, thấy một nam nhân thân hình cao lớn, đeo tơ vàng bên cạnh kính mắt nghiền ngẫm nhìn anh.
“Ngươi là ai?” Lôi Tuyền nghi hoặc hỏi, anh quả thực không có nửa điểm ấn tượng về người này, vừa rồi một cú phi cước, thật bén nhọn. Quay đầu nhìn sang nữ nhân đang co rúm lại trên ghế sa lon, thầm nghĩ, chẳng lẽ là tới bắt gian ?
Nam nhân cũng không đáp lời, mỉm cười, không hề báo trước, lại một cước đánh tới, thế tới rất nhanh, vượt xa cú đánh lén sau lưng vừa rồi. Lôi Tuyền rõ ràng trốn tránh không được, chỉ phải giơ cánh tay ngăn cản, ngạnh sinh sinh chống chịu một chút, liên lụy đến cánh tay trái chưa lành, nhịn không được hít vào một hơi.
Anh xem tình thế không ổn, phải áp dụng biện pháp “Lấy tiến làm lùi”, lựa theo thế công của người nọ mà phác qua, gập khuỷu tay thốc tới, cận thân quấn đấu*. (* = đánh giáp lá cà, đánh cự li gần)
Ánh mắt người nọ thoáng sáng lên, tựa hồ có chút tán thưởng, nhưng không có bối rối, không nhanh không chậm ngăn cản từng đòn công kích của Lôi Tuyền, động tác như nước chảy mây trôi.
Lôi Tuyền trong lòng sửng sốt, biết rõ đây là cực đại cao thủ từng nhận nghiêm chỉnh huấn luyện, thực lực tuyệt không phải loại như mình có thể so sánh, mặc kệ nguyên nhân gì, vẫn là tẩu vi thượng sách, vì vậy vừa đánh vừa chuyển mình ra phía cửa. Ngay khi anh cho rằng mình có thời cơ, một quyền đánh hư chiêu, người bắn về phía cửa, thân ảnh người nọ bỗng như quỷ mị phút chốc hiện lên trước mặt, chặn lối đi của anh, khóe miệng dắt một tia vui vẻ lạnh như băng: “Game over.” Một đòn atemi sắc sảo hướng về phía cổ anh đánh xuống.
Một tia ý thức sau cùng của anh có thanh âm nho nhỏ của người nọ, “Thật đúng như một con ngựa hoang khó thuần...”
___
Khi anh mở mắt ra, trước mắt là một gian phòng lạ lẫm, một chiếc giường lạ lẫm. Tứ chi mất đi tự do, bị khóa sắt khóa lại trên chấn song quanh giường.
Gian phòng thuộc loại cao cấp, giường cũng là giường cao cấp, khóa sắt xích chân tay cũng là sản phẩm chất liệu cao cấp. Lôi Tuyền giãy giãy, nhận ra không thể nào giật đứt được khóa sắt.
Mời một người như vậy ra tay đối phó anh, hao tốn tuyệt đối không phải ít, có nhất thiết bởi vì lão bà ngoại tình mà tốn nhiều khí lực như vậy đối phó một gã tiếp viên? Lôi Tuyền nhíu mày. Người này nhất định là biến thái! Nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây.
Mời một người như vậy ra tay đối phó anh, hao tốn tuyệt đối không phải ít, có nhất thiết bởi vì lão bà ngoại tình mà tốn nhiều khí lực như vậy đối phó một gã tiếp viên? Lôi Tuyền nhíu mày. Người này nhất định là biến thái! Nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây.
Khóa sắt không quá căng, còn lưu lại cho anh một chút không gian di động. Lôi Tuyền cố gắng hướng một bên động đậy thân thể, chính là khi dây xích bên kia đã bị kéo căng thẳng tắp, anh vẫn còn cách cổ tay bên này một chút.
Chỉ cần anh có thể sờ đến khóa, anh nhất định có cách! Ngay vào lúc anh nhịn đau để khóa siết lên xương cổ tay bên kia, sắp chạm đến một tay còn lại thì một thanh âm quen thuộc vang lên.
“Đừng uổng phí khí lực, đây là loại khóa hợp kim mật mã tám số đời mới nhất, không phải bằng chút sức lực trên tay ngươi có thể mở ra .”
Máu trong cơ thể Lôi Tuyền hầu như lạnh băng đi, anh không thể tin nổi, ngẩng đầu lên hướng ra phía cửa ra vào nhìn lại. Rõ ràng, thật sự, là hắn!
La Đan dựa cửa phòng, cầm trong tay một ly rượu nho màu đỏ, âm trầm nhìn qua Lôi Tuyền, trong mắt là ngọn lửa dục vọng cuồng loạn lượng lượng thiêu đốt.
“Tám ngày không gặp, ngươi khỏe không?” La Đan chậm rãi đi đến bên giường, hướng về phía Lôi Tuyền nâng chén rượu.
Lôi Tuyền nhìn hắn, không nói một lời.
Cổ tay, cổ chân của Lôi Tuyền đều bị còng siết phá da. Hắn ngượng ngùng cầm thuốc trị thương đã sớm chuẩn bị bôi lên cho Lôi Tuyền. Anh không nói chuyện, cũng không còn phản kháng, ngồi yên ở trên giường mặc hắn bôi thuốc, con mắt lại vẫn như vậy trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn cầm khăn mặt lau khô sạch phần cổ bị rượu nho làm ẩm ướt của Lôi Tuyền, hắn cởi bỏ bộ y phục rách nát còn vương lại trên người Lôi Tuyền, lấy ra bộ y phục mới đã sớm chuẩn bị tốt giúp anh mặc lên ngay ngắn, thẳng đến khi hai người mặt đối mặt đứng ở trong phòng, thẳng đến khi hắn đem Lôi Tuyền khôi phục lại như thể hết thảy đều không hề xảy ra, La Đan mới thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Không khí đình trệ đã lâu, đột nhiên, Lôi Tuyền cười cười, ngay tại khi hắn căn bản không thấy rõ nụ cười kia thì, gò má hỏa lạt lạt đau xót, đã ăn một cái tát, ngay sau đó, Lôi Tuyền trọng quyền oanh trên bụng hắn, khiến hắn văng vào góc tường, nhất thời đau nhức như dao xoắn, không nhấc nổi eo.
“Ông chủ La, ngươi --” Muốn nói cái gì, thủy chung lại chưa nói ra. Lôi Tuyền mở cửa bỏ đi.
Mồ hôi lạnh tuôn ra cùng với cơn đau, một lúc La Đan mới ngồi xuống. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, liếc gian phòng không có Lôi Tuyền, hắn cười khổ ngã lên chiếc giường lạnh như băng.
Xong rồi, hắn thật sự xong rồi...
___
Khoảng chừng đã nửa tháng rồi đi, La Đan khép lại văn kiện trong tay thầm nghĩ, không biết người ấy thế nào, quả thật như thế nào.
Hắn rất muốn đi nhìn Lôi Tuyền, nhưng hắn lại không dám đối mặt. Trước khi rời đi, người ấy cười, cười đến đủ khiến trong lòng La Đan hoàn toàn trống rỗng. Hắn cảm giác mình được mình ích kỷ, tham lam, tất cả những xấu xa vốn được tiền tài che phủ đều ở trước một nụ cười của Lôi Tuyền bại lộ không còn nơi ẩn trốn.
Coi như hết, cuối cùng cũng là hai người không chung một thế giới a...
“Ông chủ La, hôm nay có thể... hay không a? Nếu như cam lòng ném tiểu muội của ta một đêm, buổi tối nay có một cuộc hẹn, ngươi nhất định phải tham gia.” Bành Phi cười hì hì dò xét tiến tới.
“Cuộc hẹn loại nào?” La Đan nhíu mày, “Ta đã nhận lời Linh Linh trở về ăn món cá nàng tự tay nấu.”
“Chỗ Trần Viện trưởng mới tới một vị Tiến sĩ Y học mới về nước, họ Hàn, không có thân thế gì. Vụ Trữ Viễn là định giao cho hắn làm, tương lai gặp chuyện không may cũng tốt, vô sự cũng được, cũng không sợ liên quan đến người khác. Hôm nay mời hắn đi chơi, thuận tiện cùng Trần Viện trưởng trao đổi điều kiện, ngươi tốt nhất là nên có mặt”
“Được rồi,” La Đan cười cười, “Vụ này nếu như đã định, Trữ Viễn cũng không có cơ hội xoay người tái chiến. Đáng giá đi.”
“Ok, vậy ngươi nhận lời rồi, tan tầm cùng đi. Ta đi trước chuẩn bị tài liệu.” Bành Phi vui vẻ ra khỏi văn phòng, nhéo bí thư một cái, huýt sáo rời đi.
Cuộc sống lại chảy trôi trong chút ít tính toán cùng bị người tính toán.“Ta ngăn chặn bọn họ, ngươi lấy xe đi mau!” Những lời như vậy, khả năng cả đời cũng sẽ không còn nghe thấy được. La Đan nhìn qua bức tường thủy tinh, bầu trời rộng tráng lệ một màu u ám.
___
“Bọn họ đến!” Bành Phi kéo tay La Đan còn đang thất thần, nghênh đón hai người vừa mới vào cửa.
“Trần Viện trưởng, thực đúng giờ a. Bác sĩ Hàn, vị này chính là Tổng tài của chúng ta, La Đan.” Bành Phi lại quay đầu giới thiệu hai người mới đến với La Đan, một trong hai người là nam nhân mang tơ vàng trên kính mắt, “Vị này chính là Bác sĩ Hàn.”
La Đan lập tức mở to hai mắt nhìn. Uther, hắn... hắn khi nào thì thành “Tiến sĩ Y học mới về nước” !
Uther lại cười meo meo mà giơ bàn tay cho hắn: “Xin chào, La tổng tài, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Một bộ không hề quen biết.
La Đan hiểu ý cùng hắn bắt tay chào hỏi, hàn huyên vài câu, mọi người ngồi trở lại chỗ cũ. La Đan nhịn không được cao thấp dò xét Uther, người này giống hệt một con tắc kè hoa, ngồi ở chỗ kia nhã nhặn, chuyện trò vui vẻ, đâu còn cái kia lãnh khốc tiểu tử mặt cả ngày không có nổi một biểu tình.
Càng nghĩ càng kỳ quái, hắn thật sự ngồi không yên, lấy cớ đi toilet, quả nhiên trong chốc lát, Uther cũng chạy tới.
Không đợi hắn mở miệng, Uther cười nói: “Thế nào, ta có giống một Tiến sĩ Y học mới về nước không a?”
“Ngươi làm cái quỷ gì a, êm đẹp xen vào náo nhiệt làm gì.” La Đan bất đắc dĩ nói, “Còn Y học tiến sĩ, ngươi cũng không sợ làm chết người.”
Uther cười cười: “Ta tìm được người ta muốn tìm cho nên ở lại, tại nơi gần nhất tìm công tác, đãi ngộ cũng không tệ lắm a.”
La Đan thở dài: “Còn đãi ngộ không tệ, người ta đó là đang chuẩn bị lợi dụng ngươi làm người chịu tội thay .”
“Ngươi là chỉ công tác xem xét vụ Trữ Viễn?” Uther tỏ vẻ đã tính trước, “Ta đã xem qua, diện tích bỏng đạt trên 70%, thương tích cùng sản phẩm của Trữ Viễn có liên quan, làm tiếp một ít tư liệu báo cáo kỹ càng, trên cơ bản có thể xác định chắc chắn.”
“Ngươi... Chẳng lẽ thật là học Y?” La Đan ngơ ngác nhìn hắn.
Uther cười meo meo, vỗ vỗ hắn: “Ngươi nghĩ sao?”
“Trời biết ngươi đến tột cùng là đang làm gì.” La Đan lắc đầu, “Bất quá ngươi phải biết rằng, vụ này sở dĩ tìm ngươi làm, không phải bởi vì danh hiệu Tiến sĩ Y học của ngươi, mà là bởi vì ngươi không có thân thế, thuận tiện tùy thời đẩy đi gánh tội thay.”
Uther cười, khóe mắt hiện qua một tia sáng lạnh: “Thủ đoạn nham hiểm kiểu con nít này của các ngươi ta còn không biết rõ? Yên tâm đi, chỉ bằng lão già họ Trần kia cũng muốn chơi ta?”
La Đan gật đầu: “Ngươi có phòng bị là tốt rồi.”
“Chờ anh một lát, anh sẽ ra ngay.” Cửa vào toilet truyền đến thanh âm làm cho La Đan toàn thân cứng đờ, như thế nào lại trùng hợp như vậy, thanh âm này, chính là thuộc về người hắn vẫn muốn đi nhìn, lại không dám nhìn tới, Lôi Tuyền. Từng có bản lĩnh nghe một lần không quên, Uther nghiền ngẫm quét mắt qua La Đan, mục quang cũng hướng về phía cửa ra vào nhìn lại.
Trên hành lang, Lôi Tuyền cúi đầu hôn một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp trong lòng, xoay người hướng về phía toilet đi tới. Sáu ánh mắt trên không trung không hẹn mà gặp, Lôi Tuyền khẽ run lên, nhìn nhìn La Đan, lại nhìn lướt qua người đã cùng mình giao thủ Uther, rốt cục cười cười: “Ông chủ La, sao trùng hợp như vậy.”
Nụ cười của Lôi Tuyền khiến La Đan không biết làm sao. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, người ấy thủy chung cũng chỉ là cười cười, làm cho người ta không có cách nào đoán được người này đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Thật muốn xé toang nụ cười của người đó, nhìn xem nội tâm chân thật của anh ta.
Thẳng đến khi Lôi Tuyền đã sát qua bên người mà đi vào phòng trong, La Đan mới buồn bã thu hồi ánh nhìn. Ngoài cửa, cô bé kia đang không có việc gì, hết nhìn đông lại nhìn tây, dáng vẻ thanh xuân tịnh lệ đâm đau đớn đôi mắt La Đan. Vào lúc đó, hắn ý thức được, Lôi Tuyền cũng có bạn gái.
Ài, TT-TT Đan Đan thật ngốc, đã yêu đến mức đó rồi mà còn... TT-TT
_____________
tem kụa ta
Trả lờiXóaVào mụn 1 tí là ko đc tem oy. tự gắm nhấm nỗi buồn
Trả lờiXóa*ôm*
Trả lờiXóa*dụi dụi*
*cọ cọ*
.
.
.
.
hảo chán ah~ máy ta die ròi...
quạt chip hỏng ròi...
250k ế... tiền ơi..
.
.
.
Tuyền Tuyền là công nhể, sao Đan Đan lại "ăn" trước a? Còn UTher, tên gì mà vui thế?!
*lại ôm, lại dụi, lại cọ cọ..*
Meo~~
@ phudu: ủa, sao nàng lại vào giờ này? Ta tưởng nàng muộn mới về đến?
Trả lờiXóa@ tiểu keke: Ta up sớm cả tiếng đồng hồ, có ai thèm vào buôn với ta đâu! *Giận dỗi* *Giận dỗi*
@ tiểu Nhã: *Ôm ôm* *Vuốt vuốt* Mí hum ni chưa qua thăm nàng, *xoa xoa đầu* Ngoan, ngoan! Ta xoa đầu nè...^^ Mà sao cái quạt chip tăng giá ghê vậy? Trước ta mua mới có mấy chục ngàn ah...Mà chạy ngon luôn!
Đan Đan e rằng đời này kiếp này cũng chỉ có mỗi lần này là mém được làm 1 thôi nàng! Ai bảo ẻm hư, nghịch dại, sau này bị anh quần tơi bời cũng không có chỗ để nói!
Trong truyện ta cũng chưa từng gặp tên tiếng Trung của Uther...Anh này đại loại là sát thủ hay mafia gì đó ở nước ngoài, tóm lại là lão đại, rất có uy danh. Ảnh chạy loạn khắp thế giới để tóm người iu của ảnh về, đáng tiếc người iu của ảnh lại... TT^TT
Giờ mới vào nhà nàng dc. Hôm nay nàng up chap mới sớm nhỉ
Trả lờiXóaHôm qua ta làm về sớm nên vào nhà nàng sớm.
Trả lờiXóaMà truyện này chả biết mọi người nghĩ sao chứ ta thương Đan Đan quá :(
Mà ta tò mò với tính cách của Lôi Tuyền, phải dư lào anh ý mí yêu ngược trở lại Đan Đan đây
p/s: nàng hết shock với Hào Môn chừa *đỏ mặt*, quay trở lại làm típ được hem?
Ta thấy anh Tuyền tẩm ngẩm tầm ngầm thế thui chứ chưa bít sau này thế nào nha'. Nàng ui sao ta ko vao blog của nàng bằng điện thoại được. Nó cứ nhảy ra hỏi " đây là trang web ....Bạn có muốn tiếp tục?". Ta nhấn tiếp tục thì nó cứ hỏi lại. Tóm lại là ta pó tay TT^TT
Trả lờiXóaOa, cmt của ta lại vào hòm spam rùi. Ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm tức không nhào đc vào hòm spam lôi cmt ra
Trả lờiXóa@ tiểu keke: Rồi, ta lôi comt của nàng ra rùi đó! Ngoan, ngoan! *Xoa đầu* *Xoa đầu*
Trả lờiXóaVề vụ cảnh báo, có lẽ là tại ta mới để chế độ cảnh báo nội dung của Blogger, ta sẽ xem lại (qua di động của ta) nếu thấy bất tiện quá ta sẽ thử bỏ chế độ cảnh báo nội dung xem nó có trở lại bình thường không. Iu nàng! ^^
@ tiểu phudu: hà hà, ta mới up chap mới, nàng coi đi rùi biết Lôi Lôi "có gì" với Đan Đan không... Hờ hờ hờ... Bộ nì có cái quái chiêu là Lôi Lôi không hề được miêu tả tâm lý, tất cả diễn biến tâm lý của ảnh đều được thể hiện qua hành động, một ít là qua "sự vạch trần" của La Đan, vầy nên phải hết sức tập trung vào hành động của ảnh, nếu không thì có giời mí biết ảnh nghĩ cái gì trong đầu! ^^
Trả lờiXóaP/s: Ta lại làm Hào Môn đây, nhưng có lẽ hôm nay và ngày mai thì chịu, ta phải chiến nốt cái tiểu luận để ngày kia còn nộp đã!
@ chimcanhcut: Hờ hờ...*Đỏ mặt* ta quăng post lung tung, cứ lúc nào rảnh là tranh thủ quăng lên!
Trả lờiXóaMình thấy hứng thú với anh Uther kia lắm nha o biết có bộ nào riêng về anh ý o nhỉ
Trả lờiXóaà mà 1 lúc mới nhớ ra trong này o phải mí anh đều cong không biết anh Uther có cong o nhỉ? nhưng mình nghi ngờ ảnh o thẳng à
Trả lờiXóa@ kamikaze: TT^TT "Bộ nào về anh ý" để làm gì khi mà ảnh... iu phụ nữ hả nàng!!!!!TToTT Người iu của ảnh tính cách cũng hay ghê lắm, nếu làm Nữ vương thụ thì đúng form quá rùi, nhưng mờ chị ý lại là...phụ nữ!Không biết nên khóc hay nên cười!
Trả lờiXóaTrong bộ nì có một cp phụ là sát thủ, cũng iu lắm!^^
ui truyện hảo hay nga!
Trả lờiXóacơ mà ta vẫn chưa mò đc pass
nên mấy đoạn cao trào vẫn chưa đc đọc.
hic
cái này bạn có chuyển sang bên biệt viện không vậy? cái này lại bị hỏi mật khẩu :-?
Trả lờiXóahjx tar xem = dt mak may fan dx bao ve = mat khau ak k lan nao no mo ra het nag oj!!!!!
Trả lờiXóaHiện giờ tớ chưa up phần này sang bên Biệt viện nên chưa đọc được bằng ĐTDĐ, bạn đọc trên máy tính vậy nhé.
Xóa