Đệ tứ chương: Sinh bệnh, bác sĩ gia đình.
"Sao bỗng nhiên lại im lặng?" Vũ Văn Thần đứng dưới lầu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn sang Lăng, "Hay là đã xảy ra chuyện? Mới rồi còn ồn ào như vậy... "
Lăng lắc lắc đầu, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng có thể buông xuống, "Sẽ không có chuyện gì, có chủ nhân ở đó, Thiếu chủ chắc chắn sẽ ổn."
Lăng biết, cho dù chủ nhân của anh lửa giận có lớn đến mấy, nhưng ở trước mặt Thiếu chủ cũng chỉ là tiếng sấm to mưa rơi nhỏ, hơn nữa, anh có thể nhận ra được sự đối đãi của chủ nhân đối với Thiếu chủ đã hoàn toàn vượt qua giới hạn của phụ thân với đứa con, hoàn toàn vượt qua cả tình cảm phụ tử, vậy nên bây giờ hẳn là gió êm sóng lặng .
"Đã ổn? Vậy có nghĩa là ta có thể đi lên đó xem tiểu Tu rồi?" Vũ Văn Thần hưng phấn xông lên lầu hai, chỉ để lại Lăng, mà anh cũng đã không kịp bắt lấy hắn. Lăng, quả thực không giống Vũ Văn Thần, dám cãi lời Vũ Văn Ngạn, vì thế anh chỉ có đứng tại chỗ mà âm thầm cầu nguyện trời đất phù hộ Vũ Văn Thần được hết thảy bình an .
"Tiểu Tu nhi." Thanh âm tranh cãi ầm ĩ phá vỡ bầu không khí im lặng trong phòng ngủ, Vũ Văn Tu buông hai cánh tay vẫn đang vờn quanh thắt lưng Vũ Văn Ngạn, nghiêng đầu nhìn ra cửa, nhìn thấy Vũ Văn Thần đang lo lắng lấp ló, hắn lộ ra một vẻ tươi cười trấn an.
"Tiểu Tu nhi, đã xảy ra chuyện gì?" Vũ Văn Thần bước đến gần bên giường, hoàn toàn không nhìn vẻ lạnh ngắt như băng của Vũ Văn Ngạn, cúi xuống chăm chú nhìn cháu yêu.
"Thần thúc, ta không sao." Vũ Văn Tu cười nhìn Vũ Văn Thần.
"Nhưng ta nghe nói... "
Không đợi họ Vũ Văn Thần nói hết câu, Vũ Văn Ngạn đã tươi sống cắt ngang, "Thần, ngươi im miệng, không có việc gì, đi ra ngoài." Thanh âm của Vũ Văn Ngạn lãnh khốc, cả người chỉ tỏa ra hàn khí, không khỏi khiến Vũ Văn Thần lui ra phía sau vài bước.
" Thế nhưng..." Vũ Văn Thần nhìn thấy cặp mắt sáng lòe bao hàm lửa giận của ca ca, đành phải nuốt mấy khẩu nước miếng, nuốt vào cả lời nói.
"Thật sự, thúc thúc, ta không sao, ngươi có thể yên tâm, ngươi hãy..." Vũ Văn Tu nhìn thấy Vũ Văn Thần bị khí thế của Vũ Văn Ngạn chấn nhiếp, bất đắc dĩ thở dài. Hắn biết, Vũ Văn Ngạn không muốn người khác vô tình bức hắn phải nói ra những điều hắn không muốn nói, có điều, hắn chưa nói hết đã có cảm giác đầu đau choáng váng, trước mắt chao đảo, hoa lên, rồi tất cả dần dần rơi vào bóng tối, trong khi mơ hồ hắn còn nghe thấy có người đang gọi mình, là ai? Thật ồn! Hắn chỉ muốn được ngủ một giấc mà thôi.
Ánh chớp lóe sáng ở chân trời Đông, mây đen quay cuồng kéo đến, ngoài cửa sổ gió cuộn lên, cây cối không ngừng lay động.
Vũ Văn Thần nhìn chằn chằm Vũ Văn Tu đang buồn ngủ và mệt mỏi tựa trong lòng Vũ Văn Ngạn, hơn nữa cũng cảm thấy hơi thở của hắn thực mỏng manh, " Tiểu Tu nhi, ngươi làm sao vậy? Thanh âm của ngươi không ổn lắm..." Vừa nói hắn vừa vươn người đến.
Vũ Văn Ngạn rõ ràng cảm giác được Vũ Văn Tu rất không bình thường, lại nhìn thoáng qua Vũ Văn Thần đang khẩn trương không thôi, đưa tay đặt lên trán Vũ Văn Tu, lãnh khí càng tỏa ra rợn da gà. Không đợi Vũ Văn Thần kịp hỏi, thanh âm lãnh lẽo của Vũ Văn Ngạn đã vang lên:" Đi đến tủ quần áo, lấy quần áo khô của hắn đến đây."
Nói xong, y liền tự mình ôm Vũ Văn Tu đi vào phòng tắm. Lúc này, Vũ Văn Tu cảm giác mình thực mệt nhọc, tứ chi tựa như bị chất hóa học mềm hoá, nhưng lại thực đau nhức, hơn nữa thân thể trong goài đều như bị người đem ngâm vào trong nước đá.
Hảo lạnh! Cả căn phòng không ngừng xoay trong, hảo khổ sở, thật sự hảo khổ sở. Vũ Văn Ngạn cảm giác được sự run rẩy nhè nhẹ của thân hình nho nhỏ trong lòng mình, y không nói gì thêm, nhanh chóng đem quần áo ướt nhẹp trên người Vũ Văn Tu cởi ra, sau đó cũng tự thoát quần áo của mình, ôm chặt lấy hắn, mở nước ấm chảy vào bồn.
Nhìn dòng nước nóng ấm chảy vào bồn tắm, Vũ Văn Ngạn chỉ cảm thấy lúc này thời gian trôi qua thật chậm. “Lạnh!” Thanh âm run rẩy, mơ hồ rơi vào tai Vũ Văn Ngạn, y chỉ có thể càng ôm chặt lấy Vũ Văn Tu, đem nhiệt lượng từ chính thân thể mình truyền sang cho hắn. Trong lúc mơ hồ, bản thân Vũ Văn Tu cũng đã cảm thấy được sự ấm áp, có điều hơi ấm ấy hảo xa xôi, hắn muốn bắt lấy thế nhưng lại không tìm thấy.
Nhìn nước đã bắt đầu dâng lên vừa đủ trong bồn, Vũ Văn Ngạn đem Vũ Văn Tu thả vào trong nước ấm, thỉnh thoảng giúp hắn tẩy trừ thân mình.
Vũ Văn Thần sốt ruột cầm bộ quần áo chạy đến phòng tắm, nhìn thấy Vũ Văn Ngạn đang giúp cháu yêu của mình lau khô thân thể, hắn vội vã bước đến đỡ lấy Vũ Văn Tu, giúp cháu yêu mặc vào y phục mới, sau đó tiếp nhận lấy Vũ Văn Tu từ tay Vũ Văn Ngạn, bọc hắn vào trong một tấm chăn đơn, mang về giường.
Nóng quá! Thân thể Vũ VănTu nóng bỏng như bị hơ trên lửa, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ vì sốt cao mà biến hồng, môi còn giống như có chút khô nứt.
Vũ Văn Thần lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ, vịn tay lên thành cầu thang, khẩn trương la to xuống dưới: "Lăng, bác sĩ, Vân đâu? Mau đi tìm hắn đến."
Vũ Văn Ngạn tùy tiện khoác lên bộ y phục ở nhà, động tác mềm nhẹ ôm Vũ Văn Tu vào trong lòng, lại sờ sờ trán hắn. Y vỗ nhẹ lên khuôn mặt hắn, nhẹ giọng gọi, ý đồ đánh thức hắn. "Tu nhi? Tu nhi? Tỉnh Tỉnh? Nhìn ta."
"Nước...nước..." Thanh âm mỏng manh vọng ra từ trong vòng tay của Vũ Văn Ngạn.
Nghe thấy thanh âm của hắn, Vũ Văn Ngạn tự mình đi rót nước, kề ly nước nên làn môi khô nẻ của Vũ Văn Tu, chậm rãi uy hắn, không biết có phải vì y uy quá nhanh, hay là dùng sức rất mạnh, nước chảy dọc theo miệng hắn chậm rãi lan xuống dưới, thấm ướt cổ áo hắn.
Không có cách nào, Vũ Văn Ngạn đành ngửa cổ uống một hớp nước, ngậm trong miệng, sau đó đưa môi mình kề sát miệng Vũ Văn Tu, chậm rãi nhả nước vào.
Ý thức mông lung, Vũ Văn Tu cảm giác có một đôi bàn tay mát lạnh vuốt ve mình, đồng thời, môi đụng tới một thứ mềm mại mà nóng ẩm, chỉ chốc lát sau một làn nước thanh lương liền trôi vào trong miệng.
Lạnh!Thật lạnh! Sau lưng gợn lên từng đợt lạnh cả người. Vũ Văn Tu càng không ngừng phát run, hai tay tự ôm chặt lấy thân mình, nhận ra hành động của người nằm trong lòng mình, Vũ Văn Ngạn lập tức ôm chặt lấy hắn, quấn kín tấm chăn đơn cho hắn, sau đó đi về phía tủ áo lấy ra một chiếc chăn lông.
"Thần, bác sĩ." Vũ Văn Ngạn nhìn thấy Vũ Văn Tu mặt tái nhợt , sắc mặt y cũng trầm xuống, ngoảng đầu ra cửa lớn tiếng.
"Ca, sẽ có ngay, có ngay đây." Vũ Văn Thần đã kêu Lăng đi thúc giục, bản thân thì vội vã chạy đến bên Vũ Văn Tu, lo lắng nhìn thấy người nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh.
Không quá lâu sau, bác sĩ tư nhân của họ Vũ Văn đã chạy đến biệt thự.
Vị bác sĩ này tên là Dương Vân, là bác sĩ riêng của Vũ Văn Ngạn. Thoạt nhìn ước chừng ngoài 30 tuổi, mặc Âu phục đen, làn da trắng nõn, trên sống mũi cao thẳng mang một bộ kính mắt viền vàng, có vẻ tao nhã nho nhã.
Nam nhân này mang theo hòm thuốc chuyên dụng, cẩn thận chẩn đoán bệnh cho Vũ Văn Tu.
"Thế nào?" Vũ Văn Ngạn ngồi ở phía bên kia giường, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vũ Văn Tu, lẳng lặng nhìn, bất quá, lãnh khí của y chỉ tăng chứ không giảm.
Nghe thấy câu hỏi của y, nam nhân tao nhã đẩy kính mắt, nhìn lên tấm rèm đóng kín, "Mở cửa sổ ra, không khí trong này hiện không lưu thông được." Vũ Văn Ngạn nhìn thoáng qua Lăng ý bảo anh làm theo lời bác sĩ.
Dương Vân ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Vũ Văn Ngạn, tiếp tục nói: "Hắn ngâm mình trong mưa lại không kịp thời xử lý nên cảm mạo phát sốt, trước tiên ta tiêm cho hắn một mũi hạ sốt, sau đó truyền dịch, chờ hắn tỉnh lại cho hắn uống thuốc theo đơn là ổn."
Nói xong, Dương Vân lập tức tiêm cho Vũ Văn Tu, sau đó lại lấy từ trong hòm thuốc ra một ít thuốc viên màu trắng đưa cho Vũ Văn Thần, "Cách 3 giờ cho hắn uống một lần, 2 giờ sau ta lại đến truyền dịch cho hắn."
"Ân, tất cả đều đi ra ngoài đi." Sự tình giải quyết xong rồi, Vũ Văn Ngạn lập tức tiễn " khách" , hoàn toàn không chút lưu tình.
"Uy, ta nói cho ngươi biết,Vũ Văn Ngạn, ta ngay cả cơn buồn ngủ còn chưa tỉnh đã bị người lôi đến đây, tốt xấu ta cũng chưa ăn cơm, ngươi không cảm ơn được một câu, xong việc liền vứt, có biết ta có bao nhiêu mệt mỏi không?" Dương Vân bắt đầu khóc lóc kể lể, mang một bộ dáng đáng thương hề hề, “Ta nói a, người trên giường rốt cuộc là ai, một đám các ngươi vì hắn khẩn trương muốn chết."
Vũ Văn Thần buông bao thuốc vừa nhận, bất đắc dĩ nhìn Dương Vân, rất rõ tiểu tử này đang diễn trò, vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn vẫn là nhanh lên nhân rời đi đi, bằng không chờ Vũ Văn Ngạn phát hỏa, xem chừng hắn mấy ngày mấy đêm đừng nghĩ ngủ.
Dương Vân hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Vũ Văn Thần, ra vẻ đáng thương nhìn chằm chằm đứa nhỏ nằm trên giường .
Vũ Văn Ngạn liếc mắt nhìn Dương Vân một cái, lạnh lùng: "Hắn làThiếu chủ của ngươi, xem bệnh cho hắn làtrách nhiệm của ngươi, nếu ngươi không muốn làm, vậy cút đến chỗ Đường Phong đi."
"Dựa vào! Vũ Văn Ngạn, hảo, xem như ngươi đủ vô tình, ta đi còn không được!" Dương Vân nháy mắt mấy cái, ý bảo Vũ Văn Thần đi ra cùng, hắn có chuyện cần hỏi. Không để Vũ Văn Thần lên tiếng thắc mắc, Dương Vân túm lấy hắn lôi đi ra ngoài hành lang.
"Tiểu hài nhi kia rốt cuộc là ai? Ngươi không phát hiện Vũ Văn Ngạn như vậy là trăm năm khó thấy nga!" Dương Vân cợt nhả nhìn Vũ Văn Thần cùng Lăng.
"Chủ nhân không phải đã nói rồi sao, hắn làThiếu chủ của ngươi." Lăng trấn định trả lời.
"Thiết, nói cũng bằng không nói, Thiếu chủ? Đùa kiểu gì vậy, ta xem có thể là tiểu tình nhân của Vũ Văn Ngạn thì có, cứ nhìn Vũ Văn Ngạn khẩn trương như vậy, tám phần không sai." Dương Vân sờ sờ cằm, đắc chí hẳn lên "Thật không nghĩ Vũ Văn gia lại có khẩu vị này."
Vũ Văn Thần trắng mắt liếc gã nam nhân ngu ngốc ra vẻ trinh thám bên người, "Ngươi có thể trực tiếp đến hỏi ca ca." Nói xong, hắn xoay người rời đi, trở về phòng xử lý công tác.
"Cái gì thôi, Vũ Văn gia không có một ai là người tốt!" Dương Vân phi thường bất mãn cất tiếng oán giận.
"Ai! Người đó là Vũ Văn Tu, là con thân sinh của chủ nhân, là Thiếu chủ chân chính của Vũ Văn gia." Lăng quả thực bất đắc dĩ nhìn cái người đầu tiên là tự hỉ sau đó trợn mắt há hốc mồm bên cạnh mình, rồi anh cũng xoay người đi phân phó quản gia chuẩn bị khách phòng cùng đồ ăn, xem ra, phỏng chừng tiểu thiếu gia một ngày không tốt, Dương Vân sẽ không thể đi khỏi.
Dương Vân bị kinh hách, sửng sốt hơn nữa ngày, "Cái gì ~" tiếng kêu chói tai quanh quẩn khắp tầng lầu.
____________
tem a~~~~, ta xí nha
Trả lờiXóabạn Dương Vân thật là đáng êu wá a~~~ cp cùng với Đường Phong ~
Trả lờiXóaThs nàng ,... iu nàng nhứt a ^_^
@ http: ^^ Tiểu Dương Dương cũng thuộc type như Thần Thần, nhưng mờ bợn này "cáo" hơn Thần Thần, bợn này là người duy nhất đã "cắn trả" Tiểu Tu nhi được một phát trời không biết, đất không hay! ^^
Trả lờiXóanhư đã hứa ta sang giúp nàng cái cửa ế..
Trả lờiXóa*ta dựng ta sơn ta ngắm*
*vuốt mồ hôi*
ân, tài vẽ cũng không đến nỗi nào... YuYu cho nàng thêm...cục gạch chèn chân cho "cửa" đỡ bay nè =))))
hắc hắc.."Tiểu hài nhi kia là ai?" "Ha ha...là phu nhân tương lai đó!" =)))))
PS: Yêu~~ nhà mới nhà mới, tân gia đi tân gia~
PS của PS: Cấm nàng vứt "cửa" của ta đi nhá, không ta thả bom oanh tạc à..
ai yêu, nàng mới trang hoàng lại nhà cửa hả? Ta sắp thi môn típ theo rùi, chắc mấy ngày típ theo không vào giật tem đc oy. bùn thối ruột
Trả lờiXóaLý Lăng này cũng thật tài, chỉ mới xuất hiện đã khiến Tu nhi một phen đau khổ, bệnh một trận lớn, làm hốt hoảng của Ngạn luôn.
Trả lờiXóaTếu cái đoạn Ngạn phải nhịn lại dục vọng khi nhìn thấy Tu nhi quyến rũ lắm, may mà anh còn biết nhịn, chứ ko Tu nhi đang đắm chìm trong quá khứ tăm tối mà anh còn mang em ra ăn thì anh chết với Tu nhi rồi.
Lăng là người nhận ra đầu tiên, Dương Vân là người nhận ra thứ hai, chỉ có Thần Thần ngây thơ quá, nên dường như ko nhận ra Ngạn đối với Tu nhi đã vượt cả tình phụ tử nha.
Sao mà nôn nao tới chương gặp nhau lại giữa Tu nhi và Lý Lăng quá, một Tu nhi đã vượt được chướng ngại của quá khứ, cho tên Lý Lăng đó lác mắt luôn.
@ tiểu Nhã: Cảm ơn tiểu Nhã Nhã nghen! Iu tiểu Nhã Nhã ghê cơ! *Ôm ôm* *Hun hun* ^o^
Trả lờiXóa@ tiểu keke: Yên tâm mà thi đi nàng, thi xong rùi vô giựt tem típ, còn dài mừ! ^^
@ ixora: Thần Thần là super ngây thơ mừ, nên suốt ngày bị cha con ác quỷ ăn hiếp! ^^ Iu Thần Thần kinh khủng!!! Lý Lăng và tiểu Tu sắp gặp nhau rồi, có điều Lý Lăng chỉ biết Vũ Văn Tu là người rất giống La Tu mà thôi, thế cũng đủ cho tên này liểng xiểng đổ em nó lần 2!^^
Duong Van de thuong qua di...ta thay nhung ai gan ben Ngan ca deu thu vi hjt nha
Trả lờiXóa