23/4/11

Huyết liên

Đệ cửu chương:  Xuất phát đến Thái Bình Dương
     
      Trong sân golf của Vũ Văn gia có một chiếc phi cơ tuy không phải là hàng quân dụng nhưng đã được tân trang độc đáo, đang đứng sừng sững giữa sân bóng.

     "Ca, ngươi đến rồi." Vũ Văn Thần mỉm cười nghênh đón lão ca quanh năm thần tình nghiêm túc, không có cảm xúc dư thừa nhà mình.

     Vũ Văn Ngạn thản nhiên gật đầu, nhìn lướt qua Dương Vân cùng Đường Phong, không nói một lời, đi thẳng về phía trước. Vũ Văn Thần thấy phía sau Vũ Văn Ngạn là cháu yêu bèn rời khỏi lão ca đến bên cạnh Vũ Văn Tu cười nói: "Tiểu Tu nhi, thúc thúc đã chuẩn bị bữa sáng cho ngươi, là những thứ ngươi yêu nhất." Vừa nói vừa đưa cho Vũ Văn Tu một bọc to vẫn nắm trong tay.

     Vũ Văn Tu vừa nghe là thứ mình yêu nhất, quét mắt qua Vũ Văn Thần liếc một cái, lại nhìn sang Dương Vân đứng bên cạnh cười trộm, nhíu mày trầm giọng nói: "Không cần, có phải bên trong cái gì đó, ngươi mới không có lòng tốt như vậy."

     Vũ Văn Thần nhất thời ngây người nhìn cháu yêu đầu chuyển hướng khác còn đang giận mình, vẻ mặt ủy khuất gọi Vũ Văn Ngạn: "Ca, giúp ta."

     Vũ Văn Ngạn nghe vậy nhất thời dừng lại cước bộ, ánh mắt lạnh như băng hướng về phía Vũ Văn Thần đảo qua, Vũ Văn Thần mặc dù có chút sợ hãi, thế nhưng vẫn cố gắng năn nỉ
, chỉ cần cháu yêu tha thứ cho mình, "Ca, ngươi không thể đứng nhìn đệ đệ ngươi gặp khó khăn, thấy chết mà không cứu đi."

     "Xứng đáng!" Vũ Văn Ngạn lạnh lùng quét mắt nhìn Dương Vân cùng Đường Phong, quay lại duỗi tay ôm lấy thắt lưng Vũ Văn Tu, đi lên phi cơ, không để ý gì đến ánh mắt cầu xin của Vũ Văn Thần.
     Bất quá, Vũ Văn Tu quả thật đói bụng, giận về giận, nhưng ngược đãi bản thân như vậy là không được, bèn nhanh tay ôm lấy gói điểm tâm trên tay Vũ Văn Thần, cười tủm tỉm lấy một miếng đưa lên miệng Vũ Văn Ngạn, nói: "Có cái ăn thì không nên lãng phí, bất quá, giận vẫn chưa có nguôi." Vũ Văn Ngạn khẽ cau mày, cổ tay cứng lại, ôm Vũ Văn Tu đi.

     Đường Phong thấy vậy nhíu mày, gặp Vũ Văn Ngạn ôm thắt lưng Vũ Văn Tu đi phía trước, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lại khôi phục như cũ trong nháy mắt, khóe miệng chậm rãi lan tràn nụ cười cho đến khi khắp khuôn mặt đều hiện vẻ cười.

     "Phong, chuyện gì mà cao hứng vậy?" Dương Vân nhìn thấy Đường Phong vui vẻ, khó hiểu hỏi.

     "Không có gì, chính là thấy có ai đó đem cháu yêu nhà mình ra cá cược, rồi sau khi bị người ta phát hiện, tìm mọi cách lấy lòng, bộ dáng đó nhìn thực buồn cười." Nói xong, ôm Dương Vân bước nhanh đuổi kịp Vũ Văn Ngạn, chỉ để lại Vũ Văn Thần ngẩn người.

     "Đường Phong chết bầm, còn không phải ngươi làm hại... " Vũ Văn Thần nhìn bộ dáng vui sướng khi người gặp họa của Đường Phong, nghĩ muốn tiến lên tấu hắn một chút, bất quá dù sao cũng là mình giấu diếm Vũ Văn Tu trước, đuối lý, cho nên chỉ có thể đứng trên bãi cỏ mênh mông trống trải này mà kêu.

     "Tiểu Tu nhi, thúc thúc sai lầm rồi, ngươi tha thứ cho ta đi, ta cam đoan lần sau tuyệt đối, tuyệt đối không lấy ngươi cá cược nữa, cầu ngươi." Vừa lên phi cơ, Vũ Văn Thần liền lôi kéo góc áo Vũ Văn Tu, đau khổ cầu xin. Bên cạnh, Dương Vân, Lăng đều muốn cười đến cong người, bọn họ căn bản không nghĩ Vũ Văn Thần sẽ có hôm nay.

     Dương Vân nháy mắt về phía Vũ Văn Tu mấy cái, ý bảo hắn không cần tha thứ Vũ Văn Thần, ai bảo tên này gọi điện thoại kêu Đường Phong lại đây, làm mình ngày đó bị chỉnh thực thảm.(Ai, Dương Vân a, gọi Đường Phong tới chính là Vũ Văn Ngạn, liên quan gì đến Thần Thần thôi. Lời tác giả )

     Vũ Văn Tu nhìn người ngồi xổm bên cạnh mình ngước mắt ủy khuất giống như con chó nhỏ, cầu xin không ngừng, tư tưởng đùa dai lại bắt đầu nảy sinh, hắn lôi tay Vũ Văn Ngạn, ánh mắt ngầm bảo y “xử lý” kẻ đuổi không đi này.

      Vũ Văn Ngạn đương nhiên không phản đối, nghiêm túc trừng mắt Vũ Văn Thần, bộ dáng như muốn đem hắn ăn. "Nếu ngươi không ngồi trở lại vị trí của ngươi, ta liền đem ngươi trực tiếp đạp xuống dưới."

      Vũ Văn Thần nhìn nhìn lão ca nhà mình bão nổi, lại nhìn nhìn phi cơ đã cất cánh cao khỏi mặt đất, nếu từ mấy ngàn thước nhảy xuống, phỏng chừng không chết cũng bị thương, không dám nói gì nữa, cuối cùng đáng thương hề hề nhìn Vũ Văn Tu một cái, cúi đầu, hoàn toàn giống cái ủy khuất tiểu phụ nhân, ba bước quay đầu đi trở về chỗ ngồi.

     Vũ Văn Tu cười hì hì nhìn thấy đáng yêu thúc thúc, "Thúc, ta không có giận ngươi."

     "Thật không." Vũ Văn Thần nhồi còn chưa vững, chợt nghe cháu yêu nói tha thứ cho mình, đã nghĩ lập tức tiến lên, hảo hảo hôn hắn một ngụm, thế nhưng ngại bởi khí thế cảu Vũ Văn Ngạn cho nên chỉ có thể ném cho Vũ Văn Tu một ánh mắt cảm kích, sau đó liền ngồi yên trên ghế một mình ngây ngốc cười.

     Vũ Văn Ngạn nhìn thấy cái bộ dáng ngốc dạng của Vũ Văn Thần cùng nụ cười sung sướng tên này vẫn hướng qua Vũ Văn Tu bèn giơ tay sang phía hắn, ôm hắn đặt lên đùi mình, lạnh lùng quay đầu liếc mắt nhìn Vũ Văn Tu, cái liếc mặt lạnh lùng kia nhất thời làm Vũ Văn Tu giật mình, thầm nghĩ dường như ta không có làm cái gì sai, chỉ trêu cợt đệ đệ ngươi thôi, không cần nhìn ta như vậy a, kết quả chỉ có thể cực độ nhu thuận ngồi yên.

      Vũ Văn Ngạn ôm Vũ Văn Tu ngồi trên đùi y, để cho hắn tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn. Kết quả, Vũ Văn Tu đem Vũ Văn Ngạn làm giường, ngủ thiếp đi.

      Ngồi phía đối diện, Dương Vân khó hiểu nhìn hai phụ tử Vũ Văn, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc. Mà những người còn lại đã sớm nhìn quen. Dương Vân càng nhìn càng cảm thấy tư thể của bọn họ hảo tối, hơn nữa phương thức ở chung không giống phụ tử, trời ạ, thế giới này biến đổi quá nhanh. Hắn nhìn sang Đường Phong ai oán, Đường Phong chỉ sờ sờ đầu hắn, lắc đầu, ý bảo hắn không cần lo vào chuyện của hai người đó.

      Phi cơ xuyên qua trời xanh mây trắng, Vũ Văn Ngạn vẫn nhắm mắt lại ôm Vũ Văn tu không nhúc nhích, Vũ Văn Tu ngủ say rối tinh rối mù, căn bản là gió thổi bất tỉnh, lôi đánh bất tỉnh.
      ___


      Vũ Văn Ngạn ôm đứa con vẫn ngủ say như trước, hạ phi cơ. Phi cơ đổ bộ trên một đảo nhỏ tư nhân tại khu vực Hawai. Tại đây họ lên một chiếc tàu ngầm, nghe nói đây là loại tàu chiến do Vũ Văn gia tự mình khai phá, các thiết bị trên tàu tuyệt đối là nhất lưu trong nhất lưu, hơn nữa lại là ver. tân tiến nhất, tuyệt đối có thể tin tưởng.

     Đường Phong nhìn hai chiếc tàu chiến nổi trên mặt biển, thật sâu thở dài, loại thiết bị tiên tiến như vậy, có lẽ trước mắt chỉ có Vũ Văn gia có thể chế tạo được, âm thầm thấy mình may mắn khi không phải là địch của Vũ Văn Ngạn, sau đó ôm bảo bối nhà mình đi theo Vũ Văn Ngạn lên tàu.

     Mà một chiến thuyền khác là Ảnh lôi kéo Vũ Văn Thần còn cười ngốc hề hề đi lên, Lăng mang theo 50 người lưu thủ trên đảo, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng, hơn nữa còn có không dưới 20 người có mặt trên hai chiến hạm, thanh thế này có nói họ là hắc đạo cũng không ai tin.

     "Sao vậy?" Vũ Văn Tu tựa trên người Vũ Văn Ngạn, sắc mặt hắn không tốt, "Ngươi say tàu?" Trong lời nói của Vũ Văn Ngạn mang theo ý trách cứ.

     "Không phải, ta chỉ cảm thấy giống như có cái gì phải phát sinh ..." Vũ Văn Tu mở hai mắt. Trên thực tế khi họ lên tàu Vũ Văn Tu đã sớm tỉnh dậy, nhưng vì còn có thể nằm trên tay Vũ Văn Ngạn nên hắn không cần phải mở mắt ra.

     "Có ta ở đây." Vũ Văn Ngạn ôm lấy hắn, hướng về phía phòng hạm trưởng, tuy rằng ngữ khí của Vũ Văn Ngạn lạnh lùng, nhưng rơi vào trong tai Vũ Văn Tu cũng là ấm áp.

     "Ta biết." Vũ Văn Tu ôm cổ y, khuôn mặt vừa mới trắng nhợt bắt đầu ửng hồng lên, khóe miệng còn lộ vẻ tươi cười tao nhã.

     Mà bên kia, Dương Vân lại là thượng thổ hạ tả, chính xác vì lắc lắc lắc lắc, hắn say tàu, hơn nữa là say thực nghiêm trọng, cho nên hắn mới căn bản không nghĩ cùng Vũ Văn Ngạn đi Thái Bình Dương, kia quả thực là muốn mạng của hắn, chính là ai kêu mình cùng Vũ Văn Thần chết tiệt đánh đố lại còn thua, dám đánh dám thua, đây luôn luôn là nguyên tắc của hắn.

     Đường Phong ôm người yêu đang toàn thân vô lực, sờ sờ đầu của hắn, thở dài, trực tiếp dùng phương thức ôm công chúa, đưa hắn đến phòng riêng, quyết định hảo hảo chiếu cố hắn.

     Hai chiến hạm bay nhanh trong nước hướng về phía mục tiêu, tinh không vạn lí, mặt biển êm ả gợn sóng, làn nước xanh thẫm lóng lánh ánh mặt trời, nhìn qua đẹp không sao tả xiết, bất quá, quãng đường xa xôi phía trước không biết còn chứa đựng bao nhiêu nguy hiểm khiến bầu không khí tràn ngập tiêu điều, cánh cửa địa ngục đang chậm rãi mở ra, đợi người rơi vào ngọn lửa địa ngục.
____________

9 nhận xét:

  1. oh, dạo này ta hay đc tem thế nhỉ. hunhunhun

    Trả lờiXóa
  2. Ôi, tàu ngầm, tàu chiến, phi cơ, trực thăng, chậc, ta hảo hâm mộ a, nhưng đúng là trên thế giới này nhiều người quả thật có trực thăng riêng thật *còn tàu chiến thì chưa a, nhưng do là ko cho phép có, ta nghĩ nếu mà cho phép dám mí người giàu họ sắm tàu ngầm hàng loạt lắm a*

    Mà, sóng gió sắp nổi lên rồi a…

    Trả lờiXóa
  3. oa có chương mới, thật cám ơn nàng, ta chờ chương mới, bạn Thần thật đáng yêu ^_^

    Trả lờiXóa
  4. Haizzz, pink, pink and pink...
    Khiến ta cứ mơ màng như đi trên mây ý, chả biết com gì nữa *xí hổ* Ờm mà có cảm giác như Thái Bình Dương trước cơn bão ý nhỉ, biến động, sóng gió sắp xảy ra sao?
    Mà hai cha con nhà này ép người quá đáng, ôi tiểu Thần Thần, bao giờ sẽ có người bao bọc cho Thần Thần đây, ta là ta đợi ^^

    Trả lờiXóa
  5. @ Cả nhà: Hôm ni mới trả lời cả nhà được, không biết ngày mai ta có "hiện hồn" lên được không hay lại lặn típ TT^TT. Đọc phần sau các nàng sẽ biết, gia tộc Vũ Văn là trùm buôn bán và cả chế tạo vũ khí, trang bị... dành cho chiến tranh, móc ngoặc với cả chính phủ các nước để cung cấp "hàng". Lần đi Thái Bình Dương nì bão nổi thật rồi, mà bão nổi cả với hạnh phúc của tiểu Tu và Ngạn kaka nữa. ^^
    Thần Thần sinh nhằm vào sao...con rệp (nếu như có sao này) nên cả đời chịu sự áp bức bóc lột của kaka và cháu yêu, không có ai che chở bạn ý được đâu! ^^
    Về tem, ta vừa up chap mới, không biết tiểu keke có giựt lun được không? Ta đi xem xem...^^

    Trả lờiXóa
  6. Ta cam thay co fai wa chuyen di nj 2ng xa nhau ko vay?

    Trả lờiXóa
  7. Ta cam thay co fai wa chuyen di nj 2ng xa nhau ko vay?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta comt bang dt nen bi loi cu nghi chua gui dc ta new gui lai...Gio coi lai mi biet n tl lai cho ta nha...Ko biet may comt trc n tl chua nua?Ta fai coj mj dc..Hj’hj’

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment