"Lão Đại, ta cảm thấy lời của ngươi càng ngày càng không dễ gì hiểu được." Vì cẩn thận để..., ngay từ đầu, Trần Cận luôn bảo trì tư thế bất động.
"Ngươi luôn luôn nỗ lực đuổi theo ta, muốn chiến thắng ta, trên thực tế... Ngươi đã làm được ." Một nụ hôn cực nóng thật sâu in lên sau gáy hắn, môi lẫn lưỡi lần theo động mạch lướt đến sau tai, cánh tay trên lưng hắn siết chặt lại, khát khao bốc cháy, xúc cảm ba đào, cơ thể rạo rực, trong nhất thời khiến Trần Cận bối rối trở tay không kịp.
Thật sự là thế lửa khó cưỡng a, Trần Cận nhíu mày thở dài, có chút khó kìm chế nổi cảm xúc không biết là khao khát hay tức giận, thiếu chút nữa liếc trắng mắt xem thường người phía sau lưng mình: "Ngươi đối với ta có thể đừng —— nhiệt tình quá độ như thế này không?"
Người nam nhân này sao cứ phải chọn cái cách này để bộc lộ cảm xúc? Chẳng lẽ không thể lịch sự một chút, kìm chế một chút, uyển chuyển một chút?
"Không!" Nắm chặt lấy cằm Trần Cận, đôi môi nóng rát của Fiennes gắn lên môi hắn, trong ánh sáng mờ ảo, hai thân ảnh cao lớn nhanh chóng giao hòa toát ra một vẻ mê hoặc sắc tình không sao tả xiết. Đầu óc hắn có chút ngây ra, này xác xác thực thực là một “phương thức hôn” thuộc về hai người đang yêu, hắn sẽ không lầm, ánh mắt trong lúc vô ý chạm vào nhau kia cũng thực khiến người kinh tâm động phách, rốt cuộc là hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục khỏi cú sốc “bị nhục một đêm” kia hay là lòng hắn đã sớm mất đi phương hướng, rốt cuộc không tìm lại được sự bình tĩnh tự chủ như xưa?
Tuy rằng bàn tay anh đã thành công tham nhập vào trong vạt áo của Trần Cận, nhưng Fiennes biết, nếu anh tiếp tục theo chiều hướng này thì rất dễ lại xảy ra một hồi đại chiến, theo phân tích xuất phát từ kinh nghiệm xương máu của anh, cái người mà giờ đây còn ở yên trong vòng tay anh ở giây tiếp theo rất có thể sẽ đột nhiên nổi điên mà phản kích, không thể không đề phòng, Trần Cận chính là điển hình của loại tính cách càng bị ép buộc càng phản kháng mạnh, nếu một nụ hôn chỉ có thể an ủi sự tích tụ của khao khát bên trong mà không thể thỏa mãn nỗi khao khát điên cuồng của sinh lý lẫn tâm lý thì đối với anh mà nói chính là một sự dày vò tàn nhẫn.
Buông cái chén cà phê đã cạn thấy đáy, trong lòng có gì đó như vỡ vụn khiến cảm xúc sôi trào của Trần Cận rất nhanh lắng đọng lại. Kỳ thật, hắn biết ngay từ đầu hắn đã bị người nam nhân ở sau lưng mình đây mê hoặc tâm thần, ngay từ giây phút đầu tiên biết đến sự hiện diện của gã ở trên đời, hết phân nửa sự nỗ lực của hắn đều liên quan đến gã. Hiện giờ, gã ở ngay bên cạnh hắn, vòng tay nồng nàn, nụ hôn vong tình, sự thân cận trái với lẽ thường khiến hắn cảm thấy ngay cả linh hồn mình cũng đã sinh ra dao động, giống như ở sâu trong gốc rễ của cái cây sinh mệnh được tưới đẫm một dòng nước ấm, theo quy luật ăn no thì buông lỏng, hoài nghi không còn, trong lúc kháng cự cũng đã có ngầm thỏa hiệp, hắn đi theo nam nhân này đi vào một đường hầm mà cửa ra thậm chí còn không biết ở chỗ nào.
Rốt cuộc khi hắn quyết định đưa tay kháng nghị thì Fiennes đã tự giác lùi ra sau nửa mét, phía sau lưng hắn, nhiệt độ thoắt cái mất đi, trên làn da còn lưu lại thoáng chút hơi ấm không thuộc về mình nhắc nhở Trần Cận về sự “tiếp xúc thân thể” quen thuộc vừa mới đây.
Hắn cảm thấy mình nhất định phải tìm chút đề tài để nhanh chóng xua tan bầu không khí rất ư là “tối” hiện tại: "Vụ Tư khảo kỳ lần này, ta không định từ bỏ, cho dù không thể thắng." Huống hồ khao khát được chiến đấu tích tụ chồng chất mấy ngày nay cũng cần có con đường hợp lý để phát tiết đi. Sự phân tích bình tĩnh của người này thiếu chút nữa khiến tinh thần cầu thắng cùng khí thế giao tranh của mình giảm xuống con số âm, thật đúng là nguy hiểm!
Fiennes cố gắng không nhìn vào đôi con ngươi đen láy đang yên lặng chăm chú quan sát anh, cố gắng áp chế dục vọng dâng trào, dùng thanh âm bình tĩnh nói: "Nghĩ được như vậy là tốt rồi, ta cũng không định ngăn cản ngươi tham gia Tư khảo kỳ, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, Hào Môn sẽ không để cho người quan chức lãnh đạo sắp gia nhập Tổ Hành động đặc biệt tham dự cuộc thí nghiệm Đại truy lùng, vì đó là một cuộc thực chiến hết sức nghiêm khắc, nếu ngươi bị thương bởi Tư khảo kỳ trước khi nhận nhiệm vụ, hậu quả sẽ là vô cùng nghiêm trọng, ngươi phải cam đoan với ta sẽ tự bảo đảm an toàn cho mình."
Chỉ có hai người mới biết lần này ngữ khí của Fiennes trịnh trọng đến mức nào, Trần Cận tỏ ra bộ dáng hoàn toàn bị thất bại: "Ta nào có kém như vậy! Được rồi được rồi, ta cam đoan tứ chi toàn vẹn trở về, OK?"
Biết rõ nam nhân này chỉ nói cho qua, chẳng lẽ không có gì có thể ngăn cản đường đi của hắn? Cho dù hắn dùng một nụ cười ranh mãnh lại vô trách nhiệm dẫn ngươi lạc lối, ngươi cũng không muốn cự tuyệt hắn? Fiennes gật đầu, giống như muốn tự thuyết phục chính mình tin vào mỗi một lời Trần Cận nói.
Bên kia, đối với Trần Cận mà nói, Diệm lại càng giống như một ao ước với không tới quên không thể, chỉ cần dựa vào gần gã ta một chút, là sẽ lập tức có được mọi sự an ủi mình cần, nhưng hiện tại, hắn lại quá thân cận, thân cận, gần gũi đến khiến hắn phải kinh hoảng. Chuyện có thể làm cho Trần Cận phải cảm thấy khó xử cũng không nhiều, đây coi như là một trong số ít ỏi đó, chỉ cần hai người ở chung, hơn nữa những lúc vô tình có những hành động thân mật, hắn lập tức sẽ cảm thấy có gì đó không ...bình thường.
Giữa hai người bọn họ quả thật đã có chút vấn đề , vì để đánh vỡ bầu không khí đang càng ngày càng trở nên quái dị hơn, hắn chỉ chỉ lên bàn trà: "Ngươi —— có rảnh thì giúp ta giải thích một chút những dấu đỏ trên bản đồ kia, được không? Trước kia đã ở khu vực đó lãng phí quá nhiều thời gian."
"Ta xem xem." Fiennes tựa hồ cũng thở ra nhẹ nhõm, ngồi vào ghế sa lon mở bản đồ ra. Lúc trước anh vô cùng lo lắng Trần Cận hỉ nộ vô thường, bình thường phản ứng của hắn đều rất đơn giản trực tiếp, không thể đoán trước, một khi hắn bướng bỉnh lên chỉ sợ ngay cả anh cũng không cưỡng chế được hắn, nhưng anh cũng không thể phủ nhận, điểm ấy ở hắn là đặc biệt đáng quý.
Đêm nay là một đêm bọn họ đặc biệt chung sống hòa thuận, có điểm khá tỉnh táo cùng có chút hòa hợp đến... buồn nôn. Trần Cận nhiều lần phát hiện trên phương diện xử lý chiến thuật bọn họ ăn ý một cách kinh người, (cái này gọi là phu xướng phụ tùy, thuận vợ thuận chồng...) cho dù đáy lòng thực có chút kích động, nhưng hai người đều điểm đến rồi thôi, ai cũng không dám mạo hiểm chạm đến điểm nhạy cảm. Sau mấy giờ đồng hồ, ngay cả bầu không khí đều giống như lưu chuyển những dòng tình ý khác thường, đó là một loại cảm giác nhận diện ra “đồng bạn”, rất là kỳ diệu. Đây có thể xem như kết quả mà Trần Cận muốn, cũng là trạng thái mà Fiennes nhọc lòng kiến tạo. Trong lòng hai người lúc ấy đều nghĩ: loại trạng thái ở chung rất cân bằng này có thể duy trì bao lâu?
Cuộc thảo luận ngốn mất 3 giờ đồng hồ trong vô thanh vô tức, Trần Cận cũng bắt đầu nhìn Fiennes bằng một ánh mắt mới mẻ, thì ra để làm nên kỷ lục thần thoại của Tư khảo kỳ, ngoài năng lực ứng biến siêu việt, vũ khí chuyên dùng, kinh nghiệm thực chiến phong phú, còn phải có một cái đầu có kết cấu tinh vi, tế bào phát triển!
Cậy mạnh hiếu thắng cùng biết thời biết thế là hoàn toàn khác nhau, hắn đột nhiên cảm thấy chấp niệm tác chiến trước đây bỗng không nặng nề như hắn đã nghĩ.
"Ngươi cũng không coi trọng thành tích." Trần Cận ra kết luận.
"Không, ta nghĩ rằng quan trọng nhất là phải chiến thắng chính mình, mà thành tích cđạt được lại tình cờ cao hơn so với người khác một chút, suy cho cùng đây cũng là quy luật sinh tồn."
"Đa tạ chỉ giáo." Sự thực mà nói, đây có thể xem là những lời tối thành khẩn của hắn từ trước đến nay.
"Ngươi không cần cố kỵ ta là ai, ta hy vọng ngươi có thể giữ nguyên phong cách của ngươi lúc này."
"Vậy... Ngươi cũng thật sự không hy vọng ta nịnh nọt ngươi?"
"Kia... cũng tốt." Chính là anh không dám hy vọng xa vời mà thôi. (Nghi anh mà được vợ nịnh nọt vài câu chắc về cả đêm sướng âm ỉ không ngủ được.)
Lúc này đến phiên Trần Cận thực không hình tượng cười to: "Nếu nhìn kỹ ngươi ở nhiều góc độ, xem ra ngươi vẫn là vô cùng... " Lần đầu tiên hắn không biết dùng từ gì để nói cho tốt, bèn đơn giản đem nửa câu sau nuốt vào trong bụng.
Fiennes lẳng lặng cười cười, sau đó hỏi: "Ngươi gần đây thường đi sân bắn?"
"Ngươi điều tra ta?"
Anh né tránh trọng điểm của vấn đề, lên tiếng đề nghị: "Xế chiều chúng ta cùng đi."
"Cao hứng như vậy? Ta còn tưởng rằng ngươi không biết đến giải trí là gì." Đại khái toàn bộ thế giới cũng chỉ có Trần lão đại đương nhiên coi đùa nghịch súng ống như một trong số các tiết mục giải trí.
"Nói thực ra, bắn súng không là sở trường của ta, bất quá ta thích vui đùa một chút." Fiennes không cho là vậy, sau nói một câu thực nghiêm túc, "Kỳ thật coi như chơi trò chơi thôi thì còn khá, nếu như thật sự, có lẽ đến súng cũng cầm không xong."
Trần Cận nghe xong đột nhiên cười rộ lên, sau đó tùy ý ngồi trên sàn nhà, thả lỏng giang rộng tay chân, bên vai bị thương tựa trên tay vịn sô pha, tư thế hồn nhiên thoải mái ấy khiến hắn thoạt nhìn mị lực phi thường. Thân thể dựa vào bên chân một nam nhân khác, lại không hề có lòng cảnh giác.
Fiennes thoáng cúi người xuống, lấy tay mơn trớn lần băng vải trên vai hắn, thanh âm ôn nhu đến ngay cả bản thân anh cũng chưa phát hiện ra: "Cuối tuần này tháo băng phải không? Cảm giác thế nào?"
Trần Cận nhận ra giọng điệu thân thiết của Fiennes, thu liễm vẻ tươi cười, lần này không phải vì bài xích mà vì khẩn trương: "Đừng lo, sẽ không ảnh hưởng đến chính sự."
"Ngươi biết ta không có ý này."
Trần Cận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại liếc mắt thêm một cái: "Ngươi có thể đừng một câu mang nhiều ý tứ như vậy hay không? Trình độ quốc văn của ta vốn chưa bao giờ tốt." (Việc này nghĩ bằng đầu gối cũng biết, anh vốn là nỗi xấu hổ của sự sâu sắc và lãng mạn!) Hắn đã nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu nổi, Fiennes làm thế nào lại để mắt đến một kẻ không có tiền đồ như hắn? Nếu nói gã ta thích một kẻ tóc vàng mắt xanh ở Tổng bộ này dù sao nghe cũng hợp lý hơn đi? Cho dù Fei lão Đại có “Ham thích đặc thù”, (Ý ảnh nói đến chuyện A Fi thích ...nam nhân.) cũng có rất nhiều người đủ điều kiện cho gã ta chọn lựa, bản thân hắn bất quá là anh tuấn mê người một chút, tài năng xuất chúng một chút, dù vậy cũng không có lý do để Fiennes chấp nhất như thế ni...
Dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết lòng tự trọng và khả năng tấn công của Diệm không giống người thường, nếu ai đó bất hạnh trở thành mục tiêu của gã ta, kết quả hẳn có thể đoán trước, có điều cho dù hắn thích Fiennes đến đâu, cũng không nghĩ tới phải cùng người này phát triển mối quan hệ trở thành cái gì đó "kỳ quái", lại nói, vì đã lỡ mang mỹ danh “Sát thủ tình trường”, nay thì dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng phải cố mà chống đỡ bằng được.
Không thể phủ nhận, được một người như Fiennes theo đuổi, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ có một loại khoái cảm đặc thù, nhưng xúc động qua đi, còn lại cũng chỉ là những lo sợ nghi hoặc vô tận, một loại cảm giác thấp thỏm không thể nắm tương lai trong tay. Fiennes rất có sức uy hiếp, cho dù ngươi không tính đến những chiến tích của hắn, ngươi cũng vẫn sẽ bị sự nổi danh của hắn trấn áp.
Đêm hôm ấy, Fiennes chạy lấy người trước 00h00, quả thực thập phần thức thời, điều này không khỏi khiến Trần Cận dành cho anh nhiều hơn mấy phần hảo cảm. Hắn luôn chán ghét nhất là người khác áp đặt gò bó hắn, nếu hắn không cam tâm tình nguyện, mười con ngựa cũng không lay chuyển được hắn. Bất quá đêm đó Trần Cận mất ngủ, thật sự là gặp quỷ , một người bình thường ngủ được so với heo còn tốt cư nhiên cũng sẽ mất ngủ...
Mà ngày hôm sau, kẻ khó được giữa trưa liền chủ động đến chỗ Trần Cận một cách đúng giờ, vốn tưởng rằng sẽ được khen ngợi, Uy ca, lại bị oanh ra cửa: "Hôm nay ta có kế hoạch khác rồi, buổi tối nếu rảnh ta sẽ gọi ngươi."
"Sách, A Cận ngươi rất thiếu suy nghĩ đi? Hôm nay chính là ngày nghỉ ngàn năm một thuở của ta." Giang Uy khoa trương nỗi giận dữ, "Lần sau ngươi đừng có hy vọng ta sẽ phối hợp với thời gian của ngươi nữa."
Trần Cận vừa thay trang phục vận động, vừa hi cười nói: "Muốn ở lại đây cũng được, chỉ cần ngươi không chê buồn. Các phương án tác chiến trên bộ ta đặt lên bàn, ngươi tự nghiên cứu, thuận tiện lại hít đất năm trăm cái, ta thấy gần đây lực cánh tay của ngươi yếu đi nhiều, ít nhất là yếu hơn so với ta, nếu đến 5 giờ chiều ta còn chưa quay lại, ngươi thích đi đâu thì đi, ta không phụ trách cung ứng bữa tối."
"Đúng là quân vô tình." Đây là lời nhận xét duy nhất Giang Uy có thể nói, lại nhìn vẻ mặt Trần Cận hưng phấn, cộng thêm vẻ cười trộm không chí tiến thủ, chắc chắn là lại sắp đi tán tỉnh mỹ nhân ở bộ phận kỹ thuật khu A đi.
Khi Trần Cận tiến vào sân bắn quen thuộc, hắn phát hiện bên trong im lặng đến đáng sợ, mỗi bước đi, dưới chân đều phát ra tiếng vọng trống trải, ý niệm đầu tiên lóe lên trong đầu là —— bị thanh tràng* . Nếu người đến luyện là Diệm, vậy chuyện đó tuyệt đối là có thể. (* “Tẩy rửa” toàn bộ khu vực tập bắn, ý nói không để lại bất cứ nguy cơ nào ảnh hưởng đến an toàn của Diệm, không có bất cứ người “không phận sự” nào có mặt ở đây hôm nay.)
Ngồi ở ô cửa sổ phát súng vẫn là vị đại thúc quen thuộc, nhưng lúc này đây đại thúc cũng không đi lấy súng cho hắn: "Thượng cấp, vũ khí của ngài ở phía trước, khu sân bắn."
"Úc? Thật cảm ơn."
Đợi hắn không hề gặp trở ngại mà đi qua ba khu tập bắn bên trong, tiến vào gian tập bắn trung tâm, thân ảnh cao ngất ở giữa sân kia đúng là Fiennes không sai. Hôm nay gã ta mặc một bộ y phục đơn giản nhẹ nhõm, hoàn toàn gỡ bỏ tác phong trang trọng mọi khi, khiến người nhìn vào chỉ thấy trước mắt sáng ngời. (Đi hẹn hò có khác! ^^)
Chờ Trần Cận đi đến cách hắn chừng mười mét, Fiennes vung tay lên, một vật kim loại khá nặng vẽ một đường cong trên không trung rồi hoàn hảo rơi xuống lòng bàn tay Trần Cận: "Uy, cẩn thận cướp cò."
Fiennes cười: "Chờ lên đạn rồi sợ cũng không muộn."
"Nhẹ tay một chút vẫn tốt hơn." Hắn nhìn đồng hồ, 5h04’ chiều.
Fiennes thong dong đi về phía Trần Cận giới thiệu vũ khí: "Hàng mới của Na-uy, đã được chuyên gia gia công lại một chút, lực phản chấn cho cảm giác rất tốt, tính chuẩn xác cao, tiết tấu tuần hoàn cường hữu lực, tốc độ bắn kinh người, ngươi có thể thử một chút." (A Fi lấy vũ khí ra nhử vợ làm ta lại nhớ đến Phi Dê ca ca chuyên lấy bí kíp võ công ra nhử tiểu Ảnh!)
Lắp đạn vào, Trần lão đại thao tác thử vài lần, yêu thích không buông tay: "Lần này tổ Hành động đặc biệt phát loại súng gì cho anh em?"
Fiennes nhíu mày: "Tiên tiến nhất XM8 đột kích súng trường, nếu cần thiết, còn có thể bắt đầu dùng hệ thống vũ khí của Tổ nghiên cứu tái tạo vũ khí, mở rộng phạm vi trợ giúp hỏa lực."
Hào Môn thật sự là tài đại khí thô, Trần Cận nhếch môi, ngắm hồng tâm: "Zola cũng thật đáng giá."
"Hắn có mối quan hệ chặt chẽ với rất nhiều xưởng công binh ngầm, muốn tiêu diệt tận gốc không phải là chuyện dễ dàng. Hiện tại hắn đã bắt đầu thành lập tổ ám sát, ta tất nhiên trở thành mục tiêu sau cùng của hắn." Fiennes bình tĩnh nói ra nguyên do.
Những vấn đề thảo luận giữa họ đã vượt qua phạm vi cấp bậc, Fiennes đã hoàn toàn xem Trần Cận như một đồng đội đáng tin cậy, cũng đã đến mức thuận miệng tiết lộ cơ mật, nhưng kỳ lạ là, Trần Cận cũng không hề vì vậy mà cảm thấy bất an, ngược lại còn có một cảm giác thoải mái ngoài ý muốn, giống như cùng Fiennes đàm luận công sự là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Chuyện này cùng việc lần trước Fusa cố ý tiết lộ cơ mật trước mặt hắn hoàn toàn khác nhau, lần này hắn không cảm thấy có áp lực. Khi nghe có người muốn ám sát Diệm, hắn rất tin tưởng rằng phía Hào Môn cũng đã ra tay hạ thủ.
"Đối với loại cùng hung cực ác, làm việc hẳn là phải tuyệt tình đi?" Hắn vừa ngắm nghía cấu tạo của nòng súng vừa làm như lơ đãng hỏi, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra hàn khí, sát khí tỏa ra từ thanh âm, hoàn toàn không nhận ra quan điểm của mình đã bị cảm xúc cá nhân đối với Fiennes chi phối rất nhiều.
"Cho dù là cảnh cáo cũng quá ... , ngay từ đầu bọn họ đã dùng bom nén tạc nát ba chiếc xe chống đạn hạng nặng, có điều ta đã dự đoán trước chiêu này."
"Loại bỏ mạng quả thật không thể nuông chiều, hẳn là bắt đầu dùng cảm tử quân, du kích quân, lính cơ giới phát huy hết, khi tất yếu có thể còn dùng được với hàng không binh chủng." Khi Trần Cận nói những lời này thì biểu tình nghiêm túc dị thường, khóe miệng thường lộ vẻ nghiền ngẫm kia đột nhiên biến mất, ánh mắt sáng quắc như thiêu đốt, khí thế sắc bén cùng gương mặt anh tuấn cấu thành cảnh tượng phi thường có sức uy hiếp. Fiennes biết, một người nam nhân có ánh mắt như vậy là không thể khống chế trong tay được, nhưng nếu đặt hắn vào vị trí trọng yếu, hắn sẽ phát huy tác dụng vô bờ.
Khi Fiennes đạt thành tích 9/10 phát cự li 100 mét, Trần Cận chỉ hồng tâm phía xa quái kêu: "Ta tựa hồ nhớ rõ có người nói bắn không phải là sở trường của hắn, vậy đây là xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay vận khí tốt thôi." Người nào đó khẩu khí bình thản, không giống như đang nói dối.
Trần Cận không muốn mất mặt, mang lên thiết bị cách âm, nắm vững súng, tập trung tinh thần, mười phát trừ một có chút lệch, còn lại đều thực đúng chỗ.
Khi Trần Cận quay lại, Fiennes nói: "Hẳn là phải điều ngươi sáng ngắm bắn tổ."
"Ngắm bắn tổ?! Muốn ta làm công cho Cá Gỗ? Ta tình nguyện cùng đại thúc trực ở quầy phát súng tranh công tác. " Hắn thuần thục đổi một ổ đạn mới, "Ta cũng không thích dùng súng chỉ vào người khác, cũng không thích có người dùng cái thứ lạnh như băng này chỉ vào ta."
"Nhìn không ra ngươi còn chủ trương hòa bình."
"Ta cũng vừa mới nhìn ra ngươi là Diệm." Rõ ràng phát hiện mình nói chuyện không hề cẩn thận , cũng không biết là tốt hay là xấu.
"Có cảm giác thất vọng?"
Trần Cận âm thầm cắn răng, hắn tuyệt đối là cố ý, lấy loại vấn đề đáng hận này khiến ta phân tâm, thật sự là không phúc hậu. "Lúc ấy có chút kinh ngạc mà thôi." Muốn ta cho thêm chút ngôn ngữ ngoại giao nữa không?
Thế nhưng Fiennes lại thông minh chuyển đề tài: "Lệnh tổ chức Tư khảo kỳ đã được tuyên bố ."
"Đúng, mục tiêu tác chiến độc lập, hai người một tổ."
"Ta không nghĩ bị thương rồi ngươi còn có thể lập thành tích mười phát đều trúng."
"Tay phải của ta không bị thương, hơn nữa ta cũng không mười phát đều trúng, bắn ra vẫn có khác biệt. Ngươi nếu muốn khen ngợi ta thì nói hàm súc một chút, đừng như vậy rõ ràng." Với Trần lão Đại, người ta muốn khen ngợi còn phải dày công lựa chọn ngôn từ hàm súc.
Tâm tình Fiennes đột nhiên hứng khởi hẳn lên: "Nếu ta có thể ở lại tổng bộ, vậy hai tuần lễ này mỗi buổi chiều sẽ dành ra một giờ đến sân bắn." Ý tứ đích thực của anh là, mỗi ngày đều có một khoảng thời gian nhất định ở bên ngươi, thay đổi một cách nói thì là "Hẹn hò" .
Trần Cận nghĩ nghĩ: "Hảo, nếu mỗi ngày ta đều có đặc quyền được nếm thử vũ khí kiểu mới."
____________
tem ..hi..h.i.
Trả lờiXóaAnh Fien, anh cố lên. Bọn em ủng hộ anh.
Trả lờiXóaPS:Nàng tìm trên mạng người ta hướng dẫn có cả hình vẽ ah'. Ta cũng toàn từ đấy mà ra. Bác Gồ muôn năm
@ tieu Dieu: Oe, hôm nay tiểu Dieu boc tem nè! ^^
Trả lờiXóa@ tiểu keke: Thì ra còn có cái vụ đó nữa sao nàng???
Ngày lễ vui vẻ nhé Yu!
Trả lờiXóaCàng ngày ta càng thấy Cận Cận đúng là đầu đất mà, chỉ tội Fi thôi. Cận Cận tốt nhất là không nên dùng đầu để suy nghĩ nữa vì càng nghĩ càng không ra được đâu >"<
Mà chương này ta thích mấy chỗ in mờ của nàng lắm, lần sau cứ tám tiếp nhé ^^
Poong. Cận đã bị dụ, bị đống vũ khí mới mẻ dụ đi hẹn hò với Fi. Cũng tội cho anh, yêu phải đầu đất, thành ra phải lấy hết kho vũ khí tối tân của Hào môn ra làm mồi nhử. Ai chứ Cận, vì cái bồn tắm mà thất thân, thì vì đống vũ khí mà hẹn hò cũng ko có gì lạ :)
Trả lờiXóa@ tiểu phudu: Cảm ơn nàng ^^, nàng nghỉ lễ thế nào? Có được nghỉ bù thứ 2,3 không hay chỉ nghỉ hết hôm nay thồi nàng?
Trả lờiXóaP/s: Người khác hoạt động não nhiều thì thông minh ra, riêng A Cận thì ta nghi ảnh càng nghĩ nhiều sẽ càng ...tức chết người không đến mạng!(Cụ thể là A Fi, Uy ca và Cá Gỗ lão huynh) ^^
@ ixora: Poong! Ta thích cái tổng kết của nàng, "vì cái bồn tắm mà thất thân, vì kho vũ khí mà hẹn họ" Ka ka ka ka... Đúng là A Cận nha! ^0^
:") *tát Cận* Tại a làm phát xôi thịt r xD :(( ...
Trả lờiXóaA Diệm... *cắn cắn nhai nhai* Có e đây... Đừng ngại ngùng ép chết a Giang Uy... Hãy tận dụng cơ hội vs Cận đi :((
*liếc Yu* Hớ hớ tiểu thơ nhớ e hêm?? Nhớ hêm?????????? :******
Sau khoảng tgian đứt wifi ...*:((* Giờ e đi câu đc rồi nầy xD~ yêu tỉ quá :**
*lườm* lại đặt pass kìa..
@ Lyk: Đứt wifi a nàng, hèn chi mấy bữa rồi thấy nàng cũng ...đứt bóng lun! ^^ Nhớ sao hông! Đừng lườm pass a Lyk, ta sẽ đều đặn...set pass nên lườm nhiều đau mắt đó nàng, ngoan...!^^
Trả lờiXóaôi chaj ạ a Cận chậm tiêu wa à,để cho a Fi khổ thế nhở
Trả lờiXóamừ nàng đặt pass á? haizz ta sẽ cố gắng mò zậy
nhà nàng ta chỉ đọc mỗi bộ Hào Môn mấy bộ kia vẫn chưa có time để đọc nữa hiz
p/s có lỗi wa *nhào lại ôm 1 phát*
@ Alex: ^^ Có sao đâu nàng, khi nào rảnh thì đọc cũng được mừ! ^^ Ta vẫn đặt cái Pass "màu sắc mà Trần Cận thích nhất", nhiều nàng kêu đoán đúng lắm rùi mà sao hổng giải mã được, suy nghĩ thoáng một chút, ta bẫy các nàng mừ, các nàng vốn là đoán không sai, chỉ là...E he he he...! ^^
Trả lờiXóapạn ui mình mò hoài mà ko ra đc cái pass ý. nàng gợi ý thêm 1 chút đi
XóaBạn đọc kĩ lại đi, để í chút là biết liền.
Xóanàng ui, khi nào mới có chương 33 đây, ta ngày nào cũng vô canh me nàng hít nè.
Trả lờiXóadù sao thì ta cũng vô cùng iu nàng *hun lén*
ý, ta lộn, ngại quá, ý ta là khi nào mới có chap 34 hí hí *chớp chớp*
Trả lờiXóa@ "Nặc danh" iu quý: 1. Có hun cứ hun đường hoàng, miễn hun vào đúng nơi, đúng lúc là được!^^
Trả lờiXóa2. Xin lỗi nàng, dạo này ta bận rối tung rối mù, tranh thủ được lúc nào thì up lúc ấy, hôm ni ta vừa up chap 34 đó.
3. Nick đâu nàng! *Chìa tay*
2 người này thật..... Hẹn hò gì chẳng lãng mạn gì cả. Ít nhất cũng phải có một nụ hôn chứ........ hình như mềnh đang áp đặt suy nghĩ bình thường vô couple này. hix couple này có chỗ nào được cho là bình thường đâu cơ chứ. may cho anh Fi còn có cái sân bắn súng mà hẹn hò. Em nổi hứng ra sân gài mìn hay đặt bom thì anh chết chắc
Trả lờiXóaBlack dragon
@ Black Dragon: ka ka ka ka...^0^ Ta thích cái giả định của nàng! ka ka ka ka... ^0^
Trả lờiXóa