23/4/11

Huyết liên

Đệ bát chương: Thời khắc tử vong bắt đầu.
    
     Bên trong một gian phòng hạng Tổng thống xa hoa, một nam nhân mặc hắn y đứng bên cửa sổ vuốt ve cây quyền trượng khảm kim cương trong tay, viên kim cương to dị thường có tên là “Ánh sáng biển cả”, đứng đầu trong số 5 bảo thạch trân quý nhất thế giới, được gọi là " Vương bảo", "Báu vật vô giá".

     “Chủ nhân, con trai của Vũ Văn Ngạn quả nhiên không đơn giản." Không biết đã im lặng qua bao lâu, một giọng nam trầm ổn vang lên.

     Nam nhân mặc hắc y chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào khuôn mặt tuấn lãng vẫn giữ nguyên vẻ thong dong dù thần sắc rõ ràng  đầy mệt nhọc của Lý Lăng, thản nhiên nói: "Làm rất tốt, không bị Vũ Văn Ngạn phát hiện chứ?"

     "Tuy rằng ám vệ của Vũ Văn gia được huấn luyện không tồi, bất quá kẻ theo dõi ta đã muốn rời khỏi cõi đời." Đôi đồng tử của Lý Lăng thu nhỏ lại, hắn liếm liếm đôi tay đẫm huyết của mình, "Bất quá, chủ nhân, thứ cho ta nhiều lời, đứa trẻ tên Vũ Văn Tu này có khả năng sẽ quấy nhiễu kế hoạch của chúng ta."

     "Nga? Vậy sao? Truyền lệnh, bước đầu tiên bắt đầu." Nam nhân mặc hắc y nâng quyền trượng nện nhẹ xuống mặt đất, đầy khí thế vương giả.

     "Rõ." Lý Lăng cúi người chào theo đúng phong cách cung đình Châu Âu.

     Hương vị của âm mưu nồng đậm xuyên qua gian phòng tráng lệ, huyết đích tràn ngập làm rục rịch những linh hồn sinh hoạt trong bóng đêm, một câu chuyện xa xưa mới lại bắt đầu...
       ___

     "Chủ nhân, tất cả những người chúng ta phái đi điều tra theo dõi thầy giáo mới của Thiếu chủ, người tên Lý Lăng, toàn bộ đều tử vong chỉ trong một đêm. Trước mắt chúng ta vẫn chưa nắm được gì về thân phận của người này, ngay cả tư liệu về người này tại trường học của Thiếu cũng là giả tạo." Ảnh cung kính đứng trong căn phòng kín mít, nhìn vào Vũ Văn Ngạn đang trầm tư gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

     "Người đâu?" Vũ Văn Ngạn không có mở mắt, thế nhưng Ảnh vẫn cảm thấy bầu không khí áp lực đến trầm trọng trong gian phòng, điều này cho thấy Vũ Văn Ngạn đang tức giận.

     "Mất tích." Ảnh xoa mồ hôi lạnh trên trán, chờ đợi mệnh lệnh của Vũ Văn Ngạn.

     "Mất tích sao? Chạy đúng là nhanh, bất quá... " Ánh mắt sắc lạnh của Vũ Văn Ngạn chiếu ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói lãnh khốc nhuốm đẫm lửa giận hừng hực, "Kêu gọi ám vệ, phát lệnh truy nã toàn cầu, cho dù đào lên ba tấc đất, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

     "Rõ." Ảnh không rõ, chỉ là một kẻ danh tính* chưa rõ ràng,  mặc dù có chút thực lực, nhưng hắn vẫn bất ngờ khi thấy Vũ Văn Ngạn sử dụng đến mạng lưới tìm kiếm siêu cường của Vũ Văn gia, chuyện này ngoại trừ lần trước truy tìm tung tích của Vũ Văn Ngạo, đến nay chưa từng có.

    Vũ Văn Ngạn lẳng lặng ngồi trong thư phòng tối mịt mờ không có một tia sáng, bầu không khí trầm trọng đè nặng trong gian thư phòng, không ai biết Vũ Văn Ngạn suy nghĩ gì, điều duy nhất có thể khẳng định chính là, có người chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục.
       ___

     "Tiểu Tu, ngươi có biết hay không, ta lo lắng cho ngươi muốn chết." Y Huân đưa khuôn mặt phóng đại của mình đến trước mặt Vũ Văn Tu, ánh mắt đánh giá toàn thân từ trên xuống dưới kẻ bệnh nặng mới khỏi: Vũ Văn Tu.

     "Không có gì." Vũ Văn Tu xòe tay ấn lên mặt y Huân, đẩy ra, thuận tiện liếc mắt cảnh cáo, ra hiệu cho tên này không cần lại gần mình quá.

     "Tiểu Tu, ngươi thực vô tình nga." Y Huân giống một tiểu tử bị chiều hư, hoàn toàn không để ý đến sự thiếu kiên nhẫn của Vũ Văn Tu với mình, khoác tay lên vai hắn, nũng nịu nói: "Ngươi sinh bệnh bao nhiêu ngày, ta liền ăn không ngon ngủ không yên bấy nhiêu ngày."

     Vũ Văn Tu nhìn cánh tay khoác lên vai mình, lại nhìn người đang nháy mắt với mình, hàn khí chợt bay lên, Vũ Văn Tu hiện tại mới phát hiện thì ra Y thị Tam thiếu gia này dính người như vậy, vô liêm sỉ như vậy.

     "Buông tay ra." Vũ Văn Tu lôi túi sách ra, chuẩn bị thu thập sách bút rời đi, thuận tiện hung tợn trừng mắt nhìn Y Huân một cái, cho thấy hắn thật sự tức giận.

     Y Huân lắc lắc đầu, không nề hà rút cánh tay trở về, bất quá tên nhóc con này cũng không quá thương tâm, vừa rồi hắn cũng đã ăn được đậu hủ non.

     "Yêu, tiểu Tu, thư tình kìa." Y Huân nhìn thấy một phong thư màu lam rơi ra từ trong ngăn kéo của Vũ Văn Tu, cợt nhả, "Tiểu tử, tình duyên không tồi a”. Y Huân đương nhiên là nhìn cái người thành tích học tập tốt, thần kinh vận động tốt, bề ngoài cũng xuất chúng trước mắt.

     Vũ Văn Tu không để ý đến ánh mắt của Y Huân lúc này, cúi xuống nhặt lên phong thư, biến sắc, trên phong bì màu lam in mấy đóa Mạn Đà La, phía sau, dấu xi là một hình đầu lâu, hơn nữa viền 4 cạnh phong bì là màu đen, đây là thư chuyên dụng của tổ chức, chẳng lẽ...

     "Thực xin lỗi, ta có việc đi trước." Vũ Văn Tu nhìn Y Huân một cái, đi ra cửa phòng học, hoàn toàn bỏ qua Y Huân với dáng vẻ đầy đau thương: "Vũ Văn Tu, không ai thèm thích cái kẻ khác người như ngươi." Một tiếng gầm oán giận lan tỏa khắp hành lang.

     Nhìn ra không trung phía xa xa, xuyên thấu hoàng hôn, hiện lên một mảng mây mềm mại như bông tơ trải dài vắt ngang đường chân trời như một sợi dây phân cách mỏi mệt uể oải nấn ná ở bên chân trời.

     Gió mát nổi lên, những mảnh giấy vụn tung bay trong gió cuốn, quay tròn trong ánh chiều, giống như một điệu Valse, cho đến khi bị trời chiều nuốt hết.

     Vũ Văn Tu đứng trên sân thượng tòa học đường, dựa lưng vào rào chắn, khi gió nổi lên, ngực có chút xả đau, cuộc sống yên lặng đã bị cắt thành một vết thương.

     "Trò chơi đã bắt đầu rồi sao?" Hắn giơ hai bàn tay lên, làm dấu hiệu súng bắn, giống như phải bắn thủng hồng tâm ở xa xa.

     Trên trang giấy trắng chính là chữ viết của Lý Lăng: Con của Vũ Văn Ngạn, ta sẽ khiến ngươi cùng phụ thân ngươi cùng nhau đi về phía cánh cửa của Tu La. Ký tên: Zero.

     Cánh cửa Tu La sao? Vũ Văn Tu cong khóe miệng, cả người tản ra sát khí, cười lạnh nhìn đám giấy viết thư bị chính mình xé nát. Vậy cũng phải nhìn xem ai sẽ đi về hướng Cánh cửa tử vong.

     Gió nói lời vô nghĩa, trời chiều uể oải trải xuống nhân gian ánh chiều tà, chiếu lên bóng dáng bình tĩnh, quyết đoán không do dự, thậm chí còn mang sát ý của Vũ Văn Tu.

      ___

     "Tiểu Tu nhi, ngươi đã trở lại." Vũ Văn Thần thấy cháu yêu bé bỏng ngoan ngoãn của mình từ trường học trở về, nói chưa dứt lời đã lao đến ôm hắn, cọ cọ vào đầu hắn không ngừng.

     "Có chuyện gì vậy?" Vũ Văn Tu tự nhiên biết, cái loại ngữ khí này một khi được thốt ra bởi Vũ Văn Thần, rõ ràng là có chuyện gì cần nhờ vả đến mình.

     "Ai, tiểu Tu nhi, ngươi thật sự hảo thông minh." Vũ Văn Thần hôn mấy cái lên mặt cháu yêu, sau đó vỗ vỗ đầu hắn, chỉ chỉ vào thư phòng của Vũ Văn Ngạn. "Ba ba ngươi hôm nay nghe tin hàng nóng bị chặn lại ở Thái Bình Dương, hơn nữa đối phương tuyên bố, nếu hắn không ra mặt thì mấy thứ kia sẽ là đá chìm đáy biển, cho nên, hiện tại gian thư phòng kia sắp trở thành vật hi sinh, Đường Phong, Dương Vân cũng không dám đi vào, cho nên... " Vũ Văn Thần nháy nháy mắt, đáng thương hề hề nhìn Vũ Văn Tu giống như nhìn thấy Đấng cứu thế.
     "Không thích, không có lợi." Vũ Văn Tu đô đô miệng, vừa thấy Vũ Văn Ngạn phát hỏa, liền đem mình đẩy ra xuất đầu, không biết những người này người lớn chỗ nào, có phải đều là những bá chủ xưng bá một phương hay không. Hắn giơ tay chà lau nước miếng của Vũ Văn Thần ở trên mặt mình. 

     "Tiểu Tu nhi, coi như thúc thúc cầu ngươi." Vũ Văn Thần thấy Vũ Văn Tu không sập bẫy, giở thanh âm làm nũng đủ làm người ta rợn mấy tầng da gà.

     "Không thích là không thích." Vũ Văn Tu kiên quyết từ chối Vũ Văn Thần, chiêu này của hắn đối với linh hồn đã trưởng thành La Tu mà nói căn bản không có tác dụng.

     "Như vậy đi, nếu ngươi có thể khiến ba ba ngươi lãnh khí hạ, ta có thể đáp ứng ngươi 3 yêu cầu, mặc kệ là cái gì, chỉ cần là ta có thể làm được, đều có thể." Vũ Văn Thần đành phải tung ra tuyệt chiêu.

      Tròng mắt trong veo của Vũ Văn Tu khẽ chuyển, "Thành giao." Vô cùng đơn giản liền lừa được Vũ Văn Thần làm chân chạycho mình, loại chuyện tốt này cớ sao mà không làm. Nói xong, Vũ Văn Tu trực tiếp quăng cặp sách cho Vũ Văn Thần.

     "Thu phục." Vũ Văn Thần hướng về phía Đường Phong ở trên lầu, nháy mắt mấy cái.
       ...

     "Uy, không cần tức giận như vậy, chẳng phải chỉ là mấy tấn súng ống đạn được thôi." Vũ Văn Tu tựa vào khung cửa, châm chọc nhìn người lúc này ngồi trên sô pha không nói một lời, có thể hù chết người, Vũ Văn Ngạn.

     "Lại đây." Thanh âm lãnh khốc của Vũ Văn Ngạn bao hàm bất mãn mãnh liệt của hắn.

     Vũ Văn Tu lắc lắc đầu, nam nhân này chính là yêu phát giận, không biết yên lặng xử lý vấn đề. Vũ Văn Ngạn nhìn thấy Vũ Văn Tu thong dong đi về phía mình, trực tiếp đem hắn ôm lên đùi mình ngồi.

     Vũ Văn Tu cảm giác được Vũ Văn Ngạn sử nhiều sức lực hơn bình thường trên đôi tay ôm lấy hắn, tuy rằng không đến mức hít thở không thông, thật cũng không phải thực thoải mái, lại thấy Vũ Văn Ngạn cả người đều là ngập trời nộ hỏa, mang theo hàn khí sâm nghiêm cùng đao phong.

      Bất đắc dĩ đưa bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy mặt Vũ Văn Ngạn, thở dài: "Ta nói, ngươi hãy bớt giận đi đã, một đám kiến thôi, lấy thực lực của ngươi chẳng lẽ còn không  giải quyết được hay sao?"

     Vũ Văn Ngạn biến sắc, chậm rãi buông Vũ Văn Tu, vuốt ve dấu tay hồng hồng để lại trên làn da hắn, một tay nắm lấy bàn tay mềm mại nho nhỏ kia, tay kia thì nghịch mái tóc đen nhánh mềm mượt của hắn.

     Trên thực tế, Vũ Văn Ngạn căn bản không để vào mắt vở kịch nho nhỏ trên Thái Bình Dương, chẳng qua, khi nghe báo cáo điều tra của Ảnh, nhận thấy ở bên cạnh Vũ Văn Tu đang tiềm tàng một lực lượng nguy hiểm, lại nhớ đến bộ dáng của hắn mấy hôm trước khi ở trường về... thì cơn phẫn nộ lại không biết từ đâu kéo đến.

     "Nếu bọn họ coi thường thực lực của Vũ Văn gia như vậy, vậy không bằng chúng ta nể mặt họ một chút, tự mình tìm đến Thái Bình Dương gặp gỡ bọn họ, một là có thể bóp chết uy phong của bọn họ, hai là giúp cho đồng đạo hiểu rõ khí phách của Vũ Văn gia." Vũ Văn Tu tựa đầu trên vai Vũ Văn Ngạn, thao thao bất tuyệt, hắn có thể cảm nhận được thân thể Vũ Văn Ngạn đã bắt đầu thả lỏng, hơn nữa kỳ thật hắn biết căn bản không cần mình nhiều lời, bằng vào bản lĩnh của Vũ Văn Ngạn, khẳng định trong lòng y đã sớm có quyết định.

     "Ân." Vũ Văn Ngạn rủ xuống mi mắt, bàn tay nhè nhẹ vuốt ve sau lưng Vũ Văn Tu, "Lăng, gọi người đi chuẩn bị."

     Người đã đứng thật lâu ngoài cửa rốt cục nhẹ nhàng thở ra, miệng cười cười, nói với Dương Vân: "Ta thắng, ta đã nói tiểu Tu nhi nói ba xạo là có thể khiến ca nguôi giận."

     "Ân, xem như ngươi lợi hại, ta thua, ta sẽ làm không công nửa năm cho Vũ Văn gia, hơn nữa, hiện tại liền đi theo các ngươi đến Thái Bình Dương." Dương Vân dựa vào Đường Phong, thỏa hiệp nhìn Vũ Văn Thần lúc này đang sung sướng cười ha ha.

     Vũ Văn Thần hướng Đường Phong nhướng mi, ý bảo, còn không cám ơn ta?

     Đường Phong trả lại cho hắn một ánh mắt cảm kích. Trên thực tế, khi Vũ Văn Tu đi vào trong thư phòng của Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Thần liền cùng Dương Vân đánh cược, cược Vũ Văn Tu không hề thương tổn, sẽ làm cho Vũ Văn Ngạn nguôi giận, tiền đặt cược chính là Dương Vân đi theo đến Thái Bình Dương. Căn bản là Đường Phong không muốn cùng người yêu tách ra, nên hợp tác với Vũ Văn Thần, chỉ có Dương Vân ngu ngốc kia nhìn không ra thôi.
___________

9 nhận xét:

  1. Giờ này chắc chả còn ai tranh tem với ta nữa nhỉ ^^
    Ta đặt gạch đây cái đã, mai sẽ còm cẩn thận. Tuần rồi ta bận nên các cái comt tang thương không tả nổi hị hị

    Trả lờiXóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  3. *$_$* tâm hoa nộ phóng.... kim cương~~~

    Bé Tu nhi còn nhỏ nhẩy ;) thế nào mà chuyên môn bị quấy rối dzợ =3=

    Trả lờiXóa
  4. chậc... xem Tiễu Tu xử bạn Thần thế nào, dám cá cược sau lưng em nó nha~ hà hà, bé Tu giỏi thiệt, nói vài ba câu là Ngạn Ka liền xì như bong bóng xì hơi a~
    Ths nàng, ta chờ Huyết Liên mãi thôi ~~~~

    Trả lờiXóa
  5. Lý Lăng sao lại hạ chiến thư với Văn Tu mà ko phải là Văn Ngạn nhỉ, hay là sợ cha nên chỉ dám khiêu chiến với con mà thôi?

    Ngạn đang tức giận vì chuyện liên quan tới Tu mà, chứ chút vũ khí nhỏ nhoi đó Ngạn đâu thèm để mắt, giao dịch dễ dàng này chỉ có Tu nhi và Đường Phong là được lợi mà thôi, phen này cả Thần Thần và Dương Vân cùng bị nắm rồi.

    Trả lờiXóa
  6. @ tiểu phudu: "Cái còm cẩn thận" của nàng đâu rồi nàng? ^^

    @ tiểu Nhã: bé còn nhỏ nhưng tính cách pừ rù nhan sắc khuynh thành mừ! ^^

    @ http: TT^TT Lâu lắm mí nghe có nàng động viên ta làm bộ nì, toàn thấy chờ Hào Môn thui!

    @ ixora: Hơ hơ... Nàng hỏi câu nì đúng trọng tâm nghen! ^^ Ta không xì poi trước, nàng cứ từ từ đọc rùi biết nghen! ^^

    Trả lờiXóa
  7. Ta thật là càng lúc càng nghi ngờ lão nhân Vũ Văn Nghị kia. Tuy ta chưa tìm ra phần cuối nhưng mà ta thật nghi ngờ tên này có thể là thủ lĩnh tối cao của zero chăng……

    Trả lờiXóa
  8. @ nao-chan: Óe, Ò-Ó, sao nàng nghĩ giống ta vậy a... Từ hồi edit cái vụ hầm ngầm ở Pháp và cái vụ rừng Amazon ta cũng bắt đầu nghi lắm cơ...

    Trả lờiXóa
  9. Mui am muu noi len ui nha...Ma ta thay Y huan thich pe Tu ui nhung vo vong thui...hajz

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment