19/4/11

Hào Môn Diễm - Chương 30


      Cái này thật đúng là vạn kiếp bất phục ... Ý nghĩ này trở thành tàn niệm nhỏ nhoi còn sót lại trong đầu Trần Cận.

       Cực hạn khoái cảm qua đi, mới vừa đánh xong một hồi ác chiến, "Tổ hai người mỏi mệt" chỉ có xụi lơ trên sàn nhà, nhìn chăm chú lẫn nhau, đương nhiên, nếu ánh mắt của Trần Cận mà dùng cụm từ "Mờ mịt nhìn chằm chằm" để hình dung thì sẽ càng chuẩn xác hơn. Kỳ thật, phải vào đúng lúc này thừa nhận rằng Fiennes chính là người bấy lâu nay mình vẫn thầm coi là bạn tri kỷ, "Diệm ", thật sự là một đả kích kịch liệt đủ đau đớn. Không phải là hình tượng ngoài đời của “Diệm” không khớp với hình tượng trong trí tưởng tượng của hắn, hay là hắn nghĩ người như Fiennes không xứng ngồi lên cái ghế cao nhất của Hào Môn, mà là Trần Cận trăm triệu cũng không ngờ, bản thân hắn sau khi khởi đầu sự kết giao một cách đầy châm chích lẫn thô lỗ với “Diệm” , kết quả lại đi chệch đường ray đến mức này. Sự thật là hiện tại hắn đang mất dần đi mục tiêu phấn đấu của cuộc đời mình cùng cảm giác khoảng cách với Diệm, lại cũng chưa thể tin rằng người trước mắt này chính là “Diệm” trong truyền thuyết và trong tưởng tượng của mình bấy lâu nay, cho dù có số liệu báo cáo minh chứng rõ ràng, cho dù đã từng có một khoảng thời gian ngắn ở chung, hay là hiện tại đang ở rất gần mình... (Tội nghiệp, bé bị choáng!=.=)

       Hết thảy đều trở nên rất hỗn loạn, ngay cả cơ hội để hắn chuẩn bị tinh thần tiếp nhận sự thật cũng không có, khiến cho một kẻ vô cùng tôn trọng loại suy nghĩ giản đơn trong mọi hoàn cảnh như Trần Cận cảm thấy vấn đề này khó khăn và nặng nề khôn tả, thực sự mà nói, đây là một chuyện bóc lột sức lao động trí não cực kỳ vô nhân đạo. Cho dù hắn chưa từng nghĩ tới một ngày kia phải ở trước mặt Diễm tâng công lấy lòng thì hắn cũng không dự đoán được chuyện lại có thể xảy ra theo chiều hướng thê lương như thế này, hơn nữa căn bản là chưa bắt đầu liền thua triệt để, trượt cái ngã chỏng vó, hình tượng mất hết, vĩnh vô xoay người trở về thánh ngày yên tĩnh... Hắn tin cho dù là siêu nhân cũng không cách nào thản nhiên nhận loại thất bại này.

       Fiennes đứng lên trước, lấy nước ấm xối lên hai người, Trần lão đại kiên cường ngậm miệng giữ yên lặng, kiên định quán triệt tư tưởng —— không bộc phát ở trong sự trầm mặc sẽ chịu ở trong sự trầm mặc mà diệt vong! Chờ đến lúc hắn nghĩ muốn ngồi dậy thẳng thắn thị uy, lại phát hiện hành động thực đơn giản này lại trở nên thực khó khăn, rõ ràng là vì vừa mới bị cuộc chiến đấu quá mức "kịch liệt" dồn ép, một trong số những hậu quả bất lương còn sót lại chính là bầm tím ở chỗ ... không nên bị bầm tím... Khóe miệng hắn suy sụp, sắc mặt càng ngày càng lụi bại.

       Fiennes lúc này lại bắt đầu chú ý đến cánh tay quấn đầy băng vải của Trần Cận, kia tầng tầng băng gạc sớm đã bị nước làm ướt, anh ngồi xổm xuống, lấy tay vỗ nhẹ lên mông Trần Cận, thực tự nhiên nhắc nhở: "Đừng ngẩn người ra nữa, đi ra phòng ngoài, tôi giúp cậu thay băng vải." Khẩu khí hào phóng, tao nhã nho nhã, hoàn toàn lột bỏ bộ da ác lang.

       Trần Cận vì hành động vô cùng thân thiết này mà thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kết cục là động đến một bộ vị đặc biệt mẫn cảm, vì thế lập tức nhe răng nhếch miệng, ai oán, xấu hổ  mất năm giây đồng hồ, người tuy đông cứng mà rất nhanh nghiến răng thốt ra ba chữ: "Tôi không sao."

       Không đợi hắn bảy tỏ sự hợp tác, Fiennes đã tự nhiên nâng cánh tay của hắn lên xem xét, Trần Cận thoáng chao đảo một chút nhưng bản tính quật cường khiến hắn không chịu tỏ ra yếu thế, lúc đầu còn có phản xạ muốn đẩy Fiennes ra, nhưng gặp đối phương kiên trì phi thường, hắn rốt cuộc vẫn phải thu hồi kháng cự, hơn nữa đầu óc còn nổi lên tính xấu, đem toàn bộ sức nặng của cơ thể dựa lên trên người đối phương.

       Đi không được hai bước, thần kinh lập tức có cảm giác căng cứng như sắp bị xé rách ra làm đôi, miệng vết thương lại ẩn ẩn đau, hai chân cũng giống như đi trên mây bồng bềnh, bên người là một thân thể tràn đầy sinh lực, nhiệt lượng cuồn cuộn truyền đến qua sự tiếp xúc của hai làn da nhưng không cách nào giảm bớt được sự căng thẳng của thần kinh.

       Trần Cận cảm thấy trong tương lai sẽ không còn ngày nào đáng sợ hơn ngày hôm nay được nữa. Fiennes thật bình tĩnh đi ở phía sau hắn, khiến hắn thấy mình quả thực thất sách, tuy rằng hắn không ngừng cảnh báo bản thân phải liều mạng duy trì phong thái an nhiên, không nên vì loại “sự cố ngài ý muốn” này mà bốc hỏa, thế nhưng nhìn lại Fiennes, thấy bộ dáng gã ta thong dong tự nhiên tự tại, rõ ràng bộc lộ bản lĩnh của tay chơi cao thủ,  hắn thầm nghĩ mình đường đường là một lão Đại, nếu ở “cái loại sự tình này” mà canh cánh trong lòng, tựa hồ rất không phóng khoáng. Thôi, coi như đánh lộn bị thương, không chết đã là vượt qua, lần sau nghiêm mật cảnh giác, không thể chủ quan thả lỏng trước mắt người này nữa.

       Hắn âm thầm tự nói với mình: đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng. Sai lầm nếu còn lặp lại, sẽ không còn đơn thuần chỉ là sự “sai lầm” như vậy nữa. Chính là vô duyên vô cớ chọc phải một con Tuyết vực Lang vương, thật sự là không có gì để nói a...

       Một hồi tình ái điên cuồng thất thường, cộng thêm đại phản kích cùng chịu kích thích mãnh liệt, Trần Cận đã không còn chút khí lực nào, ngồi trên King Size giường lớn, thân thể trần trụi cũng mặc kệ , hắn đã lười đi che chắn, dù sao sớm bị xem hết ăn hết, còn giả bộ ngại ngùng cái gì nữa. Tay chân nhàn tản, đôi mắt lại nhìn thẳng Fiennes vây quanh khăn tắm đang ra ra vào vào, chung quanh phá lệ yên tĩnh.

       Kia mạnh mẽ tứ chi, thân thể mang  lệ hoàn mỹ, mỗi tấc cơ thể đều phân bố hoàn mỹ, được mang ưu thế của con lai giữa Trung Quốc và Tây Phương, có được khuôn mặt anh tuấn tuy đường nét vuông vắn rõ ràng lại không mất vẻ nhu hòa, đôi mắt màu bảo thạch thường thường để lộ sự nguy hiểm, khi nhiễm thượng tình dục thậm chí còn có thể biến ảo màu sắc, cái mũi thẳng, nét môi kiên nghị, cùng với chiếc cằm khêu gợi ngay cả với nam nhân... tất cả đều như chứng minh một sự thật: Diệm chẳng những là một nhà lãnh đạo trời sinh, càng là một tạo vật sát gái mị lực kinh người của Tạo hóa.

       Trần Cận cho tới bây giờ không cảm thấy người nam nhân nào tuấn mỹ đủ để vượt qua mình (Trần Thạc là ngoại lệ), cho nên trước mắt khách quan mà ước lượng, người này thật đúng là còn có thể nhìn được, chẳng qua tính cách khó nắm bắt một chút, khả năng phản ứng cũng khó gặp, quả là một nhân vật khá ác liệt khó giải quyết a, tính tình có cách biệt khá lớn so với “Diệm” trong tưởng tượng của hắn. Hắn không phủ nhận, hiện tại hắn tâm tâm niệm niệm đều là —— sau này không cần xuất hiện quá nhiều trước mặt người này, càng không nên nỗ lực thể hiện bản lĩnh hơn người, tự mình chuốc lấy cực khổ, lý tưởng là tiểu, bảo mệnh là đại. Hạ quyết tâm rồi, hắn thoáng an tĩnh lại.

       Băng vài ẩm ướt được bóc ra từng lớn, tác động đến miệng vết thương,khiến đương sự khẽ nhíu mày, may mắn trước đây vị bác sĩ kia tay nghề không tồi, miệng vết thương không xuất huyết trở lại, nhưng bằng vào thủ pháp băng bó thuần thục của Fiennes mà nói, người này cũng xứng danh là một ... hộ sĩ không tồi.  

       Chờ quấn lên vòng cuối cùng, thắt nút, quỳ ở dưới giường để ý mọi nơi trên người hắn xem còn có vết thương khác hay không, Fiennes rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt hai người chạm phải nhau thật có thể nói là là thiên lôi câu động địa hỏa*, nóng rát phát đau. Trần Cận nghĩ thầm trong lòng, lão tử có phải hay không  nên nói gì đó? Như thế nào lại đột nhiên sợ hãi? (* Sấm sét trên trời kéo theo lửa trên mặt đất cùng cháy)

       "Đề nghị lúc trước của tôi cậu nghĩ thế nào rồi?" Fiennes mở miệng trước, tự giác không đả động đến vấn đề gì nhạy cảm.

       "Anh từng có rất nhiều đề nghị, tôi làm sao biết ngươi nói đến cái nào?" Giả ngu, không giả ngu là ngốc.

       Ai ngờ đối thủ nhẫn nại cũng là tốt thần kỳ: "Ở lại tổng bộ."

       "Bao lâu?" Hắn cư nhiên có cảm giác rợn người từng đợt, "Một năm?"

       Fiennes chỉ nhìn hắn chăm chú không rời, một chút cũng không buông tha hắn, lấy trầm mặc ứng đối.

       "Chẳng lẽ ba năm?" Mẹ! Không phải là năm năm đi?! Khi hắn thanh tỉnh lại thì nhớ ra, tổng bộ chưa bao giờ lưu lại cùng một thành viên trong cùng một vị trí, bộ phận công tác vượt qua năm năm; các tổ, các phân bộ thay phiên ở tổng bộ cùng phân bộ công tác, vì phòng ngừa lũng đoạn nội bộ, hàng năm các cán bộ theo phân bộ đề bạt đi lên chỉ có thể ở tổng bộ lưu một năm, trừ phi cóbiểu hiện đặc biệt ưu dị hoặc lập công lớn chinh phục nhân viên thượng tầng, đạt được thăng chức, cạnh tranh cùng cấp bậc bên trong khá nghiêm khắc, cũng không phải là tùy tiện đột phá được, cũng giống như mục tiêu của Trần Cận trước đây, người trong Hào Môn có không quang vinh nhờ gia nhập tổng bộ, cho nên trước đây cho dù Fiennes đã nhắc tới bao nhiêu lần muốn đưa hắn về tổng bộ, Trần Cận đều chỉ coi là anh ngẫu hứng đề nghị, không tính nghiêm túc, cho dù là Diệm, cũng không thể không để ý nguyên tắc.

       "Vậy —— cậu có thể ở lại bao lâu?"

       Thì ra là câu hỏi có nhiều lựa chọn, nhưng —— "Tôi quyết định quay về New York."

       "Được." Fiennes thông suốt, đứng lên, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, "Nếu cậu kiên trì muốn vậy."

       "Cảm ơn." Không khách khí địa nằm ngã xuống giường, hôm nay thật đúng là thể lực cạn kiệt mệt đập chết, kinh này nhất dịch, xem ra là vài ngày không thể mở lại huân.

       Có thể vẫn là không cam lòng, Fiennes bất động thanh sắc hỏi: "Tôi hy vọng cậu thành thật trả lời tôi, vì sao cậu không muốn ở lại tổng bộ?"

       "Anh." Nếu như nói, trước đây hắn vì Diệm mà muốn có cơ hội được thăng chức ở lại tổng bộ, hiện tại lại bởi vì Diệm mà tự động nhượng bộ lui binh, trước sau biến hóa thật sự là chua xót na.

       "Còn tưởng rằng tôi sẽ là lý do để cậu lưu lại đâu."

       "Anh đánh giá cao chính mình, sếp!" Đột nhiên hắn lại giống nhớ tới cái gì, mạnh khởi động thân mình, "A, tôi nói như vậy sẽ không bị cách chức đi?" Vô luận mặt ngoài giả vờ bất cần đời bao nhiêu trước người này, trong lòng hắn vẫn là giống như bị cái gì đó rút một chút, cảm giác quái dị.

       "Không chỉ một mình cậu từng nói như vậy." Khuôn mặt bình tĩnh của Fiennes tỏ vẻ tự giễu.

       "Còn ai giống tôi không muốn sống nữa?" Hắn có điểm tò mò mà thôi.

       "Daddy Left."

       "Ha, anh hài hước thật." Hắn lại nằm xuống, nhìn lên trần nhà trang trí thật đẹp, "Anh thật sự sẽ để tôi trở về New York ngay khi nhiệm vụ chấm dứt?"

       "Hội nghị cao tầng sẽ an bài vị trí mới, tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của bọn họ" Anh thầm nghĩ trước tiên nên khiến đối thủ ổn định lại quan trọng hơn.

       "Không thể lén lộ ra một chút?"

       "Cậu nghĩ sao?" Anh ngồi xuống ở phía bên kia giường, "Tôi sẽ không ép cậu, tự cậu suy nghĩ cho kỹ." Bởi vì anh biết rõ dùng sức mạnh đối với người này, hiệu quả quá nhỏ.

       Hai người không nhắc lại, đều tự chiếm một nửa lãnh địa ngủ, kỳ thật Trần Cận cũng không có ý cùng Diệm lão Đại đồng sàng cộng chẩm*, mà là tình thế bức bách, quần áo cũng chưa dùng, trên người cũng là loang lổ bác bác thê thê thảm thảm, cũ ngân tân thương thêm cùng một chỗ thật đúng là kỳ quan, vẫn là không nên tùy tiện đi ra ngoài dọa người sẽ tốt hơn. (* cùng giường chung gối)

       Cảm giác mỏi mệt rốt cục xâm nhập lại đây, trong lúc mông lung buồn ngủ, Trần Cận đưa tay sờ sờ sau vai, dấu răng kia nhất định thực rõ ràng , thậm chí đến bây giờ còn mang theo đau đớn tê dại, mặc kệ ... Sau khi tỉnh lại, chỉ mong vấn đề không hề là nan đề. Mẹ nó, hôm nay thật đúng là xui xẻo, nhưng kỳ thật từ khi gặp gỡ Fiennes tới nay, ngày tháng tiêu dao của hắn  xem như chấm dứt, số mệnh a...

       Rạng sáng 4 giờ, Trần Cận đột nhiên tỉnh lại, phát hiện chân tay mình còn đặt trên người người ta, cũng không phải thực lịch sự, nhưng người này tựa hồ cũng không ngại, còn cuốn lấy cánh tay lành lặn của hắn. Cao thấp xương cốt có chút mỏi nhừ, Trần Cận lần đầu tiên cảm thấy mình không ổn, trước đây, không có lần nào làm tình xong lại giống lúc này đây, "Thể nghiệm khắc sâu " đến như vậy, bởi vì cố kỵ đối phương là Diệm, cho nên hắn không ương ngạnh phản kích, cho phép một người nam nhân làm được đến mức này đối với mình, gần là bởi vì hắn là Diệm, hay là...

       Cảm giác độ ấm bên người len lén rút lui, dựa vào tập tính cảnh giác, Fiennes phút chốc mở to mắt nhìn về phía bên trái, cho dù trong bóng đêm, anh vẫn có thể chuẩn xác phân biệt được cặp mắt thoạt nhìn như mù mờ nhưng kì thực rất tinh nhuệ kia.

       "Có một vấn đề, tôi vẫn muốn hỏi anh." Trần Cận đột nhiên mở miệng nói.

       "Chuyện gì?"

       "Tám giờ ba mươi sáu phút năm mươi bảy giây, anh làm cách nào đạt đến?"

       Đó là một kỷ lục đã qua lâu rồi nhưng đến nay vẫn chưa có ai phá vỡ nổi, ngay cả Fiennes cũng không khỏi bội phục lối suy nghĩ xoay chuyển như chong chóng của Trần Cận, thật là một nam nhân khiến người ta khó hiểu, nhưng... rất có hương vị, một loại hương vị đặc thù, khiến người ta muốn thử một lần thử lại lần nữa.

       Anh cười khẽ  một chút, thanh âm mới vừa tỉnh ngủ trầm thấp mà gợi cảm: "Ba năm trước đây chẳng phải cậu cũng phá được một kỷ lục sao?"

       "Đó là đan tổ thành tích, vẫn kém xa anh." Lấy khuỷu tay huých nhẹ người bên cạnh, ngữ khí của hắn có chút bất mãn , "Uy, nói cho tôi biết anh làm như thế nào? Đừng dễ giận như vậy thôi."

       Fiennes tiếp chuyện: "Bằng manh mối có thể tìm đến lối tắt."

       "Không có khả năng, tôi thử qua, căn bản không có lối tắt."

       "Ba năm một lần, hình thức bố trí đều có thay đổi, không thể so sánh, cậu không cần chú ý."

       "Tôi tin rằng nguyên lý là giống nhau." Hắn còn thật sự ngồi lên, khi hắn tỏ ra nghiêm túc lại như biến thành một người nào khác, "Hành vi của tôi cùng số liệu ăn khớp khi phân tích ra có chỗ thiếu hụt."

       "Cậu không phải là gián điệp của FBI, không cần nghiên cứu những vấn đề này."

       "Tôi nghĩ Hào Môn lão Đại phải có năng lực cơ bản  tự bảo vệ mình."

       "Thành tích sinh tồn thực chiến của cậu thực vĩ đại."

       "Chuyện đó cũng không nói rõ vấn đề gì."

       "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Fiennes cũng hiểu được sự chịu đựng của mình thường thường có nguy cơ bị hắn mài nhẵn đến đáy.

       Trần Cận thốt ra kinh người: "Kỳ thi truy tìm năm nay, tôi sẽ tham gia."

       "Không có lão Đại nào nguyện ý chịu cái khổ cực này,  hơn nữa năm nay là hạng mục tổ hai người, cậu xác định ngươi tìm được hợp tác?"

       "Chuyện này không cần lo lắng, tôi cóngười thích hợp để chọn." Hắn thẳng thắn nói, "Hơn nữa cũng là một người tự nguyện chịu khổ đầu."

       Nghe thấy ngoại trừ mình, Trần Cận còn có người khác có thể tin cậy, có thể ỷ lại, Fiennes thậm chí dấy lên một loại cảm giác trước nay chưa từng có —— ghen tị, vì thế anh phiền muộn hẳn lên, muốn áp chế cái loại tâm tình bất an này xuống, lại phát hiện so với tưởng tượng còn khó hơn.

       Trần Cận ngồi xuống, lại khôi phục vẻ ngả ngớn: "Có ai nghĩ đến tôi cùng lão Đại của Hào Môn ở trên giường đàm luận về kỳ thi này."

       "Nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể mỗi ngày như vậy."

       "Đàm luận như thế nào phá giải hữu hiệu trận pháp của kỳ thi?"

       "Tôi là nói là mỗi ngày đều ở trên giường."

       Đuôi mắt Trần Cận lại kéo dài, đầu rụt lùi ra sau nửa thước: "Số lượng tình nhân của anh tuyệt đối sẽ không ít hơn tôi, khẩu vị của Diệm sẽ không chỉ có một đi. Huống hồ, tôi vẫn tương đối thích tìm nữ nhân."

       "Cảm giác của cậu không phải là không tồi sao?"

       "Úc, cái kia a!" Đây là hắn nhân sinh nặng nhất đại sai lầm, "Nam nhân luôn luôn chút thời điểm không cẩn thận thôi."

       "Nếu đúng thời điểm, cho dù là nam nhân khác, cũng có thể khiến cậu có cảm giác?"

       "Đùa gì vậy?!"

       "Chúng ta làm, hơn nữa thực thỏa mãn, đây là sự thật."

       "Tôi bị người thượng ! Thực tổn thương tự tôn!Về sau anh còn dám như vậy chạm vào tôi, tôi nhất định sẽ không lưu tình, cho dù anh là Diệm, tôi nói được thì làm được."

       "Cậu muốn thượng tôi?"

       Trần Cận nghe xong câu này, con mắt mở lớn đến cực hạn: "Tôi còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ quay về New York, lão Đại, anh cũng đừng không có việc gì tìm chuyện hãm hại tôi."

       "Tôi không muốn thả cậu đi, nhưng lại biết rõ không lưu được cậu." Ánh mắt Fiennes sáng ngời nhìn hắn chăm chú, nhìn hắn khi cười có điểm tà khí, đặc biệt khí chất rồi lại có thể thuần túy đến như vậy, kiên nghị phía sau lại ôn nhuận đến như vậy, lười nhác phía sau lại mẫn tuệ sâu sắc đến như vậy, phóng túng phía sau lại hồn nhiên đến như vậy, bất cần đời phía sau lại mang cường thế lực công kích,... tất cả đều khiến anh cảm giác vô cùng phấn chấn, không ngăn được động tình, không ngăn được hấp dẫn tươi sống trước mắt, Fiennes cúi người đè lên, nhân khoảng khắc trong mắt Trần Cận xẹt qua kinh dị, theo làn môi khẽ nhích mở mà đột nhập, gắt gao khóa lại chiếc lưỡi mềm dẻo đem lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, hung mãnh mút vào, kích cuồng đoạt lấy, lòng đang từng đợt co rút, như thế nào lại mê muội hắn đến mức đó?

       Trần Cận đột nhiên cảm giác đầu lưỡi xót lên, trong tư vị quấn quýt si mê có cả cảm giác run sợ, có đầy rẫy những cấm kỵ cùng nguy hiểm, đó là khí chất đặc biệt của Diệm —— làm người ta nghĩ muốn tới gần rồi lại không dám dựa vào thân cận quá... Thật là cảm giác chết tiệt!

Ta định mai mới up chap mới, nhưng lịch trình của ngày mai hết 90% là ta mệt lử rồi, nên hôm nay cố thức để up. TT^TT
___________

10 nhận xét:

  1. ta cứ cướp tem rùi cmt sau nha'

    Trả lờiXóa
  2. Oa oa ứ chịu đâu. Mất tem rùi, hic hic hu hu

    Trả lờiXóa
  3. Ủa, hai nàng nì hum nay online trên nhà ta cùng lúc sao???

    Trả lờiXóa
  4. ta xí phong bì đc ko..h.i.h.i...........

    Trả lờiXóa
  5. Với cái đà này thì ta thấy anh Cận se ko bao giờ thoát khỏi anh Fiennes. anh Cận, anh hãy chấp nhận số phận đê
    PS: nàng phải đi thực tập ah? Làm tốt nhe'

    Trả lờiXóa
  6. *chọt chọt*
    " Không khách khí địa nằm ngã xuống giường, hôm nay thật đúng là thể lực cạn kiệt mệt đập chết, kinh này nhất dịch, xem ra là vài ngày không thể mở lại huân." -> cái này ta ko hỉu

    *lại chọt chọt*
    sì-poi choa ta ai là người Cận Cận tin tưởng đc hêm, nói cho ta là Fie càng tốt ^^

    Trả lờiXóa
  7. @ Nhã, cái này ko cần Yuki sì pon, nàng ấy còn đang bận, để ta đc oy. e hèm, nghe đây đó chính là ......Giang Uy - lão đại Hạt bộ đó.kakaka. Anh này còn góp 1 phần nhỏ vào nội dung về sau nhưng mù yên tâm, anh Fie kiểu j cũng gạt đc anh này ra( tất nhiên là lấy việc công trả thù riêng rùi, anh này cũng la cấp dưới của anh Fie mừ) nên kỳ thi lần này anh Cận sẽ đi cùng người khác(là ai thì liệu nàng có đoán ra đc ko)

    Trả lờiXóa
  8. Nếu là ta thì ta sẽ "xào" nó như sau: "Không khách khí ngã thẳng lên giường, hôm nay đúng là thể lực cạn kiệt, mệt muốn chết, trải qua trận này, xem ra vài ngày tới không thể ..." Nếu như đoạn này nói về nhân vật vừa mới đi nhậu nhẹt về thì "Huân" có thể hiểu là "say rượu", nếu không phải vậy thì... TT^TT nàng phải cho ta xin mặt chữ Hán của từ "Huân" này ta mới biết được!TT^TT
    Hôm nay ta không up chap mới nghen, muộn ta mới về nhà! TT^TT Hôm nay ta cũng mệt muốn chết rồi đây, về đến nhà ta cũng sẽ không khách khí mà ngã thẳng lên giường thôi!

    Trả lờiXóa
  9. @ tiểu keke: ta chưa đi thực tập, chỉ là hết môn thôi! TT^TT

    Trả lờiXóa
  10. ta tưởng em đã biết anh yêu em nhưng làm lơ. Hóa ra ko biết thật. Đúng là đại đầu đất =.= thế này còn lâu anh mới rước đc em về.
    Black dragon

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment