7/4/11

Huyết liên

Đệ ngũ chương: Lời hứa vĩnh hằng.

Trong phòng chỉ còn lại Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu, khi Vũ Văn Ngạn đứng dậy chuẩn bị đi thư phòng tiếp tục công tác, y mới phát hiện bàn tay nhỏ nhắn của Vũ Văn Tu đã túm chặt lấy một góc áo mình, y định gỡ tay hắn ra, nhưng rồi cơn mê sảng lẫn đôi lông mày chau chặt của Vũ Văn Tu khiến y buông tha ý niệm trong đầu.

Ai, y khe khẽ thở dài, cởi áo tiến lên giường.

Vũ Văn Tu còn đang mơ mơ màng màng cảm thấy ấm áp tới gần, hắn không nghĩ ngợi gì nhiều, nhích nhích sát về phía có nguồn hơi ấm tỏa ra, dán chặt vào lồng ngực trần của Vũ Văn Ngạn, không một khe hở, lúc này hắn giống y như một con bạch tuộc, thật hết sức dính người.

Vũ Văn Ngạn nhìn xuống thân hình nhỏ nhắn trong lòng, ôn nhu cười cười, không giống với nụ cười lạnh trong quá khứ, đây hoàn toàn là một nụ cười xuất phát từ nội tâm ôn nhu, loại ôn nhu ấy đời này kiếp này xem ra chỉ có thể thuộc về người trong lòng y.

"Dừng tay, dừng tay, buông, buông." Vũ Văn Tu đột nhiên giãy dụa lên trong lòng Vũ Văn Ngạn, tay chân quơ loạn trong không trung, miệng không ngừng ú ớ la hét.

Vũ Văn Ngạn rõ ràng cảm thấy hắn không bình thường, bừng mở mắt, nhìn hắn chăm chú, thấy hắn vung nắm tay lên trong không trung, hai mắt nhắm chặt, trên trán ướt mồ hôi. Y không nghĩ nhiều, nhỏm dậy đặt mình lên trên người hắn, đè chặt lấy hai chân và hai tay hắn đang không ngừng run rẩy náo động.

"Buông ra, đau, dừng tay, dừng tay." Vũ Văn Tu vặn vẹo thân thể, ý đồ tránh khỏi sự kìm giữ đối với mình, thế nhưng sức hắn vốn không thể khỏe hơn Vũ Văn Ngạn.

Tiếng rên rỉ trầm thấp thống khổ truyền vào tai Vũ Văn Ngạn, bên khóe mắt Vũ Văn Tu đã sớm ứa đầy nước mắt.

Chìm trong hôn mê, Vũ Văn Tu có cảm giác mình lại trở về căn phòng dơ bẩn dưới mặt đất kia, Lý Lăng cũng xuất hiện. Hắn phản kháng, thế nhưng hai tay bị xích sắt khóa chặt, hai chân bị còng lại với nhau, thân thể hắn rất khó chịu, nóng quá, nóng quá. Lý Lăng tà ác mỉm cười, hắn sợ hãi, hắn muốn chạy trốn, muốn chạy trốn, nhưng vẫn bị vây dưới thân Lý Lăng, trong mộng, Lý Lăng lúc nặng lúc nhẹ khẳng cắn bộ ngực cùng chiếc cổ mảnh khảnh của hắn, lưu lại những dấu vết thật sâu, mơ hồ rướm máu.

"A!" Hắn ngẩng cổ, khi đó hắn căn bản không thể chống cự loại trêu đùa như vậy, chỉ có thể vô lực há miệng kêu to, sau rồi hắn lại phát hiện chính mình phát ra thanh âm kiều mỵ động lòng người như vậy, răng cắn ngập lấy môi. Thế nhưng, ngón tay Lý Lăng dính một ít trơn dịch, xỏ xuyên qua hậu huyệt của hắn, hung hăng trừu lộng. Máu theo đùi hắn duyên dáng một đường đỏ sẫm chảy xuống chân, trong mộng, Lý Lăng càng thêm điên cuồng, trực tiếp đem máu của hắn làm chất bôi trơn, hắn có cảm giác mình giống như một con súc vật bị người mặc sức đùa bỡn.

"Dừng tay, tránh ra, buông, buông, đừng, đừng..." Hai bàn tay hắn nằm trong tay Vũ Văn Ngạn không ngừng giãy dụa, hắn muốn mở mắt ra, thoát khỏi cơn ác mộng này, có điều hai mí mắt nặng trịch không nghe theo lệnh của hắn.

"Tu nhi, bình tĩnh, ta là Vũ Văn Ngạn, sẽ không ai làm ngươi bị thương." Vũ Văn Ngạn biết lúc này Vũ Văn Tu chắc chắn đang mơ về một chuyện hắn không muốn đi đối mặt, cầm chặt lấy tay hắn, không chịu buông ra, hắn sợ hãi, sợ Vũ Văn Tu sẽ làm chính mình bị thương.

Trong mộng, Vũ Văn Tu muốn đẩy ra người nam nhân đang dây dưa trên người hắn, thế nhưng mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được, đột nhiên, Vũ Văn Tu há miệng cắn vào tay người nam nhân kia, cho đến khi máu chảy ra.

Vũ Văn Ngạn chỉ chú ý đến thân hình nhỏ nhắn đang không ngừng căng thẳng và run rẩy trong tay mình, không hề chú ý đến vết thương đang chảy máu trên tay, "Tu nhi, là ta, hiện tại ngươi vô cùng an toàn, tỉnh lại." Thanh âm mềm nhẹ vuốt ve thân thể đang giãy dụa của Vũ Văn Tu, có thể vô dụng, nhưng cũng có thể hữu dụng, Vũ Văn Ngạn một lần lại một lần an ủi hắn, cho đến khi Vũ Văn Tu buông ra bàn tay dính đầy máu của Vũ Văn Ngạn.

"Ai? Thanh âm của ai, là ai?" Trong cơn hôn mê, Vũ Văn Tu tựa hồ nghe thấy một thanh âm hết sức quen thuộc, thanh âm ấy lại đang tiếp tục gọi hắn, thế nhưng dù hắn có cố gắng suy nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra được đó là ai.

Nhìn thấy khuôn mặt chan chứa nươc mắt của Vũ Văn Tu, Vũ Văn Ngạn cúi xuống, dùng môi lau đi một giọt nước mắt mặn nồng mang hương vị thân thể của Vũ Văn Tu, sau đó áp môi lên đôi môi đang xao động bất an, không ngừng la lên kia, nhẹ nhàng hôn, nụ hôn không mang theo tình dục, một nụ hôn thuần túy ôn nhu.

Sau đóVũ Văn Ngạn buông bàn tay Vũ Văn Tu đang bị mình nắm chặt, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, "Tu nhi, không sao, có ta ở đây, không sao cả. Chỉ cần có Vũ Văn Ngạn ta ở đây một ngày, không có bất cứ ai có thể thương tổn ngươi."

"Ai đang gọi mình, lời nói thật bá đạo a, rất quen thuộc, là ai..." Vũ Văn Tu nhíu chặt mày, tựa hồ yên tĩnh lại, " Là ai, ngươi là ai, nói cho ta biết!"

Màn đêm đen kịt trong mộng đột nhiên biến mất, thay vào đó là một không gian thuần trắng, có một thân ảnh đứng trước mặt hắn, đó là một bóng dáng rất quen thuộc, cao ngạo, không ai bì được, hắn chậm rãi đi về hướng đó, cho đến khi hắn nhớ ra, kích động kêu lên, "Vũ Văn Ngạn, ngươi làVũ Văn Ngạn." Vũ Văn Tu nhớ ra, hắn hiện tại là Vũ Văn Tu, là con trai của nam nhân này, không ai có thể điều khiển được vận mệnh của hắn lần nữa, hắn không cần tiếp tục đeo nặng phần ký ức trước kia nữa, Vũ Văn Tu kích động ôm lấy “Vũ Văn Ngạn” trong mộng của mình, ôm thật gắt gao, không chịu buông ra.

"Ngạn, đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta... " Vũ Văn Tu mê man lẩm bẩm, trên mặt không còn sự căng thẳng, không còn bất an, chỉ còn lại một phần mỉm cười ngọt ngào.

Vũ Văn Ngạn nhìn Vũ Văn Tu tươi cười, nghe hắn gọi tên mình, thì ra trong mộng của hắn có y, hơn nữa là phần rất ngọt ngào, "Đối với ngươi, ta sẽ không bao giờ buông tay nữa." Nhẹ nhàng ghé vào bên tai Vũ Văn Tu, trịnh trọng hứa hẹn, sau đó y lại thật nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.

" Vũ Văn Ngạn, đã đến giờ, con trai ngươi nên..." Dương Vân trực tiếp đá môn mà vào, Lăng đứng ở bên hắn, không thể ngăn cản động tác nhanh nhẹn mà thô bạo của hắn.

Dương Vân cũng không nói được hết lời hắn muốn nói, hắn cứng lưỡi, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người trên giường, Lăng nhìn theo Dương Vân, chỉ thấy chủ nhân mình đang ngồi trên người Thiếu chủ, cúi xuống, chỉ cách khuôn mặt của Vũ Văn tu có chừng một centimét, hơn nữa trên người chủ nhân không mặc quần áo, tư thế kia miễn bàn đến có bao nhiêu “tối”.

Lăng lắc mạnh đầu mình, tận lực khiến mình bảo trì thanh tỉnh, sau đó huých Dương Vân xem ra còn đang bàng hoàng hơn cả mình.

Vũ Văn Ngạn nhìn thấy hai người sớm không đến, muộn không đến đang đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt trầm xuống, toàn thân phát hàn khí, chậm rãi rời khỏi Vũ Văn Tu, ngồi sang một bên, có chút cứng ngắc mặc áo vào.

"Uy, ngươi phát ngốc cái gì, thuốc của Thiếu chủ..." Lăng nhỏ giọng khẽ nhắc bên tai Dương Vân, "Úc." Dương Vân máy móc gật gật đầu, chậm rãi phản ứng lại, lập tức thấy ánh mắt lãnh khốc của Vũ Văn Ngạn trừng mình.

Dương Vân bước nhanh đến, quyết định tốc chiến tốc thắng, sớm một chút rời khỏi căn phòng này, hôm nay hắn đã phải chịu những kích thích tuyệt đối không nhẹ.

"Chủ nhân, tay ngươi... " Lăng chú ý tới dấu răng trên tay Vũ Văn Ngạn, rướm máu, anh khẩn trương hỏi.

"Không sao hết, tự ta biết xử lý." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng ngắt lời Lăng, sau đó thì ánh mắt y không hề rời khỏi thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên giường.

Dương Vân chuẩn bị tốt hết thảy, không đợi Vũ Văn Ngạn lên tiếng đuổi, nắm tay Lăng, bằng một tốc độ phi thường lóe lên, lao ra khỏi phòng.

"Vừa rồi, ta không nhìn lầm đi?" Dương Vân si ngốc nhìn Lăng.

"Ân." Dù sao từ lúc Vũ Văn Tu xuất hiện, những kích thích Lăng đã chịu thật nhiều vô số, giờ thêm một cái, cũng không tính gì, anh sớm đã có sức miễn dịch.

Dương Vân mở to hai mắt, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, vẫn đang không thể tin được chính mình vừa rồi đã nhìn thấy gì. Lăng cũng khó lòng đi quản vị bác sĩ riêng đang kinh ngạc đến ngẩn cả người này, anh đi xuống lầu, tiếp tục ăn bữa sáng.

Vũ Văn Ngạn ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn Vũ Văn Tu, tuy y không biết hắn từng gặp chuyện gì, nhưng từ bộ dạng này mà suy ra, chắc chắn đó là chuyện mà ở sâu trong nội tâm mình, hắn không dám đi đối mặt. Nhưng chỉ cần có y ở bên hắn một ngày, y tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào lại thương tổn hắn, đây là lời hứa, một lời hứa vĩnh không thay đổi!
_______________

13 nhận xét:

  1. Lâu lắm rồi ta mới được tem. Nhớ nhớ nhớ...

    Trả lờiXóa
  2. ôi ác mộng.... ác mộng... bé Tu nhi của ta...

    Trả lờiXóa
  3. @ phudu: Lâu lắm rồi mới lại được thấy nàng vô giựt tem. Nhớ nhớ nhớ...TT^TT(n lần)

    @ tiểu Nhã: Yên tâm, sắp tới ngay cả mơ kiểu này em cũng không được mơ nữa đâu, có muốn thấy ác mông cũng phải hỏi qua papa em a! ^^

    Trả lờiXóa
  4. ừm *gật gù* cái tên bá đạo đó có khi trong mơ cũng ráng lết vô giữ phần àh

    Trả lờiXóa
  5. ô ô nhớ nàng wa à
    hihi dạo nì ko có time nên ko có on thường xuyên dc hhihi

    Trả lờiXóa
  6. a~, Ngạn thương bé Tu quớ đi, thương iu xa xiết, cắn tay ngừ ta kìa Tu ui, đau lòng chưa kìa~~~~
    :">~

    Trả lờiXóa
  7. @ kaisa: Khách mới vào comt a, ^^ xin chào nàng *Cúi cúi* Hoan nghênh nàng ghé thăm nhà ta, mong những truyện ta tuyển edit không làm bà con thất vọng! ^^

    Trả lờiXóa
  8. @ http: À, chap này bé căn tay người ta, chap sau bé tỉnh lại, bé lại mắng người ta, bé đau lòng mừ...^^

    Trả lờiXóa
  9. @ alex: ta cũng nhớ Alex a! TT^TT, ta nghĩ Alex bye bye ta rùi a! TT^TT

    Trả lờiXóa
  10. @ tiểu Nhã: ^o^ kakakaka... ^o^ Không nghĩ tới... nàng nói mới thấy đúng thật nha... kakakaka... Ngạn Ngạn ơi là Ngạn Ngạn...^o^

    Trả lờiXóa
  11. Thay thuong pe qua...Benh ui con gap ac mong nua...Nhung pe jn tam thui...Sau nj Ngan ca ko lam pe thay ac mong nua dau

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment