14/4/11

Huyết liên

Đệ lục chương: Thì ra ngay từ lúc đầu.
     
     Mùa xuân lẳng lặng khẽ hôn qua mặt đất, gió nhẹ chậm rãi thổi qua nhân gian, cây cối ôn nhu dợn sóng, hoa cỏ nhẹ nhàng thì thầm, sao che kín bầu trời đêm.

     Vũ Văn Tu mở đôi mắt nồng đậm buồn ngủ của mình, tầm mắt mơ hồ chỉ có thể khiến hắn nhìn thấy một mảng trần nhà được ngọn đèn ngủ mờ ảo chiếu sáng. "Thì ra đó chỉ là giấc mộng mà thôi." Thanh âm chậm rãi, âm thầm cho thấy một ngữ điệu nhẹ nhõm.

    Vũ Văn Tu chống tay xuống giường, ý định tự mình ngồi dậy, thế nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra được, thì ra người bệnh thật sự không có chút sức lực nào, tay chân bủn rủn, toàn thân vô lực.

    "Cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh, hôn mê gần 2 ngày. Bất quá bệnh nặng mới khỏi, ngươi không cần quá miễn cưỡng bản thân." Một bàn tay đột nhiên đỡ lấy Vũ Văn Tu khi hắn sắp lùi về trong chăn, giúp hắn tựa vào đầu giường. Hơn nữa người này rất cẩn thận, cầm cái đệm dựa lót xuống sau lưng hắn, làm cho hắn dựa vào thoải mái một chút.

    Tầm mắt mơ hồ của Vũ Văn Tu dần trở nên rõ ràng, hắn phát giác thanh âm kia là xa lạ, quay đầu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười phóng đại của Dương Vân, hơn nữa ánh mắt của người này còn không ngừng đánh giá hắn.

    "Ngươi là ai?" Vũ Văn Tu biết người có thể đứng ở trong phòng riêng của Vũ Văn Ngạn ắt không đơn giản, khẳng định người này cùng Vũ Văn Ngạn phải có mối quan hệ mật thiết với Vũ Văn Ngạn.

     Dương Vân nghe thấy thanh âm non nớt suy yếu của Vũ Văn Tu, thoáng xao động, không thể tin đứa trẻ nhu nhược lúc này đây chính là người nắm trong tay sức mạnh thay đổi vận mệnh của người khác, bình tĩnh quyết đoán, xâm nhập Amazon cứu Vũ Văn Ngạn trong lời của Đường Phong.

    "Ngươi sao rồi? Phát ngốc cái gì? " Vũ Văn Tu nhíu nhíu mày, cái người mặc áo sơmi màu trắng, đeo kính mắt đang chăm chú đánh giá hắn, tuy rằng không làm cho hắn ghét, không có ác ý gì với hắn, thế nhưng hắn không thích bị người khác quan sát.

    "Úc, úc" Dương Vân nhìn ra Vũ Văn Tu khó chịu, từ cõi thần tiên tỉnh lại, "Ta là bác sĩ riêng của ba ba ngươi, thúc thúc ngươi, Dương Vân, hơn nữa vừa mới nhận mệnh trở thành bác sĩ riêng cho ngươi, mong được chỉ giáo nhiều." Dương Vân công thức hoá giới thiệu xong về bản thân, lại bắt đầu một bộ cợt nhả.

    "Nga, thì ra là bác sĩ riêng." Vũ Văn Tu gật gật đầu, liếc mắt nhìn khắp phòng, tìm cái gì, dường như không tìm được, cười lạnh một phen, "Xem ra ta thật là sốt cao đến hồ đồ." Hắn bất đắc dĩ tự nhiên nói mình, hoàn toàn không để ý đến Dương Vân đứng ở bên cạnh hắn.

    "Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Thần ở công ty xử lý sự vụ, chờ một chút sẽ trở lại." Dương Vân nhìn ra Vũ Văn Tu muốn tìm cái gì, thong thả nói, "Ai, thì ra làm con trai Vũ Văn Ngạn, thực hạnh phúc, kiếp sau, ta cũng muốn đầu thai đến Vũ Văn gia." Dương Vân vừa nói vừa nhướng mày, nhìn chằm chằm Vũ Văn Tu ngồi trên giường.

 
     "Con hắn? Hạnh phúc sao?" Vũ Văn Tu đô đô miệng, mình sinh bệnh, phụ thân cư nhiên không ở bên người chăm sóc , gọi cái gì bác sĩ riêng đến chăm sóc, thì ra nhà giàu thật sự thực vô tình, thì ra mộng chính là mộng, ảo giác mà thôi.

     Sắc mặt Vũ Văn Tu trầm xuống, lẳng lặng nhìn cái chăn đắp trên người mình. Khoan đã, ta đang suy nghĩ cái gì, chỉ vì ảo giác mà đi kỳ vọng Vũ Văn Ngạn ở bên mình không rời, xem ra ta thật là bệnh không nhẹ, đầu đều phát sốt đến hồ đồ. Vũ Văn Tu giơ tay ôm mặt.

     "Ta liền cảm thấy được hạnh phúc." Dương Vân cười cười, "Hôm trước sáng sớm, hắn cho 5, 6 cuộc điện thoại thúc giục ta chạy lại đây, còn làm một bộ hung thần ác sát ra lệnh cho ta phải chữa khỏi cho ngươi."

     "Hắn quả nhiên là bá đạo." Vũ Văn Tu trào phúng .

     "Có điều, ta lần đầu tiên thấy Vũ Văn Ngạn có nhân tính như vậy, nghe Lăng nói, khi biết tin ngươi dầm mưa trở về, hắn cư nhiên bỏ chạy khỏi cuộc họp trọng yếu, vội vã trở về, hơn nữa tự mình chăm sóc ngươi." Dương Vân ngẩng đầu nhìn trần nhà, làm như tự nói tự nghe, hoàn toàn không chú ý đến cái giật mình của Vũ Văn Tu.

     "Trong lúc ngươi sinh bệnh, Vũ Văn Ngạn một bước đều không rời khỏi ngươi, vừa rồi nếu không phải công ty đột nhiên có việc, ta thấy hắn vẫn không có ý định rời khỏi đây, thật không sao hiểu nổi, kẻ chán ghét tiểu hài tử như hắn cư nhiên lại giúp ngươi lau rửa thân mình, hơn nữa thật cẩn thận từng miếng uy* ngươi uống thuốc, ăn cơm..." (* đút cho ăn, uống)

     "Thì ra đó không phải là ảo giác." Vũ Văn Tu cười cười, vậy ra người trong mộng vẫn luôn chăm sóc hắn quả nhiên là y, thì ra, giấc mộng này vốn là sự thật. (Tiểu Tu sướng âm ỉ.)

     "Đúng rồi, ngươi hẳn là đói bụng đi, ở đây có chút cháo gà." Dương Vân giống như bừng tỉnh đại ngộ, rất nhanh chạy đến bàn học phía đối diện lấy đến một cái bát đưa cho Vũ Văn Tu, có điều nhìn thấy hắn vô lực nằm trên giường, không thể tự cầm lấy bát, thật sâu thở dài, tự nhận bản thân vô phúc, ai kêu mình cầm tiền lương của Vũ Văn gia, chăm sóc người của Vũ Văn gia là trách nhiệm của mình, mình quả là trời sinh lao lực.

     "Vẫn là ta đến uy ngươi đi." Nói xong tìm một vị trí khiến mình ngồi thoải mái, một tay cầm bát, tay kia thì ôm lấy thắt lưng Vũ Văn Tu để hắn tựa vào ngực mình, hơn nữa thật cẩn thận uy hắn ăn cháo.

     Nhìn thấy Dương Vân không có ác ý, hơn nữa cảm giác thật sự có chút đói bụng, Vũ Văn Tu liền tùy ý Dương Vân chăm chút.

     Lãnh khí, hàn khí, nộ khí, ba khí tề phát theo cửa truyền đến, Dương Vân buông cái thìa trong tay xuống, ngạc nhiên nhìn thấy Vũ Văn Ngạn xuất hiện ở cửa, khoanh tay đứng nhìn vào phòng, cái gì thôi, mình lại không  làm chuyện xấu, Vũ Văn Ngạn còn tỏ ra muốn ăn thịt người.

    Vũ Văn Tu vẫn không nhúc nhích nhìn Vũ Văn Ngạn bộc phát, hắn thật sự không rõ, ngay khi cảm giác được hơi thở chỉ thuộc về Vũ Văn Ngạn hắn bỗng nhiên thật kích động, sinh tồn lâu như vậy, lần đầu tiên hắn mới phát hiện ra mình có thể ỷ lại một người mãnh liệt đến như vậy.

    Vũ Văn Ngạn nhìn thấy Vũ Văn Tu nằm ở trong lòng Dương Vân không nhúc nhích, cơn phẫn nộ không biết từ nơi nào toát ra, trực tiếp sải bước đi đến, một tay đoạt lấy cái bát trong tay Dương Vân, thật mạnh đặt lên bàn, trong mắt Dương Vân, nếu cái bát không thật bền thì với cú nện vừa rồi của Vũ Văn Ngạn phỏng chừng đã sớm thi cốt vô tồn*. (* = tan xương nát thịt)

    "Đi ra ngoài." Thanh âm Vũ Văn Ngạn lãnh khốc, lại tràn đầy sự kìm nén chịu đựng, khi nghe được tin Vũ Văn Tu tỉnh lại, y vội vã quăng công tác cho Vũ Văn Thần và Lăng, tự mình lái xe quay về, chỉ muốn được nhìn thấy người ấy, thế nhưng khi xuất hiện ở cửa, lại nhìn thấy người ấy đang nằm trong tay Dương Vân, khi đó, y hoàn toàn xác định y không chấp nhận được chuyện Vũ Văn Tu nằm trong vòng tay bất cứ kẻ nào khác, bởi vì hắn chỉ có thể là của y.

     Dương Vân nhìn cái người đột nhiên xuất hiện, chẳng hiểu vì sao bỗng phát hỏa với mình, tuy không biết mình đã làm gì sai nhưng vẫn không khỏi có chút chột dạ, vội vã đẩy người trong lòng mình ra, vội vã đi ra khỏi phòng. Cho dù muốn nổi giận với Vũ Văn Ngạn, có điều khi đứng trước cường thế của y, Dương Vân lại chỉ có thể than thở bản thân vô phúc, ngay cả hét cũng không có dũng khí, hơn nữa còn hảo tâm đóng chặt cửa, căn dặn hạ nhân nếu không được lệnh của Vũ Văn Ngạn không cần đi lên làm phiền.

     Dương Vân nhìn cánh cửa đóng chặt lắc lắc đầu, buồn bực đi nhà ăn, hắn thật sự nghĩ không ra Vũ Văn Ngạn để làm chi phát hỏa như vậy, mình chỉ làtận tâm hết sức chăm sóc con trai y, y lại cảm tạ cũng không biết nói. Bất quá Dương Vân đem nguyên nhân quy tội: người bị đói thì đầu óc cũng đơ ra.

    Vũ Văn Ngạn nhìn thấy Vũ Văn Tu vẫn ngồi trên giường ngẩn người, vươn tay ra kéo lấy hắn, ôm chặt vào trong lòng, cảm giác như muốn siết chết hắn. Vũ Văn Tu lấy lại tinh thần mới phát hiện mình bị cánh tay mạnh mẽ của Vũ Văn Ngạn vây quanh, mùi vị đặc trưng của y cũng vây quanh hắn, Vũ Văn Tu chậm rãi hít vào, ỷ lại .

    Vũ Văn Tu lẳng lặng quan sát Vũ Văn Ngạn, y nhìn qua sao lại có thể còn tiều tụy hơn người bệnh như hắn. Tay không tự giác vuốt lên mặt y, cọ cọ lên cằm y, tay có chút gai gai thấy râu mới mọc.

     Hắn bĩu môi, nói nhỏ, "Lần sau cạo sạch râu trên cằm ngươi, ta không thích ngươi thành cái dạng này."

    Vũ Văn Ngạn buông tay, thẳng tắp nhìn chăm chú vào mắt Vũ Văn Tu, "Vừa rồi làm gì nằm trong lòng Dương Vân?"

    Vũ Văn Tu thấy y đáp phi sở vấn*, đảo khách thành chủ vặn hỏi mình thì sinh hờn dỗi, người nào thôi, vừa thấy mặt không hỏi mình khá chút nào không, chỉ biết khởi binh vấn tội, này thế gian còn có thiên lý hay không. (* câu trả lời không trúng nội dung câu hỏi)

    "Không khí lực ăn, chỉ có hắn ở đây, đương nhiên phải dựa vào hắn ăn thôi." Hắn cực kỳ bình tĩnh nhìn Vũ Văn Ngạn.

    "Ân." Vũ Văn Ngạn tuy rằng mặt không biểu tình, chính là trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra chỉ  là vì sinh bệnh mà thôi, như vậy thực rõ ràng không phải sao.

    Vũ Văn Tu quay đầu lẳng lặng nhìn thấy Vũ Văn Ngạn lúc này không nói được một lời, sau đó ánh mắt dừng lại trên bàn tay băng bó của Vũ Văn Ngạn, sắc mặt tối sầm lại, "Sao lại bị thương?" Chẳng phải y đã đáp ứng hắn  sẽ không để mình bị thương rồi thôi.

    Vũ Văn Ngạn không trả lời, chỉ sờ sờ cái trán của Vũ Văn Tu, sốt đã giảm, xem ra hắn thật sự không có việc gì ."Nghỉ ngơi thêm một chút."

    Vũ Văn Tu thấy Vũ Văn Ngạn trốn tránh câu hỏi liền phi thường bất mãn, bất quá, ngẫm lại, trong giấc mộng  mình cắn Lý Lăng, thật sự cảm giác được vị máu, chẳng lẽ..

    Vũ Văn Tu nhẹ nhàng đặt tay lên băng vải, "Là ta gây ra đi." Thanh âm trầm thấp, thể hiện cảm giác đau lòng của hắn trong lúc này, thì ra là chính mình làm y bị thương.

     Trong mộng, khi hắn thoát khỏi trói buộc của Lý Lăng, đầu tiên nhìn thấy chính là nam nhân này, gắt gao ôm lấy mình, hơn nữa y hứa sẽ không để mình lại chịu thương tổn, thế nhưng y lại bị thương.

     Hồi tưởng đủ loại, tuy rằng Vũ Văn Ngạn có khi phi thường vô lý, thế nhưng y đối với hắn thật sự tốt lắm, cùng hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ở sòng bạc, ở bổn gia... Hết thảy hết thảy, thì ra, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy con người cường mãnh này, y một thân vương giả không gì sánh nổi đã sớm hấp dẫn mình...

    "Thực xin lỗi." Vũ Văn Tu khẽ hôn lên đôi môi Vũ Văn Ngạn, hơi thở thật mềm mại. Sau đó buông ra, nhìn thấy y không nói được một lời, "Ta đột nhiên phát hiện, thì ra
ta bắt đầu hảo muốn không ly khai ngươi."

     Nghe Vũ Văn Tu nói, Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy hắn, Vũ Văn Tu thoải mái dụi đầu vào trong ngực Vũ Văn Ngạn, nghe y nói: "Sau này không được sinh bệnh nữa."

     Nghe y bá đạo lại ôn nhu, Vũ Văn Tu mỉm cười ngọt ngào, gật gật đầu, chậm rãi ngủ.

     Vũ Văn Ngạn nhẹ nhàng buông hắn ra, dịu dàng cười cười, sau đó dịu dàng cho hắn một nụ hôn chúc ngủ ngon. Nhìn người nằm trên giường mang theo mỉm cười đi vào giấc ngủ, y biết Vũ Văn Tu có cảm tình với mình, y đột nhiên phát giác thì ra mình phi thường mong muốn đứa nhỏ này mau lớn lên, y muốn hắn hoàn toàn thuộc về riêng mình. Y hiểu được, thì ra ngay từ lúc đầu, ánh mắt y liền đã không ly khai được Vũ Văn Tu. 

____________
Chương 5

8 nhận xét:

  1. wa, lại đc tem oy, ^0^. ế, ta tưởng theo lịch là Hào môn diễm chứ?

    Trả lờiXóa
  2. @ tiểu keke: *xấu hổ* *xấu hổ* Đúng...là Hào Môn, nhưng mờ sau khi edit H của A Fi, A Cận miệt mài, ta...bội thực, nên chạy qua gặm món này! Hờ hờ,nàng mắt nhắm mắt mở bỏ qua đi mờ!^^

    Trả lờiXóa
  3. Thế nếu ta bảo ko bỏ qua thì nàng định làm j bi h? Kekekeke. Thui ta nhắm cả 2 mắt bỏ qua cho nàng lun đó, nể tình nàng edit miệt mài từ trc đến giờ đó nha.
    PS: nhưng mừ ta thix Hào môn diễm. chọc nàng này, hanh, chọc cho bõ ghét

    Trả lờiXóa
  4. @ keke: Nàng chọc thì ta chạy, kekeke... Bộ ta hổng có chân sao mà đứng yên cho nàng chọc! ^^ Nàng hỏi ta nếu nàng không bỏ qua thì ta làm gì, tất nhiên là ta ...mặc kệ! Ô hô hô hô...^0^ Có câu "trời không chịu đất thì đất chịu trời", nàng không nhắm mắt thì ta sẽ...nhắm, ta nhắm mắt, ta làm ngơ, ta mặc kệ đó, ô hô hô hô...^0^ *Cười khả ố*

    Trả lờiXóa
  5. Stop, ta có ý kiến, đề nghị nàng đừng cười bằng tên của ta, nếu ko đêm nay ta dễ gặp ác mộng lém. Ta bít là nàng mặc kệ nên ta mới bỏ qua dễ dàng thế chứ.
    PS:Nhân lúc nàng stop lại, ta chọc thêm phát nè.hố hố hố. lăn nhanh lăn nhanh lăn nhanh, rút gọn rút gọn rút gọn

    Trả lờiXóa
  6. ách.cmt của ta đâu mất oy?

    Trả lờiXóa
  7. Ròi, ta lôi ra ròi đó, hình như mí hum ni blogger có vấn đề, nó dám nuốt cả comt của ta nữa! >x<@
    Ô hô hô hô...ta mún cười bằng tên của nàng, ai bảo nàng lấy cái tên quái chiêu như vậy chi, ke...(n lần)^0^...
    D

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment