Không biết qua bao lâu, La Đan bị tiếng còi xe làm bừng tỉnh, phát hiện bên cạnh xe mình có một chiếc xe khác đang dừng, lái xe đang hướng sang hắn khoa tay múa chân. Thì ra là xe của mình chặn mất lối vào bãi đậu xe bên cạnh. Cười khổ một tiếng, hắn khởi động xe, chuẩn bị rời đi. Lúc ngẩng đầu nhìn đường thì tâm lại nhảy mạnh thoáng cái.
Đêm đã khuya, có lẽ Dạ Sử sắp đóng cửa, Lôi Tuyền đang từ trong Dạ Sử đi ra, hai tay đút trong túi quần, diêu diêu hoảng hoảng rời đi.
Đuổi theo đi! La Đan nói với chính mình, xin hắn tha thứ.
Chính là, sau khi đã làm chuyện quá phận như vậy, phải thế nào mới có thể tìm được tha thứ? La Đan không có chủ ý. Đang do dự, Lôi Tuyền đã quẹo vào một cái ngỏ tắt nhỏ.
Nhìn theo bóng lưng Lôi Tuyền dần khuất vào trong bóng tối của ngõ nhỏ, La Đan đột nhiên cảm thấy hắc ám khôn cùng kéo đến, nếu hắn thật sự không hành động, mối quan hệ của hai người họ sẽ vĩnh viễn bị bóng đêm nuốt sống.
Hắn nhảy xuống xe, không để ý đến tiếng mắng hổn hển của người đang chờ lối đi, đuổi theo hướng Lôi Tuyền vừa đi.
Con đường nhỏ lúc nửa đêm, vừa thoáng ngoặt qua phố phường phồn hoa liền đen kịt, tĩnh lặng dị thường. Cách đó chừng ba, bốn mươi mét, hắn lại một lần nữa nhìn thấy bóng lưng của Lôi Tuyền, đồng thời tiếng bước chân hối hả vang dội của hắn cũng kinh động Lôi Tuyền.
Bất an cùng ngừng bước, bóng đêm che dấu thần sắc của hai người. Hắn nhìn thấy Lôi Tuyền quay đầu lại, hắn nghe được người ấy mở miệng: “Ông chủ La, ngài còn muốn thế nào?”
“Tha thứ cho ta,” La Đan lớn tiếng nói, “Xin ngươi tha thứ cho ta! Ngươi muốn thế nào ta cũng đồng ý.”
“Tha thứ?” Lôi Tuyền cười cười, “Ngươi muốn nghe hai chữ này ? Được rồi, ta tha. thứ. cho ngươi.”
“Không phải như vậy!” La Đan sải bước đến gần, đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến chừng một mét. “Xin ngươi tha thứ cho ta, hãy để hết thảy trở lại khởi điểm, trở lại lúc chúng ta quen nhau, trở lại lúc ta còn phản đối ngươi làm ra những chuyện ngu xuẩn kia... Ta nguyện ý, lấy quan hệ bằng hữu để bắt đầu một lần nữa.”
“Bắt đầu một lần nữa?” Lôi Tuyền cười cười,“Ông chủ La, ngài có thể dùng tiền mua được hết thảy, nhưng là không mua được thời gian đã mất. Dù cho ngươi có thể khiến thời gian quay ngược trở lại, ta vẫn là kẻ bán đứng thân thể, Lôi Tuyền, ngươi vẫn là kẻ muốn thượng ta, ông chủ La!”
“Không phải! Ta biết rõ ngươi đã xem ta là bằng hữu, là ta phá hủy hết thảy.”
Lôi Tuyền cười lạnh một tiếng, xoay người, tiếp tục hướng về phía sâu trong ngõ tắt nhỏ đi đến. La Đan lách mình ngăn cản hắn, cố chấp lặp lại: “Tha thứ cho ta, ngươi muốn như thế nào cũng được!”
Cơn tức giận của Lôi Tuyền rốt cục bộc phát, anh nắm chặt cổ áo của La Đan, lôi hắn đến sát trước mặt mình, rồi lại một quyền đánh vào cằm hắn, “Ta phải làm thế nào để tha thứ được?” La Đan bị đánh văng đi, va vào tường, lại bị Lôi Tuyền kéo quay mặt lại, tiếp một quyền đánh lên má phải: “Đổi thành ngươi, ngươi có thể tha thứ sao?” Lại một quyền đánh lên má trái: “Con mẹ nó ngươi có thể tha thứ kẻ đem ngươi trói trên giường mà làm ngươi sao?”
La Đan chà nhẹ máu trên khóe miệng, cúi đầu lặp lại lần nữa:“Tha thứ cho ta, ngươi muốn như thế nào ta cũng đồng ý.”
Đi qua ngõ tắt hắc ám không đèn, chi nha một tiếng đẩy ra cánh cửa gỗ, La Đan xấu hổ chứng kiến A Vĩ đang tại gian ngoài ngồi trên ghế sa lon xem TV, nghe được thanh âm nhìn lại thì ngốc người tại đó.
Nhìn hai người bọn hắn một thân chật vật, bất luận là ai có chút kinh nghiệm cũng sẽ biết vừa mới xảy ra chuyện gì. Khá tốt A Vĩ tổng coi như là người hỗn quen phong nguyệt, kiến thức rộng rãi, rất nhanh từ trong kinh ngạc khôi phục lại, vội vàng đứng lên, có điểm chân tay luống cuống nói: “Tuyền ca, La tiên sinh, hai người...” Cúi đầu nhìn xem trên ghế sa lon một mảnh hỗn loạn, cậu bé nhanh chóng thu lại báo chí, quần áo, mì tôm, ví tiền, vo thành một đống lớn ném qua một bên, trong miệng nói “Mời ngồi, mau ngồi.”
Lôi Tuyền cười: “Đừng thu thập, hắn lập tức đi ngay.” Nói rồi anh kéo La Đan vào phòng trong.
Phòng trong cũng không lớn, ngoài một chiếc giường đôi, chỉ có một cái tủ quần áo thật lớn là hầu như hết cả diện tích. Lôi Tuyền tại trong tủ treo tìm kiếm quần áo, La Đan đánh giá trong phòng chỉ vẹn vẹn có một chiếc giường hai người nằm, ê ẩm hỏi: “Hắn và ngươi ở cùng một chỗ?”
“Đúng vậy.” Lôi Tuyền tìm quần áo, thuận miệng trả lời.
“Ngủ chung một giường?” La Đan khẩu khí bất thiện lại hỏi.
“Đúng vậy.” Lôi Tuyền xuất ra một bộ y phục thoạt nhìn khá đứng đắn, đưa cho La Đan,“Mặc cái này thử xem, không được ta sẽ tìm cái khác.”
La Đan tiếp nhận quần áo ném tới trên giường, ôm eo Lôi Tuyền: “Ta cũng muốn ngủ ở nơi này.”
“Làm gì vậy,” Lôi Tuyền đẩy hắn, “Ngươi có bệnh a, có nhà lớn như vậy ngươi không về, làm gì chen chúc ở chỗ này của ta, giường của ta có thể chứa được đến ba người ?”
“Ta mặc kệ,” La Đan chết không buông tay ôm lấy anh, “Dù sao ta muốn ngủ ở nơi này. Hắn sợ chật chội hắn đi ngủ sô pha.”
Lôi Tuyền lúc này mới kịp phản ứng hắn có ý tứ gì, cười nói: “Đừng nghĩ lung tung , A Vĩ là hảo huynh đệ của ta.”
“Mặc kệ, dù sao hôm nay ta không đi.” La Đan dùng lực, đem Lôi Tuyền ném tới trên giường, khẽ liếm vành tai anh, thấp giọng nói: “Không phải còn có hai lần hoặc bốn lần sao, khuya hôm nay toàn bộ thanh toán hết.”
Ngoài cửa truyền đến giọng của A Vĩ: “Tuyền ca, ân... Ta... Ta khuya hôm nay đi tìm tiểu Hoa, các ngươi... Các ngươi ở lại a.” Sau đó chính là thanh âm đoạt môn mà chạy. (=.= Sao ta nghi bé này áp tai vô cửa phòng nghe lén nãy giờ quá!)
Lôi Tuyền trừng mắt liếc La Đan đang một mình mừng thầm, bất đắc dĩ nằm vật xuống. “Được rồi được rồi, muốn ở thì ở a, phòng đằng sau có vòi tắm hoa sen, ngươi muốn tắm rửa trước hay không, ta đi làm nóng nước.”
“Muốn tắm cùng nhau tắm.” La Đan kéo hắn.
Lôi Tuyền rốt cục bật cười: “Ngươi cái tên biến thái này, muốn tắm hay là không đây.”
(=.= Sao ta có cảm giác Đan Đan đã biến thành dụ thụ, hồ ly thụ???)
___
La Đan mở mắt ra, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ nhỏ, nhíu nhíu mày, không biết mấy giờ rồi, tìm nửa ngày, trong phòng cũng không có một cái đồng hồ, đành phải lay tỉnh Lôi Tuyền: “Uy, mấy giờ rồi, đồng hồ ở đâu?”
Lôi Tuyền ngủ được mơ mơ màng màng, híp mắt nhìn nhìn trời, nói thầm “Đại khái giữa trưa a”, chuyển thân lại ngủ.
“Giữa trưa?!” La Đan thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Xong rồi xong rồi, rõ ràng muộn.” Thân thể vừa động, mới cảm thấy toàn thân đau nhức, nhịn không được hít vào một hơi.
“Ngươi là ông chủ lớn, chậm chút đã có cái gì không được. Không thoải mái cũng đừng đi, sớm nói ngươi về nhà ngủ, giường của ta dù sao cùng cao cấp giường trong nhà ngươi cũng không thể so với.” Lôi Tuyền nửa ngủ nửa tỉnh nói.
“Uy,” La Đan rất có ý kiến vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của Lôi Tuyền, “Người ta đau nhức không chỉ do giường của ngươi tạo thành a?”
“Là ngươi muốn trả nợ, hiện tại mới tỉnh ngủ, không thể trách ta đi, chẳng phải lão tử cũng dán nửa cái mạng vào.” Lôi Tuyền kéo chăn, đem cả người bọc kín, tiếp tục ngủ.
“Trong phòng ngươi liền cái đồng hồ báo thức đều không có, ta mới có thể muộn a.” La Đan buồn bực nói sang chuyện khác.
“Ta mỗi ngày tối đen mới đi làm, khi đó ngủ sớm tỉnh, ta muốn đồng hồ báo thức làm gì.” Lôi Tuyền nắm thật chặt cái chăn, một bộ cự tuyệt bàn lại.
La Đan đột nhiên nhớ tới cái gì, giơ tay đi kéo cái chăn của Lôi Tuyền, mất nửa ngày ra sức mới sờ đúng được chỗ Lôi Tuyền vùi mặt. “Tuyền, không thể không làm loại công việc này nữa sao?”
“Tuyền?” Lôi Tuyền nhíu mày, “Ngươi gọi được đến là ghê người.”
“Đây không phải là trọng điểm, được không?” La Đan nghiêm túc nhìn qua anh, “Đừng đi làm đêm nữa, quý trọng mình có được không ?”
“Vì cái gì?” Lôi tuyền liếc mắt nhìn hắn,“Ta không biết là có việc để làm chính là không quý trọng bản thân.”
“Bởi vì...... Bởi vì A Vĩ nói, những người làm cái việc đi đêm, thân thể rất nhanh cũng sẽ bị hao tổn hết, rốt cuộc không khôi phục lại được.” La Đan bán đứng A Vĩ một cách đáng xấu hổ.
“Tiểu tử kia lại nói với ngươi cái gì?” Lôi Tuyền cắn răng, “Lắm miệng, xem ra ta không đánh hắn không xong!” Sau đó an ủi vỗ vỗ vai La Đan, “Yên tâm, ta là Lôi Tuyền, như thế nào lại vô dụng giống bọn họ.” Anh đột nhiên tà tà cười, lấy tay nâng cằm La Đan, “Không cần lo lắng ta không thỏa mãn được ngươi.”
La Đan khẽ gỡ tay anh ra: “Ít mẹ nó đem mấy lời ngươi dùng với nữ nhân sử dụng với ta. Nợ của ta đã trả, từ nay về sau --” Đột nhiên nhận được ánh mắt Lôi Tuyền phóng tới, hắn chột dạ đổi giọng: “Từ nay về sau hết thảy một lần nữa bắt đầu.” Phát hiện chủ đề đã sớm trệch hướng thật xa, bất đắc dĩ lại ngoặt trở về, “Mặc kệ thế nào, đừng có lại đi đêm, vô luận đổi loại công tác nào cũng có thể.”
“Vì cái gì?” Vấn đề của Lôi Tuyền làm cho La Đan cơ hồ phát điên.
“Bởi vì... Không an toàn, dễ dàng sinh bệnh.” La Đan ý đồ tìm một lý do.
“Ta mỗi lần đi khách đều làm đủ thao tác bảo vệ, hơn nữa, những nữ nhân có tiền kia đều rất sạch sẽ. Nói thành thật, ngươi đi tìm những kỹ nữ kia ngược lại nguy hiểm hơn, các nàng người nào đều tiếp. Nói sau, ngươi không cảm thấy đi làm việc ở mấy nhà xưởng ô nhiễm còn nguy hiểm hơn?” Lôi Tuyền tựa hồ rất nghiêm túc hỏi.
“Chính là... Ngươi không biết là cái nghề này cùng đạo đức xã hội có mâu thuẫn?” La Đan thử dùng phương thức biểu đạt uyển chuyển.
“Nếu như là như vậy, những kẻ có tiền các ngươi để làm gì dùng tiền làm chuyện này? Có những người đi bán như ta vậy, là vì có những người như ngươi vậy muốn mua, ngươi có tư cách gì cho rằng ngươi so với ta cao thượng hơn? Hơn nữa, ta không biết là việc các ngươi bỏ tiền mua một đêm tình và chúng ta cho những phụ nữ đó một đêm tình có gì khác nhau, các ngươi chỉ cần chơi một đêm là được, chúng ta cũng là chơi một đêm, các ngươi ra sức không được gì, chúng ta lấy tiền là chúng ta so với các ngươi thông minh hơn.” Lôi Tuyền nghĩ nghĩ, trả lời. (=.=” Lần thứ hai em cam bái hạ phong triết lý nghề nghiệp của anh!)
La Đan cắn răng, lại không nói gì. Đúng vậy, nếu như đây là một loại tội ác, như vậy có khoảng mười năm phong lưu thành tính hắn đây, chủ động dùng tiền đi mua loại này tội ác, dường như càng thêm đáng xấu hổ a. Hắn tựa hồ không có bất luận tư cách gì đi chỉ trích Lôi Tuyền.
Cả nhà thông cảm cho sự chậm trễ của ta a, dạo này ta đang bấn...TT^TT
Cả nhà thông cảm cho sự chậm trễ của ta a, dạo này ta đang bấn...TT^TT
____________
Nàng ... nhạy cảm quá hà. Ta vừa mí nhắc. Hức
Trả lờiXóaOa, ko đc. ta chỉ có cái phong bì. Dạo này ta chỉ onl đc mụn, chắc là ko hi vọng lấy tem oy. hức hức hức. lao đầu vào đậu hũ tự tử đây
Trả lờiXóaChậc ~ Ko ngờ rằng 2 bạn lại lôi nhau ra xử nhau ngay trên đường phố ngõ vắng. Còn dám lôi ra vỉa hè đường lớn làm tớ chắc chắn sẽ vái lạy 2 bạn luôn :">
Trả lờiXóaMình cũng thấy rõ là bạn Đan đang dụ dỗ nha :))
Thanks :X
* mà hôm bữa tớ nhớ có com cho nàng mà hình như com k hiện ra, hay k biết tại mạng nữa? *
@ phudu: Giá mà lúc nào ta cũng nhạy cảm được như thế thì hay nhỉ?!! ^^
Trả lờiXóa@ tiểu keke: Có lẽ nói bây giờ thì hơi muộn, nhưng thôi ta cứ nói để rút kinh nghiệm lần sau: Có tự tử thì đề nghị nàng lao đầu vô gối hoặc nồi cơm, lao đầu vô đậu hủ thì đậu hủ nó nát mất,trưng dụng sao được nữa! Tiền đang mất giá, phải tiết kiệm!=.=
@ Jester: Về cái vụ đó ta cũng vẫn có một thắc mắc: ... Nền xi măng cứng vậy... Đan Đan vẫn còn "đánh" tiếp được thêm mấy vãn nữa, bộ lưng ảnh làm bằng sắt a???
P/s: Hai ảnh không ra vỉa hè đường lớn, nhưng mờ giữa thanh thiên bạch nhật thì có đấy, chap ta mới up đây nè!
Ta đã kiểm tra hòm spam, không có comt của nàng ở đó đâu nàng.Có lẽ do mạng nghẽn thật!
he he
Trả lờiXóabo tay.com với cái triết lý nghề nghiệp của Tuyền ca
Cái này cũng bị bảo vệ bằng mk ==!
Trả lờiXóaNàng ơi! Sao có phần k đọc đc. Nàng giúp ta với !!
Trả lờiXóaNàng ơi! Sao có phần k đọc đc. Nàng giúp ta với !!
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNàng ơi! Sao có phần k đọc đc. Nàng giúp ta với !!
Trả lờiXóaNàng ơi có phần ko đọc dk ta chọt vào cái dòng "phần văn bản..." rồi mà vân ko dk, t tìm cái dòng dành cho điện thoại cũng ko thấy luôn. Phải làm sao dk??? :(((
Trả lờiXóa