"Thần thúc, Ngạn thúc cùng tiểu Tu đâu?" Duẫn Yêu khẩn trương nhìn Vũ Văn Thần lúc này đang im lặng đến khiến người khác sợ hãi.
"Bọn họ còn ở bên trên." Vũ Văn Thần di chuyển ánh mắt trầm ngâm thâm thúy nhìn sang Duẫn Yêu, sau đó đưa tay lau đi vệt máu đỏ tươi còn dính trên khuôn mặt lo lắng của cô. Khi hắn nói tiếp, hắn nhắm mắt lại, tựa như muốn che giấu cảm xúc của mình, không cho nó lan tràn sang Duẫn Yêu: "Ở trên đó còn có bom lập tức phải kíp nổ."
Lời này chính hắn cũng không biết là mình đang nói cho Duẫn Yêu nghe, hay là tự nhắc lại với chính mình. Số bom gài ở trên đó hiện giờ chỉ có hai cách để giải quyết: Một là chủ động kíp nổ, hai là để nó bị đối phương kíp nổ bất cứ lúc nào. Nếu lựa chọn cách trước, họ sẽ giảm thiểu được rủi ro và chủ động nắm lấy tình huống, nhưng để kíp nổ thì phải có người ở lại đó, cũng có nghĩa là ít nhất cả tầng cao nhất của tòa nhà sẽ bị tạc bay, bao gồm cả...
Duẫn Yêu nghe được lời này, lập tức hiểu ra phần ý tứ phía sau mà Vũ Văn Thần chưa nói tiếp. Cô mở to mắt, sững sờ, chân không tự chủ được lùi về phía sau vài bước, cho đến khi người cô chạm vào Nguyệt ở phía sau và được Nguyệt đỡ lấy.
"Tiểu thư... " Nguyệt trầm giọng, lo lắng.
"Sao có thể như thế..."Duẫn Yêu thẫn thờ. “Thần thúc... Thúc nói cho ta biết... còn có cách giải quyết, đúng không? Ngạn thúc là ai a, là Vũ Văn đại đương gia a! Chúng ta làm sao có thể hi sinh thúc ấy?”
"Tiểu thư, đó là sự thật, chủ nhân cứu chúng ta, nhưng người không kịp rời khỏi đó, và Thiếu chủ cũng... Bây giờ, chúng ta cũng không biết nên làm thế nào... cũng không thể quay lại đó... " Lăng thở dài, Ảnh liếc nhìn anh, phát hiện ra hai nắm tay siết cứng trước sau chưa hề buông lỏng của anh, hắn hiểu rõ tâm trạng của Lăng trong lúc này. Đúng ra họ phải nghĩ đến chuyện để một người ở lại để kíp nổ, nhưng họ đã quá hân hoan nghĩ đến tất cả sẽ an toàn rời được khỏi tầng lầu đó mà không nghĩ tới “vạn nhất” sẽ có người không ra kịp. Chỉ có chủ nhân là lường đến, và chủ nhân lại không nói gì, tự nhận lấy vai trò của người ở lại sau cùng. Bây giờ, dù họ đã biết, nhưng cũng không cách nào quay lại đó nữa. Thân là ảnh vệ đã không thể bảo vệ chủ nhân, lại để chủ nhân bảo vệ mình, đó là một sự sỉ nhục! Lúc này, cho dù họ có tình nguyện dâng lên mạng sống cũng không có gì dùng, sự bất lực đó dằn vặt họ còn đau đớn hơn là bị bom tạc tan xác!
"Vậy thì chúng ta phải nghĩ cách! Nghĩ cách a! ... Cùng lắm thì nhờ đến lực lượng gỡ bom của quân đội! Chỉ cần người còn sống, có rắc rối gì không giải quyết được kia chứ?" Duẫn Yêu la lên.
"Cũng còn phải xem xem bọn họ có chịu nhúng tay hay không, và dù họ chịu thì liệu họ có thể phá được vòng vây của Zero để đến đây hay không. Thậm chí là... Zero có để cho họ thời gian vào đến đây hay không!" Vũ Văn Thần lạnh lùng dập tắt hy vọng nhỏ nhoi của Duẫn Yêu, rồi hắn bất ngờ dang tay ra, lôi cô vào lòng, đè lấy đầu cô vào ngực mình, trầm giọng: “Hai người ấy sẽ không sao, tiểu Yêu! Ngươi bình tĩnh đã!”
Nước mắt không kìm được tràn trên mặt tiểu Yêu, bao nhiêu áp lực, sợ hãi, hồi hộp, thất vọng lúc này thi nhau theo nước mắt rơi xuống, cô vùi mặt vào ngực Vũ Văn Thần thổn thức. Vũ Văn Thần cũng siết chặt lấy cô, đặt lên trán cô một nụ hôn trấn an. Duẫn Yêu ngước mắt nhìn hắn, vành mắt đỏ hồng đẫm lệ. Bỗng nhiên, Vũ Văn Thần có một loại xúc động muốn hôn lên môi cô...
Cùng lúc đó.
"Thế nào?" Lý Lăng dựa lưng vào đầu giường, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, một khuôn mặt quen thuộc mang theo vết sẹo hằn sâu dữ tợn hiện ra, thoạt nhìn cũng có thể đoán được người này còn sống sau khi lĩnh vết thương đó đúng là một kỳ tích. "Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu bị kẹt lại ở đó, những người khác chúng ta phái đến đều đã chết." Người mang vết sẹo lạnh lùng trả lời.
"Ân, đã biết." Lý Lăng đáp lại một câu ngắn ngủn, không rõ ý tứ. Bất chợt, y chuyển đề tài: "Ngươi có nhìn thấy cô gái đó không..."Khóe miệng y cong lên, "... Duẫn Phong?"
"Ân." Nam nhân mang vết sẹo dữ tợn tên Duẫn Phong nhắm mắt, thấp giọng nói: "... hiện tại, con bé là kẻ địch, chỉ như vậy mà thôi."
"Nga?" Lý Lăng nhướng mi, "Phụ tử trở mặt thành thù!!!" Y cười, hoan hỉ. Trong lòng thầm nhủ không biết Vũ Văn Tu sẽ cảm thấy thế nào khi biết được cha của Duẫn Yêu vẫn còn sống?
Trong tòa building của Vũ Văn tập đoàn, Vũ Văn Tu ngước nhìn Vũ Văn Ngạn, thấy y vẫn im lặng không nói một lời, tựa hồ đang chờ đợi cái gì, "Ngươi có biện pháp?"
"... Ngươi đã sớm định liệu trước, không cần hỏi ta." Vũ Văn Ngạn nhướng mày, liếc nhìn thiếu niên, trong ánh mắt bao hàm một tia tiếu ý lẫn sủng nịch. Vũ Văn Tu cười nói: "Xem ra, huyết thống chính là huyết thống a, ta có cái gì cũng không giấu nổi ngươi!"
Vũ Văn Ngạn khẽ nhích khóe miệng, sờ sờ mái tóc mềm mượt của Vũ Văn Tu, yêu thích không buông tay, "Ngươi không thích sao? Chúng ta là đôi tình nhân duy nhất gắn bó đến tận huyết nhục?"
Vũ Văn Tu ngước mắt nhìn y, miệng vẫn cười nhưng trong lòng không biết nên nói gì, hắn vốn chỉ là một linh hồn phụ vào thân xác “Vũ Văn Tu”, cho nên hắn vốn chưa từng xem Vũ Văn Ngạn là cha mình, đó cũng là dễ hiểu, nhưng Vũ Văn Ngạn dường như cũng chưa từng để tâm đến chuyện thân xác này đúng là thân nhi tử của y??? Giờ thì còn lấy đó làm tự hào... Người này đầu óc đúng không phải người thường có thể hiểu nổi! Hắn không hiểu nổi, mà điều đó cũng quan trọng gì đâu, vì thế hắn để tâm vào chính đề.
“Ngươi nói... Tại sao bọn chúng còn chưa kíp nổ?” Vũ Văn Tu nhíu mày hỏi. Vũ Văn Ngạn im lặng. Vũ Văn Tu cười khảy: “Chúng muốn chơi, mèo vờn chuột là cái thú của kẻ mạnh. Chúng muốn cho con mồi cơ hội, để con mồi loay hoay trong tay chúng, để nó phát điên, rồi mới giết... Tốt lắm, chúng ta không chớp lấy cơ hội này thì thực có lỗi!” Vũ Văn Ngạn vuốt vuốt tóc hắn, Vũ Văn Tu ngước mắt nhìn lên trần nhà. Loại trần này luôn luôn có đường thông khí.
Vũ Văn Tu để Vũ Văn Ngạn nâng mình lên, sau đó dùng sức di động một miếng ván ghép trên trần nhà, một cái hốc tối đen hình vuông hiện ra, Vũ Văn Tu leo vào trong.
"Ngươi không tiến vào sao?" Vũ Văn Tu nhếch môi cười, ở vào tình huống hiện tại, hắn còn không quên khiêu khích Vũ Văn Ngạn một chút, "Thân thể không nhỏ gầy như ta, cho nên không vào được đi."
Vũ Văn Ngạn không phản bác, khóe miệng giơ lên, lòng thầm nghĩ: Ngươi đùa giỡn ta sao, đợi chúng ta đi ra ngoài rồi xem ta làm thế nào hảo hảo trừng phạt ngươi! (Yu cũng muốn xem! *Đỏ mặt*)
Lúc này ở bên trên trần nhà, Vũ Văn Tu đánh cái rùng mình, tựa hồ ý thức được có kẻ đang âm thầm tính kế mình, xem ra khi dễ Vũ Văn Ngạn đúng là hành động không sáng suốt, làm không tốt, dễ chừng chính mình lại mất vài ngày không xuống giường được, "Ân, ân, vừa rồi, ta là đùa, đùa thôi mà!" Vũ Văn Tu lộ ra vẻ cười ngây ngô vô tội, Vũ Văn Ngạn không nói gì, có điều nụ cười âm trầm của y cho thấy Vũ Văn Tu đã chậm mất rồi!
Vũ Văn Ngạn lấy đà bật người lên, bắt lấy bàn tay đưa xuống của Vũ Văn Tu, sau đó bám chặt lấy mép lỗ hổng, chui vào. Tuy rằng vóc dáng của y lớn, nhưng cũng không phải kiểu king kong vai u thịt bắp, thu gọn một chút chui qua lỗ hổng cũng là dư dả.
"Xem ra kích thước lớn một chút cũng không có gì trở ngại đi." Vũ Văn Ngạn tựa tiếu phi tiếu nhìn Vũ Văn Tu lúc này đang có vẻ buồn bực.
"Đã nói vừa rồi người ta cũng không cố ý thôi." Vũ Văn Tu đô đô miệng, hậm hực nhìn Vũ Văn Ngạn.
Hai cánh môi đỏ mọng đô đô, đôi mắt to hờn dỗi, tên nhóc con nào đó hoàn toàn không ý thức được hành động của mình có biết bao mời gọi dụ hoặc. Tại không gian chật chội yên tĩnh như thế này, hai người kề sát bên nhau, da thịt cùng chạm, lại thấy người yêu lộ vẻ mặt đáng yêu như vậy, không tâm động mới là lạ! Vì thế, một nụ hôn điên đảo trời đất cứ như vậy mà diễn ra. Hôn kỹ cao siêu của Vũ Văn Ngạn nhanh chóng làm cho tên nhóc con nào đó mềm nhũn người ngã vào lòng y, không ai còn để ý đến thời gian và địa điểm, hơn nữa, xưa nay Vũ Văn Ngạn muốn làm gì cũng chưa từng để ý đến thời gian và địa điểm. Y ôm chặt lấy thân thể nóng ấm mềm mại của người yêu, đầu lưỡi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ non mềm thơm phức, tham lam hút mật ngọt, dìu dắt hắn cùng mình triền miên.
..... "Tốt lắm." Vũ Văn Ngạn mỉm cười, nhìn ngắm thiếu niên mỹ lệ với khuôn mặt đỏ bừng, lòng lại không khỏi thở dài, hắn của hiện tại khiến y thật muốn ăn luôn!
Vũ Văn Tu ngẩng đầu, nhận ra dục vọng rõ rệt trong mắt Vũ Văn Ngạn thì theo bản năng lui lại phía sau, dè chừng nói: "Bây giờ còn ở đây đùa giỡn không đi, liền thật sự xuống địa ngục."
Vũ Văn Ngạn cũng không có ý định chọn nơi đây để tâm tình, buông một tiếng: "Đi."
Vũ Văn Tu thở phào nhẹ nhõm, hắn rốt cục ý thức được, sách vở nói rất đúng, dục vọng của nam nhân đúng là thứ đáng sợ, một khi dính phải, chính là rất dễ tan xương nát thịt! (Tiểu Tu a, vậy chứ anh không phải nam nhân? =.=)
Vũ Văn Ngạn nhích người bò đi trước, Vũ Văn Tu ở phía sau bò theo y, cảm thấy có một vấn đề khác đáng giá nghiền ngẫm, đó là anh đẹp trai thì dường như làm bất cứ động tác gì, ở trong hoàn cảnh nào vẫn cứ là suất ca, hắn có cảm giác nếu Vũ Văn Ngạn ở trong tư thế này, thay bộ Tây trang bằng một bộ đồng phục đặc công thì...
"Dừng lại." Vũ Văn Ngạn thấp giọng nói, "Nghe!"
Vũ Văn Tu dừng lại, cả suy nghĩ “bất hợp pháp” của hắn cũng tự động dừng lại theo.
"Nơi này cũng có bom." Vũ Văn Tu không hỏi, mà khẳng định. Âm thanh này cả đời hắn đã quen thuộc hơn bất cứ thứ gì.
"Xem ra, có người quả thật không nghĩ cho chúng ta đi ra ngoài."
"Vậy thì chúng ta đây liền đi ra cho hắn thấy a." Vũ Văn Tu cười lạnh một tiếng, hắn vốn được người ta tạo ra để phá hủy những gì kẻ khác cố công bài bố, mà đỉnh cao là phá hủy kiệt tác của Thượng Đế: mạng người! Không có lý gì hắn sẽ dừng lại tại đây.
Vũ Văn Ngạn chỉ dẫn: "Ngươi đi bên này, sau đó quẹo phải, hẳn có thể đi đến vị trí của Vũ Văn Thần. Nhanh lên một chút."
"Cùng nhau đi." Vũ Văn Tu dễ dàng nhận ra ý tứ của Vũ Văn Ngạn, người này định một mình giải quyết vấn đề, bỏ mình lại phía sau.
Vũ Văn Ngạn nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, "Ngươi là người ta yêu nhất, ngươi có lý do để sống sót."
Vũ Văn Tu bắt lấy bàn tay y, nhìn thẳng vào mắt y: "Không sai, ‘Ngươi là người ta yêu nhất, ngươi có lý do để sống sót’. Ngươi nghe rõ chưa?"
Vũ Văn Ngạn nhìn hắn một lúc, rồi bật cười, thầm nhủ hắn Tiểu yêu tinh! Y ôn nhu nói, "Đi trước đi, ở nơi đó có việc đợi ngươi xử lý, không cần phải ở đây tranh giành với ta." Vũ Văn Ngạn dừng một chút lại nói, "Tin tưởng ta, ta sẽ không sao."
Vũ Văn Tu muốn phản bác, thế nhưng nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Vũ Văn Ngạn, cũng cảm thụ được nhu tình của y, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ rồi lại không thể nói gì, nếu hắn là y, lẽ nào hắn không muốn làm vậy? Thôi, nghe y một lần a... "Lần này là cuối cùng."
Nói xong thỏa hiệp, hắn nhẹ hôn lên môi Vũ Văn Ngạn, sau đó rời khỏi tầm mắt y.
......
"Tiểu Tu nhi." Vũ Văn Thần nhìn thấy thiếu niên từ trên... trần rơi xuống, không khỏi sải bước chạy đến, ôm chặt hắn, thiếu chút nữa liền kích động khóc lên. "Thần thúc, ta không sao." Vũ Văn Tu an ủi vỗ vỗ hắn, mỉm cười nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
"Tiểu Tu." Duẫn Yêu cũng vội vã chạy tới, mừng rỡ, nước mắt lại vòng quanh.
Vũ Văn Tu khẽ gật đầu với Lăng và Ảnh, sau đó day day cái mũi nhỏ của Duẫn Yêu, cười nói: "Ngươi làm tốt lắm, xem ra đã lớn thật rồi! Có điều tật xấu yêu khóc nhất định phải sửa!"
"Còn không phải vì ngươi mới khóc." Duẫn Yêu ấm ức, ánh mắt bỗng lại lén phiêu phiêu nhìn sang Vũ Văn Thần, Vũ Văn Thần cũng nhìn lại cô. Ánh mắt hai người lọt vào tầm mắt Vũ Văn Tu.
"Đúng rồi, ca ca đâu?" Vũ Văn Thần ho một tiếng, hỏi vào trọng điểm.
"Hắn đi xử lý bom ."
"Cái gì?" Lăng cùng Ảnh đồng thời kêu to, Vũ Văn Thần ngẩn người, toát mồ hôi. Mấy người nhìn nhau, cảm thấy bất khả tư nghị. Bom có cả một rừng, lại đang nằm trong tầm khống chế của kẻ địch, có thể nổ lúc nào không ai biết chắc... Cho dù Vũ Văn Ngạn có ba đầu sáu tay... cũng làm thế nào để “xử lý” a?
Vũ Văn Tu không nói thêm, lẳng lặng cùng đợi Vũ Văn Ngạn xuất hiện. Vũ Văn Thần nuốt khan, cố nén lo âu cùng hiếu kỳ, không đi quấy rầy hắn, tất cả mọi người cùng trầm mặc...
Vũ Văn Ngạn nhìn những sợi dây nhỏ nhiều màu trên tay mình, trầm ngâm suy nghĩ...
Ta thích màu lam. Vũ Văn Tu từng nói như vậy, Màu lam tượng trưng cho màu trời, thật yên bình, thật rộng lớn, nhìn lên thật thoải mái... Vũ Văn Ngạn nhìn sang sợi dây màu lam, mũi dao sắc bén cũng dời qua đó, y hôn lên chiếc nhẫn trên tay mình, sau đó...
Phanh! Tiếng nổ mạnh chói tai, thủy tinh vỡ tung, khói đen cuồn cuộn thoát ra, ánh lửa rừng rực, người người cả kinh, toàn bộ tầng cao nhất bị thổi bay, các tầng kề ngay phía dưới nó cũng không thoát khỏi sức công phá, sầm sập đổ xuống.
"Không... " Có tiếng ai đó thét lên bên tai hắn, Vũ Văn Tu nhìn không chớp mắt ra phía ngoài cửa sổ, không nói một lời!...
Khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa bắn ra bốn phía......
nàng ơi hay quá là hay
Trả lờiXóahôm nào nàng cungz up hả???
còn dài lắm hông nàng????
@ nặc danh: Lịch up của ta là 1 ngày 1 chương. Trước mắt ta đang làm song song 2 bộ, 1 tuần ta up 02 chương Huyết liên và 05 chương Cửu cung.
Trả lờiXóaHuyết Liên còn khá dài, tính cả cái đống phiên ngoại thì hiện giờ ta mới nhích qua 1/2 có chút xíu, vì thế nàng cứ yên tâm.
Hy vọng khi ta edit đến chương cuối thì phần còn lại cũng đã ra tiếp.
Cho cái nick để tiện xưng hô đê nàng! ^^
tình hình là ta ko có cả blog va wordpress nên .....
Trả lờiXóacố lên nàng ơi
ta rất thích tr nàng dịch
:*
2 anh ko sao chứ ta lo quá
Trả lờiXóalâu lắm mới thấy lại Huyết Liên, ta nhớ 2 bố kon nhà này lắm ý nàng, mong nàng nhiều ghê~
Trả lờiXóaThs nàng, chờ chương mới của nàng a~~~
@ tiểu Quyên: Nhân vật chính mừ, còn có thể "sao" được nàng! ^^
Trả lờiXóa@ http: Cũng giống như lâu lắm ta mới thấy nàng, ta cũng nhớ nàng lắm ý nàng... TT^TT
Thật là kịch tính a!!!!!!!!
Trả lờiXóaLâu ko zô nhà tỉ giờ zô vớ bở a *hú hét*
thanks ss nhiều!!!!!!!!!!!