6/10/11

Huyết liên - Quyển 3


Đệ  nhị thập chương: Âm thanh của kỳ tích.
    
   "Ca!" Vũ Văn Thần gào lên, Lăng và Ảnh mỗi người một bên giữ chặt lấy hắn, sợ hắn làm ra điều gì manh động. Vũ Văn Thần giằng tay lại không được, vành mắt hồng lên, hắn đang nghĩ đến người nam nhân vĩ đại nhất của Vũ Văn gia, người cùng mình từ nhỏ lớn lên bên nhau, hoạn nạn tương cứu, thân thiết còn hơn cả thân huynh đệ...

    "Thần thúc." Duẫn Yêu cũng chạy đến bên cạnh hắn, lẳng lặng ôm chặt lấy hắn. Lăng và Ảnh nhìn nhau, buông tay ra, Vũ Văn Thần cúi xuống vòng tay ôm trở lại thân hình nhỏ nhắn của Duẫn Yêu, không nói lời nào.

     Tại cây cột trụ trong đại sảnh, Vũ Văn Tu né tránh ánh mắt của người khác, im lặng dựa lưng vào thân cột lạnh buốt, cặp mắt linh hoạt trong trẻo đã mất đi sự sáng rọi thường ngày, hắn không tin, hắn không sao tin nổi! Người như Vũ Văn Ngạn, nếu chỉ vì thế này đã chết thì y sớm đã chết qua  một trăm lần! Thế nhưng những gì xảy ra sờ sờ trước mắt lại khiến hắn không thể không run rẩy sợ hãi. “Vạn nhất”, phải, tất cả chỉ là “vạn nhất”, vạn nhất đây là sự thật, vạn nhất hắn mất y...

     Vũ Văn Tu nhắm mắt lại, hắn rốt cục hiểu được tâm tình của Vũ Văn Ngạn năm đó, khi trong nháy mắt y vuột mất hắn, rõ ràng ở rất gần nhau, rồi lại không sao bắt được tay nhau, không sao sinh tử tùy hướng. Thì ra, yêu vốn là một loại trả giá, cũng là một loại đau lòng, vì nhau mà trả giá, vì nhau mà đau lòng...

    "Ai, xem ra Vũ Văn gia thật sự đã xảy ra chuyện." Vũ Văn Đoan đi vào, ánh mắt rơi xuống bóng dáng đơn bạc của thiếu niên thanh tú đứng sau cây cột, sau đó liếc nhìn bốn phía, cười lạnh một tiếng: "Vũ Văn Ngạn đâu? Chắc sẽ không theo vụ nổ mạnh kia mà tạc mất xác đi!"

    "Vũ Văn Đoan!!!" Vũ Văn Thần buông Duẫn Yêu ra, gầm lên.

    Vũ Văn Tu bước ra, giơ tay ngăn hắn lại. Vũ Văn Thần nhìn thiếu niên trước mắt, lòng đau xót nói không nên lời, nếu quả thực... ca ca không còn, chẳng lẽ ca ca thực sự nhẫn tâm bỏ thiếu niên này lại một mình?

    "Ta không sao." Vũ Văn Tu tựa hồ nhìn ra sự lo âu của Vũ Văn Thần, hắn khẽ nói nhưng không quay đầu lại. Giờ đây, hắn không cần ai thương xót, không cần ai an ủi. Dù nam nhân ấy còn sống hay đã... thì lúc này, hắn vẫn là Vũ Văn Tu, là Thiếu chủ danh chính ngôn thuận của Vũ Văn gia, là Vũ Văn đương gia đời kế tiếp. Chuyện đó, chỉ cần hắn còn sống, thì sẽ không có gì thay đổi.

     Cặp mắt thâm trầm khôi phục vẻ bình tĩnh kiên cường, hắn nhìn Vũ Văn Đoan, "Nếu ngươi đến đây chỉ để chê cười Vũ Văn gia chúng ta, vậy chê xong rồi, mời ngươi lập tức cút ra cho."

    "Chê cười... Vũ Văn gia các ngươi?" Vũ Văn Đoan thấp giọng lẩm bẩm rồi bỗng bật cười, cười ha hả.

    "Ngươi cười cái gì?" Vũ Văn Thần đã sớm chán ghét Vũ Văn Đoan, nay thấy hắn ngạo mạn như vậy lại càng dễ phát hỏa.

    "Ta cười, cười Vũ Văn đại đương gia của các ngươi chết thật ngu ngốc. Những kẻ muốn mạng của hắn không ít, nhưng nếu biết hắn chết đi không đáng một xu như vậy, khổng hiểu bọn họ có cảm thấy những gì mình làm trước đây thật ngớ ngẩn hay không?" Vũ Văn Đoan châm chọc, thế nhưng một tia khổ sở hiện lên trong đáy mắt gã lại không trốn khỏi tầm mắt của Vũ Văn Tu.

    "Ngươi... " Vũ Văn Thần nghe vậy, thật muốn lập tức rút súng giải quyết tên khốn này ngay tại chỗ.

    "Đây là chuyện của Vũ Văn gia, không cần ngươi đứng ra lo nghĩ." Vũ Văn Tu lạnh lùng nói, khí thế cường đại bức nhân, "Huống hồ, nội tình của Vũ Văn gia còn không cho phép ngươi này ngoại nhân xen miệng."

    Vũ Văn Đoan thoáng chốc cứng đờ người, mặc dù từ rất nhiều năm về trước, gã không còn cho mình là người của Vũ Văn gia, đối với gã, Vũ Văn gia chỉ còn là con nợ mà gã, chính là chủ nợ, nhưng lúc này nghe người của họ Vũ Văn một ngụm ‘Vũ Văn gia chúng ta’ một ngụm ‘ngươi này ngoại nhân’, cảm thụ của gã lúc này quả khó mà nói rõ.

    "...Vậy nếu ta nói, ta không thực sự quan tâm đến Vũ Văn gia, mà là... ngươi, thì sao đây?" Vũ Văn Đoan nhướng mày, không ai biết gã lại muốn chơi trò gì, "Ngươi là người của Vũ Văn gia, vậy nếu ta là đương gia của Vũ Văn gia, ngươi cũng sẽ đi theo ta sao?"

    "Mơ tưởng!" Vũ Văn Tu lạnh lùng thốt. Trong mắt người khác, hắn có thể chỉ là một cá nhân của nhà Vũ Văn, vì họ Vũ Văn mà sinh, vì họ Vũ Văn mà tử, nhưng trong mắt hắn, chỉ có một cái ‘Vũ Văn’ đáng để hắn sinh tử cùng hướng, đó chính là Vũ Văn Ngạn. Tâm của hắn, thân của hắn, đều đã thuộc về người nam nhân ấy, hắn có bảo vệ Vũ Văn gia, cũng là vì người nam nhân ấy... Nếu y quả thực đã đi trước hắn một bước, vậy thù này hắn trả, sau đó sẽ đi thiên đường địa ngục để tìm y, tiếp tục đoạn nhân duyên dang dở này...

     Vũ Văn Đoan cười nhẹ, ánh mắt nhìn hắn thật chăm chú: “Thực ương bướng đâu! Ngươi nói, ta phải làm thế nào để khuất phục được ngươi đây?”

    "... Ngươi không thể! Bởi vì hắn vĩnh viễn chỉ thuộc về Vũ Văn Ngạn." Lời nói lãnh khốc, bá đạo, không khí bỗng chốc như bị đè nén lại đến khó thở, không thể nghi ngờ là kỳ tích đã lên tiếng! Người đó đã trở lại! Y đã trở lại!

     Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía người nam nhân đi ra từ bàn tay của tử thần, dáng người cao lớn uy nghiêm, dung nhan tuấn mỹ vô song, khí chất hoàn mỹ ngạo thế.

     Vũ Văn Tu nhìn y không chuyển mắt, cùng lúc đó Vũ Văn Thần, tiểu Yêu, Lăng, Ảnh sung sướng kêu lên: "Ca!" , "Ngạn thúc!" , "Chủ nhân!", mọi người đều vô cùng kích động, chỉ còn kém phi phác tới ôm chặt lấy y. Tiếc rằng ánh mắt lạnh lẽo vạn năm băng sơn của y khẽ quét một vòng, không cho ai tới gần.

    "Thì ra Vũ Văn đương gia còn sống a." Vũ Văn Đoan nhếch môi cười, giọng điệu nghe ra có chút mỉa mai.

    "Tử thần không chào đón ta." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nói.

    "Nga! Vậy ta đây sẽ không quấy rầy đương gia cùng thân nhân thủ hạ đoàn viên." Vũ Văn Đoan chậm rãi nói, hương vị khiêu khích tràn ngập. "Đúng rồi, ta quên nói, Vũ Văn Ngạn a, ta vừa mắt nhi tử của ngươi." Vũ Văn Đoan vô duyên vô cớ lưu lại một câu, sau đó mang theo Dạ Ức ung dung rời đi.

    "Ca, ngươi... " Vũ Văn Thần đang muốn đi đến xem xét thương thế, hỏi han tình hình lão ca, đã thấy tiểu Tu nhi nhanh chân đi tới trước, sau đó...

    Ba! một tiếng giòn vang làm cho Vũ Văn Thần sửng sốt, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn về phía hai nhân vật chính.

    "Tiểu Tu nhi..." Vũ Văn Thần lắp bắp, ngớ người nhìn thấy một bên má đỏ ửng của lão ca nhà mình cùng khuôn mặt đầy căm tức của cháu yêu.

    "Ta ghét ngươi! Ghét ngươi!" Vũ Văn Tu kích động nói rồi nhào vào lòng Vũ Văn Ngạn, gắt gao ôm lấy y, nước mắt sớm giống như chuỗi ngọc trai đứt dây, xoạt xoạt chảy xuống đầm dìa trên mặt.

    "Ngươi lừa ta, ngươi đã quyết định sẽ bỏ ta lại, ta hận ngươi!" Vũ Văn Tu đấm lên ngực Vũ Văn Ngạn, sau đó ở trong ngực y khóc thật thương tâm, " Vũ Văn Ngạn, ta thật là đồ ngu mới đi tin lời ngươi, hết lần này tới lần khác đều tin lời ngươi ..."

    Vũ Văn Ngạn nhìn thấy thiếu niên lúc này yếu ớt nằm trong ngực mình, không khỏi thở dài vuốt ve mái tóc hắn, "Ta đã nói ta sẽ trở về liền tuyệt đối không nuốt lời, ta nào có lừa dối ngươi a."

    Vũ Văn Ngạn mềm nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nước mắt lên, sau đó chậm rãi gắn môi mình lên đôi môi mím chặt đầy quật cường kia, vỗ về nó mở ra. Tuy rằng nụ hôn thực ngắn ngủi, nhưng lại đầy ấm áp, hơi thở quen thuộc của họ tràn vào trong tâm tưởng đối phương, tạo thành một thứ thuốc an thần hữu hiệu.

    "Thần, cảnh thự bên kia do ngươi xử lý. Những thứ rác rưởi còn lại gọi Đường Phong nhanh tay lên, ta không gọi hắn về để hắn hưởng tuần trăng mật với Dương Vân!" Vũ Văn Ngạn ôm lấy thiếu niên, phân phó, "Những khu vực bị hủy hoại cần nhanh chóng khôi phục, gọi người phát ngôn tổ chức họp báo, cho báo chí một cái lý do, họp hội đồng cổ đông, tìm cách ổn định cổ phiếu. Lăng, ngươi sắp xếp thời gian họp ban giám đốc, ổn định tâm lý của nhân viên, sau đó mấy người các ngươi đi theo Thần phụ giúp hắn." Trước khi đi, y nhìn thoáng qua Duẫn Yêu, lưu lại một câu"Ngươi làm tốt lắm" sau đó liền mang theo Vũ Văn Tu biến mất khỏi tầm mắt người khác.

    "Thần thúc, Ngạn thúc vừa khen ngợi ta sao?" Duẫn Yêu không tin nổi lời vừa rồi là Vũ Văn Ngạn nói với cô, bởi vì nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhận được Vũ Văn đại đương gia khen ngợi.

    "Ngươi không nghe lầm." Vũ Văn Thần mỉm cười, tuy có chút ngạc nhiên nhưng hắn cũng rất vui mừng. "Đi thôi, hiện tại chúng ta nên đi thu thập tàn cục."

    "Ân." Duẫn Yêu ngoan ngoãn gật đầu, cùng mọi người bắt tay vào việc.


10 nhận xét:

  1. ngạn ca vô địch he he
    quá đã cảnh xuất hiện của ngạn ca mà hoành tráng thêm tí nữa thì mê ly lun nàng ơi
    he he
    thanksssssssssssssss nàng nhìu
    chờ mãi mới thấy nàng tái xuất giang hồ
    he he

    Trả lờiXóa
  2. 2 anh xuat hien lam ta kinh ngac a, toi anh Ngan phai do em Tu

    Trả lờiXóa
  3. a~ giận mà mà Tu nhi bẹt tai Ngạn ka luôn a~~~ to gan ha Tu nhi, sợ quá hử? cũng may là Ngạn ka về kịp, hok thì chắc Tu nhi làm thịt bạn Đoan luôn quá, chứ ở đó mà cứ chọc ngoáy người ta ^^
    Ths nàng, có chương mới đọc thật là thix, yêu nàng nhiều lắm, Yu iu~ *ôm* *ôm*

    Trả lờiXóa
  4. Ngạn ka quá bảnh!!!
    Mà sao nhìn thấy cũng hơi chảnh nha.
    Đúng là chỉ có bé Tu nhà mềnh mới có cái kiểu chào người từ cõi âm trở về một cách đặc sắc và ấn tượng như này *cười*
    Truyện này bé mò qt ko ra, mà nó toàn đánh với đấm đọc qt chắc cũng chả hiểu gì. SS chịu dịch tiếp là em mang ơn ss vô cùng nhiều.
    Iu tỉ lắm cơ *hun*

    Trả lờiXóa
  5. Sau chương này chắc là đến chương Ngạn "trừng phạt" Tu nhi nhỉ?

    Đúng là cái này là may chứ ko phải chỉ là hay rồi, tử thần từ chối tiếp nhận Ngạn, bởi vậy Tu nhi tức giận là phải rồi, phần thắng đâu có nhiều, đối phó với nhiều bom như vậy mà, hại Tu nhi đau lòng kìa, nên mới bị đánh yêu một cái, rồi sau đó là có mỹ nhân nhào vào lòng khóc một trận. Tu nhi có cường cỡ nào cũng ko thể ko yếu lòng trước Ngạn được.

    Cặp đôi Thần_Duẫn Yêu càng ngày càng rõ nha, mà người trong cuộc ko biết đã nhận ra chưa nữa, hay vẫn cho mình chỉ là thân thiết kiểu gia đình?

    Văn Đoan kia vừa nghĩ Ngạn chết thì đau lòng nha, tên đó khó hiểu quá đi mất, chẳng biết là muốn gì nữa đây.

    Trả lờiXóa
  6. @ ixora: Bộ này ta đọc lâu rồi nên quên khá nhiều, cơ mà edit cũng coi như đọc lại lần nữa, cũng thấp thỏm chờ đợi cùng các nàng! ^^

    Trả lờiXóa
  7. @ha nguyen: Sorry, gần đây ta bề bộn bề bộn nên cũng biết là đã thất hẹn với các nàng nhiều! TT^TT

    @Tiểu Quyên: Ta dịch được có phần phía trước câu của nàng, phần phía sau thì... chịu! TT^TT

    @http: à, pé bạt tai ảnh là vì pé giận, lại lo thôi. Ta cũng iu http! ^^

    @KaNna_Dy: Phần raw và QT tiếp theo của bộ này vẫn chưa thấy tăm hơi gì, đợi gần hết ss sẽ đi hỏi lại. Chỉ hy vọng tác giả không drop! TT^TT

    Trả lờiXóa
  8. Từ lâu ta đã nghi ngờ mối quan hệ của Ngạn ca và Vũ Văn Đoan.... *tuy ta chưa có phần cuối của truyện này.....*

    Ta đoán: Vũ Văn Đoan yêu Ngạn ca. Nên suy ra, người sau màn bí ẩn chỉ huy Vũ Văn Đoan là Ngạn ca.....

    Chậc, đây là bộ phụ tử đầu tiên mà ta đoán tùm lum, tiếc là phần cuối q4 ta ko có để mà đọc, cho nên chỉ có thể tiếp tục....đoán....=.=

    Trả lờiXóa
  9. @ nao-chan: =.= Ta có thể chia sẻ luôn sự suy đoán của nàng là: Ngạn ca không phải là người đứng sau chỉ huy Vũ Văn Đoan, còn tên này là ai... Ta quên òi, chỉ nhớ còn hai nhân vật nữa đến quyển 4 mới thượng sàn là Vũ Văn Ngạo và La...Y (nếu ta nhớ không lầm cái tên của người này).

    Trả lờiXóa
  10. Đoạn nì pé Tu nhi làm nũng. Iu quá đi mất. Mún hun trộm quá. Muk sợ sếp Ngạn nên chỉ thèm nhỏ dãi thui :'(

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment