15/10/11

Huyết liên - Quyển 3


Đệ nhị thập nhất chương: Một khởi điểm mới

"Duẫn Phong, ngươi nói xem ... Vũ Văn Tu sẽ trở thành con chim trong lồng của ta sao?"Lý Lăng đứng ở trước cửa sổ, tâm tình tốt mà nhìn người nam nhân trước mắt.

    "Không biết." Thanh âm hùng hậu của gã không bộc lộ tâm tình, nhưng gã biết, bắt đầu từ ngày gã bị Vũ Văn Ngạn giam nhốt trong nhà tù tăm tối, gã liền thống hận mỗi một người của Vũ Văn gia, ngay cả con gái của gã cũng vậy, nó đã lựa chọn trở thành nghĩa nữ của Vũ Văn gia, lựa chọn trở thành địch nhân của gã rồi.

    "Hắn sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta." Trong mắt Lý Lăng lóe lên tia sáng sắc nhọn, trải qua đợt “thí nghiệm” quy mô này, tuy vẫn chưa thể quật ngã được Vũ Văn Ngạn và thân tín của hắn, nhưng bù lại, y ngày càng hiểu rõ khả năng của Vũ Văn Tu, càng ngày càng phát ra hiếu kỳ với hắn, một thứ bí ẩn mê người như thế... y thực thèm khát được bẻ gẫy đôi cánh của hắn, giam nhốt hắn trong lồng...

     Trong thế giới hắc ám, nếu không có sức mạnh, thì chỉ có lấy nước mắt và máu gột rửa con đường phía trước...

     Một trung niên nam nhân bưng một cái hộp tiến đến sau lưng y, nghiêm túc nói: "Chủ nhân, có người đưa thứ này tới, hơn nữa, còn muốn ta chuyển cáo ngài một câu."

     Lý Lăng ra hiệu cho Duẫn Phong đi xuống. Trung niên nam nhân nhìn thấy cửa thư phòng đóng lại, lúc đó mới nói: "Hắn nói: ‘Nước Mĩ địa lao, xích sắt, cấm duệ, La Tu đến chết vẫn hận ngươi’ "

    "Phanh!" Ly rượu mang theo chất lỏng sềnh sệch màu đỏ vỡ vụn, trộn lẫn với mùi máu, trên gương mặt tà mị của Lý Lăng xuất hiện một tia kinh hoảng, một tia bất khả tư nghị, một tia dữ tợn.

     Trung niên nam nhân chậm rãi buông cái hộp lên bàn, lẳng lặng rời khỏi thư phòng.

    "Không thể nào!... Không thể nào!" Lý Lăng không để ý đến bàn tay còn đang ướt đẫm hồng tửu cùng máu của mình, y không thể tin được, mấy chữ này... chuyện của La Tu chỉ có hai người bọn họ cùng ông chủ mới biết, không có khả năng có người thứ tư biết, sao có thể... Cái hộp! Bên trong cái hộp rốt cuộc là thứ gì?

     Lý Lăng vội vã đứng lên, bàn tay đặt trên nắp hộp, chậm rãi mở ra, hiện ra ở trước mắt y là một ngọn đao, một ngọn tiểu đao giống như đúc với những ngọn tiểu đao La Tu thường dùng, thân đao khắc tên người dùng cùng chuôi đao có hình đầu lâu.

    " A Tu La đã trở lại." Câu nói kia của Vũ Văn Tu lại văng vẳng bên tai y.

    Lý Lăng cầm đao, thân thể tựa hồ không được đứng vững, y chậm rãi ngồi xuống mặt ghế, không thể nào, không thể nào, ngày đó hắn rõ ràng đã chết trong lòng y, không thể nào!

    " A......" Lý Lăng kêu to, nắm chặt đao, thân ảnh bị y phong bế sâu trong nội tâm lại rõ ràng xuất hiện ở trong đầu, A Tu La quả thật đã trở lại......

     Vũ Văn Tu đứng ở bên hồ, cười lạnh, nghĩ đến biểu tình của Lý Lăng khi nhận được lễ vật của mình, tâm muốn trả thù thực khoái trá, lần này không phải chỉ là trò đùa dai, mà là cuộc trả thù bằng máu. La Tu hắn vốn không phải người hiền lành gì, tuy kiếp này hắn chỉ muốn hảo hảo quá một cuộc sống bình thường, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua sự hiện hữu của kẻ thù bên cạnh hắn, càng không khoanh tay đứng nhìn kẻ thù cưỡi lên đầu mình.

     Hết lần này đến lần khác, Zero khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn, bây giờ hắn nhận lời, nếu đã khai chiến, như vậy trò chơi này phải có người chết kẻ sống.

    "Ta không thích biểu tình vừa rồi của ngươi." Vũ Văn Ngạn không biết khi nào đã đi đến bên cạnh Vũ Văn Tu, từ phía sau ôm lấy thân thể hắn, hơi thở ấm nóng mơn trớn sau vành tai.

     Vũ Văn Tu quay người lại, cũng ôm lấy y. "Ta có tỏ ra rõ ràng đến vậy sao?" Trong thanh âm của hắn có một thoáng bi ai rất khó nhận ra.

     Vũ Văn Ngạn cúi đầu, thâm tình nhìn thiếu niên trong lòng, thở dài, "Mùi vị của thù hận cũng không ngon lành gì."

     Nghe Vũ Văn Ngạn nói, Vũ Văn Tu thoáng sửng sốt, thân thể cứng ngắc lại, hắn chậm rãi ngước mặt lên nhìn đôi mắt kiên định của Vũ Văn Ngạn, "Cái gì?" Hắn không nghe lầm đi.

    "Ngươi đem thứ gì đó đưa đến nơi Lý Lăng dừng chân là để trả thù đi." Vũ Văn Ngạn nhắm mắt lại, tuy y biết Vũ Văn Tu khẳng định có sự tình gạt mình, nhưng y trước sau vẫn không muốn vạch trần, bởi vì y hi vọng hắn sẽ tự mình nói ra, thế nhưng, vừa rồi, nhìn đến khuôn mặt bi ai của hắn, trái tim y không thể bình tĩnh chờ đợi.

    "Ngươi biết rồi?" Vũ Văn Tu thoát ra khỏi vòng tay y, hai mắt mở to, kinh ngạc, bối rối, có cả hoảng sợ. Nếu không phải Vũ Văn Ngạn nhanh tay nhanh mắt ôm chặt lấy hắn, hắn đã có thể ngã vào hồ nước phía sau lưng.

     Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn cứng ngắc này, nhẹ nhàng an ủi, "Chuyện này chỉ có ta biết, ta cũng không biết rõ ngươi cùng Zero rốt cuộc có quan hệ gì, ta chỉ biết ngươi đang vì nó mà tự dằn vặt lấy mình. Ngươi có biết... trong thế giới của ngươi còn có ta!"

     Vũ Văn Tu giơ tay nắm lấy bàn tay dày rộng ấm áp của Vũ Văn Ngạn, chậm rãi bình ổn cảm xúc. Phải rồi, y không thể biết... Tất cả mọi chuyện xảy ra dưới lòng đất bẩn thỉu nhớp nhúa đó, thứ quá khứ ghê tởm đó... y không thể biết... La Tu đã chết rồi... hắn hiện giờ là Vũ Văn Tu... Hắn là Vũ Văn Tu... Hắn nhắm mắt lại, đưa bàn tay y chậm rãi để sát vào miệng mình, hôn một cái thật sâu, sau đó ngẩng đầu, cười cười, "Xem ra chúng ta thật sự là không thể chia tách."

    "Chẳng lẽ như vậy không tốt?" Vũ Văn Ngạn khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của Vũ Văn Tu, rồi cúi xuống sâu hơn, nhẹ nhàng gảy mở đôi môi hắn, đầu lưỡi đảo qua, dịu dàng mà không kém phần nồng nàn chinh phục mỗi một góc trong khuôn miệng nhỏ nhắn non mềm... Nụ hôn triền miên kéo dài cho đến khi hai người rời khỏi môi nhau, ở giữa kéo dài một sợi ngân tuyến.

    "Thực xin lỗi." Vũ Văn Tu vùi đầu vào trong ngực Vũ Văn Ngạn, thấp giọng nói, "Không phải ta cố ý muốn giấu ngươi, chỉ là không biết nên nói như thế nào, ngươi tin tưởng ta sao?"

     Vũ Văn Ngạn không vội trả lời câu hỏi của hắn, y đưa tay xuyên qua y phục đơn bạc của Vũ Văn Tu, bàn tay lửa nóng vuốt lên làn da mát lạnh của hắn, băng và lửa giao hòa.

     Sau đó, Vũ Văn Tu chỉ cảm thấy hai chân mình rời khỏi mặt đất, hắn bị Vũ Văn Ngạn ôm lấy, trở về căn phòng của hai người. Vũ Văn Ngạn không chậm trễ một phút giây nào nữa, nhanh chóng thoát y cho cả hai, sau đó áp lên cơ thể trần trụi của Vũ Văn Tu, da thịt cùng da thịt “thẳng thắn thành khẩn gặp lại”.

    "Cho dù chết ở trên tay ngươi, ta cũng không hối hận." Vũ Văn Ngạn gắt gao ôm chặt thiếu niên trong ngực, thâm tình mà nói lời yêu say đắm, đây sự tuyệt đối tin tưởng sau khi đã trải lòng ra cùng đối phương.

     Thanh âm ôn nhu quanh quẩn bên tai Vũ Văn Tu ....tựa như  câu thần chú .... Rốt cuộc, hắn chỉ có thể cảm giác từng trận tê dại từ vành tai mình lan tỏa khắp toàn thân "Ta, ta... " Vũ Văn Ngạn không chờ Vũ Văn Tu nói xong, bởi vì y chờ không kịp, trực tiếp đưa lời chưa nói nhất tịnh nuốt vào trong bụng.

     Nhẹ nhàng khẳng cắn đôi môi mềm ướt át, chiếc lưỡi nóng rực linh hoạt tham nhập vào khuôn miệng hé mở, tham lam mút lấy mật ngọt, bàn tay y trôi dần xuống phần eo tinh tế mảnh khảnh của Vũ Văn Tu, bồn chồn ve vuốt, kích động cảm nhận sự dẻo dai hữu lực của nó. Sau đó y ngẩng đầu, buông ra hai cánh môi ướt mềm đã bị hôn đến sưng đỏ, một đường hôn đến trước ngực hắn, đầu lưỡi giảo hoạt liếm lộng một viên hồng anh non mịn như nụ hoa đào, ngón tay mềm nhẹ vê nắn viên còn lại trên bộ ngực tròn trịa săn chắc lại chưa rút đi vẻ ngây ngô của người thiếu niên, ánh mắt không quên phiêu liếc lên trên xem xét cảm thụ của hắn. Làn da oánh bạch của người thiếu niên vì tình dục mà phủ lên một tầng ửng hồng đặc biệt, sắc tình mười phần, rèm mi dày cong vút khép hờ rung rung, ẩn ẩn có hạt nước long lanh trong suốt, phối hợp với làn môi sưng đỏ khẽ nức nở, quả thực gọi người điên cuồng phạm tội. 


Thân thể mảnh dẻ non mềm của người thiếu niên cong lên thành một đường còn tuyệt mĩ dưới sự hơ nóng của cơn kích tình, khẽ run rẩy không thôi, tựa như khát cầu thêm càng nhiều khoái cảm, lại dường như yếu ớt không sao thụ nổi yêu thương mãnh liệt dập vùi, thật mê người không sao tả xiết! 

Vũ Văn Ngạn cảm thấy chính mình cũng sắp bị tiểu yêu tinh này vắt sạch kiên nhẫn, y lần sờ xuống nơi yếu ớt nhất trên thân thể thiếu niên, âu yếm bao phủ phân thân run rẩy hơi hơi ngóc đầu dậy ứa ra nước mắt của hắn trong lòng bàn tay chai sần nóng rực của mình. Vũ Văn Tu giật nhẹ cơ thể, tiếng nỉ non trong miệng càng tràn ra yêu mị, theo nhịp bộ lộng lẫn liếm mút đầy kỹ xảo của Vũ Văn Ngạn mà quằn quại than khóc, chỉ bạc tràn ra khóe môi, dâm mỹ câu nhân. 

Âm thanh cùng hình ảnh đánh mạnh vào khiến Vũ Văn Ngạn như uống qua loại thuốc kích dục mạnh nhất, y mở rộng cặp đùi thon dài mỹ lệ ra hai bên, ngón tay nhẹ nhàng tham nhập nơi u huyệt non mềm chỉ thuộc về mình y, chậm rãi co duỗi. Cảm giác không khỏe khiến Vũ Văn Tu nhíu mày, tiếng rên rỉ nhỏ vụn lại tràn ra.

    "Thả lỏng một chút." Vũ Văn Ngạn ôn nhu mà lửa nóng nhìn thiếu niên đang ý loạn tình mê, một cái động thân, liền đâm ngập lút đi vào, Vũ Văn Tu thốt lên một tiếng nức nở, Vũ Văn Ngạn phát ra một hơi thở dài khoan khoái không sao tả xiết. Yêu tinh, người này quả thực là một con tiểu yêu tinh! Y nồng nàn hôn lên đôi môi hé mở, dưới thân lặp lại một lần lại một lần động tác nguyên thủy, mỗi lúc một nhanh hơn, mạnh hơn. Y muốn cho hắn biết, trong hắn có y, hắn không hề cô đơn, bọn họ là phụ tử, nhưng cũng là đôi phu thê tối thân mật trên đời, kiếp này nhất định không xa nhau, thiên trường địa cửu cùng nhau dung nhập...

     ***
Nghe tiếng hô hấp đều đều bên cạnh, Vũ Văn Ngạn mở mắt, nhẹ nhàng in lại trên trán Vũ Văn Tu một nụ hôn, sau đó trở dậy mặc quần áo, rời khỏi phòng ngủ.

    "Ca... " Vũ Văn Thần ở dưới sảnh, thấy lão ca đi ra, đứng dậy khẽ thốt.

    Vũ Văn Ngạn thong thả đi xuống lầu, mở hộp thuốc mạ vàng lấy ra một điếu, Vũ Văn Thần tiến đến châm lửa, "... Ta biết ngươi muốn biết điều gì, nhưng còn chưa đến lúc." Khói thuốc mờ ảo tan đi, để lộ ra một đôi mắt lãnh liệt thâm thúy,  "Chuyện xử lý thế nào?"

    "Cảnh sát bên kia không thành vấn đề, chúng ta đã cho người đến nói chuyện, bọn họ tự biết phải giải quyết thế nào. " Vũ Văn Thần nói, "Sau khi ca ngươi và tiểu Tu bình yên trở ra, dường như Zero cũng đã biết thất bại mà rút quân, phần về sau Đường Phong xử lý tốt. Đại lâu thì đang tiến hành tu bổ, Lăng đang ở đó theo dõi, tránh lặp lại sơ suất của năm năm trước.”

    "Ân, chú ý chấn an nhân viên. Chúng ta có thể che miệng vài tên ở cảnh cục, cũng khó lòng che miệng nổi cả ngàn nhân viên."

    "Ta đã biết, ngoài ra, cổ phiếu sáng nay có chút thất thường, nhưng tình huống không quá đáng lo ngại, căn cơ của Vũ Văn tập đoàn đủ để bảo chứng trước thị trường."

    Vũ Văn Ngạn gật gật đầu.

    "Còn có... " Vũ Văn Thần dừng một chút, nhìn Vũ Văn Ngạn lại nói: "Ở Hoa Kỳ, chúng ta đã tìm được căn cứ huấn luyện của Zero."

     Vũ Văn Ngạn thoáng ngừng lại điếu thuốc trong tay, y chầm chậm nhả khói rồi dụi điếu thuốc đi, dường như trầm ngâm suy nghĩ điều gì.

    "Ca, ngươi đi sao?" Giờ phản công đã đến.

    "Sao lại không đi." Một thanh âm bình tĩnh lại cương nghị từ lầu hai vọng xuống. Vũ Văn Ngạn nhìn thiếu niên đã khôi phục vẻ trầm ổn thường ngày đi về phía mình, rồi giơ tay ra ôm lấy thắt lưng hắn, kéo vào lòng.

    "Sao không ngủ thêm một lát?" Vũ Văn Ngạn nói dường như lại làm hắn bất giác nghĩ tới chuyện gì đó, gò má thoáng đỏ lên, "Ai bảo ngươi dậy sớm thôi." Thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng cũng đủ bị Vũ Văn Ngạn nghe được. Rồi lại như sợ y làm ra chuyện gì xấu hổ đến, hắn vội chuyển đề tài: "Chúng ta đi Mỹ thôi." Hết thảy tội ác đều là theo nơi đó bắt đầu, như vậy sẽ phải từ nơi đó mà chấm dứt.

    "Ân." Vũ Văn Ngạn ra hiệu cho Vũ Văn Thần. Vũ Văn Thần nhìn thoáng qua hai người, lắc đầu cười, rời đi...

    "Nước Mỹ, nơi giấc mộng bắt đầu." Vũ Văn Tu khẽ nói, trong giọng loáng thoáng xa vắng, lại loáng thoáng bi ai...

     Vũ Văn Ngạn nghe, không nói gì thêm, nhưng trong lòng y thầm nhủ: Nếu nước Mỹ đã là cơn ác mộng của Vũ Văn Tu bắt đầu, vậy giờ đây y sẽ đưa hắn trở về, ngộ thần sát thần, ngộ quỷ sát quỷ!

7 nhận xét:

  1. ui truyện này càng ngày càng hay á
    ss ơi ss up nhanh lên đi ss
    pleaseee "mắt chớp chớp"
    iu ss lắm :*

    Trả lờiXóa
  2. Ths nàng, Yu, truyện nàng edit ngày càng mượt, hay wá đi a >"<!!!!
    2 bạn lại phiêu lu đến Mỹ ha, ta chờ

    Trả lờiXóa
  3. @ kyu&http: Các nàng thích là tốt rồi! ^^ Ta đang có ý định làm tiếp một bộ phụ tử nữa, nhưng bộ này là "hàng thật" chứ không phải ngụy, không biết các nàng có "gặm" được không.

    Trả lờiXóa
  4. *Mon men lại gần* Ta sắp đi làm trở lại nàng ạ *mỉm cười* thời gian tới sẽ vất vả đây nhưng ta sẽ hi vọng và cố gắng.
    Ta lại muốn vào nhà nàng thường xuyên như ngày xưa rồi :), từ từ đi, rồi ta sẽ đọc tiếp, từng chương một. Thật vui vì chốn này vẫn như xưa :)

    Trả lờiXóa
  5. @ tiểu phudu: Đến đây, ta ôm nàng một cái. *Ôm ôm* Mừng được gặp lại nàng. Thực sự là nhớ nàng quá đi! >x< Chúc nàng đi làm trở lại mọi sự suôn sẻ tốt đẹp.

    Trả lờiXóa
  6. ss ơi
    bộ đấy là bộ j đấy ak???

    Trả lờiXóa
  7. @ Kyu: Bộ "Thế thân hoàng tử" mụi à, ss đang đặt cục gạch, còn bộ Sách đạn thì làm chắc rồi. Sau Cửu cung ss sẽ làm Sách đạn.

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment